Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không hiểu em đang nói cái gì." Tai Nhỏ giơ tay đẩy Trần Thước, thay dép đi trong nhà, từ lúc bận rộn trang trí nhà hàng mới, anh thỉnh thoảng sẽ tới nhà Trần Thước, hiện tại trong nhà có chuẩn bị dép, bàn chải đánh răng, khăn tắm đầy đủ cho anh.

Trần Thước nhìn Tai Nhỏ đi đến phòng khách là bắt đầu cởi áo khoác, người này lần nào cũng cởi áo khoác trước, sợ bụi từ bên ngoài mang vào sẽ làm bẩn nhà. Hắn đã nói với anh rất nhiều lần là không sao, nhà có thuê người giúp việc dọn dẹp.

Tai Nhỏ không nghe, luôn cảm thấy làm vậy không hay.

Cho nên việc đầu tiên hắn mỗi ngày về nhà làm chính là bật máy sưởi.

.

.

Bữa tối do Trần Thước nấu, trước đó hắn từng đi du học, bản lĩnh tự lập đương nhiên có, phần lớn đều nấu mấy món đơn giản, gọn nhẹ, khác hẳn món ăn kiểu Trung cầu kỳ của Tai Nhỏ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn Trần Thước nấu ăn trong nhà này, nhớ tới lần đầu tiên nhặt được hắn, hắn vẫn giữ thói quen thích bày biện bát đĩa ở sau bếp quán ăn.

Hắn đưa cho anh một bộ đồ thể thao thoải mái, đẩy anh vào phòng tắm, nói tắm cho sạch bụi bặm do sửa chữa nhà hàng bám lên người, trước khi đóng cửa còn hôn lên má Tai Nhỏ một cái.

Anh đỏ bừng mặt đẩy hắn ra, bảo hắn đừng có quậy.

Lúc tắm, Tai Nhỏ cẩn thận tháo chiếc máy trợ thính mới mua ra, cất vào tủ đựng đồ phía sau gương, nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy thật may mắn khi mọi điều tốt đẹp đều xảy ra với mình.

Trần Thước bị mất trí nhớ xuất hiện trước quán ăn, lúc đầu anh nghĩ hắn ngốc nghếch, tính tình kỳ lạ, hở tí là dỗi, ngoại trừ tay chân nhanh nhẹn thì không có ưu điểm nào khác. Lúc ở chợ đêm vì bảo vệ anh suýt đánh nhau với người khác, anh lại thấy hắn mặt nào cũng tốt, không chỗ nào chê.

Cho dù sau này anh đích thân trả "Trần Thước" về lại cho Trần Thước, anh vẫn cảm thấy mình thật may mắn, vì anh từng có được sự yêu mến hào phóng từ hắn.

.

.

Khi mới đến Du Cảng, Tai Nhỏ gần như không một xu dính túi, làm phụ bếp trong một nhà hàng lớn, việc gì cũng làm, lúc đầu ở trong ký túc xá nhân viên, một căn nhà hai phòng, một phòng năm giường tầng, mười người ở, phòng khách không còn là phòng khách, cũng kê giường tầng.

Người mà đông thì tối tắm phải xếp hàng, thời gian ở trong phòng tắm không được quá lâu, nếu lâu người bên ngoài sẽ giục.

Tai Nhỏ ở Du Cảng không quen biết bất kỳ ai, lúc nhỏ tình tình cũng hiền lành, trên người luôn phảng phất cảm giác rụt rè, lạc lõng của con người chất phác từ nông thôn ra phố.

Lúc đầu, vẫn trò chuyện với một số đồng nghiệp, thỉnh thoảng cuối tuần rủ nhau đi ăn hoặc mua quần áo, giày dép.

Tai Nhỏ ra ngoài với mọi người một hai lần, sau đó khi đồng nghiệp có rủ thì anh từ chối, mặc dù làm việc giống nhau lương không bao nhiêu, nhưng anh không dám tiêu tiền như họ, mỗi lần tiêu cực kỳ tiết kiệm, anh còn phải dành dụm tiền mua máy trợ thính tốt hơn cho bà.

Sau đó có đồng nghiệp hỏi mượn tiền, nói gia đình khó khăn, mượn 500 tệ. 500 tệ lúc đó đối với một cậu bé 16 tuổi là số tiền rất lớn, Tai Nhỏ lương thiện, cảm thấy người đó cũng tội nên nhất thời mềm lòng cho mượn. Kết quả sau này hỏi người ta khi nào trả thì bị từ chối hết lần này đến lần khác, cho đến khi anh xin nghỉ việc ở nhà hàng vẫn chưa lấy lại được tiền.

Tai Nhỏ không nỡ chi tiền cho bản thân, đồ mình dùng tạm được là được. Với bà thì luôn muốn mua đồ tốt, bà là người thương anh nhất trên đời. Anh học xong cấp hai thì không học tiếp nữa, điều kiện gia đình không tốt, chỉ có anh và bà nương tựa lẫn nhau. Người trong thôn cũng không phải mặc kệ họ, có chú Lý hay hỏi han, nhưng nhà chú cũng nghèo, còn có hai đứa con sinh đôi phải đi học.

Khi tốt nghiệp cấp hai, chú Lý hỏi Tai Nhỏ có muốn học cấp ba không, thành tích của Tai Nhỏ tốt, nhưng trường cấp ba lại ở tỉnh, cho dù được miễn học phí, các chi phí sinh hoạt và ăn ở khác là quá nhiều, anh muốn học, nhưng không có điều kiện, chú Lý nói có thể chu cấp cho anh, nhưng gia đình cũng thuộc dạng thắt lưng buộc bụng sống qua ngày thì sao có thể, Tai Nhỏ hiểu chuyện, nói với chú Lý anh không phải người giỏi học hành, anh muốn đến thành phố lớn kiếm tiền, cho bà ngoại cuộc sống tốt đẹp hơn.

Báo rất thường đưa tin về cuộc sống người dân vùng cao nghèo khó, nhưng quê Tai Nhỏ không phải rất nghèo, so với cuộc sống của người dân bình thường, không học nổi nghe có vẻ xa vời, xã hội này vẫn còn người không có điều kiện học tiếp sao.

Nhưng sự thật là có, lúc Tai Nhỏ rời nhà đến Du Cảng chỉ mới 15 tuổi, chưa thành niên, chú Lý đạp xe ba bánh chở anh ra bến xe, bà ngoại cũng đi theo. Anh lên xe ngồi, nghe xe thông báo khởi hành vội vẫy tay chào bà ngoại từ cửa sổ xe, dùng ngôn ngữ tay không chuyên nghiệp ra hiệu với bà, nói bà về đi, bà mỉm cười nói được.

Xe từ từ lăn bánh, Tai Nhỏ cúi đầu rơi nước mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bà đưa lưng lại, cũng dùng ống tay áo lau nước mắt.

Qua nhiều năm, từ phụ bếp nhà hàng trở thành chủ quán ăn nhỏ của riêng mình, quán không lớn, kiếm không được nhiều tiền nhưng cuộc sống tốt hơn, bây giờ mỗi lần về quê, bà sẽ không lén lau nước mắt nữa, chỉ dặn anh ăn uống nhiều vào, mặc thêm áo giữ ấm cơ thể, đừng tiếc tiền, bà cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền, còn thường xuyên chơi bài với mấy người bạn già, đừng sợ bà không có tiền để tiêu.

Ngày đầu tiên thuê quán ăn nhỏ này, anh đã gọi điện cho chú Lý, nhờ mang điện thoại di động đến nhà bà, anh muốn gọi video với bà bằng điện thoại thông minh mới mua này: "Làm phiền chú, làm phiền chú qua nhà bà giùm con."

Chú Lý nhìn video hỏi có phải con không ăn uống đàng hoàng không, gầy quá rồi, bà ngoại nhìn thấy sẽ đau lòng lắm, Tai Nhỏ híp mắt cười tươi, nói chù còn không biết con sao, từ nhỏ đã ăn không mập, con ăn uống đầy đủ lắm, bây giờ còn mở quán ăn, không cần lo lắng chuyện ăn uống hằng ngày.

Anh nói với bà qua điện thoại: "Con đã mở quán ăn rồi, to lắm, kiếm được rất nhiều tiền, sang năm con về đón bà lên."

Bà chỉ vào điện thoại: "Bé ngoan, con giỏi nhất!"

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tai Nhỏ ngơ ngác ngồi trong quán ăn nhỏ của mình, lòng nghĩ, chỉ nói dối một chút thôi, tuy bây giờ chỉ là một quán ăn nhỏ nhưng sau này nhất định sẽ là một nhà hàng lớn.

.

.

Vật lộn với cuộc sống khó khăn những năm qua, Tai Nhỏ chưa bao giờ dám tiêu tiền hoang phí.

Khi mới mở quán ăn, phần gác lửng phía trên tận dụng làm phòng ngủ, điện nước không dám dùng, tắm rất nhanh, mùa hè chỉ dùng quạt. Tầng dưới vốn có một chiếc điều hòa từ người thuê trước, nhưng anh không dùng, điện nước có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tiền không nên tiêu thì cố gắng không tiêu.

Tuần trước, lần đầu tiên anh đến nhà Trần Thước tắm bồn, kết quả anh ngâm mình khoảng mười phút là người choáng váng, giống như thiếu dưỡng khí, anh nhanh chóng lau khô người mặc quần áo chạy ra ngoài, Trần Thước đang ôm laptop làm việc ở phòng khách, ngẩng đầu nhìn thấy Tai Nhỏ ngơ ngác đi ra ngoài, cả người dường như đang bay, hai má đỏ bừng.

Trần Thước đặt máy tính xuống, nhanh chóng qua đỡ người, ôm Tai Nhỏ ngồi xuống ghế sô pha, hỏi anh thấy khó chịu sao, lấy tay sờ trán Tai Nhỏ, Tai Nhỏ yếu ớt ôm lấy vai hắn, thều thào, "Chóng mặt quá... sắp ngất rồi..."

Tai Nhỏ mơ màng nép trong ngực hắn, thật lâu không thể khôi phục lại.

Trần Thước cảm thấy Tai Nhỏ chắc là bị hạ đường huyết hay gì đó tương tự, bèn hẹn ngày hôm sau đi đưa anh đi khám tổng quát.

Sau lần trải nghiệm đó, nói gì Tai Nhỏ cũng không ngâm bồn nữa, nói thấy nước bị lãng phí anh sẽ ngất xỉu, Trần Thước nghe lời anh nói mà buồn cười, véo mặt anh hôn thật lâu.

Hôm nay cũng vậy, Tai Nhỏ tắm thật nhanh, cả người thơm phưng phức, vừa bước ra khỏi phòng khách đã được hơi ấm dễ chịu chào đón, Trần Thước vẫn đang bận rộn trong bếp, anh thì đang nằm trên chiếc bàn bên cạnh, trong đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ, khen Trần Thước làm gì cũng giỏi, lên được phòng khách xuống được nhà bếp.

Biểu cảm của hắn không thay đổi quá lớn, nhưng lúc đưa lưng lại với Tai Nhỏ có nhếch môi cười.

Anh trước đây không thích Trần Thước như vậy, cảm thấy hắn thường xuyên nghiêm mặt, không thích cười, vui vẻ với hắn mà nói dường như là một loại cảm xúc hiếm có.

Nhưng sau này anh phát hiện hắn rất thích cười, khi đối diện với anh, hắn sẽ lộ ra nụ cười kiêu ngạo và tự tin.

.

.

Ăn tối xong hơn mười giờ tối, Trần Thước chuẩn bị họp video với studio ở New York, Tai Nhỏ sợ làm phiền hắn nên ôm chăn leo lên ghế sofa trong phòng khách nghiên cứu điện thoại.

Điện thoại mới có rất nhiều chức năng, vừa rồi hai người ngồi trên sofa xem phim, Trần Thước đã giúp anh kết nối wifi ở nhà, sau này không phải sợ hết data.

Tai Nhỏ đỏ mặt, lớn tiếng hùng hổ nói: "Ai sợ hết data chứ!"

"Anh đó."

"Hứ!" Tai Nhỏ giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn hắn, sau đó chợt nhận ra, vui vẻ nhảy lên ôm lấy eo hắn, "Sao em biết anh sợ hết data? Em lại nhớ ra điều gì à?"

Trần Thước là buột miệng nói ra, bị anh hỏi, hắn xoa đầu anh nói: "Ở bên anh lâu thì nhớ ra nhiều thêm."

"Ồ." Tai Nhỏ hơi xấu hổ, ngồi thẳng dậy, không nhìn hắn nữa.

.

.

Cuộc họp video của Trần Thước diễn ra được một lúc, Tai Nhỏ nghịch điện thoại di động đến ngủ quên trên ghế sô pha, chăn nửa đắp nửa trượt xuống sàn, mặt úp lên cánh tay, má phồng phồng.

Trần Thước kết thúc cuộc họp, vừa gập laptop lại đã nhìn thấy cảnh tượng này, bước tới ngồi ở mép ghế sô pha nhặt chăn, nghịch ngợm nhéo mặt Tai Nhỏ, anh mơ màng hừm hừm mấy tiếng gạt tay hắn ra, Trần Thước không định làm người tốt, lại cố ý bóp mũi, Tai Nhỏ hít thở không được, chau mày mơ màng mở mắt ra, trách Trần Thước chơi xấu.

"Em làm ồn đến anh!"

"Em muốn mưu sát anh."

Tai Nhỏ bị Trần Thước ác ý đánh thức, hắn cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của Tai Nhỏ: "Có phải đợi em rất lâu không?"

Hơi thở ấm áp từ lời nói của Trần Thước mơ hồ đọng lại trong hơi thở của Tai Nhỏ, anh mới dậy nên suy nghĩ và hành động còn chậm chạp, sau khi phàn nàn hắn chơi xấu làm anh dậy thì ngoan ngoãn đưa tay ra ôm cổ hắn, vô thức ngẩng đầu tìm kiếm đôi môi của đối phương.

Chạm một chút, cảm thấy chưa đủ, Tai Nhỏ giơ tay chạm vào yết hầu hắn, hôm nay lúc bám lấy hắn nói chuyện trong xe anh đã chú ý đến, yết hầu của hắn rất có ma lực, rất gợi cảm.

"Anh làm gì vậy?" Trần Thước nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Tai Nhỏ.

"Trần Thước..." Tai Nhỏ không biết nên nói cái gì, sợ hắn nhìn ra là anh đang khơi lửa. Thấy Trần Thước không có ý cự tuyệt nên Tai Nhỏ càng bạo dạn hơn một chút, ngón tay cái ấn lên yết hầu của hắn, môi chạm lấy môi hắn, sau đó học theo phim, đưa lưỡi liếm quanh cánh môi đó, dưới sự dung túng của chủ nhân to gan quấn lấy lưỡi hắn.

Nụ hôn của hai người theo sự táo bạo của Tai Nhỏ càng lúc càng gấp gáp, đến mức không thể kiềm chế được, lòng bàn tay ngập ngừng luồn vào trong chiếc áo khoác thể thao rộng của Tai Nhỏ, áp lên cái bụng mềm mại của anh vuốt ve, anh căng thẳng nhắm mắt lại, bộ dạng vừa sợ hãi vừa không muốn rời đi.

Đây không phải lần đầu tiên hai người làm chuyện thân mật này, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi Trần Thước khôi phục trí nhớ.

Trần Thước dừng lại, nghiêng người nhìn Tai Nhỏ, hỏi anh: "Có thể không?"

Hàng mi Tai Nhỏ khẽ run lên, nhẹ nhàng nói: "Ừm."

Trần Thước để Tai Nhỏ vòng tay qua cổ hắn, bế anh trở lại phòng ngủ, hai ba lần kéo đã cởi sạch quần áo của anh, tay hắn rất lớn, bao lấy dương căn đã cứng của anh di chuyển lên xuống, từ chậm rãi đến nhanh chóng, Tai Nhỏ bị ép mở hai chân ra, tay đặt lên vai hắn, nói năng xộn lộn rằng đừng bắt nạt anh nữa.

Dưới chuyển động của Trần Thước dương căn Tai Nhỏ chảy ra chất lỏng trong suốt, anh cảm thấy bụng dưới căng cứng, mang theo giọng mũi rên hừ hừ, không biết phải nói Trần Thước làm gì, sau khi bắn ra, cả người ngơ ngác, tinh dịch nhớp nháp, dính vào bụng dưới của anh và tay của Trần Thước.

"Trần Thước..."

"Ừ." Trần Thước dang rộng đùi của Tai Nhỏ ra, bôi một chút chất lỏng còn dính nhớp hơn lên tay, cúi đầu ngậm lấy môi Tai Nhỏ, ngón tay chen vào trong cơ thể anh.

Hô hấp của Tai Nhỏ càng lúc càng gấp, dường như sắp không chịu nổi, người run rẩy, hai đùi tê nhức, động tác tay của Trần Thước dần dần tăng tốc, khiến anh muốn nhiều hơn mạnh hơn, tóm lại là chỉ cần là Trần Thước thì đều được.

Tai Nhỏ tháo máy trợ thính ra, thính lực ở tai trái trở nên yếu đi, khó nghe được âm thanh, nhưng Trần Thước vẫn luôn miệng thì thầm bên tai phải, rút ngón tay ra và thay bằng vật to hơn, nóng hơn, kề bên lối vào đã được khuếch trương ẩm ướt, mềm mại.

Hắn gọi Tai Nhỏ: "Bảo bảo, bảo bối, thả lỏng đi, dang chân ra."

Tai Nhỏ vùi mặt trên vai Trần Thước, cảm giác nơi bị thâm nhập vừa căng vừa tê, rất kỳ lạ và khó chịu, so với lần đầu làm có vẻ căng thẳng hơn.

Có lẽ là bởi vì trước đây Trần Thước chỉ im lặng cắm cúi làm, còn Trần Thước hiện tại sẽ gọi Tai Nhỏ, dùng đủ cách gọi thân mật, nói: "Gọi anh là bảo bảo được không? Hay là bảo bối?"

Tai Nhỏ chỉ biết ừm ờ, đều được

"Người khác gọi anh là Tai Nhỏ, anh là của em, gọi anh là bé ngoan được không? Hay là cái gì? Cục cưng? Bé ngoan? Bé cưng?"

Tai Nhỏ run rẩy, bị Trần Thước nói đến mức bụng dưới lại co giật rồi bắn thêm một lần, lực đẩy của Trần Thước càng lúc càng nhanh, Tai Nhỏ cuối cùng không thể nhịn được, anh bị thao run bần bật, từ đầu ngón chân đến mặt đều đỏ bừng, giống như một quả đào căng mọng đã chín, chỗ nào cũng là mật đào.

"Em im miệng..."

Trần Thước không hài lòng thúc hông mạnh hơn, bắt Tai Nhỏ phải gọi hắn là ca ca, đúng là vô lý mà. Hắn còn nói trước đây luôn gọi Tai Nhỏ là ca ca, nhưng Tai Nhỏ giống con nít hơn. Tai Nhỏ vừa khóc vừa nhéo cánh tay hắn, nói anh mới chính là ca ca, nhưng hắn không nghe, đẩy mạnh anh lên đầu giường.

Tai Nhỏ chịu không nổi, bắp chân run rẩy, đầu gối kẹp lấy eo Trần Thước xin tha, liên tục gọi ca ca, cầu xin hắn tha cho anh.

Lúc kết thúc Tai Nhỏ gần như mất hồn, hàng mi ướt đẫm, mắt nhắm tịt run rẩy trong lòng Trần Thước, bộ dạng nhìn rất đáng thương. Trần Thước ôm Tai Nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, gọi anh là bảo bảo, bảo bối.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tai Nhỏ bắt đầu tính sổ, tố cáo hắn có hành vi xấu xa, nhân lúc anh không thể phản kháng ép anh gọi hắn là ca ca. Trần Thước mặt dày phản bác, nói gọi cũng gọi rồi, chung quy chẳng ai bị thiệt.

Tai Nhỏ xấu hổ đỏ bừng mặt, hờn dỗi quay người đi, Trần Thước trơ tráo ôm lấy anh, hai người lại mê man chìm vào giấc ngủ.

Khoảng mười hai giờ trưa, điện thoại di động của Trần Thước vang lên đánh thức bọn họ, hắn với tay nhận lấy liếc một cái, là mẹ.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro