Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc taxi đang di chuyển phải dừng lại trên con đường tắt nghẽn, người đàn ông ngồi ở sau dựa lưng vào ghế, hơi nheo mắt, đầu dựa lên cửa sổ xe, đầu cậu thỉnh thoảng theo xe đung đưa, lâu lâu mất thăng bằng, khiến cho đầu va chạm với kính xe, nhưng không đau, cũng không ngứa ngáy.

Suy nghĩ ngập tràn, Vương Nhất Bác không quan tâm đến cảm giác này.

Trên tay cậu đang cầm một tấm vé, xem buổi biểu diễn đêm giao thừa, ở chỗ thứ 5, hàng thứ 3, thuộc  khu A1 của sân khấu, đó cũng là vị trí đẹp nhất mà cậu nhận được từ những người bán vé, với giá cao ngất ngưởng. Khuôn mặt cậu trông vô cảm và bình thản, không vui cũng không buồn, trông chẳng có vẻ  gì là cậu đang đi xem chương trình cả.

Thực ra trong lòng cậu đang không yên.

Thần kinh.

Cậu còn hồi hộp hơn nhiều so với chính mình trong cuộc thi.

Còn chưa đến bốn giờ chiều, đã có rất nhiều người ở lối vào trung tâm văn hóa  Mercedes-Benz Thượng Hải. Họ phát các MV của 5 chàng trai và các chương trình tạp kỹ đã được cắt ghép, chu kỳ cứ thế được lặp lại.

Nhiều cổ động viên tình nguyện đến dựng trạm ủng hộ tạm thời, họ chiếm hết lối vào trung tâm văn hóa, và các con phố lân cận, thậm chí, không chịu rời quảng trường ăn mừng phía  đối diện. Những  tấm poster được cuộn lại tinh tế và bảng KT là những người hâm mộ có thể tặng mì cho thần tượng của họ, và các vật phẩm hỗ trợ khác nhau, được chuẩn bị từ trước, sẽ tự nhiên thu hút mọi người từ cùng một con đường, tập hợp và lan truyền sự nổi tiếng của họ.

Những người theo đuổi ngôi sao đều biết rõ điều này, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, thậm chí, trung tâm thương mại gần đó cũng chậc kín người. Những nam thanh nữ tú thích chọn KFC và McDonald's làm điểm hẹn để ăn mì, hầu hết đều cầm theo máy ảnh, trao đổi khẩu hiệu và dán trên tay, với nụ cười tươi rói, ngây ngất, thật sự rất sinh động.

Vào lúc 7h30 tối nay, buổi biểu diễn đêm giao thừa 2018 - 2019 của SMG sẽ được tổ chức tại đây.

Những người lái xe có kinh nghiệm ở địa phương, cực kỳ miễn cưỡng khi đến đây tham gia náo nhiệt ngay lúc này, chi phí xăng dầu khi tắt đường thật sự không tốt chút nào. Tài Xế taxi lặng lẽ quan sát Vương Nhất Bác qua gương chiếu hậu một hồi lâu, không nhịn được mà hỏi lớn, cố gắng giao tiếp thân thiện với cậu.

"Thưa anh, sao anh không xuống ở đường này? Đi qua đó cũng không xa....anh xem! Ở phía trước kẹt quá, tôi không thể đi vào được."

Đại não trống rỗng lập tức tỉnh táo trở lại, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói :"ồ, vậy anh lái né sang một bên, tôi sẽ xuống ở đây."

"Ồ, cảm ơn anh."

Không sao, xuống dưới đi bộ một chút, cũng có thể giúp cậu ổn định lại tâm trạng.

Mùa đông trời tối rất nhanh, mới năm giờ, đèn đường đã bật sáng. Bởi vì sự kiện này, đèn của sân vận động Mercedes đang dần dần nhấp nháy đèn neon.

Nhưng còn lâu mới đến cửa, Vương Nhất Bác không có việc gì làm, cậu cũng không muốn vào trung tâm thương mại để sưởi ấm, vì vậy cậu đi bộ đến quảng trường lễ kỉ niệm. Cậu liếc mắt nhìn trái, nhìn phải, nhìn thấy những cô gái nhỏ đang vội vã đi theo nhóm, nhưng cậu chỉ có một mình.

Cậu có dáng người cao mảnh khảnh, ngoại hình bắt mắt, trên người mặc một bộ đồ thể thao giản dị, càng khiến cho cậu trông trẻ trung hơn, các cô gái đi ngang qua không khỏi xuýt xoa.

Có lẽ đó là một loại xã giao trên mạng xã hội. Một fan nữ đã quan sát cậu từ lúc rất lâu, cho nên liền đi đến trò chuyện với cậu :"Này, anh đẹp trai, anh ở đây tìm vật tiếp ứng cho nhà nào? Anh đến đây có chút trễ rồi, có rất nhiều người đã đến đây, cho nên, các quầy hàng đều đã hết sạch, và tôi đã có đầy đủ mọi thứ, sẵn sàng để đi vào bên trong."

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, thản nhiên hỏi :"tiếp ứng là cái gì?"

Fan nữ hơi sững sờ khi được hỏi, cô ấy giơ biểu ngữ và light stick trên tay, nghiêm túc giải thích với Vương Nhất Bác :"là thế này này, mà anh thích ai? Tôi là fan The - Shine, hehe, tôi đến đây để gọi tên Andrew."

Đây là cái tên Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua, cũng không biết nên đáp lại cái gì, liền thản nhiên đáp :"tôi chỉ là chán, đến tham gia để vui vẻ thôi."

Trong đầu cô gái có một ý tưởng và ngay lập tức chuyển chủ đề :"anh ngồi ở đâu? Biết đâu chúng ta có định mệnh ngồi cùng nhau thì sao?"

"A1."

"Chết tiệt! Vị trí tốt như vậy?"

Bằng không thì sao? Có lẽ anh ấy bỏ ra một số tiền rất lớn.

Vương Nhất Bác không thèm giải thích, định nhấc chân đi, mới đi được hai bước đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi :"cô biết Tiêu Chiến không?"

Tiêu Chiến, trước đây anh ấy thường xuyên chơi với Andrew, cô thật sự rất thích anh ấy. Vẻ mặt của cô gái đột nhiên trở nên vi diệu, nhếch môi không nói gì, cô liếc mắt nhìn phong cách ăn mặc của Vương Nhất Bác, đột nhiên trong đầu cô gái tự cưỡng ép cho rằng, cậu là bán an lợi, ngón tay chỉ về hướng màn hình lớn, nơi có một nửa trong số bọn họ đang đứng và nói :"anh có phải là vũ công hip hop không? Anh có thích Kpop không? Kia chính là nhóm The - Shine, họ có thể hát vả nhảy rất tốt. Nhóm này được xây dựng theo tiêu chuẩn của nhóm nhạc Hàn Quốc, Andrew của chúng tôi là át chủ bài của The-Shine, so với Tiêu Chiến vẫn tốt hơn, anh có muốn gia nhập với chúng tôi không?"

"Không quan tâm." Vương Nhất Bác thờ ơ đáp với vẻ mặt lạnh nhạt.

Cho dù người trước mặt bạn có đẹp trai thế nào đi chăng nữa, nhưng lại nhạt nhẽo, lạnh lùng, thì cho dù người có giỏi giao tiếp trên mạng xã hội đi nữa, cũng không thể tiếp tục đối phó được nữa. Cô gái nhỏ cân nhắc một hồi, sau đó chỉ tay về hướng khác, nói với Vương Nhất Bác :"vậy anh có thể đến đó xem, tôi vừa thấy, hẳn là có trạm tiếp ứng cho Tiêu Chiến, anh thử vận may đi."

"Được." Không thèm cảm ơn, Vương Nhất Bác khịt mũi bỏ đi, không quay đầu lại.

Cô gái phụ trách tiếp ứng cho Tiêu Chiến đang ngồi xổm trên mặt đất gấp giá sách cuộn lại, tấm áp phích của Tiêu Chiến được đặt ở bên cạnh. Sau khi phát hết đồ tiếp ứng, cô gái không thể tự mình giành vé vào hiện trường, cho nên, đành chuẩn bị  thu dọn đồ đạc để về nhà, tranh thủ thời gian ngồi xổm xem các video và ảnh chụp.

Đột nhiên, trước mắt cô  xuất viện một đôi giày Aj6 màu xanh ô liu, cô vội vàng nhìn lên.

Cái gì vậy?

Người con trai trước mặt cẩn thận hỏi, với chất giọng trầm thấp :"xin chào, bây giờ tôi còn có thể nhận được sự tiếp ứng cho Tiêu Chiến chứ?"

?

Fan hâm mộ nam đã ít, trai đẹp lại càng hiếm hơn, chưa kể chàng trai này còn theo đuổi đúng thần tượng của cô, ngoại hình này, vóc dáng này, điều kiện này, cũng gần giống như với mấy ngôi sao mới ra mắt.

"Vâng." Cô gái đột ngột đứng dậy và chạy nhanh đến phía sau giá trưng bày bảng KT để  lật lại ba lô. Cô lấy ra một chiếc vòng tay màu đỏ và một biểu ngữ hai mặt từ trong túi xách của mình, cẩn thận đưa chúng cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác duỗi tay ra, bình tĩnh cầm lấy, rồi bắt đầu nghiên cứu. Cậu mở lòng bàn tay ra, nhìn bức hình Tiêu Chiến cười lộ ra 8 cái răng, màu sắc chói lóa, cậu xoay cái vòng tay lại, thử lắc lắc một phát, cảm thấy rất lợi hại, vòng tay còn có thể sáng lên.

Màu đỏ rung động phản chiếu trong mắt Vương Nhất Bác, in bóng hình của Tiêu Chiến trong mắt cậu.

Cô gái hoàn toàn hiểu được cảm xúc của Vương Nhất Bác, cô nói với Vương Nhất Bác một cách chân thành :"đây là thứ tôi giữ làm của riêng cho tôi, tôi không có sự tiếp ứng nào khác, nó đã tỏa sáng rồi, vì vậy tôi sẽ đưa nó cho anh."

"A." Vương Nhất Bác hai mắt sáng ngời, chân thành nói :"cảm ơn."

Sau khi nhìn Vương Nhất Bác rời đi vài giây, cô gái đột nhiên xông lên phía sau lưng cậu, gào lên :"này anh chàng đẹp trai, giúp tôi nhìn Tiêu Chiến một chút."

Ôi chao? Cô thậm chí còn chưa kiểm tra tư cách của Vương Nhất Bác. Rõ ràng nhìn thấy giá trị nhan sắc liền lập tức thỏa hiệp, quả nhiên, đây là thời đại đánh giá người khác qua khuôn mặt.

Thôi được rồi, bởi vì người này thích Tiêu Chiến.

Trong hậu trường của những buổi biểu diễn quy mô, những nhân viên công tác luôn bận đến mức chân không chạm đất, cùng các minh tinh xinh đẹp ra vào tấp nập.

"Anh Tiêu."

Một cô gái trẻ chạy vào từ cửa phòng chờ, trên tay cầm một bộ đàm màu đen, lúc cô tiến vào, vấp phải dây điện không được bịt chặt ở cửa, loạng choạng loạng choạng, lúc đến trước mặt Tiêu Chiến, vẫn còn hoảng sợ, cô cố gắng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Một hồi lâu, mới vỗ ngực một cái, mở miệng diễn giải :"em xin lỗi anh Tiêu, có hai, ba người nữa rồi mới đến buổi biểu diễn của anh, cho nên bên này đề nghị, anh đi vào hậu trường chờ lên sân khấu."

Tiêu Chiến gật đầu và mỉm cười, đáp lại cô gái với thẻ nhân viên trước mặt :"tôi biết rồi, cảm ơn cô, đừng lo lắng quá, và hãy cẩn thận nha."

"Vâng! Cảm ơn anh Tiêu đã nhắc tôi."

Tiêu Chiến quay đầu lại gọi trợ lý nhỏ :"Lạc Lạc, chúng ta đi thôi."

"Vâng, em đến ngay đây."

Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, sải bước về phía trước, điềm tĩnh và lịch lãm, trong khi trợ lý của anh là Đinh Lạc, cầm chiếc cốc giữ nhiệt của Tiêu Chiến, cố gắng chạy theo cho kịp.

Được mời tham gia buổi biểu diễn đêm giao thừa này, là sự ghi nhận thành tích của Tiêu Chiến  trong năm qua.

Nhắc mới nhớ, sự nghiệp diễn xuất của Tiêu Chiến khá gập ghềnh, với kinh nghiệm  diễn xuất chưa đến ba năm, một nửa thời gian không có động tĩnh gì. Anh ấy xuất thân là một người không chuyên nghiệp, và chỉ nửa năm sau cuộc thi, anh bị vùi trong tuyết vì đánh nhau với nghệ sĩ của công ty, cộng thêm việc bị người ta hack bẩn, cho nên, anh hầu như mai danh ẩn tích một thời gian.

Nhưng nhờ có ngoại hình đẹp, hát hay, và có một đám fan nữ vững chắc, vẫn luôn chờ đợi cho đến khi anh ấy quay trở lại. Tiêu Chiến phải đấu tranh cho một vụ kiện khó khăn để chấm dứt hợp đồng. Sau khi anh ấy rời khỏi công ty cũ, anh ấy đã ký hợp đồng với một công ty mới, Zhishang Entertainment, tài nguyên cũng tăng lên. Liên tiếp hát OST cho các bộ phim nổi tiếng, và sự nổi tiếng của anh cũng tăng theo.

Sự thịnh vượng nâng tầm con người, và việc thay đổi vị trí chỉ là trong phút chốc.

Bây giờ chỉ hơn 11h đêm, và ước tính rằng vẫn còn hơn 10 phút trước khi Tiêu Chiến biểu diễn. Thời gian biểu diễn của anh ấy, đã được coi như có trọng lượng trong thế hệ nghệ sĩ trẻ hiện nay.

Chương trình của The - Shine theo sát Tiêu Chiến. Đài Truyền hình sắp xếp, thường  không quan tâm đến việc các ngôi sao có bất hòa hay không, một nhóm 5 người cũng đã vào hậu trường chuẩn bị, theo sau là gương mặt quen thuộc, là người mà Tiêu Chiến rất ghét.

  Sean!  Andrew hào hứng chạy về phía Tiêu Chiến.

Khi gặp lại những người đồng nghiệp cũ, Tiêu Chiến đã làm ngơ, ngay cả khi được gọi tên, anh cũng giả vờ điếc không nghe được, thậm chí còn đi về hướng ngược lại vài bước.

Trong nhóm, Vocal Sun kéo lấy cánh tay của Andrew và nhỏ giọng cảnh cáo anh :"hậu trường nhiều người như vậy, đừng tự mình chuốc lấy ê chề."

"Không phải việc của anh, để tôi đi."

Sun khịt mũi coi thường, cười haha :"trước đây Tiêu Chiến là bạn của tôi, anh là cái thá gì?"

"Bỏ qua đi, hiện tại hai người muốn đấu nhau, để được tìm kiếm nóng trên mạng sao? Người đại diện của The - Shine nhỏ giọng nhắc nhở.

Nội tâm của nhóm nhạc nam nổi tiếng chỉ là sự hòa hợp bề ngoài mang tính gượng ép.

Tiêu Chiến nói nhỏ với trợ lý muốn uống nước. Tiêu Chiến dường như không quan tâm lắm, anh đặt tay lên ngực mình một chút.

Đinh Lạc đưa bình nước đến, Tiêu Chiến nhấp một ngụm nhỏ rồi trả lại. Anh cởi áo khoác rồi ném lên người Đinh Lạc, vươn tay sờ lên cổ, sờ vào tai, sau đó, nhắm mắt hít thở sâu vài cái.

Trợ lý đứng một bên cầm áo, quan sát biểu cảm của Tiêu Chiến, thỉnh thoảng cầm điện thoại di động lên tìm góc tốt, chụp vài tấm ảnh hậu trường đẹp đẽ  cho ông chủ.

Tiêu Chiến trong máy ảnh ngược sáng, vầng hào quang bao quanh lấy anh phi thường mềm mại.

Vẻ đẹp của Tiêu Chiến được công nhận trong vòng giải trí, antifan có thể bình luận bất cứ điều gì về anh, tuyệt đối không thể phỉ báng ngoại hình của anh, quyến rũ nhưng không quỷ dị, ỏn ẻn nhưng không chán.

Toàn bộ diện mạo này được coi là phong cách thời thượng của quốc dân, với mái tóc dài xõa ra sau đầu, cột cao đuôi ngựa, tóc mái lòa xòa trước trán. Tiêu Chiến mặc một chiếc áo choàng xéo màu đen, mô phỏng thời nhà Minh, được thêu hoa mẫu đơn trắng.

Một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng kiểu Trung Quốc được gấp trong áo choàng, và những chiếc cổ áo cao nhỏ xếp chồng lên nhau, khiến chiếc cổ của Tiêu Chiến  trở nên thon thả và xinh đẹp lạ thường.  Nhà tạo mẫu thêm một lớp vải tuyn trắng bên ngoài áo choàng, dài qua đầu gối, nếu một người nhảy múa, nó có thể bị gió lay động, khiến cả người trông bất tử.

Vòng eo được thắt lại bằng một chiếc thắt lưng bản rộng đan xen màu đen và vàng. Dáng vẻ mảnh mai của Tiêu Chiến,  khiến các cô gái cảm thấy xấu hổ. Trên thắt lưng có một viên ngọc bích màu xanh đậm, và quần tây đen bó sát thân dưới trong lớp da cứng, Đôi giày Martin tám lỗ, Tiêu Chiến  vô hình chung nâng cao cảm giác võ thuật dẻo dai và mạnh mẽ.

Đêm nay, anh là đứa con hoang đàng không kiềm chế mà một mình rong ruổi trên sông hồ.

Khi ánh sáng trên khán đài dần mờ đi, Tiêu Chiến và một nhóm vũ công đã đến vị trí chỉ định ở trung tâm sân khấu để chuẩn bị. Trước khi đèn sân khấu được bật sáng, anh đã nhảy nhẹ hai lần, lắc đầu rũ bỏ mọi sự phân tâm, và chuẩn bị hát liên tục ba bài. Trong nội tâm giờ phút này, giống như đang tự động viên chính mình :"cố gắng lên, Tiêu Chiến ngươi làm được, cố gắng lên."

Anh mang lại cảm giác dễ thương của tuổi vị thành niên, thực sự khiến một số người bên cạnh thấy dễ thương.

Vương Nhất Bác ngồi trên khán đài chán nản. Cậu không nói chuyện với ai, cũng không muốn nghịch điện thoại cho lắm, ngồi ở trên sân khấu chờ rất lâu, cậu không nghe nhiều nhạc pop Trung Quốc, và không biết nhiều về những nghệ sĩ xuất hiện trên sân khấu tối nay. Vũ đạo của mấy vũ công có chút khoa trương, không có gì gọi là đặc sắc, những màn vũ đạo này muốn vào studio của cậu, cơ bản đến cửa cũng không có cửa.

Sân khấu lại chìm vào bóng tối, chỉ để lại một tia sáng đuổi theo trên đầu người dẫn chương trình tỏa sáng, cuối cùng Vương Nhất Bác  cũng nghe thấy người dẫn chương trình nói: "Tiếp theo, xin mời thế hệ ca sĩ nổi tiếng Tiêu Chiến,  đến biểu diễn cho chúng ta."

Khói trắng làm từ đá khô bao phủ toàn bộ sân khấu, 12 ngọn đèn sân khấu chiếu vào đầu Tiêu Chiến.  Cùng với nhịp trống mạnh mẽ của âm nhạc, Tiêu Chiến ngẩng đầu và sải bước về phía trước.

Các giáo viên dạy nghệ thuật múa, như Tiêu Chiến, mặc trang phục đen trắng theo phong cách Trung Quốc. Họ buộc tóc đuôi ngựa cao, lúc họ chơi nhạc đệm, họ bay tán loạn trong làn khói.  Màn hình LED lớn ở mặt sau và 8 màn hình nhỏ nằm rải rác theo chiều cao và thấp trên không trung, đang phối hợp với hình ảnh chính trên giấy.

Sau 10 giây đánh trống, giọng của Tiêu Chiến cất lên thẳng thắn.

Bất tuân chiến đấu mà không sợ hỗn loạn

Mà mực thiên Huyền sanh linh đồ thán

Sự căm ghét vĩnh cửu và tình yêu cay đắng nổi lên

Cuộc sống này có thể được nhìn thấy bay trắng như một sợi dây chuyền

Hãy nói với tôi rằng những giấc mơ dài rất khó trở thành hiện thực

Giữ lời hứa của tôi

Đóng băng dung nham luyện ngục ngay lập tức

Nhảy không thương tiếc

Cô đơn tự hào khi cầm một thanh kiếm nặng trong tay

Còn trẻ nhưng buồn

Rắc rối thêm vào rắc rối, núi non và sóng thần

phi nước đại nhỏ

Hỗn loạn và ác quỷ

Không ai có thể thoát khỏi tình trạng hỗn loạn.

......

Cả  một đêm, rất nhiều bài hát, rốt cuộc, Vương Nhất Bác cũng nghe qua bài hát này.

Đây là bài hát kết thúc thẻ bài trùng tên mà Tiêu Chiến  đã hát cho bộ phim truyền hình giả tưởng lớn "Đấu phá" trong năm nay.  Bất cứ khi nào Vương Nhất Bác  nghe thấy bài hát này, cậu không thể không đặt thêm trọng lượng vào chân ga.

Tiêu Chiến trên sân khấu thật sự rất bảnh bao.

Giọng anh cao vút, đôi mắt cương nghị, ánh đèn sáng chói thay đổi đan xen xung quanh, anh như một cây tre không thể bị gió thổi bay, vững vàng đứng ở trung tâm sân khấu.

Trước khi Tiêu Chiến xuất hiện,Vương Nhất Bác không biết rằng có rất nhiều fan Tiêu Chiến  trong hàng của cậu.  Một số người trong số họ bật que phát sáng màu đỏ trên tay và lắc lư trái phải theo nhịp điệu của âm nhạc, trong khi những người khác cầm máy ảnh và nhấn nút chụp một cách điên cuồng.

Khi kết thúc một đoạn rap sôi động, Tiêu Chiến bất ngờ nhảy xuống hai bậc thang và bước đến trước sân khấu, chuyển nhịp theo điệu nhạc, nhảy từ bên này sang bên kia và nhắm mắt hát, hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Hàng thứ ba thực sự gần với sân khấu.  Ban đầu, Vương Nhất Bác  rất lo lắng không biết Tiêu Chiến  có nhìn thấy mình không, sau một hồi chần chừ, cậu lại cảm thấy buồn cười, nên không thể không bật công tắc của chiếc vòng và lắc lư theo điệu nhạc giữa các fan.

Tiêu Chiến có thể không nhớ chính mình.

Vương Nhất Bác nghĩ như vậy.

Sau phần mở đầu sôi động, phong cách âm nhạc kết nối đã có bước chuyển mình mạnh mẽ.  Tiêu Chiến  gom hết cảm xúc trước mặt, lặng lẽ quay người lui về giữa sân khấu, nơi đã đặt sẵn một chiếc ghế đẩu cao màu đỏ.  Ánh sáng chỉ còn lại một đám ánh sáng chói chang trên đầu, khói băng khô dày bốc lên, băng gạc màu trắng bay phấp phới sau lưng, anh hờ hững ngồi trong bộ đồ đen, khẽ hát bài hát "Missing You, For You".

Trên màn hình lớn phía sau có ánh sáng lốm đốm cùng bóng đen của Đường Lan và màu vàng kim, thỉnh thoảng có một quầng sáng màu trắng bao quanh Tiêu Tiêu Chiến, sau đó từ từ rút đi, cả sân khấu lập tức trở nên nhẹ nhàng.

Lại một đêm lãng mạn nữa

Anh mong sao băng có thể nghe thấy tiếng gọi

Hoa dại bên đường hé nở

Trông như nụ cười của em

Anh muốn viết một bài hát, để hát cho em nghe

Để em lắng nghe giai điệu anh viết

Trong  đêm cô đơn, anh muốn viết bài hát, hát cho em nghe

Hát lên lời ngọt ngào của chúng ta

Bản tình ca nho nhỏ ngọt ngào này hát không phải nam nữ cuồng si, mà là tình yêu hạnh phúc, là một tình tiết của bộ phim thần tượng quốc dân, rất nhiều người ở hiện trường đều có thể hát cao trào.

Vào lúc điệp khúc, Vương Nhất Bác  đột nhiên nhận ra Tiêu Chiến  trước mặt mình là một ngôi sao sáng.

Sau khi Tiêu Chiến hát bài hát này, anh ấy dừng lại một cách khó hiểu và cười rạng rỡ về phía khán giả.

Một cô gái dễ thương ngồi cạnh Vương Nhất Bác điên cuồng hét lên :"aaaaa, Tiêu Chiến cười."

Ồn ào.

Vương Nhất Bác thầm oán.

Tiêu Chiến  bắt đầu nói: “xin chào, các bạn ở hiện trường, buổi tối tốt lành!” Anh  đang vẫy tay chào mọi người.

"Này này này, nghe xong hai bài có hài lòng không?"

Người đàn ông được chiếu trên màn hình lớn, với hàng lông mày cong và đôi mắt đẹp đến mức khiến tất cả khán giả không khỏi bồi hồi.

Phía sau Vương Nhất Bác  là một đám đông người hâm mộ Tiêu Chiến, họ đồng thanh hét lên để đáp lại: "Không!"

"Vậy là hôm nay tôi đã chuẩn bị bài hát thứ 3. Năm 2018 sắp kết thúc, các bạn đã hoàn thành mọi dự định đầu năm chưa?"

"Chưa."

"Các bạn đã nhìn thấy tất cả những người các bạn muốn xem chưa?"

"Đã xem."

“Ừm, đã thấy.” Vương Nhất Bác  cũng trầm giọng đáp lại.

"Như vậy là tốt nhất rồi! Vậy tiếp theo, tôi sẽ gửi tặng các bạn một bài hát "Sự hài lòng ". Chúc các bạn mỗi ngày vui vẻ và hài lòng mỗi ngày!"

Đôi mắt đầy những dòng tin nhắn êm ái

Những tấm bưu thiếp bạn gửi bằng tay

Nét cong của khung cảnh thành phố và đôi môi của bạn

Dần dần bạn có thể nhìn thấy rõ ràng

Màn hình hiện lên một bức tranh ấm áp

Ký ức như một cuộn phim, và nó được ghi lại từng khung hình theo thời gian

Trở thành kỷ vật quý giá nhất

Mọi thứ về chúng ta là tất cả

Dù ký ức có trở nên nhạt nhòa, ta sẽ không quên ban đầu

Học cách đối mặt với cô đơn, không quay đầu lại

Dù tương lai khó khăn thế nào

Chỉ cần em ở cạnh anh, anh sẽ hài lòng.

.....

"Hài lòng" một bài hát trữ tình rất hay, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể nghe được trực tiếp. Trong lòng nhất thời thỏa mãn, bởi vì nhìn Tiêu Chiến cúi đầu rời sân khấu liền trở nên náo loạn.

Ngón tay trái của Vương Nhất Bác theo thói quen xoa xoa huyệt miệng hổ, vừa đau, vừa tự lẩm nhẩm một mình, "Tiêu Chiến, cuối cùng em cũng tìm được anh.

tbc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro