Chương 19: Không quên ý định ban đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gia đình Tiêu.

Vừa mới thấy Tiểu Chiến vào cửa, Kiên Quả đang chơi ở cửa liền ngửi thấy hơi thở quen thuộc, vẫy đuôi nhanh chóng đến bên Tiêu Chiến, dụi dụi vào chân anh.

Với vẻ ngoài thông minh và ăn bám đó, trái tim của Tiêu Chiến muốn tan chảy, anh đặt hành lý xuống bế nó lên.
"Bố, mẹ, con về rồi!"


"Nhớ mang theo Kiên Quả khi con trở lại, huh!"

Mẹ Tiêu nhìn thấy đứa con trai mà bà đã lâu không gặp, bà rất vui mừng, nhưng lần đầu tiên con trai bà nhìn thấy đó là Kiên Quả, à, có chút dấm.

"Con về rồi, sao không bảo bố ra đón?"

Bố Tiêu nhìn lên tờ tạp chí và không khỏi cau mày khi chứng kiến ​​ngoại hình ngày càng gầy của con trai mình.

"Bố biết nghệ sĩ nữ muốn giảm cân. Nghệ sĩ nam có cần gầy như vậy không?"

"Đây không phải là do con vừa quay phim vừa ghi hình chương trình, tiêu hao rất nhiều, lại giảm cân. Hiện tại con không cố ý giảm cân." Tiêu Chiến đẩy hành lý vào phòng, ngồi xuống bên cạnh bố anh, mẹ Tiêu cũng ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt có chút da thịt trước đó của con đã biến mất, vẻ mặt xót xa.

Nếu Vương Nhất Bác bên cạnh nghe được câu này, có lẽ sẽ lại bị cậu khinh thường, không biết hôm trước là ai kêu không được ăn quá nhiều, giảm cân, giảm cân.

"Được rồi, con vào ăn đi. Hôm nay là món con thích." Mẹ Tiêu dắt con trai đi về phía bàn ăn.

Bố cũng theo sát phía sau.

Ba người rửa tay sạch sẽ, ngồi vào bàn ăn nói cười, ấm áp mỹ lệ.

Sau bữa ăn.

Bố mẹ Tiêu đã đi chơi với hàng xóm của họ, Tiêu Chiến ở nhà buồn chán nên đã call video cho Vương Nhất Bác.

Khi người kia muốn dập máy, Vương Nhất Bác liều nhanh chóng cầm lên.

So với vẻ mất tự nhiên nhẹ của Tiêu Chiến, nụ cười trên miệng Vương Nhất Bác không thể che giấu được.

"Chiến ca."

"Ừ." Tiêu Chiến trả lời, đột nhiên xuất hiện trong lòng mình, anh nhấc con mèo trong tay lên và đối mặt với cam.
"Đây là con mèo của anh. Kiên Quả. Trông nó có đẹp không?"

Vương Nhất Bác nhìn con mèo đầy thịt và nhớ rằng Tiêu Chiến thỉnh thoảng nhắc đến con mèo với cậu, vì vậy cậu gật đầu và mỉm cười.

"Đẹp, rất dễ thương."

Tiêu Chiến lắng nghe và mỉm cười tự hào như thể anh được khen ngợi.

"Đương nhiên, anh nuôi mà."

"Bố mẹ anh đã nuôi." Không được, nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy càng muốn trêu chọc anh hơn, muốn nhìn sự giả vờ tức giận của anh thật sinh động.

Ví dụ như bây giờ, Tiêu Chiến ngay lập tức trả lời

"Anh nuôi nó."

"Anh không có ở nhà." Nụ cười trong mắt Vương Nhất Bác gần như tràn ra màn hình.

"Trước đây anh cũng nuôi dưỡng nó."

"Đó là trước đây."

. . . . . .

Tiêu Chiến cuối cùng không nói nên lời, sau đó nhìn chằm chằm một đôi mắt đẹp, trực tiếp chán nản nói.

"Cúp máy đây, anh lười cãi nhau với em quá."

"Do anh không thể thắng em thì có." Vương Nhất Bác cười toe toét.

"Đến đây, nhất định anh sẽ đánh chết em!" Tiêu Chiến không muốn lộ ra vẻ nhu nhược.

"Dừng lại, không biết ai đánh ai đâu." Vương Nhất Bác nhất định là cao thủ.

Tuy nhiên, cậu sợ anh thực sự sẽ cúp máy, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Tết nhà anh thế nào?"

"Ừm, năm nào cũng như vậy, đi mua nguyên liệu về làm chút đồ ăn vặt."

Tiêu Chiến không quan tâm, dù sao Tết năm nào cũng vậy, thỉnh thoảng nhìn thấy những món ăn vặt đẹp mắt do cư dân mạng làm, thật sự muốn thử.

"Em cũng muốn ăn." Khi Vương Nhất Bác nghĩ rằng mình có thể ăn đồ do Tiêu Chiến làm, chỉ nghĩ thôi đã vui rồi.

"Ừm, nếu thành công, anh sẽ gửi cho em trước khi chuyển phát nhanh ngừng hoạt động." Tiêu Chiến cười dịu dàng.

"Ừ." Vương Nhất Bác nhìn nụ cười của Tiêu Chiến qua điện thoại, không khỏi nhếch miệng hơn nữa.

Đúng như người hâm mộ của anh đã nói, khi Tiêu Chiến mỉm cười, họ không thể không muốn cười. Khi anh cười, toàn thân anh như toát ra ánh nắng ấm áp, qua đôi mắt đẹp và nụ cười của anh ấy, cậu có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp trên thế giới.

Vương Nhất Bác nghĩ, đây có lẽ là một trong những lý do tại sao cậu thích dính lấy Tiêu Chiến đến vậy.

Cả cậu và anh đều đã trải qua rất nhiều điều khó khắn khi mới ra mắt, anh rất may mắn khi gặp được Hàm ca và những người khác, cũng như nhiều người đã giúp đỡ cậu.

Dần dần cậu đã quen với việc dựng lên lớp vỏ bọc lạnh lùng, nhưng cậu không bao giờ quên ý định ban đầu của mình.

Tiêu Chiến có chút đặc biệt với cậu dù đã trải qua đủ thứ chuyện nhưng sự ấm áp trong anh vẫn chưa từng biến mất, cậu biết rằng anh cũng không thay đổi ý định ban đầu.

Sau khi quen biết Tiêu Chiến, giống như mặt trời ấm áp vào mùa đông, tuyết trên đỉnh núi dần dần tan chảy, lộ ra nương theo ánh mặt trời ấm áp.

Giống như việc trải qua cảm giác ấm áp, không bao giờ muốn quay trở lại quá khứ băng giá.Sự ấm áp của Tiêu Chiến cũng khác nhau. Từ sự ấm áp lịch sự ban đầu đến sự ấm áp chiều chuộng của anh đối với cậu bây giờ, đó là lý do tại sao, cậu muốn làm việc chăm chỉ để giữ sự ấm áp này, cậu nghĩ, nếu có thì thật tốt khi trở nên độc nhất.

Lúc đầu cậu chỉ nghĩ thích kết thân với anh thôi.

Trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giống như một đứa em trai, đáng yêu đến mức khiến người ta không thể không muốn cưng chiều.

Ngay cả khi có điều gì đó bộc phát trong lòng, anh vẫn chọn cách kìm nén nó thay vì để ý đến nó.

Bởi anh biết rằng hiện tại sự nghiệp đang thăng hoa, nhiều việc không thể theo ý muốn, đây có lẽ là nỗi niềm của bao người nghệ sĩ.

Nhiều người sẽ ghen tị với sự rực rỡ của họ, nhưng chỉ có họ mới biết sau lưng họ đã hy sinh những gì và mất mát những gì.

Nhưng trong mọi trường hợp, con đường là do chính bản thân mình chọn, và có một câu trên mạng nói rất hay: Con đường bạn chọn, bạn phải theo đuổi đến cùng.

Anh thích hát, cậu thích nhảy, tất cả đều được làm những gì họ thích, vậy là đủ.

Hai người trò chuyện một lúc, và sau đó kết thúc cuộc gọi video.

Tiêu Chiến chạm vào con mèo trên tay, xem xét nguyên liệu làm bánh, sau khi đặt hàng, anh tải xuống một ứng dụng làm đồ ăn và cẩn thận xem công thức.

Sau khi đọc công thức một lúc, Tiêu Chiến vốn dĩ muốn tìm hiểu thêm một lúc, nhưng Vương 

Nhất Bác lại gửi tin nhắn mời chơi game, nghĩ xem sao?

Vì vậy, nhấp vào liên kết, đăng nhập vào trò chơi và bật giọng nói, trò chuyện và chơi.

Vốn dĩ anh sẽ nghỉ ngơi sau khi chơi game, nhưng kết quả là khi hai người bắt đầu chơi, họ đã quên mất thời gian.

Khi bố mẹ Tiêu về, họ để cả hai yên tĩnh, sau trận đấu cuối cùng, họ nói lời tạm biệt, sau đó cất điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro