Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hả?"

Tiêu Chiến không hiểu ý của Vương Nhất Bác, khi hỏi lại, hắn chỉ cau mày không nói gì.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác gấp lá thư lại, nói: "Có vẻ ta phải đích thân đi một chuyến."

"Nhưng... với tình hình gần đây ở kinh thành, e là hoàng thượng sẽ không đồng ý cho gia rời kinh." Tiêu Chiến đương nhiên hiểu Vương Nhất Bác đích thân đi sẽ hữu dụng hơn nhiều so với y đi, huống hồ còn có Tỏa nhi, y quả thực không thể đi xa.

Có điều kinh thành nhiều biến động, Vương Nhất Bác không dễ gì rời đi.

"Để ta xem..." Vương Nhất Bác gấp lại lá thư bảo Tiêu Chiến cất đi. "Sẽ có cơ hội thôi."

.

.

Cơ hội đến rất nhanh.

Sau khi vào đông trong kinh thành thời tiết khô lạnh, không có một bông tuyết nào, nhưng đêm qua, trong lúc mọi người đang say giấc, tuyết rơi dày đặc khắp bầu trời, bao phủ toàn bộ kinh thành một màu trắng xóa.

Vì vậy Vương Nhất Bác vừa tiến cung đã nhận được lệnh từ hoàng thượng.

"Trận tuyết này từ phía bắc đến, ngày càng dữ dội, mới đổ xuống kinh thành đêm qua, nhưng một số thành phố xung quanh Vĩnh Ninh mấy ngày nay đã bị trận tuyết này tấn công nặng nề, nghe nói có nhiều nơi gặp thiên tai, đây là tấu chương đã được nội các chỉnh lý của tri phủ các thành xung quanh Vĩnh Ninh dâng lên, các con xem đi."

Vinh thân vương nhận lấy tấu chương đọc kỹ càng, đưa cho Khang thân vương chỉ thấy hắn tùy ý lật qua.

Mấy chuyện cứu trợ thiên tai này hắn chưa từng làm qua, cũng không muốn làm nên tấu chương nhanh chóng được chuyển cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cầm lấy mở ra, xem kỹ phần tình hình ở Vĩnh Ninh, phát hiện thời điểm thiên tai vừa xuất hiện chính là lúc lá thư của Tiêu phụ được gửi về.

Chẳng lẽ chuyện Tiêu phụ muốn nói có liên quan đến bão tuyết? Nhưng nếu đúng như vậy thì hà tất phải che đậy làm gì?

"Hồi bẩm phụ hoàng, đợt thiên tai này rất nghiêm trọng, vị trí địa lý của Vĩnh Ninh khá đặc biệt, Hộ bộ cần phải chuẩn bị, cứu trợ thiên tai không được chậm trễ."

Hộ bộ thuộc phạm vi thế lực của Vinh thân vương, trước đây hắn thường chịu trách nhiệm cứu trợ thiên tai, làm chuyện này phải nói là rất mượt mà.

Hoàng thượng gật đầu, chuẩn bị giao việc này cho Vinh thân vương.

Không ngờ chưa kịp mở miệng thì Vương Nhất Bác đã đứng dậy: "Phụ hoàng, phủ đệ của đại ca mới có thêm hai đứa nhỏ, chắc hẳn là rất bận bịu, hai năm nay nhi thần đi theo bên cạnh đại ca thực hành không ít, chi bằng lần này để nhi thần đi."

Vinh thân vương có lẽ không ngờ chuyện đến tay mình rõ mười mươi rồi mà còn xảy ra sai sót, hắn sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

"Tam đệ còn trẻ, về sau còn có rất nhiều thời gian luyện tập, lần này tình hình thiên tai nghiêm trọng, cứu trợ vô cùng cấp bách, quả thực không thích hợp cho tam đệ đem ra luyện tay, vẫn nên chờ cứng cáp hơn. Chuyện trong phủ ta dù sao cũng là chuyện nhà, đại nạn trước mắt, làm sao có thể đặt cạnh chuyện quốc gia đại sự?"

Vương Nhất Bác mỉm cười nói: "Không phải luyện tay, hai năm nay đệ làm việc, tích lũy không ít kinh nghiệm, điều lệ cứu trợ là cố định, cứ làm theo là được, quốc sự trước mắt, chẳng lẽ còn có người gây chuyện?"

Nói xong, Vương Nhất Bác lại bày ra bộ dạng hổ thẹn: "Nói ra thì, tri phủ Vĩnh Ninh là nhi thần tiến cử, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, nhi thần không thể chỉ lo thân mình, cả bách tính Vĩnh Ninh, xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội lấy công chuộc tội, để nhi thần bù đắp lỗi lầm."

Hoàng thượng có thể nói gì nữa? Không cho hắn nhận lỗi?

Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến Vương Nhất Bác, thiên tai ai ngờ tới, làm sao có thể trách một tri phủ nhỏ không biết kiểm soát. Nhưng Vương Nhất Bác tỏ ra hối hận, hoàng thượng không thể từ chối.

Ông sẽ nói bách tính không liên quan đến con? Hay là nói triều chính không liên quan đến con?

Nếu hoàng thượng thật sự dám nói như vậy, ngày mai kinh thành sẽ có tin đồn phụ tử hai người đoạn tuyệt quan hệ.

"Vậy... quyết định vậy đi, con đến bàn bạc với thượng thư Hộ bộ, nhanh chóng trình soạn thảo kế hoạch cho trẫm."

"Nhi thần tuân chỉ!"

.

.

Ba huynh đệ một trước một sau bước ra khỏi cửa cung, Khang thân vương chỉ tới cho đủ số lượng, đến cửa cung vỗ nhẹ vai Vương Nhất Bác rồi lên ngựa rời đi.

Vinh thân vương đi tới trước mặt hắn, mặt cười lòng không cười: "Tam đệ, chúc mừng ha."

Vương Nhất Bác cười nhạt nói: "Đa tạ đại ca đã cho đệ cơ hội, chuyện cứu trợ thiên tai vẫn mong đại ca chỉ giáo."

"Được, đại ca chờ đệ đến thỉnh giáo."

Nói xong, Vinh thân vương xoay người rời đi, sắc mặt rất khó coi.

Trở lại phủ, Chu quản gia cho những nha đầu muốn tiến lên hầu hạ hắn lui hết, vội vàng đi theo Vinh thân vương đi vào thư phòng.

Vừa vào phòng, Vinh thân vương đã quét hết toàn bộ bút, mực, giấy trên bàn xuống đất.

Chu quản gia trầm mặc đứng sang một bên, đợi Vinh thân vương trút giận xong mới tiến lên nói: "Vương gia, theo nô tài, chuyện này không phải hoàn toàn xấu, Vĩnh Ninh tri phủ có quan hệ với Quảng Lăng vương, vốn nên cách xa để tránh hiềm nghi, nay vì tranh giành với ngài mà không màng, là chó cùng rứt giậu mà thôi."

Vinh thân vương thở hổn hển ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu mới dịu lại: "Chỉ là cứu trợ mà thôi, công ít thưởng ít, bổn vương không để bụng, nhưng nó lợi dụng tình thế chen một tay vào việc triều đình, còn trực tiếp chen một chân vào Hộ bộ... Nó xưa nay hành động cẩn thận, lần này chúng ta muốn gửi gắm thêm người của mình cũng không được, khi không cho nó cơ hội biểu hiện trước mặt phụ hoàng."

"Ngài ấy nói chuyện không chừa một khe hở, hoàng thượng cũng hết cách."

"Không hẳn." Vinh thân vương mệt mỏi xoa thái dương. "Hộ bộ luôn bị bổn vương nắm trong tay, phụ hoàng bất mãn từ lâu, nhưng không có lý do chỉnh đốn, lần này xem như làm suy yếu thế lực của ta ở Hộ bộ... Ha, một đứa nhóc mới được phong làm thân vương chưa đầy hai năm, chẳng lẽ ta sợ nó?"

Chu quản gia cụp mắt xuống, khóe miệng giật giật, nhe hàm răng trắng nõn: "Thời gian còn dài, tuyết dày khó đi lại, lần này Quảng Lăng vương mà đi phải hơn hai tháng, ngài ấy không ở kinh, há chẳng phải là thành toàn cho vương gia sao?"

Vinh thân vương liếc hắn một cái, suy nghĩ hồi lâu, chỉ về phía hậu viện nói: "Đi nói vương phi, bảo nàng ấy ngày mai tiến cung thỉnh an mẫu phi."

"Dạ."

.

.

Đúng như Vương Nhất Bác nói, việc cứu trợ thiên tai được chuẩn bị rất nhanh, Hộ bộ phân bổ ngân lượng và lương thực, một khi điều lệ liên quan được chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ hoàng thượng chính thức hạ lệnh là xong.

Mấy ngày này Tiêu Chiến luôn cảm thấy bất an.

Kể từ khi tin tức ở biên cương truyền về, trái tim y vẫn treo lơ lửng, mặc dù sự việc ở Vĩnh Ninh dường như không liên quan gì đến Bắc Nhung, nhưng hai nơi về mặt địa lý quá gần, mà còn liên quan đến Vương Nhất Bác và phụ thân nữa, y luôn canh cánh trong lòng.

Cảm nhận được sự lo lắng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mấy ngày liền không đến chính viện dùng thiện, mỗi ngày sau khi làm việc vào buổi sáng thì trực tiếp về Lạc Phúc đường cùng Tiêu Chiến và con.

Tiêu Chiến có hỏi mấy lần, Vương Nhất Bác chỉ nói vương phi đã khỏe lại, gần đây hắn bận rộn, không muốn cực nhọc qua lại hai nơi.

Tiêu Chiến nghe xong không có phản ứng gì, ngược lại Vương Nhất Bác không vui.

"Sao? Xót cho vương phi?"

Lời kỳ quặc gì vậy?

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn.

Vương Nhất Bác đi qua ôm người vào lòng, kề bên tai thầm oán: "Gia tưởng ngươi và vương phi huynh đệ tình thâm. Trước đó không chịu nhường con trai, sao bây giờ lại nỡ nhường gia vậy hả?"

Tiêu Chiến cạn lời, đây là Vương Nhất Bác đang ghen sao, ghen y và vương phi??

Suy nghĩ của người này ngày càng thái quá.

"Người tử tế chút đi." Tiêu Chiến kìm nén nửa ngày mới thốt ra được câu này.

Vương Nhất Bác vùi mặt vào cổ Tiêu Chiến không ngừng cười, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: "Dạo này không thấy ngươi nói năng gì, trêu ngươi cho vui thôi, đừng giận."

Tiêu Chiến bĩu môi, nghiêng người: "Không có giận..."

Y đâu có ác nhơn đến vậy? Vương Nhất Bác xưa nay không muốn xung đột trực diện với Vinh thân vương, lần này trực tiếp cướp công từ tay hắn, phần lớn là vì lá thư của Tiêu phụ.

Nếu y đoán đúng thì bây giờ Vĩnh Ninh rất bất ổn, Tiêu phụ chỉ là một tri phủ nhỏ nhoi, không ai xem trọng ông, nhưng Vương Nhất Bác thì khác.

Với tính tình của hắn, nếu đi cứu trợ thiên tai, hắn đương nhiên sẽ đến vùng thiên tai để tận mắt xem xét. Hắn là thân vương ngự chỉ thân phong, là con trai thứ ba của hoàng thượng, địa vị tôn quý, nếu hắn xảy ra chuyện, kinh thành sẽ náo loạn một phen.

Tiêu Chiến đột nhiên nắm chặt lấy tay áo Vương Nhất Bác, toát mồ hôi lạnh.

"Hay là... ta đi cùng ngươi, ta có thể giả làm thị vệ thân cận của ngươi, hoặc là tiểu thái giám cũng được! Tỏa nhi... Tỏa nhi có nhũ nương chăm sóc, không được thì đưa Vân Triết đến Lạc Phúc đường ở... tóm lại, để ta đi cùng ngươi được không?"

Tiêu Chiến kéo tay áo Vương Nhất Bác, bàn tay lạnh băng siết chặt, đôi mắt trong trẻo đỏ thẫm, ánh mắt van nài.

Vương Nhất Bác nhìn đôi môi run rẩy của y, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng áp môi mình lên môi y.

Không có thêm động tác hay cướp đoạt nào nữa, chỉ là một cái chạm nhẹ để an ủi.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác đưa bàn tay lướt qua tấm lưng đã không còn run rẩy của Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Qua năm, các quan viên cứu trợ thiên tai sẽ lên đường, Vĩnh Ninh rất lạnh, lạnh hơn kinh thành rất nhiều, ngươi chịu không nổi đâu. Gia hứa với ngươi sẽ quay lại sớm nhất có thể, ngươi ở nhà ngoan, gặp chuyện phải biết tùy cơ ứng biến, Trương Đức Cương lần này đi theo gia, không thể ở lại giúp ngươi, làm gì cũng phải cẩn thận."

Tiêu Chiến bình tĩnh lại, nắm lấy bàn tay đặt sau lưng y của Vương Nhất Bác, sờ túi hương đeo trên thắt lưng. "Vẫn còn người gia để lại cho ta, ta không sợ."

"Ừm..." Vương Nhất Bác trầm ngâm hồi lâu, vẫn nói: "Tình hình ở kinh thành quá phức tạp, ngươi ở trong phủ cũng không an toàn, trước khi ta đi sẽ đưa ngươi đến điền trang."

Các hoàng tử đều có điền trang của riêng mình, ngày thường có người giúp trông coi, thu hoạch hàng năm của điền trang cũng có thể coi là thu nhập của vương phủ.

Lúc được phong làm thân vương, hoàng thượng đã ban thưởng cho Vương Nhất Bác hai hoàng trang, một trong số đó rất gần kinh đô, nằm ở ngoại ô kinh thành.

"Tỏa nhi thì sao?"

"Từ lúc ở cùng ngươi, ta đã phái người bên đó sắp xếp cả rồi, ngươi có thể mang theo người từ Lạc Phúc đường qua đó. Điền trang rộng rãi, không có nhiều quy tắc, muốn chơi gì cũng được, nếu ngươi và con thích, mùa hạ ta sẽ đưa hai người qua đó tránh nóng."

"Thật sự không cần ta đi à?" Tiêu Chiến long lanh mắt nhìn hắn, cố gắng thêm một lần cuối.

Vương Nhất Bác mỉm cười lắc đầu.

"Ngươi và Tỏa nhi ở lại kinh, ta càng yên tâm hơn, trong kinh không ai dám động vào trắc phi của thân vương, Tạ thị cũng không được."

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng dặn dò tỉ mỉ, mọi việc sau khi hắn đi đều được sắp xếp chu toàn, nói dông dài không hề giống hắn.

Tiêu Chiến im lặng nghe mà không nói một lời, chờ Vương Nhất Bác càm ràm xong, y thì thầm hỏi một câu: "Ngươi cũng không chắc sao?"

Không có gì đảm bảo sẽ an toàn rời khỏi Vĩnh Ninh, cũng không có gì đảm bảo ở lại kinh sẽ bình an vô sự.

Nhưng hắn vẫn phải đi, bởi vì hắn biết người thân của y ở đó, nếu không đi y sẽ không yên tâm.

Suy cho cùng, người gọi là Quảng Lăng vương chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc.

Tiêu Chiến nhận thấy vòng tay ôm eo mình càng lúc càng chặt, hơi thở gần như im bặt, một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác khàn giọng nói: "Gia chỉ sợ... không bảo vệ được ngươi." Và người ngươi quan tâm.

Tiêu Chiến nhắm mắt thật chặt, không biết cảm xúc nặng nề đè trong lồng ngực là bất an, xúc động hay đau xót, tóm lại là nhồi đầy đến mức muốn nổ tung, y khẩn trương tìm một phương pháp để xác nhận mình và người trước mặt này là sự kết nối chân thật nhất thế gian.

Nụ hôn đến mãnh liệt, mọi thứ thuận theo tự nhiên. Dù biết nửa tháng nữa người này mới rời đi, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy làm sao có thể chống đỡ được nhớ nhung dài đằng đẵng sắp đến.

Tiêu Chiến quỳ ngồi trên người Vương Nhất Bác, đôi mắt ẩm ướt trong suốt, hơi thở tràn ngập mùi lá trúc.

Vương Nhất Bác luôn thắc mắc, làm sao một người ngọt lịm như mật lại có tín dẫn thanh mát như vậy, như thể trời sinh là khiến những người sắp chết chìm trong ánh mắt của y chợt bừng tỉnh và sâu sắc nhận ra sự xa lạ trong chính xương tủy y.

Nhưng hắn sẽ luôn chìm đắm trong mùi hương này, giống như đang chôn thân trong kỳ môn độn giáp tạo ra bởi rừng trúc, hắn trầm luân trong đó, không màng là hung hay là cát.

Khi mọi chuyện gần kết thúc, Tiêu Chiến nước mắt chảy dài ôm lấy eo Vương Nhất Bác, run rẩy nói: "Đánh dấu ta đi."

Vương Nhất Bác thở hổn hển hôn lên chóp mũi y. "Không được... lúc này ngươi không thể mang thai."

Giữa hai chân Tiêu Chiến không có khe hở, y ngẩng đầu hôn lên cằm Vương Nhất Bác, đôi mắt đẫm lệ cầu xin: "Không nhất định mà, ta muốn giữ lại ngươi, ta sợ..."

Ta sợ sẽ không còn cơ hội này nữa.

Cả hai nhìn chằm chằm vào mắt nhau, như đang đấu tranh, cũng như đang thỏa hiệp.

Cuối cùng, giữa cơn đau và sức nóng, Vương Nhất Bác lần nữa cắn lên gáy Tiêu Chiến.

Giống như lần đầu tiên họ bên nhau.

.

.

Tết năm nay thật nhàm chán.

Yến tiệc giao thừa vẫn được tổ chức ở chính viện, nhưng bệnh của vương phi vẫn chưa khỏi, mọi người không dám làm ồn. Cộng với những chuyện không hay liên tục xảy ra trong triều, phủ đệ không dám gọi gánh hát, chỉ dùng bữa cơm rồi giải tán.

Tiêu Chiến gặp lại Vân Triết trong yến tiệc.

Gần đây bận rộn, thêm việc cơ thể yếu đi, Tỏa nhi vì trời lạnh cũng không dám gặp người ngoài, cho nên mãi mà không được gặp nhau.

Đột nhiên nhìn thấy, Tiêu Chiến nhận thấy Vân Triết dường như đã cao lên nhiều nhưng cũng gầy đi rất nhiều.

Trở lại Lạc Phúc đường, Tiêu Chiến lên tiếng hỏi không biết có thể đưa Vân Triết cùng đến điền trang với y không, y ở đó một mình, quả thực rất buồn chán.

"Không phải còn con sao?"

Tiêu Chiến bĩu môi: "Con của ngài dạo này rất tham ngủ, một ngày mười hai canh giờ nó ngủ gần tám chín canh giờ, hệt như mèo con, ta cũng không thể lay nó dậy chơi với ta."

"Nó đang lớn nên thích ngủ." Vương Nhất Bác liếc nhìn cục bột nhỏ trong nôi, vẻ mặt dịu đi rất nhiều. "Đưa thêm một người thôi mà, ngươi thích thì cứ gọi đi cùng... Trương Đức Cương!"

Vương Nhất Bác gọi Trương Đức Cương vào, lệnh hắn truyền lời cho Vân Triết chuẩn bị, khi quay lại thì thấy Tiêu Chiến đang nhìn ánh nến đến xuất thần.

"Sao vậy? Lại suy nghĩ lung tung?"

Tiêu Chiến lắc đầu, không muốn nói thêm về chủ đề này. "Khi nào xuất phát?"

"Mùng năm."

Tiêu Chiến cau mày nói: "Sao gấp thế?"

"Sự việc cấp bách." Vương Nhất Bác vòng tay qua vai Tiêu Chiến. "Mùa đông còn chưa qua, nếu lại có một trận bão tuyết nữa, e là Vĩnh Ninh sẽ càng có nhiều người chết cóng. Trước đó, hoàng thượng đã phái một nhóm người đi ổn định tình huống rồi, nhưng cái chính vẫn cần ta áp trận mới được, ngân lượng, thực phẩm, dược liệu... đây đều là sinh mệnh của bách tính."

Nghĩ đến tình hình nghiêm trọng của Vĩnh Ninh, Tiêu Chiến không phàn nàn nữa.

Y quả thực lo lắng về hoàn cảnh của Tiêu phụ ở đó, cả ý nghĩa của lá thư... Y đột ngột quay đầu.

"Phải rồi, trong kinh có phải ai cũng biết ngươi sắp đi cứu trợ không?"

"Ừ, ngự chỉ ban xuống, đương nhiên mọi người đều biết."

"Vậy ngươi... vậy ngươi..." Tiêu Chiến lắp bắp, không biết sắp nói cái gì. "Ngươi... dẫn thêm người... ta lo... lo..."

Vương Nhất Bác thấy y như vậy bèn bật cười, nhẹ nhàng áp trán vào y.

"Thật thông minh... Tuân lệnh, phu nhân của ta."

.

.

Một ngày trước khi Vương Nhất Bác rời kinh, hắn đã đưa Tiêu Chiến đi trước.

Đoàn xe dừng lại trước cửa Quảng Lăng vương phủ, những con ngựa cùng dài bờm xinh đẹp xếp thành một hàng dài, trên ngựa đều là thân binh Vương Nhất Bác nuôi dưỡng, người nào người nấy oai phong lẫm liệt, khí thế hiên ngang.

"Hay là... những người này ngươi mang đi đi, để cho ta một nửa là được."

Tiêu Chiến đứng ở cửa nhìn những ngọn giáo cao thẳng sáng lấp lánh, lòng nghĩ những người này làm hộ vệ cho mình thật là uổng phí.

Con nít sợ gió nên nhũ nương bế Tỏa nhi lên xe ngựa trước, Vân Triết hành lễ xong cũng chui vào trong. Mọi người đều biết vương gia và trắc phi có lời muốn nói, ai dám đui mù đóng cọc gỗ ở đó?

Ngoại trừ Khổng ma ma.

Một ngày trước khi đi, Khổng ma ma chạy đến Lạc Phúc đường thỉnh an Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vốn tưởng bà có việc nên mời bà vào uống trà, Khổng ma ma không nói gì, uống xong nửa tách trà thì cáo lui.

Tiêu Chiến nhất thời không hiểu ý của bà, tối đó Vương Nhất Bác về phủ có kể hắn chuyện này, Vương Nhất Bác nghe xong chỉ mỉm cười, sai Trương Đức Cương đi báo với Khổng ma ma ngày mai theo đoàn xe đến điền trang.

"Là đến đưa "đầu danh trạng" cho ngươi."

(Là kiểu đầu quân, gia nhập nhóm bảo vệ Tiêu trắc phi =))))))

Vương Nhất Bác tuy buồn cười nhưng không khỏi cảm thán, bản thân độc sủng Tiêu Chiến, y không cần ở hậu viện lôi bè kết phái, phần lớn quan hệ qua lại cũng bình thường, đương nhiên không hiểu một số lề lối ngầm.

Khổng ma ma vào phủ đã lâu, hắn luôn lạnh nhạt với bà, chính là để giết chết phần kiêu ngạo đó.

Người này vốn là chuẩn bị cho Tiêu Chiến, nhưng trước khi được dạy dỗ đàng hoàng thì hắn không muốn cho y dùng. Nếu không, nô tài lớn hơn chủ, Tiêu Chiến sẽ chịu thiệt thòi trước mặt một Khổng ma ma xuất thân cung cấm.

Hiện tại Khổng ma ma đã nhìn rõ tình hình, tự mình chạy đến, xem như thức thời.

"Nhưng bà ấy có đưa ta cái gì đâu..." Tiêu Chiến nhăn mũi khó hiểu.

Vương Nhất Bác nhìn y cười ha ha hồi lâu, Tiêu Chiến có hỏi thế nào hắn cũng không nói cho y biết.

Hiện tại, Khổng ma ma đang đứng sau lưng hai người, không có ý tránh né, mí mắt rũ xuống, không ai có thể nhìn thấy mắt bà, đương nhiên cũng không ai biết bà đang nghĩ gì.

Nhưng Vương Nhất Bác rất yên tâm, người xuất thân cung cấm biết nặng nhẹ, có bản lĩnh. Những người hầu hạ bên cạnh Tiêu Chiến trung thành thì trung thành, nhưng họ còn quá non.

Hắn cũng không tránh Khổng ma ma, vươn tay kéo chiếc áo choàng lông hồ ly trắng của Tiêu Chiến, mu bàn tay áp vào mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hoảng sợ liếc nhìn Khổng ma ma, thấy bà không nhìn hai người mới yên tâm.

"Người bên cạnh gia đủ dùng rồi, những người này để lại cho ngươi, lần trước ta rời kinh, ngươi chưa có cơ hội gặp họ, lần này đúng lúc cho hai bên gặp nhau... Đây là một đội, còn một đội, gia lệnh cho họ bí mật đi theo, nếu có chuyện sẽ báo ngay đến chỗ ta."

Giọng Vương Nhất Bác không nhỏ, không chỉ có Khổng ma ma nghe thấy mà rất nhiều người xung quanh đều nghe thấy.

Đây là điều Vương Nhất Bác muốn, hắn muốn mọi người biết, đừng nhân lúc hắn không ở đây mà có suy tính xấu xa với Tiêu Chiến và đứa nhỏ.

Xung quanh nhiều người như vậy, hai người cũng khó nói chuyện, may mà trong khoảng thời gian này những gì cần nói đã trao đổi xong cả rồi.

Tiêu Chiến lén lút tiến lên hai bước, một tay luồn ra khỏi áo choàng ra, kéo tay Vương Nhất Bác, sau đó nhanh chóng thu lại.

Y lùi lại một bước, cúi người hành đại lễ.

"Chúc vương gia sớm ngày khải hoàn, thiếp thân đi trước."

.

.

Ngày hôm sau bình minh còn chưa ló dạng, Vương Nhất Bác dẫn theo phần lớn thân binh trong phủ, lên đường về phía bắc để cứu trợ thiên tai.

Vương gia đi rồi, trắc phi cũng đi, trong phủ gần như trống trơn, ngay cả bếp lò trong thiện phòng cũng tắt một nửa, những giờ cơm vốn đông đúc người tới lui nay vắng tanh.

Đưa tiểu thái giám từ chính viện đến lấy thức ăn xong, quản sự thiện phòng dựa vào cửa, bóc một hạt đậu phộng ném vào miệng, thở dài lẩm bẩm: "Chậc chậc, khổ thân... "

Chính viện vẫn yên tĩnh như thường lệ, hạ nhân đi lại không có một tiếng động nào, quy tắc là quy tắc, nhưng trông có vẻ không có sinh khí.

Tạ Thư Tề uống một bát cháo, ăn nửa miếng bánh nhỏ thì đặt đũa xuống, Lâm ma ma ở bên cạnh rất lo lắng, cố gắng thuyết phục y ăn thêm nhưng y chỉ lắc đầu.

Nhìn thân hình gầy gò trơ xương của y, nước mắt Lâm ma ma chực chờ rơi xuống.

Chờ một lúc, Lâm ma ma ra ngoài dạy quy tắc cho tiểu nha đầu mới đến, bên cạnh Tạ Thư Tề chỉ còn lại một mình Tống Hải.

"Vương gia ra khỏi thành chưa?" Tạ Thư Tề đi tới đi lui trước kệ, tựa như đang tìm kiếm thứ gì hoặc chỉ là đang nhìn chung quanh.

"Bẩm vương phi, giờ này, chắc vương gia đã ra khỏi thành rồi."

Tạ Thư Tề gật đầu: "Nghe nói vương gia đã để lại hai đội thân binh cho Tiêu thị?"

"Dạ... đều là người vương gia đích thân tuyển chọn sau khi mở phủ, bình thường cũng thường đến võ trường xem họ luyện tập, chắc hẳn thân thủ không kém gì cấm quân."

Nếu là trước đây Tạ Thư Tề sẽ không đặt những người này vào mắt. Chỉ là bây giờ... sau khi Tạ gia ngã xuống đài, chỉ dựa vào tước vị phu nhân của Tạ mẫu thì không có quyền nuôi binh.

Thân binh của Tạ phủ được chia thành nhiều nhóm đưa đến những nơi khác nhau.

Cấm quân, doanh tuần tra, vệ binh các phủ... Không biết là vô tình hay cố ý, tóm lại thân binh của Tạ phủ đã bị chia năm xẻ bảy, phân tán khắp nơi, không tập hợp lại được.

"Tiền viện có người canh giữ không?"

"Dạ có... vương gia để lại một đội thân binh trong phủ, đề phòng bất trắc."

"Hahaha." Tạ Thư Tề bật cười. "Trong phủ có ta, có hậu viện, vương gia lại chỉ điều một đội thân binh? Tiêu thị mang theo Vân thị và một đứa trẻ, vương gia phân cho y hai đội... vương gia quả thực yêu hận rõ ràng!"

"Chắc là điền trang không có người, làm sao so được với vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa lại ở kinh thì không có bất trắc gì."

Kỳ thực Tống Hải nói không sai, nhưng giọng điệu lại không nghe ra thành ý khuyên nhủ y. Một là hắn không muốn, hai là hắn biết vương phi cũng không thích nghe.

Quả nhiên, một câu thờ ơ của hắn không dập tắt được bất công bùng cháy trong lòng Tạ Thư Tề, hai tay nắm kệ siết chặt.

Một lúc lâu sau, y mới cầm một cây ngọc như ý bằng ngọc bích đặt trước mặt lên đưa cho Tống Hải.

"Trước khi đi, vương gia có dặn phải chuẩn bị quà mừng đầy tháng tiểu công chúa của Vinh thân vương phủ, ngươi đích thân mang qua đi."

"Dạ."

.

.

Tiêu Chiến nghĩ ở điền trang nhất định thoải mái hơn trong phủ, nhưng không ngờ lại thoải mái đến mức này.

Trong điền trang không ai quản y, cũng không có chủ tử nào lớn hơn y, cơ bản là y nói gì thì là cái đó, sau một tháng, Vân Triết và Tỏa nhi chơi điên cuồng.

Tỏa nhi từ khi sinh ra đến nay chưa từng rời khỏi đại viện tường cao, nhân lúc nắng đẹp mà bế ra ngoài chơi, nó sẽ vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu của mình kêu "aaaaa", cũng không biết đang nói gì, tóm lại miệng luôn tươi cười, trông rất vui vẻ.

Thêm việc bây giờ cậu bé đã biết ngồi biết bò, ngày nào cũng bò khắp giường, thỉnh thoảng vấp ngã cũng không khóc, lật người lại và tiếp tục bò, Vân Triết thích cục bột nhỏ chết đi được.

Tỏa nhi và Vân Triết thì vui, còn Tiêu Chiến không vui như thế.

Lúc đầu, y lo lắng bên Vĩnh Ninh, sau khi từng lá thư lần lượt gửi về, xem ra mọi thứ vẫn thuận lợi, Tiêu Chiến không còn lo lắng quá nhiều nữa, chỉ là y thử thăm dò hỏi thăm chuyện của phụ thân, Vương Nhất Bác lánh nặng tìm nhẹ, nói Tiêu phụ Tiêu mẫu vẫn khỏe, bảo y đừng lo lắng.

Tiêu Chiến đoán chuyện này không thể đề cập đến trong thư nên dứt khoát không hỏi nữa.

Sau đó Tần đại phu chẩn ra y có thai...

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt.

Không nghĩ lại trùng hợp như vậy, ông trời lại tiếp tục đùa với y.

Tần đại phu vuốt râu thắc mắc, theo lý mà nói, Khôn Hành sau khi sinh con, trong vòng một năm sẽ khó mà mang thai lần nữa, đại công tử mới chào đời được nửa năm, sao lại như vậy?

Vì vậy Tiêu Chiến đành đỏ mặt kể cho ông nghe chuyện y và Vương Nhất Bác đã đánh dấu vĩnh viễn.

"Ồ... chẳng trách..." Tần đại phu như chợt ngộ ra, khiến Tiêu Chiến càng xấu hổ hơn.

"Điều không hay là lại vào mùa đông, thân thể trắc phi càng yếu, thêm việc vừa mới sinh đại công tử, cần phải chăm sóc nhiều hơn."

Sau đó, Tần đại phu kê đơn thuốc an thai, thêm một danh sách dài các thực phẩm kiêng ăn và những điều cần chú ý, từng dòng từng dòng chi tiết tỉ mỉ.

Ông đã hầu hạ vị chủ tử này được hai năm, Tần đại phu đại khái cũng đoán được tính tình của y, được vương gia cưng chiều vô ưu vô lo, may mà hiện tại có thêm Khổng ma ma, ông sẽ giải thích rõ mọi chuyện và phối hợp với bà.

Chuyện này không có mấy người biết, Tiêu Chiến nhờ Tần đại phu giữ bí mật, chỉ cần người hầu thân cận và Vân Triết biết là đủ.

À phải rồi, còn phải nói với Vương Nhất Bác, nếu không hắn sẽ giận.

Tiêu Chiến nhấc bút viết một lá thư, lần này dùng con dấu riêng niêm phong rồi cho người gửi về phương bắc.

Để giữ bí mật, thuốc an thai đều là Thiêm Phúc tự mình sắc, nói với người ngoài là thuốc bổ bình thường, ngay cả bã thuốc cũng được xử lý cẩn thận.

Ban đầu, Tiêu Chiến nghĩ mình sẽ yên ổn dưỡng thai ở điền trang cho đến khi Vương Nhất Bác trở về. Không ngờ chỉ mấy ngày sau, trong phủ lại có người đến đưa tin.

"Cái gì? Vương phi bị ốm?"

Người đến truyền lời là người trong viện của Đổng Lan, nói là sau khi xin chỉ thị của vương phi đã cầm thẻ thông hành đến đây.

"Hiện tại Đổng trắc phi đã tiếp nhận mọi việc trong phủ, nhưng vương phi bệnh nặng, Đổng trắc phi khó cả hai đường, các cô nương thiếu gia trong phủ đã đến chăm bệnh, nhưng nhân lực không đủ, chúng nô tài không có tư cách quyết định một số việc của chủ tử, cho nên mới đến mời người."

Tiểu thái giám này rõ ràng là lần đầu tiên ra ngoài làm việc, nói chuyện lắp bắp, xem ra trong phủ thật sự không đủ người, người có năng lực đều đã sắp xếp nên chỉ có thể nhờ đứa nhỏ này đến truyền lời.

Tiêu Chiến nghe xong cũng không nói gì, sai người dẫn hắn xuống trước. Hôm nay đã muộn, muốn về phủ cũng phải chờ ngày mai.

Khi tiểu thái giám bẩm báo xong, Khổng ma ma đã lặng lẽ đi ra ngoài, Tiêu Chiến đang ngồi ở đó chờ bà.

Một lúc sau, Khổng ma ma quay lại, nhỏ giọng thì thầm vào tai Tiêu Chiến: "Chủ tử, nô tì đã đi hỏi người mấy hôm nay về phủ nghe ngóng tin tức, vương phi quả thực bệnh rồi, Đổng trắc phi cũng thật sự bận bù đầu bù cổ, không giống mượn cớ gọi người về."

Mặc dù đã đến điền trang, Khổng ma ma vẫn đề nghị Tiêu Chiến phái người về phủ thăm dò tin tức, cách ngày báo một lần, Tiêu Chiến nghĩ phòng trước vẫn tốt hơn, không ngờ lại có đất dụng võ.

Vừa cảm thán gừng càng già càng cay, vừa ra lệnh cho mọi người thu dọn đồ đạc.

"Nếu vương phi đã bệnh nặng, làm sao ta có thể tiếp tục trốn ở đây nhàn nhã? Về trước đã."

Khổng ma ma có vẻ không đồng tình: "Người rời phủ đã hơn tháng, trong phủ tình trạng thế nào vẫn chưa rõ, tùy tiện trở về quá nguy hiểm, huống hồ người hiện tại..."

Tiêu Chiến đặt tay lên bụng dưới.

Đứa bé này còn chưa thành hình, cảm giác khó chịu trước đó gần như bị chính y coi như ảo giác, hiện tại đang vào thời điểm nhạy cảm, Khổng ma ma nói không sai, nhưng...

"Ma ma, y dù sao cũng là chính phi." Tiêu Chiến thở dài.

Nếu thật sự dám phớt lờ bệnh tình của vương phi không về, sợ là vương phi sẽ lập tức trị y tội bất kính.

Trước đây, vương phi sẽ không ra tay với y, bởi vì ngoài là Quảng Lăng vương phi, y còn là con trai duy nhất của Tạ gia, thân phận cao quý, nên đương nhiên sẽ kiêng kỵ.

Nhưng hiện tại, Tạ gia ngã đài, vương gia không có tình cảm với y, Tiêu Chiến sợ y thật sự sẽ trở mặt.

Y phải đề phòng mọi thủ đoạn của vương phi, dù sao hiện tại y đã có một đứa con... à không, sắp hai đứa, y và vương phi đã xung đột từ lâu rồi.

"Vẫn là về thôi..."

.

.

Hạ nhân thu dọn hành lý xuyên đêm, ngày hôm sau, Tiêu Chiến bế Tỏa nhi lên xe ngựa trở về phủ.

Khi trời vừa sụp tối, họ đã về đến vương phủ.

Tiêu Chiến xuống xe, cho nhũ nương bế Tỏa nhi về Lạc Phúc đường, bảo Khổng ma ma theo mình vào chính viện thỉnh an vương phi.

Trong chính viện lúc này rất yên tĩnh, tiếng động đoàn tùy tùng của Tiêu Chiến đến rất nhanh đã đánh động người bên trong, Tống Hải đích thân ra đón.

"Thỉnh an trắc phi."

Tống Hải hiện tại đã gầy đi rất nhiều, trong lòng y cảm khái vạn phần, lúc mới vào phủ, Tống Hải xem như đối đãi với y không tệ, ai ngờ về sau hắn không đoán được ý của Vương Nhất Bác, nay rơi vào hoàn cảnh này.

Nghĩ kỹ thì, kết quả hiện tại của Tống Hải có liên quan trực tiếp đến mình... Tiêu Chiến không dám nghĩ ngợi nữa, gật đầu ra hiệu cho hắn đứng dậy.

"Vương phi đã tỉnh chưa?"

Tống Hải khom người, trên mặt không chút cảm xúc, cung kính đáp: "Đương nhiên là tỉnh rồi, mời trắc phi."

Vừa mở rèm ra, mùi thuốc nồng nặc trong phòng xộc thẳng vào mặt. Tiêu chiến sợ mùi thuốc sẽ gây hại cho đứa trẻ trong bụng nên nhanh chóng đi đến giường Tạ Thư Tề đang nằm.

"Xin thỉnh an vương phi, thiếp thân về muộn, xin vương phi thứ tội."

Tạ Thư Tề quay đầu liếc nhìn y, sắc mặt xám xịt, vừa nhìn là biết đã bệnh mấy ngày.

"Đứng dậy đi, ngươi không ở trong phủ, không trách ngươi." Giọng nói vốn trong trẻo dễ chịu giờ đây đã khản đặc, như thể phải tốn rất nhiều công sức mới có thể nói được.

Thấy y như vậy, Tiêu Chiến không nhẫn tâm, sau khi nói chuyện vài câu, không dám quấy rầy vương phi dưỡng bệnh, xin được cáo lui trước.

Đưa y ra ngoài là Lâm ma ma, Tiêu Chiến hỏi thăm mới biết lần này vương phi bị phong hàn.

"Thái y đã đến khám chưa?"

"Đến rồi." Lâm ma ma vừa lau nước mắt vừa nói. "Thái y nói vương phi suy nghĩ quá độ, lại vào mùa đông lạnh giá, nên bệnh lâu khỏi, hai ngày nay tinh thần khá hơn một chút, chứ mấy ngày trước y hôn mê suốt, làm chúng tôi sợ chết khiếp."

"Đêm nay các ngươi chăm sóc cho y chu đáo, ngày mai ta lại đến."

"Làm phiền trắc phi."

.

.

Gần một tháng, Tiêu Chiến ban ngày đến chính viện chăm bệnh, ban đêm trở về Lạc Phúc đường nghỉ ngơi.

Mùa đông sức khỏe Khôn Hành yếu hơn, dễ sinh khó chịu, hiện tại còn đang mang thai, tới lui cả hai nơi đủ hành hạ y kiệt sức.

Khổng ma ma lo cho cái thai, cách ngày gọi Tần đại phu đến bắt mạch, thuốc an thai cũng nhân lúc về viện dùng thiện lén lút đưa y, tạm thời không có vấn đề.

"Ngày mai Tiêu trắc phi không cần đi, vương phi đã khỏe rồi, còn nói ngày mai sẽ tiến cung thỉnh an ​​Hiền phi nương nương."

Đổng Lan ngồi bên dưới uống trà, khoảng thời gian này rất bận rộn, trông cô cũng gầy đi.

"Sức khỏe của vương phi quan trọng hơn tất thảy."

Lời này là thật lòng, y đắc sủng, ai có mắt đều có thể nhìn ra Đổng Lan nghiêng về phía y, nếu vương phi xảy ra chuyện, tin tức truyền ra sẽ thế nào?

Nhân lúc vương gia đi vắng, hai trắc phi liên kết bày mưu hãm hại vương phi bệnh nặng liệt giường?

Đích thê lớn hơn tất cả những người ở hậu viện cộng lại, bất kể có được sủng hay không, đây là quy củ tổ tiên để lại. Cho dù Tiêu Chiến có trưởng tử của Vương Nhất Bác thì từ tận đáy lòng y cũng không muốn Tạ Thư Tề xảy ra chuyện.

May mà đã khỏi bệnh rồi.

Sắc trời dần tối, Đổng Lan không ở lại nữa, đứng dậy hành lễ cáo từ.

Tiêu Chiến nhìn màn đêm đang bao trùm cả vương phủ, hỏi Thiêm Phúc: "Vương gia vẫn chưa có tin tức gì sao?"

"Dạ chưa... có điều chỉ mới hai ba ngày thôi, chắc là trên đường có chướng ngại nên thư chậm trễ, người đừng gấp."

Tiêu Chiến gật đầu, thở dài một hơi: "Ta không gấp, ta chỉ lo... Nhưng xem thời gian thì có lẽ cứu trợ cũng sắp hoàn thành rồi, vương phi trong phủ thì khỏi bệnh, giai đoạn căng thẳng này xem như trôi qua, không uổng công hai tháng nay ta cứ nơm nớp mãi."

Nói đến đây, Thiêm Phúc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Đúng vậy, sau khi người về phủ, nô tài cũng chẳng ngủ được ngon giấc, hiện tại xem như đỡ hơn nhiều rồi."

Tiêu Chiến nghe vậy mỉm cười thư thái, bưng bát canh gừng Khổng ma ma nấu lên uống một hơi cạn sạch.

"Ngủ đi, ngày mai có thể lười biếng cả ngày rồi!"

.

.

Trưa ngày hôm sau.

Ở giữa sảnh chính của Lạc Phúc đường có một lão thái giám mặc trang phục màu xanh đen thẫm, tay cầm phất trần, hất cằm, thái độ hống hách.

"Trắc phi Tiêu thị, mau theo ta tiến cung, Cảnh Nhân cung nương nương cho mời."

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro