Chương 20: Thích ai đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên liệu làm bánh mà Tiêu Chiến mua đã đến, Vương Nhất Bác, người đang bắt anh phải gọi video, nói là muốn học.

Còn sự thật là như thế nào thì chỉ có bản thân cậu mới biết.

Từ bao giờ, cảnh này đã xuất hiện trong nhà bếp:

Dùng giá đỡ điện thoại để đặt điện thoại ở nơi có thể nhìn thấy toàn bộ căn bếp, trong khi Tiêu Chiến đang bận rộn trong bếp.

Anh không hề vội vàng, mà ngược lại, làm việc gì cũng trầm lặng và nghiêm túc, như thể đang tỏa ra ánh sáng.

Lúc đầu, Vương Nhất Bác vẫn đang xem Tiêu Chiến nấu ăn, nhưng có lẽ đó là phiên bản Nhất Bác nghịch ngợm, nên anh không quan tâm, giọng sữa của ai đó bắt đầu kêu trong bếp, không quá to cũng không quá nhỏ.

"Chiến ca, dầu trong nồi của anh hết rồi."

"Chiến ca, cái lò đang bốc khói."

"Chiến ca, sữa sữa."

"Chiến ca, kẹo hạnh nhân trong nồi sắp cháy rồi."

"Chiến ca, bánh sắp cháy rồi à?"

"Chiến ca..."

Ai đó tên Tiêu Chiến cuối cùng không thể chịu đựng được, lao đến máy quay và hét vào mặt cậu.

"VƯƠNG NHẤT BÁC!"

"Dạ" Vương Nhất Bác thậm chí còn đáp lại một cách ngoan ngoãn.

Tiêu Chiến cáu đến mức cười ra nước mắt.

Bố mẹ Tiêu đi chợ về đã tình cờ nghe thấy tiếng la hét của con trai họ. Họ nghĩ rằng có khách đến thăm nhà và bị bỏ quên, nên họ vội vã vào bếp, chỉ thấy chiếc điện thoại màu trắng, và Vương Nhất Bác dịu dàng trong màn hình.

Khi Vương Nhất Bác nhìn thấy người đến, cậu đoán đó là bố mẹ của Tiêu Chiến, vì vậy cậu chào hỏi rất lễ phép.

"Chào cô chú ạ, cháu là bạn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác."
"Eh eh eh, đứa trẻ này thật đẹp trai, ngoan ngoãn còn dễ thương."


Mẹ Tiêu cực kì thích Vương Nhất Bác, người trắng trẻo và dịu dàng, sau đó bà cầm luôn điện thoại để trò chuyện với Vương Nhất Bác.

Bố Tiêu cũng bị kéo đến, Tiêu Chiến định lấy điện thoại để tra lại công thức, nhưng khi anh nghe thấy Nhất Bác đang trò chuyện với bố mẹ về niềm vui cùng anh trên phim trường, anh cũng ngồi 

xuống ghế trước điện thoại với mẹ Tiêu. Nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Cô chú không biết sao. Lúc trời có tuyết rơi dày đặc, Chiến ca chạy ra ngoài chơi ném tuyết và đánh cầu tuyết như một đứa trẻ, nhưng lại vô tình rơi vào lớp tuyết dày, lạnh đến nỗi mặt hoàn toàn trắng bệch. Đã vậy ... "

Khi đó anh đang bận làm bánh ở phía sau một mình. Còn bên bố mẹ Tiêu ngồi bên thỉnh thoảng bật cười.

Người đàn ông nhỏ trong lòng Tiêu Chiến là như thế này: cắn khăn tay, đáng thương, ai mới là người thật!

Về phần Vương Nhất Bác, đây có lẽ là lần cậu nói nhiều nhất trong khoảng thời gian qua, nhưng cậu đã rất vui.

Thật trùng hợp, khi bố mẹ Vương về nhà, thấy con trai mình đang trò chuyện vui vẻ như vậy, cũng đi lại. Bố mẹ hai nhà đã thảo luận về Tâm Kinh rất lâu, họ cảm thấy có quá nhiều để nói .

Cuối cùng, họ cũng không quên khen ngợi cậu con trai bên kia xuất sắc, cũng rất thích cậu. Còn yêu cầu Vương Nhất Bác lập một nhóm WeChat cho họ. Bố mẹ Vương còn nói rằng họ sẽ đến Trùng Khánh chơi trong tương lai.

Trò chuyện kiểu này chẳng khác nào tiễn con dâu về với bố mẹ hai bên gia đình!

Tuy nhiên, Tiêu Chiến xem họ trò chuyện và nghĩ rằng đó là điều tốt, sẽ rất tốt nếu để bố mẹ mình quen thêm nhiều bạn. Ngoài ra, họ là bố mẹ của Vương Nhất Bác nên anh cũng rất vui, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.

Nội tâm của Vương Nhất Bác tương đối lớn, nhưng trên bề mặt lại không thể hiện ra.

Vừa trở về được mấy ngày, cậu phát hiện mình đột nhiên có gì đó thay đổi, rất không quen, rất lạ.

Lúc đầu cậu còn tưởng rằng mình chỉ là không quen với sự thay đổi đột ngột của cuộc sống, dù sao ở trong đoàn phim mấy tháng trời ăn ngủ với Tiêu Chiến, hiếm khi không được gặp anh.

Nhưng mấy ngày qua, cậu phát hiện ra rằng có một cảm giác lạ lẫm đang nảy nở trong lòng.

Cậu không còn là trẻ con nữa, đủ lớn để biết thế nào là tim đập nhanh, thế nào là tình yêu.

Cậu chắc rằng tình cảm hiện tại của cậu dành cho anh đã vượt mức bạn bè dù chưa đạt đến cái gọi là yêu nhưng cậu đã thích anh rồi!

Một người anh đã từng nói với cậu trước đây: Nhất Bác, nếu sau này gặp được người mình thích, nhất định phải dũng cảm nói ra, vì nếu không nói ra thì có thể sẽ lỡ mất nhau. Và nếu em không thích người đó, em cũng nên nói ra. Điều đó sẽ không mang lại cho người đó cảm giác hy vọng, để họ không ngày càng chìm sâu hơn vào loại tình cảm đó.Vương Nhất Bác nhớ lại, chờ một chút.

Cậu đã dần quen với sự tồn tại của anh trong thế giới của mình, khi gặp lại anh, cậu nhất định sẽ nói với anh rằng Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến.

Bây giờ, hãy để bố mẹ cậu và bố mẹ anh nói chuyện với nhau. Sau đó, khi cậu đi tìm anh trong tương lai, anh có thể coi đó là điều hiển nhiên.

"Chiến Chiến, nhà chúng ta làm nhiều đồ ăn lắm. Buổi chiều nhờ con gửi vài thứ cho Nhất Bác. Đứa nhỏ này rất tốt. Đừng học cách giảm cân của Chiến Chiến nhà chúng ta!" Đây là mẹ Tiêu với vẻ mặt yêu quý.

"Cảm ơn cô chú! Lần sau nếu con cùng đoàn phim với Chiến ca, con sẽ thúc giục anh ấy mỗi ngày ăn nhiều hơn!" Đây là vẻ mặt cư xử tốt của Vương Nhất Bác.

"Con ngoan! Mấy tháng nnay con vất vả lo cho Chiến Chiến nhà chúng ta rồi!" Mẹ Tiêu nheo mắt.

"Không ạ, là Chiến ca đã chăm sóc con ạ." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn mỉm cười.

"Nhìn đứa nhỏ này, càng nhìn càng thích." Mẹ Tiêu nói với ông chồng đang ở một bên, cũng gật đầu đồng ý.

"Ôi, Chiến Chiến nhà anh chị thật sự rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt to tròn lấp lánh, không giống Tiểu Bác của nhà chúng tôi." Mẹ Vương cũng rât thích Chiến Chiến nha.

Vương Nhất Bác nghĩ bụng: Con nhỏ mắt đâu? Mẹ toàn nói bừa, đúng vậy!

"Tiểu Bác thật sự rất đẹp trai, càng ngày càng thích." Mẹ Tiêu đã thích vẻ ngoài trắng trẻo và dịu dàng của Vương Nhất Bác ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.

. . . . . .

Nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, sau đó Vương Nhất Bác được dẫn dắt nhanh chóng thành lập nhóm WeChat, còn Tiêu Chiến được cậu thêm vào nhóm.

Anh nhìn chiếc bánh gần như bị cháy của mình.

Lắc đầu bất lực, cam chịu tiếp tục gói những món ăn vặt này, buổi chiều phải gửi chuyển phát nhanh cho cậu.

Tuy nhiên, mặc dù có vẻ khó chịu về Vương Nhất Bác, nụ cười nơi khóe miệng của anh lại bất giác nở nụ cười.

Có lẽ, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng sự chiều chuộng và chăm sóc của anh dành cho Vương Nhất Bác đã vượt xa những người khác.

Không phải anh không nhạy cảm với cảm xúc mà là tình yêu trong tiềm thức của anh là giữa một nam một nữ, không phải một chàng trai khác.

Nhưng suy nghĩ của Vương Nhất Bác lại khác.

Trong mắt cậu, tình yêu đích thực không phân biệt giới tính, hai người yêu nhau thì nên ở bên nhau, còn ở góc độ thế tục thì sao?

Như việc cậu thích motor và tham gia những cuộc đua nguy hiểm, vì niềm yêu thích nên cậu không sợ hãi.

Những gì cậu đã xác định chắc chắn, cậu sẽ từ từ khiến mọi người chấp nhận nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro