Chương 23 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Ra khỏi Thịnh Thế Giai Duyên, Vương Nhất Bác đi theo sau Tiêu Chiến, không hiểu sao lại quay đầu nhìn thoáng qua sảnh đường khách sạn, "Ý anh là sao, tiền đã về rồi à?"

Ban đầu Tiêu Chiến còn muốn giữ bí mật, nhưng giả vờ không nổi 3 giây đã đem giao diện trò chuyện với Hà Tiểu Kiều giơ lên trước mặt cậu, trên đó thể hiện 30.000 tệ đã được chuyển khoản.

"Cô ấy nói đã đưa hết tiền cho anh, phần còn lại sẽ trả dần hàng tháng." Anh hếch cằm, giống như đang chờ đợi lời khen ngợi, màn hình điện thoại cứ lắc lư trước mắt Vương Nhất Bác.

"Oa --" Vương Nhất Bác thở dài cảm thán, sau đó trực tiếp vươn tay nhận chuyển khoản.

"Này!" Tiêu Chiến hoảng hốt che mặt, nhưng giây tiếp theo lại vui vẻ nhảy nhót hai vòng, "Ha ha, suýt chút nữa thì anh quên mất."

Vương Nhất Bác cạn lời đến cực điểm "A" một tiếng, cậu hiểu rõ Tiêu Chiến, nếu ngay bây giờ mà không kịp thời nhận chuyển khoản, vậy thì chỉ có hai trường hợp xảy ra: một là anh sẽ ngốc nghếch quên nhận; hai là đột nhiên lại biến thành Bồ Tát, cảm thấy Hà Tiểu Kiều rất khó khăn, cuối cùng vẫn quyết định không nhận nữa.

Nhưng cậu thật sự vui mừng cho Tiêu Chiến, cho nên vẫn như mong muốn của anh, xoa xoa mặt anh và khích lệ, "Sao lại thuận lợi như vậy chứ? Anh giỏi thật nha."

"Bởi vì anh đã tập luyện rồi mà." Tiêu Chiến đắc ý lắc lắc ngón tay, "Anh không hề nói sai một chữ nào luôn."

Tối hôm qua anh nằm mơ thấy mình đã thuộc lòng đoạn đối thoại mà mình đã chuẩn bị sẵn kia, có thể thấu tình đạt lý, cho nên tất cả đều là những lời nói chân thành. Anh tin rằng chỉ cần biểu đạt đủ tốt, Hà Tiểu Kiều sẽ không thể thờ ơ. Quả nhiên, anh đã làm được.

Xem ra những lời anh lẩm bẩm trên máy bay thật sự có tác dụng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn còn tiếc nuối, "Hiệu suất làm việc của anh quá cao rồi đấy. Em còn chưa kịp sử dụng bạo lực đâu."

"Em thật sự muốn đánh nhau vì anh à?"

"Nắm tay của ca ca đã sớm chuẩn bị tốt vì anh rồi."

Tiêu Chiến lại vì hai chữ "Ca ca" này mà đẩy cậu ra một chút, sau đó cười phá lên, bị cậu dỗ dành thật sự vui vẻ.

Hai người ra ngoài lúc còn sớm, thậm chí chưa đến giờ ăn trưa. Sau khi chuyển tiền, Hà Tiểu Kiều lại gửi tin nhắn thoại gọi Tiêu Chiến quay lại chuẩn bị ăn tiệc, Tiêu Chiến uyển chuyển từ chối, hơn một năm rồi mới trở lại quê nhà, anh muốn dùng thời gian này để cùng Vương Nhất Bác hẹn hò.

"Là sao cơ?" Tim Vương Nhất Bác muốn nở hoa, "Chuẩn bị vung tiền như rác để mua nụ cười của em à?"

Tiêu Chiến ra vẻ một nhà tư bản giàu có, "Muốn ăn cái gì thì nói đi nào."

Vương Nhất Bác nheo mắt nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu xuống dưới mặt Tiêu Chiến, "Đều nghe theo anh hết."

Tiêu Chiến là người Trùng Khánh, bây giờ về lại cố hương, thành phố núi trong lành nhưng nóng nực này gắn liền con sông Trường Giang uốn khúc, cơm trưa không tránh khỏi việc phải ăn đồ cay.

Giữa trưa, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đi ăn lẩu cá Hu'er, tuy rằng đã gia giảm bớt vị cay, nhưng Vương Nhất Bác vẫn bị cay đến mức đầu bốc lửa. Cậu vừa mới đưa vào miệng một miếng, ngay lập tức phải túm lấy cốc tào phớ lạnh để cứu mạng, ăn hết một cốc rồi lại muốn gọi thêm một cốc nữa.

"Anh đã nói đừng gọi món cay mà." Tiêu Chiến nhịn không được lại trách cứ, "Em cậy mạnh cái gì chứ?"

Ở bên cạnh cũng có mấy quán ăn phù hợp hơn với khẩu vị của Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác cứ nhất định muốn cái người bản xứ này dẫn mình đi ăn ở quán ăn Trùng Khánh mà trước đây anh thường ăn, nhưng mà ăn không nổi, lại còn biến mình thành bộ dạng đáng thương như vậy.

"Em cứ thử một chút, không được thì thôi chứ." Vương Nhất Bác nhún vai. Chỗ này là nơi Tiêu Chiến lớn lên, cậu muốn đi trên con đường mà Tiêu Chiến thường đi, nếm thử đủ loại món ăn mà Tiêu Chiến thích.

Như thế này không phải rất bình thường sao? Chỉ có đồ ngốc mới không hiểu phong tình như vậy.

Cậu chỉ ăn một miếng liền không động đũa nữa, trên bàn vẫn còn lại hai miếng. Vừa rồi Tiêu Chiến đã một ít, thật ra đã no rồi, nhưng thấy lãng phí, cho nên lại gắp một miếng lên ăn. Hương vị của quán ăn này vẫn giống hệt trước đây, thịt cá tươi mềm, hương vị cay rát, vị cay đến rất nhanh, cay đến sảng khoái. Nhưng mà nửa năm nay anh không ăn cay đến mức này, chóp mũi đổ một chút mồ hôi mỏng, miệng cũng cay đến ửng hồng, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi ra cho bớt nóng.

Vương Nhất Bác gập đốt ngón tay lau đi một chút dầu đỏ trên má anh, "Ăn ít một chút, buổi tối còn phải ngủ với em đấy."

Quán ăn này là một quán ăn khá tuềnh toàng nhưng lại rất ngon, bàn gỗ ghế gỗ ghép lại với nhau thành một bàn dài, chỉ cần lười nhác vươn vai là có khả năng đụng phải người phía sau.

Ở gần như vậy, gần như không có sự riêng tư, cho nên có thể nghe thấy người ta nói chuyện. Tiêu Chiến bị doạ đến xanh mặt, hốt hoảng quan sát vẻ mặt của người xung quanh, lại vươn tay che kín miệng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giả vờ ngoan ngoãn, ngồi im chớp chớp mắt với anh, môi mấp máy, hôn một cái vào lòng bàn tay anh.

Cảm xúc ướt lạnh làm lông tơ của Tiêu Chiến đều dựng đứng cả lên. Anh đành phải buông tay ra, lại đá một cái vào chân Vương Nhất Bác dưới gầm bàn: Ngủ ngủ, lúc nào cũng chỉ biết có ngủ!

Buổi tối, ban đầu Tiêu Chiến còn định đưa Vương Nhất Bác đi Hồng Nhai Động một chút, nhưng chưa tới cổng đã thấy bên trong có vô số người, dường như chỉ cần bước thêm một bước là sẽ đi vào một luồng không khí vừa nóng vừa bức bối. Nơi đó người qua người lại, mọi người đều dính sát vào nhau, giống như một nồi cơm trắng sắp chín.

Hai người dứt khoát quay đi, gọi taxi đi đến trường đại học của Tiêu Chiến.

Tốt nghiệp mấy năm rồi, nhưng trở lại nơi này vẫn khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất quen thuộc. Anh chỉ cho Vương Nhất Bác xem căng tin yêu thích nhất của mình, toà nhà giảng dạy nơi anh thường đến tham gia các khoá học chuyên ngành,... cứ vui vẻ nói không ngừng. Có một cô gái đi tới xin Wechat, Vương Nhất Bác trực tiếp nắm lấy tay Tiêu Chiến, triển lãm cảnh hai người mười ngón đan chặt vào nhau, lấy phương pháp thô bạo nhưng đơn giản đó mà đẩy lùi ý định tiếp cận của người ta.

Đi mệt rồi bọn họ liền ngồi trên băng ghế nghỉ một lát, vai kề vai nói chuyện, bộ dạng không khác gì các sinh viên khác, thoạt nhìn còn giống một đôi tình nhân vườn trường.

"Anh chắc chắn không quay về thăm chú dì sao?"

Ăn tết cũng không thể về nhà, khó khăn lắm mới về được một lần, Vương Nhất Bác nhịn không được vẫn phải hỏi.

Tiêu Chiến lắc đầu, anh không muốn cha mẹ biết chuyện mình bị lừa. Hôm nay chỉ là một ngày bình thường nhất của tháng tư, nếu anh không có lý do mà đột ngột về nhà, mẹ chắc chắn sẽ cho rằng anh chịu uỷ khuất nên mới trở về. Anh không muốn làm cha mẹ lo lắng.

"1-5 không phải là ngày quốc tế lao động sao." Anh trả lời, "Đến lúc đó anh sẽ trở về thăm cha mẹ."

Tuy rằng rất nhớ cha mẹ, nhưng từ bây giờ đến 1-5 cũng chỉ còn không đến 2 tuần, anh có thể nhin xuống xúc động nhất thời để trở về một cách đàng hoàng.

Vương Nhất Bác gật đầu, lại nghe thấy Tiêu Chiến hỏi, "Em có muốn cùng anh trở về không?"

"Hả?" Vương Nhất Bác sửng sốt, hiếm khi hốt hoảng đến như vậy, "Em, em cũng đi à?"

Thấy cậu như vậy, Tiêu Chiến vội vàng xua xua tay, "Không sao không sao. Anh chỉ muốn hỏi em một chút, em không muốn đi cũng không sao cả."

"Em tất nhiên không phải là không muốn đi. Em chỉ là có chút...." Vương Nhất Bác chột dạ sờ sờ lông mày nhưng không nói tiếp.

"Ba mẹ anh nhất định sẽ thích em." Tiêu Chiến có thể hiểu được cậu đang lo lắng cái gì.

"Sao anh biết chứ?"

"Từ nhỏ bọn họ đã rất tôn trọng anh."

Chuyện này giống nhau sao? Cũng không phải là một món đồ chơi hay là thú cưng, đem một người đàn ông cao hơn 1,80m trở về nhà, ba mẹ anh cũng có thể yêu ai yêu cả đường đi được chứ?

"Em chỉ sợ ba anh đánh." Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy thấp thỏm.

"Không có đâu."

Vẻ ngoài tự tin đến ngốc nghếch của anh quả thật rất đáng yêu, Vương Nhất Bác bị anh chọc cười, "Anh tin tưởng đến thế à?"

"Đương nhiên rồi."

Anh thích Vương Nhất Bác đến mức nào, Tiêu Chiến tin tưởng ba mẹ hoàn toàn có thể cảm nhận được, cũng hoàn toàn có thể hiểu được.

"Ba mẹ anh rất yêu anh, chỉ cần anh thích thì bọn họ đều thích." Anh nghiêm túc nói,nhưng bởi vì có chút xấu hổ, cho nên giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.

"Thật không?" Tim Vương Nhất Bác đập nhanh hơn, giữa lúc anh đang xấu hổ lại tiếp tục gạn hỏi, "Vậy anh thích em đến mức nào?"

Tiêu Chiến không chịu trả lời, Vương Nhất Bác đành phải kéo anh trở về khách sạn, để anh dùng hành động để chứng minh cho mình xem.

Cuối tháng Tư, thời tiết Trùng Khánh còn ấm áp hơn nhiều so với Bắc Kinh. Hôm nay Tiêu Chiến chỉ mặc áo cộc tay bên trong áo chống nắng. Vừa bước vào phòng, Vương Nhất Bác đã đè anh lên cánh cửa, nghiêng đầu hôn anh, bàn tay to thô lỗ kéo áo khoác của anh, vừa khẩn thiết xoa nắn ngực anh, vừa lưu luyến vuốt ve làn da.

Xuyên qua lớp vải cũng có thể cảm nhận được độ ấm đến nóng bỏng trên bàn tay của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không nhịn được, co rút bả vai. Anh biết rõ mình đã bị Vương Nhất Bác hoàn toàn thuần phục, chỉ là bị sờ sờ qua lớp quần áo cũng cảm thấy rất thoải mái.

Còn chưa vào tới phòng tắm, quần áo của Tiêu Chiến đã gần như bị lột sạch. Anh bị Vương Nhất Bác ấn vào cửa phòng tắm để hôn sâu, chỉ bị liếm vào cổ đã cương cứng đến mức suýt chảy nước.

Dòng nước ấm áp dội thẳng vào thân thể trần trụi của hai người. Tiêu Chiến dựa vào tường, không nhịn được thở gấp, chân anh bị Vương Nhất Bác kéo ra, phía dưới cũng bị cậu ngậm vào trong miệng, vừa liếm vừa khuếch trương hậu huyệt.

Lúc liếm cho anh, Vương Nhất Bác không bao giờ dịu dàng. Khoái cảm thô bạo càng làm cho Tiêu Chiến thêm hưng phấn, bởi vậy ham muốn xuất tinh bao giờ cũng tới nhanh hơn một chút so với phía sau. Vừa mới bắn ra một lần, Vương Nhất Bác đã không dằn lòng nổi mà ngồi dậy, cùng anh hôn môi. Cậu ngậm lấy đầu lưỡi của Tiêu Chiến, dùng đầu lưỡi thao vào trong miệng anh, đem hai phiến môi này hôn đến mức phát ra tiếng lách chách.

Dương vật của Vương Nhất Bác đã cứng như đá, đáng sợ đặt trên bụng nhỏ của Tiêu Chiến, nhưng cậu vẫn muốn thêm vào một ngón tay. Chỉ là Tiêu Chiến quá muốn cậu, vặn vẹo eo kêu cậu lấy ngón tay ra, lại vuốt ve dương vật của Vương Nhất Bác vài cái, nhỏ giọng kêu cậu tiến vào.

Đến cả thời gian lau khô nước rồi mới lên giường cũng không muốn lãng phí. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác trêu đùa đặt lên bồn rửa tay. Anh dựa lưng vào gương, hai chân mở rộng để lộ ra hậu huyệt, ngay giây tiếp theo, Vương Nhất Bác đã hung hăng cắm ngập vào.

Tư thế ngồi thao như thế thậm chí có thể nhìn thấy hình dạng của Vương Nhất Bác, quy đầu cực lớn và nguyên cây nhục hành thô dài, rất nhanh đã thọc vào rút ra trong thân thể anh, hung ác quất vào vách nóng ướt át ở phía trong.

"Quá, quá sâu......" Tiêu Chiến khóc nức nở, sờ sờ lên bụng của chính mình.

Nghe anh nói như vậy, Vương Nhất Bác dùng bàn tay to trùm lên tay anh, lại càng ấn mạnh xuống, không gian bụng dưới bị ép chặt đến mức quá hẹp, chỉ có thể cảm nhận được dương vật đang trướng lên của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đâm càng lúc càng mạnh, mỗi một lần đều chuẩn xác cọ thật mạnh vào điểm mẫn cảm kia. Tiêu Chiến bị cậu làm đến mức không chịu nổi, gần cao trào thì không nhịn được mà khóc nức lên. Anh quá xinh đẹp, bộ dạng vừa chảy nước mắt vừa bắn tinh khiến Vương Nhất Bác không biết tại sao lại muốn hôn anh, muốn làm xoa nát anh.

Cuối cùng cậu lựa chọn hôn Tiêu Chiến trước, sau đó kéo anh qua để lau khô, lại kéo anh ra ngoài để làm tình.

Giống như lần đầu tiên nếm thử tư thế vào từ phía sau. Tiêu Chiến đứng không vững, miễn cưỡng chống vào tường, Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy anh, đâm vào vừa sâu lại vừa nhanh, ngay cả khi Tiêu Chiến lên đỉnh cũng không hề dừng lại. Bị ép vào cảnh cao trào kéo dài khiến Tiêu Chiến cảm thấy sợ hãi, rất nhiều lần cố bám lấy mặt tường, giơ chân muốn cách xa dương vật này một chút, nhưng đều bị Vương Nhất Bác túm eo kéo trở về, lại gắt gao ấn chặt vào dương vật của chính mình.

Cao trào đến liên tiếp làm chân Tiêu Chiến mềm nhũn, nếu còn như vậy nữa, anh nhất định sẽ suy sụp mất.

"Mệt quá, anh chịu không nổi nữa." Anh bị bắt nạt đến đáng thương, môi sưng vều lên vì khóc, lúc quay đầu xin tha có thể nhìn thấy hàng lông mi ẩm ướt, phía dưới còn có những giọt nước mắt chảy dài, "Xin em, xin em đấy...."

Vương Nhất Bác đành phải kéo anh qua, hôn hôn lên mí mắt anh để an ủi, hạ thân thúc lên, lại bắt đầu tiến vào từ phía trước.

Tư thế đứng mặt đối mặt khiến Tiêu Chiến vô thức kẹp chặt lại. Vương Nhất Bác sướng đến mức mắt đỏ lên, cắn chặt môi Tiêu Chiến, đem chính mình thọc vào càng sâu. Tiêu Chiến lâm vào tình trạng bị khoái cảm vô tận tra tấn, đợt cao trào này còn chưa dứt, đợt cao trào khác lại gắt gao ma sát vào điểm mẫn cảm phát ra. Anh bị Vương Nhất Bác thao đến phát run, lại không biết chỗ nào không ổn, chỉ cảm thấy côn thịt bên trong cơ thể hình như càng lúc càng trở nên thô ráp và hung tàn.

Anh khóc nức nở, bảo Vương Nhất Bác rút ra đi, lại bảo Vương Nhất Bác cút ra ngoài.

Vương Nhất Bác kéo anh càng lúc càng gần, hướng vào chỗ sâu bên trong mà đâm mạnh vài cái, anh lại không phát ra âm thanh, hai mắt trống rỗng, cứ vậy mà rơi vào cao trào lần nữa.

"Không, đừng mà." Vương Nhất Bác vẫn còn ra vào không biết mệt mỏi. Tiêu Chiến bất lực đẩy đẩy bờ vai cậu, "Anh sắp bị em làm hỏng mất rồi...."

Rõ ràng là lúc trước Tiêu Chiến thúc giục cậu nhanh nhanh cắm vào, sao bây giờ lại giống như bị cậu bắt nạt như vậy chứ? Vương Nhất Bác cảm thấy bất lực, đành nhân cơ hội này để đàm phán một số chuyện khó khăn.

"Anh gọi lão công đi." Vương Nhất Bác xoa nắn cằm anh, "Gọi xong em liền dừng lại."

Da mặt Tiêu Chiến dù sao cũng mỏng như vậy, từ trước đến giờ đều cảm thấy cái xưng hô này thật đáng xấu hổ, dù thế nào cũng không chịu gọi.

Thế nên bây giờ anh vẫn còn do dự. Vương Nhất Bác đành phải xoay anh lại, đùa bỡn kéo anh nằm lên trên người mình, dùng dương vật phá vỡ huyệt khẩu đang ngậm đầy tinh dịch, lại thô bạo thao lên, bộ dạng đúng là bạo quân, không đạt được mục đích thì không chịu từ bỏ.

Cái tên khốn kiếp này.

Tiêu Chiến khóc "Ô ô", muốn trốn khỏi nụ hôn của cậu lại bị cậu nhéo cổ ấn trở về mút môi, bị đóng đinh ở trên người Vương Nhất Bác, chỉ có thể để cậu tùy ý đỉnh lộng. Nước mắt chảy xuống cả mặt Vương Nhất Bác, anh ủy khuất lên án, "Ô ô ô ô ô, em, em không thể đối xử dịu dàng với anh một chút được à......"

Anh đã đáng thương như vậy, Vương Nhất Bác lại càng chỉ muốn bắt nạt anh.

"Không phải em bảo gọi lão công là xong sao?"

Vương Nhất Bác càng quá quắt, túm lấy mông anh kéo về phía dương vật của mình, tốc độ nhanh đến mức doạ người, mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.

Bị làm quá hung hãn, cao trào lần này làm cho bụng dưới của Tiêu Chiến co rút rất lâu vẫn chưa bình thường được, có một khoảnh khắc, mắt anh bị bóng đen bao trùm, dương vật tí tách tí tách bắn tinh, hai chân run rẩy, còn tưởng mình bị tháo đến mức mất đi lý trí.

Đầu lưỡi anh thè ra một cách dâm đãng, hậu huyệt gắt gao ngậm chặt côn thịt của Vương Nhất Bác, mất rất nhiều thời gian mới khôi phục lại nhịp thở, cảm thấy cao trào đã khiến chết đi rồi sống lại.

Tiếng khóc nức nở kèm theo nhỏ giọng xin tha truyền đến tai Vương Nhất Bác. Cảm giác sợ hãi vì suýt chút nữa bị thao hỏng đã phá tan sự xấu hổ của Tiêu Chiến, "Lão công."

Anh nhỏ giọng khóc, lại dường như muốn lấy lòng, lại gọi thêm một tiếng, "Lão công."

Vương Nhất Bác hài lòng cười rộ lên, giống như khen thưởng mà xoa nắn gáy Tiêu Chiến, rút dương vật từ trong hậu huyệt ra tuốt vài cái, bắn vào giữa hai chân anh.

Đồng ý dừng ở đây để đi ngủ, trên đường đi vào phòng tắm tắm rửa, Vương Nhất Bác cũng không làm ra động tác gì khác, nhưng chờ đến lúc lau khô nằm lên giường, chỉ là bị hôn hai cái, Tiêu Chiến lại ngoan ngoãn mở rộng chân, ngoan ngoãn chờ Vương Nhất Bác tiến vào.

Lần này Vương Nhất Bác không vội vã cắm vào. Cậu đè lên người Tiêu Chiến, dựa vào đầu giường cùng Tiêu Chiến hôn môi, piu piu mổ vào khoé miệng anh, sau đó ngồi dậy, đem dương vật lại gần.

Tưởng rằng cậu muốn khẩu giao, Tiêu Chiến vừa há miệng ngậm vào, Vương Nhất Bác lại dừng lại giữa chừng, dùng quy đầu đùa bỡn mà cọ lên đầu vú Tiêu Chiến.

Mỗi khi Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác không thể lưu manh hơn nữa, cậu luôn làm ra một ít chuyện còn hạ lưu hơn, đáng xấu hổ hơn.

Tiêu Chiến đỏ mặt, xấu hổ rì rầm một tiếng, đem cánh tay chắn ngang trước ngực.

Vương Nhất Bác kéo tay anh ra một chút, "Cho em xem nào."

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Mau lên đi." Vương Nhất Bác ra lệnh.

Tiêu Chiến đành phải thẹn thùng mở bàn tay, còn chưa kịp xem đủ, mới hở một giây lại che trở về.

Vương Nhất Bác bị sự đáng yêu của anh làm cho bật cười, "Lại xem một cái nữa đi mà."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn lấy tay ra, nhưng lần này cũng chỉ có một giây đồng hồ, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé bịt chặt lại, đem hai đầu vú bị Vương Nhất Bác hút đến mức sữa cũng suýt trào ra che đi.

Quá đáng yêu rồi. Vương Nhất Bác cười đến mức không dừng được. Cậu chống tay sang hai bên sườn Tiêu Chiến, tiếng cười trầm thấp cứ vậy truyền đến tai anh.

Vừa định bảo cậu đừng cười, Tiêu Chiến đã bị xốc một cánh tay lên, dương vật của Vương Nhất Bác vươn tới, chống lên núm vú anh, đập đập vào ngực anh.

Cảm thấy thẹn thùng cũng không có ích lợi gì, chỉ cần Vương Nhất Bác lấy dương vật cọ vào đầu vú cũng khiến anh sướng đến mức suýt chút nữa cao trào.

Tiêu Chiến không hề ngại ngùng, hé miệng ngoan ngoãn hôn Vương Nhất Bác, lại bị Vương Nhất Bác kéo chân ra, một lần nữa cắm thẳng vào.

Cuối cùng kết thúc thì đã gần 12 giờ, Tiêu Chiến mệt đến mức mắt cũng không mở ra được, Vương Nhất Bác còn nghịch ngón tay anh cũng không thèm quan tâm, chỉ rúc vào ngực Vương Nhất Bác, tìm một tư thế thoải mái để chuẩn bị ngủ.

"Đừng ngủ mà." Vương Nhất Bác cố tình quấy rầy anh, véo véo mặt anh không cho anh ngủ.

Tiêu Chiến bực bội gỡ tay cậu ra.

Thấy Tiêu Chiến không để ý tới mình, Vương Nhất Bác có vẻ suy sụp, "Bảo bảo, anh trở thành người có tiền liền vứt bỏ lão công sao?"

Cậu không muốn Tiêu Chiến lại dọn đi, nếu còn phát sinh ra tình huống giống như lần trước, Vương Nhất Bác cảm thấy mình sẽ khóc trước tất cả khán giả đang xem livestream.

Có tiền à? Nghe đến đó, Tiêu Chiến không nhịn được phải mở mắt ra. Nói đến có tiền anh mới nhớ, lần trước anh cùng Vương Nhất Bác đến ngân hàng, phát hiện ra số tiền tiết kiệm của Vương Nhất Bác có tới bảy con số.

"Anh không muốn nói chuyện với em." Tiêu Chiến trở mình quay lưng về phía cậu, "Đồ nhà giàu hôi hám."

Vương Nhất Bác hơi tủi thân, "Không phải em đã đưa thẻ cho anh rồi à?"

Tiêu Chiến lập tức cảnh giác, quay đầu lại nhìn cậu, "Nhưng anh không muốn, anh đã trả lại ví tiền của em rồi."

"Cái gì cơ?!" Vương Nhất Bác cảm thấy đất trời đều sụp xuống.

Tiêu Chiến không quan tâm, "Anh buồn ngủ quá."

"Đó là thành ý của em, sao anh không nói gì đã trả lại rồi chứ."

"Anh cầm thẻ của em để làm gì?"

"Cầm thẻ của em, vĩnh viễn ở bên cạnh em đi mà." Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, thành khẩn hứa hẹn, "Em sẽ chăm chỉ làm việc, anh sẽ không bao giờ phải buồn phiền chỉ vì tiền."

Thật không biết người đàn ông này cảm thấy nguy cơ từ chỗ nào chứ.

Tiêu Chiến nghe thấy mà tim chua xót, thở dài, quay sang đối mặt với cậu, nghiêm túc đáp: "Không cầm thẻ của em, anh cũng sẽ luôn ở bên em."

"Hơn nữa, anh cũng sẽ chăm chỉ làm việc." Anh lại nói thêm.

"Tốt quá rồi." Vương Nhất Bác giống như trút được gánh nặng, mỉm cười, "Vậy anh bao dưỡng em đi."

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy cậu không nên bởi vì hai chữ "Bao dưỡng" Tiêu Chiến nói ra mà tức giận, nếu Tiêu Chiến có thể nói bao dưỡng cậu, vậy thì hai chữ này có thể tốt đẹp biết bao.

Đúng là thần kinh rồi.

Tiêu Chiến đẩy cậu và hạ thân đang ngo ngoe rục rịch của cậu ra, tỏ vẻ muốn thu lại lời vừa nói, "Anh hối hận rồi."

"Không được, không cho phép hối hận."

"Thật sự hối hận, anh còn chưa từng hối hận như thế bao giờ." Tiêu Chiến không muốn nhiều lời với cậu, cứ vậy lắc đầu.

Được rồi. Dù sao 1:30 chiều mai mới phải lên máy bay.

Vương Nhất Bác cảm thấy bất lực, bỏ bàn tay đang gắt gao bảo vệ quần lót của Tiêu Chiến ra, lại đem tay mình chen vào.

---

P/S: Đi coi thi, dùng điện thoại edit H cực phê luôn á các cô ạ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro