Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết mục vừa kết thúc, Tiêu Chiến lập tức chào hỏi người MC tối nay, cùng một vài vị tiền bối, sau đó, lập tức ra xe bảo mẫu, chuẩn bị trở về khách sạn. Anh không muốn ở lại quá lâu, cũng quá lười so sánh với đám người The - Shne, quá lười để đưa cho bọn họ một cái nhìn.

Trời ở Thượng Hải bất chợt bắt đầu mưa, chỉ sau một giờ sáng của năm mới.

Quản lý của Tiêu Chiến, Quý Tình, ngồi sang một bên, không nói một lời, cầm iPad với vẻ mặt nghiêm túc, kiểm tra lịch trình làm việc tiếp theo của Tiêu Chiến.  Vẻ mặt cô nhìn màn hình quá nghiêm túc, Tiêu Chiến  chỉ cảm thấy thái dương nhói lên.

Giờ phút này, lớp trang điểm lên sân khấu của anh còn chưa kịp tẩy, lông mày phù hợp với tổng thể khuôn mặt, lông mi run rẩy phủ bóng dưới mắt, lộ ra một loại khí phách anh hùng.

Xe đang chạy êm ru, trong xe thỉnh thoảng có tiếng quần áo cọ xát, bọn họ lao tới một lễ hội hoành tráng, trên xe chỉ còn lại có mấy người vẻ mặt mệt mỏi.

Tiêu Chiến đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, giọng điệu có chút nũng nịu, cùng người đại diện làm nũng :"Tình tỷ....hoãn một chút, có thể để em nghỉ ngơi một chút được không? Em thật sự rất mệt mỏi." Anh cau mày, và miệng anh theo thói quen mím lại thành một đường.

"Mệt mỏi là được rồi, hiện tại cậu đang đi lên, cơ hội đến không thể để vụt mất. Nếu cậu đã nói ra, tôi sẽ tặng cho cậu một bộ.....Cuối tuần sẽ diễn ra lễ trao giải Tinh Quang, chúng ta nhất định phải đi, còn có ba buổi biểu diễn ghi hình cho năm mới, còn có gala lễ hội mùa xuân của Đài Truyền hình Bắc Kinh, đích thân đạo diễn Đài Truyền hình muốn cậu đi, vậy cậu nói xem, cái nào có thể nhận, cái nào có thể bỏ?"

Trong mắt Tiêu Chiến, Quý Tình không phải là người xấu, có năng lực và điềm tĩnh, suy nghĩ rất tích cực, nói năng logic và không bao giờ thở hổn hển. Cô ấy đang gõ nhanh bằng đầu ngón tay và đang giao tiếp với mọi người trực tuyến.

Đinh Lạc đang ngồi trong xe, nghe xong chỉ có thể đỡ trán, trong lòng âm thầm cân nhắc xem hôm nay, có nên chuẩn bị một ít món tráng miệng cho Tiêu Chiến  hay không, để anh điều chỉnh tâm trạng của mình.

Tiêu Chiến ngậm miệng không nói gì.

Anh ngã người ra sau ghế nhiều lần, phủ áo khoác lên như một chiếc chăn bông, và nhắm mắt nằm xuống.  Hơi thở của người đàn ông  nhẹ nhàng, gần như không nghe được, và những người không biết, đều nghĩ rằng anh  đã ngủ.

Quý Tình biết rõ Tiêu Chiến sẽ không cãi lại cô.

Sau khi trải qua nhiều việc, Tiêu Chiến rất rõ ràng, khi nào nên làm những việc gì, chưa kể với sự sắp xếp của Quý Tình, luôn nằm trong phạm vi hợp lý và có thể sắp xếp được.

Mệt mỏi là bởi vì hôm nay anh nhìn thấy thứ bẩn thỉu, khó chịu, cho nên, Tiêu Chiến vô cớ cảm thấy chán nản, liền nhân cơ hội than thở một tiếng.

Một lúc sau, anh nghe thấy Quý Tình nói thêm :"được rồi, chúc năm mới vui vẻ Chiến Chiến, tôi biết gần đây cậu đã làm việc chăm chỉ, và cậu cũng rất bận rộn cho album mới. Hôm nay hãy về khách sạn và nghỉ ngơi một ngày, có tôi ở đây, và dĩ nhiên cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn, cậu có thể gọi cho Lạc Lạc để mua thức ăn nước uống cho cậu, chúng ta sẽ dọn dẹp vào tối ngày thứ 2. Sau đó, chúng ta  sẽ đi tìm giáo viên dạy vũ đạo, vì chúng ta phải điều chỉnh lại lịch trình trong năm nay. Đột phá, cậu cũng biết điều đó mà phải không, vũ đạo là điểm yếu của cậu, cho nên, đừng đóng khung sự phát triển của bản thân."

"Ừm."

"Vậy thì chúng ta sẽ quay lại Bắc Kinh vào ngày ba được không? Tôi sẽ đặt chuyến bay vào chiều muộn, khi cậu đã nghỉ ngơi và ăn uống no say."

Sau khi nghe xong sự sắp xếp này, tâm trạng của Tiêu Chiến dịu đi rất nhiều, anh nhảy dựng lên một chút, vui vẻ nói :"như vậy là được rồi."

Qua năm mới, Tiêu Chiến đã 25 tuổi, nhưng tính tình vẫn có chút nóng nảy, sự vụng về đến rồi đi nhanh chóng.

Bên ngoài mưa không ngớt, trong những giây phút đầu tiên của đêm giao thừa, đường cao tốc Bắc Nam không một bóng người, phía trước và phía sau xe sáng lên một màu đỏ, kéo dài thành một hàng. Tiêu Chiến ấn cửa sổ xe hơi xuống một chút, một tay móc lên mép cửa sổ, đưa tay ra hứng những giọt mưa.

Mưa đông Phương Nam sương giăng giăng mắc, có chút se se lạnh, không khác gì cơn mưa anh ngắm ở dưới mái hiên thuở còn bé, đây là cảm giác quen thuộc với Tiêu Chiến, anh không thể nào không cầm điện thoại lên, chụp lại bầu  không khí của đêm mưa lạnh, qua cửa kính xe ô tô.

Tiêu Chiến có chút nhớ nhà, không khỏi nhớ không khí buổi chiều mưa, hai đứa nhỏ, mỗi đứa một cái ghế mây, thích ngồi ở trước cửa, ngước mắt nhìn mưa, ngẩn ngơ, trong lòng ấm áp.

Tiêu Chiến bước ra khỏi sân khấu, Vương Nhất Bác cũng rời sân khấu, vì đã dự đoán từ trước, cho nên lần này, cậu đã tránh được cơn mưa bất ngờ, và an toàn về đến nhà.

Căn nhà cậu thuê ở Thượng Hải, nằm ngay bên bờ sông Tô Châu, đứng trên ban công có thể nhìn thoáng qua cầu Bạch Độ Kiều, ban đêm phần lớn là thành phần tri thức lui tới, buổi tối quen bờ sáng lên đèn đường, thắp sáng dọc theo bờ sông, để cho cậu tựa hồ chẳng phải cô độc.

"Tiểu Kiệt, nhanh lên, nhanh đến xem, Lục Y Bình muốn nhảy cầu." (câu thoại trong phim Tân dòng sông ly biệt)

Vương Nhất Bác  cầm ly whisky ngẩn người dựa vào cửa sổ, màn đêm tĩnh mịch là thích hợp nhất để bỏ lỡ quá khứ.

3 giờ sáng, Vương Nhất Bác  vội vàng cầm điện thoại di động lên liếc mắt đưa tình khi nghe thấy thông báo đặc biệt chú ý trên Weibo.

Tiêu Chiến daytoy: Những người bạn đã đến tham dự chương trình, các bạn đã về nhà an toàn chưa?  Trời se lạnh những đêm mưa nhớ giữ ấm nhé, đêm nay, anh chúc các  em ăn Tết vui vẻ và giấc mơ an lành."

Bức ảnh đi kèm là màn mưa mờ ảo trên cửa kính ô tô, và một bức ảnh tự chụp khuôn mặt của Tiêu Chiến ở trong hậu trường. Trong ảnh, người con trai đặt tay trái lên trước má, và dán hình một chiếc sừng có dòng chữ "chúc mừng năm mới."

Vương Nhất Bác lặng lẽ gật đầu.

Được, năm mới vui vẻ, đêm nay có những giấc mơ đẹp.

Một ngày mới bắt đầu, và công việc của mọi người vẫn tiếp tục. Diệp Thanh Khải hơn hai giờ đến studio nhưng không thấy Vương Nhất Bác đâu, tranh thủ thời gian lấy điện thoại gọi cậu rời giường.

Tâm trạng thoải mái và có rượu giúp ngủ ngon, đây là một giấc ngủ ngon hiếm có của Vương Nhất Bác.

Từ chỗ ở của mình đến Joy City, đi taxi cũng không tốn, khoảng cách so với giá khởi điểm, Vương Nhất Bác  mỗi lần đều sẽ đi ra ngoài bằng ván trượt, lúc không có nhiều người, đi lại rất thuận tiện.

Yeah Boom studio là studio hip hop, do Diệp Thanh Khải và Vương Nhất Bác hợp tác, mới thành lập được hai năm tại Thượng Hải, nhưng hai cái tên SKy và YiBo đã rất nổi tiếng trong giới hip hop.

Diệp Thanh Khải từng dẫn đầu đoàn Trung Quốc vô địch giải đồng đội thách thức hip-hop thế giới KOD năm 2013, đồng thời giành chức vô địch giải đấu thế giới Hip-pop International 2016 tại Las Vegas, Hoa Kỳ, cộng với nhiều giải thưởng trong nước, giải OG cũ tại Trung Quốc vòng tròn hip-hop.

Vương Nhất Bác  tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã đạt được thành tích khá sớm, năm 13 tuổi cậu đã giành chức vô địch nội dung thiếu nhi trong vòng chung kết khiêu vũ đường phố thế giới "JUSTE DEBOUT". Khi đó, có khá nhiều người trong vòng tròn nói về cậu bé Trung Quốc giành chức vô địch. Cậu ấy tài năng và đa năng, cậu ấy sinh ra trong một ngôi trường cũ và có kỹ năng nhảy cơ bản vững chắc. Hip pop, popping và khóa của cậu ấy được kết nối liền mạch và điểm thẻ cực kỳ thoải mái. Cậu ấy là một người có thể swag chỉ sau một vài bước.

Đôi bạn cách nhau 10 tuổi này, gặp nhau tại một cuộc thi ở Mỹ, lúc đó hợp tác nhảy xuyên không cùng nhau, chênh lệch tuổi tác không ảnh hưởng đến việc xây dựng cầu nối tình bạn của họ, mà là một thứ khác biệt của tia lửa va chạm.

Dù sao thì họ cũng đã thắng trong trận chiến hợp tác.

Bản thân Diệp Thanh Khải đã có một vũ đoàn trưởng thành và phát triển, đồng thời, anh cũng nổi tiếng là huấn luyện viên của các cuộc thi hip-hop địa phương ở Trung Quốc.  Nhưng sau khi biết thông tin Vương Nhất Bác  muốn trở về Trung Quốc phát triển, anh đã vỗ đầu một cái, quyết định hùn vốn hợp tác tài trợ cái studio này.

Nhờ vào lịch trình bận rộn của mình, những kẻ lang thang đã không trở lại Trung Quốc trong nhiều năm, có thể nhanh chóng bén rễ. Về lý do họ phải đến Thượng Hải, Vương Nhất Bác  giải thích: "Nó gần với quê hương của tôi."

Những người dựa vào sức mạnh của mình để giành được sự truyền miệng sẽ dễ dàng kết bạn với vũ đạo. Yeah Boom Studio thỉnh thoảng mời các vũ công nổi tiếng quốc tế đến giảng dạy,  điều này trực tiếp dẫn đến sự gia tăng nhanh chóng của bộ môn hip-hop mới thành lập này- studio hop ở Trung Quốc. Không ít người vì giáo viên có tiếng ở đây, mà đến đây đăng ký học.

Hai ngày đầu năm mới, phòng vũ đạo  chật kín người.

Diệp Thanh Khải  dạy break, Vương Nhất Bác dạy locking,  và một người bạn Pháp được mời đặc biệt, tên bouboo, tình cờ đến Thượng Hải và đến dạy hip pop. Ba người thay nhau giảng bài với cường độ cao, các phòng học vũ đạo  rộng rãi trong Yeah Boom Studio chậc kín người.

Tiêu Chiến nghĩ rằng, nếu ra ngoài sau tám giờ tối, anh nên đến nhà hàng cao cấp nào đó để hẹn gặp, lắc ly rượu vang đỏ, ăn vài miếng bít tết mềm và ngon. Kết quả là bị Quý Tình đem đến trung tâm mua sắm, nhưng anh vẫn không thể dạo phố mua đồ.

Lão sư mà anh muốn gặp thì lúc này đang bừa bộn nhiều việc, lúc này đang giảng dạy bài.

Phòng học vũ đạo ở tầng 4 của Joy City, từ thang máy có thể nhìn thấy  Yeah Boom Studio, bên ngoài lớp học cạnh lối đi của trung tâm mua sắm, có một số bạn nhỏ đang nhìn trộm từ cửa kính.

Tiêu Chiến  đội mũ và khẩu trang, bước nhanh sau họ.

Có quá nhiều người, và trời tối đến mức, anh chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc sôi động trong lớp và tiếng hét "năm sáu bảy tám" từ miệng thầy giáo.

Ở bên trong, người lễ tân dẫn Tiêu Chiến và Quý Tình đến phòng làm việc.

Theo quan điểm của Tiêu Chiến, nơi này thậm chí không phải là văn phòng.  Trên một chiếc bàn dài có hai chiếc máy tính, một màn hình vẫn đang bật, trên đó có một đoạn phim vũ đạo chưa hoàn thành. Cách chiếc bàn dài không xa, có một chiếc bàn cà phê hình bầu dục, và có ba tờ giấy mực xung quanh chiếc bàn cà phê, ghế sofa đơn màu xanh lá cây.

Có một cặp búp bê SpongeBob SquarePants và Pai Daxing được đặt trên ghế sofa. Tiêu Chiến  nhìn thấy nó, anh bước đến và ngồi xuống, ôm SpongeBob SquarePants trong tay, gối đầu lên đó và chơi với điện thoại di động của mình. Trong lúc chờ đợi giáo viên tan dạy sẽ đến đây.

Tiêu Chiến không bao giờ nghi ngờ người mà Quý Tình tìm kiếm.  Nhưng sau khi ngồi ở đây nghịch điện thoại hơn 20 phút, Tiêu Chiến không kìm lòng được nên hỏi: “Chị Tình, chúng ta phải đợi bao lâu?

Đang nói chuyện, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Người đàn ông dẫn đầu không cao, đội một chiếc mũ lưỡi trai rộng vành màu đen, nhiệt tình chào hỏi Quý Tình: “Này yo, đã lâu không gặp, Tình tỷ!"

“Này,  Khải ca, khiến anh hao tâm tổn trí rồi .” Quý Tình đứng dậy và đấm nhẹ vào Thanh Khải, họ rõ ràng là bạn cũ.

Tiêu Chiến  chú ý đến hai người đàn ông cao lớn phía sau Diệp Thanh Khải.

Họ đang trò chuyện.

Tiêu Chiến nghe người đàn ông áo đen nói, "yep, bạn biết điều đó thật tuyệt", và người đàn ông Trung Quốc đã cười vài lần, trước khi quay đầu lại.

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác  và Tiêu Chiến  nhìn nhau, cả hai đều dừng lại.

“Quý Tình, Nhất Bác của chúng tôi  là fan của Tiêu Chiến, cậu ấy đã đến buổi biểu diễn đêm giao thừa của anh ấy vào hai ngày trước."

"Thật sao? Thật là trùng hợp! Nếu biết cậu, tôi đã sắp xếp một vé cho cậu."

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ đứng thẳng và bất động.

Cậu vừa mới tập vũ đạo xong, giữa lông mày lấm tấm mồ hôi, chủ nhân vẫn chưa nhận ra, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông trắng dài tay mỏng và quần thể thao màu đen rộng rãi, một ống quần được vén lên dưới đầu gối của mình.

Bouboo có việc riêng, khi quay lại chỉ lấy áo khoác, chào Thanh Khải, rồi chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn va vào vai Vương Nhất Bác, gọi linh hồn Vương Nhất Bác trở lại.

Thanh Khải  sững sờ, nói đùa với Vương Nhất Bác :"Bất ngờ không? Tôi đưa thần tượng của cậu đến đây!"

"Nhất Bác."

"Vương Nhất Bác."

Cái tên liên tục nổ vang bên tai Tiêu Chiến, thậm chí không thể khống chế được biểu cảm trên mặt, hơi cứng đờ nhưng lại nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt, vừa lạ vừa quen - trông cậu bây giờ  khá cao, cậu có vẻ giống với chính mình lúc nhỏ, nhưng lông mày và mắt cũng to hơn, nhưng cũng to ra cân đối so với hình mẫu hồi nhỏ, vai cũng khá rộng, chỉ tiếc là trông gầy quá, có phải cậu ấy không ăn được quá nhiều không?

Tiêu Chiến  lúng túng, nhưng nét mặt của anh rất tập trung và tò mò.

Quý Tình hỏi: "Hai người? Có quen nhau không?"

Tiêu Chiến tim đập thình thịch, trên mặt mang theo nụ cười híp mắt, đáp: "Tôi phải hỏi Vương lão sư."

Vương Nhất Bác  không nói nên lời, tim như thắt lại cổ họng, vì sợ mình vừa mở miệng, sẽ nhảy ra ngoài.

"Được rồi Vương Nhất Bác, anh tưởng em là người theo đuổi ngôi sao và nghĩ rằng anh có thể cho em một điều bất ngờ trong năm mới, nhưng em nghĩ hai người có quen nhau không?"

Tiêu Chiến nhìn mấy người có mặt, nhíu mày, nhẹ giải thích, "Chúng tôi lớn lên cùng nhau, nhưng đã gần 14 năm không gặp nhau, không biết Vương lão sư  có còn nhớ tôi không?" Tiêu Chiến chưa  chưa từng gọi  tên Vương Nhất Bác, và nhìn Vương Nhất Bác, nửa đùa nửa thật.

"13 năm 3 tháng, không phải 14 năm, nhỏ… Tiểu Chiến, tôi nhớ….  "

Tiêu Chiến thật sự muốn chửi bới một chút, muốn túm lấy lỗ tai Vương Nhất Bác như hồi nhỏ, hung hăng hỏi cậu: "Sao em không liên lạc với anh? Em đi đâu vậy? Đang chơi với tôi và biến mất? Em biết không? tôi nhớ em nhiều như thế nào? "

Bầu không khí có một chút gì đó khó hiểu.  Diệp Thanh Khải lấy ra hai chai nước khoáng từ hộp các-tông trong góc, đưa cho Quý Tình  và Tiêu Chiến, đồng thời tự giới thiệu mình với Tiêu Chiến: tôi là "Diệp Thanh Khải, cậu gọi tôi là lão Diệp là được."

Tiêu Chiến  lập tức tỉnh táo lại, hơi đứng dậy, hai tay cầm lấy nước, cảm tạ Diệp Thanh Khải : "Cảm ơn Diệp lão sư."

“Vậy thì chúng ta đừng chào nhau nữa, vì chúng ta đều quen biết nhau, chúng ta hãy đi thẳng vào chủ đề, phải không?” Quý Tình  liếc nhìn Tiêu Chiến, rồi nhanh chóng liếc nhìn Vương Nhất Bác, “Hôm nay tôi đến gặp cậu chủ yếu là để hẹn một buổi học riêng, cậu Vương, nghe nói bây giờ cậu khá đắt show? "

Vương Nhất Bác  xua tay lắc đầu, "Không, không có, tôi không đắt."

Quý Tình  mỉm cười đầy hiểu biết và tiếp tục: "Khải ca, tôi vẫn cần sự hỗ trợ của anh cho làn sóng vũ công trên sân khấu. Chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy, và tôi rất yên tâm khi phát hiện ra anh." Quý Tình nhìn Tiêu Chiến, sau đó tiếp tục nói :"Kỹ năng nhảy của cậu ấy tương đối kém, sân khấu năm trước biểu diễn cũng không có quá nhiều kỹ thuật, sang năm, tôi sẽ cho cậu ấy  một trại huấn luyện nâng cao, để cậu ấy tái sinh! "

"... Cũng không tệ lắm, đúng không? Chị làm cho em coi như là em vô dụng." Tiêu Chiến trầm giọng nói, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Diệp Thanh Khải và Vương Nhất Bác  mỗi người kéo một chiếc ghế và ngồi xuống.

Quý Tình bỏ qua Tiêu Chiến, quay đầu về Diệp Thanh Khải  và Vương Nhất Bác m, nói tiếp: "Đùa thôi, tôi không ngờ rằng có thể đạt được thành công nhanh chóng trong một thời gian ngắn, chỉ cần có hệ thống, có kết cấu, và có thể thấy được sự tiến bộ. Như vậy là tốt rồi,  Vương lão sư, hai người đã  quen biết với nhau, có thể dẫn cậu ấy đi cùng được không? "

"Ừm."

Quý Tình mở nắp chai nước khoáng uống một hớp chậm rãi, vừa uống vừa quan sát biểu hiện của hai người đối diện.  Sau khi mọi người tiêu hóa được một lúc, cô tiếp tục: "Chúng tôi có kế hoạch phát hành album mới vào năm sau, còn bản demo cụ thể thì tạm thời chưa thể đưa ra được. Sau khi kiểm tra lại, tôi có thể đưa cho các anh nghe thử. Chủ yếu còn dựa vào anh đó Khải ca, tôi giao toàn bộ đoàn đội của tôi cho anh,  anh có thể chọn người từ studio của riêng anh, hoặc tập hợp lại cho tôi, tôi có thể chấp nhận nó, hãy đánh giá tiêu chuẩn lương dựa trên số lượng thành viên trong nhóm và mức độ  cụ thể?"

"Được rồi, cô đích thân đến đây, tôi nhất định phải thỏa mãn cô."

Quý Tình  đã xem các video thi đấu và các tác phẩm vũ đạo của Vương Nhất Bác, và có thể thấy rằng, người này dũng cảm, tháo vát và giỏi sáng tạo, trong khi Diệp Thanh Khải có một đội trưởng thành và có thể bắt đầu nhanh chóng, đó là lý do chính khiến cô  đưa Tiêu Chiến đến đây.

Nghề nghiệp đặt lên hàng đầu, Vương Nhất Bác  vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, thái độ của cậu  cực kỳ chân thành, cậu  nhìn vào mắt Tiêu Chiến, và nhẹ nhàng nói: "Ngày mai anh có thể đến tập huấn được không?"

"Vội vàng như vậy? Không thể nào."

"Tại sao."

“Tôi sẽ trở lại Bắc Kinh."

"Ồ……………"

"Tại sao, không phải Vương lão sư chỉ hoạt động ở Thượng Hải?"

“Không, vậy em sẽ đến Bắc Kinh tìm anh".

"Em có biết đường không? Tìm tôi ở đâu?"

"......"

Tiêu Chiến luôn có hình ảnh tốt và hiền lành, hầu hết khi ra giao tiếp bên ngoài, anh sẽ chủ động mở lời nếu có thể tránh.

Quý Tình hiếm khi thấy anh không che giấu được chút ôn nhu như lúc nãy, xem xong liền không nhịn được cười, "Hai người các cậu có quá khứ riêng tư sao?"

Tiêu Chiến giống như con thỏ bị nắm lỗ tai, trong lòng không khỏi vội vàng ngắt lời Quý Tình: “Ai cùng cậu ta có quá khứ riêng tư chứ! Người đàn ông này thật sự coi mình là lão sư?"

Diệp Thanh Khải nhân cơ hội vỗ vai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác  hỏi: "Khải ca, không có gì  buồn cười cả, sao anh không nói với em đó là tác phẩm của Tiêu Chiến."

"Chính cậu nói rằng, cho dù là anh trai của cậu thì vẫn phải thanh toán các hóa đơn, như thế nào? Cậu muốn miễn phí sao?"

Vương Nhất Bác  thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi đầu ngồi thẳng lưng, nhưng lại ngừng nói.

Quý Tình cầm điện thoại trả lời tin nhắn, còn giống như giúp Tiêu Chiến giải thích: "cậu ấy vừa hết hạn trước năm mới, bay lung tung cũng không biết ở đâu. Kỳ thực, chúng tôi không có, không vội, vừa vặn đến Thượng Hải, tranh thủ thời gian  tìm các người, năm sau  tôi sẽ cho cậu rảnh rỗi một chút, thanh nhạc, vũ đạo đều xếp hàng, chỉ chờ các người đến."

“Thời gian cụ thể là bao nhiêu?” Vương Nhất Bác  lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng mở lịch, “Năm sau tôi chưa lên lịch cho các khóa học, có thể xếp sẵn.”

"Sau ngày 15 tháng Hai, được không? Trước tiên hãy có một năm bình yên, bất cứ lúc nào cũng  sẽ ổn. Ước tính tối đa chúng tôi sẽ nghỉ ngơi đến ngày 5 tháng Giêng âm lịch."

“Được rồi.” Vương Nhất Bác  nhanh chóng xác nhận.

Tiêu Chiến  vểnh lỗ tai của mình  lên nghe, và đột nhiên cảm thấy mình bị đắn đo.  Cả người hướng  đệm sô pha nằm xuống than thở: "Tình tỷ tỷ....có thể hay không đừng như vậy, chị như bây giờ, đã khiến cho em đủ khổ rồi."

“Cho cậu nghỉ thêm một ngày, tôi sợ cậu ngậm miệng không được."

"Em có thể xử lý nó."

"Sau đó cậu tự mình cắt giảm carbs?"

"Không."

Đó là anh ấy, Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến hoạt bát và nhanh nhẹn, cùng với miệng lưỡi linh hoạt.

.....

Quý Tình  và Tiêu Chiến xuống B2 lấy xe, Vương Nhất Bác bất ngờ đuổi theo từ một thang máy khác.

"Chiến ca."

Vì Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không có tâm trạng tốt tối hôm đó, anh đã hờn dỗi, vì đứa trẻ thậm chí còn không gọi anh  là "anh trai" khi nhìn thấy anh.  Tiếng "Chiến ca" đột ngột vang lên, khiến anh không thể nhúc nhích, đây là cái tên mềm mại nhất mà anh đã nghe thấy vô số lần trong lòng.

Vương Nhất Bác  chạy đến với điện thoại di động trong tay, "anh có thể để lại số điện thoại hoặc WeChat được không?"

"Em cứ nói này Tình tỷ, em cùng cậu ta không quen biết, chị nhìn xem, hai chúng em phương thức liên lạc đều không có, đã mười mấy năm, cũng chưa từng tìm thấy người này."

"Ca....em...."Vương Nhất Bác không thể nói hết vế sau.

Ba người họ đang đứng ở lối đi của bãi đậu xe, và chiếc xe từ phía sau đã bấm còi hai lần.  Tiêu Chiến t trong lòng tàn nhẫn nhưng không nói tiếng nào, trực tiếp chạy đến  xe của mình.

Quý Tình nhìn Vương Nhất Bác đang ngẩn người, thoải mái nói: “Chờ đã, tôi sẽ bắt đầu một nhóm làm việc, cậu nhờ Khải ca kéo cậu vào, tự mình tham gia vào nhóm.

"Cảm ơn chị Tình."

"Không có gì."

Đi được vài bước, Tiêu Chiến đột nhiên xoay người lại.  Giọng nói của anh cao vút và sáng sủa, khi anh mở giọng nói, dường như cả bãi đậu xe đều có thể nghe rõ ràng, anh từ xa nhìn Vương Nhất Bác : "Này, vào mùa đông, em xuống lầu cũng không thèm mặc áo khoác? Vương Nhất Bác, em thích bị cảm vậy sao? Hả? Chậc chậc, cũng thật lợi hại."

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro