Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết Dương lịch không náo nhiệt bằng Tết Nguyên Đán, Tai Nhỏ sau khi về quê ngủ gần như cả ngày, tối dậy ăn cơm còn ngủ gật, bà ngoại hỏi anh có phải ở ngoài làm việc quá vất vả nên ngủ không đủ giấc không.

Sáng hôm sau thức dậy, điện thoại có thêm mấy tin nhắn thoại của Trần Thước, nói em đã đến Úc nên báo bình an cho anh, còn gửi cả mấy bức ảnh chụp sân bay lúc đêm khuya mà đèn sáng như ban ngày.

Bây giờ anh đã biết rất nhiều chức năng của điện thoại di động, biết cách kiểm tra chênh lệch múi giờ, anh tìm kiếm múi giờ giữa Úc và Trung Quốc, định sau khi ăn sáng xong sẽ gửi tin nhắn cho hắn.

Chưa kịp gửi tin nhắn thì Trần Thước đã gọi video cho anh, Tai Nhỏ nhanh chóng bắt máy, nhưng anh không đeo máy trợ thính, cầm điện thoại trong tay nói với Trần Thước trên màn hình, anh đi lấy máy trợ thính đã, Trần Thước cười nói được.

"Sao em dậy sớm vậy? Anh xem giờ rồi, em ngủ chưa được bao lâu."

"Haizz, ngủ không được. Anh đang làm gì vậy?"

"Phơi nắng..."

"Bà đâu?"

"Không biết, ăn sáng xong ra ngoài rồi, chắc đi tìm hàng xóm nói chuyện."

"Có lạnh không? Mặc thêm quần áo vào, sao không đeo găng tay?"

"Không cần, trời không lạnh lắm."

Tai Nhỏ nhìn màn hình cười ngượng, đây là lần đầu tiên anh và Trần Thước xa nhau như vậy, trước đây xem phim, không hiểu thế nào là yêu xa, bây giờ đã trở thành người trong câu chuyện. Nhưng anh thấy cũng không quá buồn, có lẽ bởi vì anh biết, chỉ hai ngày nữa là mình sẽ gặp lại Trần Thước.

Trần Thước không ngủ được mấy tiếng, dựa vào đầu giường trò chuyện với Tai Nhỏ, Tai Nhỏ nhất quyết bảo Trần Thước cho anh xem phòng, nói mình vẫn chưa nhìn thấy phòng lúc nhỏ của hắn.

"Em cũng chưa thấy phòng của anh."

"Em thấy rồi." Tai Nhỏ giả vờ trừng mắt nổi giận.

Những ký ức vụn vặt còn sót lại trong đầu Trần Thước giống như một bức tranh ghép hình, đôi khi chỉ cần có người nhắc đến, hắn có thể tìm ra mảnh ghép và ghép chúng lại với nhau một cách trọn vẹn.

"À, nhớ ra rồi, từng thấy, còn ngủ cùng giường với anh."

"Cho anh xem phòng của em đi!" Tai Nhỏ không có ý định tiếp tục lời Trần Thước nói, hắn bây giờ không giống trước đây, nghĩ đến điều gì đó luôn thêm mắm dặm muối, mục đích cuối cùng là làm cho Tai Nhỏ đỏ mặt.

Trần Thước ừ một tiếng, từ trên giường đứng dậy, phòng ngủ của hắn rất lớn, từ nhỏ người này đã có rất nhiều sở thích, trong phòng ngủ đầy đồ vật thuở nhỏ, đàn guitar, mũ bảo hiểm, cúp thi đấu, đồ chơi lego, hắn giới thiệu với Tai Nhỏ từng món một, Tai Nhỏ xem đến xuất thần, không ngừng khen ngợi Trần Thước thật giỏi.

Càng tìm hiểu càng cảm thấy những ngày hắn mất trí nhớ ở cùng anh trên gác xép của quán ăn quả không chân thật. Một người kiêu ngạo như Trần Thước, nếu không bị mất trí nhớ, trời xui đất khiến ngồi xổm trước cửa quán ăn của anh, có lẽ anh sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được hắn. Còn hắn sẽ không được trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác trong nửa năm ở tuổi đôi mươi, mặc bộ quần áo hơn mười tệ giặt mấy lần đã mất dáng, áo khoác mùa thu mua ở khu giảm giá tầng một trung tâm thương mại, ngủ trên sàn gác mái không có điều hòa, thức khuya dậy sớm làm việc, chạy chiếc xe điện cũ ọc ạch mà vẫn cảm thấy cuộc sống như thế này cũng không tệ lắm.

Trần Thước đã dành dụm hết tiền đưa cho anh, món quà tuyệt vời nhất tặng cho anh là đưa anh đi xem phim, mua một suất bỏng ngô đắt tiền.

Lúc hắn đang lật cuốn album ảnh tốt nghiệp đại học của mình cho anh xem thì có tiếng gõ cửa, rồi nghe thấy hắn nói "Vào đi", mẹ Trần mở cửa, đứng ở cửa và hỏi hắn dậy rồi sao không xuống lầu ăn.

"Gọi điện thoại xong con xuống ngay."

"Lại công việc à?"

Trần Thước dừng lại vài giây, "Không phải." Sau đó nói: "Nói chuyện với bạn."

"Ồ...được rồi..." Mẹ Trần nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, bà luôn cảm thấy Trần Thước có chút khác biệt, nhưng lại không nhận ra được là khác chỗ nào.

Tai Nhỏ cũng không để ý việc Trần Thước gọi anh là bạn bè hay thân phận khác, giục hắn mau đi ăn chút gì đi.

"Anh ngoan ngoãn đi mặc thêm áo khoác vào, đừng để bị lạnh, ngày mốt em về rồi."

"Biết rồi." Tai Nhỏ cúi người ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một hòn sỏi ném chơi, đợi Trần Thước bấm nút kết thúc cuộc gọi mới phủi nhẹ vạt áo khoác không cẩn thận dính bụi rồi đứng lên.

.

.

Úc nhanh hơn Trung hai tiếng, tối Tai Nhỏ giúp bà ngoại làm hết việc nhà, canh giờ gọi điện thoại cho hắn. Trần Thước bắt máy rất nhanh, qua sóng vô tuyến, Tai Nhỏ nghe thấy bên đó vô cùng náo nhiệt, tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.

"Trần Thước, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Hai tiếng sau ở trong nước, Tai Nhỏ lại nói chúc mừng năm mới với Trần Thước, cười ngốc nghếch, nói vậy là chúng ta đã cùng nhau trải qua hai năm mới rồi đó, Trần Thước hỏi anh: "Sau này cùng nhau đón năm mới được không?"

"Được chứ." Tai Nhỏ sờ sờ máy trợ thính trên tai, rất nghiêm túc trả lời.

.

.

Trưa ngày đầu năm mới, Trần Thước đã thừa nhận xu hướng tính dục của mình với bố mẹ và ông bà tại nhà riêng ở Úc, cũng nói với họ hiện tại hắn đang hẹn hò với một người.

Lúc này cả nhà đang ngồi quanh bàn ăn dùng bữa, hôm nay bà nội đặc biệt nấu mấy món ăn quê nhà. Nghe xong mọi người dừng lại, thức ăn ăn dở trên bàn không ai muốn động đũa nữa, vẻ mặt Trần Thước vẫn như cũ, như thể hắn đang nói về một điều rất bình thường.

Sự bình tĩnh của hắn là một tiếng sét giáng mạnh xuống gia đình.

Mẹ Trần là người đầu tiên phản ứng, bà nhanh chóng kết nối những hành vi bất thường của Trần Thước trong những ngày này, nhận ra tất cả những thay đổi của hắn đều có thể theo dõi được. Thân là trưởng bối họ mừng vì sự thay đổi tích cực của con trai mình. Có điều sự thay đổi này không phải vì họ, mà là vì một người khác, người hắn có thể rất bình tĩnh nhắc đến với gia đình mình.

"Con trai, chuyện này chúng ta nói sau được không?"

"Dạ được, nhưng nếu mọi người muốn khuyên con thì không cần, con lớn rồi, có thể chịu trách nhiệm cho quyết định của mình."

Ông nội vốn vẫn im lặng nãy giờ vỗ bàn, sắc mặt nặng nề rời khỏi chỗ ngồi, bảo hắn đến thư phòng.

Ba mẹ Trần chau mày thở dài, tạm thời không đủ bình tĩnh tiếp nhận chuyện này. Trần Thước không hề đưa ra bất kỳ tín hiệu nào về xu hướng tính dục của mình, cũng không cho họ thời gian chuẩn bị tinh thần.

Trần Thước và ông nội nói chuyện rất lâu, lúc ra khỏi thư phòng đã là một giờ sau, hắn thừa nhận cách thức thông báo với người lớn có phần đường đột, cũng từng nghĩ đợi đến khi hắn và Tai Nhỏ ổn định hơn mới đề cập đến điều này.

Nhưng khi trở lại Australia, ở một khoảng cách xa như vậy, Trần Thước nhận ra một điều sâu sắc hơn, hóa ra dù là Trần Thước bị mất trí nhớ hay Trần Thước lấy lại được ký ức ban đầu thì người mà hắn hướng đến là vận mệnh đã định.

"Ba mẹ biết con có chính kiến ​​của mình, nhưng con có bao giờ nghĩ rằng con đường này sẽ rất khó đi, cực kỳ khó đi không, cho dù con không sợ, nhưng cậu ta thì sao? Cậu ta có bản lĩnh tiếp tục đi cùng con không?"

"Mẹ." Trần Thước đứng dậy, hắn vốn là như vậy, cho dù mất trí nhớ mất tất cả ở nhà anh chủ, hắn vẫn luôn mang trong mình sự kiêu ngạo cùng bình tĩnh bẩm sinh, tựa hồ sẽ không bao giờ làm sai chuyện gì.

Nhưng có một điều khiến hắn tiếc nuối nhất chính là đã từng quên mất Tai Nhỏ, nói những lời tàn nhẫn vô tình với Tai Nhỏ, khiến Tai Nhỏ đau lòng rất lâu.

Vì vậy, hắn nói: "Mẹ, con đường của con trước giờ đều không khó đi, là con khiến cho con đường của anh ấy khó đi."

Ba mẹ Trần im lặng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn đứa con trai đã trưởng thành của mình.

Trần Thước không hề dao động, tiếp tục nói rõ ràng từng chữ: "Anh ấy có thể tiếp tục đi cùng con, bởi vì là con cần anh ấy."

Con cần anh ấy nhiều hơn anh ấy cần con.

.

.

Trần Thước về nước, ba mẹ hắn đi cùng, đây là ý của ông nội, dù thế nào đi nữa cũng phải gặp đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện trong miệng Trần Thước.

Ngày về nước, dự án sản xuất của Cstar xảy ra chút vấn đề, Tạ Kỳ giục hắn đến công ty giải quyết trước Trần Thước đành gửi tin nhắn trước cho Tai Nhỏ, nói ba mẹ hắn đang ở nhà, nếu Tai Nhỏ không đối phó được cứ đến công ty tìm hắn.

Lịch trình về Du Cảng của Tai Nhỏ cũng là do Trần Thước sắp xếp, lúc nghe thấy anh cũng khá hoang mang, sau khi bình tĩnh lại đã nghĩ, sớm hay muộn cũng phải gặp nên dứt khoát trực tiếp về nhà.

Cửa nhà vừa mở ra, ba mẹ Trần đã mắt chữ a miệng chữ o, đối mặt với Tai Nhỏ tay xách đồ lỉnh kỉnh, hai người không biết nên nói cái gì.

.

.

Trần Thước về đến nhà đã rất muộn, vừa vào cửa đã vội đi tìm nhưng không thấy Tai Nhỏ đâu, lúc gấp gáp làm sao suy nghĩ một cách lý trí được, hắn hỏi mẹ đã nói gì với Tai Nhỏ, mẹ Trần đang định giải thích, nhưng hắn không thể bình tĩnh nghe, liền xua tay nói: "Đợi con về rồi tính, bây giờ con đi tìm anh ấy."

Hai ông bà lại bị bỏ lại nhìn nhau trong phòng khách.

.

.

Quán ăn đến cuối năm âm lịch là hết hạn thuê, Trần Thước không đồng ý để anh lại ở đây, kiên quyết cho rằng sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của nhà hàng, trách anh không toàn tâm toàn ý với công việc, thân ở trại Tào lòng ở đất Thục, nói một tràng mấy câu không đầu không đuôi kỳ lạ, Tai Nhỏ biết đây là chiêu trò mới của Trần Thước, cố gắng khiến anh nghe theo bằng cách nói những câu nghe có vẻ có lý.

Không phải là chưa từng dao động, hiện tại anh ấy lấy thân phận gì ở cùng Trần Thước, nếu thực sự chuyển đến nhà của hắn thì có nghĩa là căn gác mái trên quán ăn nhỏ ở Du Cảng nơi anh từng sống sẽ hoàn toàn trở thành quá khứ.

Như vậy sẽ thật sự không còn đường lùi.

Từ khi thuê quán ăn, hợp đồng thuê mỗi năm đều được gia hạn, chủ yếu là vì chủ nhà rất thích Tai Nhỏ, cảm thấy một đứa nhỏ một mình đến Du Cảng đã rất khổ rồi, lúc đầu Tai Nhỏ kinh doanh quán ăn không kiếm được nhiều tiền, chủ nhà cũng không hối anh trả tiền thuê, khi nào anh có tiền thì trả.

Tai Nhỏ ngồi trên chiếc giường đơn nhỏ trên gác, nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ đến những ngày đói ngày no, nhớ đến mùa hè nóng đổ mồ hôi nhưng vẫn không bật điều hòa, nhớ đến mùa đông lạnh cóng đắp chăn vẫn không đủ ấm.

Tưởng chừng năm mười lăm tuổi đến Du Cảng như chỉ mới hôm qua, chớp mắt đã mười ba năm trôi qua.

Từ một cậu bé gầy gò ít học, một ngày làm đến mấy công việc lặt vặt, rồi phụ bếp trong một nhà hàng, dần dần dành dụm đủ tiền mở một quán ăn nhỏ của riêng mình, hiện tại số tiền trong tài khoản tiết kiệm của anh đã đủ để mua một căn nhà nhỏ ở Du Cảng.

Sau khi gặp được Trần Thước, mọi chuyện cứ như một giấc mơ.

.

.

Trần Thước liên tục gọi điện cho Tai Nhỏ, hai lần đầu không ai bắt máy, lần thứ ba gọi, anh cuối cùng cũng bắt máy, nói đang ở trong quán ăn nhỏ ở khu lao động.

Trần Thước đến nơi, nhìn thấy Tai Nhỏ đang ngẩn người trên gác mái, hắn bước tới, cố gắng đè nén căng thẳng và hoảng sợ suốt dọc đường đi, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tai Nhỏ: "Tiểu tổ tông, sao lại chạy đến đây, về nhà không thấy anh em lo lắm."

"Hôm nay anh đã nói với cô chủ nhà sang năm không thuê nữa." Tai Nhỏ nghe Trần Thước trách mắng có hơi ngại nên nhỏ giọng thú thật.

"Em còn tưởng..."

"Em tưởng cái gì?" Tai Nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn.

"Không có gì." Trần Thước quyết định tạm thời không nói ra nỗi sợ hãi của mình một giây trước, nhận ra Tai Nhỏ là đang nói hủy hợp đồng thuê nhà, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hỏi Tai Nhỏ: "Không nỡ?"

Trần Thước rất thông minh, có thể dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của Tai Nhỏ, đồng thời còn có thể bảo vệ tâm tư của Tai Nhỏ đến từng chi tiết.

Hắn lấy lại bình tĩnh, đi tới vỗ lên eo Tai Nhỏ, kéo anh ngồi lên đùi hắn ôm vào lòng: "Nếu không nỡ, chúng ta cứ mua lại quán ăn này."

"Không cần." Tai Nhỏ ngoan ngoãn lắc đầu, "Gần đây anh có nghe được một câu mới, cái cũ không đi, cái mới làm sao đến, chúng ta chẳng phải đã có nhà hàng mới rồi sao..." Giọng nói của anh càng lúc càng nhỏ vì chợt cảm thấy mình đang ích kỷ coi nhà hàng của Trần Thước là nhà hàng của hai người, hình như không hay lắm, hy vọng hắn sẽ không nghe ra, càng đừng cười hay trêu anh, như vậy anh sẽ không biết ứng phó thế nào.

Trần Thước thật sự không vạch trần, thuận theo lời anh nói tiếp: "Em bận, công việc ở studio rất nhiều, nhà hàng của chúng ta xem ra chỉ có thể trông chờ vào anh."

Tai Nhỏ mím môi cười, nếu Trần Thước không vạch trần, anh cũng không nhỏ mọn phản bác, ví dụ như hắn thật sự không bận như vậy, toàn ỷ mình là ông chủ của Cstar ngày nào cũng đến muộn về sớm, suốt ngày lắc lư ở nhà hàng.

Quán ăn nhỏ chẳng có gì để dọn dẹp, vốn dĩ không có ý định mang theo gì, có điều nhìn chiếc quạt xanh cũ nát Tai Nhỏ đã dùng mấy năm đó, nói chiếc quạt này chất lượng tốt, chưa hỏng bao giờ.

Anh đi tới đóng cửa sổ lại, đang ngồi xổm bên cửa sổ bỗng nhiên thất thần, ngơ ngác nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, giọng nói như một lữ khách từ một nơi rất xa, băng qua núi sông mà đến, hỏi Trần Thước: "Anh ở đây hát cho em một bài, em còn nhớ không?"

"Nhớ."

Ánh trăng trong thành phố soi sáng giấc mơ, xin hãy sưởi ấm trái tim anh ấy.

Lữ khách Tai Nhỏ cuối cùng đã nhìn thấy ánh trăng và được ánh trăng sưởi ấm.

.

.

Sau khi đi ra khỏi căn gác nhỏ, Tai Nhỏ lấy chìa khóa ra khóa căn gác nhỏ lại, sống mũi hơi cay, cười Trần Thước đúng là cục nợ tiêu hoang, lần trước làm làm tận hai xâu chìa khóa, bây giờ thì hay rồi, chỉ tổ lãng phí tiền mà thôi.

Cái tên đã lâu không nghe làm Trần Thước nhất thời sửng sốt, từng chi tiết về những ngày tháng sống trên căn gác nhỏ đó hiện lên trong đầu như một dòng nước lũ.

Hắn giữ chặt cổ tay Tai Nhỏ, cùng anh đứng trên cầu thang lên căn gác nhỏ, một cao một thấp, cổ họng chua chát như nuốt mấy quả chanh, yết hầu lăn vài cái, hắn rướn người ngậm lấy môi Tai Nhỏ.

"Làm gì..." Nụ hôn kết thúc, Tai Nhỏ ngây người mở to mắt nhìn hắn, trong giọng nói có chút nũng nịu.

"Cảm ơn anh."

"Hả?" Tai Nhỏ chớp mắt khó hiểu.

"Cám ơn anh."

Toàn thân Tai Nhỏ trong phút chốc hóa đá, cảm giác thời gian kéo dài vô tận, hốc mắt đau nhức, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống gò má, anh nhào qua ôm chầm lấy Trần Thước.

Ưu điểm của việc đứng ở bậc dưới của cầu thang là Tai Nhỏ có thể dễ dàng tựa vào vòng tay của hắn và nghe thấy nhịp tim không đều đặn đó. Máy trợ thính bên tai trái của anh đập vào ngực Trần Thước, nhưng hắn không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại vô cùng trân trọng, khóa chặt Tai Nhỏ vào trong lòng.

Đúng là của nợ mà, Trần Thước lạnh lùng không biểu lộ tình cảm trước đây luôn đến gây phiền phức cho anh, bày ra tính xấu trước mặt anh, vừa bá đạo vừa không nói lý lẽ.

Nhưng Trần Thước rất tốt, giỏi về mọi mặt, rất tử tế với Tai Nhỏ.

"Trần Thước..."

"Ừm."

"Buồn ngủ quá, muốn về nhà."

"Được."

"À phải rồi, em có mang theo chìa khóa không?"

"Có."

"Lát nữa lấy ra đưa lại cho cô chủ nhà luôn."

"Được, trả chìa khóa, về nhà chúng ta." Trần Thước sờ tai trái của Tai Nhỏ, nhẹ giọng nói.

"Ừ."

Lúc đi xuống lầu, Trần Thước đột nhiên dừng lại, véo mặt Tai Nhỏ: "Hay là chúng ta mang cái quạt trên lầu theo đi."

"Được đó!"

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro