Chương 33: Anh vẫn ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Gió và em đều là khách lướt qua, em đưa nước mùa thu đến thiên hạ.

Vương Nhất Bác thỏa mãn ôm Tiêu mỹ nhân trong tay, hơi buồn ngủ, rốt cuộc là cả đêm ngủ không ngon giấc. Vả lại hiện tại có người yêu ở trong tay, càng lúc càng buồn ngủ.

Lo lắng bác sĩ và y tá vào nhìn thấy cảnh này sẽ nói những thứ vô nghĩa trên mạng, Tiêu Chiến chỉ có thể thuyết phục Vương Nhất Bác.

"Em mau qua sô pha ngủ đi nha. Có chăn trợ lý từ trên xe mang tới."

"Không, em muốn ôm anh ngủ." Giọng nói của Vương Nhất Bác như sáp, mang theo một tia lười biếng.

"Được rồi mà, lần sau ôm." Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc hơi quăn trên đầu cậu, giọng điệu ôn nhu như đang dỗ dành một đứa trẻ, vô cùng nhẫn nại và cưng chiều.

Vương Nhất Bác cũng biết tình hình hiện tại của bọn họ, để trách gây ra những rắc rối không đáng có, cậu phải đứng dậy khỏi giường. Đội mũ len và khẩu trang, nằm xuống sô pha, kéo chăn ra, quay mặt vào bên trong, dù có người vào cũng không thể biết ai đang nằm ở đó.

Cũng may chăn đều có mùi nước giặt trên người Tiêu Chiến, xem ra việc giặt giũ cũng không vô dụng, Vương Nhất Bác ôm chăn yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Y tá trực ca đêm thường xuyên đến kiểm tra phòng, sau đó bác sĩ cũng đến kiểm tra sau giờ làm việc để chắc chắn Tiêu Chiến không có dấu hiệu sốt gì khác.

Khi trợ lý tới, Tiêu Chiến trực tiếp yêu cầu cậu ta làm thủ tục xuất viện. Dù sao cũng không cần tiêm thuốc, anh cũng đã nghỉ ngơi ở bệnh viện. Anh muốn trở về nhà.

Tổ đạo diễn cũng tới, cũng chỉ nói để anh bình phục vết thương, cần đợi vết sưng tấy đỏ trên thắt lưng tiêu tan, không còn đau nhiều nữa rồi mới quay tiếp.

Trong khoảng thời gian này, Vương Nhất Bác đã ngủ trên sô pha không trở mình, đạo diễn thỉnh thoảng liếc nhìn, nhưng cũng không để ý nữa.

Tiêu Chiến yêu cầu Vương Nhất Bác và trợ lý lái xe đến nơi ở của anh từ bãi đậu xe ngầm trước, anh mặc áo khoác và nhờ trợ lý đi ra khỏi lối vào phía trước của bệnh viện.

Sau tất cả, người hâm mộ và giới truyền thông luôn đứng ở bên ngoài

Tiêu Chiến sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng nụ cười ấm áp trên khóe miệng vẫn không thay đổi.

Cho dù có đau thì anh cũng không bao giờ cảm thấy mình cần phải khổ sở trước truyền thông. Chưa kể nghề diễn viên, hay những công việc khác cũng có lúc bị thương nên thật sự không cần lôi kéo mọi người tham gia. Mọi người đều biết, và sau đó là tất cả các loại báo cáo bi thảm trên mạng.

Về điểm này, Vương Nhất Bác có cùng ý kiến.

Khi quay phim "Thanh tra", bởi vì chơi nhiều, không thể tránh khỏi đôi khi bị thương do tai nạn, thêm vào đó là một mùa đông lớn, Vương Nhất Bác cũng đã ngã bệnh vài lần, nhưng không bao giờ chịu dừng lại.

Ngay cả khi người dẫn chương trình hỏi Nhất Bác rằng cậu có bị ốm hay bị thương trong lúc quay hay không, cũng không nhớ được gì cả. Cậu cũng chỉ nói rằng sức khỏe tốt và không dễ bị tổn thương như vậy.

Chỉ đến khi đạo diễn ở bên nhắc nhở thầm cậu mới nhớ ra quả thật mình bị bệnh.

Bây giờ ngoài mặt tái nhợt, Tiêu Chiến vẫn đang trong tình trạng tốt, vì vậy sau khi trở về nơi ở của mình, anh đã đặc biệt đăng lên Weibo một bức ảnh về món mì do chính tay Vương Nhất Bác nấu, hương vị hơi tệ. Dù sao cậu cũng không biết nấu ăn, không nắm được nhiệt, và nấu mất nhiều thời gian.

Trên đó còn có một quả trứng luộc có hình dạng kỳ lạ, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy rất vui vẻ chụp ảnh, sau đó gửi lên Weibo một bức ảnh:

X玖少年团肖战DAYTOY: Cảm ơn sự quan tâm của các bạn. Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một hoặc hai ngày là được.

Tiêu Chiến đã đăng Weibo, và sau đây là bình luận:

Chiến ca vẫn ổn.

Chiến ca vẫn ổn. + 1

Chiến ca vẫn ổn. + 8

Chiến ca vẫn ổn. + N

.....

Chỉ là tôi nhận thấy rằng trình độ của tô mì này không giống như kỹ năng nấu ăn thông thường của Chiến Chiến nhà ta?

Đúng, đúng, tôi cũng phát hiện ra, quả trứng luộc này, tôi thật sự chịu không nổi nhìn trực tiếp!

Tôi nhớ trứng luộc của anh đã luôn rất tốt, vậy ai đã nấu món này cho anh tôi?

Nhìn vào lai lịch thì đó là cái bàn chỗ anh tôi, lúc trước lấy đồ ăn nên làm trợ lý.

Ước tính là trợ lý đúng, nhưng tài nấu nướng của trợ lý thực sự phải nói là quá tệ!

Tôi thực sự cần phải suy ngẫm, con gái lớp năm của tôi còn làm tốt hơn thế này.

Cmt trên, cái này luyện từ nhỏ!

Đúng vậy, đối với tôi không thể nào, nhưng tôi có thể huấn luyện con gái đi dạo, vào bếp, gia chánh, đó không phải là điều mà Tiêu Chiến thích sao?

Tôi nấu ăn khá tốt, chỉ phục vụ GG!

Anh tôi đúng là nổ tung đám người không bao giờ đuổi sao! Tôi sinh sau 90!

Tôi sinh ra trong những năm 80, đã kết hôn, nhưng điều này không ngăn cản tôi đuổi theo Chiến Chiến nhà tôi!

Tôi học đại học, trước đây tôi không chú ý nhiều đến giới giải trí, nhưng kể từ khi xem bộ phim của Chiến ca và Nhất Bác, tôi đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi họ! Bác Quân Nhất Tiêu là thật đó!

Các bạn fan Cp đợi mình với!

Mình cũng là fan của cả hai, cả anh và em đều thích, không có gì khác ngoài không khí và cảm giác của hai người với nhau, rất thoải mái, rất hòa hợp và rất lém lỉnh.

Same.

Mong rằng cả hai đều sẽ khỏe, tương lai còn dài và có thể mong đợi được.

Mong rằng cả hai đều sẽ khỏe, tương lai còn dài và có thể mong đợi được. +1

Mong rằng cả hai đều sẽ khỏe, tương lai còn dài và có thể mong đợi được. + N

. . . . . .

Sau khi Tiêu Chiến đăng Weibo, anh đã không them quan tâm đến nó nữa. Thay vào đó, ngồi vào bàn ăn mì mà Vương Nhất Bác nấu cho anh.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại xem bình luận, thấy hi vọng bọn họ làm tốt, còn có fan CP, miệng lại nhột nhạt.

"Ăn chưa?" Tiêu Chiến ăn vài miếng mới nhớ ra, hình như chỉ có một bát mì!

"Anh ăn trước đi." Vương Nhất Bác không có ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục đọc bình luận, hiếm khi đọc bình luận, khá là thú vị.

"Vậy anh ăn xong thì em ăn cái gì?" Tiêu Chiến cúi người ăn mì, ra hiệu cho cậu ăn vài miếng.

"Ưu tiên bệnh nhân trước." Vương Nhất Bác nhướng mắt, cười gằn, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại tiếp.

Tốt lắm, dường như biết cậu không phải chuyện lớn, cho nên lại bắt đầu.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, quyết định sẽ không cùng đối chấp lần này. Nhưng đột nhiên nhíu mày, còn cố ý hít vào một hơi để sự chú ý của người nào đó chuyển sang mình.

Chắc chắn rồi, ngay khi nghe thấy tiếng thở dài, Vương Nhất Bác lập tức đặt điện thoại xuống, đưa tay vén quần áo của Tiêu Chiến lên, cố gắng xoa dịu anh bằng một giọng nói nhẹ nhàng.

"Sao vậy? Còn đau nữa không? Em xoa cho anh nhé!" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác đầy lo lắng, đột nhiên cảm thấy mình như thế này có vẻ hơi tệ?

Nhìn Tiêu Chiến sững sờ, trên mặt không khỏi đau đớn, Vương Nhất Bác sao có thể biết anh đang cố ý giả bộ, bất lực, nếu như trước kia vẫn là 'đánh bại' cậu theo cách thông thường. Bây giờ anh đang nhìn cậu với một miếng băng trên tay. Cuối cùng không thể chịu được khi chạm vào cậu.

Cuối cùng chọc vào khuôn mặt đang cười vì tức giận, trông có vẻ bất lực.

"Anh, hù chết em rồi! Lần sau sẽ không bỏ qua cho anh, hứ!"

Sự nhíu mày hoàn toàn không nói lên rằng cậu nhỏ hơn Tiêu Chiến sáu tuổi. Ngược lại, cậu trông giống như một người có thể bao dung những lỗi lầm của người mình yêu.

Trước đây có người từng nói nếu cậu thích ai đó, cậu không thể không cưng chiều người đó, giống như cưng nựng một đứa trẻ, phải có sự nhẫn nại và nuông chiều vô hạn, thậm chí nếu đối phương phạm sai lầm, cậu sẽ không nỡ lòng mắng mỏ.

Mặc dù Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn hòa hợp với nhau, càng ngày càng đi theo chiều hướng này, tình cảm giữa họ thuộc về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro