Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không hiểu sao muốn uống hai ngụm, Tiêu Chiến mở một chai rượu vang đỏ. Mọi người đang đi đi lại lại trong phòng tìm việc gì đó để làm, anh đem quần áo ngày mai phải mặc bày ra, bày từ trên ghế đến cuối giường, suy nghĩ một chút lại thắp một ngọn nến thơm để tắm sủi bọt.

Trong bồn tắm có một chiếc cốc trên kệ, anh ném một quả bóng vào trong nước đầy một nửa. Hương đào và ô long thật ngọt ngào, nồng nàn, nó được ngâm ngay lập tức, những bong bóng nhỏ trong nước xoay tròn chung quanh, anh ngồi xổm một bên quan sát, buông lỏng tâm tư, cả người đột nhiên tốt lên rất nhiều.

Sau khi tắm nhanh, ngón chân còn vươn giọt nước giẫm lên tấm thảm trải trên sàn mà anh đã trải từ trước, Tiêu Chiến  bước nhanh vào trong bồn tắm, cúi người xuống như một khúc xương mềm mại, hoàn toàn đắm chìm trong làn nước nóng hồng đào.

Nhiệt độ tăng cao khiến anh hơi mệt, và trận chung kết bước nhảy đường phố thế giới "JUSTE DEBOUT" năm 2010 vẫn đang phát trên iPad trước mặt anh.  Đoạn video hơi cũ, ghi hình không có độ nét cao, nhưng cậu bé  đội mũ lưỡi trai màu đen đứng giữa sân khấu, nhảy múa trước mặt các thí sinh, với biểu cảm điên cuồng và giằng co, chính là Vương Nhất Bác.

Bao quanh phía trước sân khấu và ngồi dưới sân khấu là một nhóm người, có nước da ngăm đen và da trắng, cao hơn Vương Nhất Bác và khỏe hơn Vương Nhất Bác, họ vỗ tay, la hét và tán thưởng một cách điên cuồng.

Giờ phút này, Tiêu Chiến giống như cảm thấy bản thân mình có chút tự hào.

Vương Nhất Bác lúc còn trẻ con thật đáng yêu, thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc của cậu lúc lớn khác hẳn hồi nhỏ, cậu trông gầy gò ốm yếu, nhưng lại ẩn chứa nguồn năng lượng vô cùng lớn, thực sự đáng kinh ngạc.

Cuộc hội ngộ được chờ đợi từ lâu này đã bất ngờ xảy ra, và khiến Tiêu Chiến không lường trước được.  Anh đã từng mong chờ và thường  tưởng tượng  về việc hai người sẽ gặp lại nhau, nhưng mỗi khi nghĩ đến,  lúc trước có một người nhỏ bé chạy theo anh, lại khiến anh đau lòng.

Nước ấm quấn lấy cái đầu đang buồn ngủ nửa mơ nửa tỉnh của anh, Tiêu Chiến  không khỏi lại nhớ nhung, có lẽ anh đã quen rồi, thậm chí lúc đó anh còn rất nhỏ, cũng không nhớ được nhiều chuyện, nhưng Tiêu Chiến sẽ không bao giờ quên được năm đó anh 4 tuổi, ve sầu kêu vang những lúc chạng vạng tối, năm đó anh gặp được Vương Nhất Bác.

Dù sao họ đã có một quá khứ bên cạnh nhau. Nếu tuổi thơ của Tiêu Chiến chủ yếu là vô tư, thì Vương Nhất Bác là mối quan tâm duy nhất của anh.

Tiêu Chiến  từ nhỏ đã rất vô tư, đặc biệt rất giỏi nói bậy, nghịch ngợm, hiếu động, không quấy khóc hay làm nũng, anh hay cười khúc khích và cười không ngớt, khi cười sẽ cong cong ánh mắt, giống như  một vầng trăng khuyết, còn để lộ ra hai chiếc răng thỏ nhỏ vui vẻ, dễ lấy lòng người lớn.

Khi những đứa trẻ khác còn loạng choạng và tập đi, Tiêu Chiến đã có thể chạy loanh quanh ở sân trước và cửa sau nhà, rất lanh lợi, miệng lảm nhảm liên tục gọi người, hàng xóm láng giềng đều thích trêu chọc, lúc bé anh còn thường xuyên theo dì ghé qua nhà bà nội ăn đồ ăn ngon.

Anh là người có tinh thần trách nhiệm cao, từ khi anh còn là một đứa trẻ, anh luôn giữ chức lớp trưởng suốt những năm trung học,  cho đến chức đội trưởng khi lên đại học, và luôn là những người tiên phong trẻ xuất sắc, anh được ví như con nhà người ta trong truyền thuyết.

Và con nhà người ta này, luôn có một con sên đi theo sau mông, đó là Vương Nhất Bác, một đứa trẻ hơi gầy.

Tiêu Chiến chính là nhìn Vương Nhất Bác lớn lên, từ lúc cậu một tuổi cho đến khi 7, 8 tuổi. Thời gian 7 năm, anh luôn làm tròn thiên chức của một người anh,  không nói đến chuyện che gió che mưa, nhưng Tiêu Chiến cam lòng đem những đồ vật tốt nhất cho Vương Nhất Bác. Gia đình Tiêu Chiến cũng rất thương đứa bé này, cho nên, ngay từ nhỏ, Tiêu Chiến đã bắt đầu học cách cho đứa trẻ này uống sữa, còn học cách thay tã.

Chỉ là năm 4 tuổi, Tiêu Chiến không phải được gọi là ca ca, mà Vương Nhất Bác lúc đó cũng không gọi là Vương Nhất Bác.

Trẻ em đối với thế giới này luôn luôn hiếu kỳ, giống như Tiêu Chiến lúc nhỏ luôn quấn quýt lấy mẹ mình, và luôn hỏi bà những câu hỏi như "vì sao?" Ví dụ như anh sẽ thường xuyên hỏi "tại sao lũ kiến lại di chuyển?" Sau đó Tiêu Chiến  lại nhàm chán, ngồi xổm trên mặt đất, dùng nhánh cây  trêu đùa một đám kiến đang bò.

Anh nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, anh nhìn thấy mẹ mình đang bế  một đứa trẻ như bánh bao nhỏ vào nhà.

Sau lưng mẹ anh là một người cô cao, gầy, xinh đẹp, với mái tóc ngắn.  Người cô mặc một chiếc quần jean màu xanh nước biển và một đôi giày da to màu đen, trên tay cô đang xách hai chiếc hộp da to và nặng màu nâu.

Thực ra Tiêu Chiến cũng không rõ ràng lắm về màu sắc cụ thể, chỉ là anh nhớ, ngay khi bà cô xinh đẹp vừa bước vào cửa đã đặt vali xuống, tiến đến ôm anh.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Tiêu Chiến  không kịp phản ứng và phản kháng.  Tiêu Chiến nghe người cô xinh đẹp này ôm anh và nói với mẹ anh: "Vân Vân tỷ, Chiến Chiến của chị thật dễ thương, khuôn mặt nhỏ này có da có thịt, được nuôi dưỡng rất tốt nha."

Mẹ của Tiêu Chiến họ Hồ, tên gọi là Hồ Vân Vân.

"Gọi dì đi con." Hồ Vân Vân nhắc nhở Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến giọng điệu ngọt ngào và mềm mại động lòng người, anh dùng tiếng phổ thông Giang Hoài, lớn tiếng chào một câu :"dạ con chào dì."

Người cô xinh đẹp xoa tóc Tiêu Chiến, mỉm cười đáp lại anh bằng tiếng phổ thông :"xin chào Tiêu Chiến."

Giọng dì thật hay, lanh lảnh như chim sơn ca.

Trên tay Hồ Vân Vân đang ôm một đứa bé, đứa bé đang ngủ, cả khuôn mặt đều nhăn nhó lại với nhau, thoạt nhìn giống như đang phiền muộn. Bà đem đứa trẻ đặt trước mặt Tiêu Chiến, để cho Tiêu Chiến nhìn rõ tướng mạo của đứa nhỏ này, bà ôm lấy đứa nhỏ và giới thiệu với Tiêu Chiến :"Chiến Chiến, đây là con trai của dì Vương Thụy, tên là Tiểu Kiệt, sau này, con có em trai để chơi đùa cùng nhau rồi."

Trong những năm 1990, nhà ở thương mại đã có xu hướng gia tăng trong một thời gian. Nhưng ở các thị trấn nhỏ ở phía Nam, hầu hết mọi người đều sống trong những ngôi nhà gỗ của riêng họ, và ngôi nhà của Tiêu Chiến rất gọn gàng, vuông vắn.

Ba mẹ Tiêu Chiến rất thích dọn dẹp, ba Tiêu Chiến là một người có năng lực mạnh mẽ, ông có ý định sẽ mở rộng nhà khi đã tiết kiệm được một số tiền. Sân nhỏ dự định sẽ xây bồn hoa, bên trong và bên ngoài lát gạch đỏ, tường trắng quét xi măng, nhà bếp, phòng khách, nền nhà đều lát gạch, nền nhà sạch sẽ, sáng sủa, và ngôi nhà của Tiêu Chiến thời đó, được xem là một ngôi nhà sang trọng.

Mở cửa bước vào sân, đối diện với phòng ăn của sảnh chính, hai bên trái phải của sảnh chính có một phòng ngủ.  Phòng bếp được xây dựng bên trái ngoài chính diện, bên tay phải là một gian phòng không thường xuyên mở cửa, cửa đóng then cài nhưng không khóa.

Hồ Vân Vân dẫn Vương Thụy đến căn phòng nhỏ cạnh chính diện. Bà vẫn ôm chặt đứa bé đang ngủ, nhẹ nhàng giải thích với Vương Thụy :"căn phòng này từ khi xây dựng đến nay không ai ở, ta và lão Tiêu bỏ không ít đồ dùng vào đó, có chút giống như nhà kho, tối nay ta sẽ cho người đến dọn dẹp."

Bà bẻ khóa và đẩy cửa bước vào.

Căn phòng có rất nhiều không gian, ngoài việc xếp nhiều chăn ga gối đệm, dụng cụ gia đình như bồn tắm, xe tay ga, thì đây thực sự là một căn phòng rộng rãi và đẹp mắt.

Hồ Vân Vân ôm đứa bé dò xét một vòng, tiếp tục nói với Vương Thụy :"giường con nít trước đây chúng ta đã dùng qua, để ta đem đi cọ rửa một chút, sau đó đặt thêm đệm, là Tiểu Kiệt có thể sử dụng."

"Vân vân tỷ, đừng phiền phức như vậy, cảm ơn chị rất nhiều, em.....em thật sự xin lỗi."

"Không cần khách khí, một mình cô chăm sóc con thật không dễ dàng chút nào."

Tiêu Chiến lặng lẽ mở miệng :"dì, người thả con xuống."

Vừa được thả xuống, anh liền đi tới chỗ mẹ, ngẩng đầu tò mò hỏi: "Mẹ, sao mẹ ôm em trai hoài vậy?"

"Bởi vì em trai đang ngủ."

"Sao em trai ngủ hoài vậy?"

"Em trai còn nhỏ, cần ngủ đủ giấc."

"Vậy khi nào em ấy sẽ thức dậy để chơi với con?"

"Chiến Chiến phải đợi thêm một thời gian nữa, khi em trai lớn, hai đứa mới có thể chơi cùng nhau."

"Vậy khi nào em trai mới lớn lên?"

"Chờ thời điểm cậu ấy lớn lên, thì là lớn lên. Chúng ta đem Tiểu Kiệt cùng về phòng ngủ thôi nào, tương lai, con sẽ phải giúp dì Vương Thụy chăm sóc em trai nha."

"Được ạ."

Tiêu Chiến  vươn bàn tay nhỏ của mình ra, cẩn thận chạm vào tay em trai mình.  Cậu không dám kéo mạnh, cứ đi một vòng, sợ mình đánh thức đứa bé, anh chỉ nhỏ giọng gọi "Tiểu Kiệt đệ đệ."

Tiểu Kiệt còn đang ngủ, không đáp lại anh, Tiêu Chiến ngồi chồm hổm trên mặt đất nghịch mấy con kiến đang bò, rồi lập tức xoa xoa bàn tay của em trai mình trên đó.

"Kiến di chuyển" sắp mưa to.

Bên ngoài nhà vang lên một tiếng "bùm" khiến Tiểu Kiệt  đang ngủ yên giấc, bật khóc lớn.

"Đứa bé này sao lại khóc rồi? Tiểu Kiệt, đừng khóc, huhu."

Nhìn cảnh tượng này khá buồn cười, Vương Thụy  không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn từ phía sau, không biết tại sao, hai tròng mắt lặng lẽ đỏ lên.

Hồ Vân Vân  là kế toán của một nhà máy phân lân quốc doanh gần đó, trong khi Vương Thụy là kỹ thuật viên phòng thí nghiệm, vừa được bổ nhiệm vào mùa hè này.  Vốn dĩ hai người không có nhiều tương tác, nhưng mỹ nữ luôn gây xôn xao dư luận, đặc biệt là mỹ nữ độc thân nhưng đã có con.

Vương Thụy viết đơn xin nhà máy sản xuất phân lân cho mình được ở ký túc xá, nhưng chưa được chấp thuận. Ký túc xá tiêu chuẩn trong nhà máy là 2 hoặc 4 người, ai lại muốn ở chung với một người có con nhỏ 1 tuổi cơ chứ?

Con trai còn nhỏ, Vương Thụy lại vừa được phân bố đến nơi đây, chưa quen cuộc sống nơi này, chưa biết ở đâu, nên phải ký túc trong một khách sạn nhỏ gần đó. Không có ai chăm sóc Tiểu Kiệt, cho nên, Vương Thụy phải đưa con theo đi làm cùng, tính chất công việc có chút ảnh hưởng đến đứa bé, bởi vì chất hóa học trong phòng thí nghiệm cực kỳ không an toàn và bất tiện. Cũng may từ nhỏ, Tiểu Kiệt đã hiểu chuyện, bình thường luôn an ổn ngủ.

Câu chuyện về người phụ nữ xinh đẹp được người trong nhà máy truyền tai nhau, khó phân biệt thật hay giả, trong những lời miêu tả chân thực và sống động của các đồng nghiệp khác, cuối cùng cũng khiến Hồ Vân Vân chú ý.  Hồ Vân Vân vẫn là người hiểu rõ nhất nỗi vất vả của phụ nữ, cảm thấy điều kiện gia đình cũng đủ tốt, cho nên liền cho Vương Thụy thuê một căn phòng với giá rẻ, được coi là một sự giúp đỡ, và bà cảm thấy xứng đáng với lương tâm của mình.

Gia đình bà sống gần nhà máy, điều này giúp cho việc chăm sóc con của Vương Thụy thuận tiện hơn.  Đối mặt với lòng tốt như vậy, Vương Thụy thực sự rất biết ơn.

Nếu phải nói về việc tại sao Vương Thụy  lại dắt con đi một mình, thì sau này, Tiêu Chiến nghe mẹ mình kể lại là, rốt cuộc đó chỉ là câu chuyện của một nữ sinh viên đại học trẻ tuổi, bị đối xử tệ bạc và bị một tên cặn bã bỏ rơi, làm hại nửa đời còn lại của cô ấy.

Vương Thụy  là một người tốt bụng, kiêu ngạo, không chịu cúi đầu cầu cứu, đến nỗi không muốn nhận lỗi khi mang thai, cha mẹ không chịu nhận đứa trẻ, nên bà  đã đến thành phố khác, không do dự, tự mình sinh con và một mình nuôi con.

Baba của Tiêu Chiến là nhân viên của trung tâm văn hóa thị trấn, ông rất chú trọng đến việc giáo dục nhân văn trong gia đình, vì vậy từ nhỏ, Tiêu Chiến đã có rất nhiều truyện tranh, cùng tiểu thuyết, trong nhà còn sớm đặt mua  VCD, CD, đem tố chất giáo dục làm mục tiêu quan trọng cho bạn nhỏ.

Mùa hè năm 1998, mưa rất nhiều, mưa không dứt.  Tiêu Chiến không thể lẻn ra ngoài chơi như trước đây, anh chỉ có thể ngồi ở nhà, nhìn đứa em trai Tiểu Kiệt  mà anh vừa gặp.

Anh đã học cách kể chuyện cho em trai mình nghe, còn có thể gấp máy bay origami và nhảy ếch. Anh sẽ lấy đồ chơi của mình và chạy đến phòng của Tiểu Kiệt  và sau đó anh sẽ ngồi bên cạnh giường của em trai mình, với một chiếc ghế dài bằng gỗ, và chờ đợi cậu ấy tỉnh ngủ.

Mưa quá lớn, động tĩnh kinh người, khi Tiêu Chiến dỗ em trai ngủ, anh sẽ học hát như những người mẹ. Những ngôi sao treo trên bầu trời và tỏa sáng rực rỡ, giống như nhiều đôi mắt nhỏ. Ngược lại, Tiểu Kiệt không ngủ, và nhìn Tiêu Chiến với một nụ cười ngây ngô.

Tiêu Chiến lúc này không cao, anh phải bước lên một băng ghế nhỏ để đến mép cũi.  Anh mở to mắt nhìn Tiểu Kiệt  đang thức, và nhìn chằm chằm vào anh, anh sẽ nói chuyện với em bé má sữa, hết lần này đến lần khác.

"Đệ đệ, vì sao em còn chưa nói chuyện  được?"

"Đệ đệ, về sau, em phải gọi anh là ca ca nha...."

".........."

Tiêu Chiến nói từng từ một, rất nghiêm túc, lặp đi lặp lại, luôn luôn ở bên tai Tiểu Kiệt. Cũng khó trách, khi Tiểu Kiệt, hơn 1 tuổi, ngoài tiếng gọi "mẹ" thì  chỉ mới học xong một t cái "khen" 

Vào thời điểm đó, hộ khẩu của Tiểu Kiệt vẫn chưa được đăng ký, và tên của cậu vẫn chưa được xác định.

Vương Thụy kiên trì muốn đem hộ khẩu của mình đến Bưu Thành, nhưng đợi công ty cấp hộ khẩu tập thể rất lâu, sau đó bà yêu cầu công ty cấp giấy chứng nhận nhân sự, cuối cùng cầm giấy khai sinh của đứa trẻ, đi lập hộ khẩu cho Tiểu Kiệt.

Tên của đứa trẻ là Vương Nhất Bác, đây là mong muốn của Vương Thụy.

Hồ Vân Vân  hay nói đùa với Vương Thụy: "Nhất Bác  là một cái tên hay, nó khá hợp với Chiến Chiến của chúng tôi."

"Thật tuyệt nếu chúng ta có một bé gái thì tốt rồi. Các con lớn lên cùng nhau, không chừng bọn nó sẽ có thể kết hôn."

" Hahahahahaha, tôi phải làm gì đây?  Đã quá muộn."

Lúc đó con một là danh giá nhất, ai cũng cầm trên tay tấm giấy chứng nhận, nếu sinh thêm con sẽ bị phạt tiền.

Mặc dù Tiêu Chiến  không hiểu ý của việc kết hôn là gì, nhưng anh biết rằng, em trai mình có một cái tên rất đẹp, Vương Nhất Bác.

Từ đầu trong ký ức của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến là người bạn chơi thân nhất của cậu, đó là ánh sáng thời thơ ấu của cậu, là tri kỷ duy nhất trên thế giới.

Tiêu Chiến thời điểm đó thật sự rất gầy.

Lúc đó Tiêu Chiến còn lớn gan, dám lén lút đem Vương Nhất Bác xuống kênh mương nước trong bờ loa Sư, tuy không có nước, nhưng bùn đen ẩm ướt quấn chặt hai chân Vương Nhất Bác. Sau đó, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến mà rơm rớm nước mắt, chờ anh đến cứu. Hay là anh sẽ dẫn cậu đến công viên Nhân Dân, trèo lên hòn non bộ, Tiêu Chiến sẽ trốn Vương Nhất Bác, và giả vờ như không nhìn thấy, Vương Nhất Bác bật khóc, sau đó về nhà, liền ôm lấy Tiêu Chiến không chịu buông tay.

Nhưng Tiêu Chiến  thực sự yêu thương Vương Nhất Bác.

Thời điểm vào xuân hạ, hai đứa nhỏ chỉ cần dọn bồn tắm, đóng cửa lại, đem ra sân tắm rửa. Trước khi Vương Nhất Bác ba tuổi, Tiêu Chiến sẽ ngồi cùng cậu trong chậu nước, đợi mẹ hoặc dì Vương đến cọ rửa sạch sẽ, sau ba tuổi, Vương Nhất Bác lớn hơn rất nhiều, cái chậu nước rốt cuộc không thể chứa đựng được hai đứa bé. Tiêu Chiến phải đi học cách tắm rửa cho Vương Nhất Bác, chà rửa cho em trai, rồi lại đến mình.

Bưu Thành là thành phố ở phía  Nam, cũng là thành phố thích tắm rửa bên ngoài.  Trở thành văn hóa trong sinh hoạt hàng ngày của người dân nơi đây. Có một nhà tắm công cộng lớn trong nhà máy sản xuất phân lân, đóng cửa vào mùa hè và chỉ mở cửa khi nhiệt độ hạ xuống vào mùa thu.  Khi đến đây, ba Tiêu  sẽ có nhiệm vụ đưa Tiêu Chiến  và Vương Nhất Bác vào nhà tắm để tắm.

Hồ Vân Vân  và Vương Thụy  là nhân viên của nhà máy và họ có vé tháng trong phòng tắm, rất tiết kiệm chi phí.  Nhờ vậy, khu nhà tắm trong nhà máy lúc nào cũng đông, ai cũng biết mặt, biết nhau, có khi hai ba người xếp hàng chờ dưới vòi nước, nói đùa, coi như một dịp xã giao.

Vương Nhất Bác rất thích nghịch nước, mỗi lần đưa cậu ấy ra ngoài tắm, ánh mắt của Tiêu Chiến  đều không thể rời khỏi  ở trên người Vương Nhất Bác, bởi vì chỉ cần anh không chú ý, Vương Nhất Bác  có thể bỏ chạy.

"Ba, Tiểu Kiệt đâu?"

"Chắc lại chạy ra ngoài rồi? Chiến Chiến con đem táo rửa rồi ăn đi, ba đi tìm nó."

Với nước nóng từ vòi, Tiêu Chiến cẩn thận đem một quả táo rửa ba lần.

Phòng tắm công cộng được lát gạch, rất dễ trượt ngã, dép của Tiêu Chiến quá rộng, trên tay còn cầm một quả táo, mỗi lần đi lại đều cẩn thận.

Anh không thèm nhìn cặp đùi trắng nõn đang lướt qua.

Không có ai dưới vòi?  Không có ai ngồi ở bên ngoài thay quần áo?  Có người lớn trong bể tắm, một số đội khăn trên đầu, và một số có khăn trên mặt. Tiêu Chiến  liếc nhìn xung quanh và không nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Một người nhỏ bé như vậy có thể đi đâu?

Vương Nhất Bác  đang ngồi xổm bên cạnh bể tắm, xúc nước bằng một hộp xà phòng.  Chiều cao của hồ bơi che gần hết cơ thể cậu, và phần đáy trần của cậu gần như nằm trên gạch.

Một lúc sau, một chú mũm mĩm đứng dậy.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Nhất Bác  đang ngồi xổm ở đó.

"Vương Nhất Bác."

......

"Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến  đột nhiên tỉnh dậy, hóa ra là đang ngồi trong bồn tắm mà ngủ thiếp đi.  Nước trong bồn tắm vốn đã lạnh, Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy, mặc áo choàng tắm, đưa tay lên xoa mũi: Chết rồi, hình như ngạt mũi rồi, tối qua anh chỉ chế nhạo Vương Nhất Bác, giờ lại phải chịu quả báo về mình sao?

Chẳng lẽ hiện tại, chế nhạo người khác cũng sẽ bị trả giá sao?

“Vương Nhất Bác!” Tiêu Chiến  trầm giọng nói: “cậu thật phiền phức!” Anh thản nhiên ném điện thoại và máy tính bảng lên đầu giường, trong lúc hơi say, Tiểu Chiến ngã ngửa ra, giống như chìm vào biển sâu mất đi ý thức.

Còn Vương Nhất Bác thì sao? Tất nhiên là một đêm thức trắng mất ngủ. Cậu đã rút nút chai rượu và không đậy nắm lại, ban đầu, cậu thêm ít đá vào ly, nhưng sau đó cứ thế uống thẳng.

Hôm sau, Quý Tình kéo cậu vào nhóm WeChat, Vương Nhất Bác  không nói chuyện trong nhóm, chỉ nhấp vào ảnh đại diện của Tiêu Chiến  và gửi yêu cầu kết bạn.

Anh cầm điện thoại và nhìn vào nó chằm chằm cả đêm, nhưng không có trả lời cậu.

Rõ ràng có thể có người đang ngủ, nhưng lại bị ám ảnh xâm nhập, sợ là cố ý không để ý tới. Vương Nhất Bác  không kìm được lòng mình nên đã gửi đi gửi lại lời mời kết bạn.

"Anh Chiến, em về rồi."

"Anh Chiến, em thật sự không cố ý."

"Anh Chiến, em thật sự đã sai rồi."

"Anh Chiến, chăm sóc cho em."

"Ca, anh không quan tâm em sao?"

"Anh ơi, em muốn nghe anh hát" Ngôi sao nhỏ ".

Tbc.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro