Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác rời đi một lát, người trong phòng mới từ từ phục hồi lại tinh thần, chẳng qua là người nào cũng không mở miệng nói chuyện.

Bên trong phòng không biết yên tĩnh bao lâu, trong lúc bất chợt Lâm Ngôn mở miệng nói: "Tôi đã cảm thấy bài hát này hơi quen quen, nghe Vương ảnh đế hát lâu như vậy, vẫn không nghĩ ra. Vừa rồi mới nhớ ra, đó là bốn năm trước tôi mới tham gia vào giới giải trí, cùng hát nhạc phim này với Vương ảnh đế."

Trong phòng có mấy minh tinh từng quay bộ phim đó, nghe thấy Lâm Ngôn vừa nói như thế, bọn họ cũng như hiểu ra gật đầu, trong đó có người nói: "Khó trách tôi cũng cảm thấy quen thuộc! Lúc ấy chúng tôi quay phim ở sa mạc, điều kiện rất khổ cực, nhiều người phải chen chúc ngủ trong một cái lều. Có lần qua nửa đêm tôi thức giấc muốm ra ngoài đi vệ sinh, thấy Vương ảnh đế không ngủ mà ngồi một mình ở trên đất sa mạc, nhìn chằm chằm lên trời không biết nghĩ cái gì."

"Tôi đi tới thêm chút nữa mới nhìn thấy chung quanh ngài ấy toàn là tàn thuốc, ngài ấy đang đeo tai nghe, không phát hiện tôi đến gần, mở âm thanh rất lớn nên tôi cũng có thể nghe loáng thoáng. Chính là bài hát vừa rồi!"

Người này nói tới đây thì dừng lại, giống như đang nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, lại mở miệng nói: "Tôi vỗ vỗ bả vai ngài ấy, chợt thấy ngài ấy lấy lại tinh thần sau đó nghiêng đầu nhìn tôi, hốc mắt đều đỏ hoe giống như mới vừa khóc xong vậy. Có thể là ngài ấy ý thức được mình đã thất lễ nên đột nhiên đứng lên bỏ đi."

"Lúc đó, tôi phát hiện trên cát viết bốn chữ 'Sinh nhật vui vẻ'. Trời ban đêm gió lớn, bốn chữ đó trở nên có chút mờ mịt, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra chính là nét chữ của Vương ảnh đế, đoán chừng ngày hôm đó có thể là sinh nhật của người ngài ấy yêu."

Mọi người nghe xong người này kể, lại im lặng một lát, sau đó có người nói: "Bình thường nhìn Vương ảnh đế lạnh như băng, một chút tình người cũng không có. Thật sự nhìn không ra, ngài ấy sẽ yêu thầm một người lâu như vậy."

"Tôi cũng từng nghe được một tin đồn, trước kia Vương ảnh đế không hút thuốc, sau này bởi vì một chuyện nào đó mới hút thuốc. Mọi người nói xem, có phải như ngài ấy vừa kể, rằng tỏ tình không thành công nên đã bắt đầu hút?"

"Còn nữa, Vương ảnh đế nghiện thuốc lá rất nhiều, tôi thường nhìn thấy ngài ấy một mình cô đơn đứng ở chỗ không có ai buồn bã hút thuốc".

Trong phòng lại yên tĩnh, không khí đè nén khiến cho người ta có một cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Cuối cùng, không biết là người nào đổi đề tài: "Mới vừa rồi, Vương ảnh đế nói người ngài ấy yêu chính là mối tình đầu. Tôi thật ra cũng quên mất mối tình đầu của mình là ai luôn rồi, còn mọi người?"

Có người nói tiếp: "Mối tình đầu? Tôi chỉ nhớ rõ đêm đầu tiên của mình thôi."

Cả sảnh đường bị chọc cười, lại có người nói: "Tôi vẫn còn nhớ rõ mối tình đầu của tôi là một cô bé cực kỳ xinh đẹp, mỗi ngày tôi đều để lại que kẹo trong ngăn kéo của cô ấy."

"Ha ha, anh đối với mối tình đầu thật tốt, còn tôi ngày xưa cực kỳ nghịch ngợm, ngày ngày bắt nạt mối tình đầu của mình mà thôi. Sau đó cô ấy nói cho giáo viên biết, về nhà tôi bị ba tôi đánh một trận."

Bên trong phòng lại nổi lên tiếng cười, không khí rõ ràng rất sôi nổi.

-

Vương Nhất Bác đi ra từ phòng vệ sinh, dựa vào vách tường lấy ra một điếu thuốc, hút xong, sau đó mới trở về phòng.

Cửa phòng cũng không khóa chặt nên vừa đến gần cửa, anh đã có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười lớn, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói Tống Lệ Tư truyền ra: "Tiêu Chiến, còn cậu? Mối tình đầu của cậu như thế nào? Kể nghe một chút đi."

Vương Nhất Bác từ từ dừng lại động tác mở cửa .

Giọng Tiêu Chiến nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa nghe được rõ ràng.

"Mối tình đầu của tôi không sôi động như của mọi người. Mối tình đầu của tôi là tình đơn phương, tôi thầm mến một người rất nhiều năm. Vì anh ấy, tôi chăm chỉ học tập để vào được lớp chuyên, rồi vì anh ấy mà nghiêm túc phấn đấu để vào được trường đại học A."

"Nhìn không ra A Chiến vậy mà lại là học bá nha."

"Đại học A, trường đại học hạng nhất đó hả? Sinh viên xuất sắc sao lại vào làng giải trí?"

Người người trong phòng VIP nhao nhao nghị luận về đề tài mối tình đầu của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác mấp máy môi, mệt mỏi tựa lưng vào tường.

Những năm đó, anh vì Tiêu Chiến mà đã bỏ trống cả mặt sau bài kiểm tra toán, nhằm muốn bị tuột vào lớp khá đúng với sức học thường ngày của cậu.

Nhưng cậu lại vì người khác mà thi vào lớp chuyên.

Anh vì Tiêu Chiến mà đi đến Hàng Châu xa lạ.

Nhưng cậu lại vì người khác mà nỗ lực phấn đấu thi vào đại học A tại Bắc Kinh.

Vương Nhất Bác đờ đẫn người, chăm chăm nhìn đèn tường treo ở hành lang đối diện, ánh mắt nhuốm phần tự ti.

Người phục vụ đi ngang qua, thấy anh đứng bất động, liền thân thiện lên tiếng hỏi thăm: "Quý khách? Xin hỏi ngài có cần gì không?"

Vương Nhất Bác chuyển động con ngươi, lắc đầu với người nhân viên đang nở nụ cười, rồi từ tốn đứng thẳng người, rời khỏi nơi chói lóa ánh đèn vàng rực rỡ.

-

Mối tình đầu, đơn phương, tuổi trẻ, là khúc nhạc đẹp nhất trong lòng mỗi người. Khi con người ta đạt tới một độ tuổi nhất định, khi trò chuyện sẽ luôn có cảm xúc bất tận, lôi ra vô số chủ đề.

Dự kiến ban đầu kết thúc vào lúc mười một giờ, kết quả mọi người tán gẫu quá nhập tâm, nên đến tận nửa đêm thì điện thoại của ai đó vang lên, mọi người mới hoảng hồn phát hiện đã trễ như thế, mới giải tán trong lưu luyến.

Như Ý và Lâm Ngôn uống khá nhiều, nên Tiêu Chiến tận tình đưa hai người lên xe của người đại diện của Lâm Ngôn, nhìn xe rời đi rồi mới bắt chiếc taxi về Cẩm Tú Viên.

Má Trần không biết đêm nay Tiêu Chiến sẽ về, nên đã chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến không muốn đánh thức má Trần, nhẹ chân bước lên lầu tắm rửa xong xuôi rồi leo lên giường, đang định tắt đèn thì lại nghe thấy ở bên ngoài có tiếng xe, qua cửa sổ cũng lóe lên ánh đèn mờ nhạt.

Tiêu Chiến chau mày, vén chăn bước xuống giường chạy đến trước cửa sổ, nhìn qua liền thấy Vương Nhất Bác đã lái xe vào trong sân.

Xe không đi vào gara, mà dừng lại ở trước cửa nhà.

Vương Nhất Bác mở cửa xuống xe, bước đi không vững về phía cửa.

Anh giơ tay định nhấn mật mã, nhưng ngón tay mới đưa lên phân nửa thì liền nhăn trán, hình như là không nhớ ra mật mã, sau đó đành ra sức nhấn chuông cửa.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng chuông bất chợt vang lên, khẽ giật mình, sau đó xoay người chạy xuống lầu.

Má Trần bị đánh thức, vội vàng ra mở cửa.

Vương Nhất Bác áo quần nhăn nhúm bước vào nhà, ngay cả giày cũng không thèm thay, cứ thế mà đi lên lầu.

Má Trần cầm dép, đuổi theo sau Vương Nhất Bác, hô lên: "Ngài Vương."

Tiêu Chiến bước lên trước nhận lấy dép từ trong tay má Trần, bảo bà đi nghỉ ngơi, rồi đi theo Vương Nhất Bác có chút lảo đảo lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Vương Nhất Bác trực tiếp nằm ngửa trên giường, Tiêu Chiến mang đôi dép lê đặt dưới chân anh, thấp giọng nói: "Anh thay giày đi."

Vương Nhất Bác không phản ứng, chỉ tròn mắt nhìn chùm đèn thủy tinh trên trần nhà.

Tiêu Chiến đứng cạnh chốc lát lại lên tiếng nhắc nhở lần nữa, nhưng Vương Nhất Bác vẫn như cũ không có chút phản ứng gì, khẽ nhắm mắt lại.

Tiêu Chiến giật giật môi, sau đó liền ngồi xổm xuống vươn tay cởi giày giúp anh, tiếp đó lại cởi tất của anh ra.

Sau đó cậu ngẩng đầu, lại nhìn thấy Vương Nhất Bác không biết đã ngồi dậy từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm cậu.

Tiêu Chiến đứng dậy, vô thức rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: "Anh tắm rửa đi, cho thoải mái một chút..."

Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, không động đậy.

Tiêu Chiến lại nói: "Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho anh."

Nói xong, cậu liền xoay người đi về phía phòng tắm.

Tiêu Chiến còn chưa đi được hai bước, đột nhiên cổ tay liền bị Vương Nhất Bác níu lại.

Cả người cậu liền bị ngã mạnh xuống giường, sau đó anh tiếp tục xoay người đặt cậu dưới thân, căn bản không cho Tiêu Chiến phản ứng và kháng cự gì hết, hung hăng ngậm chặt môi của cậu.

Anh dùng lực hôn lên môi của cậu, có chút hung ác, lại có chút nặng nề, như là cắn xé, giống như muốn nuốt cậu vào bụng.

Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến một lúc lâu, sau đó mới buông cậu ra, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một lúc, lại lần nữa cúi đầu ngậm chặt môi của cậu.

Lúc này đây, anh hôn cậu không còn hung dữ như vừa rồi, ngược lại còn có vài phần dịu dàng.

Sau đó môi của anh cũng theo người cậu một đường hôn xuống, điên cuồng và nóng bỏng cắn vào cổ của cậu.

Anh hôn đến vành tai mẫn cảm của cậu, cả người lại đột nhiên dừng lại, trực tiếp ôm chặt lấy cậu vào lòng.

Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, khiến cho Tiêu Chiến có chút hoảng loạn, lại nghe được âm thanh truyền đến bên tai, anh cúi đầu nặng nề hỏi: "Vì sao không phải là anh?"

Tiêu Chiến nhăn trán, cậu không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì.

Nhưng mà lúc anh nói hết câu kia, vẫn không có động đậy gì cả.

Thân hình anh cao lớn nên toàn lực dựa vào cậu có chút nặng, ép Tiêu Chiến đến khó chịu, nhịn không được nhúc nhích người.

Kết quả Vương Nhất Bác lại ôm Tiêu Chiến càng chặt hơn, không cho cậu xê dịch dù chỉ một chút, lại một lần nữa nói một câu lộn xộn không rõ đầu đuôi: "Vì sao không phải là anh?"

Theo câu hỏi của anh, cậu bỗng cảm thấy trên cổ mình hơi lành lạnh ướt át.

Chính là nước mắt của Vương Nhất Bác.

Cả người cậu giống như bị điểm huyệt, hoàn toàn trở nên cứng ngắc.

Vương Nhất Bác hung hăng chôn đầu vào hõm cổ của cậu, giọng nói đau thương: "Vì sao không phải là anh? Vì sao người em yêu không phải là anh?"

Tại sao không phải là anh? Tại sao người em yêu không phải là anh...?

Tiêu Chiến vốn không hiểu rốt cuộc những lời này của Vương Nhất Bác có ý gì, bây giờ khi nghe anh nói xong, buồng tim nặng nề nhảy "bộp" một cái, trong nháy mắt hiểu được lời này là anh muốn nói cho người anh yêu nghe.

Cậu cảm giác như có người bóp lấy trái tim của mình, khiến cậu đau đớn không có cách nào thở được, tay vô thức bấu chặt lấy người anh.

Một cảm giác đau đớn đớn kịch liệt từ miệng vết thương ở sau lưng truyền khắp cả người Vương Nhất Bác.

Bởi vì uống rất nhiều rượu, mà đầu óc có hơi hồ đồ, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Vương Nhất Bác nhíu mày, tay dùng sức nắm chặt ga giường, dùng hết toàn lực đè nén sự quay cuồng trong lồng ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra tiếp những lời kia.

Toàn thân của anh cũng bắt đầu run run, yết hầu chuyển động lên xuống, sau đó chợt ngẩng đầu lên hung hăng chặn môi Tiêu Chiến, bắt đầu dùng sức xé rách quần áo của cậu.

Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến khoá chặt trên đầu, sau đó liền mang theo vài phần kiên quyết xông vào thân thể của cậu.

Dáng vẻ của anh thoạt nhìn rất hung ác, nhưng cậu lại biết rõ, động tác của anh rốt cuộc có bao nhiêu dịu dàng, thậm chí nụ hôn của anh cũng trở nên êm ái như vậy, lộ ra tình yêu sâu đậm và che chở.

-

Vương Nhất Bác hồi lâu sau mới ngừng lại, tay của anh nắm chặt tay của cậu, thành mười ngón tay đan vào nhau, cúi đầu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một lúc.

Anh chậm rãi cúi đầu xuống hôn mi tâm cậu, lại hôn tóc cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng của mình.

Trong trí nhớ của Tiêu Chiến, chỉ có một lần duy nhất Vương Nhất Bác cùng cậu làm xong chuyện này, sau đó ôm lấy cậu ngủ.

Đó là lần anh bị sốt mê man, mạnh mẽ dứt khoát ngủ với cậu.

Đêm đó, cậu được anh ôm vào trong lòng liền cảm thấy hạnh phúc, thậm chí còn ngu ngốc lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.

Sau này, lúc anh gặp cậu thì chỉ là dáng vẻ độc ác hận không thể giết chết cậu, đừng nói là cho cậu một cái ôm ngủ mà ngay cả một cái hôn dịu dàng cũng không cho.

Mỗi lần làm xong, giống như muốn vứt bỏ vật gì đó rất dơ bẩn, không chút do dự nào từ trên người của cậu nhanh chóng rời đi.

Bây giờ Tiêu Chiến mới hiểu được, đêm anh bị sốt mà đối với cậu dịu dàng như thế, vì chắc có lẽ cũng giống như tối nay, chẳng qua anh lầm tưởng cậu thành người kia.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến có thể do tư thế không được thoải mái nên hơi chuyển người, đưa cậu trọn vẹn vào trong ngực anh hơn.

Cằm anh nhẹ nhàng cọ xát vào mái tóc cậu, cúi đầu hít hà hương thơm của cậu, mang theo vài phần thoả mãn sau khi được ăn no, như tỉnh như không thì thầm: "Em có biết không, anh đã chờ em biết bao năm rồi, khi nào em mới yêu anh đây..."

Âm thanh của Vương Nhất Bác càng ngày càng nhỏ, dần dần rồi biến mất.

Ở buổi tiệc, mỗi một câu anh trả lời, tuy ngắn gọn nhưng đều chất chứa tình cảm kiên định không thay đổi của anh dành cho người kia.

Cậu ngồi bên cạnh anh, mỗi một lần nghe anh trả lời, trái tim cậu như bị ai đó hung hăng đâm từng nhát cứa từng dao.

Hiện tại anh đã say, lời nói ra càng nồng nàn tình cảm hơn, cũng càng đả thương người khác nhiều hơn.

Tiêu Chiến siết chặt bàn tay, khóe mắt không nhịn được nổi lên một tầng ướt át.

Cậu luôn khao khát được ôm anh, nhưng bây giờ cậu mới biết, điều mình ao ước bấy lâu hóa ra chỉ có thể đổi lại những cái tổn thương đầy đau đớn.

Tiêu Chiến nhắm mắt, định rời khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, nhưng anh dường như cảm nhận được điều đó liền ôm cậu chặt hơn.

Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc từng giây của chiếc đồng hồ treo tường vang vọng.

Hơi thở của Vương Nhất Bác dần dần trở nên bình ổn, tựa như đã say giấc.

Trong khi đó, Tiêu Chiến lại không một chút buồn ngủ, đôi mắt ngập nước không kiểm soát được mà tuôn trào.

-

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến bị A Kiều gọi điện đánh thức, mơ mơ hồ hồ cầm lấy điện thoại "A lô" một tiếng.

Giọng A Kiều lanh lảnh truyền đến: "Chiến Chiến, đừng nói với tớ là bây giờ cậu vẫn còn ngủ nhá? Đừng quên buổi chiều cậu còn có cảnh quay, tớ sẽ tới Cẩm Tú Viên ngay, cậu phải nhanh lên, bằng không không kịp đến đoàn phim đâu."

Tiêu Chiến lập tức tỉnh ngủ, cúp điện thoại rồi vội vã vén chăn xuống giường, toàn thân liền cảm thấy đau nhức vô lực. Lúc này mới sực nhớ rằng tối hôm qua mình đã ngủ chung với Vương Nhất Bác.

Cậu vô thức ngó liếc quanh phòng ngủ.

Không có Vương Nhất Bác, căn phòng trống không tự bao giờ.

Nếu không phải trên người truyền tới cảm giác đau nhức do một màn tối qua, thì có lẽ cậu sẽ tưởng rằng đấy chỉ là một giấc mộng.

Bởi vì thời gian gấp rút, Tiêu Chiến cũng không dám thong thả mà ngồi đó thương xuân cảm thu, vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm, mở vòi nước đang định rửa mặt thì bất chợt kinh hoảng.

Tay trái của cậu toàn là máu.

Vết máu đã khô, màu cũng đã chuyển sang thâm đen.

Máu từ đâu ra chứ?

Tiêu Chiến sợ đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình một hồi, sau đó liền chạy ra khỏi phòng tắm, đi tới bên giường xốc chăn lên.

Kết quả cậu nhìn thấy chỗ anh nằm tối qua là một mảng màu đỏ tươi trên tấm ga trắng, trông đặc biệt chói mắt.

Tiêu Chiến nhìn sang bàn tay của mình, chau mày nhớ tới hôm qua có ôm vòng quanh sau lưng vai anh...

Ngay sau đó, đáy lòng cậu như bị giáng xuống một đòn nặng nề, sắc mặt nhợt nhạt đã trở nên trong suốt.

Vương Nhất Bác anh bị thương sao? Hơn nữa hình như còn rất nghiêm trọng...

Má Trần thấy Tiêu Chiến từ trên lầu chạy xuống, lập tức buông bát đĩa đang rửa trong tay ra, cười hỏi một câu: "Cậu chủ, dùng bữa sáng luôn chứ?"

Tiêu Chiến lễ phép lắc đầu, đi về phía cửa vừa mang giày vừa ngẫm nghĩ gì đó, bỗng nhiên nhìn má Trần hỏi: "Vương Nhất Bác anh ấy rời đi lúc nào ạ?"

Má Trần: "Lúc ấy, tôi cũng vừa mới tỉnh, chắc còn chưa đến sáu giờ."

Tiêu Chiến gật đầu một cái, lại hỏi: "Dì có thấy anh ấy có điểm gì lạ không?"

Má Trần ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: "Cũng không có gì lạ cả... chỉ là sắc mặt của ngài Vương không được tốt lắm, hơi tái nhợt."

Tiêu Chiến hơi run rẩy một chút, mấp máy môi, không nói tiếp nữa.

Má Trần chờ một lúc, mở miệng hỏi: "Cậu chủ, có chuyện gì sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, nhìn má Trần cười cười, sau đó đẩy cửa ra ngoài.

A Kiều đã lái xe đến chờ ngoài cửa biệt thự, Tiêu Chiến mở cửa xe ngồi xuống, A Kiều vừa khởi động xe vừa không ngừng mắng cậu làm sao mà ngủ đến giờ này mới dậy.

Nói được một nửa, liền thấy cổ áo của Tiêu Chiến kéo cao lên, nhưng cũng không che kín được những dấu hôn mập mờ, liền hiểu ra chuyện gì đó: "Khó trách dậy muộn như vậy, là do tối hôm qua phóng túng quá độ mà!"

Trong đầu Tiêu Chiến chỉ nghĩ đến ga giường toàn là máu kia, hoàn toàn không có tâm tình để ý lời trêu chọc của A Kiều. Cậu chỉ theo quán tính giơ tay lên kéo kéo cổ áo cao hơn, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thế nào, tâm tình không tốt sao?"

Tiêu Chiến vẫn như cũ không lên tiếng, A Kiều cũng thức thời không nói chuyện nữa, đưa tay bật âm nhạc lên nghe.

Tiêu Chiến bỗng thấy một cửa hàng thuốc ở bên đường, liền vội vàng mở miệng nói: "Dừng xe."

"Hả? Chuyện gì?" A Kiều giật nảy mình, vội vàng giẫm ga.

Cậu chỉ nói: "Tớ đi vào hiệu thuốc một lát."

"Hiệu thuốc? Cậu có chỗ nào không khỏe sao?" A Kiều hơi lo lắng.

"Không gì, tớ đi một lát sẽ quay lại."

Tiêu Chiến cũng không nói nhiều với cô, lập tức đẩy cửa xe ra, một mạch chạy vào hiệu thuốc.

Đến chỗ quay phim thì đã là giữa trưa, Tiêu Chiến đến nhà ăn tùy tiện chọn vài thứ rồi vội vàng đến studio.

Chuyên gia trang điểm đã ngồi đợi ở studio từ sớm, chờ đến lúc trang điểm xong cũng đúng lúc phải đi quay phim, Tiêu Chiến và A Kiều lại gấp gáp chạy đến phim trường.

Chợt thấy trợ lý của Vương Nhất Bác và đạo diễn đứng cạnh nhau, cậu ta đang gọi điện thoại với vẻ mặt sốt ruột.

Đạo diễn thấy Tiêu Chiến liền vẫy tay với cậu, Tiêu Chiến đi qua lễ phép thưa một tiếng: "Đạo diễn".

Trợ lý của anh thấy cậu cũng gật đầu chào hỏi một cái, sau đó lại quay sang nhìn đạo diễn, uể oải nói: "Vẫn không nghe điện thoại."

"Công ty, trong nhà, chỗ ở khác, nơi ngài ấy yêu đương,...Cậu đều tìm hết chưa?" Đạo diễn nhíu mày hỏi.

"Có thể tìm đều đã tìm hết rồi." Trợ lý của Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không tìm thấy ngài Vương."

Đạo diễn quay sang trợ lý của anh đưa ra quyết định: "Như vậy đi, có thể ngài ấy thật sự có việc bận gì đó, xế chiều hôm nay tôi phải đi quay một phim khác rồi, chờ cậu liên lạc được với ngài ấy, hỏi lại thời gian sau đó thống nhất lịch quay phim lại lần nữa."

"Vậy thật sự cảm ơn ông, đạo diễn." Trợ lý của Vương Nhất Bác lễ phép nói một tiếng cám ơn với đạo diễn, sau đó cậu ta tiếp tục vừa gọi điện thoại cho anh, vừa xoay người rời đi.

Đạo diễn mang theo vài phần áy náy nói với Tiêu Chiến: "A Chiến, thật ngại quá, hôm nay lại để cậu phí công đến đây."

"Không sao."

Tiêu Chiến liếc mắt thấy trợ lý đang đi, nhìn về phía đạo diễn còn nói: "Đạo diễn, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi tẩy trang để trở về khách sạn."

"Được."

"Tạm biệt ngài."

Tiêu Chiến cười cười với đạo diễn, rồi xoay người đuổi theo trợ lý của Vương Nhất Bác, chặn ngay trước mặt cậu ta.

"Cậu Tiêu?" Trợ lý dừng bước lại, lên tiếng hỏi thăm: "Có chuyện gì không?"

"Có phải Vương Nhất Bác bị thương rồi không?" Tiêu Chiến trực tiếp mở miệng hỏi.

Trợ lý nghĩ đến lời dặn dò của anh hôm qua, duy trì lễ phép mỉm cười: "Thật xin lỗi..."

"Tôi biết chắc chắn rằng anh ấy đã bị thương, đừng lừa tôi nữa." Tiêu Chiến không chờ trợ lý nói hết lời, liền giành mở miệng nói trước.

Trợ lý nuốt nước bọt xuống, không lên tiếng.

"Sau lưng anh ấy bị thương, đúng không?" Tiêu Chiến lại hỏi.

Trợ lý giật giật môi, cuối cùng đành gật đầu: "Cậu Tiêu, ngày hôm qua lúc ngài Vương đi tiệc có phải uống rất nhiều rượu không?"

Tiêu Chiến nghe được câu này, theo bản năng rũ mi mắt xuống, ngày hôm qua Vương Nhất Bác bị thua rất nhiều lần, đúng là đã uống nhiều rượu.

Tối qua cậu thật sự không biết anh bị thương...

Tiêu Chiến cắn cắn môi, nhìn trợ lý nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi biết ngay mà!"

Giọng nói trợ lý lập tức trở nên có chút nóng nảy: "Vết thương sau lưng của ngài ấy nghiêm trọng như vậy, sao có thể tuỳ hứng uống rượu chứ? Chắc chắn bây giờ đã bị cảm rồi, vết thương lại nặng thêm, ngài ấy lại dùng chiêu cũ tránh mặt đi."

"Lúc trước quay phim cổ trang cũng như thế, lúc đánh nhau không chú ý nên chân trái bị bong gân, ngài ấy cũng không nói với ai. Mãi cho đến mấy hôm sau, ngài ấy đi không vững vàng liền bị té xuống, thì lúc đó tôi mới biết ngài ấy bị thương!"

Nói tới đây, cả người trợ lý đều tức giận: "Bốn ngày! Chân bị bong gân lại cố chấp chịu đựng bốn ngày, cổ chân cũng sưng to như bánh bao. Ép mãi ngài ấy mới chịu đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu tiếp tục bỏ mặc như vậy thì coi như chân cũng bị phế luôn!"

"Thật không hiểu nổi ngài ấy mà, lần nào cũng đều như vậy! Bị thương, bị bệnh,..một là im lặng trốn đi, hai là cứng đầu chịu đựng không nói tiếng nào. Tôi thật sự không biết rốt cuộc ngài Vương nghĩ gì trong đầu, chẳng lẽ không biết đau sao? Cả việc quý trọng bản thân mình cũng không biết sao?"

"Cậu nói xem, đi đâu tìm ngài ấy đây? Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời!"

Trợ lý không nhịn được đi qua đi lại tại chỗ, trong miệng vẫn còn mắng không ngừng: "Thật là lo lắng chết đi được, cũng không biết bây giờ ngài ấy thế nào rồi?"

"Cậu Tiêu, cậu nói nên làm sao đây..."

Trợ lý vừa nói vừa quay đầu nhìn Tiêu Chiến, kết quả lại không biết cậu đã bỏ đi từ lúc nào.

Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh tẩy trang, rồi cầm chìa khóa xe của A Kiều lập tức đạp ga rời đi.

Chỗ quay phim ở phía Nam còn Nghi Sơn lại ở phía Bắc, Tiêu Chiến lái xe suốt 3 tiếng, mới tới biệt thự Nghi Sơn của Vương Nhất Bác.

Như lần trước, cánh cổng biệt thự mở toang, cậu lái thẳng vào liền nhìn thấy chiếc xe Vương Nhất Bác đã lái ngày hôm qua đậu bên cạnh bể bơi.

Quả nhiên anh đang trốn ở đây...

Tiêu Chiến dừng xe, mang theo túi đồ bước xuống, rồi thẳng tiến về phía cửa biệt thự.

Nhấn chuông, mãi không ai ra mở.

Tiêu Chiến nhíu mày, đáy lòng càng lo lắng không thôi liền vòng ra sau biệt thự như lần trước, thấy cửa sổ sát đất hé mở bèn đẩy cửa bò vào.

Tiêu Chiến lên lầu dọc theo hành lang đi tới phòng ngủ của Vương Nhất Bác, đang định đẩy cửa thì cánh cửa lại bị người bên trong mở ra trước.

-

Sáng sớm lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại thấy Tiêu Chiến nằm trong lòng, cứ tưởng mình hoa mắt mà trông gà hóa cuốc.

Cứng đờ người nằm bất động, cứ trơ mắt một hồi thật lâu mới từ từ nhớ lại chuyện tối hôm qua sau khi mình rời khỏi buổi tiệc.

Lúc ấy anh chưa uống bao nhiêu, một mình lái xe không mục đích dạo vòng quanh đường phố Bắc Kinh, trong đầu vang lên lời cậu nói vừa rồi: "Mối tình đầu của tôi không sôi động như của mọi người. Nói chung là tình đơn phương, tôi thầm mến một người rất nhiều năm. Vì anh ấy, tôi chăm chỉ học tập để được vào lớp chuyên, rồi lại vì anh ấy mà nghiêm túc phấn đấu thi vào trường đại học A."

Trái tim như bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt mãi không buông, đau đớn quá đỗi, anh bèn đến quán bar một mình mượn rượu quên đi vết thương lòng đang âm ỉ đến tận khuya.

Thật ra, lúc anh ra khỏi quán bar, ý thức vẫn rất tỉnh táo, thậm chí tốc độ điều khiển xe cũng đều đều theo đúng luật giao thông, đèn đỏ dừng, đèn xanh chạy. Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại lái về Cẩm Tú Viên.

Anh không say đến độ đầu óc mơ hồ, những chuyện xảy ra sau đó anh còn nhớ rất rõ. Mặc dù do chất cồn kích thích, anh đã mất lý trí nói ra lời thật lòng, cũng may không dẫn đến sai lầm nghiêm trọng.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, cảm thấy đầu hơi nặng nề, sau lưng thì đau rát. Anh biết, nhất định là do tối hôm qua uống rượu khiến vết thương càng trầm trọng.

Dẫu cứ muốn được ôm cậu như thế nghỉ ngơi một lúc, nhưng từ nhỏ đến lớn, thời điểm thương tật bệnh hoạn khó chịu đến mấy, anh cũng đã quen một mình chịu đựng.

Vì vậy, anh ngoan cường bước xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề rồi rời đi.

Miễn cưỡng chịu đựng sự khó chịu trong người, anh lái xe đến biệt thự Nghi Sơn, về phòng ngủ lấy đại hai viên thuốc giảm sốt uống, rồi nằm ngủ mê man cho tới khi có tiếng chuông cửa đánh thức.

Xuống giường, mới phát hiện hồi sáng về vội quên thay giày, anh bèn đi chân trần ra phía cửa, vừa vặn mở thì thấy Tiêu Chiến đang đứng ngay trước mặt.

Vương Nhất Bác cho rằng mình bị hoa mắt, thoáng sững sờ tại chỗ.

Tiêu Chiến cũng bị giật mình khi Vương Nhất Bác bất thình lình mở cửa, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, thấy sắc mặt người đàn ông trước mắt tái nhợt đến dọa người.

Tiêu Chiến cau mày, vô thức vươn tay muốn kiểm tra trán anh có nóng không.

Kết quả là đầu ngón tay cậu vừa chạm tới lông mày của anh, Vương Nhất Bác chợt hồi phục tinh thần, nhớ tới sau lưng mình bị thương, đành không nghĩ ngợi bắt lấy cổ tay cậu: "Ai bảo cậu tới đây?"

Cử động bất ngờ của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến rùng mình choáng váng. Cậu ngước lên nhìn anh muốn mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt của anh lại lần nữa vang lên: "Ra khỏi biệt thự của tôi!"

Sau đó, anh liền không thương tiếc hất tay cậu ra, rồi đóng sập mạnh cửa.

Cậu phản xạ đẩy cửa, nhưng vô tình lại trật vào khung cửa.

Vương Nhất Bác căng thẳng, tay mắt nhanh lẹ bắt lấy cánh cửa, sau đó trừng mắt nhìn ngón tay Tiêu Chiến suýt chút nữa bị cửa đập, giọng nói hỗn loạn pha lẫn tức giận: "Tôi đã bảo là cậu hãy ra khỏi biệt thự của tôi!"

Nói xong, anh liền muốn đóng cửa lần nữa, nhưng lại thấy bàn tay của cậu bất chấp vịn lấy khung cửa không buông.

Rốt cuộc anh không thể làm gì khác hơn là cắn răng giật cửa về, bế ngang người cậu lên, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng cất bước thẳng xuống lầu.

"Anh muốn làm gì?"

Cậu vừa dứt câu , anh liền trực tiếp mở cổng biệt thự, quăng cậu ra ngoài, rồi không chờ Tiêu Chiến kịp phản ứng, lập tức đóng "rầm" cửa trước mặt cậu.

Tiêu Chiến đập đập cửa, bên trong không có chút động tĩnh. Cậu nghiêng đầu nhìn vào cửa sổ, thấy anh đã cất bước lên lầu.

Tiêu Chiến bĩu môi, tiếp tục đi vòng ra sau biệt thự, tiếp tục hành động chui vào biệt thự qua cửa sổ sát đất đó lần nữa.

Đã rút được những kinh nghiệm trước, lần này cậu bò vào với tốc độ cực nhanh.

Cửa phòng ngủ không khóa. Vương Nhất Bác nằm úp trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang ngắm cái gì.

Tiêu Chiến thận trọng bước vào, từng chút từng chút tiến sát giường.

Vào lúc cậu đã gần kề, anh mới cảm thấy có gì đó bất thường, anh vô thức quay đầu lại. Nhưng chưa kịp thấy rõ mặt Tiêu Chiến thì cậu đã quàng chân qua bên hông của anh rồi.

Đột ngột bị đè nặng Vương Nhất Bác khẽ nhăn mày, vươn tay muốn đẩy cậu đang ngồi trên người mình xuống.

Nhưng Tiêu Chiến lại nhanh tay hơn, chớp mắt liền kéo vạt áo của anh lên. Vết thương sau lưng anh cứ thế bị bại lộ ra trước mắt cậu.

Vương Nhất Bác giơ tay trên không trung tức khắc khựng lại, toàn thân cứng đờ.

Trên tấm lưng trắng là một mảng trầy rất lớn. Vết thương không được điều trị kịp thời nên đã có dấu hiệu nhiễm trùng mưng mủ, nhất là nơi bả vai sưng đỏ dữ dội.

Tiêu Chiến nhìn thấy vậy, lập tức mặt mày tái nhợt, cắn môi, nhẹ giọng nói: "Là lúc cứu tôi bị thương đúng không?"

Bọn họ quay phim hiện đại, không có cảnh đánh nhau, lần duy nhất có thể khiến anh bị thương, chính là lúc cậu ngã từ trên bàn đu dây xuống, anh đỡ lấy cậu, cũng khiến mình bị thương...

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới hôm đó lúc mình mở mắt ra liền thấy được vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Vương Nhất Bác, chẳng qua là lúc ấy anh thay đổi sắc mặt quá nhanh, nên cậu không xác định được có đúng hay không.

Cho nên từ tận đáy lòng, cậu có chút nghi ngờ lại không dám hỏi, nhưng hiện tại thấy lưng anh bị thương như vậy, phần nghi ngờ kia liền bị cậu kiên cường ép xuống, nơi trái tim lại một lần nữa không ngừng đập loạn.

Vương Nhất Bác, có phải hay không, trong lòng anh có chút quan tâm đến cậu?

Nếu không vì sao lại bất chấp nguy hiểm cứu cậu?

Tâm tình Tiêu Chiến rối loạn, trực giác nói cho cậu biết, suy đoán của mình không hề sai, nhưng cậu lại sợ mình đa tình.

Nội tâm cậu chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, cẩn thận lựa chọn từ ngữ hỏi một câu: "Ngày hôm đó, vì sao anh lại cứu tôi?"

Năm đầu ngón tay của Vương Nhất Bác khẽ run rẩy nhưng rất nhanh lại thả lỏng, cuối cùng im hơi lặng tiếng nằm xuống giường, trầm mặc trong chốc lát mới nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nếu thật sự cậu xảy ra chuyện trong đoàn làm phim, tôi sẽ không có cách nào đối mặt với Tề Mạn."

Vì sao phải cứu cậu?

Tất nhiên là vì anh yêu cậu như vậy, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn cậu bị thương trước mặt mình đây?

Anh nghĩ, chuyện bi thương nhất trên thế giới này, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi chứ.

Rõ ràng là anh rất quan tâm cậu, nhưng anh lại chỉ có thể bịa ra cho cậu một cái cớ hợp lý, khiến cậu tưởng rằng anh không cần cậu.

Anh ấy cứu mình, là vì anh Tề Mạn...

Tâm trạng của Tiêu Chiến có chút mất mát, nhưng cậu lại bình tĩnh "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Vương Nhất Bác không nói gì.

Im lặng một lúc, cậu mới nhớ ra mục đích mình đến đây, nhìn vết thương ở sau lưng anh, muốn vươn tay chạm vào một chút nhưng lại sợ làm anh bị đau, cuối cùng đành rút tay về, giọng rất nhỏ hỏi một câu: "Có phải rất đau hay không?"

Vương Nhất Bác dùng sức nắm chặt lấy chăn đệm.

Có phải rất đau hay không?

Sáu chữ đơn giản, nhưng đối với anh mà nói, vẫn là khát vọng xa xỉ nơi đáy lòng.

Bởi vì từ nhỏ đã làm phẫu thuật thay tủy, nên thân thể vẫn luôn yếu hơn bình thường. Sau khi mẹ qua đời, một đứa nhỏ mới hơn 10 tuổi làm sao có thể tự chăm sóc cho mình, anh thường xuyên bị cảm mạo phát sốt.

Đến phòng khám, nhìn những đứa nhỏ cùng trang lứa khác đều được cha mẹ che chở như bảo bối, mà anh vĩnh viễn chỉ một mình đơn độc.

Lúc ấy tuổi vẫn còn nhỏ, cũng đã có mong muốn người khác quan tâm đến mình một chút.

Mẹ luôn nhắc nhở anh rằng, anh và người của Tề gia không có quan hệ gì.

Nhưng đến lúc anh lại bị sốt đến không chịu nổi nữa, anh liền chạy đến Tề gia ngồi ngoài cửa chờ cha rất lâu.

Anh nghĩ là mình bị bệnh thì sẽ được cha quan tâm một chút, không thì liếc mắt nhìn anh một cái cũng được.

Vì bị ốm nên cả người anh đều cảm thấy nặng nề, đợi một lúc lâu, mãi mới chờ được đến lúc cha xuất hiện, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì cha đã cau mày, vẻ mặt âm trầm hỏi một câu: "Ai bảo mày tới đây? Đi mau!"

Sau đó cha cũng không thèm liếc anh một cái mà đi một mạch vào trong nhà, giống như đối với ông ấy, anh chỉ là một người qua đường thôi.

Bởi vì không có ai quan tâm anh bị bệnh thì có khó chịu hay không, bị thương thì có đau hay không, cho nên ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình sẽ không khó chịu, sẽ không đau đớn gì cả.

Nhưng hiện tại, cậu lại hỏi anh có đau hay không...

Một câu nói đơn giản, nhưng lại dễ dàng khiến tâm tình anh mềm mại hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến hỏi xong, liền vươn tay mở chiếc túi mình mang theo, lấy ra chai thuốc khử trùng, thuốc mỡ và cả băng vải.

Cậu cầm tăm bông khử trùng vết thương cho anh, có thể bởi vì đau, phía sau lưng anh giật mạnh một cái, khiến cậu suýt nữa làm rơi tăm bông.

Tiêu Chiến cố gắng bình tĩnh lại, nhịn không được bèn mở miệng nói chuyện, để rời đi suy nghĩ của mình: "Bị thương, sao lúc ấy không nói gì?"

"Cho dù không muốn để người khác biết, cũng nên tự mình đi viện kiểm tra một chút."

"Miệng vết thương xử lý trễ như này, rất dễ nhiễm trùng."

"Còn có, ngày hôm qua sao anh lại uống nhiều rượu như vậy, sẽ làm rách miệng vết thương..."

"Anh đã lớn như vậy, sao lại vẫn không biết tự chăm sóc bản thân..."

Âm thanh dịu dàng của người anh yêu cứ lởn vởn bên tai.

Có thể đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến phải xử lý một vết thương nghiêm trọng thế này nên hơi khiếp sợ, giọng nói ra còn mang theo chút run rẩy, khiến âm thanh của cậu càng thêm đáng yêu và hờn dỗi.

Cứ một câu lại một câu, lời cũng không lặp lại nhau, lại không có dấu hiệu dừng, nhưng vào tai anh lại không hề ầm ĩ phiền chán, cứ nghe được cậu lải nhải thế này, đáy lòng còn thấy ấm áp khó nói thành lời.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, ghé vào thành giường, không hề nói gì cả giống như đang ngủ, nhưng khóe môi của anh lại hơi cong lên.

Cậu xử lý tốt miệng vết thương của anh xong, sau đó lấy một ít thuốc tiêu viêm, mở miệng nói: "Uống vài viên tiêu viêm, sẽ nhanh khỏi hơn."

Tiêu Chiến lấy chai nước khoáng đặt trên tủ đầu giường, dùng sức vặn mở ra, sau đó mới phát hiện anh đang nhắm mắt lại, hô hấp đều đều trầm ổn, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.

Vẻ mặt của anh an tĩnh bình yên, khóe môi khẽ cong lên như đang mỉm cười, khiến cho từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa và dịu dàng.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, nhịn không được đến gần một chút, nhẹ nhàng vụng trộm hôn môi anh.

Chỉ một chút đã khiến cậu đỏ mặt rất nhanh tách ra, đặt chai nước và thuốc ở một bên, lặng lẽ lấy tấm chăn mỏng đắp cho anh, rồi cầm theo ví tiền của mình nhanh chóng rời đi.

Vương Nhất Bác bởi vì phát sốt vẫn luôn ngủ không ngon, cho nên khi nghe những lời luyên thuyên không ngừng của Tiêu Chiến, cả người bất tri bất giác chìm vào trong giấc mộng.

Anh ngủ rất sâu, đợi đến khi thức dậy thì ngoài cửa sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, một khoảng tối tăm mờ mịt.

Vương Nhất Bác mò lấy điều khiển từ xa mở hết tất cả đèn trong phòng, nhìn thấy hiện tại chỉ có một mình, anh vô thức liền giơ tay lên sờ vào băng gạc trên lưng của chính mình.

Xác định đúng là Tiêu Chiến buổi chiều quả thật có đến đây, cuối cùng mới nhanh chóng xuống giường, đi ra khỏi phòng.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân của anh thì cũng không có bất kì một âm thanh nào khác.

Anh tìm mãi không thấy bóng dáng Tiêu Chiến, trong lòng nhịn không được nổi lên một sự thất vọng.

Em ấy rời đi rồi sao...?

Vương Nhất Bác một mình ngồi trong phòng khách rộng lớn rất lâu, mới mím môi lẳng lặng bước chân đi lên lầu.

Quay về phòng ngủ nhìn một vòng thì thấy túi đồ của cậu còn ở đây, trong lòng loé lên một tia hy vọng. Nhưng chợt nghĩ rằng, có lẽ chỉ là cậu bỏ quên như lần trước mà thôi.

Từ một bên ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, vẫn chưa kịp hút thì nghe thấy dưới lầu mơ hồ truyền tới một chút động tĩnh.

Vương Nhất Bác mi tâm nhăn lại, cẩn thận lắng nghe, đích xác có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới. Anh liền đem đầu thuốc trong tay dụi vào trong cái gạt tàn, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Vừa đi đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Tiêu Chiến thở hồng hộc vác một bao lớn, đi vào nhà bếp.

Vương Nhất Bác cất bước, không nhanh không chậm xuống lầu, tiến về phía nhà bếp.

Anh nhìn thấy Tiêu Chiến lấy những nguyên liệu trong bao ra đặt vào tủ lạnh, sau đó đem đồ ăn đóng gói mua bên ngoài về, hâm nóng rồi dọn ra đĩa, sắp xếp ngay ngắn lên bàn ăn.

Vương Nhất Bác không lên tiếng quấy rầy cậu, chỉ dựa vào cửa bếp, lặng lẽ dõi theo.

Tiêu Chiến bày biện xong tất cả, nhìn đồ ăn trên bàn rồi hài lòng vỗ vỗ tay, sau đó quay người chuẩn bị đi gọi Vương Nhất Bác ăn cơm.

Cậu bất chợt thấy Vương Nhất Bác với tư thế nhàn nhã đứng trước cửa, nhất thời bị dọa hốt hoảng, sau đó liền cười cười: "Anh tỉnh rồi? Vậy rửa tay ăn cơm đi."

Vương Nhất Bác vẫn không động, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến một hồi, sau đó hỏi: "Cậu vừa rồi ra ngoài, chính là đi mua đồ ăn sẵn?"

Tiêu Chiến gật đầu, ngữ khí mang một tia oán trách: "Chỗ anh ở đây quá xa nội thành, gọi đồ đều không chịu đưa tới, tôi chỉ có thể tự mình lái xe đi mua."

Thì ra em ấy chưa rời đi...

Đáy lòng Vương Nhất Bác thoải mái hơn một chút, chầm chậm đứng thẳng người, quay mình đi đến phòng vệ sinh rửa sạch tay, lúc quay trở lại thì thấy Tiêu Chiến đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn đợi anh.

Nhìn thấy anh đi tới, Tiêu Chiến mở miệng nói: "Tôi...tôi không biết nấu ăn, cũng không biết anh thích cái gì, nên tùy tiện mua một chút món thanh đạm."

Vương Nhất Bác kéo chiếc ghế đối diện Tiêu Chiến ngồi xuống, nhìn một lượt trên bàn ăn năm món ăn một món canh, dinh dưỡng cân đối, sau đó liền gật đầu với cậu, cầm lên đôi đũa bắt đầu ăn.

Ăn được mấy miếng, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến ở đối diện đang lặng lẽ ăn cơm. Anh tìm một chủ đề, mở miệng hỏi: "Cậu làm thế nào vào được đây?"

Vương Nhất Bác rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện với Tiêu Chiến, cậu mất một nửa nhịp mới phản ứng được anh đang hỏi cái gì.

Cắn cắn đũa nhìn Vương Nhất Bác, mặt đỏ bừng ấp ấp úng úng nhỏ giọng nói: "Tôi từ...từ cửa sổ sát đất phía sau kia bò vào."

Từ cửa sổ bò vào...?

Vương Nhất Bác khóe miệng nhịn không được giật giật, sau đó cầm đũa lên tùy tiện gắp một miếng thịt ăn tiếp, cố ép cho chính mình không bật cười.

Tiêu Chiến cẩn thận dè dặt thăm dò sắc mặt Vương Nhất Bác, phát hiện anh dường như không có ý tiếp tục truy cứu tính toán nữa, lúc này mới hạ xuống đôi đũa cắn trong miệng, tiếp tục cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Trong phòng bếp rất yên tĩnh, hai người mặt đối mặt, trầm lặng không lên tiếng ăn cơm.

Vương Nhất Bác đột nhiên phá vỡ trầm mặc, nói ra dãy số: "18231314".

Tiêu Chiến ngây ra một chút, ngẩng đầu mở lớn hai mắt nhìn Vương Nhất Bác, bộ dạng ngơ ngác không hiểu.

Anh liếc nhìn cậu một cái, tiếp tục ăn cơm, sau đó đến lúc ăn no rồi mới bỏ đũa xuống, đem tám con số kia nói lại một lần nữa, thuận tiện hỏi một câu: "Đã nhớ kĩ chưa?"

Nó để làm gì chứ?

Tiêu Chiến ngẩn người chớp chớp mắt, liền gật gật đầu biểu thị bản thân đã nhớ kĩ rồi, nhưng rồi lại lắc lắc đầu.

Vương Nhất Bác nhíu mày, dường như bất lực, lại mang theo vài phần sủng nịnh đứng lên bước ra khỏi phòng bếp, qua một lúc sau đem theo một tờ giấy ghi chú bước vào, đẩy tới trước mặt Tiêu Chiến.

Trên tờ giấy ghi chú là bút tích rồng bay phượng múa của Vương Nhất Bác, viết rõ tám con số anh vừa nói.

Tiêu Chiến nhìn tờ giấy ghi chú một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cậu, trên gương mặt tuấn mĩ không hề có quá nhiều biểu cảm, ngón tay thon dài đưa ra chỉ chỉ vào tờ giấy, phát ra hai tiếng gõ bàn thanh thúy.

Anh nói một câu: "Mật mã của biệt thự."

Sau đó xoay người, đi ra ngoài cửa phòng ăn.

Vương Nhất Bác đi đến cửa phòng ăn, liền giống như nghĩ ra điều gì, dừng bước chân, quay đầu lại, nói với Tiêu Chiến: "Sau này không cần lén lút bò vào từ cửa sổ nữa, nếu như bị hệ thống trị an của biệt thự phát hiện sau đó báo cảnh sát, thì đừng mong tôi đến cục cảnh sát bảo lãnh."

Vương Nhất Bác nói xong, liền cất bước rời đi.

Khi anh đi lên lầu, tiện đường rẽ tới cửa sổ sát đất ở phía sau kia, quả nhiên nó vẫn chưa đóng.

Biệt thự Nghi Sơn này, đến trợ lí anh cũng không cho biết, bởi vì lúc tâm tình không tốt hoặc bị bệnh thì chỉ thích một mình đến ở đây, vệ sinh của biệt thự cũng đều là anh một mình quét dọn.

Hình như mấy tháng trước, lúc anh đến tưới hoa ở vườn sau, sau đó thuận tiện mở cửa thông gió rồi quên đóng lại.

Vương Nhất Bác đưa tay ra kéo cửa sổ sát đất, lúc muốn khóa trái lại thì chợt nghĩ đến nhóc con đang ngoan ngoãn ăn cơm trong phòng bếp kia.

Động tác dừng lại một chút, đành từ bỏ ý định vừa rồi, mặc kệ cho cửa sổ đó mở toang, đi lên lầu.

Một dòng mật mã chỉ tám con số đơn giản, nói hai ba lần còn không nhớ nổi, viết ra trên giấy, lại không biết được liệu cậu có ngốc đến nỗi làm rơi mất hay không.

Đến lúc đó lại đến đây....

Không phải là đã chui bò chuyên nghiệp lắm rồi sao? Nếu thích bò vào từ cửa sổ đến vậy, thì cứ mở để đó sau này cho cậu chui đi....

-

Tiêu Chiến ăn cơm xong , đem những mảnh xương dư thừa còn lại bỏ vào thùng rác, sau đó đi lên lầu.

Tiêu Chiến gõ cửa sau đó mới bước vào trong phòng của anh, lấy thuốc lúc nãy mua đặt bên cạnh Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Đây là thuốc hạ sốt, lát nữa anh nhớ uống, nhớ là chỉ uống bốn viên thôi đấy."

Sau đó lại chỉ vào thuốc mỡ để bôi, nói: "Cái này dùng bên ngoài, nếu như anh cần thì ngày mai tôi lại đến giúp anh bôi thuốc, còn nếu không muốn tôi bôi thì có thể tìm trợ lí."

Vương Nhất Bác nhìn một chút, khẽ gật đầu.

Tiêu Chiến cũng gật đầu theo, trầm mặc một lúc, lại nói: "Vậy cũng không còn sớm nữa, tôi về trước nhé."

Vương Nhất Bác không nói lời nào.

Cậu đợi mấy giây lại nói: "Tạm biệt", sau đó liền cầm lấy túi đồ, đi ra khỏi phòng ngủ của anh.

Vương Nhất Bác vẫn không động đậy.

Trước đây, anh một mình ở trong biệt thự này cũng không cảm thấy cô đơn gì cả, nhưng Tiêu Chiến lại đến rồi đột nhiên đi mất, anh liền cảm thấy biệt thự này thật đơn độc.

Vương Nhất Bác nghe thấy dưới lầu có tiếng khởi động xe truyền tới, anh liền đứng dậy đi đến trên giường, cầm điện thoại của mình gọi cho ai đó: "Anh hãy đóng lại cánh cổng lớn của biệt thự đi, sắp xếp những người trực ban rời khỏi nửa tiếng, cảm ơn."

Ngắt điện thoại xong, Vương Nhất Bác liền định thần quay trở lại ghế, tiếp tục xử lí văn kiện gấp hôm nay công ty gửi tới.

Vương Nhất Bác mỗi lần gõ một hàng chữ đều nhìn sang điện thoại bên cạnh, đến lần thứ mười lăm như thế thì màn hình điện thoại của anh quả nhiên sáng lên.

Tiêu Chiến gọi tới.

Vương Nhất Bác không vội gì cả, tiếp tục ở trên bàn phím gõ hết một hàng chữ nữa, sau đó mới chậm chạp bắt máy: "Làm sao thế?"

"Cổng lớn của biệt thự đóng rồi, không có người trực ban, anh có thẻ ra vào không?" Thanh âm trong trẻo của Tiêu Chiến thông qua điện thoại, truyền đến tai anh.

"Có".

Vương Nhất Bác vẫn thành thực trả lời, sau đó liền đứng dậy giả vờ như đang đi lục tìm đồ một hồi, còn cố ý làm ra một vài tiếng động truyền vào trong điện thoại.

Cuối cùng, mặt không đỏ, khí không loạn mà nói dối: "A! Tôi vừa mới nhớ ra, mấy ngày trước lúc thay đồ đã làm rơi thẻ ở trong phòng khách sạn của đoàn phim rồi."

"Hả?" Tiêu Chiến kêu lên một tiếng: "Vậy tôi làm sao đi được đây?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng, giống như thật sự đang nghĩ cách.

Qua một lúc, mới đem ý định vẫn luôn tính toán trong lòng, hờ hững nói ra: "Cậu quay lại đây đi, tối nay không đi được thì cứ tạm ở lại đây."

Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng chỉ có thể như vậy, đành nói vào trong điện thoại "Dạ" một tiếng.

Vương Nhất Bác không nói gì, dứt khoát ngắt điện thoại.

Anh cúi đầu nhìn tấm thẻ trong lòng bàn tay mình, sau đó liền đi đến trước một cái tủ. Nâng tay lên nhập mật mã, đem tấm thẻ ném vào trong, sau đó đóng tủ lại.

Xong việc, anh lại thản nhiên ung dung ngồi lại trên ghế, tiếp tục xử lí văn kiện.

Ước chừng qua khoảng năm phút, Vương Nhất Bác nghe thấy có tiếng xe ngày càng gần đến trước cửa biệt thự, khóe miệng anh nhịn không được khẽ cong lên một chút.

Đợi đến khi truyền tới những tiếng bước chân nhỏ của Tiêu Chiến, ý cười nơi khóe miệng Vương Nhất Bác mới thu liễm lại, biểu tình một giây biến chuyển thành bộ dạng chăm chú làm việc.

Tiêu Chiến sợ quấy rầy Vương Nhất Bác làm việc, động tác nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ, sau đó ngồi ở vị trí tương đối xa chỗ anh, cầm điện thoại lên tùy tiện lướt xem tin tức rồi chẳng thú vị cất đi.

Dư quang nơi khóe mắt Vương Nhất Bác vẫn luôn chú ý đến Tiêu Chiến, thấy được cậu đang nhàm chán ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh lại nhìn đến chỗ thuốc Tiêu Chiến đặt bên cạnh mình vẫn chưa uống, liền giả vờ như nghĩ ra việc phải uống thuốc.

Vương Nhất Bác đứng dậy đi đến cầm lên một chai nước rồi uống thuốc, thuận tiện nhìn Tiêu Chiến một chút. Sau đó đem điều khiển ti vi ném cho cậu, tiếp tục nhàn nhã trở về trên ghế, lại lần nữa gõ máy tính.

Cậu mở ti vi, đem âm lượng điều chỉnh nhỏ một chút rồi mới bắt đầu tìm kênh, cuối cùng chuyển đến một kênh phim ảnh, nhìn thấy MC đang phỏng vấn nhà sản xuất Tôn, và dưới góc trái có nhắc đến tiếp theo sẽ phát sóng bộ phim <Khuynh Quốc Khuynh Thành>.

Bộ phim điện ảnh <Khuynh Quốc Khuynh Thành> giúp Vương Nhất Bác lần đầu tiên đạt được giải Ảnh đế Điện ảnh, là một bộ phim cổ trang rất kinh điển và nhà sản xuất Tôn là người đầu tư.

Tiêu Chiến liền đặt điều khiển xuống, đợi phỏng vấn xong nhà sản xuất Tôn, để xem bộ phim điện ảnh kinh điển của Vương Nhất Bác diễn.

Vương Nhất Bác vẫn luôn chú ý đến việc cậu không ngừng chuyển kênh, cuối cùng lại dừng lại ở kênh có nhà sản xuất Tôn xuất hiện.

Mặc dù gần đây cậu và nhà sản xuất Tôn tiếp xúc không nhiều, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ ràng, ông ta chính là có hứng thú với Tiêu Chiến...

Thậm chí, Tiêu Chiến ban đầu còn vì việc nhà sản xuất Tôn cho cậu vai chính bộ phim tiếp theo mà không còn cần anh nữa.

Vương Nhất Bác sẽ không đem chính mình ra so sánh với nhà sản xuất Tôn, nhưng vẫn muốn khiến cho trong lòng Tiêu Chiến có ấn tượng xấu về ông ta một chút.

Anh trầm tư một hồi, giả vờ như đang ngẫu hứng tán gẫu với cậu: "Tôn tổng hình như cùng với Lệnh Hạ, quan hệ có chút không bình thường."

Vương Nhất Bác hiểu Tiêu Chiến dường như rất không thích Lệnh Hạ, người có liên quan dính líu đến hắn, chắc là sẽ khiến cho cậu ghét bỏ...

Quả nhiên giống như Vương Nhất Bác dự đoán, lúc cậu nghe tới câu nói này, tuy không có biểu hiện quá rõ ràng nhưng trên mặt đã hiện lên một tia không vui.

Nét mặt Vương Nhất Bác như thường ngày, nhưng trong ánh mắt thoáng có một sự hài lòng lướt qua, sau đó lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính của mình.

Phỏng vấn nhà sản xuất Tôn rất nhanh kết thúc, phim điện ảnh "Khuynh Quốc Khuynh Thành" đã bắt đầu phát sóng.

Vương Nhất Bác lúc đó so với bây giờ xem ra còn non nớt hơn rất nhiều, trên khuôn mặt thiếu đi một chút trầm ổn và nội liễm, tuy không có được thần thái như hiện tại nhưng vẫn đẹp trai đến mê đắm lòng người.

Dù còn trẻ tuổi, nhưng kĩ thuật diễn xuất của anh đã đạt đến mức thuần tình như hỏa, dù cho là ánh mắt hay động tác, đều có thể đem yêu hận tình thù của nhân vật truyền tải đến tột cùng.

Kịch bản viết rất tốt, diễn viên diễn rất hay, đích xác là bộ phim kinh điển một thời. Anh dựa vào bộ phim này đạt được vị trí Ảnh đế, cũng là xứng đáng với thực lực mà thôi.

Bộ phim điện ảnh này, Tiêu Chiến trước đây có xem qua rất nhiều lần, nhưng hiện tại xem lại, cậu vẫn như cũ xem đến say sưa nhập thần.

Lúc xem đến một nửa, điện thoại Vương Nhất Bác đặt ở trên bàn đột nhiên reo lên, cậu giật mình quay đầu nhìn anh thì thấy Vương Nhất Bác đang bắt máy nghe điện thoại.

Điện thoại là do trợ lí gọi tới: "Ngài Vương, việc hỏng xích đu ngài cho tôi điều tra, đã có manh mối rồi."

Vương Nhất Bác nhìn cậu đang ngồi xem ti vi, liền đi ra khỏi phòng ngủ sau đó đóng cửa lại, mới hỏi một câu: "Manh mối gì?"

"Dây xích đu là bị vật sắc nhọn cắt đứt, bởi vì vết đứt trên dây rất mới. Tôi còn xem lại camera ở sơn trang, nhìn thấy Lệnh Hạ ngày hôm đó có đi theo hướng ra bãi cỏ, nhưng nơi đó không lắp đặt máy quay, nên không thể chắc chắn được có phải là cậu ta hay không."

"Nhưng ngoài cậu ta ra thì các nhân viên công tác xong việc cũng đi vào trong phòng nghỉ ngơi rồi, cho nên cũng chỉ có cậu ta có khả năng động tay động chân với xích đu."

"Tôi còn điều tra được là Lệnh Hạ đã bỏ tiền ra mua chuộc người của tổ đạo cụ rời đi, khiến chúng ta không có được bằng chứng. Ngài Vương, sự việc nên giải quyết như thế nào đây?"

Vương Nhất Bác trong lòng sớm đã có chút dự đoán, chỉ là thiếu bằng chứng mà thôi. Nhưng anh có thể chắc chắn rằng, xích đu ngày hôm đó chính là Lệnh Hạ động tay động chân.

Nay nghe trợ lý nói xong, trong đáy mắt Vương Nhất Bác phút chốc hiện lên một tia sát ý, toàn thân toả ra hàn khí.

Anh trầm giọng nói với trợ lí: "Truyền thông Hoàn Ảnh, sẽ không bao giờ chấp nhận một nghệ sĩ như hắn ta."

"Ý của ngài là...?"

Trợ lí đi theo Vương Nhất Bác mấy năm này, ít nhiều cũng hiểu được cách nghĩ trong lòng anh, vậy nên liền đem theo vài phần dò đoán, vài phần khẳng định nói: "Ngài định tạm thời phong sát Lệnh Hạ ở Hoàn Ảnh?"

"Không phải tạm thời, mà là vĩnh viễn!"

Từ khi Vương Nhất Bác tiếp quản Hoàn Ảnh, chưa từng phong sát bất cứ một nghệ sĩ nào. Bởi vì anh cũng từ một nghệ sĩ quèn mà đi đến vị trí này, cho nên dù nghệ sĩ dưới trướng có thật sự phạm lỗi sai, thì anh vẫn bao dung nhất có thể, chỉ phạt nhẹ cảnh cáo.

Đây là lần đầu tiên, anh trực tiếp hạ lệnh phong sát.

"Nhưng mà, hiện tại bộ phim <Khuynh Thành Thời Gian> e rằng nhất thời không thể nào thay nhân vật được..."

"Vậy thì tìm biên kịch, đem Lệnh Hạ và phần diễn của hắn cắt đi ít nhiều."

"Dạ, thưa ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro