Chương 4. Ngủ cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi trên con đường toàn đá cuội. Vì Tiêu Chiến say nên Vương Nhất Bác có chút lo lắng anh sẽ bị ngã khi đi, bởi vậy mà tay vẫn luôn vòng qua, giữ lấy eo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chú ý đến hành động của Vương Nhất Bác, cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng anh không quen biết cậu, cùng lắm trong đám người cũng coi như là có quen biết Cố Thiệu đi, vì vậy không khỏi thắc mắc:

"Cố Thiệu cũng không vì tôi mà ra mặt, cậu tại sao lại tức giận như thế?"

"Cố Thiệu không phải người."

Vương Nhất Bác hung hăng nói.

"Cậu ta chỉ vì mặt mũi của chị mình, từ đầu vốn đã không hề có chút tình bạn nào với tôi."

Tiêu Chiến đứng trước mặt Vương Nhất Bác:

"Còn cậu thì sao?"

"Tôi?"

"Vừa rồi sao cậu lại tức giận? Tại sao nhất định phải bắt người đó xin lỗi tôi?" Tiêu Chiến mỗi lần nói đều cố ý tiến về phía trước nửa bước, không dừng lại cho đến khi cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Mũi giày da cừu được làm thủ công của Ý, hạ một đường giẫm lên mũi giày thể thao phiên bản giới hạn.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sau, bàn tay buông thõng bên cạnh lặng lẽ sờ sờ đến vật được trang trí trên ống quần, "Tôi..."

"Tôi biết rồi! Vì cậu là một đấng nam nhi có chí khí, hẳn là không thích bản thân bị người khác bỡn cợt như vậy. Vừa rồi tôi nói về cậu và cô gái xinh đẹp kia, cậu liền tức giận."

Vương Nhất Bác bất lực giải thích:

"Vừa rồi tôi không tức giận."

Người say rượu thường sẽ không tập trung vào một chủ đề, Tiêu Chiến nhún vai nói:

"Cậu nói thế nào liền thế đấy đi."

Mũi giày da vẫn giẫm lên đôi giày thể thao màu trắng. Tiêu Chiến loạng choạng suýt ngã, Vương Nhất Bác. Một người nổi tiếng yêu giày như cậu, lúc này cũng không quan tâm đến đôi giày của mình, chỉ vội ôm giữ chặt lấy eo Tiêu Chiến.

"Ồ, giày cậu bẩn rồi."

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn vào vết bẩn trên mũi giày của Vương Nhất Bác.

"Đừng nhúc nhích nữa, tôi đỡ anh qua kia."

Vương Nhất Bác vươn tay nắm lấy cẳng tay Tiêu Chiến. Cậu thực sự không dám nắm lấy cổ tay anh nhưng chỉ cần chạm vào làn da ấm áp trên cẳng tay của Tiêu Chiến cũng đủ khiến cậu cảm thấy thoải mái, tim Vương Nhất Bác lại càng đập nhanh hơn.

Ngón tay cái chai sạn của cậu vô thức sờ soạng cẳng tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn khuôn mặt người nọ ẩn trong màn đêm:

"Bàn tay của cậu to quá."

"Đừng nói nữa, lên xe."

Vương Nhất Bác kéo cửa phụ, nhét Tiêu Chiến vào, sau đó đi vòng từ phía trước trở lại ghế lái.

Trạng thái say rượu của Tiêu Chiến rất kỳ lạ, giống như khoảnh khắc này, anh lại nhớ phải thắt dây an toàn:

"Xe của cậu nhìn có chút quen mắt."

Vương Nhất Bác quay tay lái lái xe ra ngoài, ra khỏi bãi đậu xe. Cậu nhìn thấy một con đường núi quanh co cách đó không xa. Phía dưới chân núi, ánh đèn thành phố rực rỡ, dường như mọi bận rộn, hối hả đều đã bị chặn lại nhờ con đường núi này.

Vương Nhất Bác trong lòng hai giây giằng co giữa trời và người. Giữa lương tâm và ích kỷ, cậu vẫn chọn ích kỷ. Cậu không hỏi nhà Tiêu Chiến sống ở đâu, tự mình quyết định lái xe đi về hướng nhà riêng của bản thân

"Nhớ ra rồi, cậu đã cướp chỗ đậu xe của bạn tôi."

Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng, Vương Nhất Bác thấp giọng chửi một câu:

"Mẹ kiếp!"

Tại sao lúc đó cậu lại nhất định phải chiếm chỗ đó? Vì muốn chứng minh mình có kỹ năng tốt?

"Thật xin lỗi, tôi không biết đó là bạn anh." Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, sắc mặt tái nhợt giải thích.

"Xem cậu bảo vệ tôi, coi như tha thứ cho cậu, bảo bối."

" Anh gặp ai cũng gọi là bảo bối?"

Vương Nhất Bác có chút tức giận. Tiêu Chiến vẫn luôn như vậy, hòa đồng, thân thiện với tất cả mọi người.

"Em là một cậu nhóc, vì vậy anh sẽ gọi em là bảo bối."

Chàng thiếu niên trẻ đứng trước mặt Vương Nhất Bác, đưa tay ra đo đầu cậu, sau đó lại ướm với mình.

"Em thấp hơn anh như vậy, chắn chắn phải gọi là bảo bối rồi"

" Tôi mới mười sáu tuổi, sẽ lớn lên."

"Lúc anh mười sáu tuổi cũng cao hơn em."

Thiếu niên mười tám tuổi cũng rất ngây thơ, cùng một cậu nhóc kém mình vài tuổi cãi nhau, lại không ai chịu nhường ai.

Vẫn còn rất nhiều muỗi, chiếc quần đùi mà Vương Nhất Bác mặc cùng với đôi bắp chân trắng ngần và mềm mại của anh đã trở thành món ngon hoàn hảo cho muỗi núi. Vương Nhất Bác bị lũ muỗi cắn bèn khó chịu và giậm chân thật mạnh để đuổi chúng đi.

"Em không phục à?"

Chàng thiếu niên bắt chước động tác của Vương Nhất Bác.

" Không phục không được."

Khi đó Vương Nhất Bác không cứng đầu như bây giờ, khi cần thiết rất sẵn sàng nhượng bộ:

"Không, có muỗi, cho tôi một ít Hoa Lộ Thủy."

Thiếu niên lấy Hoa Lộ Thủy từ trong túi ra và ra hiệu đưa cho cậu, nhưng khi cậu vừa định lấy thì lại nhanh chóng lấy lại: "Tiểu bảo bối, nói cho anh biết tên của em, anh sẽ đưa Hoa Lộ Thủy cho em."

" Vương Kiệt."

Vương Nhất Bác mười sáu tuổi không hài lòng với việc bị Tiêu Chiến trêu chọc nên chỉ nói cho đối phương biết biệt danh của mình chứ không phải tên thật.

"Kiệt tử, cho em nè."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng giật lấy Hoa Lộ Thủy từ tay chàng thiếu niên, cúi xuống xịt mấy chục lần lên trên bắp chân: "Thật khó chịu."

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác về đến căn hộ.

Căn hộ của Vương Nhất Bác tuy rộng nhưng lại rất vắng vẻ, đồ đạc được dì giữ gìn sạch sẽ, mọi vật dụng đều được đặt đúng nơi quy định, cả căn nhà đẹp như một căn hộ kiểu mẫu.

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến lên ghế sofa, sau đó quay vào bếp lấy cốc nước ấm cho anh.

"Uống chút nước."

Tiêu Chiến nhận lấy ly từ tay Vương Nhất Bác, cúi đầu uống một ngụm, sau đó trả lại ly cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không nói gì, nhận lấy cốc nước từ Tiêu Chiến đặt lên bàn. Trong suốt quá trình đó trên môi vẫn nở nụ cười.

"Cậu đưa tôi về nhà cậu, là muốn trải qua cái đó sao?"

Tiêu Chiến hỏi xong, Vương Nhất Bác liền cảm thấy khó thở, lông mi dày chớp nhanh trong không khí, cơ khóe miệng giật giật. Trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe rõ ràng tiếng nuốt nước miếng.

"Không có!"

Vương Nhất Bác lớn tiếng phủ định, ẩn sau đó là một mối tình đã chôn giấu suốt mười năm.

"Này, ồn ào quá, làm tôi sợ chết khiếp." Tiêu Chiến bất mãn trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, sau đó giơ tay vỗ nhẹ vào ngực mình như một đứa trẻ đang tức giận.

Vương Nhất Bác vẫn ngồi xổm nửa người trước mặt Tiêu Chiến. Nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy không khỏi buồn cười, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung yêu thương, má sữa ở hai bên giương lên ​​cũng thể hiện tâm tình tốt của chủ nhân.

"Buồn ngủ không?"

"Có một chút, tôi nên ngủ ở đâu? Với cậu?"

Không nhắc thì không sao nhưng Vương Nhất Bác vừa nhắc. Tiêu Chiến thực sự cảm thấy buồn ngủ, anh đột nhiên đứng dậy. Anh cảm thấy hơi choáng váng và buồn ngủ nhưng người trước mặt cứ mỉm cười dịu dàng với anh. Điều này khiến anh rất thích.

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Chiến, chẳng lẽ Tiêu Chiến vẫn luôn như vậy sao? Lần đầu gặp mặt, anh dám vào nhà người khác sao? Thậm chí còn nói những lời như vậy?

Vừa nghĩ đến Vương Nhất Bác liền nổi chút ghen tị và bất mãn khi nghĩ đến việc Tiêu Chiến đã cười và nói chuyện cùng bao nhiêu người trong mười năm qua.

"Anh uống say lại cùng với người khác ngủ sao?"

"Đúng rồi, bọn tôi ngủ cùng nhau"

Không chơi nữa, tự mình cút về phòng mình ngủ, cũng tính là cùng nhau ngủ đi.

"Làm gì vậy?" Tiêu Chiến đột nhiên bị nhấc lên theo chiều ngang, cơ thể lơ lửng trên không khiến anh cảm thấy bất an, anh chỉ có thể dùng tay ôm thật chặt vào cổ Vương Nhất Bác, đây là điểm tựa duy nhất xung quanh anh.

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng:

"Để tôi đưa anh đi ngủ."

Ngoài mặt thì vậy nhưng trong nội tâm Vương Nhất Bác thì chính là để không nghe thấy mấy lời vô nghĩa của Tiêu Chiến lúc say nữa.

--------------------HẾT CHƯƠNG 4---------------------

Chương được cập nhật đầy đủ tại wattpad Thố Thố Trư Trư!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro