Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cúp điện thoại với trợ lý, đứng ở hành lang hít sâu mấy cái để giải toả đi một chút tức giận trong lòng, mới thu liễm lại tất cả những cảm xúc bộc phát, quay trở lại trong phòng ngủ.

Anh nhàn nhạt lướt nhìn màn hình tivi một cái, kết quả lại nhìn thấy trên màn hình đang có cảnh hôn nhau của mình và Tống Lệ Tư.

Anh liền quay đầu nhìn Tiêu Chiến, phát hiện cậu chăm chú không rời nhìn màn hình, so với trước khi anh rời đi thì hiện tại cậu xem ti vi càng chuyên chú nhập tâm hơn nữa.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một hồi, ánh mắt lại chuyển về trên ti vi.

Trên màn hình lớn, anh và Tống Lệ Tư hôn nhau vô cùng say sưa, dường như dùng tất cả tình cảm tâm tình.

Thật ra mọi người ở trong giới giải trí, ai cũng biết đây chẳng qua chỉ là cảnh tượng giả diễn cho khán giả xem mà thôi.

Lúc trước, Vương Nhất Bác cũng ngồi trong rạp chiếu phim, xem cảnh chính mình cùng người con gái khác hôn nhau, anh cũng không có quá nhiều cảm nhận.

Còn hiện tại thấy Tiêu Chiến đang chằm chằm nhìn cảnh hôn của mình, anh lại có sự hoảng loạn không rõ.

Vương Nhất Bác không lên tiếng quấy nhiễu cậu, chậm rãi ngồi lại trên ghế, muốn đem văn kiện cuối cùng chỉnh lí xong.

Nhưng anh chợt quay đầu nhìn thêm lần nữa, để xem trên màn hình đã chiếu xong cảnh hôn chưa, ngón tay nhẹ gõ lên bàn phím, nhịn không được hỏi một câu: "Phim hay lắm sao?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Anh không nói chuyện, biểu cảm lạnh lùng nâng tay lên chống dưới cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một hồi liền hạ tay xuống, âm thanh lách cách bắt đầu đánh chữ.

Cậu chớp chớp mắt, tưởng rằng lời vừa rồi của Vương Nhất Bác không phải nói cho mình nghe, liền tiếp tục xem phim.

Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói không có chút cảm xúc nào lần nữa bay tới: "Những thứ diễn trong phim, đều là do vị trí máy quay, có gì mà hay chứ."

Thì ra là nói cảnh anh và Tống Lệ Tư hôn nhau...

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào tivi chốc lát, sau đó mới mở miệng nói: "Dù cho là vị trí góc quay, nhưng anh và chị Lệ Tư nhan sắc đủ đẹp, thêm vào với khung cảnh tuyết giăng đầy trời, cảnh đẹp đến bùng nổ, nhìn vào vẫn rất thích mắt."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, ánh mắt chăm chú vào máy tính, nghiêm túc chuyên tâm làm việc.

Tiêu Chiến nhớ hồi trước đạo diễn có nói Vương Nhất Bác chưa từng quay cảnh hôn thật, thế là nhịn không được hiếu kì hỏi một câu: "Tất cả những cảnh hôn trong phim của anh, đều là do vị trí góc quay sao?"

Vương Nhất Bác ánh mắt không chuyển động vẫn luôn nhìn máy tính, "Ừ" với cậu một tiếng.

Mỗi một bộ phim Vương Nhất Bác diễn xuất, Tiêu Chiến đều đã xem. Dường như toàn bộ đều có cảnh hôn, thậm chí có những cảnh nhìn vào rất giống hôn thật.

Cậu đếm lại mấy bộ phim điện ảnh, hỏi: "《Vân Đoan》, 《Thiên Đường》 đều là hôn giả sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến cúi đầu nghĩ một chút, lại kể ra tên vài bộ phim nữa.

Vương Nhất Bác vẫn gật đầu như cũ.

"Nhưng mà...bộ phim《Mê Luyến》có cảnh giường chiếu thì sao?"

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, động tác gõ trên bàn phím dừng lại, ngây ngốc một hồi lâu mới nhớ ra được đó là bộ phim như thế nào, liền nhanh chóng mở miệng nói: "Bộ phim đó sao? Cảnh giường chiếu tìm người đóng thế."

Tiêu Chiến trong lòng nhịn không được nổi lên một tia vui mừng.

Lúc đầu khi cậu trong rạp chiếu phim xem đến cảnh giường chiếu của anh, trong lòng bởi vì người trên khắp thế giới đều nhìn thấy thân thể trần trụi của người cậu yêu, nên cảm thấy chua xót và khó chịu.

Cho đến hôm nay cậu mới biết được, thì ra là dùng thế thân.

Vương Nhất Bác chợt phát hiện, Tiêu Chiến vừa rồi dường như đem hết tất cả những bộ phim anh diễn trong mấy năm này đếm ra một lượt. Thậm chí đến những bộ phim như 《Mê Luyến》 có số người xem rạp không cao, đến anh cũng không nhớ gì về nó.

Thế mà, cậu lại có thể nhớ rõ trong phim có cảnh giường chiếu....

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đang xem ti vi, hỏi một câu: "Cậu hình như rất quan tâm đến phim tôi đóng?"

Nhịp tim cậu đột nhiên bị lỡ mất một nhịp, tay vô ý thức nắm chặt lại.

Anh ấy không phải đã phát giác ra tâm ý của mình rồi chứ...?

Tiêu Chiến nhìn chăm chăm vào ti vi, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh của bản thân, sau đó nói: "Mỗi bộ phim của anh đều rất nổi tiếng, mọi người đều thích xem, tôi cũng không ngoại lệ. Anh không biết sao, thật ra tôi còn là fan của anh nữa!"

Nói xong, cậu lại nhìn Vương Nhất Bác với mi mắt cong cong mĩm cười, cố tỏ ra nhẹ nhàng tiếp tục mở miệng: "Thế nào? Tôi đều đem những bộ phim của anh, từng bộ từng bộ kể hết ra rồi, đã tính là fan não tàn chưa?"

Vương Nhất Bác được mọi người gọi là "ông chồng quốc dân", fans hâm mộ vô số, mê mẩn đến phát cuồng.

Nhưng khi biết Tiêu Chiến cũng là một fan của mình, trong lòng vui vẻ lên rất nhiều.

Vương Nhất Bác dứt khoát cất máy tính, biếng nhác dựa vào ghế cùng cậu xem phim, sau đó lại mở miệng hỏi: "Vậy cậu xem phim của tôi nhiều như vậy, thích nhất tôi diễn nhân vật nào?"

Tiêu Chiến cúi đầu nghiêm túc nhớ lại, cuối cùng mới mở miệng, nói: "Tôi thích nhất anh diễn 《Vĩnh Hằng》"

Vĩnh Hằng...

Vương Nhất Bác lông mày hơi hơi nhíu lại.

"Tuy anh trong đó chỉ diễn vai nam thứ, nhưng lại nổi bật hơn nam chính rất nhiều. Nữ chính là chị gái ruột nên nam thứ vừa yêu lại vừa không thể yêu, anh đem loại tình cảm ẩn nhẫn và khắc chế đó, biểu hiện rất tinh tế và sâu sắc."

Tiêu Chiến vừa nói, trên khuôn mặt vừa nổi lên một tia thương xót.

Thay vì nói cậu thích nhân vật trong phim, thì nói đúng hơn chính là cậu và nhân vật ấy rất đồng cảm.

Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác, nhưng anh lại không yêu cậu, tình cảm đó chỉ có thể trở thành bí mật chôn giấu nơi thâm sâu nhất trong đáy lòng. Cậu không dám bày tỏ, bởi vì sợ một khi nói ra thì chính là vạn kiếp bất phục.

Những bộ phim kinh điển Vương Nhất Bác quay, có <Khuynh Quốc Khuynh Thành>, <Phồn Hoa Như Mộng>, <Vân Đoan> và <Thiên Đường>... đều được mọi người bình luận là tác phẩm kinh điển không thể nào vượt qua được, gặt hái được rất nhiều giải thưởng.

Trong bộ phim <Vĩnh Hằng> anh chỉ diễn một vai nam phụ, cho nên không được nhiều người nhớ đến.

Vương Nhất Bác cứ nghĩ, cậu nhất định sẽ thích một vai anh đảm nhận vai chính trong một bộ phim đặc sắc nào đó, lại không ngờ tới, cậu thích nhất chính là <Vĩnh Hằng>.

Bộ phim này giúp cho anh được biết đến khá rộng rãi, giúp cho anh có đầy đủ năng lực cho cậu một cuộc sống hạnh phúc.

Cũng là từ bộ phim đó, anh và cậu, bắt đầu mỗi người một ngả càng ngày càng xa.

Cho nên bộ phim này, là tình yêu của anh, cũng là đau đớn của anh.

Vương Nhất Bác sững sờ vài giây, mới nhẹ nhàng chớp mắt, giọng nói có vài phần mơ hồ: "Bộ phim này, cũng là bộ phim tôi thích nhất, mà cũng là bộ phim tôi ghét nhất."

"Vì sao?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác có chút bi thương, Tiêu Chiến không biết mình có nhìn nhầm hay không, từ trên khuôn mặt không cảm xúc của anh, cậu như thấy được một tia đau xót.

"Bởi vì từ sau bộ phim này, tôi có tiền có danh, nhưng lại mất đi người tôi yêu nhất."

Mất đi người anh ấy yêu nhất...

Tiêu Chiến nhíu mi, nhớ đến tối qua ở bữa tiệc, mọi người hỏi anh rằng nhiều năm như vậy đã từng thổ lộ chưa, anh nói, đã từng nhưng không thành công...

Cậu do dự một chút, đem nghi hoặc trong lòng hỏi: "Anh quay xong <Vĩnh Hằng>, đi tìm người kia thổ lộ, sau đó thất bại sao?"

Anh đúng là đi, nhưng chính là lời chưa kịp nói ra, đã không còn tư cách để yêu cậu nữa rồi.

Tay Vương Nhất Bác dùng sức nắm lại, thật lâu sau mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, còn nói thêm: "Có thể coi là như vậy."

Tiêu Chiến thật sự ngạc nhiên với câu chuyện của Vương Nhất Bác, mặc dù nghe xong trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Sau đó, anh cùng người kia vẫn giữ liên lạc chứ?"

"Có một thời gian mất liên lạc, sau đó lại liên hệ được."

Câu trả lời này của Vương Nhất Bác, đối với Tiêu Chiến mà nói, giống như rơi từ trên đỉnh núi xuống.

Lúc nghe được nửa câu đầu , trong lòng cậu rõ ràng có chút vui mừng, nhưng đến câu sau, không khỏi tràn lên một cảm giác mất mát không nói nên lời.

Hóa ra bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc...

Không biết đến giờ đã tiến triển tới đâu?

Sự nghiệp của anh thành công như vậy, lại đẹp trai mê người, người kia sao có thể cự tuyệt chứ...?

Tiêu Chiến đan những ngón tay với nhau, hoàn toàn không còn tâm tư nhìn ti vi, cậu giả vờ lơ đãng thốt ra lời nói đùa: "Thật như tiểu thuyết, khi gặp lại đều là happy ending, anh cùng người kia chắc đã bên nhau rồi nhỉ?"

Anh trong miệng nói là ám chỉ cậu, nhưng Tiêu Chiến lại không hề hay biết.

Theo nét mặt này của cậu, tựa hồ như không quan tâm tới anh cùng người khác ra sao, thậm chí còn thật tâm mong chờ anh cùng người kia được ở bên nhau.

Vương Nhất Bác thoáng chốc tâm tình trở nên u ám, anh đột nhiên muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại nghĩ tới, anh cùng cậu ít khi có những lúc ôn hòa, tâm tình nói chuyện tán gẫu như hiện tại.

Những lần trước đều kết thúc trong căng thẳng, lúc này đây anh lại muốn như thế nữa sao?

Vương Nhất Bác dùng sức nắm chặt tay, chính mình áp chế tâm tình phập phồng xuống, mang theo vài phần bi thương nói: "Em ấy đã kết hôn rồi."

Nếu không phải Tề Mạn xảy ra tai nạn lần đó, thì anh chắc chắn không có cơ hội hay tư cách kết hôn với cậu.

Cho dù là chỉ đóng vai thế thân thay cho Tề Mạn, anh cũng cam lòng.

Hôn nhân này, tuy anh và cậu đang ở bên nhau, nhưng thế thân mãi mãi cũng chỉ là thế thân mà thôi.

Hóa ra người anh yêu đã lấy người khác, thảo nào tối hôm qua khi trở về nhà, anh luôn ôm mình, lại đau đớn hỏi: Tại sao người em yêu lại không phải là anh?

Tối qua bởi vì người kia cho nên anh tâm tình không tốt, mới đến quán bar uống rượu?

Nghe câu trả lời của anh, Tiêu Chiến trong lòng liền vui mừng nhưng không tránh khỏi chút chua xót.

Cậu ngập ngừng một chút, mở miệng hỏi: "Người kia đã kết hôn rồi, vậy anh vẫn sẽ mãi yêu sao?"

Vương Nhất Bác đáy mắt đột nhiên xẹt qua một tia sáng, anh nhìn vào mắt Tiêu Chiến, rõ ràng nói về người kia nhưng lại làm cho người ta cảm thấy, anh là đang nói cho cậu nghe: "Sẽ."

Vương Nhất Bác trả lời chắc chắn như đinh đóng cột không chút do dự, Tiêu Chiến thoáng có chút đau lòng, cậu quay đầu đi, đưa lưng về phía anh, cố làm cho giọng điệu trở nên bình tĩnh: "Nhưng anh cũng không thể cả đời nhớ mong như thế, người ta đã kết hôn rồi mà!"

5 năm trước, anh chỉ biết cậu vĩnh viễn không thể thuộc về mình. Sau 5 năm, anh không ngừng thuyết phục bản thân buông tay cậu, nhưng anh lại không thể buộc mình từ bỏ.

Có lẽ tính cách đã như vậy, anh vĩnh viễn không thể dừng lại được nữa, cũng không đủ can đảm tìm kiếm một tình yêu mới.

Gần 14 năm, từ lúc cậu đi vào trái tim anh, thì có lẽ anh đã không thể đón nhận thêm một ai khác.

Vương Nhất Bác cười tự giễu, âm thanh nhẹ nhàng mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Tôi từng nghĩ rằng sẽ buông bỏ em ấy, nhưng mà tôi..."

Thanh âm của anh nhuốm đậm bi thương, khiến cho người nghe cũng không tránh khỏi đau lòng theo: "Tôi làm không được, tôi không thể thuyết phục được chính mình buông tay."

Tiêu Chiến lặng thinh, lại không biết phải trả lời ra sao.

Không gian nháy mắt trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng từ tivi truyền ra.

Vương Nhất Bác tựa như cũng ý thức được mình vừa nói ra, có chút nặng nề, liền tìm bừa một cái chuyện khác trong giới giải trí nói ra để đổi chủ đề.

Cậu tuy rằng vừa rồi đáy lòng có chút khổ sở, nhưng cũng là chàng trai mau quên.

Hiện tại đối với chủ đề này nổi lên hứng thú, sau đó bắt đầu hướng đến Vương Nhất Bác, hỏi lung tung về mấy scandal hot gần đây trên Weibo.

"A ngủ cùng B thật sao?"

"P thật sự cắm sừng H sao? Tiểu tam là R phải không?"

"D cùng L thật sự ly hôn à?"

Vương Nhất Bác cũng không thèm giữ bí mật, trả lời cậu hết sức kiên nhẫn, thậm chí còn giải thích một chút cho rõ ràng hơn, ngay cả quan hệ nội bộ của Hoàn Ảnh, cũng nói ra hết.

Âm thanh êm ái của cậu cùng tiếng nói nhẹ nhàng của anh vang vọng trong căn phòng, khiến cho không gian trở nên ấm áp lạ lùng.

Cả đời Vương Nhất Bác cho tới giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên cùng người khác trò chuyện lâu như vậy, tới khi anh nhận ra thì đã là đêm khuya.

Vương Nhất Bác rất muốn cùng Tiêu Chiến cứ như vậy mặc kệ trời đất mà tiếp tục trò chuyện, nhưng lại sợ cậu mệt mỏi, nên đành dừng lại: "Khuya rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi."

Tiêu Chiến vốn không nghĩ tới sẽ ở lại đây, nên cái gì cũng không có mang theo, lúc Vương Nhất Bác kêu đi tắm rửa, liền có chút khó xử nhíu mày, nghĩ ngợi tắm xong mặc cái gì cho được.

Anh dường như nhìn thấu lòng cậu, liền trực tiếp mở tủ đồ, cầm một bộ quần áo đưa cho Tiêu Chiến.

Cậu vào phòng tắm, anh ở bên ngoài mở máy tính, xử lý nốt đống văn kiện còn dang dở, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.

Thời điểm Vương Nhất Bác bưng một cốc sữa ấm về, Tiêu Chiến đã tắm xong, đang đứng cầm máy sấy tóc.

Cậu mặc quần áo rộng thùng thình của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào so với lúc trang điểm quay phim thì nhìn trẻ con hơn mấy tuổi, quả thật giống như cái hình ảnh cậu hồi trung học trong trí nhớ của anh.

Khuôn mặt anh trở nên có chút ôn nhu, đứng ở cửa lẳng lặng ngắm Tiêu Chiến, đợi cậu sấy khô tóc liền bước đến trước mặt cậu, đem cốc sữa đưa tới: "Uống đi, cái này tốt cho giấc ngủ."

"Cảm ơn."

Tiêu Chiến đón lấy, uống một hớp sau đó lại chợt nhớ ra cái gì, mở miệng nói: "Anh có cái chăn dư nào không? Bởi vì anh đang bị thương, tư thế ngủ của tôi lại có chút xấu, nghĩ rằng tôi nên ngủ sô pha thì hơn."

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến mỗi một lần ngủ cùng, đều là một lần giao dịch.

Đối với anh, ngủ cùng người mình yêu là một chuyện hết sức bình thường, anh không hề muốn coi đó thành giao dịch.

Nhưng mà, ngoài lý do đó thì anh cũng không còn lý do nào khác để ngủ cùng cậu.

Đêm nay không khí đang nhu thuận, Vương Nhất Bác cũng không ngu ngốc phá hoại đi, cho nên nghe Tiêu Chiến nói xong liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.

Từ phòng tắm trở ra, anh đi thay quần áo ngủ sau đó còn mang theo một cái chăn trong tủ, đặt trên ghế sô pha.

Cậu bưng cốc sữa uống một hơi cạn sạch rồi đặt một chỗ, đang đi tới ghế thì bất chợt nghe thấy giọng nói của anh cất lên: "Cậu lên giường ngủ đi."

"Anh đang bị thương mà..." Cậu nói xong, cứng đầu nằm lên ghế.

Vương Nhất Bác nhíu mày, mang theo vài phần sủng nịnh trực tiếp cúi người đem Tiêu Chiến bế lên, đặt xuống giường.

Lúc Vương Nhất Bác đứng dậy, thấy cậu đang mở to mắt nhìn mình, động tác liền dừng lại, cùng ánh mắt của cậu trao đổi.

Không khí trong phòng nhất thời có chút ái muội.

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngày càng nóng rực, cậu cũng vì thế mà tim đập ngày càng nhanh.

Bỗng nhiên bàn tay anh nhẹ nhàng nâng lên, Tiêu Chiến nhịn không được chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ ngón tay anh chạm đến khóe môi của cậu, nhẹ nhàng mà lướt qua.

Lông mi Tiêu Chiến khẽ run, sau đó mới nhận ra Vương Nhất Bác chỉ là đang giúp mình lau đi sữa vương trên khóe môi.

Cậu mở to mắt, nhìn đến ánh mắt trong trẻo của Vương Nhất Bác, thấp thoáng còn có một tia ôn hòa: "Ngủ ngon."

Vương Nhất Bác nói xong, bàn tay khẽ đặt trên đầu Tiêu Chiến, xoa xoa một chút, mới đứng dậy đi về ghế sô pha.

Cậu nhất thời cảm thấy hô hấp trong nháy mắt cạn sạch, mặt ngốc ra nhìn chằm chằm trần nhà, lơ ngơ mãi đến khi đèn ngủ bị tắt đi, cậu mới định thần lại.

Cậu nghiêng đầu, qua ánh đèn ngủ lờ mờ, nhìn đến Vương Nhất Bác đang nằm trên ghế sô pha ngủ.

Sau đó, đáy lòng như có một hũ mật ngọt ngào tràn ra.

Cậu không kìm được lòng chôn sâu mặt vào trong chăn, hơi thở nháy mắt tràn ngập hương thơm nam tính của anh.

Đêm dù đã khuya, hai người lại không có chút buồn ngủ nào, nhưng không ai chịu mở miệng nói với nhau một câu.

Không khí trong phòng thập phần im ắng, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của đối phương, thi thoảng còn nghe được tiếng côn trùng rả rích bên ngoài.

Qua rất lâu, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng bị cơn buồn ngủ đánh bại, mơ màng thiếp đi.

Vương Nhất Bác nằm trên ghế, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người nằm trên giường, lúc này mới chầm chậm đứng lên đi đến bên giường.

Nhìn ngắm gương mặt đang say ngủ của cậu, nét mặt anh nhất thời trở nên ôn nhu.

Qua một hồi lâu sau, Vương Nhất Bác mới vươn tay, dịu dàng chạm vào khuôn mặt thanh tú của Tiêu Chiến, cúi người xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mi tâm của cậu, lưu luyến hồi lâu mới rời đi.

-

Vết thương sau lưng của Vương Nhất Bác, qua 4 ngày sau thì kết vảy.

Mấy ngày này, Tiêu Chiến vẫn ở lại biệt thự Nghi Sơn của Vương Nhất Bác.

4 ngày này, hai người cứ ở bên nhau như vậy, đây có lẽ là lần họ nói chuyện với nhau nhiều nhất.

Cho đến ngày thứ 5, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của trợ lý, báo công ty có hội nghị quan trọng, hai người mới dùng xe của Tiêu Chiến từ biệt thự Nghi Sơn trở về nội thành.

Đường đến Truyền thông Hoàn Ảnh là do Vương Nhất Bác lái, đến bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh thì cả hai người cùng bước xuống.

Anh đem chìa khóa xe trả lại cho Tiêu Chiến, đợi cho cậu lái xe rời đi mới xoay người hướng về phía thang máy.

Vương Nhất Bác căn bản không chú ý đến, ở nơi cách đó không xa, đã có người khác nhìn thấy được một màn này.

-

Như Ý bỏ lịch làm việc trong vòng một tuần, tính toán sẽ đi du lịch ở Maldives nhưng cuối cùng Lâm Ngôn lại bận quay phim không thể đi, trong lúc gọi không nhịn được trách móc vài câu.

Lâm Ngôn chợt nói: "Hay là em tới đoàn làm phim tham quan?"

Như Ý nghĩ tới mình cũng đã mất công xin nghỉ phép, ở lại trong thành phố cũng không có gì là khác nhau, ngập ngừng một chút liền gật đầu đồng ý.

Lâm Ngôn vừa đi tới truyền thông Hoàn Ảnh ký hợp đồng chiều nay, cho nên thuận đường đi đến nhà Như Ý, sau đó hộ tống cô cùng nhau đi tới Truyền thông Hoàn Ảnh.

Xe vừa đậu tới bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh, Như Ý ngồi ở ghế phụ liền vươn tay ôm lấy cổ Lâm Ngôn, tặng cho anh ta một nụ hôn sâu triền miên.

Lâm Ngôn một tay vòng qua ôm thắt lưng Như Ý, một tay tắt máy xe.

Lúc cảm nhận được Như Ý chuẩn bị tách khỏi môi mình, liền đem cô ôm vào trong lòng, đưa về thế chủ động.

Nụ hôn dài gần hai ba phút mới ngừng lại được, Lâm Ngôn cười khổ, thở hổn hển nói: "Giờ thì tốt rồi, làm loạn lên như vậy đã nhóm lên lửa trong người, giờ thì không ra khỏi xe được rồi."

Như Ý cười cười nhìn qua gương xe sửa sang lại một chút, đang chuẩn bị tô lại son môi thì xuyên qua kính chiếu hậu, lại thấy được một chiếc Porche đỏ quen thuộc.

Loại xe kia số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có vài chiếc, là ba của cô đã dụng tâm mua tặng cho Tiêu Chiến nhân dịp sinh nhật.

Như Ý định chờ Tiêu Chiến xuống xe sẽ lên tiếng gọi, nhưng lại thấy người đẩy cửa xe ra lại là Vương Nhất Bác.

Câu "Tiểu Chiến" còn bên miệng chưa kịp thốt ra nháy mắt bị nuốt ngược trở lại, trong mắt hiện lên ngạc nhiên.

Sau đó Như Ý mới thấy Tiêu Chiến mở cửa xe từ bên ghế phụ bước xuống, đi tới trước mặt Vương Nhất Bác.

Hai người không biết nói cái gì, tiếp đó Tiêu Chiến cầm lấy chìa khóa lái xe đi khỏi, còn anh thì đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm theo hướng cậu rời đi. Một lúc lâu, anh mới định thần quay người đi tới phía thang máy.

Vương Nhất Bác tại sao lại đi cùng xe với Tiêu Chiến?

Hơn nữa cô nhớ rõ cậu với Vương Nhất Bác vốn không quá thân thiết, từ khi nào mà có thể hòa hợp như vậy?

Như Ý nhíu mày, cả người bỗng hốt hoảng.

"Như Ý, Như Ý?"

Lâm Ngôn thấy cô nhìn chằm chằm kính chiếu hậu đến ngẩn người, nhịn không được vươn tay vỗ vỗ má cô.

Như Ý hoàn hồn, quay đầu nhìn Lâm Ngôn "Dạ?" một tiếng.

Lâm Ngôn giọng nói ôn nhu: "Tự nhiên ngây ngốc gì vậy, sao không xuống xe?"

Như Ý lúc này mới giật mình gật gật đầu, tùy tiện tô lại một lớp son, cầm lấy túi xách rồi xuống xe.

"Vừa mới thẫn thờ gì thế?" Lâm Ngôn bấm thang máy, hỏi Như Ý.

Cô đã khôi phục lại tâm trạng như lúc đầu, cười tươi lắc đầu: "Không có gì a."

Lâm Ngôn lần này kí hợp đồng làm đại diện quảng cáo cho một hãng đồ ăn nhanh, có điểm tương tự với KFC, chủ yếu là tôm hùm.

Vì hợp đồng đã được người đại diện xem qua, nên Lâm Ngôn chỉ lướt qua một chút, liền đặt bút kí tên.

Thời điểm Lâm Ngôn ký tên xong, Như Ý cầm lấy bản hợp đồng nhìn lướt qua, nhìn đến thương hiệu mặt cũng không chút phản ứng.

Nhưng khi để ý tới ảnh chụp tôm hùm bên dưới, liền nói: "Tôm này Tiểu Chiến thích ăn nhất, mấy lần nửa đêm bị nó kéo đi ăn rồi."

"Thế hả?"

Lâm Ngôn nghiêng đầu, hướng về phía Như Ý cười ôn nhu, sau đó tiếp tục ký tên: "Anh đại diện thương hiệu này, ăn qua cũng không tệ. Nếu A Chiến thích, anh có thể đưa hai chị em đi ăn miễn phí toàn bộ luôn nha."

"Được."

Như Ý gật đầu: "Nếu Tiểu Chiến biết, nhất định sẽ rất vui."

Lâm Ngôn không nói gì nữa, kiểm tra một chút lại bản hợp đồng, đảm bảo không có sơ suất liền đem tới trước mặt vị quản lý: "Nhờ anh."

"Đừng khách khí, cậu Lâm." Quản lý cười cười.

Lâm Ngôn gật đầu nói một tiếng "Hẹn gặp lại", sau đó nắm tay Như Ý, xoay người định bước ra ngoài.

Đúng lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng một bên, Lâm Ngôn bước chân chậm lại, lên tiếng gọi: "Ngài Vương."

Anh nghe được tiếng Lâm Ngôn, ánh mắt lãnh đạm không biểu cảm lướt qua Như Ý, nhẹ nhàng gật đầu một cái xem như là đáp lễ.

Nhân viên công tác đứng phía đối diện Vương Nhất Bác tìm thấy bản hợp đồng, liền đưa tới trước mặt anh: "Ngài Vương, đây ạ."

Vương Nhất Bác đón lấy bản hợp đồng rồi lật vài trang xem qua, xác nhận đúng thứ mình cần tìm thì liền bước ra khỏi phòng Quản lý.

-

Vương Nhất Bác làm xong công việc thì đã là 8 giờ tối, anh gọi cuộc điện thoại cho trợ lý chuẩn bị xe. Sau đó nhớ đến cuộc trò chuyện của Như Ý và Lâm Ngôn lúc chiều, liền lên tiếng: "Chờ chút."

"Ngài còn cần gì nữa ạ?"

Vương Nhất Bác ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó nói: "Cậu đi đến chỗ Lâm Ngôn làm đại diện, mua về một ít tôm hùm, chờ đoàn làm phim quay xong thì mọi người liền được ăn khuya."

Bình thường những lúc quay phim, nhà sản xuất và đạo diễn đều sẽ chi ra tiền mời mọi người ăn cái gì đó, Vương Nhất Bác tuy rằng luôn xa cách lãnh đạm nhưng cũng vẫn có một chút trách nhiệm.

Nghĩ vậy, trợ lý cũng không nghi ngờ gì, nghe được chỉ thị của anh liền trực tiếp làm theo.

Đúng như dự đoán của Vương Nhất Bác, lúc trở lại phim trường đợi thêm năm phút nữa thì quay phim cũng hoàn tất.

Trợ lý vội vàng tới chỗ đạo diễn, ghé tai nói nhỏ vài câu, sau đó đạo diễn cầm loa reo lên: "Mọi người đừng đi về vội, Vương ảnh đế hôm nay bao một bữa ăn khuya đấy."

Người trong đoàn làm phim vừa nghe đến được Vương Nhất Bác bao ăn đêm, liền reo hò ầm ĩ.

Trợ lý vui vẻ phân phát cho mỗi người một hộp, được Vương ảnh đế bao một bữa ăn ngon, thật là làm cho người ta cảm động đến mừng rơi nước mắt.

Nhân viên công tác từ lúc nghe được có bữa ăn khuya, liền ghép những chiếc bàn lại với nhau thành cái bàn dài, mọi người cùng vây quanh bàn dài ngồi ăn.

Đêm nay Tiêu Chiến cũng có cảnh quay, thời điểm tẩy trang xong quay lại thì bàn dài đã chật ních người.

Cậu ngó đông ngó tây, Tống Lệ Tư ở góc kia liền vẫy tay gọi tên cậu.

Tiêu Chiến liền cùng A Kiều đi qua, nhìn thấy giữa Tống Lệ Tư và Vương Nhất Bác có 2 chỗ trống.

A Kiều nhanh chân ngồi xuống cạnh Tống Lệ Tư trước, nên Tiêu Chiến đành phải ngồi xuống chỗ bên cạnh Vương Nhất Bác.

Thật may là trước đó cậu và Vương Nhất Bác đã ở chung với nhau vài ngày, nên không còn khẩn trương lo lắng gì nhiều.

Khi nhận được hộp tôm hùm, còn quay đầu hướng về phía Vương Nhất Bác cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh."

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện, nét mặt không có chút biến hóa, nhưng tay vẫn rút lấy một đôi bao tay đưa cho cậu.

-

Lâm Ngôn buổi chiều mang theo Như Ý trở về khu chung cư của mình trong nội thành lấy quần áo, lại bị cô lôi kéo hôn hít nhóm lửa.

Thời điểm xong xuôi đã là sẩm tối, Lâm Ngôn gọi vài món bên ngoài, hai người ăn uống xong mới trở về đoàn làm phim.

Lâm Ngôn cho xe đứng ở dưới khách sạn, cầm điện thoại nhìn đến QQ loan ra cả đống tin tức, nhấn vào mới biết được mọi người vẫn ở trường quay ăn khuya, liền quay đầu qua hỏi Như Ý: "Ở trường quay mọi người đang tụ tập ăn khuya rất vui, em có muốn tới chơi chút không?"

"Được."

Không lâu sau đạo diễn nhìn thấy Lâm Ngôn cùng Như Ý tay trong tay bước đến, tay ông vẫn cầm càng tôm, lớn tiếng gọi: "Lâm Ngôn, bên này!"

Mọi người xê dịch ra ngoài, để cho họ có hai cái vị trí trống.

Trợ lý Vương Nhất Bác vội vàng mở cốp xe sau, lấy thêm hai hộp tôm hùm mang tới trước mặt Lâm Ngôn và Như Ý.

Do cay mà đạo diễn vừa không ngừng hít hà vừa nói: "Cậu đúng là may mắn, đến muộn chút nữa là không còn tôm hùm của Vương ảnh đế rồi!"

"Hóa ra là Vương ảnh đế bao ăn đêm à?"

Lâm Ngôn nói xong liền mở hộp cho Như Ý, ân cần hỏi: "Có cần anh bóc vỏ tôm cho không?"

Như Ý cười cười lắc đầu, sau đó tự mang bao tay cầm lấy càng tôm, nhanh chóng bóc vỏ.

Hồi chiều khi cô và Lâm Ngôn nói Tiêu Chiến thích tôm hùm, không để ý có Vương Nhất Bác đứng gần một bên. Đến buổi tối thì anh mời toàn bộ đoàn làm phim ăn tôm hùm.

Trùng hợp đến vậy sao?

Có lẽ phụ nữ thường rất nhạy cảm, Như Ý cảm thấy tôm hùm này của Vương Nhất Bác chính là có một ẩn ý khác.

Cô lướt qua phía đối diện, phát hiện Tiêu Chiến cúi đầu chuyên tâm ăn tôm, còn Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh mặt vẫn lạnh băng, không có mở miệng nói chuyện gì cả.

Nhưng tay anh thì miệt mài bóc vỏ tôm, nhưng bóc xong lại không ăn.

Như Ý tiếp tục giả vờ lơ đãng quan sát hai người họ, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.

Tiêu Chiến thật sự rất thích ăn tôm hùm nên cực kỳ chuyên tâm ăn. Trong hộp người khác còn lại rất nhiều, nhưng trong hộp của cậu đã trống trơn.

Tiêu Chiến liếm liếm môi, ánh mắt khẽ dịch chuyển nhìn đến người khác vẫn còn đang ăn, nhịn không được thèm thuồng muốn ăn nữa.

Vương Nhất Bác đem tôm hùm trong hộp bóc đến hết sạch, lúc này mới quay đầu nhìn tới Tiêu Chiến.

Cậu vì ăn vội vàng nên trên khóe môi dính chút tương ớt, nhìn mọi người nói chuyện cũng không chen vào, mà chỉ mở mắt to theo tay mọi người chuyển động, cực kỳ giống một đứa trẻ thèm ăn tiếp lại không dám xin, đáng yêu mà ngoan ngoãn.

Đáy lòng Vương Nhất Bác như có dòng nước ấm chảy qua, khẽ chớp mắt che đi sự dịu dàng nơi đáy mắt, sau đó ôn nhu mở miệng: "Nhìn gì thế?"

Tiêu Chiến nghe tiếng Vương Nhất Bác, lập tức đem ánh mắt tách khỏi con tôm của mọi người, sau đó hướng về phía anh lắc lắc đầu.

Tiêu Chiến còn chưa kịp mở miệng, A Kiều bên cạnh đã ngó đầu qua, giọng điệu trêu chọc giải thích: "Chiến Chiến thích nhất là tôm hùm, chắc là ăn chưa đủ thèm nên nhìn chằm chằm người khác ăn đó."

Bị nói trúng tim đen khiến cậu đỏ mặt, lập tức lắc đầu với Vương Nhất Bác: "Không có mà..."

"Vương ảnh đế, ngài xem, Chiến Chiến đang nói dối đấy!" A Kiều vẫn tiếp tục trêu chọc.

Tiêu Chiến mặt càng đỏ dữ hơn, liên tục lắc đầu phủ nhận.

Vương Nhất Bác nhìn mặt cậu đã đỏ tới mang tai, bộ dạng đáng yêu thập phần. Anh rũ mi mắt che lấp ý cười nơi đáy mắt, sau đó chỉ hộp tôm hùm đã bóc sạch sẽ trước mặt mình: "Nếu thèm nữa thì lấy ăn đi."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hộp tôm hùm của anh, muốn mà không dám, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tôi thật sự ăn no rồi, anh ăn đi."

"Tôi không thích ăn thứ này, nếu cậu không ăn thì bỏ đi vậy, nãy giờ tôi chỉ là nhàm chán nên bóc vỏ giết thời gian thôi."

Vương Nhất Bác thản nhiên giải thích, không đợi cậu nói gì liền trực tiếp đem hộp của mình đổi lấy hộp trống của cậu.

Tống Lệ Tư ngồi cạnh A Kiều, nghe được như vậy liền phá lên cười, cô đem hộp tôm của mình đẩy qua, giọng điệu cợt nhả: "Vương ảnh đế, anh cũng bóc cái này để giết thời gian luôn đi."

Vương Nhất Bác liếc mắt qua Tống Lệ Tư đang cười nhạo mình, định bơ đi nhưng lại nhìn sang Tiêu Chiến đang hết sức chuyên tâm ăn tôm.

Tay anh bỗng nâng lên, đem một con tôm trong hộp của Tống Lệ Tư bóc vỏ sạch sẽ, sau đó đặt vào hộp Tiêu Chiến đang ăn.

"Ôi trời, cười chết tôi rồi!"

Tống Lệ Tư cười rộ lên, hướng về phía Vương Nhất Bác đang duy trì vẻ mặt lạnh nhạt nháy mắt với anh mấy cái.

Biết thức thời đem hộp tôm của mình về, vừa bóc vỏ vừa cảm thán: "Bóc vỏ tôm đúng là một thú vui tao nhã a! Thật sự là một việc giết thời gian hữu ích a!"

-

Tuy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi ở đối diện, nhưng bởi vì xung quanh quá ồn ào nên chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được vài câu.

Như Ý liếc nhìn Tiêu Chiến, rồi lại quay về nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Anh thoạt nhìn có vẻ chẳng có gì khác lạ, vẫn là lạnh nhạt cùng lãnh đạm.

Nhưng không biết có phải Như Ý bị ảo giác hay không, mà lại cảm nhận được từ Vương Nhất Bác toát ra một sự ôn nhu ấm áp hiếm thấy.

Như Ý nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Tôi chỉ vì buồn chán nên bóc vỏ giết thời gian thôi.", sau đó nhìn thấy anh đem hộp tôm của mình đổi cho Tiêu Chiến.

Lúc nãy thấy Vương Nhất Bác chỉ bóc vỏ mà không ăn, trong lòng cô đã có chút tò mò. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, cô bất chợt dâng lên một dự cảm mãnh liệt: Tôm kia của Vương Nhất Bác, từ đầu đã cố tình bóc cho Tiêu Chiến.

Như Ý bỗng nhớ lại lần chạm mặt Lệnh Hạ lúc trước, hắn ta đã nói bóng gió: "Vậy cô có dám chắc chắn rằng, người Vương Nhất Bác yêu không phải là Tiêu Chiến?"

Lúc ấy Như Ý đã vạn phần tự tin, người anh yêu tuyệt đối không phải là Tiêu Chiến.

Nhưng bây giờ, cô lại có chút do dự.

Như Ý càng ngồi nhìn Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến ở đối diện, càng cảm thấy hai người họ thật sự có vấn đề.

Mấy năm nay, cô luôn tò mò người Vương Nhất Bác yêu rốt cuộc là người như thế nào?

Nhưng bây giờ khi nghĩ đến câu hỏi này, thì hình bóng Tiêu Chiến lại xuất hiện trong tâm trí cô.

Như Ý trong đầu rối loạn cả lên, nghi ngờ ngày càng lớn, cuối cùng phải dùng sức lắc lắc đầu.

Cho dù mấy năm nay quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Tiểu Chiến có vẻ tốt đẹp hơn trước, có lẽ cũng là bởi vì hai người đã biết nhau nhiều năm mà thôi.

Hơn nữa Tiểu Chiến còn kết hôn với Tề Mạn, nên Vương Nhất Bác và em ấy thân thiết hơn một chút cũng là bình thường.

Lời Lệnh Hạ nói chỉ là vì muốn nội bộ hai chị em mình mâu thuẫn, Tiểu Chiến từ khi mất đi cha mẹ ruột, chỉ thân thiết với mình nhất, làm sao mình có thể nghi ngờ em ấy chứ?

Như Ý nghĩ vậy, liền hít sâu vài hơi, đem mấy ý nghĩ kì quái vừa nãy dẹp khỏi đầu.

-

Như Ý chơi bời ở đoàn làm phim hai ngày, lúc ban đầu có chút cao hứng, nhưng sau đó liền cảm thấy chán.

Cho nên buổi chiều hôm sau, nhân lúc Tiêu Chiến không có lịch diễn, liền dụ dỗ cậu đi dạo phố chung.

Sau khi cha mẹ cậu mất, được cha mẹ cô mang về nhà đối tốt vô cùng, khiến cho Như Ý đáy lòng có chút ganh tị ghét bỏ.

Sau này lớn lên, hiểu được hoàn cảnh của Tiêu Chiến đáng thương nhường nào, hơn nữa cậu trước giờ vẫn luôn nhẫn nhịn mấy lần náo loạn của cô. Trong lòng Như Ý liền muốn bù đắp lại cho cậu.

Cho nên những năm qua, Như Ý vẫn luôn tận lực đối tốt với Tiêu Chiến, muốn cảm giác tội lỗi trong lòng giảm đi chút ít.

Buổi chiều đi dạo phố, Như Ý chỉ cần nhìn thấy bộ nào đẹp mắt, liền không chút do dự mua cho Tiêu Chiến. Lúc rời khỏi shop quần áo, mua được cả đống túi lớn túi nhỏ, mà trong đó 80% là của cậu.

Cô cùng Lâm Ngôn có hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm, nên 4h chiều liền cho xe chạy quay trở về đoàn làm phim.

Hôm nay đường xá có vẻ đông đúc hơn mọi ngày, đường đi đã có phần bị tắc nghẽn.

Như Ý bản tính vốn nóng nảy, gặp phải trường hợp như vậy liền có chút muốn mắng người.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh sớm đã quen với tính khí của cô, vẫn ngồi điềm tĩnh bên cạnh cầm điện thoại lướt mạng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi quay sang Như Ý cười nói: "Chị, bình tĩnh một chút."

Như Ý tức giận không nói gì, vừa nhìn thấy đường có chút thoáng hơn, mắt cô liền sáng lên cầm vô lăng phóng xe đi.

Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, chọn bừa đề tài nói chuyện: "Chị và Lâm Ngôn vẫn tốt chứ?"

"Tới đâu hay đó thôi." Như Ý trả lời.

"Mỗi lần đều như vậy, chị thật là! Từ trung học tới giờ có biết bao nhiêu bạn trai rồi? Chị hãy tìm một người phù hợp, tử tế rồi kết hôn đi chứ, chú thím cũng mong lắm rồi đấy."

"Tiểu Chiến, đến cả em cũng muốn thúc ép chị nữa sao? Em..."

Như Ý còn chưa nói hết, bất chợt nghe tiếng Tiêu Chiến hét lên: "Chị, cẩn thận!"

-

Lâm Ngôn hiện tại đang cùng với Vương Nhất Bác, Tống Lệ Tư, nhà sản xuất Tôn trong phòng của đạo diễn thảo luận kịch bản.

Bất chợt Lâm Ngôn lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình là tên của Như Ý liền hướng đến mọi người trong phòng nói một câu "Thật xin lỗi", sau đó đứng sang một bên, nghe máy: "Như Ý, sao thế?"

"Cái gì? Tai nạn xe?"

Vương Nhất Bác lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, khi nghe đến câu nói này thì lông mày không tự chủ nhếch lên.

Chiến Chiến buổi chiều cùng Như Ý ra ngoài...

Trong đáy mắt xưa nay vẫn luôn lạnh buốt của Vương Nhất Bác bỗng nhiên lướt qua một tia lo lắng, cơ thể vốn dĩ đang thả lỏng biếng nhác chợt trở nên đơ cứng.

Anh tập trung lực chú ý lắng nghe cuộc điện thoại của Lâm Ngôn: "Có bị thương ở đâu không? Va chạm có nghiêm trọng không....?"

Lâm Ngôn vừa mở cửa phòng đạo diễn đi ra ngoài, vừa thuận tay đóng cửa lại.

Âm thanh bị ngăn cách sau một cánh cửa, lông mày Vương Nhất Bác càng nhăn dữ dội, cảm xúc trở nên có chút hỗn loạn.

Đạo diễn không vì sự rời đi của Lâm Ngôn mà ngừng việc thảo luận, vẫn ở đó luôn miệng thao thao bất tuyệt.

Vương Nhất Bác rất bình tĩnh ngồi trên sofa, con ngươi cũng không hề lơ đãng, có vẻ như đang hết sức chăm chú nghe ý kiến đạo diễn đưa ra, nhưng thật ra tâm trí của anh đã bay đến nơi nào rồi.

Đạo diễn dường như nói mệt rồi, dừng lại quay sang Vương Nhất Bác ở đối diện mở miệng hỏi một câu: "Vương ảnh đế, ngài thấy kịch bản thay đổi như thế này có hợp lý không?"

Vương Nhất Bác vẫn không có bất kì phản ứng nào.

Đạo diễn lấy cốc trà trên bàn uống một ngụm, nhìn thấy anh không nói gì, lại lần nữa gọi một tiếng: "Ngài Vương?"

Tống Lệ Tư nhăn mày, quay đầu qua, nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn đang phát ngốc, liền đưa tay đập nhẹ vào cánh tay anh: "Nghĩ cái gì thế? Đạo diễn đang hỏi ý kiến anh đó."

Vương Nhất Bác "À" một tiếng, định thần lại.

Vừa rồi anh chỉ nghĩ đến việc Như Ý xảy ra tai nạn xe, Tiêu Chiến không biết có trên xe không? Liệu có bị thương không?

Vậy nên mới lơ đãng không nghe thấy một lời nào của đạo diễn, bây giờ hỏi ý kiến của anh, anh làm sao mà biết trả lời đây?

Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh lùng quét một vòng những người ngồi trong phòng, gật đầu, lại mở miệng nói một câu "Rất tốt"

Sau đó anh lén rút điện thoại trong túi quần ra, muốn gọi điện cho Tiêu Chiến.

Đúng lúc, Lâm Ngôn chợt đẩy cửa quay trở lại phòng.

"Thực sự rất xin lỗi, A Chiến và Như Ý gặp tai nạn giao thông, không đem theo giấy phép lái xe, đang đợi làm tường trình kiểm tra, nên tôi phải đến đó đưa giấy phép lái xe cho họ."

"Tai nạn giao thông, có nghiêm trọng không?" Tống Lệ Tư quan tâm hỏi.

"Có lẽ không có vấn đề gì lớn."

Câu trả lời của Lâm Ngôn khiến Vương Nhất Bác dùng lực mím môi một chút, cánh tay đang cầm điện thoại bất giác nắm chặt lại.

Có lẽ không có vấn đề lớn...thế nào gọi là "có lẽ"?

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Lâm Ngôn đang cầm áo khoác chuẩn bị rời khỏi, vẻ mặt anh thản nhiên đứng dậy: "Vừa hay tôi có chút việc, nhưng trợ lí lại lái xe đi mất rồi nên cậu thuận đường cho tôi đi nhờ một chút".

Lâm Ngôn và Vương Nhất Bác từ trong khách sạn đi ra, lúc Lâm Ngôn lấy ra chìa khóa chuẩn bị lên xe, anh lại nói: "Đưa chìa khóa cho tôi, tôi lái".

Lâm Ngôn ngây ra một chút, cũng không phản đối, đem chìa khóa xe của mình đưa cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vừa khởi động xe, vừa hỏi: "Chỗ xảy ra tại nạn là ở đâu?"

"Ở nam Tứ Hoàn."

Lâm Ngôn vừa dứt câu, Vương Nhất Bác lên đạp chân ga, lái xe đi với tốc độ cực nhanh.

-

Tiêu Chiến cả người đều bị xô về phía trước, cũng may có dây an toàn nên người không bị lao vào cửa kính chắn gió phía trước.

Cậu mới vừa ngồi vững còn chưa định thần, đã lập tức quay đầy nhìn sang Như Ý ngồi bên cạnh: "Chị, không sao chứ?"

Như Ý hai tay nắm chặt vô lăng, thở mạnh ra mấy hơi, mới ổn định lại tinh thần, nhìn cậu lắc lắc đầu: "Chị không sao."

Sau đó ngẩng đầu nhìn về chiếc xe bị đâm phía trước, là một chiếc Audi A4L màu đỏ.

Tiêu Chiến xuống xe trước, đầu tiên xem xét tình hình đầu xe bị đâm, vẫn còn khá ổn, chỉ là thùng xe bảo vệ bị đâm móp thôi.

Như Ý xuống xe, liền trực tiếp đi đến trước chiếc Audi A4L, giơ tay lên gõ vào cửa xe.

Đợi khi cửa xe hạ xuống, Tiêu Chiến trước tiên xin lỗi chủ xe, sau đó mới mở miệng hỏi: "Chúng ta tự thương lượng hay báo cảnh sát?"

Chủ chiếc Audi A4L là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, ăn mặc thời trang, tóc uốn xoăn.

Có thể là do vụ đâm xe xảy ra quá đột ngột, sắc mặt bị dọa cho hơi trắng bệch, mở miệng nói cũng là giọng điệu ôn hòa và khách khí: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, còn về sửa xe, cứ theo bảo hiểm đi."

Như Ý thản nhiên cười, liền từ túi xách lấy ra một tấm danh thiếp, đưa qua cho chủ xe: "Đây là cách thức liên hệ của tôi."

Cảnh sát giao thông rất nhanh tới nơi, đầu tiên chụp lại ảnh hiện trường, sau đó để hai bên đưa xe vào lề đường. Ghi lại số hiệu của hai chiếc xe xong, liền yêu cầu xuất trình giấy phép lái xe.

Như Ý lục trong túi xách một hồi, mới nhớ ra bằng lái bị cô để trong một cái túi khác ở phòng khách sạn nên chỉ có thể gọi điện cho Lâm Ngôn.

Chủ xe Audi dường như có chuyện gấp, đợi xử lí xong, liền lái xe rời đi.

Còn nhiều chuyện khác cần phải xử lí, cảnh sát để Tiêu Chiến cùng Như Ý ở tại chỗ đợi.

Đợi được khoảng bốn mươi phút, Như Ý có chút nhàm chán ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy chiếc xe của Lâm Ngôn với tốc độ cực nhanh từ phía sau lao đến.

"Lâm Ngôn đến rồi".

Xe của Lâm Ngôn vững vàng đỗ ở phía sau xe Như Ý, cửa xe ở bên ghế lái đẩy ra trước, nhưng người xuống xe lại là Vương Nhất Bác.

Như Ý khẽ nhăn mày, nghi hoặc hỏi một câu: "Vương Nhất Bác, sao lại là anh?"

Tiêu Chiến nghe đến tên của Vương Nhất Bác thì vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ở bên ngoài, sau đó liền đẩy cửa bước xuống xe.

Lúc này Lâm Ngôn cũng đã xuống xe, trong tay cầm giấy phép lái xe của Như Ý, ngữ điệu ôn hòa giải thích nói: "Xe ngài Vương bị quản lí lái đi rồi, ngài ấy có chuyện cần làm nên thuận đường đi nhờ xe của anh."

Lâm Ngôn nói xong, quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Ngài Vương, hay là anh lái xe tôi đi trước? Còn tôi sẽ bắt taxi đưa hai người họ quay về đoàn phim?"

Từ lúc Tiêu Chiến xuống xe, ánh mắt Vương Nhất Bác luôn nhìn chằm chằm cậu.

Nghe thấy lời nói của Lâm Ngôn, vẻ mặt khẽ biến động một chút rồi lại tiếp tục nhìn Tiêu Chiến xem xét qua một lượt.

Sau khi xác định cậu không sao, mới lắc đầu với Lâm Ngôn: "Không cần đâu, tôi tự tìm xe taxi."

Nói xong, Vương Nhất Bác liền quay người, giơ tay lên vẫy vài cái, đúng lúc có một chiếc taxi trống chạy tới.

Anh mở cửa xe, cúi mình ngồi vào trong, chiếc xe rất nhanh biến mất trong dòng xe cộ.

Từ lúc anh xuất hiện, đến lúc anh rời đi cũng chỉ hai phút ngắn ngủi, một câu cũng không nói gì, giống như thật sự có chuyện gấp.

Tiêu Chiến một phần là do buổi tối còn cảnh quay nên phải nhanh quay trở về tổ phim, thứ hai là không muốn làm bóng đèn của Lâm Ngôn và Như Ý, nên ba người nhanh chóng quyết định chia thành hai ngả.

Lâm Ngôn đưa Như Ý đến địa điểm ban đầu dự định ăn cơm tối, còn Tiêu Chiến thì lái chiếc xe bị tông có chút thê thảm của Như Ý, quay trở về sơn trang trước.

Ăn qua loa một gói mì xong, cậu liền đi hóa trang, thay y phục.

Nhân viên đang chuẩn bị đạo cụ vô cùng bận rộn, những diễn viên khác cũng đều đang hóa trang.

A Kiều đột nhiên nói bụng khó chịu đi vào nhà vệ sinh, Tiêu Chiến một mình có chút chàm chán liền nhìn xung quanh bốn phía trường quay, đi quanh một vòng.

Sơn trang vốn dĩ là khu nghỉ ngơi ngoại thành nổi tiếng, phong cảnh tuyệt đẹp, ban đêm đèn màu thắp lên càng trở nên rực rỡ lung linh.

Trên con đường nhỏ đầy đá cuội, Tiêu Chiến đi thơ thẩn về phía trước, khi đến cái đình nhỏ dừng chân ở giữa sơn trang thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng một mình, giống như đang nghĩ điều gì đó.

Tối nay Vương Nhất Bác cũng có cảnh quay, nên việc anh nhanh chóng quay trở lại, cậu cũng không có gì kinh ngạc.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng do dự một chút, cuối cùng vẫn bước lên bậc thềm, đi tới chỗ anh đang đứng.

Vương Nhất Bác dường như ý thức được có người lại gần, liền quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Chiến, đầu tiên anh hơi ngẩn người sau đó nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc trong tay mình.

Nếu như đổi lại là Tiêu Chiến trước đây, sẽ tuyệt đối không dám chủ động tiến tới bên cạnh Vương Nhất Bác.

Có thể do lúc Vương Nhất Bác bị thương ở cùng với anh mấy ngày, khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy quan hệ giữa hai người không còn xa cách lạnh lùng như trước.

Có chút giống như khi còn cao trung, tuy không thể đến mức vô cùng thân thiết nhưng vẫn gặp mặt, vẫn có thể nói với nhau vài câu.

Cậu bước đến khoảng cách gần Vương Nhất Bác một mét liền dừng lại, sau đó nhìn anh cười một cái: "Anh trang điểm xong rồi sao?"

Vương Nhất Bác giống như rất ngạc nhiên việc Tiêu Chiến chủ động bắt chuyện với mình, tinh thần hơi hoảng hốt một chút, rất nhanh gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng.

Qua một lúc, anh lại bổ sung thêm: "Nhân vật của tôi không cần trang điểm nhiều."

Trong lòng Tiêu Chiến dâng lên tia ngọt ngào, khi anh không còn lơ mình nữa.

Giống như hồi cao trung, cậu thường đi qua nơi Vương Nhất Bác thường đến, sau đó liền chủ động chào hỏi anh một câu, rồi lại nghe thấy anh trả lời mình.

Trong lòng cậu lúc đó cũng giống như hiện tại, kích động hân hoan.

"Anh đẹp trai như vậy, cho dù không trang điểm thì lên phim cũng sẽ vượt xa những người khác."

Vương Nhất Bác cong môi cười, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Chiều nay, hình như em và Như Ý xảy ra tai nạn giao thông à?"

Tiêu Chiến ngoan ngoãn trả lời: "Dạ phải."

Vương Nhất Bác không nhanh không chậm lại hỏi tiếp: "Em không sao chứ?"

"Không sao ạ."

"Ừm."

Qua một lúc, cậu chợt nhớ đến vết thương sau lưng Vương Nhất Bác, liền nhẹ giọng hỏi: "Anh thì sao?"

"Hả?" Vương Nhất Bác hỏi lại một câu.

"Vết thương sau lưng anh thì sao? Khỏi chưa?"

"Khỏi rồi." Vương Nhất Bác ngữ điệu nhàn nhạt, khiến người khác không nghe ra được một chút nào cảm xúc.

Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, nghĩ tới cậu vẫn chưa nói cảm ơn Vương Nhất Bác đã cứu mình một lần nào, giọng nói ôn hòa cất lên: "Cảm ơn anh."

Vương Nhất Bác tất nhiên biết cậu cảm ơn là vì việc gì, anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn ngọn hải đăng phía xa, khóe môi lại cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Qua một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Không có gì."

Tiêu Chiến nghe thấy câu "Không có gì" chậm trễ của anh, cũng không tiếp lời, ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn trên đỉnh sáng nhất của ngọn hải đăng, nét mặt cong cong vẽ ra một nụ cười.

Gió đêm ấm áp, ngọn đèn lung linh, cả không gian yên tĩnh.

Hai người tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại có một niềm hạnh phúc và thỏa mãn khó nói.

Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác mới thu ánh mắt từ phía xa trở về, nhàn nhạt cất tiếng nói: "Cũng sắp bắt đầu quay phim rồi, đi thôi."

Tiêu Chiến gật gật đầu, xoay người bước đi.

Vương Nhất Bác liền theo phía sau cậu, bước chân không nhanh không chậm.

Một con đường sỏi đá quanh co, lại được anh và cậu cùng sánh vai bước đi trên đó liền tựa như biến thành một đoạn đường trải đầy hoa hồng, đẹp đẽ động lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro