Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã tối hẳn, xe của Tạ Kỳ đậu ở lối vào quán ăn, không tiện cho những người hàng xóm đi lên lầu xuống lầu ở con hẻm bên cạnh, với tình huống hiện tại của Trần Thước, muốn hắn ngoan ngoãn quay về điều trị là quá hoang tưởng.

Tai Nhỏ tiễn Tạ Kỳ ra khỏi cửa, liên tục nói cảm ơn, nhưng lần này Tạ Kỳ cảm thấy hơi xấu hổ, "Tôi cảm ơn cậu mới đúng, nửa năm qua, cảm ơn cậu đã chăm sóc Trần Thước."

Tai Nhỏ không biết nên nói gì, chỉ ngại ngùng cười gật đầu, Tạ Kỳ chủ động xin số điện thoại của Tai Nhỏ, nhìn thấy màn hình điện thoại của anh bị bể một góc, liền cảm thấy vô cùng xúc động, người này xem ra cuộc sống cũng không dễ dàng gì, vậy mà vẫn giữ Trần Thước lại, nhất thời không biết nên nói cái tên Trần Thước này là phúc hay là họa.

.

.

Đêm đó trong căn gác nhỏ, Tai Nhỏ trông có vẻ lơ đãng, Trần Thước gọi anh mấy lần nhưng không nghe, hắn nghiêng người nhìn, máy trợ thính vẫn đang bật.

Hắn ít nhiều cũng đoán được tại sao anh chủ lại đột nhiên thay đổi như vậy, bởi vì sự xuất hiện của Tạ Kỳ, cuộc sống của bọn họ giống như mặt hồ phẳng lặng bị ai đó ném xuống một viên đá, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, hồi lâu không có điểm dừng.

"Trần Thước..."

Tai Nhỏ dần dần bình tĩnh lại, anh nhớ đến những bức ảnh và video của Trần Thước mà anh vừa xem trên điện thoại của Tạ Kỳ, quần áo, cách nói chuyện của hắn rất khác so với hiện tại, cho dù chỉ là một bức ảnh, anh có thể nhìn ra, bộ quần áo hắn mặc là hàng hiệu mà anh không mua nổi.

Trần Thước là giám chế âm nhạc, Tai Nhỏ không hiểu đây là công việc tuyệt vời gì, nghe mô tả từ Tạ Kỳ, hình như là một người rất xuất sắc.

Chẳng trách khi họ đến chợ đồ cũ để mua đồ, Trần Thước nhìn thấy chiếc đĩa than mình thích đã dừng bước chân, vừa nhìn đã chọn trúng chiếc đĩa than bản gốc, anh tặng hắn một chiếc móc khóa băng cát sét min, rõ ràng là không phải là vật đắt tiền gì nhưng hắn thích không nỡ rời tay.

"Ừ." Trần Thước ngồi xuống bên cạnh anh chủ, trải giường như thường lệ, vỗ vỗ anh chủ, bảo anh nằm xuống ngủ.

"Trần Thước..."

"Anh nói."

"Em có nhớ gia đình của mình không?"

"Em không biết."

"Chắc có, nếu không mất trí nhớ, thì bây giờ em hẳn đang làm công việc mình thích."

"Không biết." Trần Thước siết chặt vòng tay, ôm anh chủ vào lòng, hắn thật sự không biết, bởi vì hắn đã quên cả rồi nên đương nhiên không biết phải trả lời câu hỏi của anh chủ như thế nào, điều hắn nhớ được là những chuyện sau khi gặp anh.

Nhớ anh chủ cho hắn ăn sáng, mua quần áo mới cho hắn, đưa cho hắn chìa khóa gác xép, cho hắn cùng ngủ trên giường, đưa hắn đi chợ đêm buôn bán, đưa hắn về quê gặp bà ngoại, anh chủ luôn làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền mở một quán ăn lớn hơn, muốn mua một ngôi nhà nhỏ ở Du Cảng, và anh chủ đã đưa hắn vào trong kế hoạch này.

"Ngủ đi." Trần Thước đưa tay tháo máy trợ thính bên tai trái của anh chủ ra, đặt ở dưới gối, vỗ vỗ lưng anh như thường lệ.

Nhưng Tai Nhỏ hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, anh nhích người xuống một chút, ôm lấy eo của hắn, đầu dựa vào ngực hắn, không nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của hắn.

Một lúc sau, Trần Thước cúi đầu hôn lên trán Tai Nhỏ, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, anh cảm thấy hắn hơi khác biệt so với lần đầu tiên gặp nhau, nhưng anh không biết là khác chỗ nào.

Hay là vì tâm trạng của anh đã khác.

Trước đây cục nợ Trần Thước luôn thích bày ra vẻ mặt hờn dỗi, quạu quọ, nhưng bây giờ thì không, anh đoán có lẽ hắn đã tin tưởng anh, hơn nữa cũng thích anh.

Vậy thì sau khi Trần Thước nhớ lại quá khứ, liệu có còn thích anh không?

.

.

Mấy ngày sau Tạ Kỳ không xuất hiện nữa, anh chủ và Trần Thước sinh hoạt như bình thường, sáng sớm dậy sớm mua rau củ, chuẩn bị thức ăn sáng, mở cửa bán hàng, buổi trưa bán cơm phần, tối ra chợ đêm, bận rộn đến nỗi không có thời gian để nghĩ về những thứ khác.

Một buổi tối cuối tuần, Trần Thước lại lén lấy tiền đến rạp chiếu phim để mua vé xem phim, nhân viên lịch sự hỏi hắn có muốn mua ghế đôi không, bộ phim hắn muốn xem có một dãy ghế đôi.

Trần Thước gật đầu, trở lại căn gác xép của quán ăn, đè anh chủ đang tính sổ xuống giường hôn một cái, sau đó nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Xem phim."

"Lại xem phim?"

"Mua vé rồi." Trần Thước từ trong túi lấy ra tấm vé, vẫy vẫy trước mặt anh chủ, ôm eo anh chủ kéo lên.

Tai Nhỏ quàng tay trên cổ Trần Thước giống như một con gấu túi, nói lát nữa còn phải ra chợ đêm, thời gian sát quá.

"Không đi chợ đêm."

"Tại sao? Muốn đi, một đêm kiếm được trăm mấy hai trăm tệ."

"Hôm nay không đi, hôm nay xem phim."

"Không được, phải đi." Tai Nhỏ thái độ kiên quyết, đổi lại bình thường nói vài câu, khả năng anh sẽ đồng ý với Trần Thước.

Nhưng sau khi Tạ Kỳ xuất hiện, Tai Nhỏ cảm thấy trong lòng có một khoảng trống khó tả, dù anh biết rằng khoảng trống này không thể lấp đầy bằng việc anh kiếm thêm vài trăm tệ.

"Được, xem phim xong rồi đi." Trần Thước không cho anh chủ thêm cơ hội từ chối, tự mình gỡ cánh tay đang đeo cổ mình xuống, không giải thích gì ngồi xổm xuống xỏ giày vào chân anh chủ.

Khi đến rạp chiếu phim, thời gian vừa vặn, vẫn mua suất bỏng ngô trước đó từng mua, ghế tình nhân rộng hơn bình thường, khoảng cách giữa các ghế cũng xa hơn, Trần Thước kéo anh chủ đi tới vị trí của mình xuống.

Hôm nay xem một bộ phim của một đạo diễn mới, phim văn nghệ, trong rạp rất yên tĩnh, cả người Tai Nhỏ dựa vào người Trần Thước, tựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng thảo luận với hắn phong cảnh trong phim, anh khen đẹp, không biết được quay ở đâu.

Trần Thước nắm tay anh chủ, suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên nói: "Phần trước được quay ở Đài Loan, còn phần sau được quay ở Ý."

Trong rạp chiếu phim lờ mờ, Tai Nhỏ dán vào tai Trần Thước, "Em giỏi thật, em từng đi qua những nơi này!"

Tai Nhỏ không đi được, đôi khi ghen tị với những người có thể đi du lịch khắp nơi bằng máy bay, anh lớn như vậy, nhưng tính từ quê thì nơi xa nhất anh đã đi là Du Cảng.

"Em cũng không biết."

Trần Thước đoán chắc hắn từng đi, có điều thật sự không nhớ được.

.

.

Bộ phim này là một bộ phim với ba câu chuyện ngắn, vì vậy khi Tai Nhỏ nhìn thấy tình tiết khó hiểu của một cặp đồng giới trong câu chuyện cuối cùng, anh đã quên chớp mắt, cảm thấy rất ngạc nhiên, cho dù quay rất khó hiểu, nhưng khán giả vẫn dễ dàng nhận ra họ đang làm cái gì.

Bởi vì cảm thấy có chút xấu hổ, Tai Nhỏ cứng ngắc không dám nhúc nhích, đợi bộ phim kết thúc mới giả vờ hoàn hồn, ngáp một cái nói: "Ôi, buồn ngủ quá."

Nói xong, anh cũng không để ý Trần Thước là biểu cảm gì, kéo hắn chạy nhanh, nói phải ra chợ đêm dọn hàng.

Thời tiết không tốt, hôm nay chợ đêm mở cửa không lâu trời đã bắt đầu mưa nhẹ, chủ mấy gian hàng lập tức giăng bạt ra che, than thở hôm nay lỗ vốn rồi, gian hàng của Tai Nhỏ và Trần Thước ở dưới gốc cây, mưa không quá lớn thì vừa đủ che.

Trần Thước kéo quầy hàng vào trong một chút, hỏi anh chủ: "Có lạnh không?"

Anh xoa xoa tay, cười nói không lạnh.

Trời mưa mùa thu, hơi mát từ bốn phía, cứ tưởng chỉ là cơn mưa nhỏ một lúc sẽ tạnh, nhưng hóa ra càng lúc càng lớn, tán cây không thể che hết, các chủ gian hàng vội vàng thu dọn đồ đạc.

Phản ứng đầu tiên của Trần Thước là nhanh chóng cởi áo khoác ra, đội lên đầu anh chủ, sau đó nhanh nhẹn dọn dẹp mà không nói một lời nào, anh chủ ngơ ngác ngồi lên xe điện, sau khi về tới quán, cả hai người ướt sũng như vừa rớt xuống sông.

Tai Nhỏ ướt người không ướt đầu nhờ áo khoác của Trần Thước phủ lên, máy trợ thính cũng không bị ướt, thời tiết mưa ẩm lạnh, rất dễ bị cảm, hắn giục anh đi tắm.

Tai Nhỏ nói anh không yếu như vậy, bảo Trần Thước tắm trước, bị hắn liếc một cái vẫn ngoan ngoãn đi lấy quần áo sạch để đi tắm.

.

.

Sau khi cả hai tắm rửa và thu dọn đồ đạc xong, bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, giống như thác đổ, đánh xuống biển hiệu bên đường phát ra những tiếng lộp độp inh ỏi.

Tai Nhỏ nằm trên mép cửa sổ gác xép nhìn mưa bên ngoài, Trần Thước cầm khăn khô đi lên lầu, thấy tóc của anh chủ vẫn chưa được sấy khô, bước tới xách anh trở lại giường, để anh ngồi lên đùi lặng lẽ sấy tóc cho anh.

"Trần Thước..."

"Ừm."

"Bác sĩ nói, phải tiếp xúc với hoàn cảnh em từng sống, việc em từng làm, hai ngày nữa, anh và em về lại studio của em, được không?"

Trần Thước nhìn anh chủ một cách phức tạp, nhưng không nói gì.

Đúng là của nợ mà, lại là cái nhìn đó.

Tai Nhỏ vội giải thích: "Anh đi với em, không bỏ em lại."

"Được." Trần Thước lúc này mới gật đầu.

Tai Nhỏ mím môi mỉm cười, hôn lên môi Trần Thước, lần này, không biết vì sao, Trần Thước vừa hôn đã mất kiểm soát, ấn gáy anh để nụ hôn thêm sâu, anh cảm thấy đầu lưỡi và mặt trong miệng của mình bị liếm vừa ngứa vừa tê.

Một lúc sau, Trần Thước đột nhiên ném chiếc khăn tắm trong tay, ôm anh chủ lật người, đè anh xuống giường.

Cơn mưa bên ngoài nặng hạt như muốn nuốt chửng cả thành phố.

Ánh đèn bên trong căn gác nhỏ yếu ớt hắt lên hai người đang ôm nhau.

Tai Nhỏ khẽ thở dốc, cảm giác được có thứ gì đó đè lên đùi mình, toàn thân không có một tấc da thịt nào là không nóng, Trần Thước dễ dàng lột sạch quần áo của anh.

Ánh mắt và động tác của hắn mang theo một loại dục vọng đã bị kìm nén từ lâu, chuyện tiếp theo giống như là bản năng, ngón tay của hắn lưu lại trên cơ thể anh, vuốt ve, sau đó thâp nhập, anh bị cảm giác kỳ lạ này làm cho sợ hãi, không dám động đậy, khẽ rên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy vai hắn.

Có lẽ hai người thích nhau có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương, anh cảm thấy hắn chắc chắn cũng rất thích anh, cái thích này không phải là ảo giác cũng không phải là một giấc mơ.

Khi Trần Thước tiến vào, Tai Nhỏ đau đến mức lập tức kêu lên, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài từ khóe mắt, anh thử một chút thì phát hiện cơ thể khó mà thả lỏng, cảm thấy toàn thân như bị ép mở bung ra.

Động tác của hắn dịu dàng hơn, không vội vàng nữa mà chầm chậm hôn lên mắt, mũi, miệng của anh, đến khi anh mê đắm nụ hôn, hắn không nói một lời tăng tốc.

Tai Nhỏ khóc thút thít, âm thanh lúc cao trào cũng rất nhỏ, giống như bị ức hiếp mà không dám phản kháng.

Sau một hồi ân ái, ga trải giường lộn xộn dính chất lỏng của hai người bị vò lại ném xuống gầm giường, Trần Thước xuống lầu lấy nước nóng, lấy khăn nóng lau người cho Tai Nhỏ, cơ thể sạch sẽ, người mệt mỏi đến mức không muốn nhấc tay, anh dính lấy hắn, nói rất mệt, rất khó chịu, còn nói sau này sẽ không làm chuyện này với Trần Thước nữa.

Trần Thước không hề do dự nói được, lấy chăn sạch đắp lên người anh, lòng nghĩ lần sau sẽ không làm anh chủ cảm thấy khó chịu như vậy nữa.

Cuối cùng, hắn hình như có nói gì đó, nhưng máy trợ thính của Tai Nhỏ đã bị tháo ra, anh không nghe rõ, hơn nữa anh quá buồn ngủ, nên không hỏi Trần Thước nói cái gì, anh nép vào ngực Trần Thước chìm vào giấc ngủ sâu.

.

.

Quầy bán đồ ăn sáng hôm sau là do Trần Thước làm, sáu tháng qua đi theo anh chủ hắn đã học được rất nhiều thứ, làm bữa sáng, xay sữa đậu nành không thành vấn đề, bánh bao bỏ vào lồng hấp, hắn lên xe điện ra chợ mua thực phẩm, canh chuẩn thời gian quay lại quán, kéo cửa sắt lên và bắt đầu công việc kinh doanh của ngày hôm nay.

Khi Tai Nhỏ thức dậy, đồ ăn sáng đã bán hết, Trần Thước đang cọ nồi ở sau bếp, anh nằm sấp trên giường cảm thấy khắp người đau nhức, tức giận mắng hắn đúng là đồ của nợ đến hành hạ anh.

Khi đã tỉnh táo lại, Tai Nhỏ do dự một lúc rồi với lấy chiếc máy trợ thính dưới gối đeo vào. Sau đó, anh lấy điện thoại di động gọi cho Tạ Kỳ.

.

.

Hai ngày sau, Trần Thước và Tai Nhỏ xuất hiện trong studio Cstar.

Tai Nhỏ nhìn studio rộng rãi và sáng sủa trước mặt, kinh ngạc há hốc miệng, Tạ Kỳ đưa họ đến văn phòng riêng của Trần Thước, văn phòng được quét dọn hàng ngày nên rất sạch sẽ, anh cảm thấy chỉ mỗi cái văn phòng này của hắn thôi đã bằng năm quán ăn nhỏ của anh cộng lại rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Cực kỳ chột dạ, trước đây khi Trần Thước gọi là ông chủ anh đã dương dương đắc ý rồi.

Ông chủ gì chứ, hóa ra Trần Thước mới là ông chủ.

Một ông chủ rất có tiền, rất có địa vị, so với anh, chính là người đến từ hai thế giới khác nhau.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro