Cuối đường hầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã thường mơ về cái đường hầm ngập ánh đèn neon xanh ấy. Tốc độ vụt qua gã dưới những cơn gió xé ngược chiều, vun vút về phía bóng tối gã để lại. Gã cảm nhận được bàn tay run rẩy của kẻ ngồi sau mò mẫm nơi eo nhồn nhột, kéo nhăn cái áo da của gã. Kẻ đó ôm sát gã, cả hai không đội mũ, cứ thế lao đi. Kiểu tóc của gã luộm thuộm cọ vào mặt kẻ kia, không biết y có thấy buồn không. Còn gã, gã ngửi thấy rất rõ mùi bạc hà từ da thịt kẻ đó, cho dù chiếc motor chở cả hai đang bứt tốc về phía xa, kéo ngược mọi vật về phía sau. Phía cuối đường hầm là một hố đen.

Chỉ còn lại hương bạc hà của kẻ đó.

Vương Nhất Bác chấn thương trên đường đua, tạm thời phải nghỉ một thời gian. Gã sau khi xuất viện, về nhà đã được ba tuần, nhưng vẫn không làm gì hơn là luyện hát và quanh quẩn trong nhà. Không motor, không ván trượt, không nhảy, không diễn xuất... gã chỉ còn biết mở to vòm họng mà hát. Đến khi sức cùng lực kiệt, Vương Nhất Bác nằm vật xuống đất, mồ hôi lóng lánh dưới ánh tà dương.

- Luyện hát sao?

Hương bạc hà. Gã đã nghe thấy mùi hương ấy thoảng qua trước cả giọng nói. Tiêu Chiến bước vào, đeo một nét cười lười biếng trên khuôn mặt, cúi xuống hôn gã. Gã để mình bị động, mặc cho y dẫn dắt môi lưỡi, từng chút từng chút mà mềm dần trong vòng ôm của y.

- Mệt lắm à?

Vương Nhất Bác ngước lên nhìn. Tiêu Chiến có đôi mắt thật to và sáng, gã có thể soi thấy mình trong đôi mắt y. Những đê mê, lưu luyến, khờ dại vì ái tình của tuổi trẻ mà gã đang mang đều chìm sâu trong đôi mắt ấy. Như thỏ con. Phải, còn có cả nụ cười ngọt ngào, nốt ruồi bé xinh, còn có cả cần cổ trắng thơm, xương quai xanh gợi cảm, đôi bàn tay gầy guộc,... Tất cả những gì thuộc về y, gã đều yêu, đều say mê như hít phải thứ cần sa gây nghiện nào đó.

Tiếc rằng y không phải là Tiêu Chiến của gã. Y là Tiêu Chiến chẳng của một ai, đến bản thân y cũng không đoái hoài. Y phong lưu qua bao cuộc tình, đào hoa với nhiều giai nhân, cốt chỉ để quên đi nhan sắc mà người người tôn thờ, nhà nhà đổ gục của y. Đó là một lần Tiêu Chiến say, y đã nức nở trên vai Vương Nhất Bác mà rằng, những gì ngây ngô nhất của tuổi thiếu thời đã bị hư danh vùi dập mất rồi. Y đã để lạc mất chính mình.

- Không mệt lắm, còn hôn được.

Tiêu Chiến nhếch môi cười nhạt trước câu bông đùa của gã. Y nằm nghiêng sang một bên, chống tay nhìn gã. Mái tóc đen bồng phủ xuống khuôn mặt y, ngập trong ánh sáng lấp lánh thấu qua cửa sổ. Vương Nhất Bác nhìn lại Tiêu Chiến, đợi cho y cười.

Nhưng y không cười, đã chìm vào góc riêng của mình, đóng cửa lại và nhốt gã bên ngoài. Bên cạnh nhau, Tiêu Chiến thường có những lúc trầm lại, xa cách với gã. Gã biết rằng, để mở được cánh cửa bước vào hố sâu ấy cùng y, gã cần rất nhiều cố gắng và can đảm. Có như thế mới hòa mình làm một được với tâm hồn mong manh khó đoán ấy.

Hoặc, gã sẽ bị đào thải khỏi một cuộc tình chơi vơi, một vết tích đi qua của Tiêu Chiến trên con đường hủy hoại tận cùng bản thân.

Vương Nhất Bác chọn mở cửa.

- Lại đây.

Tiêu Chiến mời gọi, gã hiểu. Gã cũng không từ chối, vì gã biết y đang vô cùng mệt mỏi và đơn độc, hẳn có chuyện gì đã gợi lại quá khứ. Vương Nhất Bác không chắc, gã chưa bao giờ chắc chắn một điều gì về kẻ này, quá mông lung, khó nắm bắt. Gã càng khao khát thì càng cảm thấy mơ hồ.

Duy chỉ có xác thịt là chân thật, là không gian dối. Gã và y chọn điều đó để giải tỏa những nỗi lòng không tỏ được cùng nhau.

Gã đưa y về giường, toan kéo rèm thì y ngăn lại.

- Tôi muốn làm tình dưới ánh hoàng hôn.

- Gì chứ?

- Cậu chưa nghe sao, hoàng hôn là ví dụ điển hình rằng sự kết thúc cũng có lúc đẹp.

   Tôi cũng muốn một kết thúc đẹp.

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ lẳng lặng chiều theo y.

Ánh hoàng hôn nhập nhoạng trên hai thân thể mướt mồ hôi - một khung cảnh kỳ vĩ của sự hoan ái. Hơi thở nặng nề, tiếng rên rỉ ám muội nhuộm khắp không gian im lìm. Gã bấu lấy y, vặn nắn, bóp chặt rồi lại xoa dịu, vuốt ve. Những cái hôn rải rác, những vệt nước mắt chảy dài trên gối. Có lúc hét lên, rồi lịm đi. Có lúc y gọi tên gã trong mơ hồ, rồi lại nức nở van xin. Những cú thúc chậm rãi rồi thô bạo ma sát giữa hai thân ảnh lõa thể, tạo ra một hồi ức mơ hồ trong tâm trí gã. Gã thấy lửa bốc lên trong mình, lại thấy dưới chân chảy qua dòng suối tinh khiết nhất. Sương mù giăng khắp lối, gã lạc bước trong một khu rừng nhiệt đới, dễ chịu vô cùng. Vậy mà chân trần như đi trên đá thô, đau nhức cùng cực.

Những xúc cảm mâu thuẫn cứ mon men đổ tràn tâm trí gã, loạn đến vô cùng. Mùi bạc hà quằn quại thành cơn mê.

Gã gầm lên một tiếng, rồi gục xuống. Thứ trăng trắng sền sệt chảy ra, báo hiệu rằng cuộc hoan ái đã kết thúc.

Vương Nhất Bác thiếp đi một lúc, tới khi động đậy mi tâm thì trời đang dần tối. Gã tưởng kẻ kia sẽ bỏ đi như mọi khi, nhưng rồi lại thấy bóng y in trên nền trời sẫm, miệng nhả khói thuốc. Căn phòng không được chiếu sáng, xung quanh như chìm sâu vào bức họa tăm tối. Im ắng bao trùm, như chết chóc.

Vương Nhất Bác tự hỏi, gã có thể mang kẻ kia đi đâu? Xa thật xa khỏi thế gian này, xa thật xa khỏi ký ức lạc loài bủa vây y như thứ chất độc ngấm ngầm giết y dần mòn. Gã đã thử mọi cách để biến y thành của mình, đều thất bại. Chỉ có mang y đi xa, giấu cho riêng mình thì gã mới có thể có được y.

Tiêu Chiến đang khóc, gã nghĩ thế.

Rồi gã lại nhớ tới giấc mơ với cái đường hầm vô tận ấy. Cuối đường hầm luôn là hố đen nhưng chưa bao giờ gã đến được đó. Gã không cần đến đó, chỉ cần cứ chạy mãi, chạy mãi như thế là đủ. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, hai kẻ cô độc của hai thế giới cứ như thế mà là của nhau.

- Đi thôi.

- Đi đâu?

- Xa nơi này.

Vương Nhất Bác đổ đầy bình xăng xe, tự hỏi có nên dự trữ thêm, nhưng rồi lại quyết định như thế là đủ. Tiêu Chiến thẫn thờ ngồi phía sau xe, đôi mắt lại mông lung lạc về đâu đó. Gã nghĩ y có lẽ đã quen đủ mùi gạ gẫm, những chiêu trò mới lạ của những người cũ, hòng tạo ra sự đặc biệt trong mối quan hệ của người đó với y. Nhưng gã biết lần này y sẽ nghĩ khác. Gã không mua vui cho y. Gã đi tìm bản ngã của y cho y.

Chiếc motor xé gió băng qua thành phố, qua vùng ngoại ô hoang vắng rồi đến một nơi xa lạ. Chiếc xe tiến vào một đường hầm trống vắng, chỉ nghe vọng tiếng gió thổi tu tu bên tại. Vương Nhất Bác soi gương chiếu hậu. Kia, khuôn mặt Tiêu Chiến giãn ra, hai mắt mở lớn, nét nhìn lo sợ rồi chuyển thành thỏa mãn. Hạnh phúc. Gã đã thấy hạnh phúc trên khuôn mặt y. Vậy là quá đủ rồi. Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay đang ôm lấy mình, để kẻ kia dựa sát vào gã. Tóc gã sẽ cọ lên gương mặt y, khiến y thấy buồn.

Ánh đèn neon xanh trải dài vô tận, gã nghĩ rằng mình lại mơ. Gã sợ.

Rồi gã thấy phía cuối đường hầm, không phải là hố sâu mà là ánh sáng, chói lóa và rực rỡ. Đường hầm sẽ kết thúc, phải không? Liệu nó có mang đi hạnh phúc của kẻ kia? Liệu nó có mang y rời xa gã?

Vương Nhất Bác vặn tay ga, tăng tốc về phía ánh sáng.

Trong cơn chuếnh choáng bởi thứ ánh sáng mãnh liệt, gã thấy vòng tay ôm mình không còn run nữa. Mùi bạc hà lại xộc vào mũi gã, rồi tan biến như chưa từng đọng lại cõi trần tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro