Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai Nhỏ theo bản năng đứng ở phía trước, kéo cánh tay Trần Thước ra phía sau anh, dáng người gầy ốm của anh chẳng cản được gì, đôi mắt của Tạ Kỳ dừng lại trên khuôn mặt của Tai Nhỏ một lúc, không quen, lại xuyên qua Tai Nhỏ nhìn Trần Thước, đúng là Trần Thước.

Nhưng Trần Thước nhìn anh ta với ánh mắt xa lạ.

Tai Nhỏ không biết danh tính người đối diện, cũng không biết tại sao anh ta biết Trần Thước, mặc dù có thể là người thân hoặc bạn bè của hắn, nhưng nếu đó là chủ nợ hoặc kẻ thù thì sao?

"Xin hỏi có chuyện gì không?"

Tạ Kỳ há hốc miệng, không biết nên bắt đầu từ đâu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Thước hồi lâu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ vừa hoang đường vừa buồn cười, anh ta mở to hai mắt, dùng giọng điệu không thể tin được hỏi: "Trần Thước, không lẽ... em mất trí nhớ?"

Trần Thước cau mày, cảm thấy người trước mặt này khá quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, cho nên dứt khoát không nghĩ nữa, sa sầm mặt nói một câu cho qua, sau đó kéo anh chủ lướt qua Tạ Kỳ.

Hắn lấy chìa khóa cửa tiệm từ trong túi ra, Tai Nhỏ dè dặt quan sát hắn.

Tạ Kỳ cảm thấy như đang xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, Trần Thước thực sự mất trí nhớ, trước đây lúc làm việc với chung, anh ta và các đồng nghiệp khác thường xuyên bị Trần Thước làm khó kêu khổ cả ngày, ai cũng mong một ngày nào đó Trần Thước mất trí nhớ rồi tính tình thay đổi, sau đó trở thành ông sếp dễ thương nhất trên đời.

Không ngờ Trần Thước giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù có mất trí vẫn bày ra vẻ mặt cau có đó.

Tạ Kỳ tặc lưỡi, "Tính tình vẫn tệ như vậy." Vốn định oán thầm thôi mà không biết vì sao lại buột miệng nói ra, Tai Nhỏ lúc này ngừng bước chân không vào cửa nữa, quay người lại nhìn Tạ Kỳ, gần như đang do dự, anh không vào, Trần Thước cũng không giục, đứng đó với anh.

Một lúc sau, Tai Nhỏ mới lên tiếng, "Xin chào, anh là bạn của Trần Thước phải không?"

"Tôi là Tạ Kỳ, Tạ trong tạ ơn, Kỳ trong kỳ lân, Trần Thước và tôi không chỉ là bạn bè." Tạ Kỳ bị Trần Thước đứng bên cạnh im lặng nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, người này thực sự đứng đâu cũng có bản lĩnh làm cho người khác lạnh gáy, nếu không phải quen biết Trần Thước từ nhỏ, anh ta có lẽ sẽ giống như những đồng nghiệp khác trong studio bị dọa phát run tự an ủi "Là kiếp trước tôi nợ cậu".

"Hả?" Tai Nhỏ nghe mà mơ hồ, chớp chớp mắt, biểu lộ không hiểu.

"Cậu ta là sếp tôi."

"Ồ..." Tai Nhỏ gật đầu, mấy giây sau mới kinh ngạc nói: "Sếp? Em ấy là sếp anh?"

"Phải."

.

.

Mặc dù hắn trông có vẻ cực kỳ không thích, nhưng anh chủ vẫn mời người tự xưng là bạn kiêm trợ lý của Trần Thước vào nhà, còn đưa cho anh ta một chiếc ghế đẩu, Tạ Kỳ cũng là người đã quen đến những nơi cao cấp, liếc nhìn chiếc ghế đẩu nhựa, hình như không muốn ngồi xuống.

Trần Thước đút hai tay vào túi, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra tử tế với Tạ Kỳ, duỗi chân đá chiếc ghế đẩu sang một bên, không vui vẻ gì mấy nói: "Không muốn thì đừng ngồi."

"Trần Thước em đúng là... đúng là không phải người!" Tạ Kỳ tức giận kéo cái ghế đẩu ngồi xuống.

Tai Nhỏ kéo tay hắn, nhỏ giọng nói: "Trần Thước, đừng hung dữ như vậy, anh ta nói là bạn em đó!"

Kỳ quái, đúng là kỳ quái, Tạ Kỳ ngẩng đầu cảm thán, Trần Thước một giây trước còn đen mặt với anh ta quay đầu lại nghe anh chủ bên cạnh nói một câu ánh mắt đã dịu đi ngay lập tức.

Tạ Kỳ nuốt nước bọt, muốn nói lại thôi, mặt đổi màu từ xanh sang trắng.

"Anh, anh làm sao chứng minh anh biết Trần Thước?" Tai Nhỏ hắng giọng, hất cằm, rất nghiêm túc yêu cầu Tạ Kỳ chứng minh.

Game này dễ, trong điện thoại của Tạ Kỳ ảnh và video rất nhiều, mặc dù Trần Thước bình thường không thích chụp ảnh và không lộ mặt trước giới truyền thông, nhưng thỉnh thoảng lúc bạn bè tụ tập hoặc là lúc bàn công việc vẫn chụp chung vài tấm, Tạ Kỳ trực tiếp đưa điện thoại di động cho Tai Nhỏ, "Nè, cậu tự xem đi, tôi lừa cậu làm gì?"

Tai Nhỏ lịch sự nhận lấy, mở xem, quả nhiên là ảnh chụp chung của Trần Thước và Tạ Kỳ, hắn trong ảnh trông không dữ dằn như vậy, một vài bức ảnh hắn còn mỉm cười trước ống kính.

Còn có video, có vẻ là tiệc mừng gì đó, Tạ Kỳ giơ điện thoại di động quay đối tác của mình, lúc camera lia tới hắn thì lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi giám chế vĩ đại Trần Thước, hoạt động lần này em có hài lòng không?"

Trần Thước nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn camera, mím môi cười và nói với Tạ Kỳ, cút.

"Okay!" Tạ Kỳ cười ha ha đi trêu những đồng nghiệp khác.

Tai Nhỏ xem đến đây đã tin tưởng Tạ Kỳ, Trần Thước bên cạnh dường như nhớ ra điều gì đó, cũng dường như không nhớ được gì, nhưng sự thù địch Tạ Kỳ phóng đại trong mắt đã không còn nữa.

"Coi như tin tôi rồi ha." Tạ Kỳ nhún vai nói tiếp.

.

.

Chuyện Trần Thước mất trí nhớ thực sự là điều họ không ngờ tới. Hơn nửa năm trước, Studio Cstar nhận được lời mời từ một chương trình nhảy đường phố quy mô lớn, họ hy vọng Trần Thước có thể đảm nhiệm vai trò giám chế âm nhạc hậu kỳ của chương trình, hơn nữa, Trần Thước lúc ở nước ngoài từng học nhảy đường phố, giành được một số giải thưởng quốc tế nhỏ, mặc dù sau đó không trở thành nghề chính của mình, nhưng để hắn phụ trách giám chế âm nhạc cho toàn bộ chương trình thì thật sự hợp không thể hợp hơn.

Thực ra thì cho dù Trần Thước đảm nhận vị trí giám chế âm nhạc, hắn cũng không cần tự mình làm, Cstar là một đội ngũ xuất sắc, chỉ cần Trần Thước đưa ra yêu cầu, họ có thể đưa ra một thành tích hoàn hảo.

Sau khi chương trình nhảy đường phố được phát sóng, rating rất cao, vì vậy tổ tiết mục đã mời Trần Thước tham gia vòng chung kết, trước đó họ đã mời nhiều lần nhưng hắn đều từ chối, nhưng đây là vòng chung kết, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định đi một lần.

Kết quả vào đêm chung kết, sau khi rời khỏi trường quay, một fan cực đoan của một trong các giám khảo nổi tiếng tại hiện trường nhận nhầm xe của Trần Thước với xe của đại minh tinh đó, đuổi theo hắn cho đến khi xảy ra tai nạn, xe của Trần Thước bị đâm từ phía sau khá nghiêm trọng, người cũng bị thương.

Tạ Kỳ nhận được thông tin tim gần như ngừng đập, anh ta lao đến bệnh viện, gần như quỳ sụp xuống giường bệnh tự trách, lẽ ra không nên cổ vũ Trần Thước đến trận chung kết đó.

Bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng, chỉ là chấn động não nhẹ, nhưng hắn sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, và cũng cần theo dõi thêm.

Tạ Kỳ gật gù cảm ơn bác sĩ, quay đầu liền bấm gọi, nổi trận lôi đình nói với người bên kia đầu dây nói nhất định phải tìm ra được đứa fan điên cuồng đó, phải kiện, kiện chết nó, kiện cho má nó nhìn không ra, cho nó ngồi tù mọt gông.

Người phụ trách ở đầu bên kia điện thoại run rẩy nói, anh Tạ, bình tĩnh lại, người đã bắt được rồi, cảnh sát nhất định sẽ xử lý, giám chế Trần thế nào rồi?

Thế nào rồi? Tạ Kỳ hít sâu một hơi, lại rống lên, anh bảo tôi bình tĩnh thế nào!

.

.

Sợ hãi hai ngày, Trần Thước cuối cùng cũng tỉnh lại, trong khoảng thời gian này người của tổ tiết mục có tới mấy lần, đại minh tinh cũng tới một lần, cậu ta để lại thông tin liên lạc cho Tạ Kỳ, nói muốn trực tiếp xin lỗi giám chế Trần.

Tạ Kỳ gần như không ngủ được, râu ria chi chít, anh ta xua tay, nói chuyện này không liên quan đến cậu, nói thế nào cậu cũng là người bị hại, giám chế Trần sẽ không truy cứu cậu, cậu bận gì thì cứ đi làm đi, khi nào tỉnh tôi báo cậu hay.

Khi Trần Thước tỉnh dậy nhìn thấy Tạ Kỳ, cậu đầu tiên hắn nói là: "Sao anh lại thành ra cái bộ dạng tàn tạ này?"

Khóe miệng Tạ Kỳ giật giật, nước mắt lại sắp trào ra, "Lão Trần, rốt cục em cũng chịu tỉnh lại rồi, em dọa anh sợ hết hồn, bây giờ em thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? Có đau đầu không? Tay thì sao? Chân thì sao? Hả?"

Trần Thước chán ghét dùng một tay đẩy khuôn mặt đang đến gần của Tạ Kỳ ra, tứ chi đau nhức, đầu thì hơi khó chịu, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, sau khi mặc cho giường bệnh bị lay một lúc mới ngồi thẳng dậy, tìm hiểu nguyên nhân kết quả chuyện này với Tạ Kỳ.

Chuyện này vẫn không giấu được, ba mẹ Trần Thước ở nước ngoài biết chuyện, một cuộc điện thoại từ trời Tây gọi về, càm ràm cả một ngày trời, muốn hắn tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi đường hoàng, dù sao thì studio chỉ cần hắn hạ lệnh là có thể hoạt động bình thường, hắn mệt mỏi gật đầu, nói dạ con biết rồi.

Sau đó bác sĩ đã cho hắn kiểm tra toàn diện, nghiêm túc dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt, chấn động não lần này hỏi có nghiêm trọng không thì cũng khá nghiêm trọng, liệu có để lại di chứng gì không thì bây giờ vẫn chưa thể kết luận, nếu cơ thể có chỗ nào không khỏe phải lập tức đến bệnh viện ngay.

.

.

Vào ngày xuất viện, Trần Thước đã trực tiếp đến studio, sau khi bàn giao một vài dự án và để Tạ Kỳ tạm thời tiếp quản mọi công việc cũng như mọi quyết định trong studio, cuối cùng bồi thêm một câu nếu có thể quyết định thì đừng làm phiền hắn.

"Không làm phiền em là có ý gì?" Tạ Kỳ hoảng sợ, công việc của Trần Thước đều là ở khối lượng kinh hồn, vừa nghĩ tới mình sắp phải đối mặt cái gì, ánh mắt anh ta liền tối sầm.

"Đừng gọi cho em, tốt nhất là tin tức gì cũng đừng báo, lúc nào thấy nghỉ ngơi đã đủ, em sẽ tự nhiên quay lại."

"Không phải chứ, lỡ ba năm năm năm em không về thì sao!"

"Không chắc."

"Được được được, em là bệnh nhân em nói gì cũng được."

Trần Thước nói được làm được, hắn thật sự buông xuống hết thảy công việc của studio, nghỉ ngơi hoàn toàn để thân thể khôi phục, định qua mấy ngày nữa sức khỏe tốt lên thì sẽ ra ngoài đi chơi, làm việc mấy năm nay hắn chưa được đi du lịch đâu cả, mấy lần đi ra ngoài cũng là vì công việc.

Tạ Kỳ thỉnh thoảng gửi tin nhắn hỏi thăm, nhưng hắn chỉ trả lời một câu là nếu không phải việc quan trọng mà làm phiền em nghỉ ngơi thì sẽ cho anh ôm đồ lăn ra khỏi studio.

Đúng là cái đồ xấu tính, Tạ Kỳ trả lời, ờ ờ tạm biệt sếp.

.

.

Trần Thước ngủ đến nửa đêm, đột nhiên đầu đau dữ dội, người đổ mồ hôi lạnh, hắn vội lục lọi hộc tủ tìm thuốc giảm đau, vốn định ngày mai đi bệnh viện, nhưng hôm sau thức dậy thấy không khó chịu nữa nên chuyện này bị hắn quên béng đi mất.

Kết quả cơn đau đầu này không xảy ra vào ban ngày mà luôn xảy ra vào lúc nửa đêm khi hắn lơ mơ ngủ, không ngờ một sáng nọ mở mắt ra, đột nhiên không nhớ bất cứ thứ gì, nhìn phòng ngủ và căn nhà của mình, chỉ cảm thấy xa lạ.

Bên ngoài trời còn tối, hắn mặc một bộ quần áo ngủ bình thường, rời khỏi nơi não phát tín hiệu là xa lạ này, trước khi đi ra ngoài còn tiện tay mò tủ đầu giường lấy một ít tiền nhét vào trong túi.

Ngẩn ngơ bước đi, sau khi rời khỏi cửa tiểu khu quay đầu nhìn lại, cũng không nhớ tại sao mình lại từ tiểu khu này đi ra.

Nửa đêm canh ba, không biết đi bao lâu, dần dần đi ra khỏi trung tâm thành phố, đi tới một khu lao động, rất nhiều đèn đường trong khu lao động đã hỏng, đi đường phải gọi là mò mẫm trong bóng tối, vì chóng mặt mà còn bị ngã hai ba lần.

Mãi cho đến khi mệt lả, hắn mới dừng lại trước một quán ăn nhỏ trong khu lao động, ngồi xổm ở cửa, cứ như vậy vô tình được anh chủ mở cửa ra ngoài lúc bốn giờ sáng để mua thức ăn nhặt được.

Lúc đó anh chủ cũng bối rối, muốn đưa hắn đến đồn cảnh sát, nhưng Trần Thước sống chết không chịu, không hiểu sao lại móc từ trong túi ra một ngàn tệ nhét cho anh, một hỏi ba không biết, giống như tên ngốc.

Điều duy nhất mà tên ngốc này nhớ là tên của mình, Trần Thước Trần Thước, anh chủ không thể làm gì khác hơn là giữ hắn ở lại quán, hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ nhớ ra.

.

.

Trần Thước biến mất rất lâu, Tạ Kỳ trước đó bị mắng mấy lần nên không dám gọi điện hay gửi tin nhắn gì cho hắn nữa, huống hồ trước đó còn nói không chừng sẽ nghỉ ngơi ba năm năm năm, Tạ Kỳ đã chuẩn bị xong tinh thần Trần Thước bốc hơi khỏi nhân gian ít nhất một năm.

Suy cho cùng, không phải Trần Thước chưa từng làm chuyện này, năm đó họ cùng nhau ra nước ngoài du học, Trần Thước rất mê nhảy đường phố, người nhà hắn rất ủng hộ, sau đó lại nói muốn chơi nhạc, lúc đầu, ba mẹ hắn không đồng ý, nói rằng hắn quá tùy tiện, muốn gì là làm ngay mà không suy nghĩ kỹ càng gì cả.

Kết quả là Trần Thước rất bướng bỉnh, nói muốn làm nhạc là làm nhạc, không nói cho ai biết, mở một studio nhỏ, hợp tác với một số ca sĩ nước ngoài, dần dần có chút danh tiếng thì im ỉm một mình về nước.

Đợi khi ba mẹ hắn biết, đã là một năm sau khi Trần Thước bắt đầu mở Cstar ở Trung Quốc.

Nếu không phải nhìn thấy hình ảnh trên ứng dụng sổ tay du lịch trông giống hệt Trần Thước, Tạ Kỳ cũng không chạy đến nhà Trần Thước tìm người, kết quả căn hộ trống không, lúc đó anh ta lại bị dọa sợ chết khiếp, cái thằng này chỉ mới sáu tháng đã dọa anh tổn thọ mấy năm.

Sau đó đương nhiên là tìm người khắp nơi.

Tạ Kỳ từng nói Trần Thước người này âm thầm mà làm việc lớn, có điều lần này thậm chí còn thái quá hơn, người tìm thấy rồi, nhưng lại mất trí, Trần Thước mất trí cũng không quên làm việc lớn, hắn tìm được bà chủ cho Cstar.

Và bà chủ là nam.

Tạ Kỳ một tay chống trán, nhắm mắt thở dài.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro