Ngoại truyện - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày trở về Du Cảng, Tai Nhỏ biết ba mẹ Trần Thước đều đang ở nhà, sau khi do dự, anh quyết định đối mặt trực tiếp. Sau khi vào nhà, anh thận trọng đặt vali sang một bên, nhỏ giọng nói: "Chào chú, chào dì. "

Mẹ Trần nguôi ngoai cảm xúc gượng gạo vừa rồi, kéo chồng ngồi xuống bên cạnh, giọng điệu có vẻ không thân thiện, "Ừ, vào đi đã."

Tai Nhỏ luống cuống vào nhà, nói không sợ là giả, trước đây anh đã từng gặp ba mẹ Trần Thước ở bệnh viện, lúc đó còn hợp tác với Tạ Kỳ nói mình là nhân viên của Cstar, bây giờ thì hay rồi.

Ba Trần vẫn luôn im lặng, sắc mặt cũng không tốt, xem ra đã giao quyền phát ngôn vào tay vợ. Mẹ Trần là người giỏi giang, tay trắng cùng chồng gầy dựng nên sự nghiệp, nói chuyện đương nhiên giữ phép lịch sự, nhưng mỗi lời nói ra đều khiến người nghe khó chịu.

"Lúc trước nhìn thấy cậu ở bệnh viện, cậu nói cậu là nhân viên của Cstar."

"Xin... xin lỗi, dì, con lúc đó sợ, sợ chú dì không đồng ý cho con ở lại chăm sóc Trần Thước..."

"Vậy vì sao cậu cảm thấy hiện tại chúng tôi sẽ đồng ý?" Mẹ Trần mỉm cười, rõ ràng là đang ngồi, nhưng Tai Nhỏ đứng trước mặt lại càng cảm thấy áp lực hơn.

"Con, con là thật lòng với Trần Thước, chú, dì, con, con có thể chăm sóc tốt cho em ấy."

Mẹ Trần chỉ vào tai trái của Tai Nhỏ, nhướng mày nói: "Cậu còn không chắc có thể tự chăm sóc được bản thân mình, huống chi con tôi là người khỏe mạnh, nó mới là người chăm sóc cậu."

Tim Tai Nhỏ thít lại, vấn đề anh luôn xem nhẹ hiện tại bị kéo lên nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Trần Thước luôn bảo vệ anh tốt đến mức đôi khi anh bỏ qua những áp lực và khó khăn mà anh có thể mang đến cho Trần Thước.

"Không phải, không phải, chú dì... con có thể tự chăm sóc bản thân mình, con còn...."

"Cậu tự chăm sóc như thế nào? Dựa vào quán ăn nhỏ mấy mét vuông kinh doanh mấy năm nay vẫn không khởi sắc? Hay là căn gác xép nhỏ xíu ngột ngạt kia? Phải, tôi biết, lúc con trai tôi mất trí nhớ là cậu cứu nó, điểm này tôi thừa nhận, cậu lúc đó không biết thân phận của nó, cậu không biết da nó nhạy cảm, quần áo chất lượng kém hay ở những nơi ẩm thấp sẽ nổi sảy. Lúc ở bệnh viện, tôi đã đoán cậu không phải là nhân viên, có nhân viên nào cho sếp mặc quần áo chất lượng kém như vậy không, cho nên hôm sau tôi đã mua cho nó mấy bộ quần áo mới."

"Xin lỗi dì, lúc đó con thật sự không biết..."

"Vậy cậu hiện tại đã biết cậu và nó căn bản không phải là người cùng thế giới, còn cố ý đi vào con đường này?"

"Con và Trần Thước, chúng con đã nói rõ..."

"Trần Thước là con một nhà chúng tôi, thái độ của ông nội nó khác với chúng tôi, tôi không ngại nói thẳng với cậu, nó muốn ở cùng cậu không phải là không thể, nhưng nhà chúng tôi cần cháu, nghĩa là Trần Thước cần phải có con, cậu có thể chấp nhận Trần Thước kết hôn sinh con, vậy tôi không phản đối."

Tai Nhỏ sững người, ngơ ngác nhìn hai vị trưởng bối trước mặt, ba Trần gật đầu, lời nói của mẹ Trần là giọt nước tràn ly, cũng chính là quả bom hẹn giờ nổ trúng vào ngực Tai Nhỏ.

Không có tiền có thể kiếm, không học nhiều không biết tiếng anh anh có thể học, nói anh không xứng với Trần Thước anh có thể giả vờ không nghe thấy, miễn là Trần Thước đứng bên cạnh anh là đủ.

Nhưng họ nói Trần Thước phải kết hôn sinh con, lúc này Tai Nhỏ mới nhận ra có một số việc dù có cố gắng đến mấy cũng không thể làm được, anh thích Trần Thước, nhưng không thể không quan tâm gì cả mà cướp đoạt hạnh phúc gia đình người khác.

Anh biết mình không phải là người rộng lượng đến mức có thể nhìn Trần Thước kết hôn sinh con lập gia đình riêng, nhưng ba mẹ Trần đã vạch trần sự thật tàn khốc trước mặt anh, buộc anh phải nhìn thẳng, muốn anh đưa ra một câu trả lời anh không làm được.

Tai Nhỏ đỏ bừng mặt, đôi mắt đỏ hoe đọng nước, tầm nhìn mơ hồ vẫn không chịu chớp mắt, sợ mình sẽ rơi nước mắt.

"Nhà cậu còn bà ngoại phải không? Cậu nỡ lòng để một người già nhìn cậu đi con đường khó khăn như vậy sao? Cha mẹ nào mà chẳng thương con, bà cậu cũng không ngoại lệ, chắc chắn bà cũng muốn nhìn thấy cậu kết hôn sinh con." Mẹ Trần nhìn thấy người này vẫn bướng bỉnh không nói một lời, tiếp tục ép buộc Tai Nhỏ phải đối diện với nỗi đau anh sợ đối mặt nhất.

"Cậu suy nghĩ đi, con trai tôi rất tốt bụng, nếu cậu quyết định ở lại, sau này nó có kết hôn sinh con đương nhiên cũng không tàn nhẫn đuổi cậu đi."

Ý của mẹ Trần là tất cả những gì Trần Thước làm đều là vì hắn tốt bụng, vì thương hại, vì nhất thời mềm lòng, nhẹ nhàng phủ nhận mọi tình cảm quý giá dành cho Tai Nhỏ.

.

.

Tai Nhỏ đứng im tại chỗ, tay siết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay để lại dấu máu trăng khuyết.

Không biết qua bao lâu, Tai Nhỏ không kiềm chế được nữa, anh cúi đầu, nước mắt rơi xuống thảm, anh cảm thấy hình như mình có thể nghe được thanh âm đó.

Tiếng khóc thút thít vang lên, như một đứa trẻ ấm ức không nhịn được. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe không chịu thua nhìn về phía ba mẹ Trần Thước, giọng nói khàn khàn: "Không phải đâu, Trần Thước không thương hại con, em ấy thích con, con hiểu rõ hơn ai hết, không cần người khác thay con nhìn nhận là thật hay giả."

Mẹ Trần không ngờ chàng trai này sẽ nói như vậy, nhất thời sững sờ. Nhìn nước mắt chảy dài trên mặt Tai Nhỏ, tự hỏi có phải mình đã quá gay gắt hay không. Bà chỉ muốn thẳng thắn một lần, nếu người này biết khó mà lui thì tốt. Suy cho cùng, họ thực sự không phải là kiểu cha mẹ cởi mở đến mức sẽ vui vẻ chúc mừng việc con mình tìm được tình yêu đồng giới đích thực.

Nhưng nếu không thể, thì với tư cách là ba mẹ, họ cũng chẳng thể làm gì. Họ đều biết Trần Thước là người như thế nào, nói một là một hai là hai, thay vì nói họ chấp nhận Trần Thước và người này ở bên nhau, chi bằng nói đây là một loại thỏa hiệp của ba mẹ dành cho con cái.

.

.

Bà tưởng người này lúc nãy im lặng là vì đang nghiêm túc cân nhắc những lời "thẳng thắn" bà nói, nhưng không phải vậy.

Tai Nhỏ đã suy nghĩ rất nhiều trong những giây phút ngắn ngủi này, đồng thời cũng suy nghĩ sau khi rời xa Trần Thước, Trần Thước liệu thực sự có thể có một cuộc sống tốt hơn hay không.

Anh không biết, anh không thể tưởng tượng được những ngày không thể ở bên cạnh Trần Thước, anh hiểu rõ nỗi đau sinh ly tử biệt hơn người khác, cho nên vừa nghĩ đến việc mình tách khỏi Trần Thước và trải qua nỗi đau ly biệt thêm lần nữa, trái tim anh gần như gần đập, cảm giác đau nhói như thể có ai đó đang dùng một con dao cùn đâm vào người anh.

Anh nói Trần Thước không thương hại con, em ấy thích con, con hiểu rõ hơn ai hết, con không cần người khác phán xét thật giả.

Mẹ Trần ngồi thẳng dậy, vẻ mặt từ nghiêm túc chuyển sang bất lực, cuối cùng chỉ thở dài: "Tôi chỉ có thể nói với cậu, tôi bây giờ tôi không thể chúc phúc cho cả hai, nếu cậu đã cho rằng hai đứa có thể đi tiếp, vậy thì để chúng tôi xem thử hai đứa đi được bao lâu."

Tai Nhỏ chớp mắt, không hiểu hàm ý của câu nói này.

"Trần Thước về Úc thú nhận với gia đình, nói nó cần cậu." Mẹ Trần do dự một chút, nhưng vẫn quyết định nói ra: "Ý định ban đầu của chúng tôi hôm nay là hy vọng cậu sẽ đồng ý chia tay nó, nhưng bây giờ xem ra chuyện này không dễ như vậy."

Tai Nhỏ suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra, nếu vừa rồi mình thực sự buông tay và đồng ý rời xa Trần Thước, thì anh và Trần Thước thật sự sẽ vĩnh viễn không thể ở bên nhau.

Anh giơ tay lau nước mắt trên mặt, một lúc sau mới dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Trần Thước mới không thích trẻ con..."

Sếp lớn ngày nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng đến công ty trước đây khi nghe có người gọi Tai Nhỏ là ca ca liền giận dỗi, xụ mặt mới chính là đồ trẻ con.

Bà Trần thực sự không biết phải nói gì thêm nữa.

.

.

Tai Nhỏ đã hẹn với cô chủ cho thuê quán ăn trả lại mặt bằng, thêm việc ở cùng ba mẹ Trần Thước rất gượng gạo, dù sao thì một giây trước anh đã dùng ngữ khí không mấy lịch sự nói chuyện với trưởng bối.

Sau khi đặt vali vào phòng ngủ, anh rửa mặt rồi đi ra xin phép ba mẹ Trần Thước anh về quán ăn xử lý một số việc, dặn hai người lớn nếu có mệt thì vào phòng nghỉ ngơi, động tác không quá thận trọng như lúc nãy.

Đến khi anh ra ngoài, mẹ Trần sắc mặt căng thẳng nãy giờ mới thả lỏng, tức giận trừng mắt nhìn chồng đứng bên cạnh: "Dựa vào cái gì ông để tôi làm người xấu còn ông làm người tốt!"

.

.

Tai Nhỏ về quán ăn, Trần Thước sau đó cũng tới. Kỳ thật anh nhìn ra sự khẩn trương của Trần Thước nhưng không vạch trần, hai người bận cả buổi tối, trả chìa khóa, mang đi một ít đồ quan trọng, trong đó có vẫn có cái quạt cũ.

Hai người trở về nhà, Trần Thước cất chiếc quạt cũ vào phòng làm việc, Tai Nhỏ theo hắn đi loanh quanh, nhìn thấy chiếc quạt để bàn vẫn chưa khui lần trước anh để ý đến, rất giống với chiếc quạt cũ của anh, có điều không phải cùng một nhãn hiệu, cái quạt của anh là nhãn hiệu cũ đã ngừng sản xuất từ ​​lâu.

Anh chợt hiểu ra, nghiêng đầu hỏi Trần Thước: "Lúc em mua chiếc quạt này, vẫn chưa nhớ ra anh phải không?"

"Chưa."

"Ồ, chưa nhớ ra anh nhưng vẫn thù dai như vậy đó." Tai Nhỏ chống nạnh nói.

"Sao lại nói vậy?" Trần Thước đẩy anh đi tắm rửa rồi đi ngủ.

"Bởi vì lúc ở quán ăn em nói muốn thay cho anh một chiếc quạt mới, em mua xong mang về anh nói em tiêu tiền bừa bãi rồi dẫn em đến cửa hàng để trả lại, lúc đó em dùng dằng không chịu, nói không chừng còn đang thầm mắng anh!"

Tai Nhỏ bóp một ít kem, vừa đánh răng vừa nói chuyện với Trần Thước.

Trần Thước không làm gì được anh, bất đắc dĩ cười, dùng ngón tay búng nhẹ lên trán Tai Nhỏ: "Nói bậy, sao em có thể mắng anh?"

Đây là sự thật, trong trí nhớ của Tai Nhỏ, từ khi gặp hắn, bất luận là Trần Thước mất trí nhớ hay Trần Thước khôi phục trí nhớ, hắn đều chưa từng mắng anh, cho dù trong khoảng thời gian chưa nhớ ra anh, hắn cũng rất khách sáo với anh.

.

.

Lúc ngủ, Tai Nhỏ tựa vào vai Trần Thước hỏi: "Lúc nãy em về nhà, ba mẹ có nói gì với em không?"

Trần Thước cau mày, trong bóng tối lắc đầu nói không có, thật ra lúc đó hắn đang choáng váng, chỉ biết ra ngoài tìm Tai Nhỏ, căn bản không có thời gian nói chuyện với ba mẹ.

"Ba mẹ nói gì với anh?" Trần Thước cảm thấy Tai Nhỏ nói hơi kỳ lạ, liền xoay người nằm nghiêng, tay gác lên eo anh, cố gắng kề càng sát bên tai thính lực tốt càng tốt.

"Cũng không có gì, nói chúng ta không phải là người cùng thế giới." Tai Nhỏ thản nhiên nói, không quan tâm có phải mình đang mách lẻo không.

"Hả, có thế giới thứ hai sao, sao em không biết?"

Tai Nhỏ cười khúc khích với câu trả lời của hắn, cảm thấy hắn thật sự không thích hợp nói đùa.

Anh quay người ôm lấy cánh tay hắn, gối đầu lên lồng ngực ấm áp kia, cả hai im lặng nằm xuống một lúc, Tai Nhỏ giả vờ buồn ngủ, ngáp dài rồi thì thầm tên hắn.

"Hửm?"

"Anh hỏi em một câu."

"Anh hỏi đi." Trần Thước không biết trong đầu người này còn những ý nghĩ lộn xộn gì nữa.

"Em có thích trẻ con không?" Tai Nhỏ hỏi xong, xấu hổ nuốt nước bọt, hôm nay anh rất tự tin nói với ba mẹ Trần Thước rằng hắn không thích trẻ con.

Trần Thước không hiểu hả một tiếng, dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa bên tai phải nóng bừng của anh, ước chừng mười hai mươi giây, hắn chợt nhận ra có lẽ ba mẹ đã nhắc chuyện con cái với Tai Nhỏ.

Trần Thước cúi đầu, mượn ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn người trong lòng mình cụp mắt xuống, chỉ có hàng mi khẽ nhấp nháy lộ vẻ căng thẳng và bất an.

"Sao? Anh sinh được?"

"Gì?" Tai Nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện hắn lại đang trêu mình, anh bật cười cấu mạnh lên eo hắn một cái: "Em này!"

"Em cái gì? Còn tưởng anh muốn sinh con cho em."

"Biến thái! Anh là con trai! Làm sao sinh được!"

"Vậy anh lo cái gì?"

Tai Nhỏ giận không nói, quay người đi, để lại sau đầu tròn trịa cho Trần Thước, nếu bây giờ bật đèn lên, nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh.

Trần Thước kéo mạnh anh vào trong ngực, lực mạnh đến mức Tai Nhỏ không có cách nào phản kháng. Hắn cười phì phì đến mức lồng ngực run rẩy. Lưng Tai Nhỏ áp vào ngực Trần Thước, cảm giác bị trêu quê lại càng quê.

"Giận nữa sao?"

"Ai thèm giận." Tai Nhỏ gạt cánh tay đang ôm bụng mình ra.

"Nhà có một đứa nhỏ đủ rồi."

"Hả? Cái gì?"

"Nhà có một đứa nhỏ đủ rồi, giận khó dỗ lắm, thêm một đứa không chăm nổi."

Toàn bộ khuôn mặt của anh trong nháy mắt đỏ bừng, toàn thân như muốn bốc cháy, môi lắp bắp hồi lâu, không thốt nên lời.

"Lại im? Cái tính nết này là học từ ai đây?" Trần Thước nắm vai Tai Nhỏ quay người lại. Tai Nhỏ vùng vẫy mấy lần, sau đó mặc cho hắn ôm anh, như muốn báo thù nên đá vào bắp chân của Trần Thước.

"Từ em đó."

.

.

Ba mẹ Trần Thước về nước chỉ để gặp Tai Nhỏ. Gặp cũng gặp rồi, nói cũng nói rồi, không biết phải khuyên thế nào. Tóm lại là con trai mình không thuyết phục được, ai ngờ đến cả thằng nhóc kia cũng khó thuyết phục, hai ông bà không muốn ở lại Du Cảng nữa, ngày hôm sau mua vé máy bay bay về Úc.

Trần Thước đưa họ đến sân bay, Tai Nhỏ cũng đi theo, anh ngồi ở ghế phụ, suốt chặng đường cực kỳ dè dặt, hắn nói chuyện với anh suốt, anh chỉ ậm ừ đáp lại. Mẹ Trần vẫn tận tụy đóng vai mẹ chồng độc ác, trước khi xuống xe có nhướng mắt nhìn qua Tai Nhỏ: "Cậu sợ tôi cái gì? Tôi có ăn thịt cậu đâu? Tôi thấy cậu mới giống con nít! Tết đến bảo Trần Thước đưa về Úc chơi vài ngày, nghe chưa?"

"Hả... à, dạ, dạ được... dạ được." Tai Nhỏ mỉm cười, lắp bắp đáp lại.

.

.

Sau kỳ nghỉ Tết, nhà hàng mới trong trung tâm mua sắm chính thức mở cửa kinh doanh, Tai Nhỏ bận rộn hẳn lên, vừa đến nhà hàng là bận tối mắt tối mũi, mấy hôm nay còn mời đầu bếp đến thử hai món mới, anh không đi đâu được.

Trần Thước thi thoảng tầm trưa sẽ đến cùng dũng bữa với Tai Nhỏ, ai biết lúc bận rộn ông chủ nhỏ không những không nhìn hắn được một cái, còn bảo hắn đừng lảng vảng ở đây, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng.

Trần Thước bị mắng cũng không giận, câu trước gọi "ông chủ nhỏ thân yêu" câu sau gọi "quản lý nhỏ của em", nhân viên nhà hàng nghe xong lời này đều phải nhịn cười. Mọi người đều biết nhà hàng là Trần Thước bỏ tiền, nhưng người có tiếng nói nhất chính là ông chủ nhỏ kiêm quản lý nhỏ trong miệng Trần Thước.

Tai Nhỏ không đáp lại, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn hắn, hắn sẽ vô lại véo mặt Tai Nhỏ, thích thú cười nói Tai Nhỏ giống cún con.

Nếu hỏi mặt có dày hay không thì cũng không đến nỗi, ngày thường Trần Thước không gọi được những từ như "bảo bối", "bảo bảo", "anh yếu", lưỡi cứ nóng nóng thế nào ấy. Nhưng từ khi nhận ra trêu Tai Nhỏ là một điều rất thú vị thì thường xuyên đặt biệt danh mới cho anh. Nhân lúc xung quanh không có ai sẽ liên tục gọi anh là "Bé ngoan" khiến anh phát cáu, đến khi nói muốn từ chức, thì hắn sẽ thành tâm xin lỗi, và lần sau vẫn trêu.

.

.

Còn một chuyện nữa, tên của nhà hàng mới vẫn giữ nguyên.

Khi đăng ký nhãn hiệu, xin giấy phép kinh doanh và các giấy tờ khác, vẫn gọi là nhà hàng Tai Nhỏ, Tai Nhỏ thấy không hay, nghe chẳng giống tên nhà hàng gì cả, Trần Thước vỗ eo anh kéo anh ngồi lên đùi mình.

"Đơn giản, chúng ta sẽ biến nó thành một chuỗi nhà hàng nổi tiếng."

"Quào, sếp Trần giỏi đấy." Tai Nhỏ cong mắt cười, giống như một đứa trẻ chưa lớn, vô ưu vô lo.

"Vậy nhất trí ha."

"Được."

END./.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro