Chương 25: Đệ đệ yêu anh~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi mọi người bước vào khu rừng trên hòn đảo này, họ nhận ra rằng đây chỉ là phần nổi của một hòn đảo bị nứt, toàn bộ hòn đảo có lẽ là rừng cây ngoại trừ bãi biển.

Hình như thỉnh thoảng vẫn có người đến đây, nên có một con đường khá lớn trong rừng.

Suốt đường đi không thấy động vật nguy hiểm, tổ đạo diễn đã dọn dẹp khu rừng, nếu không thì chắc phải bỏ mạng trong rừng!

"Chiến ca, có một cái rương ở đây." Vương Nhất Bác nhận ra một cái rương nhỏ giấu trong cây, gần như không tốn sức lấy xuống.

Cậu mở nó ra và thấy rằng cái gọi là kho báu hóa ra là một gói mì ăn liền!

Tiếp theo, họ thậm chí còn tìm thấy ba rương kho báu đều là mì ăn liền!

Tuyệt vời, tổ đạo diễn!

Mấy ngày tới họ định cho bọn mình ăn mì gói hả?

Với hoàn cảnh hiện tại thì mì ăn liền thật sự là kho báu!

Cả ba nhìn nhau, và họ đều nhìn thấy sự bất lực và chán nản trong mắt nhau.

Ở phía bên kia, Hạ Nghiêm và những người khác cũng đang gặp phải cảnh tương tự.

Cảm thấy vô lực thở dài, rốt cuộc vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ, ai lại không muốn ở khách sạn?

Mặc dù chuyến thám hiểm rất thú vị, nhưng ai lại từ chối với khách sạn chứ?

Rương kho báu được tìm thấy ở phía sau cũng có thể là đủ thứ: bật lửa, diêm, giăm bông, sô cô la, khoai tây chiên ...

Tựu chung lại, không có gì không nghĩ ra, chỉ có điều không thể tìm thấy nó.

Cầm một túi khoai tây chiên nguyên bản, Tiêu Chiến đi bộ thong thả trong rừng cùng Vương Nhất Bác. Họ đã tìm thấy 28 rương kho báu và chỉ cần tìm thêm hai chiếc nữa.

Tại sao?

Bởi vì khi Vương Nhất Bác ra hiệu OK với đạo diễn lúc trước khi tham gia trò chơi, OK đó có nghĩa là 30. Vương Nhất Bác và Muran đã biết nhau từ trước, vì vậy họ nhìn nhau để xác định xem đối phương có thể hiểu được hay không.

Vào lúc đó, môi của Muran mấp máy, họ dường như hiểu được suy nghĩ của nhau vào lúc đó.

"Đột nhiên anh cảm thấy miếng khoai tây chiên vị nguyên bản chẳng ngon." Tiêu Chiến nhai một miếng khoai tây chiên, sau đó nhét phần còn lại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có chút bất lực. Trước đó khi phỏng vấn, anh đã nói rằng khoai tây chiên vị nguyên bản rất ngon!

Chắc chắn, miệng của ai đó có phải là một con ma lừa dối?
"Anh ăn vị cà rốt không?" Vương Nhất Bác lục trong túi đồ có thể tái sử dụng.


"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến không nhịn được cao giọng quát cậu, biết anh không thích cà rốt còn hỏi!

Nhưng thực tế làm gì có khoai tây chiên vị cà rốt, Vương Nhất Bác cố ý muốn xem biểu cảm sinh động của anh.

À, vẫn còn một số viên kẹo vị cà rốt!

Vì vậy Vương Nhất Bác bóc giấy đường, nhét viên kẹo vào miệng Tiêu Chiến.

Anh chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã chạy đi.

Tiêu Chiến tức giận, muốn đánh chết người em không biết nghe lời, sau đó khóe mắt anh vô tình quét được một con bọ trên mặt đất. Thế là anh xắn tay áo bắt lấy con bọ mập mạp trên đất đi thẳng đến chỗ Vương Nhất Bác.

Nhìn thấy động tác của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thậm chí không quan tâm đến đống "bảo bối" trong tay, trực tiếp ném xuống đất, chạy nhanh trên con đường nhỏ trong rừng.

Một trò đùa, nếu như cậu không chạy, Tiêu Chiến nhất định sẽ đem con bọ đến trước mặt cậu!

Lam Ninh Hạ cùng tổ quay phim đi cùng nhìn một cách bất lực và buồn cười khi hai người họ lại bắt đầu cãi nhau.

Một người hét lên và đuổi theo, còn người kia hét lên "Đừng qua đây" ở phía trước, giống như một chàng trai trẻ xấu xa quấy rối một anh chàng ngây thơ vậy.

Lam Ninh Hạ đã dành thời gian để xem "Thanh tra" trước đó, vì nó quá nổi tiếng. Cộng với việc biết rằng họ sẽ sớm ghi hình chương trình tạp kỹ với mình, vì vậy cô muốn biết thêm về nó.

Kết quả là đã hoàn toàn rơi vào hố sâu của Thanh Trần, trở thành fan CP của Bác Quân Nhất Tiêu. Nhìn thấy cp nhà mình đang quấn quýt bên nhau, ai lại không thích chứ.

Nếu không phải bị đạo diễn thu điện thoại thì cô đã lấy ra chụp các kiểu rồi!

Ôi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, một khung cảnh tốt như vậy.

Nhưng khi liếc nhìn biểu cảm người quay phim phía sau, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm, chắc người quay phim không bỏ lỡ một bức ảnh đẹp như vậy?

Bảo họ cho cô một bản sao?

Lam Ninh Hạ nghĩ thầm, càng ngày càng cảm thấy có thể có ý tưởng này.

Ở kia, Tiêu Chiến có lẽ nghĩ rằng con bọ sẽ bị anh véo chết, vì vậy anh ném con bọ đi, đổ một ít nước, rửa tay. Sau đó hét lên với Vương Nhất Bác, người đã chạy đi.

"Vương Nhất Bác, Vương lão sư, Bác ca.

Vương Nhất Bác đứng từ xa quay lại, nhưng không để ý đến anh.

Vì vậy, Tiêu Chiến lại tiếp tục hét lên,

"Mộ Trần~ A Trần~"

Nhìn thấy thứ khủng khiếp trong tay đã không còn, Vương Nhất Bác vội vàng quay lại với vẻ mặt nghiêm túc và đánh thẳng vào cánh tay của Tiêu Chiến!

Tiêu Chiến biết mình sai, nên cũng không cự tuyệt, mặc cho cậu đánh. Nhìn kỹ sẽ phát hiện sự hư hỏng trong mắt cậu không hề che giấu.

Vương Nhất Bác đã mệt mỏi vì cuộc chiến, lại di chuyển đến bên Tiêu Chiến, quay mặt ra khỏi máy quay, vươn lòng bàn tay đỏ và cong miệng.

"Đau tay."

Tiêu Chiến thực sự dở khóc dở cười!

Sau khi đánh nhau, cậu lại nói với anh rằng tay cậu rất đau!

Có hợp lý không? Ah? !

Biểu cảm đáng yêu khiến anh cảm thấy vui, cuối cùng mọi cảm xúc của anh đều biến thành bất lực vỗ về, nắm lấy tay cậu mà siết chặt.

"Lần sau cho anh đánh?"

"Đừng đánh nhau nữa." Vương Nhất Bác cười tinh quái.

Đáp lại cậu là vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh, sau đó sải bước đi về phía trước.

Vương Nhất Bác chạy theo, như một kẻ đeo bám,

"A Thanh, Tiêu lão sư, Chiến ca, Chiến Chiến~"

Tiêu Chiến không để ý đến cậu, tiếp tục đi bộ, nhặt một cái rương, ném vào túi.

"Chiến ca, đệ đệ yêu anh"

Vương Nhất Bác kiên trì với nụ cười ngọt ngào trên môi.

Tiêu Chiến hơi loạng choạng, suýt chút nữa té xỉu vì những lời này, sau đó quay người lại, kết quả là Vương Nhất Bác không đứng lại mà đâm thẳng vào anh.

"Ồ!"

Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng đau đớn, xoa trán, ngẩng đầu khỏi vòng tay của Tiêu Chiến, tiếp tục nụ cười ngọt ngào vô hồn.

"Chiến ca, đệ đệ yêu anh ~~"

"Vương Nhất Bác, em lại bắt đầu rồi phải không?" Tiêu Chiến hít vào một hơi, nghiến răng nghiến lợi, răng thỏ nhỏ lộ ra. Thay vì biểu cảm tức giận, ngược lại là một biểu cảm tương phản dễ thương.

Lam Ninh Hạ nhìn theo biết chắc bọn họ lại sắp cãi nhau, vội vàng đi về phía trước với cái rương cuối cùng.

"Được rồi, chúng ta trở về đi."

Mãi sau, cả hai mới yên ổn trở lại, xách túi đi bộ về.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Vương Nhất Bác vẫn lặp lại bên tai Tiêu Chiến, anh nhe răng tỏ vẻ khó chịu, như muốn cắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro