Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Ngày 29 âm lịch, công ty của Tiêu Chiến bắt đầu nghỉ lễ. Vương Nhất Bác là 5:30 chiều lên máy bay, 3:0 đã phải ra ngoài. Lúc 2:40, cậu uống một bát nhỏ canh lê nóng hổi do Tiêu Chiến nấu, ngay từ khi nuốt xuống ngụm đầu tiên, nhịp tim của cậu bắt đầu tăng tốc -- là vì đột ngột không muốn rời xa.

Tiêu Chiến đã đem bát canh lê rửa sạch rồi cất đi, sau khi ra khỏi phòng bếp vẫn thấy cậu còn ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, liền nhắc nhở, "Em gọi xe chưa?"

Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, thất thất lắc đầu. Nhớ tới tin nhắn Wechat mà mẹ vừa mới gửi 5 phút trước, hỏi xem cậu đã xuất phát hay chưa, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay lại vô cớ nóng lên: Cậu muốn ở lại thêm một ngày, cho dù chỉ là một ngày cũng được.

"Vậy phải gọi đi." Tiêu Chiến nhìn thời gian, "Đi sớm một chút, nhỡ may lại tắc đường."

Phần mềm gọi xe đã được mở lên, ngón tay lại do dự ở trên màn hình vài cái không ấn xuống, Vương Nhất Bác há miệng, chỉ nói một chữ lại dừng lại, "Em..."

Cậu nhớ ba mẹ, cũng nhớ Tiêu Chiến.

Nếu mà có thuật phân thân thì tốt quá rồi. Vương Nhất Bác thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, mím môi muốn tranh thủ sự đồng tình, "Ngày mai em mới về có được không?"

Sớm đi muộn đi đều phải đi, đổi vé còn phải mất phí làm thủ tục. Tiêu Chiến nhìn cậu, lắc lắc đầu. Thấy Vương Nhất Bác ngay lập tức ủ rũ cụp đuôi, anh liền trực tiếp nhét áo khoác vào trong lòng Vương Nhất Bác, ép cậu phải yên tâm, "Anh một mình cũng không có vấn đề gì cả, đừng lo lắng."

Người có vấn đề vốn dĩ cũng không phải là anh.

Vương Nhất Bác rầu rĩ đem chiếc áo khoác vứt sang một bên, đại não của người thực sự có vấn đề lo lắng vội vàng vận chuyển, đôi mắt đảo một vòng, lại nghĩ ra kế sách mới, "Anh xem như thế này có được không: Em đổi vé thành ngày mai, thuận tiện mua luôn một vé máy bay cho anh. Hai chúng ta cùng đi nhé?"

Tiêu Chiến bất lực nhìn cậu, dùng ánh mắt tuyên bố không ủng hộ. Sự kiên trì của Vương Nhất Bác cũng rất đáng sợ, mỗi ngày đều dùng đủ loại lời nói khác nhau để khuyên anh cùng về nhà, nếu còn nói thêm gì nữa thì anh cũng thật sự muốn đi theo. Nhưng mà anh vẫn kiềm chế chút ý tưởng dao động này, nhắc nhở, "3:10, nếu không đi thì em muộn mất đấy."

"Vậy thì càng không cần phải đi rồi." Vương Nhất Bác nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, hậm hực lấy điện thoại ra gọi taxi, cậu thật sự là miễn cưỡng tới cực điểm, đến nhìn áo khoác của mình cũng không vừa mắt, lại giống như muốn phát tiết, thô lỗ kéo tới tròng lên người.

Lúc kéo khoá cậu lại đột ngột nhớ ra điều gì đó, vươn một ngón tay chỉ chỉ vào Tiêu Chiến, "Không về cùng em có đúng không? Vậy anh phải đồng ý với em một chuyện."

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn cậu trở về phòng ngủ phụ, không biết chính mình đồng ý với chuyện gì đó từ khi nào.

Lúc trở ra, Vương Nhất Bác xách theo một cái túi lớn, cũng dưới ánh mắt khó hiểu của Tiêu Chiến mà mở chiếc túi ra, từ bên trong xôn xao rơi xuống một chiếc áo lông vũ.

Tiêu Chiến bất an lùi về phía sau một bước.

Vương Nhất Bác không buông tha, cứ vậy tiến sát vào, đem chiếc áo lông vũ khoác lên người Tiêu Chiến. Lớp vải nhung mềm mại ấm áp trong nháy mắt đã bao quanh anh, nhìn rất dày nhưng khi mặc lên người lại không hề thấy nặng. Tiêu Chiến ngơ ngẩn để mặc Vương Nhất Bác đùa nghịch, nhìn cậu ôm lấy cánh tay mình nhét vào trong tay áo, nhìn cậu khom lưng kéo hai vạt áo lại gần nhau, một lúc sau mới đứng thẳng người đem khoá áo kéo lên.

Sau khi chỉnh lại mũ, Vương Nhất Bác đối diện với tầm mắt Tiêu Chiến, nhìn thẳng vào mắt anh, không nén được lại thở dài.

"Trời lạnh như vậy, anh đừng ra ngoài nhé." Cậu nói, "Không cần một mình ra ngoài 'đi lang thang một lúc' đâu."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt.

Tay Vương Nhất Bác vô thức giật giật, đang định nhéo má anh lại do dự buông xuống, chỉ chỉ: "Anh mặc rất đẹp."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái sững sờ, toàn thân dường như đều trở nên mất tự nhiên, muốn lập tức cởi áo khoác ra. Anh nắm lấy khoá kéo, vừa mới hé miệng đã bị Vương Nhất Bác che kín.

"Đừng có từ chối em nữa."

Giọng nói của Vương Nhất Bác trầm thấp, ngữ điệu cũng mang theo ý năn nỉ, lại bịt kín miệng Tiêu Chiến, lấy tư thế yếu đuối mà cưỡng ép Tiêu Chiến đem lời từ chối nuốt luôn vào trong bụng.

Bị bàn tay to rộng che mất nửa khuôn mặt, đôi mắt Tiêu Chiến mở to, vừa thẹn thùng vừa giống như muốn nói lại thôi, nhìn đến mức Vương Nhất Bác muốn ôm anh. Cậu biết mình sớm muộn gì cũng phải đem bàn tay rời đi, nhưng vẫn ngang ngược muốn để yên thêm chốc lát. Hơi thở ấm áp phả vào hổ khẩu, cậu có thể cảm nhận được hô hấp của Tiêu Chiến ngày càng dồn dập, điều này làm cho yết hầu của cậu cũng trở nên khô khốc.

Làn da Tiêu Chiến thật sự rất trắng mà mềm mại, cuối cùng cũng cởi bỏ được xiềng xích, da thịt mềm mại ở hai bên gò má đều bị ấn thành mấy vệt chỉ đỏ. Vương Nhất Bác nhìn vài lần, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy.

"Cảm ơn em." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói.

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, "Anh thật sự muốn cảm ơn em sao?" Cậu giang hai cánh tay ra, muốn làm cho Tiêu Chiến nhớ lại lần trước anh đã cảm ơn mình như thế nào.

Tim Tiêu Chiến đập nhanh hơn một chút, "Em sắp muộn rồi."

Vương Nhất Bác mở cánh tay càng rộng, thấy Tiêu Chiến không động đậy, dường như đoán ra được anh đang do dự cái gì, "Không phải vì quần áo, chỉ là vì em sắp phải đi thôi."

"Anh còn chưa nói là vì...."

Tiêu Chiến có vẻ muốn phản bác, nhưng Vương Nhất Bác đã lắc đầu, trực tiếp kéo anh vào trong lòng ngực.

Thân thể gầy gò bị bao bọc bởi lớp lông dày, Vương Nhất Bác phải siết thật chặt cánh tay mới sờ đến eo anh. Mặt cậu áp sát vào mặt Tiêu Chiến qua cổ áo lông vũ, giọng nói trầm thấp xuyên thấu qua lớp vải truyền đến tai Tiêu Chiến, "Em sẽ trở về sớm một chút."

Tiêu Chiến hoàn toàn không giãy giụa, để mặc cậu ôm vào trong ngực, điều này làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Vài giây sau, quần áo cọ vào nhau, cậu cảm thấy sau lưng mình có trọng lượng gần như vô hình, là cánh tay Tiêu Chiến khẽ đặt lên.

"Đi đường cẩn thận nhé." Tiêu Chiến dặn dò.

"Em biết rồi." Vương Nhất Bác nửa vui mừng nửa chán nản, oán trách nói, "Làm gì mà lúc nào cũng đuổi em đi."

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá hỏng bầu không khí, là tài xế gọi tới, xe đã đến dưới tầng. Sau khi tắt điện thoại, Vương Nhất Bác đành phải kéo vali hành lý, nói câu "Em đi đây" rồi ra cửa đi vào thang máy.

Thang máy mở ra một chút rồi đóng lại, Tiêu Chiến đứng ở trước cửa nhà im lặng nhìn cậu, mãi cho đến khi cánh cửa thang máy đóng chặt ngăn cách hai người.

Cũng may là Vương Nhất Bác đã đem ánh mắt kia khắc sâu ở trong đầu, trái tim cậu vui sướng và nhớ nhung, mỗi một giây đều bắt đầu trở nên dài vô tận.

Đêm giao thừa, Vương Nhất Bác mới gửi tin nhắn Wechat tới. Rõ ràng mới xa nhau có một ngày, nhưng tin nhắn của cậu lại rất nhiều, buổi sáng mới nói chuyện, bây giờ lại bắt đầu hỏi 【 Anh đang làm gì đấy? 】.

【 Anh nấu cơm. 】

Tiêu Chiến đang ở trong bếp bận rộn xào rau, mười mấy phút sau mới trả lời.

Lần này Vương Nhất Bác trực tiếp gọi video tới.

"Tối nay anh ăn cái gì vậy?" Dường như lo lắng Tiêu Chiến ăn tết một mình sẽ chỉ qua loa cho xong bữa, câu đầu tiên cậu đã hỏi như vậy.

Tiêu Chiến xoay camera cho cậu nhìn thấy bữa cơm tất niên của mình. Có thịt nấu hai lần, có một đĩa gà xé bằng tay, một đĩa thịt nguội sấy khô, cùng một nồi canh móng giò, không thể nói là qua loa được.

Mặc dù biết sức ăn của chính mình không lớn, ăn không hết bao nhiêu, càng không dùng nhiều tiền để mua nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ, nhưng dù sao cũng là cơm tất niên, anh lại chỉ có một mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quá quạnh quẽ.

Vương Nhất Bác nhìn nhưng không nói, tay chống cằm, chỉ là bộ dạng không vui vẻ.

Tiêu Chiến quay camera lại, ngồi xuống, "Bao giờ thì em mới ăn cơm?"

Ba mẹ vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thoáng qua, "Còn phải chờ thêm một lát nữa.

"Ồ." Tiêu Chiến cầm đũa lên lại đặt xuống, có vẻ muốn chờ hai người nói chuyện xong mới động đũa.

"Anh ăn đi." Vương Nhất Bác không có ý định cúp máy, cậu chỉ ngả người về phía sau một chút, tìm một tư thế thoải mái hơn, "Em nhìn anh ăn."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn cậu, sau đó mỉm cười, "Em coi anh là mukbang à?"

Vẻ mặt Vương Nhất Bác vẫn không mấy vui vẻ, không trả lời, chỉ là khẽ hất cằm, ý bảo anh mau ăn đi cho nóng.

Tiêu Chiến đành phải cầm đũa, ban đầu anh còn cảm thấy không được tự nhiên, sau dần thành quen. Thật ra bình thường hai người đều ngồi đối diện ăn cơm, chẳng qua lần này anh ăn còn Vương Nhất Bác nhìn. Vương Nhất Bác là thật sự đang nhìn, luôn luôn duy trì một tư thế, đến đôi mắt cũng hiếm khi chớp.

Nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, Tiêu Chiến vừa múc canh vừa hỏi, "Tối nay nhà em ăn món gì?"

"Đợi chút nữa em gửi ảnh chụp cho anh." Vương Nhất Bác trả lời, lại nghĩ ra cái gì đó, "Ba mẹ em nói sau tết phải gửi đồ ăn cho anh."

Tiêu Chiến xấu hổ cười cười, "Cảm ơn chú dì hộ anh nhé, tốn kém rồi."

Thấy anh cong mắt ngoan ngoãn cười, Vương Nhất Bác cũng vui vẻ hơn một chút, "Hôm nay anh ngủ mấy giờ?"

"Chưa biết, chắc là muộn hơn một chút."

"Lúc 12 giờ em sẽ tìm một khu dân cư bỏ hoang nào đó để đốt pháo." Vương Nhất Bác háo hức ngồi thẳng, hứa hẹn với anh, "Anh không ngủ thì nhắn Wechat cho em nhé, em gọi video cho anh." Trước đây cậu chỉ mua pháo nào bay cao nhất, tiếng to nhất, năm nay lại cố ý mua rất nhiều pháo hoa đẹp.

Tiêu Chiến gật gật đầu, lại nghe thấy cậu nói, "Nếu buồn ngủ rồi thì không cần chờ em. Em quay video lại cho anh cũng được."

"Anh không buồn ngủ." Tiêu Chiến lại cười đến hai mắt đều nheo lại.

Canh đã ăn xong, cơm chiều cũng kết thúc, Tiêu Chiến hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa có ý định cúp điện thoại.

"Còn không tắt máy à?" Tiêu Chiến vừa thu dọn bát đũa, chuẩn bị tắt điện thoại đi vào phòng bếp rửa bát.

"Bây giờ anh định làm gì." Vừa thấy anh muốn tắt điện thoại, Vương Nhất Bác vội vàng ngăn cản, "Anh cứ đặt điện thoại bên cạnh để cho em nhìn không được sao?"

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, rửa bát cũng phải nhìn, chẳng lẽ muốn anh đem 24 giờ phát sóng trực tiếp cho Vương Nhất Bác xem sao?

Đúng lúc này, trong phòng ăn của màn hình đối diện truyền đến giọng nói của ba Vương, "Vương Nhất Bác, mau rửa tay đi, 10 phút nữa là chuẩn bị ăn cơm nhé."

"Em mau đi ăn cơm đi." Tiêu Chiến lựa lời khuyên nhủ.

Vương Nhất Bác quyết định nhân nhượng một bước, "Vậy em ăn cơm xong lại gọi điện cho anh."

Tiêu Chiến ngập ngừng muốn nói lại thôi. Anh cảm thấy Vương Nhất Bác đem việc anh ăn tết một mình trở thành một chuyện quá mức thê thảm. Anh không muốn Vương Nhất Bác đem toàn bộ sự chú ý đặt ở chuyện này, nếu đã về nhà, Vương Nhất Bác cũng nên có thời gian của riêng mình.

"Không cần đâu, anh muốn xem TV." Anh đành phải tìm cớ từ chối.

"Anh cứ xem của anh đi." Vương Nhất Bác hoàn toàn không thèm để ý.

"Vương Nhất Bác!" Giọng ba Vương lại từ bên cạnh truyền đến, "Sao còn chưa đi rửa tay vậy?"

Thời gian gia đình đoàn tụ vui vẻ, Tiêu Chiến không hi vọng mình chiếm quá nhiều tinh lực của Vương Nhất Bác, đành phải thương lượng, "Anh muốn đi rửa bát, 12 giờ đêm sẽ gọi điện thoại cho em. Em nhớ để ý điện thoại nhé, được không?"

"Được chứ."

Vương Nhất Bác thích cảm giác Tiêu Chiến hứa hẹn với mình, cho nên không hề bướng bỉnh, "Tạm biệt" nói đến mười mấy lần, cuối cùng cũng cúp điện thoại.

Từ lúc 11 giờ, tay của Tiêu Chiến luôn đặt trên Wechat, cứ vài phút lại nhìn thời gian một lần.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến gần 12 giờ, anh mở hộp thoại với Vương Nhất Bác, vừa muốn gọi video thì như có thần giao cách cảm, Vương Nhất Bác cũng đồng thời gọi tới đây.

"Tiêu Chiến, mau nhìn xem." Vừa nhận cuộc gọi đã thấy Vương Nhất Bác đang toe toét cười. Cậu đem cameras chiếu thẳng vào ống pháo hoa đã dựng xong trên mặt đất, lúc nói chuyện, xung quanh còn vang vọng tiếng gió thét gào, "Em sắp đốt pháo hoa."

Tiêu Chiến nhìn kỹ thấy khung cảnh phía sau cậu quá mức trống trải, không giống như đang ở khu dân cư bị bỏ hoang, liền hỏi, "Em đang ở đâu vậy?"

Tuy rằng khu dân cư bị bỏ hoang thì không có người quản lý, nhưng mà đốt pháo ở đó cũng rất chật chội. Vương Nhất Bác sợ rằng không thể tạo ra những hình ảnh xuất sắc nhất, cho nên đã xuất phát trước đó 1 tiếng đồng hồ, lái xe tới vùng ngoại ô ở gần nhà nhất.

"Cách nhà không xa." Vương Nhất Bác trả lời qua loa, tránh để Tiêu Chiến lo lắng. Cậu đem điện thoại chiếu thẳng vào ống pháo hoa lớn nhất kia, quơ quơ cái bật lửa trong không khí, "Còn có 1 phút, anh đã chuẩn bị xong chưa?"

Tiêu Chiến gật mạnh đầu.

Hai người đồng thời đếm ngược trong lòng, cách năm mới còn có 5 giây, 4 giây, 3, 2, 1 --

"Xuy" một tiếng, một cột sáng rực rỡ bò lên trên không trung, hoá thành một quả pháo hoa khổng lồ nở rộ, những đốm sáng đỏ và xanh đồng thời nổ tung trên không trung, trong khoảnh khắc lại biến thành màu vàng, bầu trời dường như đổ một cơn mưa sao băng, hàng trăm triệu ngôi sao đồng thời rơi xuống.

Tiêu Chiến "Oa" một tiếng, quầng sáng phản chiếu vào trong đồng tử của anh. Anh nhịn không được mà tiến lại màn hình gần hơn một chút.

"Năm mới vui vẻ! Tiêu Chiến! Năm mới vui vẻ!"

Tiếng hét của Vương Nhất Bác xuyên qua tiếng "bùm bùm" của pháo hoa, từ qua loa truyền tới.

Tiêu Chiến cảm thấy hai mắt đột ngột nóng lên, sốt sắng trả lời: "Năm mới vui vẻ!"

Nghe thấy giọng nói của anh, Vương Nhất Bác lại kéo camera về trước mặt, hưng phấn hỏi, "Đẹp không?"

"Đẹp lắm, cảm ơn em." Tiêu Chiến chớp chớp mắt ngăn nước mắt lại, giơ ngón tay cái lên xác nhận. Quả thật rất đẹp, không biết Vương Nhất Bác mua ở đâu được một ống pháo hoa lớn đến vậy, đốt một cái gần như chiếu sáng cả không trung.

"Đừng cảm ơn." Vương Nhất Bác rất ngầu chỉ vào 7, 8 ống pháo hoa còn thừa trên mặt đất, "Anh muốn xem cái nào?"

"Anh được chọn à?" Tiêu Chiến kinh ngạc mở to hai mắt.

"Đương nhiên rồi, đây là độc quyền của Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác giơ ngón tay chỉ từ phải đến trái, "Tiêu Chiến số 1 vừa mới đốt xong rồi, đây là Tiêu Chiến số 2, Tiêu Chiến số ba, đây là Tiêu Chiến 4, 5, 6, 7, 8. Tất cả đều là của anh, anh chọn đi."

Tiêu Chiến còn chưa từng nhìn thấy pháo hoa của riêng mình, vui sướng đến mức suýt chút nữa thì nhảy cẫng trên sô pha. Hôm nay là Tết, anh không muốn nói đến chuyện tiêu tiền lãng phí, vui vẻ chỉ về phía bên trái, "Vậy thì anh muốn đốt theo trình tự, xem từ số 2 đến số 8."

"Được!" Anh vui vẻ, Vương Nhất Bác càng vui vẻ hơn, lưu loát bật lửa đốt pháo hoa số 2, ngay sau đó lại nhanh chóng đốt 6 quả còn lại.

7 quả pháo hoa gần như đồng thời nở rộ, âm thanh vang dội chưa từng có, đẹp đến mức ngoạn mục. Vương Nhất Bác vội vàng nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, quả nhiên thấy anh há to miệng, đôi mắt sáng ngời, thậm chí còn vỗ tay.

Quá đáng yêu. Vương Nhất Bác không nhịn được phải nhắm chặt hai mắt.

"Bùm bùm", tiếng nổ dần dần yên tĩnh, bốn phía đều có mùi khói thuốc súng, một chút ánh lửa cuối cùng cũng biến mất giữa không trung, không biết đã bay tới chỗ nào rồi.

Tiêu Chiến còn có chút lưu luyến, pháo hoa hôm nay anh nhìn thấy không giống bất kì trận pháo hoa nào anh nhìn thấy trước đây.

Tiếng gió lạnh gào thét từ phía màn hình bên kia thổi tới, anh lấy lại tinh thần, thúc giục Vương Nhất Bác nhanh chóng về nhà.

"Em lừa anh đấy." Sau khi khởi động xe, Vương Nhất Bác mở điều hướng, "Thật ra chỗ này cách nhà em khá xa."

Biết cậu là vì mình mới phải chạy ra xa như vậy, Tiêu Chiến rất áy náy, "Đường tối lắm không? Em đi chậm một chút."

"Tối lắm." Vương Nhất Bác thuận thế kéo dài thời gian trò chuyện, "Anh phải nói chuyện với em đấy."

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, nói về những chuyện đã phát sinh trong hai ngày này. Anh nói rất chậm, giọng nói dịu dàng, nói ngày hôm qua anh đã dán một bộ câu đối, còn dán một chữ Phúc rất to ở giữa cửa. Nói đến đây lại có chút ngượng ngùng, bởi vì Vương Nhất Bác ở chỗ này gần hai năm mà còn chưa từng dán qua câu đối, anh sợ Vương Nhất Bác không thích dán cái này, lo lắng mình quá tự ý.

Anh nói, tiệm cơm và cửa hàng bán đồ ăn nhanh đều nghỉ, phải ngày mùng 7 mới lại mở cửa. Xung quanh chỉ còn lại siêu thị và cửa hàng rau. Hôm nay anh đi mua dấm và trứng gà, lúc tính tiền phải xếp hàng rất lâu, về đến nhà mới phát hiện ra hai quả trứng đã vỡ vụn.

Anh còn nói, hôm nay mẹ gọi video cho anh, để anh nhìn thấy mâm cơm tất niên, anh và mẹ đều làm canh móng giò và thịt nấu hai lần.

Canhmóng giò

Thịt nấu hai lần

锅肉: Thịt lợn nấu hai lần hoặc thịt lợn nấu hai lần là một món ăn Trung Quốc trong ẩm thực Tứ Xuyên. Thịt lợn được ninh nhừ, thái lát rồi xào - "cho vào chảo". Thịt lợn đi kèm với rau xào, phổ biến nhất là giá tỏi, nhưng thường là tỏi tây non, bắp cải, ớt chuông, hành tây hoặc hành lá.

Đồ ăn hôm nay anh cũng không ăn hết, anh nói, làm có hơi nhiều, nhưng mà cũng tốt, ngày mai không cần phải nấu cơm nữa, cứ hâm nóng lại là có thể ăn.

Giữa hai người cũng có khoảnh khắc trầm mặc. Nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng ô tô chạy, màn hình hai bên đều yên tĩnh, mấy chữ "Anh/ em nhớ em/ anh" ở trong tiếng gió rét lạnh mà yên lặng lặp đi lặp lại nhiều lần.

Từ bãi đỗ xe về đến nhà, lại nhẹ chân trở về phòng đóng cửa lại, Vương Nhất Bác vẫn chậm chạp không muốn cúp điện thoại.

"Mấy ngày nữa em sẽ quay lại."

"Ừm."

"Đừng cúp máy, để em nhìn anh thêm chút nữa."

"Được."

An tĩnh trong chốc lát, Vương Nhất Bác lặng lẽ vươn một ngón tay, sờ sờ khuôn mặt Tiêu Chiến ở trên màn hình, "Anh nhớ đi ngủ một chút."

"Em cũng vậy nhé."

"Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Lại thêm vài giây qua đi, Tiêu Chiến ở bên kia ấn tắt cuộc gọi.

Vương Nhất Bác ngửa người nằm trên giường, ngửi thấy mùi khói thuốc súng trên người mình, nhịp tim trong lồng ngực nhảy càng lúc càng nhanh, nỗi nhớ nhung lại càng thêm mãnh liệt.

Quá nhớ Tiêu Chiến. Lần sau gặp lại, Vương Nhất Bác nhất định phải ôm anh thật chặt vào trong ngực, năn nỉ anh hãy cùng mình yêu đương.

Còn muốn hôn anh, ôm anh, hôn cả ngày.

Tiêu Chiến có hương vị gì nhỉ?

Vương Nhất Bác đột nhiên bức thiết muốn tìm hiểu.

Trước đây cậu không có dục vọng với Tiêu Chiến, quả thật thích anh, nhưng lúc ấy cậu chỉ đơn thuần là cảm thấy Tiêu Chiến quá đáng yêu, muốn cùng anh trở nên thân thiết; từ sau khi nhìn thấy thân thể trần trụi của Tiêu Chiến, cậu mới biết được, hóa ra ẩn giấu dưới lớp quần áo thì Tiêu Chiến cũng rất ngon lành, quyến rũ, khiến người ta nổi lên dục vọng.

Bên ngoài vẫn có người đốt pháo hoa, ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, tiếng "bùm bùm" vang lên mơ hồ.

Vòng eo nhỏ và đầu vú hồng phấn tròn trịa lại hiện lên trước mắt, Vương Nhất Bác không kiềm chế được, tưởng tượng đến từng chi tiết của Tiêu Chiến, tay cũng đặt xuống hạ thân mà bắt đầu loát động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro