Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một giờ tối, Tiêu Chiến vẫn không ngủ được. Anh muốn ngủ nhưng lại bị những suy nghĩ của mình ngăn cản. Cái cảm giác chèo thuyền giữa biển cả mênh mông quen thuộc lại trở về, khiến anh chìm đắm, khiến anh bơ vơ.

Hay cứ sống thế này, không yêu, nhưng có thể nói chuyện, có thể thân mật, có thể ở bên nhau.

Dù sao, hôn nhân và tình yêu không phải là một, tình dục và tình yêu không phải là một, phải không?

Tiêu Chiến phân vân giữa đau khổ trong tỉnh táo và vui vẻ trong mơ hồ, anh không biết nên chọn bên nào, càng không thể kiểm soát được sự dịu dàng và rung động trong tim.

Một bên đau khổ, một bên là đau khổ trong tương lai.

Nghĩ đến chiều nay theo Vương Nhất Bác đến khuôn viên trường đại học của hắn, nhìn thấy thư viện làm bằng tầng tầng lớp lớp viên gạch, bên trên khắc hàng nghìn ngôn ngữ, nhưng không ngôn ngữ nào Tiêu Chiến hiểu được.

Giống như hai người họ, bằng mặt không bằng lòng, tâm trí rối bời, không ai hiểu ai.

Sự việc mấy ngày nay chất chồng lên nhau, Tiêu Chiến không phải trái tim sắt đá không chút động tâm, anh chỉ không biết sau này sẽ sống với Vương Nhất Bác như thế nào.

Làm một "vật cát tường" không có trái tim, chỉ đặt ở nhà như một vật trang trí đẹp mắt, hay có thể tham vọng hơn, để ngày tháng sau này cũng giống hôm nay?

Nghĩ đến hôm nay, Tiêu Chiến thực sự có thể mô tả nó bằng từ mỹ mãn.

Tiếc là hai chữ mỹ mãn phía trước là mỹ, là đẹp nhưng vẫn còn thiếu chút gì đó. Tình cảm không phải công tắc, không có cách nào thao túng dễ dàng như vậy.

Tiêu Chiến chưa từng yêu, anh cho rằng cảm giác mà trải qua trong hôm nay là hạnh phúc của phu phu, càng không biết vì thích mà có thể làm đến bước nào.

Hay là... dũng cảm một lần? Vì thích. Nếu đến cả thử còn chưa thử mà đã thối lui, vậy thì liệu có quá đáng tiếc không?

Anh nghĩ thế, và đã làm thế.

.

.

Đêm khuya tối mịt, bốn phía tĩnh lặng. Tiêu Chiến từ từ tiến lại gần Vương Nhất Bác, sợ làm hắn thức giấc, khoảng cách mấy mươi centimet được chia thành nhiều lần.

Cho đến khi các khoảng trống ở các góc của hai tấm chăn dán lại với nhau, con sông ngăn cách bị xóa bỏ.

Vương Nhất Bác lật người, đối diện với Tiêu Chiến, mơ màng mơ màng nói mớ. Tiêu Chiến tưởng hắn bị làm ồn nên càm ràm, bèn nhích lại gần vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, dỗ dành.

Chắc đây là cảm giác yêu thật sự của phu phu. Không phải bữa ăn thịnh soạn, không có cao lương mỹ vị, không có ánh nến lãng mạn, chỉ có bát cháo trắng thanh đạm mà ấm lòng.

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục nói mớ, Tiêu Chiến lần đầu nghe không rõ, nhưng đến gần như vậy, lần thứ hai cũng không nghe rõ thì không được.

Hắn đang nói, "A Diên, đừng đến đây..."

A Diên... là Chu Diên?

Nhịp tim của Tiêu Chiến đột nhiên tăng nhanh, bàn tay đang vỗ hắn đông cứng lại, huyệt thái dương giật giật.

Nhớ lại nụ hôn trên trán trước khi đi ngủ, nhớ Vương Nhất Bác từng khen mắt mày anh đẹp, và cuộc điện thoại của thám tử Cao hai ngày trước.

Tất cả là vì Chu Diên, ngay cả hôn nhân của Tiêu Chiến cũng là vì Chu Diên, vì người Vương Nhất Bác không có được.

Không có được thì dùng vật thay thế tương tự. Dù sao cũng chỉ để ngắm thôi, đương nhiên có thể dùng hoa giả thay hoa thật.

Người là hoa giả, tình cảm cũng chỉ là có sắc mà không có hương.

Hôn nhân càng như vậy, tự cho là thích hợp nhưng thật ra là bắt chước; hoa giả không có cảm giác chân thật, chỉ có cảm giác giả tạo.

Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tư thế, nằm im không dám động đậy. Ngơ ngác hồi lâu, mặt nóng rát như có ai tát một cái thật mạnh, mắt cũng đau, nước mắt bất giác chảy xuống để xoa dịu cơn đau.

Làm thế nào để ngày nào cũng giống hôm nay...

Hôm nay cũng chỉ là trò đùa không phải sao. Như bố thí, tâm trạng tốt thì phát cho đồ thừa, không có đồ thừa thì cho đói.

Vương Nhất Bác trong mộng còn gọi tên a Diên.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mình mới là người nực cười nhất, làm thế thân cho người khác nửa năm chưa đủ, còn muốn dùng chân tâm đổi chân tâm. Vương Nhất Bác vì Chu Diên yêu cả mái hiên, anh thì chỉ là con quạ xấu xí dưới mái hiên, không có mái hiên, anh chẳng là gì cả.

Dù ban ngày có chuyện gì xảy ra, chỉ cần họ ngả lưng trên chiếc giường này, ai đắp chăn người nấy, họ sẽ là phu phu trên danh nghĩa. Đã không có tình yêu thì không nên mong đợi.

.

.

Tiêu Chiến nằm về vị trí của mình, cách xa Vương Nhất Bác, quay lưng lại và cuộn tròn người. Như trước đây, co càng nhỏ càng tốt, không tồn tại càng tốt.

Gần đây anh đúng là gầy đi, cách lớp đồ ngủ mỏng mỏng có thể nhìn thấy xương sống gồ lên rõ ràng.

Đêm nay anh suy nghĩ rất nhiều, hay là ở riêng, có nên ly hôn không vân vân.

Đến ngày mai lại là trời nam đất bắc, có muốn hay không cũng mỗi người một nơi, vậy thì có khác gì ở riêng.

Về phần ly hôn... Tiêu Chiến chưa nghĩ xong, thật sự chưa nghĩ xong.

Phu phu ngoài mặt vốn rất hoàn hảo, chỉ là anh có hơi tham lam, muốn điều không nên muốn. Bây giờ tranh không được thẹn quá hóa giận đòi ly hôn, vậy thì càng cho người ta thấy anh động chân tình.

Tiêu Chiến thích ổn định, không thích lựa chọn xong liền hối hận, mà bà nội còn phải kiểm tra lại, ít nhất đợi bà khám sức khỏe xong rồi nghĩ đến ly hôn cũng chưa muộn.

Sống hơn hai mươi năm, người yêu anh chưa gặp được, mà người không nên thích chưa xem xét kỹ càng đã lỡ thích mất rồi.

Anh nghĩ, chuyện ly hôn tạm gác lại, chờ đến khi có được lý do thích hợp cho cả hai rồi chấm dứt nỗ lực hời hợt này.

Nói trắng ra, là Tiêu Chiến không muốn ly hôn, anh không nỡ.

Trốn dưới chăn khẽ thở dài. Anh cảm thấy rất mệt mỏi, mệt như vậy mà vẫn không được như ý muốn, quả thực rất đau lòng.

Người giống người trên thế giới nhiều vô số, Vương Nhất Bác may mắn tìm thấy Tiêu Chiến làm một Chu Diên thứ hai, nhưng Tiêu Chiến không tìm được người thay thế Vương Nhất Bác.

.

.

Ngày hôm sau Tiêu Chiến dậy sớm, hơn tám giờ giúp Vương Nhất Bác thu dọn hành lý, vào bếp làm bữa sáng. Lúc ăn cơm, anh cố ý ngồi ở phía bên kia bàn tròn, cách xa Vương Nhất Bác.

Anh có rất nhiều lời chôn giấu trong lòng, nếu ngồi gần, anh sợ lời ra khỏi môi rồi lại hối hận.

"Hôm đó em hỏi, anh nghĩ xong rồi, được."

"Hả?"

"Ngày từ Triều Dương trở về, em nói chúng ta... ừm..." Tiêu Chiến gật đầu ra hiệu, anh khó chịu không muốn lặp lại thêm một lần.

Khuôn mặt nhỏ cũng dần rũ xuống, ánh mắt rời rạc.

Vương Nhất Bác nhớ lại chuyện hỏi anh, vội gật đầu, tốt xấu gì cũng xem như đồng ý rồi.

Vương Nhất Bác không sợ Tiêu Chiến đồng ý hay từ chối, hắn sợ anh không nói, không ai hiểu tâm ý của ai. Muốn hay không, hài lòng hay tức giận, hắn không biết gì cả, chỉ có cảm giác xa cách Tiêu Chiến để lại rất rõ ràng, khiến hắn không tài nào đến gần.

Bàn ăn yên tĩnh trở lại, Tiêu Chiến cũng yên lặng ăn, cố gắng khống chế, không để bát đĩa va chạm vào nhau phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Vương Nhất Bác múc thêm cháo cho anh, thật sự không biết phải hỏi gì: "Tối qua ngủ có ngon không?"

Tiêu Chiến ngay lập tức đặt thìa xuống, nói ăn no rồi. Càng ăn cháo càng buồn ngủ, anh muốn uống cà phê cho tỉnh táo.

Tối qua? Không nhắc thì thôi, nhắc lại là Tiêu Chiến chỉ muốn đổ bát cháo nóng lên người Vương Nhất Bác, bảo hắn ngậm miệng lại.

May mà anh không làm, anh về phòng ngủ bù, thật sự mí mắt mở không lên nữa.

.

.

Ngủ dậy Tiêu Chiến đến thư phòng lấy máy tính, thẻ nhân viên. Anh ăn mặc giản dị, thêm chiếc áo khoác len là xong. Nhân viên của các công ty Internet ăn mặc tùy tiện, họ không cần vest và giày da như dân tài chính, mệt chết.

Hôm nay ra ngoài sớm hơn thường lệ, sợ kẹt xe lỡ chuyến bay, 9 giờ đã xuất phát. Lái xe của Tiêu Chiến đến công ty của anh trước, sau đó gọi tài xế nhờ đưa Vương Nhất Bác đến sân bay Đại Hưng.

Đoạn đường này ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp, tinh thần Tiêu Chiến tốt lên, nhưng mắt còn mỏi, hơi khó chịu, đôi lúc nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Nhất Bác giúp anh đóng cửa sổ bên ghế lái phụ lại, để tránh gió làm cay mắt.

"Tiêu Tiêu, buồn ngủ sao?"

Tiêu Chiến không trả lời.

Hỏi thừa. Cho dù có đồng ý thử, nhưng bản chất vẫn là người lạ ai sống cuộc đời của người nấy, em quản tôi cái gì?

Vương Nhất Bác cười ngượng, hắn không hiểu mình đã làm sai điều gì khiến anh không vui. Tối qua không phải vẫn bình thường sao, ngủ một giấc, cảm thấy nhiệt độ của tảng băng lại thấp hơn mấy độ.

Cuối cùng đã đến bãi đậu xe của công ty, còn cách một quãng mới vào tòa nhà văn phòng, Vương Nhất Bác đỗ xe, tháo dây an toàn.

Mới sáng sớm đã bị câu "tối qua" chọc tức, Tiêu Chiến đùng đùng xuống xe, Vương Nhất Bác không muốn anh cứ như vậy mà đi, đành dùng cách ngu xuẩn nhất để giữ anh lại.

Lửa nhỏ đun nước quá mất công, ôm một cái thì nhanh hơn.

Cái ôm đến đột ngột, Tiêu Chiến sững người tại chỗ, thẻ nhân viên vẫn còn cầm trên tay, chưa kịp đeo vào cổ.

May mà đến sớm, bãi đậu xe không có ai.

"Buông ra."

"Không buông."

"Sẽ có người tới." Tiêu Chiến nhìn xung quanh, miệng nói buông ra, nhưng lòng không muốn ai quấy rầy.

"Em lại làm gì khiến anh không vui nữa rồi? Đừng giận mà." Vương Nhất Bác ôm thì thôi đi, tay còn vừa vỗ vừa xoa lưng anh.

"Em buông ra."

Tiêu Chiến tiếp tục chống cự, bầu không khí bế tắc. Lát nữa phải lên máy bay, không thể trì hoãn nữa, Vương Nhất Bác chỉ có thể chờ lần sau quay lại xử lý mối quan hệ phu phu này.

"Hai tuần nữa em về, chúng ta nói chuyện lại ha."

"Nhà chỉ có hai người, không cần phải diễn." Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, lại đeo thẻ vào, "Đi đây."

Vương Nhất Bác chỉ đành nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Chiến, hết cách, người đẹp luôn như vậy, mềm cứng không ăn. "Một thời gian nữa em sẽ về, anh ở nhà chờ em."

Tùy, thích về thì về, được thì đuổi theo đến châu Âu luôn đi đừng ở nhà làm chướng mắt tôi.

Tiêu Chiến không quay đầu lại, nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm từ phía sau, khiến anh không thoải mái. Anh cầm túi bước thật nhanh, quẹt thẻ đi vào tòa nhà văn phòng.

.

.

Tài xế lái thay rất nhanh đã đến, tìm chỗ đỗ xe điện rồi đưa Vương Nhất Bác đến sân bay. Thấy hắn cả đường không vui, tài xế cũng cạn lời, sáng sớm nhận cuốc này, càng lái càng buồn ngủ.

Tài xế hỏi Vương Nhất Bác có chuyện gì, sao sáng sớm đã không vui.

Vương Nhất Bác hỏi ngược: "Thấy cậu còn trẻ, đã kết hôn chưa?"

Ra là vậy, nguồn gốc của khổ não là hôn nhân.

"Rồi. Tôi vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, cũng được hai năm, vợ tôi là bạn cùng lớp."

"Tốt quá." Tài xế lái thay trông còn trẻ, không nói có gia đình, Vương Nhất Bác còn tưởng cậu ta vẫn đang đi học, "Cậu không tiếp tục học cao học à?"

"Vợ tôi đang học. Tôi không thích học lắm, có bằng đại học là mừng rồi, bây giờ tôi chạy xe, làm việc tự do, cũng không tệ."

"Vợ học, vậy cậu nuôi gia đình?"

"Đúng. Cổ thích học, nên tôi kiếm tiền cho cổ học."

Vương Nhất Bác không nói nhưng trong lòng hắn rất ghen tị. Từ trường học đến cuộc sống, từ lãng mạn đến bình thường, bình đạm bên nhau mới là lãng mạn nhất.

Tài xế lại hỏi: "Còn anh thì sao? Kết hôn chưa? Hay là bị giục cưới nên không vui?"

Giục cưới thì không đến mức, Vương Nhất Bác xem như là kết hôn sớm đi.

"Rồi, mới đưa đi làm, tôi đi công tác."

"Chẳng trách thấy anh cứ buồn buồn. Haizz, tôi và vợ lúc đó cũng vậy, lúc đang yêu chỉ nghỉ hè nghỉ đông tách nhau ra mấy ngày mà y như sinh ly tử biệt." Nói xong còn chém miệng mấy cái, kiêng kỵ lời không hay, "Tôi theo đuổi cổ, ngày nào cũng mong được gặp cổ. Không sao, kết hôn lâu là hết à, hai người mới cưới sao?"

Có vẻ tài xế Bắc Kinh đều cực kỳ xởi lởi, Vương Nhất Bác tự nhận không phải là người hướng nội, mà lúc nói chuyện với cậu ta có cảm giác kém hơn nhiều.

"Ừm, chắc cũng mới, kết hôn hơn nửa năm. Sáng nay không biết làm gì chọc ảnh không vui. Anh nhà tôi còn không thích nói chuyện, hỏi không ra, tôi toàn tự đoán."

"Thì đúng rồi, mới kết hôn đã chia xa, chắc chắn trong lòng khó chịu. Vợ tôi cũng vậy, hỏi thì không nói, hỏi tiếp là khóc cho mà xem, tôi sợ nhất nước mắt của cổ, thấy nước mắt là đuối lý, từ có lý cũng thành không."

Vương Nhất Bác cảm thấy có lý. Mới kết hôn mà mỗi người một nơi trong khoảng thời gian dài, đổi là ai thì cũng không vui? Đặc biệt họ còn chưa từng yêu đương hẹn hò, chỉ là hai người xa lạ, làm sao có thể giống cặp đôi bình thường?

Vương Nhất Bác xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, trước lễ cưới Tiêu Chiến đã chọn nó, rất bí ẩn, lúc bước lên sân khấu mới lấy ra đeo cho hắn.

Kiểu dáng đơn giản, nhưng không đơn điệu, trên mặt có lác đác mảnh kim cương lấp lánh như sao. Tiêu Chiến trước mặt người thân và bạn bè nói, là tượng trưng cho những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống trong tương lai.

Đơn giản mà lấp lánh.

Tài xế thấy Vương Nhất Bác không nói, có lẽ tâm tư nặng trĩu, sở trường của cậu là hòa giải những chuyện như vậy, "Cãi cọ chút thôi không sao đâu, hai người lúc đó kết hôn đã yêu nhau bao lâu? Có nền tảng tình cảm thì dễ lắm, dỗ chút là xong à."

"À... Thật ra chúng tôi là kết hôn chớp nhoáng."

"...... Cũng bình thường mà, giờ đang thịnh cái này lắm." Chiếc xe chạy vào đường cao tốc đến sân bay, không lâu nữa sẽ đến nơi, "Chưa tiếp xúc nên chưa thích ứng thôi, hai người ở cùng nhau tất nhiên sẽ có sự khác biệt về quan điểm, chuyện nhỏ. Chỉ cần thật lòng đối đãi, lâu ngày sẽ nhìn thấu lòng người thôi."

"Nhưng thật lòng đối đãi, cụ thể là phải làm gì? Hình như tôi... không biết nên làm thế nào ảnh mới hài lòng."

"Anh cứ nhắm cái này là đi vào ngõ cụt. Để tôi lấy ví dụ. Ví dụ như lúc nhỏ, vào Ngày của Mẹ sẽ tặng quà. Mẹ thích kim cương không? Tất nhiên là thích, mẹ tôi thích đá quý và kim cương nhất, nhưng lúc đó tôi đâu có mua nổi, tôi bèn vẽ một viên kim cương to đùng cho bà lên tấm thiệp mừng, còn học bạn bè gấp một ngàn con hạc giấy, mẹ nhìn thấy thì cực kỳ cảm động. Anh chắc hiểu cảm giác này mà ha?"

Vương Nhất Bác hứng thú, giống như đã từng nếm qua một chút, nhưng lại không hiểu hết. "Nên?"

"Thì người ta hay nói chân thành là từ tâm ý, chỉ cần chịu bỏ tâm tư, đối phương sẽ cảm nhận được. Có người sẵn sàng chọn trai nghèo sống khổ cực, có thể là vì cảm động trước tâm ý của người đó."

"Hơi hiểu rồi. Chính là phải chân thành đối xử."

"Không hoàn toàn. Đơn giản nhất là, người đó ở nhà thích ăn món ăn vặt gì? Thích xem phim thể loại gì? Lúc thư giãn thích làm gì? Nếu rủ ra ngoài ăn, người đó thích ăn gì nhất? Lúc người đó nói với anh về cung hoàng đạo anh nghe lọt tai được bao nhiêu?"

Vương Nhất Bác xòe tay đếm, những câu hỏi này làm đầu hắn trống rỗng. Kết hôn với Tiêu Chiến nhưng không có quá trình tiếp xúc làm quen, trên người đầy gai, đương nhiên ôm không nổi.

Thấy hắn chìm trong sương mù, tài xế sốt ruột, lại nhắc nhở:

"Ui trời, anh vẫn không hiểu. Ý tôi là, chân thành là đôi khi chỉ cần anh lắng nghe người đó, hiểu được tâm tư cùng thế giới nội tâm của người đó."

"Chỉ đơn giản vậy?"

"Đúng." Tài xế kiên quyết gật đầu, "Nhẫn nại và dịu dàng, ai cũng không chê nhiều."

"Cậu và vợ tình cảm chắc tốt lắm nhỉ."

"Cũng tạm cũng tạm, ha ha."

Vương Nhất Bác thích nói chuyện với tài xế người Bắc Kinh, họ là nhà diễn thuyết bẩm sinh, ai cũng có rất nhiều câu chuyện muốn kể cho hành khách.

Những chi tiết nhỏ đó chính là thái độ với cuộc sống.

.

.

Khi đến sân bay quốc nội, vẫn còn hơn một giờ nữa mới cất cánh, thời gian vừa đúng. Vương Nhất Bác nói đây là xe anh nhà hắn, phiền tài xế theo lộ trình cũ lái về tòa nhà văn phòng kia.

Audi màu đen, bên trong xe sạch sẽ ngăn nắp, không có vật trang trí gì thêm, đúng là xe của quý ông.

Cậu vui vẻ đồng ý, còn chúc Vương Nhất Bác có một hành trình thuận lợi.

Sau khi qua cổng an ninh, vẫn còn một lúc mới lên máy bay. Bình thường bay đi Quảng Châu, Vương Nhất Bác đa phần sẽ kiểm tra thông tin, ghi nhớ từ chuyên ngành, chuẩn bị cho hội nghị sắp tới.

Hôm nay hắn không đọc vào chữ nào cả, cầm di động liên tục do dự, muốn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, nhưng lại sợ anh vẫn còn giận, không biết nên nói gì.

Cứ trì hoãn như vậy cho đến lúc loa giục hành khách lên máy bay.

Khoang hạng nhất, ít tiếng ồn, nhưng khoang máy bay có mùi khó chịu. Xịt dầu thơm cũng không có tác dụng, như cố tình khoác lên mình một khuôn mặt xinh đẹp để che đi sự xấu xí của mình.

Về mùi thì thoang thoảng là tốt nhất.

Tiếp viên mang suất ăn trên máy bay lên cho hành khách lựa chọn, Vương Nhất Bác chọn mì chay. Ăn đồ nhiều dầu mỡ trên máy bay rất dễ nôn.

Hôm nay Tiêu Chiến ăn gì? Lại ăn ở công ty à.

Thật đáng tiếc, hôm qua Tiêu Chiến hỏi hắn về bữa ăn ở Quảng Châu, Vương Nhất Bác chỉ lo nói mà không lắng nghe, cũng không hỏi anh bữa ăn ở công ty có gì.

Tài xế đó nói đúng, kiên nhẫn và dịu dàng, không ai từ chối. Hai điều này đều có trong người Tiêu Chiến, anh ấy im lặng, nhưng dịu dàng và kiên nhẫn nhất.

Vương Nhất Bác nghĩ, hắn thường xuyên đi công tác xa nhà thời gian dài, nhờ có Tiêu Tiêu chăm sóc người nhà hắn rất tốt.

Hắn không phải là một người chồng tốt, không quan tâm đến gia đình, tiền kiếm được cũng không đưa, còn thường xuyên vắng nhà. Nói không chừng tối qua ngủ lăn lộn, hại Tiêu Chiến ngủ không ngon nên sáng nay giận.

Vừa xuống máy bay, Vương Nhất Bác đã chủ động gửi WeChat xin lỗi và báo bình an.

Quảng Châu vẫn là mùa hạ, phải vào phòng thay đồ thay áo phông trước khi rời sân bay. Nếu Bắc Kinh ấm áp như thế này, Tiêu Chiến sẽ cảm thấy khỏe hơn.

Bắt taxi từ sân bay Bạch Vân trở về khách sạn, Vương Nhất Bác thấy hoa trước cửa khách sạn nở rộ, nên nhắc anh: Đầu tháng 11, chí tuyến bắc lần nữa vào thu thất bại.

Đến gần chụp một bức ảnh hoa gửi cho Tiêu Chiến.

Hắn không biết mình muốn câu trả lời thế nào, thậm chí không hy vọng, cảm thấy không trả lời mới là bình thường.

Tiêu Chiến tám giờ tối mới tan làm. Mấy ngày trước nghỉ phép, công việc chồng chất, họp tuần không tham gia, phải bù lại.

Trước khi lái xe về nhà tắt phần mềm liên hệ của văn phòng, kiểm tra tin nhắn WeChat. Mở hộp thoại, một bông hoa mùa hè nhảy ra và nở ngay trước mắt anh.

Bông hoa nhỏ này còn tươi tắn hạnh phúc hơn bó hoa đang dần héo úa trên bàn ăn ở nhà. Hoa nở ở nơi ấm áp mới có thể gặp nhau bốn mùa.

Do dự hết lần này đến lần khác, Tiêu Chiến vẫn trả lời Vương Nhất Bác: Thời tiết nam bắc khác nhau, luôn sẽ có nơi hoa nở.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro