Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không thể nhấc nổi cái đầu buồn ngủ của mình, và mí mắt cũng sụp xuống, vì vậy Tiêu Chiến chắc chắn rằng, anh đã bị cảm lạnh. Tiêu Chiến  lấy điện thoại dưới chăn bông, chạm vào điện thoại một lúc lâu mới nói "Này Siri, gọi cho Đinh Lạc."

Giọng nữ máy móc hỏi: "Ý anh là trợ lý Đinh Lạc?"

Nheo mắt nhìn số điện thoại được hiện ra bên trên, Tiêu Chiến  bấm nút quay số trực tiếp.

“Này, Lạc Lạc, đi mua thuốc cảm cho tôi đi, tôi không khỏe.” Giọng anh hơi khàn, mũi ngáy và hơi thở nặng nhọc, anh không quan tâm đến những gì Đinh Lạc đang nói. Sau đó  lại chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến và Quý Tình sống ở bến Thượng Hải, Đinh Lạc là trợ lý theo anh đã nhiều năm, rất nhanh nhẹn, chỉ cần được giao nhiệm vụ, lập tức làm ngay, chưa đầy 12 phút, cô đã có mặt trước cửa phòng Tiêu Chiến.

Cô ở ngoài cửa bấm chuông hai lần, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, vì vậy cô lấy thẻ phòng dự bị ra, đi vào xem thử.  Trên tay cô xách hai gói đồ, cái túi giữ nhiệt đựng thịt lợn xào cà ri và canh bún bò vừa mới mua ở  cửa hàng  bên cạnh, còn nóng hổi, ​​còn lại là những túi thuốc cảm pha nước uống.

Với một tiếng bíp, cánh cửa mở ra.

Đinh Lạc cẩn thận đóng cửa lại, đứng ở cửa gọi: "Tiêu Chiến  - anh tỉnh rồi à?"

Không ai đáp lại.

Lần này Tiêu Chiến còn chóng mặt hơn khi tỉnh dậy, giống như rơi xuống biển sâu, bởi vì nghẹt mũi và thiếu dưỡng khí, anh bị ngạt thở.  Loay hoay một hồi, ý thức của anh mới dần dần trở lại, anh cầm áo len và quần tây bên cạnh mặc vào, mang dép đi rửa mặt.

Người vẫn có chút lạnh, Tiêu Chiến lấy áo choàng ngủ của khách sạn, làm áo choàng trước.

Đinh Lạc  đặt thức ăn lên bàn cà phê, đổ đầy thuốc cho Tiêu Chiến vào cốc dùng một lần, rồi bắt đầu thu xếp hành lý.  Sếp của cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, hành lý được xếp gọn gàng trong các túi đựng đồ khác nhau, nhưng đối với cô cũng không phải vấn đề gì to tát, cứ đóng gói một cách tùy tiện.

Trong điện thoại di động có hơn 70 tin nhắn trong Wechat, Tiêu Chiến im lặng đánh răng, nhóm trò chuyện mới có tên là :"không bằng vũ đạo." Quý Tình và Diệp Thanh Khải không có trò chuyện trong nhóm đó, những người gửi lời mời kết bạn cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Tiêu Chiến mở đống tin nhắn, trong đầu ong ong như muốn nổ tung, có chút nói không nên lời, những người này không biết nói chuyện gì, ba bốn giờ sáng vẫn chưa ngừng, chẵn lẻ không cần ngủ sao?

Trẻ trâu!

Anh nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của Vương Nhất Bác.

Ngay sau lời mời kết bạn của Vương Nhất Bác, có một tài khoản tên là Sun, gửi lời mời kết bạn cho anh vào hai ngày trước, nhưng Tiêu Chiến hoàn toàn không quan tâm.

Anh đi ra ngoài chào hỏi trợ lý nhỏ, nhìn thấy ngay cả cơm trưa cũng đã có, cười hì hì nói "cảm ơn." Sau đó cầm đồ ăn trên bàn lên ăn.

Ngoài ra còn rất nhiều tin nhắn chưa được đọc, vì bị anh cài chế độ chặn tin nhắn. Đầu tiên, Tiêu Chiến chọn những tin nhắn quan trọng để đọc, chẳng hạn như tin nhắn thoại của Quý Tình. Anh vừa ăn vừa mở tin nhắn, lúc vừa mở lên, khiến anh sợ đến mức thức ăn trong miệng  rớt ra ngoài.

Quý Tình nhắn .

"Vương Nhất Bác nói sẽ đến gặp cậu, nên tôi đã cho cậu ấy số phòng của cậu."

Tiêu Chiến nhắn lại : bây giờ tìm em làm gì vậy? Chút nữa chúng ta lên máy bay rồi."

Quý Tình lại nhắn :"làm sao tôi biết, cậu hỏi cậu ấy đi."

Được rồi, đã đến rồi.

Anh cúi đầu vớt miếng bánh vừa rơi xuống trong tô canh bún bò. Bánh rán của Dahunchun không có nhiều dầu mỡ, thịt bánh hơi khô ở dưới, nhưng rất giòn, Tiêu Chiến rất thích loại bánh có vị cứng này. Nước súp bún bò có vị cà ri, có một chút gia vị, nhưng không hề cay, sẽ không khiến cổ họng của Tiêu Chiến bị kích thích. Bởi vì đầu lưỡi lúc này có chút đắng, bát canh này khiến anh cảm thấy rất khoái khẩu.

Tiêu Chiến ậm ừ ăn ba miếng bánh rán, và nửa bát súp.

Chuông cửa vang lên, giống như tiếng chuông báo thức nổ bên tai Tiêu Chiến .  Anh đẩy ghế đứng dậy, nhưng thấy chân của cô trợ lý nhỏ bé còn nhanh hơn anh.

Đứng ở cửa là một thanh niên đẹp trai và hào hoa, mặc áo khoác đen xám và đội mũ lạnh màu đen.

Hôm trước Đinh Lạc không đi theo bọn họ, nên chưa gặp qua Vương Nhất Bác, trong lòng cảm thấy, vẻ ngoài của người này so với ông chủ của mình, không thua là bao, và người này nhìn giống như một ngôi sao. Chỉ là, anh chàng đẹp trai trước mặt vẫn không ngừng ngước nhìn phía sau lưng cô, Đinh Lạc triển khai ra - da trên người, cả người trở nên cẩn thận hơn.

"Anh tìm ai vậy?"

"Tiêu Chiến có ở đây không?"

Đinh Lạc tim đập loạn xạ, trong lòng thầm chửi : fuck, không phải fan tư sinh chứ? Nhưng làm thế nào lại biết nơi này?

"Tiêu Chiến là ai? Anh tìm nhầm phòng rồi, đây là phòng của tôi."

Vương Nhất Bác im lặng, lúc nãy khi cậu vẫn còn ở trên đường, cậu đã nhìn thấy Tiêu Chiến trả lời yêu cầu kết bạn của mình, vì vậy cậu cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho anh.

"Lạc Lạc, để cậu ấy vào." Giọng Tiêu Chiến vang lên từ phía sau.

Đinh Lạc  không có lựa chọn nào khác, ngoài việc quay người sang một bên, để nhường chỗ cho Vương Nhất Bác bước vào cửa, cô thấy thanh niên đẹp trai này hùng hổ xông vào, ôm chặt lấy sếp của mình.

Cô đứng đó, không dám nhúc nhích.

Vương Nhất Bác thấp hơn Tiêu Chiến một chút, cậu quấn lấy eo Tiêu Chiến, đem đầu đặt lên vai Tiêu Chiến, nói với giọng nói như bị bóp nghẹn :"Anh Chiến, em nhớ anh rất nhiều."

Người này từ bên ngoài vào, mang theo một cỗ khí lạnh, nhưng vào lúc này, lại phát ra một cỗ nhiệt như hỏa cầu.

Tiêu Chiến sụt sịt, cổ họng anh có chút ngứa ngáy, anh cố nén ý định ho khan của mình, giơ tay xoa lên mũ Vương Nhất Bác hai lần, nói :"trước tiên....em buông tay ra đã....rồi nói chuyện."

"Không...."

Đinh Lạc khẽ liếc nhìn hai người đang ôm nhau, có chút vô lực, bầu không khí thật quỷ dị, cô sợ ở lại cũng không thích hợp.  "Cái đó ... Tiêu Chiến, anh nhớ uống thuốc, em về phòng thu dọn đồ trước!"

Đinh Lạc chạy ra ngoài, đóng cửa "rầm" một tiếng.

Tiêu Chiến bước vào trong.

“Giọng anh không ổn, hôm qua vẫn ổn, sao đột nhiên bị cảm vậy?"

"Đều là do em."

"Sao cơ?"

Sau khi ăn xong phải uống thuốc, Tiêu Chiến sờ vào chén thuốc Đinh Lạc ngâm, hai ngụm liền uống sạch, "nói về chuyện đó đi." Tiêu Chiến giống như Nhị Lang, gác chân lên, dựa lưng vào ghế sofa, giọng nói khàn khàn trầm thấp, toác ra khí chất của một người đàn ông to lớn.

"Hiện tại tìm anh làm gì? Chẳng lẽ không thể trò chuyện trên Wechat sao? anh chỉ còn nửa tiếng nữa là phải đi rồi."

"Ca, thực xin lỗi." Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi, cậu ngồi xuống, cậu dùng mông mình chen lấn với Tiêu Chiến, làm cho Tiêu Chiến phải nhích người sang một bên, căn bản không có cảm giác xa lạ câu nệ người lạ.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhường chỗ cho cậu.

Vương Nhất Bác  trầm mặc suy nghĩ một lúc,  không đầu không đuôi, đột nhiên nói.

"Mẹ em đưa em trở lại Lạc Dương để gặp ông bà ngoại, nhưng sau đó họ cãi nhau ba, bốn lần, chúng em rời đi, và trực tiếp đến Thượng Hải. Bà ấy sẽ kết hôn với chú Rick, và sau đó bà ấy sẽ đến Los Angeles."

Tiêu Chiến lưng thẳng tắp, có chút cứng ngắc.

Vương Nhất Bác giọng điệu trầm ngâm, chỉ trong vài câu nói, cậu đã tóm gọn mọi chuyện liên quan đến Tiêu Chiến  trong mấy năm qua:"ngay từ đầu không phải không quen, chỉ là tâm tính em không tốt, luôn cùng mẹ em cãi nhau, cũng không nhớ ra phải liên hệ với anh.....về sau, em viết thư cho anh, cũng gửi cả bưu thiếp, nhưng toàn bộ đều bị trả về, em liền thay đổi địa chỉ cửa hàng phân lân, người nhận em ghi địa chỉ của dì Vân, nhưng vẫn không được. Em gọi điện thoại cho bưu cục, bên kia một mực nói với em, em nên xác nhận địa chỉ, nhưng em làm thế nào để xác nhận đây? Rõ ràng địa chỉ chính là chỗ này, năm 2013 em đã trở lại Bắc Kinh để tham gia một cuộc thi Hip - hop, và bí mật trở về Bưu Thành một chuyến, nhưng đã thay đổi hoàn toàn, nhà của chúng ta đã không còn nữa, nhà máy phân lân cũng không còn, trường học cũng không còn, em không thể tìm thấy. Em không biết tìm anh ở đâu, tất cả đều không còn."

Gió thổi  từ điều hòa trong phòng khách sạn thật ấm áp, áo khoác trên người Vương Nhất Bác vẫn chưa cởi ra, cậu có vẻ hơi sốt ruột. Một tay của cậu giữ thắt lưng áo choàng tắm của Tiêu Chiến, trong lúc nói chuyện, còn vô thức vuốt ve.

"Vậy mẹ em không về nước với em sao?"

"Không! Em trở lại một mình."

"Vậy em làm sao đến được Bưu Thành?"

"Em đi xe buýt."

Dáng vẻ làm như không quan tâm lúc nãy của Tiêu Chiến đã biến mất, anh nghĩ, Vương Nhất Bác lúc đó mới 8 tuổi, làm sao nhớ được nhiều như vậy, cho dù 13 năm, thì cậu mới 16 tuổi.....Bất quá Bưu Thành chỉ là một cái huyện cấp thành phố, có đường sắt cao tốc. Đứa nhỏ này đến cùng lá gan lớn bao nhiêu, dám một mình đến Bắc Kinh, không có thông tin liên lạc, cũng không có người lớn đi cùng, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.........? Anh thật sự không dám nghĩ đến việc đó.

Mới qua năm mới, mà Tiêu Chiến đã thở dài mấy lần.

Tiêu Chiến vuốt tóc Vương Nhất Bác, hắng giọng trả lời :"Năm thứ hai sau khi dì Vương Thụy đưa em đi, kho đạm của nhà máy sản xuất phân bón gần đó bị nổ, rất nhiều người bị thương, sau này, chính phủ treo một tấm biển lớn, ngừng hoạt động, lâu lâu ra lệnh dọn dẹp sạch sẽ những nhà máy nguy hiểm này, nhà máy sản xuất phân lân cũng được lệnh dời ra khỏi thành phố, mẹ anh cũng từ chức, thật sự anh đã phải trì hoãn ở đó rất lâu. Trong một thời gian dài, sau khi nó bị phá bỏ, trường tiểu học ở ngoại thành lúc đầu không chuyển đi, khi anh học xong lớp sáu, anh chuyển thẳng đến trường khác và nó đã biến mất ”.

Vương Nhất Bác  gật gật đầu, qua một lúc lâu, được  Tiêu Chiến  xoa đầu, thật sự rất thoải mái.

"Tiểu Kiệt, anh không tức giận, anh cũng nhớ em."

Mặc dù Tiêu Chiến nói điều này, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không thoải mái.

So với Tiêu Chiến, cậu nhớ anh nhiều hơn, nỗi nhớ của cậu cực kỳ khó tả, cậu luôn muốn nói với Tiêu Chiến, nhưng cậu không dám.

Tiêu Chiến ôm lấy bả vai Vương Nhất Bác, không theo quy luật mà vuốt ve, trong nội tâm hai người đều tràn đầy sự tiếc nuối, tình cảm của hai người còn rất nhiều ràng buộc phức tạp.

"Em vẫn muốn, em đã nghĩ, sau khi mọi thứ an ổn, em sẽ liên lạc với anh....em, em kỳ thật không biết, em còn cho rằng mẹ sẽ trở về, em căn bản không muốn đi, em cùng mẹ khóc rất lâu, sớm biết như vậy, hôm sinh nhật của anh, em nên ăn nhiều bánh sinh nhật hơn, rất lâu, em không có cùng anh đoán sinh nhật. " Âm thanh của Vương Nhất Bác dần nghẹn ngào, cậu dừng lại một lúc lâu không nói tiếp, cúi đầu xuống nằm trên đùi Tiêu Chiến, trên mặt lặng lẽ rơi nước mắt.

Ngày mà ông chú người nước ngoài tên Rick đến đón gia đình Vương Nhất Bác,  là ngày 5 tháng 10 năm 2005. Ngày đó được chọn quá tốt, ngay sau khi Tiêu Chiến cắt bánh sinh nhật, trên bàn đã không còn hai người.  Mỗi năm vào ngày sinh nhật của mình, Tiêu Chiến  đều phải nghĩ đến người em trai mà anh luôn giữ trong lòng.

Anh nghe thấy Vương Nhất Bác khóc nức nở, nhẹ nhàng lấy mũ của Vương Nhất Bác xuống, quả nhiên đã nóng toát mồ hôi. Anh vuốt ngược tóc của Vương Nhất Bác, lau mồ hôi trên trán cậu, rồi giải thích với Vương Nhất Bác :"ngày hôm qua anh ngủ quên, không phải cố ý, ai bảo em gặp mặt đều không gọi anh là ca ca, anh còn tưởng rằng Tiểu Kiệt không còn muốn nhận lại anh."

"Không phải, em thích nhất Chiến ca ca, em  làm sao dám!"

Thật tốt, năm mới bắt đầu, và em trai anh đã trở lại.  Từ hôm nay, Tiêu Chiến vẫn là người anh thân thiết nhất của Tiểu Kiệt, Tiêu Chiến có thể tiếp tục chiều chuộng Tiểu Kiệt của mình.

Vương Nhất Bác có những bí mật trong quá khứ, chỉ có thể nói vài lời, có những điều cậu không dám nói hoặc không thể nói bây giờ. Nếu làm vậy, cậu có thể sẽ mất đi người mình yêu nhất, nên đành phải ngoảnh mặt làm ngơ "Anh Khải hỏi em muốn làm việc với minh tinh không? Em không muốn đảm nhận công việc của ngôi sao, nên em chỉ báo giá thôi, không đắt đâu, nếu là anh, em sẽ làm miễn phí cho anh."

“Khụ khụ.” Tiêu Chiến ho khan một tiếng.

"Em là fan hâm mộ của anh."

"Ưm.....Vương lão sư, xin đừng nịnh nọt tôi."

"Không có! Không có." Vương Nhất Bác không cuốn, chỉ tiếp tục lảm nhảm :"may mắn anh là đại minh tinh, bằng không thì....bằng không, em không biết đi chỗ nào tìm anh huhu. Anh biết không, lúc tìm thấy tin tức của anh trên mạng, em rất hào hứng, em hận không thể mua vé máy bay lập tức trở về, kết quả lúc em trở về, anh lại đi nơi khác. Em chỉ biết địa chỉ công ty trước đây của anh là ở Thượng Hải, nên em đã thuê  văn phòng ở đây, kết quả anh lại đột ngột chấm dứt hợp đồng......em muốn xem anh biểu diễn, nhưng những lúc anh biểu diễn, em lại không mua được vé, em phải chấp nhận mua vé giá cao ngất ngưởng.

Cậu nhóc có vẻ ngoài lạnh lùng này, trước mặt người anh trai thân yêu nhất của mình, điên cuồng khóc, trong nháy mắt, sụp đổ tất cả hình tượng bao lâu nay,  vì khóc, mà lời nói trở nên ngắt quãng. Cậu có chút ủy khuất, cậu phải chạy theo, theo đuổi tin tức của Tiêu Chiến, và mất rất nhiều thời gian sau khi trở về nước, mới tìm được người, rõ ràng cậu cũng giống như Tiêu Chiến, xem anh là anh trai tốt nhất trên đời.

"Này! Sao em lại khóc vậy Vương Nhất Bác, em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Anh không thể bỏ mặc em, em là trở về đây một mình......" Vương Nhất Bác ngồi dậy, nét mặt nghệch ngạc, vươn ngón tay út ra, móc tay với Tiêu Chiến, cưỡng ép Tiêu Chiến phải hoàn thành nghi thức lời hứa. Cậu có chút lưu manh nói :"chúng ta móc ngoéo, dù một trăm năm cũng không thay đổi, Chiến ca, anh bây giờ lợi hại như vậy, em quyết định tiếp tục dựa vào anh, và em không bao giờ rời đi một lần nào nữa."

Tiêu Chiến không muốn mềm lòng cũng không được, "được được, về sau anh biểu diễn sẽ cho em đãi ngộ, không tốn tiền, bây giờ em đã là Vương Nhất Bác cao lớn, sao giống như Vương Nhất Bác lúc bé y như đúc thế ?" Nước mắt của cậu hết giọt này đến giọt khác rơi xuống, sáng lóng lánh, từ trên mặt cậu nhỏ xuống.

Tiêu Chiến rút ra ba, bốn tờ khăn giấy, đem lau mặt cho Vương Nhất Bác. Động tác của anh cực kỳ ôn nhu, một bên lau nước mắt, một bên dỗ dành:"đừng khóc nữa, Vương Nhất Bác lão sư yên tâm đi, anh sẽ trả tiền cho em sau mỗi khóa học, anh sẽ trả cho em cao nhất được không? Anh trai sẽ không đối xử tệ với em đâu."

"Hừ hừ."

Chú heo con rốt cuộc cũng ậm ừ một tiếng, tính toán không có nóng nảy.

Sau khi trò chuyện với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chạm vào điện thoại di động của mình, nhìn thấy Quý Tình đã đến sảnh dưới lầu, cũng sắp đến giờ anh bắt chuyến bay trở về Bắc Kinh.

Anh cởi áo choàng tắm ra, nhờ vả Vương Nhất Bác, :"Tiểu Kiệt, em vào nhà vệ sinh, lấy giúp anh bao rửa mặt ra đây, anh phải thay áo khoác, chuẩn bị rời đi." Trong lúc nói chuyện, anh ho khan một tiếng, rồi trả lời lại tin nhắn.

Vương Nhất Bác tay chân lanh lẹ, cầm đồ vật ra, còn hỏi thăm:"ca, anh có túi giữ ấm sao?"

“Cái này.” Tiêu Chiến khoác áo khoác, rút ​​cái cốc trong túi ra, đưa cho Vương Nhất Bác.

"Anh cần uống thêm nước ấm và nghỉ ngơi thật tốt khi về Bắc Kinh. Em đang ở Thượng Hải và sẽ không đi đâu cả."

"Được."

Vương Nhất Bác rót đầy nửa cốc nước nóng cho anh, pha một ít nước khoáng vào, cúi đầu cảm nhận hơi nóng bốc lên, đậy nắp phích lại cho Tiêu Chiến  khi nhiệt độ nước gần đến nơi.

Nhìn thấy Tiêu Chiến  ăn mặc chỉnh tề và đeo khẩu trang, cậu cảm thấy buồn bã chia tay, lông mày nhíu lại, cầm cái cốc của Tiêu Chiến  đứng yên, chờ anh kéo va li đi đến, liền kéo người ta lại ôm.

"Em không thể ngủ ngon, nếu không có anh trai. Em không muốn xa cách anh."

"Cái đuôi nhỏ đã trưởng thành rồi, hơn nữa, em không phải đi làm sao?"

Vương Nhất Bác rầm rì, miễn cưỡng buông ra.

Khi thang máy đi xuống, Tiêu Chiến nhìn vào gương trong thang máy, chỉnh sửa lại tóc, Vương Nhất Bác  nghiêng người sang một bên nhìn anh, đột nhiên lấy mũ len quấn quanh đầu Tiêu Chiến.

"Này! Em làm anh giật mình!" Tiêu Chiến  hai mắt lập tức mở to, nhanh chóng đè lên trên đầu của mình, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác.

"Đưa cho anh mang theo giữ ấm, vừa có thể nhìn vật nhớ người."

"Oa! Tiểu tử thúi, muốn anh  nhớ em sao?" Tiểu Chiến giơ nắm đấm giả bộ đánh Vương Nhất Bác.  Diễn xuất của cậu  rất xuất sắc, giả vờ trợn mắt, làm bộ khiếp sợ, khiến Tiêu Chiến cười toe toét.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào hai chiếc răng thỏ của anh trai mình, trong lòng không thể vui hơn được, lúc đến trời u ám,  lúc đi, sau cơn mưa trời lại sáng.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, Vương Nhất Bác  mỉm cười kéo vali của Tiêu Chiến  đi ra ngoài.  Cậu đi tới ghế sô pha ở đại sảnh nói chuyện với Quý Tình, có lẽ là để chào hỏi, rồi đặt vali của Tiêu Chiến  xuống.

"Em sẽ không tiễn anh đâu, anh ơi, em vẫn còn lớp học, hẹn gặp lại sau."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, nhìn phía trước Tiêu Chiến. Không có sự che chắn của chiếc mũ, tóc mái của anh rũ xuống và che đi cái trán, khiến anh trông giống như học sinh trung học. Cậu nói "tạm biệt " một cách nghiêm túc, mặc dù vẫn đang vẫy tay với Tiêu Chiến, khóe miệng vẫn nở một nụ cười, hai má cũng nâng cao lên, khiến người ta nhìn vào muốn đưa tay véo.

Vương Nhất Bác có chút mới mẻ, Tiêu Chiến giống như rất hoài niệm, anh nhìn bộ dáng của bạn nhỏ, trong nội tâm có chút tiếc nuối, 13 năm qua đi, anh đã bỏ lỡ Vương Nhất Bác, đó là khoảng thời gian không thể nào lấp đầy được.

Nó thực sự sẽ là một điều đáng tiếc.

Nếu Tiêu Chiến  và Vương Nhất Bác  luôn có thể ở bên nhau, trải qua cấp 2, cấp 3 và đại học, nếu hai người họ luôn ở bên nhau, liệu họ có thể bắt đầu một cuộc sống  hoàn toàn khác trong cuộc đời?

Nhưng đáng tiếc là không có nếu.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro