Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức Trần Thước trở lại Cstar không được công khai, nhưng trong studio có rất nhiều người đi lại mỗi ngày, hắn chỉ mới xuất hiện một lúc vào buổi chiều, tin đồn đã lan khắp studio.

Họ không biết chuyện gì đã xảy ra với sếp của mình, người đầu tiên nhìn thấy sếp là Ivy. Cô liếc thấy hắn từ xa, ôm đầu thở dài, tảng băng cuối cùng cũng trở lại ngồi trấn rồi.

"Ai? Cô nói sếp về?"

"Ừ, chính là cảm giác cách mười thước vẫn cảm nhận được lưng lạnh buốt, không sai, chính là cậu ta."

"Về sao không thông báo gì cả? Nghỉ hẳn nửa năm, thật ghen tị, có tiền thật tốt, tôi nếu nghỉ ngơi nửa năm, hiện tại chắc là ở dưới chân cầu vượt nào đó."

"Tôi đoán là về bất ngờ để chúng ta trở tay không kịp, xem trong lúc cậu ta không có mặt ai là người lười biếng, sau đó sa thải từng người một."

"Nói vậy thôi chứ có ông chủ ở đây thì càng tốt, chúng ta làm gì cũng có người đỡ, còn nhớ dự án sản xuất trước không, tên quản lý khốn nạn kia còn nói cái gì mà nếu không phải nể mặt giám chế Trần, với hiệu suất làm việc của các người tôi có thể kiện các người vi phạm hợp đồng."

"Chết tiệt, cũng không nghe thử nghệ sĩ của ổng hát cái quỷ gì, tôi đã nói đừng nhận vụ này, sếp Tạ không suy nghĩ kỹ, ký hợp đồng hợp tác, nếu có sếp Trần ở đây, mọi người đoán xem sếp sẽ làm gì tên quản lý đó?"

Ivy nghe vậy liền kích động, "Tôi biết, tôi biết, bắt chước là nghề của tôi." Sau đó nháy mắt hắng giọng một cái, nói: "Đây là phòng thu âm, không phải trạm thu rác, đừng có rác gì cũng ném vào chỗ của tôi!'

Nói xong, mấy đồng nghiệp lần lượt giơ ngón tay cái, "Đỉnh!"

"Sếp mau về đi, có sếp ở đây đi tôi ra ngoài gặp bên hợp tác cũng không cần nhân nhượng."

"Chờ đi, chờ cậu ta về hành hạ chúng ta thì cô không nói ra được câu này nữa đâu."

Vấn đề này sau đó đã được Tạ Kỳ đề cập đến trong cuộc họp hàng tuần, không nói Trần Thước mất trí nhớ, chỉ nói hiện tại hắn còn một số việc riêng cần giải quyết, một thời gian sau sẽ quay lại.

.

.

Nói đi cũng phải nói lại, anh chủ được diện kiến ông chủ lớn thực sự, còn là người ngày đêm bên cạnh mình sáu tháng qua, nhất thời sững sờ tại chỗ, anh cảm thấy mình thật lạc lõng trong văn phòng rộng lớn này.

Tai Nhỏ lo lắng nắm tay hắn, chỉ vô thức muốn tìm sự quen thuộc ở nơi xa lạ này, mà sự quen thuộc duy nhất ở đây chính là Trần Thước.

Tạ Kỳ đóng cửa văn phòng lại, nói với Trần Thước đây là văn phòng của hắn, công ty của hắn và Cstar do hắn tự mình gầy dựng, ở bên cạnh văn phòng có đặt một giá trưng bày hình dải Mobius mà Trần Thước rất thích, bên trên đặt một số đĩa than bản giới hạn, còn có đĩa hát của các ca sĩ yêu thích của hắn.

Tai Nhỏ không học nhiều, thậm chí còn không biết phát âm tên của các ca sĩ nước ngoài được viết trên những đĩa hát đó.

Cả quá trình Trần Thước cũng không có phản ứng gì quá lớn, có vẻ như rất nhanh đã tiếp nhận thân phận vốn có của mình. Chậc, mà cũng không giống lắm, bởi vì sau khi xem xong, hắn rất thờ ơ, giống như bọn họ chỉ đang đi xem triển lãm.

Hơn nữa hắn cũng nhận ra Tai Nhỏ không thoải mái, bèn nắm chặt tay đối phương hơn, khi Tạ Kỳ đi tới bàn làm việc lấy một ít tài liệu công việc trước đây cho hắn xem, có lẽ hắn sẽ có chút ấn tượng.

Trần Thước không nói được cũng không nói không được, quay đầu nhìn về phía anh chủ, nhẹ giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"

"Không có không có." Tai Nhỏ lắc đầu quầy quậy, cố gắng làm cho mình cười vui vẻ hơn, "Có nhớ ra gì không?"

Trần Thước trước giờ hay người nghĩ một đằng nói một nẻo, giận rồi sẽ không nói chuyện, hỏi thì nói không có, nhưng bây giờ mọi chuyện lại xoay chiều, Tai Nhỏ cảm thấy mình mới là người nghĩ một đằng nói một nẻo.

Anh muốn nói nơi này khiến anh cảm thấy xa lạ, sợ hãi, rốt cuộc là sợ hãi cái gì, anh không nói được, rõ ràng Trần Thước ở bên cạnh, nhưng anh chỉ cảm thấy từ khi bước vào nơi này, hắn và anh đã hoàn toàn trở thành người của hai thế giới.

Trần Thước nhìn xuống bàn tay đang nắm tay anh chủ của mình, một lớp mồ hôi mỏng chảy ra trong thời tiết lạnh giá.

Vì vậy hắn nói với anh chủ: "Hôm nay không muốn xem, đau đầu."

Trần Thước cau mày, giọng điệu yếu ớt, khóe miệng trĩu xuống, nhắc anh nhớ đến lúc nhặt được hắn, hắn mà gặp phải chuyện không vui cũng bày ra biểu cảm này, như một đứa trẻ được nuông chiều quá mức.

"Đau đầu? Khó chịu không? Trước đây không có mà. Vậy chúng ta không xem nữa, anh đưa em đến bệnh viện được không? Bắt đầu khó chịu từ khi nào? Sao không nói với anh?" Tai Nhỏ nghe hắn nói đau đầu xong liền hoảng, anh chưa gặp phải tình huống này bao giờ, không biết có phải Trần Thước đột nhiên buộc phải nhớ lại, quá gấp gáp khiến tâm trí hỗn loạn nên mới đau đầu.

Tạ Kỳ định lên tiếng, thấy anh chủ nói không ngừng, anh ta không có cơ hội xen vào, muốn nói lại thôi, vẫy tay để thể hiện sự tồn tại của mình, nhưng Trần Thước gần như coi anh ta là người vô hình, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào anh chủ, như thể sợ rằng anh sẽ đi mất.

Được, người không nên ở trong văn phòng này chính là Tạ Kỳ tôi.

Anh ta còn muốn hỏi han cậu nhóc cùng lớn lên với nhau này, thật sự đau đến mức phải đi bệnh viện sao, nhưng cái đầu đó đúng là quái đản, mất trí thì mất, bản tính thì chẳng mất chút nào, nhìn lời nói, ánh mắt, hành động, cử chỉ kia, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, Tạ Kỳ biết lo lắng của mình là thừa thãi.

Đó mà là đau đầu? Đó là đau tim, là xót cái người đứng trong văn phòng lúng túng, rụt rè không biết làm gì nhưng vẫn ở đây cùng Trần Thước tìm kiếm ký ức.

"Vậy tôi cho cậu địa chỉ, là nhà Trần Thước, cậu ta sống một mình, mật mã ra vào chính là vân tay cậu ta, cổng tiểu khu là nhận diện bằng khuôn mặt, hai người nếu có thời gian thì qua xem thử, tôi không ở đây làm phiền nữa."

Tạ Kỳ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tai Nhỏ, sau đó mới nhớ hỏi tên họ của người ta, lần trước xin số chỉ đặt đại cái tên là "Ân nhân cứu mạng".

"Tôi họ Tiêu, cái đó, anh Tạ, tôi đưa, à không, tôi cùng Trần Thước về trước, hôm nay em ấy đau đầu, tôi muốn em ấy về trước nghỉ ngơi."

"Được, tôi đưa hai người về."

"Không cần không cần, chúng tôi chạy xe đến."

"Vậy hai người chú ý an toàn ha."

.

.

Tạ Kỳ đích thân tiễn người ra khỏi tòa nhà, nhìn Trần Thước lấy ra một chùm chìa khóa, điêu luyện leo lên chiếc xe điện đầy vết tích dầm gió dầm sương, trước khi lên xe còn đội mũ bảo hiểm cho anh chủ.

Cảnh tượng này khiến Tạ Kỳ cảm thán, nghĩ đến những ngày họ còn đi du học, Trần Thước là kiểu nam sinh sở thích vô cùng nhiều, là một nhân vật phong vân mười điểm toàn năng đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.

Anh ta vẫn nhớ quá trình Trần Thước bắt đầu chơi mô tô cho đến ngày giành được quán quân giải tay đua chuyên nghiệp, tối đó mọi người hẹn nhau mở tiệc ăn mừng, trong đó có một đàn chị lớp trên đã theo đuổi Trần Thước rất lâu, cô nửa đùa nửa thật nói muốn ngồi ở ghế sau xe máy của Trần Thước.

Trần Thước thờ ơ từ chối, nói: "Kỹ thuật của tôi không tốt, chưa từng chở ai."

Đàn chị đó đứng hình.

Một tay đua vừa giành quán quân nhóm tân binh giải đua mô tô chuyên nghiệp nói kỹ thuật của mình không tốt, ý tứ rõ ràng đến nỗi không có cơ hội giả ngốc nghe không hiểu.

Đúng là thú vị, tay đua đó bây giờ lái chiếc xe điện cũ mèm, chủ động đội nón bảo hiểm cho người ta, chủ động để người ta ngồi ghế sau.

Tạ Kỳ lần này tay chân nhanh nhẹn, lấy điện thoại di động ra, núp sau vòi nước cứu hỏa chụp vài tấm.

.

.

Tai Nhỏ và Trần Thước trở lại quán ăn, hắn lại vùi đầu làm việc, rửa tất cả bát đĩa chưa rửa ở sau bếp, lau bếp một lần nữa, Tai Nhỏ đuổi theo hỏi đầu hắn có còn đau không, hắn xua tay bảo không đau nữa.

"Thật sự không khó chịu sao?"

"Không khó chịu."

"Được, nếu lại cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói với anh, biết không?"

"Biết."

Buổi tối trước khi đi ngủ, Trần Thước theo thói quen ôm anh chủ vào lòng, khi nhìn thấy bàn chân lạnh ngắt của anh, liền ngồi dậy, lấy tay sưởi ấm cho anh.

Tai Nhỏ xấu hổ muốn rút chân lại, nhưng bị Trần Thước giữ lại, bảo anh đừng cử động.

Tai Nhỏ nhớ lúc nhỏ, sức khỏe của anh không được tốt lắm, mùa đông luôn khó giữ ấm tay chân, lúc đó bà ngoại đã bọc anh bằng một chiếc chăn ấm, khẽ dỗ dàng, bảo bối của bà, sau này phải sống thật tốt, mùa hè không nóng, mùa đông không lạnh, có cơm nóng ăn, có chăn ấm đắp.

Tai Nhỏ sụt sịt cảm thấy mình thật sự vô dụng, nhớ tới một số chuyện hồi nhỏ sẽ khóc.

Trần Thước tinh tường chú ý tới tâm tình của anh chủ, không nói lời nào, chỉ là hơ nóng chân, sau đó cúi người ôm anh vào trong lòng, hôn lên trán anh một cái, "Ngoan, ngủ đi."

"Không ngủ được..."

"Vậy anh hát cho em nghe đi."

"Hát bài gì?"

"Bài lần trước trời mưa hát."

Anh chủ ồ một tiếng, xoay người nằm ở trong ngực Trần Thước, thanh âm mềm mại du dương, giống như từ một nơi rất xa rất xa bay tới.

Ánh trăng trong thành phố soi sáng ước mơ
Hãy sưởi ấm trái tim anh ấy
Nhìn xuyên qua biển người hợp tan
Khoảnh khắc hạnh phúc liệu có thể nhiều hơn

Ánh trăng trong thành phố soi sáng ước mơ
Bảo vệ những gì xung quanh nó
Nếu có ngày gặp lại nhau
Hãy để hạnh phúc lan tỏa suốt đêm dài
Nếu có ngày gặp lại nhau
Hãy để hạnh phúc lan tỏa suốt đêm dài

...

"Trần Thước.

"Hửm?"

"Không có gì."

"Ừm, ngủ đi." Trần Thước vỗ vỗ lưng anh chủ, khẽ ngâm nga theo giai điệu bài hát.

Không biết vì sao, lần này thật sự hơi đau đầu, Trần Thước khó chịu nheo mắt lại, cố gắng không phản ứng quá nhiều, vươn tay tắt công tắc đầu giường, căn gác nhỏ yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn ngân nga giai điệu và hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi của anh chủ.

Tai Nhỏ cảm thấy khoảng thời gian giữa anh và Trần Thước đột nhiên tăng tốc, trôi qua càng lúc càng nhanh, có lúc rõ ràng là buổi sáng vừa mở mắt, nháy mắt lại sập tối mất rồi.

Mấy hôm sau, anh cùng Trần Thước về nhà của hắn, trong nhà đã lâu không có người ở, yên tĩnh lạ thường, tất cả đồ đạc không hề có dấu hiệu thay đổi vị trí kể từ ngày hắn rời khỏi đây, mọi thứ trong nhà như bị ấn nút tạm dừng.

Cho đến khi chủ nhân ngôi nhà lần nữa bước vào, nút phát phim đã được bật.

Tiếp tục phát tiếp rồi.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro