Chương 24 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.

Thời tiết ngày càng ấm áp, ngày 1-5 vừa qua, mùa hè dường như đã phải tới.

Nghe nói 1-5 được nghỉ dài hạn, Vương Nhất Bác đi gặp cha mẹ của Tiêu Chiến. Mẹ Vương vội vàng gọi điện Wechat cho Tiêu Chiến, hỏi khi nào thì về nhà mình.

"Vậy ngày 11 đi ạ." Mỗi lần Tiêu Chiến nói chuyện cùng người lớn, âm cuối đều bất giác kéo dài ra, giống như đang làm nũng, khiến người nghe vừa yêu thích vừa mến mộ.

"Làm gì mà tận ngày 11 chứ." Mẹ Vương không vui, "Cuối tuần này con tới luôn đi."

Vương Nhất Bác đang livestream, không tham gia vào cuộc nói chuyện này, hai người trò chuyện vài câu, mẹ Vương lại nói có gửi một chút đồ tới đây.

"Dì không cần phải lãng phí như vậy đâu ạ." Tiêu Chiến nhanh chóng lắc đầu.

Đồ mà mẹ Vương gửi sau khi ăn tết xong vẫn còn chưa ăn hết, còn dư lại một chút ngũ cốc và táo đỏ, sáng mai vừa vặn có thể nấu cháo ăn.

Anh nhớ rõ khoảng ngày mùng 10 âm lịch, mẹ Vương Nhất Bác có gửi chuyển phát nhanh từ Hà Nam tới đây. Tiêu Chiến còn không biết đây là mẹ Vương đã gói vào lại mở ra, cố ý ra ngoài mua thêm một chiếc thùng giấy lớn hơn nữa để gói lại.

Lúc chuyển phát nhanh giao tới nhà, anh vừa mở ra đã thấy, bên trong có một ít ngũ cốc, một số đồ ăn chín, còn có cả lá trà và táo đỏ, tất cả đều được gói vuông vắn trong giấy màu nâu, trên cùng còn có một lá thư.


【 Tiêu Chiến, chào con, dì là mẹ của Nhất Bác.

Nhất Bác sau khi tốt nghiệp thì một mình đến Bắc Kinh làm việc, đến nay cũng đã được 3 năm rồi. Năm ngoái nó có nhắc đến con, nói con đã chăm sóc nó rất cẩn thận, là một người bạn rất tốt.

Nó là đứa trẻ có thể chịu khổ mà không hề phàn nàn, có uỷ khuất cũng không nói với chú dì, đến chuyện vui vẻ cũng giấu ở trong lòng. Đây là lần đầu tiên dì nghe nó nói đến chuyện đã trải qua ở Bắc Kinh, cho nên dì có thể biết được con rất quan trọng đối với nó.

Con à, cảm ơn con đã chăm sóc nó. Sau này mỗi lần khi nghĩ đến Nhất Bác, chỉ cần nghĩ bên cạnh nó có con, dì đã cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Bắc Kinh là một nơi tốt để người trẻ tuổi có thể thuận lợi phát triển. Hi vọng con và Nhất Bác đều có sự nghiệp thành công, mọi thứ đều thuận lợi.

Nghe nói năm nay con một mình ăn tết, sang năm thì về đây đi, chú và dì đều chào đón con.

Dì Thư Dương.】


Lần trước đọc được lá thứ này, Tiêu Chiến đã lén lút khóc một lần. Anh đem lá thư này như bảo bối, đặt nó ở trong ngăn kéo bên cạnh giường, trong ngăn kéo còn có chiếc vòng tay bằng dây tết màu đỏ mà mẹ anh đã đan cho vào dịp sinh nhật năm ngoái. Anh ngủ bên này, cảm thấy đặc biệt an tâm, giống như được tình yêu của hai người mẹ bao quanh vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng ngủ chính. Vương Nhất Bác đang ở trong phòng ngủ phụ livestream.

Hôm nay là ngày quảng cáo, trong buổi livestream, cậu sẽ chơi một trò chơi mới được ra mắt. Đây không phải là loại trò chơi mà Vương Nhất Bác chơi thường ngày, nếu là lúc khác thì cảm xúc của cậu sẽ không thay đổi quá nhiều, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy mèo con trong trò chơi thì cậu có vẻ cực kỳ vui vẻ, cứ liên tục dùng chuột chọc chọc con mèo, trong miệng không ngừng dùng ngữ khí dỗ dành trẻ con nói, "Mau lên, chỗ này có mèo con, meo meo, chúng ta mau bắt nó lại nào."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị cậu làm cho nóng ruột, làn đạn tin nhắn lại bắt đầu cuộn lên.

"Chị dâu mau tới xử lý đi, Bo ca lại vậy rồi."

"Unfollow đi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi."

"Đại ca à, anh...."

"Anh rốt cuộc có coi chúng em là người xem không vậy."

"Vừa rồi ở trên tàu điện ngầm xem anh phát sóng trực tiếp, người đứng sau đã chèo thuyền giúp em luôn rồi đấy."

"Tôi muốn đem tất cả những người đồng tính luyến ái thiêu chết hết."

Mèo con à?

Tiêu Chiến hoàn toàn không biết gì về làn đạn này, nhưng nghe thấy hai chữ sau cùng thì nghiêng đầu suy nghĩ.


Ngày đầu tiên trở lại làm việc sau kì nghỉ lễ, Tiêu Chiến vừa mới ngồi xuống đã bị Mạch Mạch vừa "chậc chậc" vừa chỉ lên chỉ xuống vài cái.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến mất tự nhiên, cúi đầu nhìn lại chính mình.

Khương Vân chỉ vào cổ anh, đưa cái gương trang điểm sang, nhẹ giọng nhắc nhở, "Anh xem cổ anh kìa."

Tiêu Chiến vừa nhìn đã thấy, ở bên gáy gần sau tai có một dấu hôn rất rõ. Anh bất tri bất giác "A" một tiếng, nhanh chóng che đi chỗ bị hút đến tím xanh kia.

"Anh rể mạnh mẽ quá rồi." Nhã Luân che mắt, đưa kem che khuyết điểm cho anh, "Hai người sắp sinh em bé rồi à?"

Tiêu Chiến đỏ mặt nhận lấy, bóp một chút kem để che lại dấu vết kia.

1-5 về nhà bốn ngày, hai người tuy rằng ở cùng một phòng, nhưng lại sợ ba mẹ nghe thấy nên cũng không dám làm càn. Nghẹn suốt bốn ngày, mãi tới khi về nhà mới làm, cho nên mới hơi quá khích.

Ngày hôm qua thật sự quá tuyệt, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Là thật sự sướng, anh bị Vương Nhất Bác nhéo vào ngực, lão công, chủ nhân, ca ca cái gì cũng gọi. Tiêu Chiến không nhịn được nhớ lại, dấu hôn vừa mới che đi thì vành tai lại càng ngày càng đỏ.

"Còn có chỗ này nữa." Mạch Mạch chỉ vào xương quai xanh, cắt ngang suy nghĩ tuyên dâm giữa ban ngày của anh.

Ở công ty mà còn nghĩ đến loại chuyện này, Tiêu Chiến lập tức tỉnh táo lại, suýt chút nữa thì đem kem che khuyết điểm vứt xuống đất: Xong rồi xong rồi xong rồi, anh cũng sắp biến thành dạng người hạ lưu giống Vương Nhất Bác.

Nhã Luân, Mạch Mạch, Khương Vân đều nhìn anh với ánh mắt phán xét, khiến anh mất tự nhiên phải ho khan hai tiếng, ngượng ngùng mỉm cười.

"Tiêu Chiến muốn sinh ra mèo con đấy." Nhã Luân bĩu môi, dùng giọng điệu ngây thơ để nói ra những điều điên rồ "Chúng ta sắp có một em gái rồi."

Chúa ơi. Tiêu Chiến nghe không nổi, muốn bịt tai lại, nhưng hai chữ mèo con này lại một lần nữa truyền vào tai anh.

"Đúng rồi." Động tác của anh cứng lại, nhìn về phía ba cô gái, "Anh có một chuyện muốn hỏi các em đây."


Sáng chủ nhật, Vương Nhất Bác đang trùm chăn thì bị tiếng xào rau mơ hồ bên ngoài đánh thức.

Cậu vẫn còn buồn ngủ, không muốn từ trong mộng tỉnh lại, theo bản năng muốn tìm điện thoại xem thời gian, lần đầu tiên thất bại, trên tay cậu rất nặng, giống như bị đồ vật gì đó đè lên; lần thứ hai lại thất bại, có một đồ vật lông xù xù nằm trên cánh tay cậu, làm cho cậu không thể giơ được tay lên theo ý nguyện.

Lần thứ ba, Vương Nhất Bác ngồi dậy, kinh ngạc nhìn vật nhỏ trên cánh tay kia.

Trời đất.

Đây là --

"Mèo của em!" Vương Nhất Bác hoan hỉ ôm mèo con chạy đến phía sau Tiêu Chiến, "Em có mèo rồi!"

Tiêu Chiến vội vàng đẩy cậu ra khỏi phòng bếp, đề phòng mùi khói của rau xào làm sặc đến mèo con.

"Cảm ơn anh nha, bảo bảo." Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến, hôn lên miệng anh, khiến mèo con bị kẹp giữa hai người.

Tiêu Chiến ngả người ra sau cho mèo con có thể thở. Anh cúi đầu nhìn, mèo con đồng thời cũng đang nhìn anh, hai con mắt to tròn trong sáng giống hệt như mắt của Tiêu Chiến.

"Nó nhìn giống anh quá." Vương Nhất Bác xúc động nói.

Ai không biết còn tưởng rằng đây là ở bên ngoài phòng sinh, mèo con chính là đứa trẻ mà cậu và lão bà của mình đã mang thai mười tháng sinh ra cơ đấy.

"Này, con biết không." Vương Nhất Bác vui vẻ thở dài, chỉ vào mèo con trước mặt Tiêu Chiến, "Con có người mẹ tốt nhất thế giới đấy."

Sau đó cậu lại sờ đầu mèo nhỏ, hứa hẹn, "Ba cũng sẽ học để trở thành một người ba tốt."

Không cần hứa hẹn, hốc mắt Tiêu Chiến đột nhiên trở nên ươn ướt, anh biết Vương Nhất Bác sẽ như vậy.

"Em biết điều trùng hợp nhất là gì không?"

Cố nén nước mắt, Tiêu Chiến quyết định nói cho cậu một tin tức tốt.

Lần trước ở công ty, Tiêu Chiến hỏi ba cô gái xem có chỗ nào để nhận nuôi mèo con không, Khương Vân đẩy cho anh tài khoản công khai về một trung tâm nhận nuôi mèo lạc, trên đó có cả địa chỉ. Tới nơi rồi, anh vừa liếc mắt là nhìn trúng con mèo mướp này.

Nhân viên ở đó nói nó còn chưa được 1 tuổi, được một người tốt bụng nhặt đưa tới đây khi còn rất nhỏ, hôm đó là ngày 5 tháng 8.

"Nó cùng ngày sinh nhật với em đấy." Tiêu Chiến cong mắt cười rộ lên.

"Thật không vậy?" Vương Nhất Bác không thể tin được, giơ con mèo lên trước mắt, lộn qua lộn lại nhìn cẩn thận, không đến ba giây, cậu đã vui mừng kết luận.

"Tốt quá, con sinh ra chính là để làm con ba rồi."

Một người một mèo hoá ra lại cùng một ngày sinh nhật. Ngay từ đầu Tiêu Chiến cũng cảm thấy quá trùng hợp, nhưng sau đó anh lại phát hiện mình hình như luôn gặp phải những trường hợp có xác suất rất nhỏ như vậy.

Vụ máy sấy tóc làm cháy phòng cũng là một chuyện có xác suất rất nhỏ, có người tốt bụng cưu mang anh cũng là một chuyện có xác suất rất nhỏ.

Dù tốt hay xấu, tất cả những chuyện dường như không tưởng này đều phát sinh trên người anh, đã trải qua một loạt phản ứng hoá học, bây giờ anh đã có một cái kết quả không thể tốt đẹp hơn, cũng có một người đàn ông trước mặt không thể hoàn hảo hơn.

Vương Nhất Bác luôn nói Tiêu Chiến đã chăm sóc cậu rất tốt. Nhưng không phải.

Là Vương Nhất Bác không ngại phiền toái, hết lần này đến lần khác đều nói với anh:

Anh cũng rất quan trọng.

Anh cũng có thể chăm sóc Vương Nhất Bác.

Anh cũng có thể ỷ lại vào Vương Nhất Bác.


Trước mắt là cuối xuân, là đầu hè, là mùa lạnh lẽo nhất đã đi qua.

Trong phòng khách, Vương Nhất Bác đang dạy mèo con sử dụng điều khiển từ xa, Tiêu Chiến nhìn cậu, híp mắt cười rộ lên:

Không còn mùa đông giá rét kéo dài nữa, bởi vì có em, sau này mỗi ngày đều là một ngày nắng đẹp.

Cảm ơn em đã ở cạnh anh.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro