Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về Cẩm Tú Viên, đi qua một cái ngã tư nhộn nhịp nhất của thành phố.

Vương Nhất Bác hạ cửa kính xe xuống, gió đêm từ bên ngoài thổi vào trong xe, cả người trở nên dễ chịu.

Mấy tiếng đồng hồ đi qua đi lại ở bữa tiệc sinh nhật, hơn nữa còn phải uống rượu khiến Tiêu Chiến hơi mệt một chút, nghĩ tới về đến nhà còn muốn tạo bất ngờ cho Vương Nhất Bác, cho nên dựa vào ghế tranh thủ chợp mắt một lát để lấy sức.

Trong xe của Vương Nhất Bác có bật máy nghe nhạc, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, thấy cậu đang nhắm mắt có lẽ là đang ngủ, liền giơ tay tắt máy nghe nhạc trong xe đi.

Bên trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sáo từ ngoài đường truyền đến.

Tiêu Chiến không có ngủ chỉ là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện bên tai không còn tiếng nhạc, liền mở to mắt nhìn xuyên qua kính chiếu hậu ở phía trên ghế lái, thấy Vương Nhất Bác đang nghiêm mặt chăm chú lái xe.

Lúc này đêm khuya yên tĩnh, hai bên đường phố đầy những sắc đèn mê hoặc, ánh sáng của đèn đường thi thoảng lướt qua trên mặt anh, khuôn mặt với những vết sẹo vẫn kinh diễm tuấn mỹ như cũ.

Tiêu Chiến tìm một góc độ thoải mái, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của anh trong kính chiếu hậu một cách si mê.

Vương Nhất Bác theo bản năng nghiêng đầu, nhìn lướt qua Tiêu Chiến qua kính chiếu hậu, kết quả lại nhìn thấy cậu chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm anh đến thất thần.

Trán Vương Nhất Bác hơi cau lại, sau đó nhìn gương mặt mình trong gương, 90% tương tự như Tề Mạn, tay cầm lái không nhịn được dùng thêm lực.

Vương Nhất Bác mặt mày lạnh lẽo, một tay khống chế tay lái, một tay rút ra một miếng khăn ướt, lau lung tung ở trên mặt.

Đường nét giống Tề Mạn rất nhanh liền không thấy đâu, khuôn mặt anh tuấn lại trở về như trước.

Những vết sẹo trên mặt cũng bị anh mạnh tay giật ra, nửa gương mặt trắng nõn mịn màng liền lộ ra trong đáy mắt của cậu.

Tiêu Chiến trong nháy mắt liền hoàn hồn, thấy anh đang lột ra vết sẹo trên mặt, sau đó cậu lại nhìn bên ngoài cửa xe, những quán ăn ở Bắc Kinh dày đặc trên đường, không ít minh tinh buổi tối đều đến những nơi này, cho nên đây cũng chính là địa điểm mà đội chó săn tin chờ đợi mồi.

Nếu ngay lúc này bị ai đó chụp ảnh, ngày hôm sau cậu và Vương Nhất Bác chính là tiêu đề của chuyện xấu.

Tiêu Chiến nhanh chóng đóng cửa kính xe bên mình lại, sau đó quay đầu vừa định bảo Vương Nhất Bác cũng đóng cửa kính xe ở bên anh đi, nhưng lại thấy kính chắn gió đằng trước, nếu như có người chụp ảnh từ phía trước, thì đóng cửa kính bên cạnh cũng vô dụng.

Ngày thường những minh tinh đến nơi này, đều đã che kín bản thân toàn diện, hôm nay cậu và Vương Nhất Bác tham gia yến hội nên không mang theo dụng cụ che kín đó, nếu có bị chụp ảnh, thì cho dù tẩy thế nào cũng khó để trong sạch.

Tiêu Chiến nghĩ một chút, nói với Vương Nhất Bác: "Vết sẹo trên mặt anh không cần kéo ra bây giờ đâu, về nhà rồi hãy lột ra."

Tay Vương Nhất Bác hơi dừng lại, sau đó càng thêm dùng lực lột những vết sẹo kia xuống, bởi vì lực quá mạnh khiến khuôn mặt trắng nõn cũng nổi lên một vết ửng đỏ.

Tiêu Chiến thấy cảnh như vậy, nhíu nhíu mày, không hề do dự bắt lấy cổ tay của anh: "Về nhà dùng nước tẩy trang lau đi, cẩn thận thương tổn đến da mặt..."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang nắm lấy cổ tay mình, mặt mày lạnh lẽo đi vài phần, âm thanh đặc biệt xa cách lạnh lẽo: "Như thế nào? Khiến cho cậu thất vọng rồi?"

Thất vọng?

Tiêu Chiến không rõ những lời này của Vương Nhất Bác là có ý gì, mờ mịt nhìn anh "Hả?" một tiếng.

Trong đầu Vương Nhất Bác hiện lên, hình ảnh cậu nhẹ nhàng hôn lên môi anh, xấu hổ nói một câu: "Anh Tề Mạn, sinh nhật vui vẻ."

Đáy mắt Vương Nhất Bác bỗng nổi lên một sự tàn ác.

Sau khi nghe được đoạn đối thoại trong máy ghi âm kia, xế chiều hôm nay Như Ý lại nói với anh những lời kia, đến buổi yến hội tối nay...

Trong lòng anh vẫn luôn cực lực trấn áp cảm xúc quay cuồng, nhưng lúc này thì không chịu được nữa, anh liền mạnh mẽ thoát cổ tay mình ra khỏi tay của Tiêu Chiến, không chút do dự đem những vết sẹo còn thừa lại trên mặt giật xuống.

Theo hành động của anh, cánh tay còn lại liền quẹo vào một đường mòn, nhấn ga mạnh một cái, xe rẽ đông rẽ tây, đi đến một chỗ bờ sông không có một bóng người.

Căn bản đây không phải đường về nhà...

Tiêu Chiến nghi ngờ nhìn anh, vừa định hỏi anh tới đây làm gì thì xe chợt dừng lại.

Bới vì dừng có chút đột ngột, cậu theo quán tính cả người nghiêng về phía trước, bên tai lờ mờ nghe được âm thanh dây an toàn bị mở ra, sau đó bả vai của cậu bị anh nhấn một cái, thân thể vốn đang lao về phía trước liền bị áp lại trên lưng xe.

Sau đó bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác: "Giấc mộng đẹp bị tan biến, có phải cực kỳ thất vọng hay không?"

Lại là thất vọng?

Cậu nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Vương Nhất Bác như đang kết băng ngàn năm, nuốt nước bọt một cái, nhỏ giọng hỏi lại: "Vương Nhất Bác, anh nói cái gì? Mộng đẹp cái gì?"

Trong đáy mắt của anh có chút cảm xúc phức tạp, âm điệu đặc biệt thì thào nói nhỏ: "Đêm nay cậu cực kỳ vui vẻ, phải không? Bởi vì cậu nhìn thấy cậu ta rất chân thật, chứ không phải là một người thực vật đang ngủ say..."

"Nhưng tôi không phải là cậu ta..."

Nói tới đây, ánh mắt anh rất phẫn nộ, hay nói đúng hơn còn có bi thương, tăng thêm sức lực nắm lấy bả vai của cậu, trầm thấp nói ra: "Tôi không phải là cậu ta, tôi không phải là cậu ta. Tại sao trong mắt cậu chỉ có mình cậu ta, không thể nhìn thấy tôi dù chỉ một lần? Tại sao? Tại sao?"

Âm thanh của anh rất nhỏ, lời nói lại cực kỳ loạn, cậu không nghe được rõ ràng, cái gì không phải cậu ta, cái gì không nhìn thấy anh?

Cậu nghĩ thế nào cũng không rõ được rốt cuộc là Vương Nhất Bác đang nói gì, trán càng nhăn lại hơn: "Cái gì không phải cậu ta? Cái gì không nhìn thấy? Rốt cuộc anh đang nói gì?..."

Lời của Tiêu Chiến lập tức đã kinh động Vương Nhất Bác, lời anh muốn nói chợt dừng lại, vẻ mặt hơi đờ đẫn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu, bất chợt cúi đầu ngăn chặn ở môi Tiêu Chiến.

Động tác của anh quá đột ngột, Tiêu Chiến có chút không phòng bị, đầu lưỡi nóng bỏng của anh hung hăng càn quét trong miệng của cậu.

Nụ hôn của anh rất mãnh liệt cũng rất thô bạo, giống như đang phát tiết điều gì, thỉnh thoảng vì không thể khống chế được sức lực mà làm đau cậu.

Không gian trong xe có hơi nhỏ, tay Vương Nhất Bác cởi áo của Tiêu Chiến hồi lâu, cuối cùng dứt khoát từ phía dưới, trực tiếp cởi quần cậu ra, không chút do dự xông vào thân thể của cậu.

Anh gắt gao đè ép thân thể của cậu, không để cho cậu nhúc nhích, sức lực anh muốn cậu rất lớn, biết rõ sẽ làm đau cậu lại hết lần này tới lần khác không có ý thương tiếc chút nào, giống như muốn cậu cũng phải chịu đựng nỗi đau, trả lại tất cả nỗi đau mà cậu gây ra cho anh.

Anh dùng sức lực càng mạnh, cuối cùng Tiêu Chiến không chịu nổi nữa, không nhịn được hít một hơi: "Đau."

Vương Nhất Bác nghe vậy, cả người hơi dừng lại, nhưng mà sau đó sức lực lại càng mạnh hơn, Tiêu Chiến vì đau cũng rơi nước mắt, ánh đèn ngoài cửa xe lờ mờ chiếu vào thấy trên mặt cậu ướt đẫm lệ, anh khẽ nhấp cánh môi, sau đó cúi đầu cố gắng ngăn chặn môi của cậu, cắn xé đau đớn.

Đã qua một thời gian dài, Tiêu Chiến không có trải qua loại hành hạ đau khổ như địa ngục này, cậu không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng dừng lại.

Tiêu Chiến vì đau nên cơ thể theo bản năng co rụt lại, Vương Nhất Bác vươn tay bóp cằm của cậu, để ánh mắt của cậu nhìn vào mắt anh, mang theo cảm xúc điên cuồng tuyệt vọng và đau đớn, đôi môi không ngừng run rẩy, hơi thở bất ổn phun ra mấy chữ: "Đã rõ ràng tôi là ai chưa?"

"Đã rõ ràng chưa?" Anh dùng giọng nói nghiêm nghị chất vấn.

Bởi vì giọng nói anh quá lạnh, Tiêu Chiến không nhịn được sợ run cả người.

Vương Nhất Bác thấy sự run rẩy của cậu, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng cằm của cậu, người lui về phía sau một chút, tiếp tục tự lầm bầm: "Bỏ đi, là tôi suy nghĩ viển vông, làm sao mà cậu có thể quan tâm tôi chứ?"

Giọng nói của anh vừa lạnh vừa thương tâm, lộn xộn trong miệng, Tiêu Chiến nghe không hiểu ra sao, không giải thích được, cũng không lên tiếng nói chuyện.

Nháy mắt trong xe trở nên yên lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.

Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Vương Nhất Bác khôi phục vẻ tỉnh táo, anh không nói một lời rút khăn giấy nhanh chóng dọn dẹp, sau đó sửa sang lại quần áo, yên lặng cầm điện thoại của mình lên, sau đó vươn tay đẩy cửa xe ra.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh của mở cửa xe, chậm rãi nâng lên mi mắt nhìn cảnh vật bên ngoài qua gương chiếu hậu, khi thấy bóng lưng của Vương Nhất Bác lướt qua, mới nhớ tới mình muốn tạo bất ngờ cho anh ở biệt thự Cẩm Tú Viên, cánh môi giật giật, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra.

Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh cửa xe, tầm mắt nhìn chằm chằm một cây liễu ở bờ sông, không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, đóng cửa xe "Phanh" một tiếng, sau đó đi mất.

Tiêu Chiến nằm ở trên xe không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau cậu mới ngồi lên ngay ngắn, sắc mặt tái nhợt, sửa sang lại quần áo lộn xộn của bản thân một chút, sau đó vuốt những sợi tóc lung tung về sau đầu, ngồi vào vị trí ghế lái, khởi động xe trên đường chạy thẳng về biệt thự Cẩm Tú Viên.

-

Vương Nhất Bác bắt một chiếc taxi, trực tiếp đi về Truyền thông Hoàn Ảnh.

Anh thanh toán tiền xe, đi vào công ty, bảo vệ vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, lập tức cúi đầu: "Ngài Vương."

Vương Nhất Bác không nói gì, tiếp tục bước chân đi về phía thang máy.

Bây giờ đã gần đến 11 giờ đêm, cả công ty vô cùng yên tĩnh, Vương Nhất Bác từ trong thang máy trực tiếp đi về phía văn phòng của mình.

Khi đi ngang qua văn phòng của Tống Lệ Tư, thấy đèn còn đang phát sáng, có âm thanh rất nhỏ truyền tới.

Vương Nhất Bác nhíu mày, dừng bước chân đứng trong chốc lát, mới mơ hồ nghe rõ, Tống Lệ Tư đang hát lên ca khúc chúc mừng sinh nhật.

Vương Nhất Bác do dự một chút, mới giơ tay lên gõ cửa, âm thanh bên trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, truyền đến giọng điệu trấn tĩnh trước sau như một của Tống Lệ Tư: "Ai đó?"

Vương Nhất Bác không có trả lời, mở cửa phòng đi vào.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Tống Lệ Tư, cô lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một chiếc bánh sinh nhật hai tầng, ngọn nến ở trên bánh đã được thổi tắt, bên cạnh có một chai Laffey và một chiếc ly thủy tinh đế cao.

Chắc hẳn là cô đã uống nhiều, hai mắt mông lung nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ở cửa, đôi môi đỏ mọng tinh sảo hơi hơi cong lên, nở ra một nụ cười hào phóng, dung nhan càng trở nên quyến rũ động lòng người: "Vương ảnh đế, trễ như vậy anh còn quay lại công ty làm gì?"

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua chiếc bánh sinh nhật trên bàn, sau đó bước chân đi đến đứng ở trước bàn trà, hai mắt nhìn chằm chằm Tống Lệ Tư đang cầm chai rượu vang rót vào ly: "Hôm nay là sinh nhật của cô?"

Nét tươi cười trên mặt Tống Lệ Tư càng trở nên kinh diễm, hai ngón tay tao nhã bưng lên ly rượu, mở miệng nói: "Không phải tôi, là của một người bạn."

Nói xong Tống Lệ Tư lấy ra một chiếc ly khác, nhìn về phía Vương Nhất Bác quơ quơ: "Có muốn uống một chút không?"

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua Tống Lệ Tư, im lặng một lúc, tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha đối diện.

Tống Lệ Tư biết là Vương Nhất Bác đồng ý, liền rót cho anh một ly rượu đẩy đến trước mặt anh, tiếp đến lại rót cho mình một ly rượu, chạm ly với anh rồi một hơi uống cạn.

Vương Nhất Bác cầm ly rượu lên, tao nhã uống một ngụm, không hề có ý muốn nói chuyện với Tống Lệ Tư.

Cô đã sớm quen với thái độ như thế này của anh nên đành tự vui một mình, tửu lượng của cô rất tốt, liên tục bốn năm ly vẫn không việc gì, nhìn toàn thân Vương Nhất Bác như vừa tham gia yến tiệc về, sau đó không để ý hỏi một câu: "Vừa đi tham gia tiệc hả?"

"Ừm" Vương Nhất Bác mơ màng lên tiếng, lại uống một ngụm rượu.

Thật ra Tống Lệ Tư đã biết là anh đến tham dự sinh nhật của em trai, cô cực kỳ muốn mở miệng hỏi vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại không biết hỏi thế nào, cuối cùng chỉ cong môi cười khanh khách, lại cầm lấy chai rượu rót cho chính mình, mới được nửa ly thì chai rượu đã trống không.

Tống Lệ Tư nhíu mày, tùy ý ném chai rượu xuống đất, cầm ly rượu lên uống hết không còn một giọt, sau đó lung lay đứng lên đi vào toilet, lúc trở ra thì lớp trang điểm đã bị rửa sạch, lộ ra gương mặt mộc mạc sạch sẽ.

Có thể là do nước quá lạnh nên Tống Lệ Tư tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang ngồi uống rượu, sau đó đi vòng quanh anh một vòng, cúi đầu ngửi ngửi như cún.

Trán anh nhăn lại, lập tức đứng lên đẩy Tống Lệ Tư ra.

Cô lui về sau vài bước, không đứng vững liền ngã ngồi lên ghế, sau đó biếng nhác nằm ngửa ra luôn, nhìn Vương Nhất Bác trêu đùa nói: "Vương ảnh đế, trên người anh có mùi không bình thường, có phải đã cùng người nào đó xảy ra chuyện gì không?"

Nói xong liền ngồi dậy từ trên ghế, cợt nhả nhìn Vương Nhất Bác: "Có phải là cậu Tiêu Chiến không? Anh ngủ với cậu ấy sao?"

Vẻ mặt của anh trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc, không nói gì liền xoay người đi ra ngoài văn phòng của Tống Lệ Tư.

Cô chậc chậc hai tiếng: "Lại thẹn quá hóa giận rồi hả? Chẳng lẽ anh ngủ với cậu ấy thật?"

Sắc mặt Vương Nhất Bác càng thêm lạnh, anh mạnh mẽ dừng bước lại, xoay người nhìn chằm chằm Tống Lệ Tư nói một câu: "Im miệng!"

Sau đó giống như là rất phiền toái, giơ tay lấy trong túi ra một điếu thuốc, đưa lên hút.

Tống Lệ Tư không trêu chọc Vương Nhất Bác nữa, vươn tay lấy từ hộp thuốc lá của anh ra châm một điếu, ngón tay mảnh khảnh đưa tới miệng hít một hơi, vị thuốc lá trong nháy mắt lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng của cô, mặt mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đã nhiều năm rồi không hút...

Có lẽ là chuyện 7-8 năm trước, lúc ấy chẳng qua cô cũng vừa học cách hút thuốc, sau đó thì bị người kia cấm hút thuốc..

Thật ra thì cô luôn hi vọng, vào giờ phút này mình hút thuốc thì người kia sẽ xuất hiện bên cạnh cô, hung dữ cướp đi điếu thuốc của cô rồi tức giận mắng cô một trận.

Nhưng cuối cùng chỉ là hi vọng mà thôi, người kia không còn xuất hiện trước mặt cô nữa...

Tống Lệ Tư nghĩ tới đây, không nhịn được lắc đầu, ép buộc mình không suy nghĩ những chuyện vốn đã cố gắng quên đi, sau đó dùng sức hút một hơi, đôi mắt xinh đẹp nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt, hình như đang ngẩn người.

Tống Lệ Tư hơi nhăn trán, khàn khàn giọng hỏi: "Sao thế? Tâm trạng không vui?"

Sau đó Tống Lệ Tư lại không chút lưu tình tiết lộ sự thật: "Đang nhớ đến Tiêu Chiến sao?"

Đúng vậy, anh thật sự đang nhớ đến cậu...

Cổ họng Vương Nhất Bác như bị nghẹn lại, thờ ơ chuyển đề tài: "Sinh nhật tối nay của người bạn kia là người cô yêu?"

Tống Lệ Tư nở nụ cười trong trẻo, cô cười đến rơi lệ, sau đó hết sức nghiêm túc nói: "Là người đã chết."

Trong lòng của cô có một ngôi mộ, chôn cất một người.

Nhìn Tống Lệ Tư có vẻ là người rất vô tình, nhưng đáy lòng cũng cất giấu một chuyện xưa đầy thương tâm.

Vương Nhất Bác im lặng không tiếp tục hỏi.

Cô cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng hút thuốc như vậy, một điếu lại một điếu.

Bỗng nhiên Tống Lệ Tư thấp giọng mở miệng: "Thật ra thì scandal của tôi năm đó là thật, xuất thân của tôi đúng là người hầu rượu."

Vương Nhất Bác sửng sốt, chợt nhớ tới lúc Tống Lệ Tư nổi tiếng, có tin đồn nói rằng cô là người đứng đầu bảng của một quán bar khá nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Nhưng trời sinh Tống Lệ Tư giỏi diễn xuất, kỹ năng diễn xuất càng ngày càng giỏi, cho nên những scandal kia đều bị hào quang của cô che giấu.

Tống Lệ Tư lại gần Vương Nhất Bác, nói điều gì đó có vẻ như là một chuyện xấu xa, tiếp tục nhỏ giọng mở miệng nói: "Nhưng tôi chỉ bán thân cho một người duy nhất, với số tiền năm vạn..."

Vừa nói Tống Lệ Tư nhìn về phía Vương Nhất Bác, giống như tự giễu cười nói: "Bán 7 năm!"

Cô nói xong liền dập tắt điếu thuốc trong tay, tựa như không có chuyện gì xảy ra, nhún vai một cái: "Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà đây, tạm biệt Vương ảnh đế!"

Sau đó cũng không chờ Vương Nhất Bác phản ứng, dứt khoát xoay người rời đi.

Trong văn phòng hoàn toàn yên lặng như tờ, Vương Nhất Bác đứng tại chỗ cho đến lúc tiếng đồng hồ báo nửa đêm truyền đến, anh mới đi đến trước cửa sổ nhìn ánh đèn bên ngoài, biết rằng sinh nhật của mình đã kết thúc.

Tầm mắt anh nhìn chằm chằm phương xa, giống như Vương Nhất Bác thấy được năm năm trước, anh vĩnh viễn cũng không thể quên được đêm hôm đó.

Đó là lúc Tiêu Chiến đi Hàng Châu, một buổi tối sau hai tháng cậu ở chung một căn phòng với anh.

Chính một đêm kia, quan hệ vốn gần gũi của anh và cậu càng lúc càng xa, xa tới mức, gần như không còn cùng nhau xuất hiện.

Cho đến nay, sự việc trôi qua đã lâu lắm rồi, nhưng anh mỗi đêm đều từ trong mơ đau lòng mà tỉnh lại.

Đêm đó là buổi lễ trao giải thưởng điện ảnh mỗi năm một lần, anh dựa vào một bộ phim điện ảnh nên đạt được giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất.

Giải thưởng này là khởi đầu cho sự nghiệp của anh đi đến đỉnh rực rỡ cao nhất, cũng là ngày sinh nhật 20 tuổi của Tiêu Chiến.

Cố gắng suốt 4 năm, anh cũng chỉ vì một ngày này, vì để cho bản thân trở nên ưu tú hơn, có thể cho cậu tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế gian.

Trước khi lên máy bay đi Thượng Hải nhận giải, anh đã sắp xếp trợ lý của mình về Bắc Kinh, đặc biệt đưa hai món quà cho Tiêu Chiến.

Một món là bánh sinh nhật vị chocolate mà cậu thích nhất, một món là một bó hoa tươi mà anh nhờ người mua từ nước Pháp về, trên bó hoa còn kèm theo một tấm thiệp, mặt trên có một câu do chính tay anh viết: "Sinh nhật vui vẻ, Vương Nhất Bác yêu em."

Đêm đó anh thật sự rất vui mừng, bởi vì anh đã nhận được giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất trước hàng vạn sự nhiệt tình vỗ tay của truyền thông cùng với đồng nghiệp, trong khoảnh khắc đó anh vô cùng hạnh phúc và cảm động.

Buổi lễ trao giải kết thúc vào lúc 8 giờ, chợt nhận ra còn 4 tiếng nữa mới hết sinh nhật của Tiêu Chiến, anh ngay cả lễ phục trên người cũng chưa thay, tranh thủ lên máy bay trở về Bắc Kinh.

Máy bay đến Bắc Kinh đã là 10:30 tối, anh không có nói cho trợ lý rằng mình đã về Bắc Kinh, vì muốn nắm bắt thời gian nên trực tiếp gọi một chiếc taxi, đi tới nhà cũ của Tiêu gia.

Trên đường bỗng nhiên có mưa phùn, anh ngồi ở ghế sau nhìn những hạt mưa mờ ảo ở cửa kính xe, nghĩ tới mình với cậu lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở dưới mưa, trong lòng chợt trở nên mềm mại, cùng một tia hồi hộp không nói lên lời.

Anh nghĩ tới bản thân đã có thể thổ lộ với Tiêu Chiến, tim của anh đập ngày càng nhanh, thậm chí bàn tay đang cầm cúp cũng đã đầy mồ hôi.

Lúc 11:15, xe tới trước cửa nhà cũ của Tiêu gia, anh trả tiền rồi xuống xe.

Tiệc sinh nhật của Tiêu Chiến đã kết thúc, biệt thự Tiêu gia thật yên tĩnh, chỉ có cửa lớn là còn mở, bảo vệ cửa không biết đã đi đâu.

Anh đợi taxi rời khỏi, sau đó hít một hơi thật sâu đi về phía cửa lớn của biệt thự, vừa đi vừa sắp xếp lại ngôn từ mình muốn nói.

Nhưng còn chưa đi đến cửa Tiêu gia, liền dừng lại bước chân, tầm mắt nhìn vào bên trong thùng rác.

Trong thùng rác chất đầy đủ loại hộp, vỏ chai rượu, hạt dưa và vỏ trái cây, bên cạnh những đồ đã bỏ đi đó, có thứ bén nhọn nhắm ngay vào trong tầm mắt của anh.

Là một bó hoa tươi chưa từng mở ra, và một chiếc bánh sinh nhật chocolate.

Nhìn bên trong hộp bánh thì thấy chiếc bánh vì bị ném mà biến dạng, những bông hoa kiều diễm mà buổi sáng anh mua đã bị giẫm nát, tấm thiệp bị xé thành hai nửa, vô cùng thảm hại.

Trong tích tắc đó, anh giống như bị điểm huyệt đứng nguyên một chỗ không thể động đậy được, đáy lòng vui sướng và mềm mại vừa rồi lập tức bị đánh tan thành mây khói, giống như bị người khác hung hăng tạt một gáo nước lạnh.

Anh đứng tại chỗ rất lâu mới cất bước đi đến thùng rác, cúi xuống nhặt bó hoa kia lên.

Anh muốn đem những bông hoa này sửa lại thật đẹp nhưng đều vô dụng, những bông hoa này bị giẫm lên quá ngoan độc, đã bị thối nát hết cả, ngón tay của anh khẽ chạm vào thì cánh hoa liền rơi xuống đất, trong tay anh đến cuối cùng chỉ còn là một bó hoa thân cành lụi tàn.

Đầu ngón tay của anh run rẩy nhặt lên hai nửa tấm thiệp hợp lại cùng một chỗ, câu "Sinh nhật vui vẻ, Vương Nhất Bác yêu em" đau đớn thu vào tầm mắt, bởi vì mưa cọ rửa nên mực đã bị nhoè đi.

Anh cũng không biết mình ngồi ở đó ngây ngốc bao lâu, đột nhiên phía sau có tiếng xe truyền đến, sau đó cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên: "Thật ngại quá, đã làm phiền."

Anh thu lại cảm xúc, trong tay vẫn cầm bó hoa lụi tàn kia, xoay người đứng lên, nhìn thấy người đến là Tề quản gia.

"Phiền cậu đi theo tôi, bà chủ muốn gặp cậu."

Anh tất nhiên biết được bà chủ trong miệng của quản gia chính là Hàn Nhu Ngọc, anh đứng tại chỗ, không hề động đậy.

Quản gia cũng không gấp, lại nói tiếp một câu: "Bà chủ nói, có liên quan đến chuyện của cậu Tiêu Chiến."

Câu nói này như là một sự uy hiếp hung hăng đánh vào tim anh, anh lập tức đi lên xe.

Quản gia lái xe, dẫn anh đến một nơi gặp mặt kín đáo nhằm đề phòng bị theo dõi.

Trong phòng không có ai, chỉ có một mình Hàn Nhu Ngọc, trước mặt là màn hình rộng lớn, anh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra những người trong đó: Tề Mạn, Như Ý, A Kiều và Tiêu Chiến.

Quản gia chờ anh đi vào sau đó đóng cửa.

Trong phòng bây giờ chỉ có anh và Hàn Nhu Ngọc, anh không nói chuyện hay chào hỏi gì với Hàn Nhu Ngọc, bà ta tao nhã cười cười, trực tiếp nói một câu: "Cậu yêu A Chiến."

Lời của bà ta là khẳng định, một chút nghi ngờ chất vấn cũng không có.

Anh không lên tiếng.

Hàn Nhu Ngọc cũng không hứng thú nghe anh nói, đưa mắt nhìn màn hình lớn trước mặt, rất ung dung tiếp tục mở miệng, nhưng mỗi một câu nói đều sắc nhọn như dao.

"Tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, bởi vì có thể cậu không biết rằng, Tề gia và Tiêu gia đã sớm có hôn ước."

"Nói cách khác, A Chiến tương lai sẽ gả cho Tiểu Mạn. Hơn nữa tôi nghĩ có một chuyện này e là cậu không rõ, đó là A Chiến và Tiểu Mạn đang yêu nhau."

"Vả lại, cậu chỉ là một đứa con hoang, làm sao có tư cách yêu A Chiến?"

"Cậu đừng quên, thằng bé là con trai nhà họ Tiêu, dù cha mẹ của nó đã qua đời nhưng cũng không thay đổi được chuyện nó là một thiếu gia danh môn, nó có tài sản và cổ phần Tiêu thị mà cả đời này cậu cũng không kiếm được!"

"Còn Tiểu Mạn là người nối nghiệp tương lai của Tề gia, cùng với A Chiến chính là vô cùng xứng đôi, ông trời tác hợp."

Lúc Hàn Nhu Ngọc nói đến đây, Vương Nhất Bác thấy màn hình lớn trước mặt chiếu cảnh Tiêu Chiến và Tề Mạn đang hát một bài tình ca được Như Ý quay gửi đến cho bà ta, anh thấy hai người họ cùng sánh vai nhau rất giống lời Hàn Nhu Ngọc, là một cặp xứng đôi được ông trời tác hợp.

"Tối nay tôi tìm cậu, nói cho cậu nhiều như vậy là để cho cậu biết, không nên mơ mộng với A Chiến!"

"Tôi nghĩ rằng người đàn bà kia chắc phải từng dạy cậu rằng làm người phải biết ân nghĩa, cậu đừng quên, cậu còn sống được đến bây giờ là nhờ con trai của tôi hy sinh cứu cậu, nếu không thì cậu đã sớm chết rồi!"

"Chẳng lẽ, cậu trả ơn cho ân nhân cứu mạng mình, chính là đoạt người nó yêu sao?"

Hàn Nhu Ngọc nói xong, liền trực tiếp xoay người đi về phía cửa phòng, lúc gần đến cửa thì đột nhiên bà ta nhớ tới điều gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo mười phần chán ghét và khinh bỉ: "Tiểu Mạn đối với cậu như thế nào, trong lòng cậu biết rõ ràng, hi vọng cậu sẽ không như người đàn bà kia, trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình yêu của người khác!"

Lời Hàn Nhu Ngọc vừa dứt, chỉ để lại tiếng giày cao gót lanh lảnh càng lúc càng xa.

Đêm đó anh hoàn toàn vô hồn, anh chỉ nhớ rõ lúc anh tỉnh táo lại thì cả người đã đứng dưới trận mưa to, giống như một kẻ ngốc, trong tay còn đang cầm bó hoa bị vứt đi và tấm thiệp bị xé làm hai.

Sau đó anh đã nhìn thấy Tề Mạn và Tiêu Chiến từ bên ngoài trở về Tiêu gia, dường như cậu uống rượu say, Tề Mạn đang cõng cậu vào nhà.

Anh đứng ở rất xa nhìn bóng lưng của bọn họ dưới mưa, nghĩ lại tại sao cậu lại thi vào lớp chuyên, tại sao cậu vốn muốn đi Hàng Châu lại quyết định tiếp tục ở Bắc Kinh?

Thì ra, cậu là vì Tề Mạn.

Anh đứng dưới mưa thật lâu, đầu óc trống rỗng, ngày hôm sau thì phát sốt, nhốt mình trong phòng khách sạn, cứ mơ mơ hồ hồ suốt cả tuần mới hoàn toàn tỉnh lại.

Điện thoại của anh có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đa số là do truyền thông gọi tới, trong đó có một tin nhắn chúc mừng anh đạt được giải thưởng điện ảnh nam phụ xuất sắc nhất của Tiêu Chiến.

Anh nhìn dòng tin nhắn kia, theo bản năng muốn trò chuyện với cậu, nhưng chợt nhớ đến chuyện kia, lại như nước thủy triều tràn vào tâm trí của anh, cuối cùng lơ đi đặt điện thoại xuống.

Kỳ thật so sánh với những lời mà Hàn Nhu Ngọc nói với anh, thì việc bị Tiêu Chiến vứt đi hoa tươi với bánh sinh nhật, càng làm cho anh đau lòng hơn.

Anh luôn nghĩ hoàn thiện bản thân trở nên thật tốt sau đó có thể yêu cậu, nhưng lại không hề nghĩ tới rằng, cậu có yêu anh hay không.

Sau này Tiêu Chiến đến Hàng Châu khoảng ba lần đều hẹn anh đi ăn cơm, lúc trước nhận được tin nhắn của cậu thì mừng rỡ giống như trên thiên đường, nhưng từ đêm đó thì là sự tra tấn đối với anh.

Tình yêu tuổi trẻ chưa kịp thổ lộ đã phải từ bỏ, anh tự nói với chính mình, qđến đây xem như đã kết thúc, nhưng càng muốn quên đi lại càng nhớ nhung.

Thậm chí có một lần ở trên đường nhìn thấy một chàng trai ăn mặc giống Tiêu Chiến, anh đã đứng tại chỗ ngây người nhìn hồi lâu, tới tận khi trợ lý gọi vài tiếng thì anh mới hoàn hồn, sau đó trong lòng trở nên đau đớn.

Hai tháng sau khi tốt nghiệp đại học, anh đi làm hoạt động ở Bắc Kinh, không ngờ lại trùng hợp gặp Tề Mạn.

Lúc nhàn rỗi, anh cùng với Tề Mạn đứng ở trên ban công hút thuốc, anh nhớ những lời Hàn Nhu Ngọc nói với mình, nên giả vờ lơ đãng lên tiếng hỏi: "Nghe nói...Tiêu gia và Tề gia chuẩn bị kết thành thông gia?"

Sau một lúc, hít một hơi như lấy dũng khí, lại hỏi tiếp: "Chiến Chiến hay là Như Ý?"

Với Tề Mạn mà nói, hôn nhân là một cuộc giao dịch không có liên quan tới tình yêu, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho Tề gia, cưới ai đều không quan trọng...

Khi đó, Tề Mạn biết chuyện hôn sự này, nhưng còn chưa biết ai là người sẽ kết hôn với mình, lúc đó Tề Mạn cũng không biết chuyện anh trai yêu Tiêu Chiến, nếu biết thì khẳng định sẽ không trả lời như vậy.

Tề Mạn chỉ nghĩ Vương Nhất Bác muốn hỏi trong hai người đó thì hắn nghiêng về ai, cho nên vô tư đáp một câu: "Đương nhiên là A Chiến rồi."

Một đáp án rất đơn giản, nhưng lại khiến anh từ "yêu" trở thành "không thể yêu".

Thật ra khi nghe đáp án đó, vẻ mặt anh đã tái nhợt, có thể là do không đủ ánh sáng nên Tề Mạn không có phát hiện ra điều gì bất thường.

Anh không biết phải nói gì, chỉ cứng ngắc gật gật đầu.

Ngày hôm sau, lúc nhận được điện thoại mời sinh nhật của Tề Mạn, anh lơ mơ trong chốc lát mới tỉnh lại.

Anh biết mình có khả năng gặp lại Tiêu Chiến, muốn gặp lại nhưng không dám gặp, tâm tình mâu thuẫn rối rắm thật lâu, cuối cùng lại giả vờ như bình thường.

Anh và cậu đều không có nói chuyện gì với nhau, cậu yên vị ở bên cạnh Tề Mạn, càng nhìn thì lòng càng đau nên cứ liên tục uống rượu đến say, bất chợt lờ mờ cảm giác được cậu xuất hiện bên cạnh mình.

Thật ra lúc anh uống say thường xuất hiện ảo giác như vậy, nhưng lần này lại vô cùng chân thật, bởi vì anh có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người cậu.

Mùi hương này khiến anh say mê lại càng muốn trầm luân, thậm chí anh còn nghe được cậu nói chuyện với anh, dường như đang nói gì đó về anh, vô cùng mơ hồ, đợi đến lúc tỉnh rượu thì cậu đã về rồi.

Có lẽ chính là vào lúc đó, hai người càng lúc càng cách xa, ban đầu hai ba tháng mới gặp nhau, càng về sau thì là hơn nửa năm, một năm, rồi về sau nữa thì dường như cơ hội chạm mặt cũng không có...

Đến khi Tề Mạn gặp tai nạn xe cộ, khiến anh và cậu một lần nữa gặp lại.

Ngay đêm tân hôn cậu đã trực tiếp mở miệng nói với anh, anh không được can thiệp vào cuộc sống của cậu, cũng không được làm ảnh hưởng đến cậu, càng không cho bất kỳ ai biết được quan hệ của hai người.

Giới hạn rõ ràng như vậy, anh làm sao có thể chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể nói một câu "Tốt nhất là cậu nên nhớ kỹ lời mình nói."

Thật ra lúc ấy, anh biết rõ mình chỉ là vật thay thế, nhưng lại cố tình để cho cậu đến ở tại biệt thự của mình, thậm chí còn mang tất cả giường trong các phòng còn lại ra ngoài, nhưng anh lại một mực từ đầu đến cuối tôn trọng không hề chạm vào cậu.

Anh không ngừng lừa mình dối người, tự nói với mình là không yêu cậu nữa, thi thoảng quay về biệt thự của mình một cách ngẫu nhiên, cùng cậu nằm trên một chiếc giường, thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là vì diễn kịch mà thôi.

Anh vẫn luôn nghĩ, anh và cậu cứ mãi mãi như vậy đi, đợi khi Tề Mạn tỉnh lại, anh liền rút lui.

Nhưng rồi, một đêm đó, cậu chủ động câu dẫn anh...

Anh tưởng mình lại mơ một giấc mộng xuân, vì trước kia mỗi lần cậu ở gần anh thì anh đều đã phản ứng vô cùng mãnh liệt, thậm chí còn có một lần, nửa đêm phải sang phòng làm việc.

Ngày hôm sau tỉnh lại, anh mới biết được đây không phải là mộng mà là hiện thực.

Trong nháy mắt, lòng anh xuất hiện vô vàn cảm xúc, ngay lập tức đi theo cậu vào trong phòng tắm, chất vấn cậu.

Thật ra khi đó, anh biết đây là lần đầu tiên của cậu, đáy lòng có một chút chờ mong, nhưng cuối cùng lại đổi lấy một câu của cậu, muốn diễn vai chính của bộ phim <Địa Lão Thiên Hoang>.

Trước kia, anh từ trong miệng Như Ý đã nghe được, cậu tham gia diễn xuất chỉ là để vui đùa mà thôi.

Cậu muốn diễn vai chính thì có thể tìm Tề gia và Tiêu gia đầu tư kia mà, không đáng dùng cái trân quý như vậy chỉ để đổi lấy một vai chính, quả thật là không hợp lý.

Mặc kệ ban đầu rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà cậu lên giường với anh, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, khẳng định không phải bởi vì yêu anh.

Có lẽ một đêm kia cậu uống nhiều nên hiểu lầm anh thành Tề Mạn, cũng có lẽ là do say rượu nên loạn tính, dù sao sự tình cũng đã phát sinh, nước đổ khó hốt, ngày hôm sau tỉnh lại, có khả năng là tùy ý lấy đại một cái cớ qua loa để nói với anh.

Thật ra trong lòng anh rõ ràng, giao dịch kia khẳng định không phải là ý của cậu, nhưng anh cố tình thôi miên bản thân khiến nó thành sự thật, cùng cậu dây dưa không dứt, sau đó còn tự an ủi mình, không phải anh phản bội em trai mình, mà là Tiêu Chiến câu dẫn anh trước.

Thật ra tâm tư của anh vốn không thuần khiết, thật sự rất xấu xa, nhưng anh không có cách nào, anh chỉ có thể nắm lấy nhược điểm này, một lần lại một lần cùng cậu phát sinh quan hệ.

Sau đó, tình cảm của anh và Tiêu Chiến lại có chuyển biến tốt đẹp, anh luôn cẩn thận giữ gìn nó, anh cho là sau này sẽ phát triển dần thành tình yêu.

Nhưng nhớ đến lúc anh nghe thấy nội dung bên trong máy ghi âm của Như Ý, nhớ đến lúc cậu chăm chú nhìn vào khuôn mặt mà anh đang hóa trang thành Tề Mạn.

Cảm giác rằng sâu trong trái tim nổi lên một tầng đau đớn khôn tả, anh nhịn không được giơ tay lên nhẹ nhàng đè lại lồng ngực, sau đó nắm chặt tay lại, đứng trước cửa sổ trong chốc lát.

Sau đó mới chuyển động bước chân trở về văn phòng của mình, đến trước ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc, lấy ra hai mảnh giấy đã nát vụn hợp lại cùng một chỗ, trên đó có mấy chữ đã ố vàng, nhưng vẫn có thể đọc ra được: Sinh nhật vui vẻ, Vương Nhất Bác yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro