Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nhất Bác vừa định đưa tay mò vào lớp áo của Tiêu Chiến, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Động tác của Vương Nhất Bác cùng với hô hấp của Tiêu Chiến đồng loạt ngừng lại.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Vương Nhất Bác” tiểu thiên sứ không biết làm sao mà lúc này đứng trước phòng Tiêu Chiến lại gọi tên Vương Nhất Bác để làm gì.

Hai người trên giường như ngừng thở.

“Ôn Ninh đến có chuyện gì sao...” Tiêu Chiến nhẹ giọng nói còn mang theo chút giọng mũi, nói xong còn ngân theo âm cuối, hơi thở rạo rực đi thẳng vào tai Vương Nhất Bác.

“Nhưng đây là phòng anh mà, qua phòng anh tìm em làm gì chứ....”

Vương Nhất Bác khó khăn nhấn nhịn, ngón tay Tiêu Chiến ở trước ngực như có như không trêu chọc cậu, đôi mắt như có một lớp sương mờ.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, kết quả hình như có người đi qua.

“Cậu tìm Tiêu Chiến à?” Lam Đại nghe thấy tiếng gọi ngay trước cửa phòng mình liền đi ra xem thử.

“Đâu có, em tìm Vương lão sư.” Giọng của Ôn Ninh tiểu thiên sứ nghe cứ ngoan ngoan.

“Đây là phòng Tiêu Chiến, phòng Vương Nhất Bác ở đối diện kìa.”

“À à em nhầm...”  tiểu thiên sứ gãi gãi đầu, mang theo ly nước đi đến phòng Lam Đại chỉ.

Nghe thấy tiêng của Ôn Ninh đi rồi, nhưng cũng không biết tại sao lại đi, Vương Nhất Bác vẫn còn đang băn khoăn không biết làm sao, Tiêu Chiến liền ôm lấy cổ Vương Nhất Bác kéo xuống.

Không quan tâm trời rung đất chuyển, thời khắc này cậu chỉ được phép chú tâm làm một việc duy nhất.



Trên hành lang lúc này. Ôn Ninh cầm hai ly Black Currant Respberry mà Vương Nhất Bác nhờ mình mua về, gõ cửa phòng Vương Nhất Bác.

Vẫn không có phản hồi. Liền rút điện thoại ra gọi cho cậu.

Đứng trước cửa phòng đợi, vậy mà lại như có như không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Vương Nhất Bác reo lên ở trong phòng.

“Điện thoại trong phòng mà ta.”

“Không nghe máy à?” Lam Đại đứng ở đối diện hỏi, “Mua gì thế?”

“À, lúc nãy em với mấy người Sư tỉ đi dạo bên kia, Vương lão sư liền nhờ em mua hai ly Black Currant Respberry về.”

“Hai ly?” chân may Lam Đại như nhảy lên một cái.

“À... đúng vậy.” Tiểu thiên sứ cúng hậu tri hậu giác phát hiện ra có gì đó không đúng, “Hai ly, Vương lão sư thích uống cái này vào buổi tối à? Không sợ nửa đêm đi vệ sinh sao?”

“...Tại sao không phải là lo lắng đêm nay ngủ không được sáng mai không có tinh thần.” Lam Đại liếc ngang liếc dọc như một tên trộm, “thực ra không nhất định là cậu ấy tự uống cả hai ly a, nói không chừng là đi tìm ai đó cùng uống.”

“???” Ôn Ninh tiểu thiên sứ nhìn gương mặt khi nói mấy lời hổ báo của Lam Đại mà không biết nên làm sao.

Lam Đại nhìn nhìn ly nước, lại nghĩ đến cái điện thoại đang ở trong phòng, lại nhớ tới lúc nãy Ôn Ninh gõ nhầm cửa phòng, liền nhàn nhã nói: “Không chừng bây giờ cậu đi gõ lại phòng Ngụy công tử của cậu sau đó Vương lão sư sẽ ra đó.”

“Hả?” Ôn Ninh ngơ ngác không hiểu gì.

Đại ca ở bên cạnh kì quái nói: “Sư tỉ, đệ muốn mang một người về Liên Hoa Ổ! Mang về! Làm!”

Ôn Ninh lại đi đến trước phòng Tiêu Chiến, tuy rằng không hiểu lúc nãy Lam Đại nói cái gì, nhưng nghe hình như cũng hợp lý phết.

Vốn dĩ Ôn Ninh còn định đi hỏi cữu cữu thử, dù sao hôm nay Vương Nhất Bác với cữu cữu lúc trên xe cũng đùa qua giỡn lại (thực ra không phải 😊))) ), hay là Vương Nhất Bác mua nước định cùng cữu cữu uống? Nhưng cữu cữu nói hôm nay đi ngủ sớm mà, chắc không phải đâu.

Ôn Ninh bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng Vương Nhất Bác ăn xong đi ra ngoài, Tiêu Chiến cũng gấp gáp uống hết ly sữa, không thèm lau miệng đã chạy ra theo, sau đó lúc lên xe cữu cữu nhìn rất giận dữ.

Buổi trưa, Vương Nhất Bác lại đi nhà vệ sinh, bàn tay đang yên đang lành cũng bị Tiêu Chiến làm bẩn, cũng đi theo vào nhà vệ sinh. Sau đó liền nghe thấy cữu cữu nói Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi vệ sinh mà cũng khóa cửa ngoài.

Đợi chút... nhà vệ sinh có từng phòng riêng, khóa cửa ngoài làm gì???

Ôn Ninh lại nghĩ lại gần đây, hình như mấy ngày này không khí giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cứ kì kì quái quái.

Thử nghĩ xem hai nam chính của một bộ phim song nam chủ, nếu nói không thân thiết, cũng không đến nỗi là không thân thiết như thế, tuy Vương Nhất Bác vẫn cứ “Tiêu lão sư Tiêu lão sư”, nhưng nhìn hai người họ mỗi ngày đều đánh qua đánh lại mà Vương Nhất Bác lại cứ muốn “người thắng làm vua”, chắc không hẳn là không thân. Nhưng nếu nói rất thân thì hình như cũng không phải, mỗi lần có chuyện gì Tiêu Chiến hầu như đều cố ý trốn tránh Vương Nhất Bác, quả thật không phải quá thân mật.

Nhưng mà nghĩ lại ......  thật giống tiểu tình lữ yêu đương lén lút sợ người khác phát hiện vậy.

Ôn Ninh bị suy nghĩ của chính mình dọa cho một trận.

Tại sao người không ở trong phòng mà chuông điện thoại lại reo lên trong phòng chứ, vốn dĩ Vương Nhất Bác nghĩ chuyện này để mai hãy nghĩ, kết quả  trời không theo ý người, Vương Nhất Bác vừa định cởi y phục, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tiêu Chiến lúc này mặt không chút biểu cảm: “Lần này mà là cữu cữu anh sẽ đánh cậu ấy.”

“Vương lão sư?” giọng Ôn Ninh thăm dò ở ngoài cửa.

Vương Nhất Bác thở dài một cái, trước khi Tiêu Chiến kịp kéo lại, liền xuống giường đi mở cửa, giật lấy túi đồ trên tay Ôn Ninh , nói một câu “cảm ơn” liền lập tức đóng cửa, để nước lên giường xong lại trèo lên người Tiêu Chiến.

“Lam nhị ca ca...” Tiêu Chiến lại một lần nữa ôm chặt Vương Nhất Bác, “Em như vậy nếu để tiểu thiên sứ nhìn thấy em ở trong phòng anh thì không hay lắm đâu...”

“Vậy sao?” Vương Nhất Bác liền cởi sạch quần áo trên người, “Em thấy ‘ca ca’ cách tham dò này cũng không hay lắm đâu...”

Trong gian phòng chỉ còn lại hơi thở ngọt ngào.



Ôn Ninh đứng trước cửa phòng hóa đá.

Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì thế, cửa mở ra, nước uống cũng không còn, cửa cũng đóng lại rồi.

Nhanh đến mức không kịp nhìn rõ người vừa ra là ai, cũng nghe không rõ câu cảm ơn kia là ai nói, nhìn chiều cao chắc là Vương Nhất Bác, nhưng mà...

Đây không phải phòng của Tiêu Chiến sao?

Không lẽ thật sự như lời Lam Đại nói, Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến...???

Ôn Ninh nhận ra bản thân hình như đã biết một số chuyện rất ghê gớm.



Gần 12h khuya.

Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác, cả phòng đều tràn ngập hương vị soda đào hòa với hương thanh tuyền, hơi lạnh của máy lạnh có lớn hơn nữa cũng không thể thổi tan.


“Lam Nhị ca ca...” Tay Tiêu Chiến vẽ vòng tròn trên ngực Vương Nhất Bác, “Em nói xem nếu Ôn Ninh nói với người khác thì phải làm sao đây..”

Vương Nhất Bác yên lặng một lúc, “Vậy phải nhanh chóng định hôn ước thôi.”

Tiêu Chiến xoay người nằm trên ngực Vương Nhất Bác, “Với anh sao?”

Vương Nhất Bác nhíu mày, “Không thì với ai?”

Tiêu Chiến vui mừng hớn hở.

Vương Nhất Bác vươn tay kéo Tiêu Chiến lại: “Ca ca không đồng ý sao?”

Tiêu Chiến lại lùi lên trên, ngay tại khóe môi của Vương Nhất Bác hôn xuống, lại dựa vào trán cậu.

“Em nhờ Ôn Ninh mua cái gì thế?”

“Anh thích á.” Vương Nhất Bác một tay ôm lấy anh, một tay với lấy túi đồ ở đầu giường.

Vốn dĩ nghĩ muốn đợi nước về mới đi tìm Tiêu Chiến, tuy rằng cũng không biết viện cớ gì, nhưng kết quả bây giờ không phải cũng không có lý do gì đã đến rồi sao.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác lấy ra hai ly nước mà mình thích uống, có chút bất ngờ.

“Em cũng thích uống cái này hả?”

“Cũng?” Vương Nhất Bác lắc đầu, “không phải anh thích à?”

Bởi vì anh thích nên em cũng thích.

Vương Nhất Bác trước đây cũng chưa từng nghĩ nửa đêm nửa hôm trong căn phòng tối mờ lại ngồi uống cái này là cảm giác gì.

Nhưng bây giờ không những biết rõ, mà còn không phải dùng ống hút để uống.

Loại nước uống này ngọt hơn lúc trước uống rất nhiều.

Vương Nhất Bác nghĩ vậy.



Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác dậy rất sớm, định về phòng mình trước, rồi từ đó đi ra sẽ không bị phát hiện.

Cậu đứng sau cửa cẩn thận nghe động tĩnh ở bên ngoài, hành lang lúc này hình như cũng không có ai.

Vương Nhất Bác quyết định mở cửa, bước ra liền vươn tay khép cửa lại. Đang lúc định quay về phòng mình, lại nghe tiếng mở cửa ở ngay phòng bên cạnh.

“Nhất Bác, dậy sớm thế.”

Lam Đại mặc một bộ đồ thể thao, hình như định ra ngoài chạy bộ.

“Haha... ừm, tỉnh hơi sớm.”

“Anh biết ngay mà, thức uống hay trà gì đó a, uống nhiều sẽ ngủ không ngon giấc đâu, còn mắc đi vệ sinh nữa.”

Lam Đại nhìn Vương Nhất Bác đang mặc một chiếc quần cộc, nhìn rất có tinh thần thể thao, thực ra anh không biết đó là quần ngủ của cậu, “ăn mặc như vậy, định đi chạy bộ hả?”

Vương Nhất Bác thuận theo lời nói của Đại ca mà gật đầu, “À, đúng vậy.”

“Đi thôi, cùng chạy.” Nói xong liền kéo tay Lam Nhị lôi đi.

Vương Nhất Bác khóc không ra nước mắt.



Sau khi tình dậy Tiêu Chiến liền gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác nhưng vẫn chưa thấy trả lời, thấy thời gian cũng hơi trễ rồi, chắc không phải lại ngủ như chết rồi đó chứ? Tiêu Chiến bật cười, mở cửa định đi gọi cậu.

Kết quả cửa vừa mở ra, bên ngoài liền có người đẩy cửa bước vào.

“À, được. Hôm sau cùng đi nha.”

Là Vương Nhất Bác cả người đầy mồ hôi bước vào.

“...Em sao lại?” Tiêu Chiến có chút khó hiểu

Vương Nhất Bác không trả lời ngay, giữ lấy cằm Tiêu Chiến liền hôn xuống.

“A...” nụ hôn đột ngột khiến Tiêu Chiến bị dọa một phen.

“Vừa ra đã gặp Đại ca, đành phải đi chạy bộ cùng anh ấy, không thể quay về phòng em được.”

Tiêu Chiến gật đầu, “Đại ca dậy cũng thật sớm.”

“Cho nên đành nhờ Tiêu lão sư qua phòng em lấy quần áo giúp em rồi.” Vương Nhất Bác đưa thẻ phòng của mình cho Tiêu Chiến.

Cũng may là sau đó không bị ai phát hiện, hai người vờ như vừa ngủ dậy, đi đến nhà ăn ăn sáng. Ôn Ninh đã đến rồi, nhìn thần sắc cũng không khác mọi khi, chắc sẽ không hỏi chuyện đêm qua ngay trên bàn ăn đâu nhỉ.

Lam Đại tắm rửa thay đồ xong đi xuống thì đã trễ rồi, đành ngồi xuống ngay bên cạnh Vương Nhất Bác.

“Nhất Bác, lúc nãy định hỏi em cái này.”

Vương Nhất Bác phút chốc cả người trở nên khẩn trương.

“Sao em lại bước ra từ phòng Tiêu Chiến thế?”

Lời vừa nói ra, Ôn Ninh và cữu cữu đồng loạt ngẩng đầu nhìn về bên này.

Tiêu Chiến chấn kinh, còn chưa kịp bàn bạc với Vương Nhất Bác có nên nói cho mọi người biết hay không, nhưng mà bây giờ... không kịp nữa rồi.

Vương Nhất Bác vậy mà lại rất chấn định, “Em với Tiêu lão sư đổi phòng rồi.”

“Đổi phòng rồi?” Ôn Ninh và cữu cữu cùng thốt lên.

“Ừ.” Tiêu Chiến thuận theo mà gật đầu.

Ôn Ninh và cữu cữu lại trầm tư suy nghĩ.

“Đang yên đang lành lại đi đổi phòng làm gì?” cữu cữu tự hỏi,

“Để làm mấy việc thú vị đó mà.” Lam Đại nói như đương nhiên.

_____♡ _____

Mấy nay bận quá trans hong kịp huhu

Mừng là đôi trẻ yêu nhau rùi (mới có mấy ngày) 😍😍 mặc dù chưa kịp ngược nhưng truyện đã chuẩn bị vào hồi kết ròi ~•~

Định dịch một fic ngược một tí mà chưa mò ra bộ nào ổn ổn hết á

Hehe dự định số 2 của toi là dịch mấy cái dou cute của 2ae nữa. Nào có mn ghé xem nhé (´・ω・')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro