chap 36 (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh (*) theo yêu cầu của cô Táo.

.

.

Hầm tối...

Lại là thứ bóng tối mù đặc ấy, không có chút dấu tích nào của tia sáng. Tịch mịch như thể chìm trong vại cà phê đen vừa chắt ra, màu sắc nguyên bản không chút pha lẫn.

Tiêu Chiến khẽ cử động tay chân, chúng lần nữa lại bị cố định. Mi mắt mở ra chạm phải lớp vải thô cứng ran rát... hóa ra, không hẳn là nơi này hoàn toàn thiếu sáng, nguyên nhân đơn giản vì anh đã bị bịt mắt. Tầng hầm đã lâu không người sử dụng, bụi bặm, ẩm thấp, mùi mốc meo... hỗn tạp cảm giác và mùi hương ghê rợn trộn với nhau. Tiêu Chiến rùng mình từng đợt, loáng thoáng nghe thấy mùi cơ thể nồng nặc của gã đàn ông kia, ổ bụng bất giác quặng thắt, một cỗ dịch vị tràn lên cổ họng. Nếu trong tình huống bình thường không bị dán băng trên miệng, có lẽ anh đã sớm nôn hết cả ruột gan ra ngoài rồi.

Mọi nỗ lực không thể giúp anh nhúc nhích được một phân... Tiêu Chiến cảm giác như bản thân lại xuyên không về thời điểm bảy năm trước. Từng chi tiết một được sống động tái hiện, như một câu thần chú lảng vảng vang vọng bên tai. Cơn ác mộng này, anh đã bị nguyền rủa rằng cả đời không thể thoát ra. Chạy trốn bao nhiêu, vẫn là bị bắt trở lại đủ bấy nhiêu lần.

Không có kết thúc, chỉ có sự phẫn nộ trút giận của loài ác quỷ... lọt vào tay chúng, lần sau xác định thảm hại hơn so với lần trước.

.

.

Nằm im nghe ngóng xung quanh, xác định đối phương chỉ còn lại một người... nếu không phải là bây giờ, đợi khi những tên đồng bọn của hắn trở lại, cơ hội của Tiêu Tiên Bối sẽ trở về bằng không.

Đinh ninh rằng anh vẫn chưa tỉnh, gã đàn ông lơ đãng ngó ra ngoài, chẳng hay con mồi nhỏ đã sớm dùng răng cắn đứt dây trói, chuẩn bị cho một cuộc đào thoát. Biết rằng sức yếu, không thể đối chọi lại được gã đàn ông cao lớn, Tiêu Chiến nhìn xung quanh một lượt... nơi đây u tối, chỉ có một chiếc bóng đèn lờ mờ vừa được gã kia thắp lên. Cửa sổ có song chắn, lối thoát duy nhất chỉ là cánh cửa lớn khép hờ kia.

Ném mạnh chiếc gạt tàn trên bàn vào đầu gã đàn ông, lợi dụng cơn loạng choạng tức thời của gã, Tiêu Chiến lấy hết sức bình sinh để chạy ra ngoài. Hoảng loạn và vội vã, giày của anh bị tuột ra khỏi chân, trong đêm tối dẫm phải gai nhọn xuyên qua da thịt. Không thể dừng lại, khi mà kẻ hung đồ bừng tỉnh đuổi đến sau lưng... Tiêu Chiến cắn răng rút vội chiếc gai to bằng ngón tay, cơn đau khiến bàn chân anh tê dại hẳn đi.

Chạy, chỉ có thể tiếp tục chạy... bi thảm thay, vết máu dưới chân lại bán đứng anh. Hai gã đàn ông nữa cũng đã đến nơi, chúng nhanh chóng lần ra được vị trí của con mồi nhỏ bị thương. Bọn họ đứng thành hình tam giác xung quanh Tiêu Chiến, lại không ngay lập tức ập vào tóm lấy. Những tiếng cười khoái trá ghê rợn vang lên giữa rừng sâu, anh bị vờn đuổi giữa ba bên bốn phía, vô vọng chạy tới chạy lui, bị vây chặn đến kiệt sức, cuối cùng vấp ngã không đứng dậy nổi nữa.

Lần thứ nhất bị bắt lại, chúng dùng sức đè ngửa Tiêu Chiến ra trên nền đất. Chiếc váy đồng phục trắng tinh lấm đầy bùn đất, vấy cả máu đỏ tươi. Dưới ánh sáng của đèn pin cầm tay, từng gã một bắt đầu mơn trớn khắp thân thể anh. Chúng không trói mà để mặc cho Tiêu Chiến vùng vẫy, vì căn bản anh chẳng còn mấy sức lực, không hề có chút uy hiếp nào, chỉ khiến chúng cảm thấy tình thú hơn mà thôi.

Cố gắng né tránh những động chạm suồng sã kia, những bàn tay lực lưỡng toan xé nát quần áo của Tiêu Chiến. Anh điên cuồng quẫy đạp, kết quả liền bị chúng tóm chân ghim lại. Gắng gượng trườn người về phía trước, lại liên tục bị kéo lê về sau... vải vóc trên cơ thể, cùng với da thịt bị ma sát, bị cành cây rạch cho nát bươm. Một gã đàn ông nắm lấy cằm anh, dùng chiếc lưỡi thô ráp liếm láp trên khắp khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp. Nước bọt, mùi tanh, cảm giác dính nhớp rờn rợn. Tất cả mọi thứ vây bủa Tiêu Chiến trong khủng hoảng và khiếp sợ.

Một gã đàn ông khác lại nắm lấy cổ áo anh, thô bạo giật bay hai ba chiếc cúc, bắt đầu ở trên khuôn ngực non nớt mà dày vò, gặm cắn liên hồi. Gã ta cứ như thú hoang đói mồi, hàm răng sắc nhọn chẳng chút nương tay. Cứ thế tàn sát trên thân thể trẻ dại, máu cùng mồ hôi trộn vào nhau tuôn ra đầm đìa. Cả người Tiêu Chiến lạnh toát vì kiệt quệ, về thể lực lẫn thần kinh.

Ánh mắt của anh dần trở nên tan rã, mông lung, bàn tay cũng bất lực xuôi xuống. Lệ nóng bắt đầu thấm ướt nơi khóe mi. Tủi hổ, đau đớn, cay đắng, nhục nhã cùng tuyệt vọng. Muôn ngàn cảm xúc tiêu cực khiến trái tim yếu ớt oằn mình gánh chịu. Nó muốn chực nổ tung, khi tên thứ ba bắt đầu vén váy của Tiêu Chiến lên, ở trên đùi non hạ xuống những vết cào cắn... và rồi, chiếc quần lót nhỏ bị hung bạo kéo xuống đến gối.

Hàng loạt động tác vũ nhục kia bỗng chốc dừng lại, ngay sau đó là một tiếng thét kinh hãi vang lên giữa màn đêm.

"Ê tụi bây! Có nhìn thấy cái mà tao nhìn thấy không? Con nhỏ này... nó rốt cuộc là cái giống gì?"

.

.

Bọn chúng nhận định anh là quái vật, là một kẻ đáng chết, có khi ra tay còn chính là thay trời hành đạo.

Những chiếc thắt lưng được rút ra, quật tới tấp lên cơ thể nhỏ bé đáng thương, đánh đến da thịt nát bấy, vùng kín nhạy cảm khác người của Tiêu Chiến càng khiến chúng chán ghét mà đánh lên tàn nhẫn hơn.

" cho mày chết, đồ quái thai!"

" thứ như nó sống cũng hại người, mẹ nó, tao bị lừa một vố đẹp mặt!"

" khốn nạn thật!"

Bọn chúng nhổ nước bọt lên ngực, lên bụng, lên hạ thân anh, xỉ vả thô bỉ, vốn dĩ không xem Tiêu Chiến là người. Liên hoàn những nỗi đau tê tâm liệt phế, thân thể trần tục của anh cũng đến giới hạn, ngất đi giữa những âm thanh của địa ngục văng vẳng bên tai.

.

.

Lần nữa mở mắt ra, Tiêu Tiên Bối bị ném ở trên sàn nhà lạnh lẽo. Ba gã đàn ông ngủ say ở ba góc phòng, mặc kệ anh với thương tích đầm đìa chẳng rõ sống chết. Cánh cửa bị cài then cùng khóa lại, có lẽ chúng đánh mệt rồi, hoặc là tạm thời chợp mắt nghỉ ngơi một chút.

Tiêu Chiến không biết, trong lúc anh ngất đi, hơi thở yếu ớt như sắp lụi tàn, chúng đề nghị đào một cái hố, ném anh xuống dưới chôn sống.

Giữa muôn trùng kinh hãi, chợt anh nhớ đến người mẹ thân yêu ở quê nhà... Tiêu Chiến bị chà đạp đến mức thân tàn ma dại, lại nghĩ rằng lỡ mình chết ở đây, thì thật là quá đỗi bi thương cho mẹ. Một đời sống mòn mỏi héo hắt, lẽ nào lại thêm bi kịch khóc tang con?

Anh không thể, dù chỉ còn một tia hy vọng, Tiêu Chiến cũng phải nỗ lực để sống sót. Đánh liều lục lấy chìa khóa trong túi áo gã đàn ông, Tiêu Chiến mở cửa, dùng hết hơi tàn đẩy ra tấm gỗ nặng trịch kia, lần nữa lê tấm thân tàn tạ chạy trốn.

Chỉ được một khoảng, cơ thể yếu ớt không thể chống đỡ mà đổ gục xuống. Anh cắn răng, dù có lết cũng phải thoát ra khỏi đây. Nhích từng chút một, khối thân xác khốn khổ di chuyển như ốc sên bò trên nền đất, chậm chạp mà kiên trì. Những móng tay cấu bám vào mặt đất, mượn lực đẩy cả người về phía trước.

Đi chưa được bao xa, cánh cửa căn nhà gỗ phía sau lại hung bạo bị đẩy ra, một gã đàn ông dẫn đầu đang chực lao tới. Vẻ mặt gã dữ tợn như hung thần ác sát, vừa tức giận vừa kinh hoảng, chẳng thể ngờ đứa trẻ dị dạng kia lại còn có thể bỏ trốn.

Nỗi sợ hãi trong lòng anh, phút chốc trào lên đến đỉnh điểm. Rốt cuộc vẫn không thể tránh thoát cơn ác mộng, Tiêu Chiến tựa hồ như đau khổ đến hóa điên. Theo phản xạ, chỉ biết cuồng dã cào cấu lên người gã đàn ông, quyết chống cự không để gã chạm vào người mình.

Thế nhưng, vốn dĩ như chỉ mành treo chuông, đèn khêu trước gió, kết quả hiển nhiên vẫn là dễ dàng bị thâu tóm.

"Bắt nó lại, má nó, con yêu nghiệt kia, mày dám cào ông?"

"Này thì cào, rút hết móng tay nó."

"Ê sao nó càng thảm lại càng đẹp tụi bây. Chơi một chút không? Chừa cái chỗ quái dị kia ra là được rồi!"

"Má nó con này ngon vãi đạn. Mà quên, nó là thằng hay con?"

"Kệ mẹ đi, mày nhiều lời quá. Chơi chết nó!"

Chúng dùng kẹp rút hết mười đầu móng tay, cưỡng ép bắt Tiêu Chiến khẩu giao... lần lượt từng tên phóng ra từng cỗ tinh dịch tanh nồng, mà người dưới thân chúng, sớm đã đờ đẫn như cái xác không hồn.

Dương vật của chúng chà xát giữa đùi non đẫm máu của Tiêu Chiến, tay chúng điên cuồng vò nắn ngực nhỏ của anh, vòng eo mỏng manh cũng bị ghim chặt, cào xé đến thương tâm.

Thẳng đến khi thâu hoan đến tận sáng, chúng mới hoảng hồn, sợ có người đi rừng phát giác, vội vội vàng vàng ném Tiêu Chiến xuống hố, lấp đất trở lại. Xong xuôi, chúng thu dọn và rời đi.

Chúng không ngờ đến, ý chí sống của con người bé nhỏ kia lại quá mức mãnh liệt.

Chúng không ngờ đến, cơn mưa rỉ rả làm mềm lớp bùn đất, khiến người sắp chết vì ngạt kia bới lên được một khoảng trống.

Chúng không ngờ đến, người vô tình bị trượt xuống từ trên đồi cao, lại được bàn tay của chúa mang đặt trước mặt Trần Lam Nghi và cô giáo Dương.

Chỉ có thể nói, đấng tối cao còn muốn anh sống... để cho Tiêu Chiến từ bao nhiêu vụn vỡ nát nhừ của quá khứ tàn bạo, vẫn có thể đề tên lên hộ tịch của gia tộc danh vọng như nhà họ Vương.

Trần Chí Thành thất thần nhìn người sống sờ sờ đang ở ngay đây, vẫn ngỡ như đang nghe thấy câu chuyện hoang đường nhất thế giới. Bàn tay ông run rẩy, không thể phủ nhận, Trần tổng có chút khiếp sợ đối với sinh mệnh trước mắt mình.

Lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, đã đâm lao thì phải theo lao... cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

.

.

Bao nhiêu cảm giác quen thuộc kia, ủ chín bởi lớp men sợ hãi, trải qua bảy năm thời gian vùi chôn dưới tầng tầng lớp lớp những lớp băng gạc của tâm hồn... hôm nay, trước cảnh ngộ cùng cố nhân quen thuộc, từng chút phòng bị điên cuồng bị xô xuống. Tiêu Chiến lọt thỏm giữa mông lung đêm tối vô tận, chiếc hầm sâu này dường như không thấy đáy, đả kích dồn dập theo cấp số nhân của những ám ảnh trước đó.

Bên trên kia, những con người đang tận hưởng những tách cà phê thơm, sẽ chẳng thể nào hình dung ra... chỉ cách vài mét dưới chân họ là viễn cảnh gì.

Gót giày của Trần tổng dẫm lên sàn nhà, âm thanh bên tai Tiêu Chiến mỗi lúc một gần hơn, rồi kề sát. Có một luồn hơi nóng mơ hồ thổi nhẹ qua vành tai anh, cùng với đó là giọng nói quen thuộc.

" ngoan nào bé cưng, có chạy cũng vô ích mà thôi!"

Trầm đục hơn một chút... qua bảy năm rồi, một ít thay đổi này càng làm Tiêu Chiến rõ ràng hơn. Đây là hiện thực, không có sự lẫn lộn nào của quá khứ. Đích thị là một chuỗi ác mộng mới, lần nữa thành công tóm lấy chân của anh.

Hơi thở nhột nhạt trên da, hòa lẫn theo đủ thứ mùi vị kinh tởm, Tiêu Chiến tâm loạn như ma, từ trong tiềm thức chỉ còn thảm thiết kêu cứu.

' Nhất Bác, chồng ơi, cứu... cứuu anh với'

Trần tổng cúi đầu, nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều... từng đường nét thanh gầy hiện rõ trước ánh sáng nhàn nhạt lung lay, da thịt Tiêu Chiến tựa hồ tái nhợt đi, ẩm ướt vì mồ hôi lạnh túa ra khắp nơi. Mái tóc đen tuyền của anh dính bết vào trán, đôi mắt bị vải thô che đi, đôi tay bị xiềng xích quấn chặt phía trên đầu. Ông ta chạm nhẹ lên cổ Tiêu Chiến, người anh giật thót như điện giật, nỗi sợ hãi khiến hàm răng run cầm cập va vào nhau.

Vẫn là sự thô bạo hữu lực đó, lớp quần áo chỉnh tề che chắn thân thể anh bị phũ phàng xé xuống, lung tung ném sang một bên.

Một nụ hôn chẳng có chút nâng niu nào, cuồng bạo đáp xuống xương quai xanh tinh tế, và một màn chiếm đoạt nữa lại tái diễn.

.

Căn hầm hỗn tạp xuất hiện thêm mùi vị rỉ sét của máu.

Nằm bất động dưới sàn là hình ảnh của một thanh niên lõa thể, thân người thon thả quyến rũ, mê hoặc mắt nhìn. Mà bên trên khối thân xác kiều mị kia, những dấu vết đỏ ửng có, tím bầm có... in hằn lên thật rõ ràng. Những vết cắn cùng vết cào mới nguyên, tái hiện màn tra tấn dã thú của năm xưa trên da thịt trắng tái. Dấu vết xâm phạm cuồng bạo. Đống y phục loang máu đỏ thẫm bị vứt ngay cạnh bên. Nếu như người nằm đó có thể la hét, hẳn là sẽ gào lên đến lạc giọng, vụn vỡ ai oán, vọng ra văng vẳng dưới màn đêm tối tăm u ám kia.

Có một tiếng cười man dại đồng thời cất lên, khoái trá cuồng loạn xen lẫn thê lương. Người đàn ông ra tay không khoan nhượng, nhưng dường như để che lấp một nỗi hãi hùng và sợ sệt vô lý trong tiềm thức. Biểu cảm vặn vẹo của ông ta trông đến bệnh hoạn, và hành vi của ông ta cũng chẳng giống với người thường.

Dày vò gặm cắn nhũ hoa trên ngực thanh niên, nhào nặn đôi bờ mông tròn trịa của anh, dùng ngón tay xâm nhập hậu huyệt chật khít... tuy nhiên, dương vật của ông ta chẳng thể lên nổi, dù cho đối phương xinh đẹp đến mê người. Ông ta cũng bị gặm cắn bởi một cảm giác mông lung, linh hồn nhơ nhuốc lại chẳng dám đem hạ thể xâm nhập vào mật động kia. Tựa hồ như, đấy chính là giới hạn cuối cùng mà ông ta trước sau vẫn không dám phá vỡ.

Dù là bảy năm trước, hay là bây giờ... Trần tổng cực kỳ bất lực. Nhưng dường như, chỉ bao nhiêu đó cũng đủ để ông bóp nát linh hồn đầy tổn thương, chưa một ngày lành lặn của Tiêu Chiến.

Thần kinh anh triệt để đứt gãy, cả người co giật như lên cơn động kinh. Ý niệm cuối cùng còn sót lại chỉ đọng trong một câu.

' Nhất Bác...cứu anh...'

Mau cứu anh!

Vương Nhất Bác xô ra cánh cửa của quán Royal, người của họ rất nhanh tràn vào, lục lọi khắp mọi nơi. Xoay tới xoay lui không thấy người cần tìm, chợt Trần Lam Nghi sực nhớ ra một nơi. Cô vội vã kéo tay hắn, ba chân bốn cẳng chạy xuống tầng hầm.

Đang giằng xé giữa những mâu thuẫn nội tại trong chính ông, Trần tổng chợt nghe văng vẳng một âm thanh thật quen.

"Chiến ca, anh có ở bên dưới không?"

.

.



A/N: đọc xong chap, Phi không khóc nhưng cảm thấy nặng nề cực. Đến giờ Phi mới rõ ràng về những ám ảnh của anh Chiến được cô Táo miêu tả trước đó. Bảy năm qua, quả thật anh phải sống chẳng hề dễ dàng.

Cảm ơn Táo đã đáp ứng con dân, hỏa tốc viết thêm chap. Nhưng mà, đọc xong Phi còn rầu hơn😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro