chap 12 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến run rẩy nhìn Vương Nhất Bác đang nếm máu mình, đối với anh mà nói, đây mới thật sự là cơn ác mộng khủng khiếp nhất từ trước đến nay.

Vương Nhất Bác... Vương Kiệt, mối tình đầu của anh, người bạn của linh hồn, là hy vọng, là ước mơ, là biển xanh để anh gột rửa đi bao nhiêu máu tươi đầm đìa chảy xiết trong những năm tháng đã qua, gửi gắm bao nhiêu yêu thương đằm thắm từ tận đáy lòng.

Vì sao... sao người lại trở thành như thế, tại sao hắn cũng giống những tên ác quỷ kinh tởm kia, giết chết cõi hồn anh bằng thứ dục vọng này?

"Sao thế? Sợ thật à? Tưởng anh thấy tình thú?"

Vương Nhất Bác thì thầm vào tai của Tiêu Chiến, bờ môi quyến rũ ma quái mỉm cười. " tôi mới hôn một cái đã loạn đến như vậy, đêm nay, anh sẽ còn được nếm trải những thứ đặc sắc hơn rất nhiều! Sao hả, có trông đợi hay không?"

Dứt câu, Vương Nhất Bác liền xé toạc chiếc áo sơ mi vừa vặn ở trên người anh. Không còn vải vóc cản trở , trong mắt hắn lập tức hiển lộ ra hõm vai gầy và xương quai xanh tinh tế ngon lành. Làn da trắng sữa mịn màng, thoang thoảng mùi hoa cỏ ngọt đến đắm say... còn có, khuôn ngực hơi hơi nhô lên, bầu vú tròn trịa như thiếu nữ mới lớn, gọn gàng và săn chắc, trông mới nhuần nhị tươi xinh và đường hoàng làm sao.Vương Nhất Bác tròn mắt ngạc nhiên, một người đàn ông như anh, cư nhiên lại sở hữu đôi vú quyến rũ như vậy? Hạt đậu nhỏ hồng tươi điểm trên bầu ngực trắng như hoa lê, chẳng hiểu vì thẹn hay vì sợ mà run rẩy, hắn nhìn đến mà bỏng cả mắt. Trước đây, đã có bao nhiêu kẻ từng chạm tới những địa phương tuyệt vời này? Không được, đây là của hắn, tất cả phải thuộc về Vương Nhất Bác hắn!

Không chút chần chừ, Vương Nhất Bác nhằm vào chiếc cổ thiên nga kiều diễm của anh mà cắn, để lại những dấu đỏ nơi làn da trắng ngần, với suy nghĩ khẳng định quyền sở hữu với khối thân thể kia . Bàn tay lần mò tìm đến đầu vú nhỏ xíu màu hồng, siết lấy trong ngón tay, dùng đầu móng nhọn hoắc ấn mạnh xuống nơi đó. Bên ngực còn lại cũng bị hắn bao trọn trong tay, xoa nắn đến phũ phàng. Cảm giác đàn hồi êm ái của da thịt anh khiến hắn thích thú, lực đạo nơi hai bàn tay mỗi lúc một mạnh hơn, in hằn dấu vết đỏ tươi trên bầu vú trắng nõn.

Nỗi hoảng sợ khiến cho tâm hồn Tiêu Chiến chết lặng. Anh chẳng khác nào con búp bê sống mặc người dày vò, xúc cảm bỏng rát trên ngực càng làm tê tái thêm những suy nghĩ đứt quãng và rời rạc. Tiêu Chiến cắn răng kiềm nén sự run rẩy của thân lẫn tâm, cố không phát ra tiếng trước những cảm giác tồi tệ. Thấy thế, Vương Nhất Bác càng muốn hành hạ anh nhiều hơn, đến khi anh phải van xin hắn mới thôi.... Trọng điểm tấn công vẫn đang tập trung lên ngực anh, nơi hai điểm hồng tươi nhức nhối đang se lại, Vương Nhất Bác bắt đầu dùng lưỡi liếm lấy liếm để, núm vú hồng tươi đã thấm đẫm nước bọt, dưới ánh nến mờ ảo như trở nên bóng bẩy tựa bôi mật. Hắn trực tiếp há miệng ngậm vào một bên ngực, đầu lưỡi đảo vòng tròn xung quanh quần vú, vẻ mặt tràn đầy thỏa thê, như thể đứa trẻ con ngấu nghiến viên kẹo dẻo hương sữa thơm ngọt của nó.

Thân thể của Tiêu Chiến bắt đầu rỉ ra mồ hôi lạnh, đầu óc anh ong ong như thể có bàn tay thợ rèn nhầm lẫn mà gõ lên như giã sắt trên đe. Đau như búa bổ. Những hình ảnh vùi chôn nơi miền ký ức như đội mồ sống dậy, diễu hành qua não bộ, vây kín thành một vòng lặp mãi chẳng có kết thúc. Đôi mắt hỷ tước mở to đờ đẫn, mơ hồ cảm nhận ra ai đó đang cuồng bạo cắn vào ngực mình, nổi lên những dấu răng thật rõ. Tiêu Chiến cấu tay vào ga trải giường, nước mắt giàng giụa loang ra thấm ướt bên dưới. Người phía trên vẫn hùng hổ cào xé da thịt anh, găm những móng tay sắc như dao vào mạn sườn, rồi lần lần kéo xuống eo, xuống bụng, để những vệt cào rướm máu dọc ngang khắp phần thân trên quyến rũ, trông đến man dại.

Liên hồi những cú cắn, cú cào đến rách da, Vương Nhất Bác nhuộm đỏ cơ thể trắng tuyết, đưa lưỡi liếm máu người tình như một thứ mĩ tửu, cái thứ huyền diệu mê hoặc trước mắt. Hắn thật tâm chỉ muốn ăn trọn ngay người kia, nuốt anh vào trong bụng, để Tiêu Chiến đời này phải ghi nhớ hắn, ngoài hắn ra đừng mong ở bên cạnh ai khác.

"Đau lắm phải không?"- Vương Nhất Bác buông giọng cay nghiệt-" cứ hét lên đi, tôi đang muốn nghe đấy!"

Chẳng hề như ý hắn muốn, Tiêu Chiến chỉ biết nín lặng, nghe từng mảnh tâm hồn mình nhuộm đỏ bởi máu, từng nhịp thở trở khắc khoải, nặng nhọc. Trái tim cũng khó khăn đập, yếu ớt mệt nhoài như chính chủ nhân tội nghiệp của nó. Sự im lặng chịu đựng của Tiêu Chiến lại chọc cho Vương Nhất Bác trở nên cuồng dã hơn. Chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Rời khỏi khuôn ngực anh, Vương Nhất Bác dời xuống phía dưới, rê đầu lưỡi vẽ vòng quanh chiếc rốn be bé xinh xinh, ngẫu hứng ngoáy vào trong, khiến cho Tiêu Chiến thấy nhột nhạt vô cùng, liên tục rùng mình nhạy cảm. Đầu móng tay hắn bấu chặt lấy eo anh, đâm sâu vào da, bên hông vừa đau buốt vừa ngứa ngáy, kích thích cho anh nâng eo lên khỏi đệm rồi lại hạ xuống, muốn tránh thoát khỏi ma trảo cùng chiếc lưỡi quái ác kia. Hắn thấy anh cử động, lại liên tưởng rằng người đang khát cầu, vội thấp giọng cười: " xem kìa, đừng gấp chứ, từ từ đến!"

Hai bàn tay hắn không yên phận mò mẫm xuống hạ thể, lần vào trong quần anh, bắt lấy 'cậu nhỏ' âm ấm, ve vuốt mân mê đầy thích thú. Tiêu Chiến tức thì giật nảy mình. Địa phương bí mật kia, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị phát hiện. Anh tuyệt vọng quay mặt sang một bên, nhắm nghiền đôi mắt, bản năng vẫn muốn chạy trốn đả kích. Vương Nhất Bác cảm thấy lớp quần tây này thật cản trở, lập tức liền kéo tuột quần của Tiêu Chiến xuống dưới gối, tay chân gấp gáp vội xé luôn cái quần lót màu đen. Lớp phòng bị cuối cùng bị phũ phàng trút xuống, toàn bộ thân thể trần trụi phơi bày. Tiêu Chiến nhủ thầm xong rồi, thần kinh anh tựa hồ quá tải, mạch máu toàn thân như muốn đứt ra, cơ thể nóng ran như thể phát sốt.

"Này là... cái gì đây!?"

.

.

"Ê tụi bây, có thấy cái mà tao thấy không? Con nhỏ này... nó rốt cuộc là cái giống gì?"

" má nó tởm thiệt chứ, đúng là đồ quái vật. Tao còn tưởng con chị nó bán cho mình đồ tốt, hóa ra là một đứa dị dạng. Cái bọn nhà giàu này làm tao mắc ói ghê."

" đẹp như vậy làm tao nứng gần chết, con mẹ nó, giữa chừng lại lòi ra một khúc thịt nữa. Gớm ghiếc. Đã là quái thai sao không vứt cho chết mẹ từ nhỏ đi, thứ yêu quái hại người"

"ê mày nói cũng đúng đó, đánh chết nó đi. Dù gì nó mà thoát được thì tụi mình cũng không yên đâu."

"Mày sợ gì? Tưởng nó là tiểu thư danh giá thứ thiệt hả? Đừng quên là chính chị ruột bán nó đi, thứ quái thai này chết, không chừng người ta còn cảm ơn mày."

.

.

"Bắt nó lại, má nó, con yêu nghiệt kia, mày dám cào ông?"

"Này thì cào, rút hết móng tay nó."

"Ê sao nó càng thảm lại càng đẹp tụi bây. Chơi một chút không? Chừa cái chỗ quái dị kia ra là được rồi!"

"Má nó con này ngon vãi đạn. Mà quên, nó là thằng hay con?"

"Kệ mẹ đi, mày nhiều lời quá. Chơi chết nó!"

.

.

Vương Nhất Bác không thể tin nổi, đôi mắt hau háu dán chặt lên hạ thân của Tiêu Chiến. Ngay bên dưới dương vật nhỏ nhắn mà hắn vừa xoa nắn kia, chính là một cái hoa huyệt lẽ ra chỉ có ở nữ nhân. Huyệt nhỏ hồng tươi phấn nộn, khô ráo sạch sẽ, hình dáng đẹp mắt như nụ hoa ban mai e lệ, hắn không tránh khỏi sững sờ, nhưng là sững sờ vì quá mức thích thú.

Người anh em dưới thân của Vương Nhất Bác cách lớp quần mà lặng lẽ lớn thêm một vòng, trướng đến phát đau... lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hưng phấn trước thân thể của người khác đến vậy. Có vẻ vị bác sĩ trước đây đã đúng. Dục vọng của Vương Nhất Bác không dâng tràn, chẳng qua chưa gặp đối tượng phù hợp với hắn mà thôi. Người trong tâm hắn cũng là người khiến thể xác hắn kịch liệt khát cầu... Tiêu Chiến quả nhiên là đối tượng phối ngẫu tuyệt vời nhất của Vương Nhất Bác.

"Bảo bối... nhặt được bảo bối rồi. Tiêu Chiến, anh có cái miệng dưới đẹp quá!"

Hai má của Tiêu Chiến nóng bừng lên, quá mức xấu hổ vì câu nói kia. Hắn không chê bai mà ngược lại yêu thích ư? Có thật như vậy không? Gương mặt của anh phút chốc đẫm lệ. Đây có thể xem là một chuyện tốt trong muôn vạn nỗi bi kịch mà anh phải gánh chịu hay không?

Trong khi Tiêu Chiến còn ngỡ ngàng, bên dưới thân anh, Vương Nhất Bác vừa cúi xuống, hôn lên dương vật nhỏ xíu . Tiêu Chiến đương nhiên vẫn cảm thấy hoảng, anh cố nhích người ra khỏi Vương Nhất Bác, nhưng, rõ ràng, mọi sự kháng cự đều là vô ích.

Hắn ngậm trọn tiểu côn thịt vào khuôn miệng ấm nóng ẩm ướt, mút lấy đỉnh nhỏ rồi lại liếm vòng quanh, nhâm nhi với nhịp độ ngẫu hứng, lúc nhanh lúc chậm như muốn giễu cợt, đánh thức khao khát cùng khoái cảm trong anh. Thế nhưng, Tiêu Chiến vẫn như cũ nhắm nghiền mắt, cắn răng, cố gắng chịu đựng và kiềm nén , chẳng có dục vọng đâu, chỉ có một mối hy vọng đang chớm nở trong lòng.

Hắn... sẽ giúp anh mang thai đúng không? Chạy không thoát, trốn không được, chi bằng cố gặm nhấm nỗi kinh hãi, cùng người yêu trải qua hết một đêm tình. Thuốc gây tê dường như bắt đầu hết tác dụng, vết đạn bắn dưới chân, cùng với vết thương trên ngực, bụng, eo, hông do Vương Nhất Bác cào cắn... hết thảy đồng loạt kêu gào đau đớn. Tiêu Chiến mượn cơn đau thể xác để nương náu, tạm quên đi tâm tư đang cuồng dại tái tê. Giữa ám ảnh quá khứ và khát vọng tương lai đan xen vây lấy, anh mỉm cười chấp nhận định mệnh.

Sau chừng mười phút, Vương Nhất Bác mới nhả dương vật trong miệng ra, xoạc hai chân Tiêu Chiến rộng sang hai bên, chiêm ngưỡng lối vào bí mật: cái khe nhỏ hồng hào đang co lại, tựa như đang run sợ trước ý muốn xâm chiếm của hắn. Cả thân người Vương Nhất Bác bỗng bức bối tột độ, vật dưới rốn hắn cũng đang kịch liệt biểu tình, nó cương đến độ sắp xung huyết, đang kêu gào đòi được giải phóng bên trong thiên đường chật hẹp ấy!

Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy, trút hết quần áo trên người xuống, để lộ cơ thể gầy gầy nhưng hữu lực, cùng với cái dương cụ vừa to vừa dài, đang cương lên gân guốc đến phát sợ. Đầu nấm của cây hàng thô to như quả trứng, bóng loáng. Hắn khẽ liếm mép một cái, nắm tóc cưỡng ép anh quay mặt nhìn mình, trêu ghẹo: "Nhìn này Tiêu Chiến, 'thằng em' của tôi thèm được thịt hoa huyệt nhỏ lắm rồi!".

"Khoan... " trông thấy thứ vũ khí hàng khủng của hắn, Tiêu Chiến liền giật mình, thứ này... thật sự sẽ xuyên vào cơ thể của anh? Huyệt động nhỏ bé kia làm sao chứa đựng nổi?

"Chịu lên tiếng rồi sao? Nhưng giờ thì muộn rồi!"

Vương Nhất Bác nắm chặt chân của Tiêu Chiến, dùng miệng cắn rách dây trói, rồi xoạc hai chân của anh ra hai bên, thọc lưỡi vào hoa huyệt, rẽ ra hai mép thịt mềm mại để chui vào trong. Hoa huyệt không hứng tình nên nó khô khốc, hắn dùng nước bọt làm trơn và chiều rộng lưỡi làm công tác chuẩn bị. Cứ thế đánh rút đầu lưỡi thụt ra thụt vào bên trong, đến khi cảm giác huyệt đạo dần trở nên nóng ấm trơn tuột. Dương vật của Vương Nhất Bác đã cương đến không thể cương hơn, khắc khoải từng giây của sự khao khát tột đỉnh, hắn rút lưỡi ra, để dương vật của bản thân xâm nhập vào, lấp đầy hoa huyệt nhỏ của Tiêu Chiến.

Dù trước đó đã có sự tấn công bằng lưỡi, nhưng so với cái dương vật thuộc hàng khủng ấy, rõ ràng khác biệt rất lớn. Khoảnh khắc bị đâm sâu vào tận cùng bởi vật thô cứng nóng rực nọ, là cả một sự tàn phá đối với hoa huyệt mẫn cảm. Chỗ mềm yếu cơ hồ bị tàn nhẫn xé đôi. Máu tươi theo mép huyệt rỉ ra, chảy xuống, thấm ướt drap trải giường.

Đau, cơn đau kinh hoàng ập tới, tê tái tận tâm can.

"Ahhhh... !"

Tiêu Chiến không thể giữ được tiếng thét thảm thiết khi bị người lần đầu cướp đoạt. Nhưng vào lúc này, Vương Nhất Bác lại không chút bận tâm, hắn đang lâng lâng trên chín tầng mây bởi khoái cảm được siết chặt bởi nụ hoa kiều diễm của chính ái nhân...

Phải, là Tiêu Chiến, là người mà hắn yêu, yêu đến đánh mất bản thân mình.

Vương Nhất Bác bắt đầu di chuyển bên trong người yêu, thúc mạnh vào những cú thô bạo, cọ sát liên tục, người cả hai nhễ nhại mồ hôi. Hắn cưỡi trên người anh thỏa sức làm tình, hăng hái nhấp dương vật vào sâu hết mức rồi kéo ra , rồi lại thúc vào, chuyển động hông của hắn liên tục không gián đoạn, đem côn thịt trừu sáp mãnh liệt trong hoa huyệt vừa mới bị khai phá.

' mạnh lên nữa... cho anh ấy sướng chết, sau đó sẽ ngoan ngoãn phục tùng mình, cam nguyện mở ra hai chân cho mình thao...'

Những suy nghĩ đó liên tục chạy đi chạy lại, làm thành một đợt diễu hành trong não Vương Nhất Bác. Hắn theo bản năng đưa đẩy không ngừng trong hoa huyệt nhỏ bé, càng lúc càng nhanh, càng mạnh, càng bạo liệt cùng cực với độ sâu ngày một gia tăng, ngập trọn dương vật đang kích thích tung hoành, thỉnh thoảng mới xen vào vài cú nhấp nhè nhẹ, chầm chậm, để rồi ngay sau đó là một cú sâu phá kỷ lục, rồi đến một tràng tới tấp những cú đâm rút, nhịp độ liên hoàn như một cái máy, khiến cho Tiêu Chiến toàn thân co giật liên tục, quằn quại trước cơn mưa triền miên không ngớt. Anh cảm tưởng như thần kinh tê liệt, toàn thân vụn vỡ, trái tim thắt lại nhức nhối, tận cùng của sự cam chịu, nhục nhã như một thằng điếm rẻ tiền bị người chơi đùa đến rã rời. Hoa huyệt nhỏ đau rát không ngớt chảy máu, sau một hồi bị thao tàn nhẫn đã chuyển sang tê rần, phía bên trong hoa tâm không ngừng bị đỉnh phải, dịch nhờn bắt đầu rỉ ra, khiến cho dương vật của hắn trở nên thông thuận hơn.

Hạ thân mãnh liệt thao như cắm cọc, phía trên Vương Nhất Bác cũng chẳng hề rảnh rỗi. Hắn vừa ra vào hoa huyệt, vừa vần vò đôi bầu vú êm tay. Thân thể Tiêu Chiến khiến người ta thoải mái thư sướng đến vậy, thảo nào một lần liền khó quên. Chìm trong dục vọng và cuồng ghen, dương vật ngày càng tấn công kinh khủng hơn... Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn ra như suối chảy, anh đau đớn cất giọng thều thào:" Nhất Bác, tôi...không...chịu nổi nữa, làm ơn..."

Vương Nhất Bác không hề dừng lại mà cứ tập trung vào việc hưởng trọn cái dục vọng chất ngất cuộn tràn như sóng dữ, khiến hắn vận lực toàn thân vào việc đưa đẩy hông, hứng phấn với cảm giác tiếp xúc trực cảm trần trụi hoang lạc. Thăng hoa cảm xúc, hắn cấu mạnh vào cánh mông căng tròn, lấy đó làm điểm tựa mà gồng mình thúc thẳng cú kết thúc, bắn phụt ra dòng tinh dịch trắng đục, nóng rực nhớp nháp vào bên trong hoa huyệt nhỏ vốn xinh xắn, hiện đã bị thao đến tan nát.

Giải phóng xong, Vương Nhất Bác thở ra khoan khoái, rút dương vật ra khỏi miệng nhỏ tội nghiệp vừa bị khoan thành cái lỗ tròn. Mép hoa huyệt từ từ khép lại, một cỗ tinh dịch hòa lẫn máu tươi theo đó chảy ra ngoài... Tiêu Chiến đờ đẫn như hồn lìa khỏi xác, rũ rượi không nhúc nhích nổi. Hướng mắt nhìn anh, hắn thấy một thân thể đầy những vết cắn, vết bầm, vết cào cấu , máu tươi chẳng biết từ vết thương nào chảy ra đầm đìa. Vết thương do súng cũng bị động, băng gạc trắng đã thấm ướt một mảng đỏ.... đôi mắt anh vô thần như có như không nhìn vào khoảng tối trước mặt.

"Mới đùa một tý đã làm ra vẻ mặt đấy, bao nhiêu đã thấm vào đâu, so với những gì anh đã làm trước đây chứ!" Vương Nhất Bác giận dữ nói-" tôi còn chưa làm đủ đâu!"

Có cơn gió khuya lạnh lẽo bất chợt lùa qua khe cửa, ngọn nến chao đảo, soi rọi hai chiếc bóng kề sát chồng lên nhau. Một đêm thật sâu và thật dài.

.

.


P/s: nghe nói cắt H là một tội ác nên em viết một mạch luôn, chap dài gần gấp rưỡi bình thường á các chị😜

Giờ em phải đi uống Dr Thanh để thanh lọc tâm hồn, trở lại làm bé ngoan đây ạ💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro