Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, cuộc sống của Trần Thước quay trở lại guồng quay ban đầu. Trước khi về nhà, ba mẹ hắn đã liên lạc với người giúp việc đến nhà hắn để tổng vệ sinh toàn diện, vốn tưởng lâu như vậy không có người ở, tủ lạnh có lẽ sẽ có nhiều chai lọ hết hạn sử dụng cần vứt đi, nhưng dì giúp việc mở cửa tủ lạnh ra lại thấy trống trơn, không có gì cần vứt cả.

Xuất viện ngày thứ ba, Trần Thước trở lại studio, hắn đi nửa năm, nhân sự công ty không có thay đổi gì, hắn vừa vào cửa công ty, các nhân viên vốn đang vừa nói vừa cười ngước lên nhìn thấy hắn thì lập tức im như thóc.

"Sếp Trần."

"Chào sếp Trần."

Trần Thước ừm một tiếng, hình như không quen các nhân viên chào hỏi mình, trước đó hắn có nói, trong công ty không cần phải tuân theo cách chào hỏi hình thức này, làm tốt công việc của mình có ích hơn nịnh sếp.

Vài người nháy mắt với Tạ Kỳ đang ở bên cạnh Trần Thước, Tạ Kỳ khịt mũi xua tay với họ, bảo họ nên làm gì thì đi làm đi.

"Nửa năm không gặp, nhân viên rất nhớ em."

"Nhớ em? Tạ Kỳ, bây giờ anh mở mắt vẫn có thể nói nhảm sao?"

"Đi nhanh đi, đại ca, công việc đang chờ chúng ta xử lý chất thành núi rồi kìa, anh nói nè Trần Thước, em nhất định phải tăng lương cho anh, nửa năm qua anh thật sự là làm trâu làm ngựa cho Cstar."

Tạ Kỳ búng tay với trợ lý Ivy, bảo Ivy mang những tài liệu và hợp đồng đã được chỉnh lý đến văn phòng của Trần Thước, "À phải rồi, tuần trước có nhận được một số lời mời hợp tác, cô coi sắp xếp lại rồi gửi mail cho tôi luôn đi."

"Dạ được, sếp Tạ."

.

.

Trần Thước là người rất chú trọng đến hiệu quả công việc, hắn yêu cầu Tạ Kỳ trong vòng ba ngày kiểm tra đánh giá lại hoạt động của studio trong nửa năm qua, những vụ hợp tác đang diễn ra và cả kế hoạch công việc quý tiếp theo đều phải viết rõ ràng.

Tạ Kỳ ôm ngực, vừa nói anh sắp bị em làm cho ói máu rồi đây, vừa cầm xấp tài liệu đập lên bàn làm việc của Trần Thước, biểu cảm đau khổ than thở, biết vậy không nên sốt ruột tìm em làm gì, tìm về cũng không nên gấp gáp khôi phục trí nhớ cho em.

Trần Thước đã khôi phục trí nhớ là một cỗ máy làm việc máu lạnh vô tình. Tạ Kỳ chợt nhớ đến cái ngày anh ta đưa hắn và anh chủ vào văn phòng này, hắn lúc đó là một tên ngốc chỉ biết quan tâm anh chủ, nhìn thì nhìn đi, còn nói dối đau đầu để tiếp tục né tránh việc tìm hiểu cuộc sống trước đây của mình.

Tạ Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết nếu Trần Thước biết hắn cũng có lúc trốn tránh công việc thì sẽ nghĩ thế nào.

Trần Thước mà bận rộn là quên ăn quên nghỉ, cả buổi sáng đều ở văn phòng, Tạ Kỳ chỉ đành vùi đầu theo hắn, anh ta là người làm việc hiệu quả, nếu không thì Trần Thước sẽ không tin tưởng giao toàn bộ công việc của studio cho anh toàn quyền kiểm soát.

Sau khi kiểm tra lại công việc kinh doanh trong sáu tháng qua, hai người tiếp tục thảo luận về những lời mời hợp tác đó, giữa chừng, Tạ Kỳ nhận cuộc gọi từ một người quản lý, Trần Thước đang nghe bản demo, lúc hắn làm việc cực kỳ tập trung, Tạ Kỳ kết thúc cuộc gọi quay trở lại, Trần Thước đầu cũng không ngước, vô thức đưa tay ra.

Khi tay hắn sắp chạm vào Tạ Kỳ, Tạ Kỳ giật mình hất tay hắn ra, trợn mắt ngoác mồm hét lớn: "Chết tiệt, Trần Thước, em có thói quen gì mới vậy?"

Trần Thước hoàn hồn lại, cau mày khó chịu, không thể giải thích được hành động vừa rồi của mình.

"Ôi mẹ ơi, cho hỏi cái, em có thường làm điều này với anh chủ đó không?" Tạ Kỳ đột nhiên có một suy nghĩ, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào hắn, hắn lạnh mắt hỏi anh có phải cảm thấy khối lượng công việc quá ít không.

"Đủ, quá đủ luôn, em mau nói cho xong đi, hôm nay anh quyết tâm không tăng ca."

.

.

Tạ Kỳ đoán không sai.

Những ngày Trần Thước ở quán ăn nhỏ, ngày nào hắn cũng bận rộn, tối trước khi đến chợ đêm sẽ kiểm kê những thứ lặt vặt còn sót lại, bao gồm cả dán giá, những việc này lúc đầu là Tai Nhỏ làm, sau đó hắn đã nhớ được giá cả từng món đồ nên Tai Nhỏ để hắn làm.

Thường thì Trần Thước tính số lượng và ghi giá, Tai Nhỏ hoặc ngồi bên cạnh xem, hoặc đi dạo xung quanh, đôi khi ghi giá đến phát chán, hắn sẽ đưa tay sang một bên, kéo Tai Nhỏ ngồi lên đùi hoặc bên cạnh hắn, những lúc như vậy Tai Nhỏ sẽ chống cằm cùng hắn kiểm hàng.

Nhưng những chuyện này, Trần Thước hiện tại đã không còn nhớ rõ, chỉ có ký ức thân thể nhắc nhở hắn đã từng có cuộc sống nửa năm hoàn toàn khác với hiện tại.

Sau cuộc nói chuyện với anh chủ trong bệnh viện ngày hôm đó, anh không còn xuất hiện, cũng không liên lạc với họ nữa. Tạ Kỳ có gọi điện cho anh một lần, anh bắt máy, vừa nghe đến tiền không nói một lời đã lập tức cúp máy.

Sau đó, Tạ Kỳ lại đến quán ăn, nhưng không gặp được anh chủ.

Bây giờ trong quán ăn chỉ còn lại một người, buổi trưa là giờ cao điểm bán hàng, đồ ăn mang đi shipper không giao kịp thì chỉ có thể do anh chủ tự mình đi giao, Tạ Kỳ lúc đó đến thì không gặp anh, chỉ đành uổng công quay về.

Cứ như vậy, Tạ Kỳ cũng quên mất chuyện này, anh ta cũng bận, không thể mỗi ngày ngồi xổm trước cửa quán ăn trong khu lao động chờ anh chủ về.

Trần Thước từng hỏi Tạ Kỳ người trước đó cưu mang hắn giờ ra sao, tiền đã gửi cho đối phương chưa.

Tạ Kỳ lúc đó đang bận thảo luận mấy điều khoản hợp đồng mới với Ivy, nên bảo hắn muốn hỏi gì thì tự gọi đi, tiện thể ném điện thoại di động của mình qua, hắn chau mày, ném điện thoại lại cho Tạ Kỳ.

.

.

Nửa tháng nay, trừ hai ngày đầu tiên sau khi xuất viện về nhà là xem như ngủ không tệ, những ngày tiếp theo tối nào cũng khó ngủ, nửa đêm luôn giật mình thức giấc, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có lần nửa đêm bừng tỉnh, đột nhiên mở ứng dụng đặt mua một cây quạt.

Cho đến ngày nhận được cuộc gọi từ shipper ở nơi làm việc, shipper nói, anh Trần, hàng đến rồi, tôi đặt nó bên cạnh tủ ở lối vào thang máy cho anh được không?

Trần Thước ngơ ngác, hỏi đối phương là hàng gì.

"Tôi đọc trên bao bì thì hình như là một cây quạt."

Trần Thước cầm điện thoại, suy nghĩ một chút nói: "Vậy cậu đặt cạnh tủ đi."

"Được."

Trần Thước sau đó không trả lại chiếc quạt đó cho nhà bán, nhưng cũng không tháo bao bì, chỉ đặt ở một góc trong phòng khách, hắn không nhớ tại sao mình lại đột nhiên mua một cây quạt, nhưng quả thật trong lịch sử mua hàng có một đơn hàng mua quạt.

.

.

.

Điều đầu tiên Tai Nhỏ làm khi thức dậy mỗi ngày là sờ qua chỗ nằm bên cạnh.

Ngày đầu tiên, trống rỗng.

Ngày thứ hai, trống rỗng.

Ngày thứ ba, vẫn trống rỗng.

Không được như vậy, anh tự buộc mình phải từ bỏ thói quen này, thức dậy mở mắt ra thì xuống giường, thay quần áo, xuống lầu rửa mặt, làm thức ăn sáng rồi ra ngoài mua thức ăn, liên tục làm gì đó.

Khoảng thời gian trước khu phố có tổ chức một buổi tuyên truyền thể thao toàn dân trên sân bóng rổ trong khu lao động, anh chủ sau khi giao đồ ăn đi ngang qua sân bóng rổ, nhìn thấy các tình nguyện viên mặc áo đỏ đang nói về lợi ích của thể thao toàn dân, còn nói cái gì mà, "Mất 21 ngày để hình thành một thói quen mới, chỉ cần 21 ngày, hãy bắt đầu tập thể dục ngay hôm nay và sau 21 ngày, bạn sẽ là một người có kỷ luật tự giác..."

Sau đó tình nguyện viên nói gì Tai Nhỏ không nghe thấy nữa, anh bận quay lại quán bán tiếp, nhưng anh vẫn nhớ người đó nói chỉ cần 21 ngày để hình thành một thói quen mới.

21 ngày, anh có thể quen với việc Trần Thước không còn là cục nợ của anh nữa.

Trước đó có Trần Thước, hắn sẽ làm hầu hết công việc dọn dẹp trong nhà bếp, hắn thích làm việc trong im lặng, sàn nhà bếp được lau đi lau lại nhiều lần, đôi lúc hắn đang lau chùi thì anh chủ ra sau bếp lấy ít đồ, hắn sẽ nhắc anh sàn nhà trơn, coi chừng ngã.

Trần Thước về nhà hắn nửa tháng rồi, Tai Nhỏ cảm thấy mình đã có thể bình thản chấp nhận chuyện này.

.

.

Gần cuối tháng mười một, tiết trời càng ngày càng lạnh, làm xong bữa sáng, Tai Nhỏ ra sau bếp rửa rau thái thịt, chuẩn bị đồ ăn buổi trưa, sàn nhà bếp hơi trơn, Tai Nhỏ bất cẩn ngã sóng soài, mông đánh phịch xuống sàn, đau chảy nước mắt.

Lúc hoảng loạn tay chống ra sau, đau tê dại, anh giơ tay lên thổi thôi, xoa xoa lòng bàn tay, cố gắng giảm bớt đau đớn.

Một lúc sau mới vịn vào kệ bên cạnh loạng choạng đứng dậy, cảm thấy cả người như muốn rã ra, nhưng cố nén đau mang rau thịt đã rửa sạch, bắt đầu chuẩn bị thái sợi.

Tai Nhỏ mím môi yên lặng cắt thịt, cắt rau, chờ mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, lớn tiếng kêu: "Trần Thước, tạp dề đâu?"

Kêu xong anh sững người một lúc, ngơ ngác nhìn những thứ đặt trên bàn, bất tri bất giác nhận ra dù anh có hét to đến đâu, Trần Thước cũng sẽ không từ trên gác xép đùng đùng chạy xuống tìm chiếc tạp dề cho mình.

Hắn không còn ở đây nữa.

Tai Nhỏ cảm thấy trái tim mình bất ngờ thít chặt, tựa như lúc nãy ngã không biết va đập vào đâu, bây giờ đau vô cùng.

Anh vừa sụt sịt mũi tìm tạp dề, vừa lau nước mắt, càng tìm càng sốt ruột, càng sốt ruột càng không lau được hết nước mắt, nước mắt cứ rơi mãi như chuỗi trân châu đứt dây.

Cuối cùng tìm thấy nó trên chiếc ghế đẩu nhựa trong quán, Tai Nhỏ cầm tạp dề, đột nhiên lại tức giận ném tạp dề xuống đất, anh giận rồi, giận bản thân, giận bản thân ở đây tự làm khổ mình, giận bản thân rõ ràng Trần Thước đã trở lại cuộc sống ban đầu nhưng anh vẫn ở lại đây tiếc nuối nhớ nhung.

.

.

Cả một ngày nay tâm trạng của Tai Nhỏ không tốt, chỉ vùi đầu vào công việc, buổi trưa đóng cơm hộp, khi những học sinh quen thuộc đó trò chuyện với anh, anh đến cả sức lực đáp lại chúng cũng không còn.

"Ca ca, Trần Thước ca ca kia đâu?"

"Anh ấy về nhà rồi sao?"

Tai Nhỏ nở một nụ cười cứng nhắc, nói: "Ừ, em ấy về nhà rồi."

"Ồ, vậy anh lại làm việc một mình nữa rồi."

Tai Nhỏ giơ tay lên nhấn mí mắt giật giật vài cái, hít một hơi thật sâu, vực dậy tinh thần, bắt đầu chào hỏi những người hàng xóm đang xếp hàng mua cơm phía sau.

Buổi tối, anh chỉ vác một túi đồ đến dựng gian hàng ở chợ đêm, vốn dĩ chợ đêm được mở ở phía sau nhà thi đấu nhưng hôm qua đổi sang địa điểm ven sông, người ta nói chợ đêm là như vậy, tính di động mạnh, có khi cả năm không đổi chỗ lần nào, có khi một tháng đổi một chỗ mới.

Đổi nơi mới nhưng chủ quầy hàng vẫn là những người cũ, một số người quen nhìn thấy anh liền hỏi: "Cái thằng nhóc lầm lầm lì lì hay đi cùng cậu lúc trước đâu rồi?"

"Hai người cãi nhau à?"

Tai Nhỏ lắc đầu cười ngượng, chỉ có thể lặp lại câu đã trả lời giống hệt đã trả lời cho những người ban sáng: "Em ấy về nhà rồi."

.

.

Càng về khuya càng nhiều người đến chợ đêm mua đồ, thỉnh thoảng có người đi ngang qua quầy hàng của Tai Nhỏ, ngồi xổm xuống lựa đồ, rất nhiều lần Tai Nhỏ đều thất thần, khách hàng gọi mấy lần anh mới hoàn hồn lại.

Không có khách đến thì anh thẫn thờ ngồi một mình trên ghế xếp nhỏ, giữa các quầy hàng sôi động náo nhiệt của chợ đêm trông cực kỳ cô đơn, như thể tự tách mình ra khỏi quang cảnh ồn ào này.

Khi sắp đến giờ dọn quầy, một khách hàng mà Tai Nhỏ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại đột nhiên đứng trước quầy hàng của anh.

Trần Thước không biết vì sao đêm hôm khuya khoắt lại một mình lái xe đến khu chợ đêm ngoài trung tâm thành phố, như thể trong đầu đã có định vị chỉ đường, rất tự nhiên dẫn hắn đến nơi này.

Lúc đầu hắn đến phía sau nhà thi đấu nhưng không thấy, hỏi xong mới biết chợ đêm đã đổi chỗ nên giờ xuất hiện ở đây.

Ngay cả chính hắn cũng không giải thích được tại sao, gần như là ánh mắt đầu tiên đã nhận ra Tai Nhỏ giữa vô số quầy hàng, anh đang ngồi một mình ở đó, rất cô đơn, hắn chỉ nhìn một cái, hai chân như có ý thức tự động đi về phía anh.

Đứng trước mặt anh, đối phương còn tưởng hắn là khách đến. Tai Nhỏ chớp mắt ngẩng đầu định chào hàng, vừa thấy là Trần Thước, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.

Anh không muốn gặp lại Trần Thước nữa, Tai Nhỏ nghĩ, anh không nên gặp hắn vì hắn cũng không muốn gặp anh.

Vì vậy anh hít một hơi bình tĩnh lại, đè nén suy nghĩ đang dâng trào trong lòng, coi người trước mắt như một người khách lạ đi ngang qua, hỏi hắn: "Xin chào, muốn mua gì?"

Trần Thước đang mặc đồ ngủ, một bộ đồ ngủ đắt tiền được làm từ chất liệu vô cùng mềm mại, cho dù có mặc ra đường cũng không ai thấy không phù hợp, hắn mặt không biểu cảm đứng trước mặt Tai Nhỏ, cúi đầu mắt đối mắt với anh, Tai Nhỏ kiên trì mấy giây rồi dời tầm mắt.

Tai Nhỏ biết mình không thể giống Trần Thước, không thể bình tĩnh như vậy, hắn không nhớ nửa năm qua, nhưng Tai Nhỏ nhớ, anh nhớ cục nợ của anh, người đã từng ngồi bên cạnh anh chứ không phải đứng đối diện anh.

"Cậu muốn mua gì không? Tôi chuẩn bị dọn hàng rồi."

"Để tôi xem." Trần Thước rốt cuộc cũng mở miệng, do dự một hồi, cuối cùng ngồi xổm xuống, cố gắng tìm thứ gì đó có thể mua được trong một đống vật phẩm rẻ tiền.

Tai Nhỏ không trả lời, im lặng đợi hắn mua xong rồi đi, bởi vì anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Anh phát hiện mình hiện tại nhìn thấy hắn sẽ rất nhớ khoảng thời gian đã qua, rất muốn ôm hắn như trước.

Trần Thước lơ đễnh chọn hồi lâu, toàn bộ lực chú ý đều đổ lên người anh chủ đối diện, hắn muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì.

Cuối cùng, giữa đống đồ, hắn chọn một chiếc băng cát sét mini trông khá quen thuộc, giống như một chiếc móc khóa.

"Mua cái này."

Tai Nhỏ không thèm nhìn đã nói được, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy móc khóa trong tay Trần Thước thì cả người sững sờ, hàng lô trong chợ đầu mối không có đồ đắt tiền, những chiếc móc khóa như vậy đều sản xuất hàng loạt, cái nào cũng giống hệt nhau, Tai Nhỏ không nhớ lúc đó mình đã lấy bao nhiêu cái móc khóa kiểu này, càng không hiểu tại sao Trần Thước lại lần nữa nhìn trúng nó.

"Cái này, cái này không bán." Tai Nhỏ muốn lấy lại cái móc khóa.

Sắc mặt Trần Thước không tốt, nhìn hơi đáng sợ, hắn nói: "Tôi chỉ mua cái này." Sau đó hắn nhìn quầy hàng, lấy điện thoại di động ra quét mã QR thanh toán, "Bao nhiêu tiền?"

"Cái này không bán!"

"Bao nhiêu?"

Anh im lặng nhìn chằm chằm hắn, không biết tại sao tên này lại khăng khăng muốn mua cái móc khóa nhỏ này, nhưng anh không muốn tiếp tục dây dưa nữa, tiện miệng nói: "10 tệ."

"Được." Hắn nhập số 10, suy nghĩ một lúc, thêm hai số 0 và chuyển 1000 tệ qua, điện thoại di động của Tai Nhỏ thường gặp sự cố, bình thường đều là Trần Thước giúp anh trông chừng khách trả tiền, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng rời đi nên không để ý hắn chuyển bao nhiêu, vội thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

"Trần Thước."

Tai Nhỏ đặt túi đồ lên xe điện, Trần Thước vẫn đứng phía sau anh, anh không ngừng nhắc nhở mình bây giờ trực tiếp đi là được, nhưng vẫn là không kìm được, trước khi khởi động xe điện đã gọi tên hắn.

Trần Thước nghĩ cũng không nghĩ liền ừ một tiếng, như thể đang chờ đợi Tai Nhỏ nói bất cứ lúc nào.

"Cậu, đầu còn đau không?"

"Không đau."

"Ồ... Vậy thì tốt, vậy, tôi về đây."

Trần Thước không nói gì, móc khóa nắm trong tay làm hắn đau.

"Tôi về đây, cậu cũng về đi, tạm biệt, Trần Thước, tạm biệt."

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro