Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến thay quần áo xong, sau đó đi vào nhà vệ sinh, cậu bất chợt nhìn thấy Lệnh Hạ đứng trước bồn rửa mặt đang lau nước mắt, hình như hắn ta phát hiện phía sau có người đi tới, lập tức cúi đầu, mở vòi nước rửa mặt.

Tiêu Chiến đứng trước vòi nước cách Lệnh Hạ một khoảng, lúc rửa sạch tay xong cậu chuẩn bị rút khăn giấy lau tay, thì vừa đúng lúc hắn ta quay đầu, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập oán hận.

Cậu làm như không nhìn thấy, điềm nhiên nghiêm túc lau sạch tay của mình, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.

Thẳng đến khi cửa nhà vệ sinh đóng lại, sự không cam lòng trong mắt Lệnh Hạ mới tiêu tán đi, thay vào đó là nước mắt chảy dài.

Trước kia, khi hắn đối nghịch với Tiêu Chiến thì đều dẫn đến kết cục rất bi thảm. Lần này sở dĩ hắn to gan làm như vậy với cậu, chẳng qua chỉ là vì hắn nghe nói Vương Nhất Bác đã rời khỏi Bắc Kinh rồi, nhưng nào ngờ lại giống như trước đây, một lần nữa tự bê đá đập vào chân mình.

Không phải nói Vương Nhất Bác biến mất rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này?

Ấn đường Lệnh Hạ bỗng chau lại, nhớ lại ngày hôm qua lúc hắn và người yêu đến khách sạn Y thuê phòng thì nhìn thấy bóng dáng một người rất giống Vương Nhất Bác, đi cùng một người phụ nữ nước ngoài vào một căn phòng... Lúc ấy hắn cho rằng chỉ là người có bóng lưng giống anh mà thôi, bây giờ nghĩ lại, thật sự chính là Vương Nhất Bác rồi...

Tiêu Chiến từ trong phòng rửa tay đi ra, lúc trở lại phòng hóa trang thì Vương Nhất Bác đã không còn ở đó, cậu cầm túi đồ của mình lên, chuẩn bị đi ra ngoài tìm anh, đúng lúc có một tiểu minh tinh 18 tuổi tò mò ngẩng đầu lên, gọi cậu một tiếng "anh Chiến", hỏi cậu một vấn đề: "Vương Ảnh đế thật sự là người yêu của anh sao?"

Bởi vì Vương Nhất Bác chờ Tiêu Chiến có hơi lâu nên đã đi ra ngoài hút thuốc, khi anh quay trở lại phòng hóa trang, vừa đẩy cửa được nửa thì nghe thấy bên trong có người hỏi cậu vấn đề này, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, bước chân bỗng ngừng lại ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.

Hôm nay vốn là A Kiều tranh cãi với Lệnh Hạ nên cậu mới gọi anh tới, nói cho mọi người biết quan hệ không bình thường giữa mình và Vương Nhất Bác.

Cậu và anh kết hôn đã hơn mười ngày, anh chưa từng nói muốn công khai quan hệ của hai người, nên cậu cũng không dám tự ý công khai.

Lúc này đột nhiên có người hỏi mình vấn đề này, cậu nên trả lời thế nào đây?

Tiêu Chiến trầm tư một lát, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nói: "Không phải."

Anh đứng ở ngoài cửa, tay chợt nắm thành quyền, trái tim như rơi xuống vực thẳm.

Tiêu Chiến cười nhẹ với tiểu minh tinh, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Anh Nhất Bác không phải là người yêu tôi, mà anh ấy là chồng của tôi."

"..."

Vương Nhất Bác vốn đang mất mát khổ sở, nhưng trái tim lúc này lại khẽ run lên.

Anh thật sự không ngờ tới, cậu lại nói như vậy.

Sở dĩ anh vẫn chưa công khai quan hệ của bọn họ là vì anh không xác định được suy nghĩ của cậu, nhưng hôm nay, cậu thoải mái thừa nhận với người khác anh là chồng của cậu...Chẳng lẽ cậu thật sự yêu anh?

Vương Nhất Bác cảm thấy tốc độ tim đập của mình bắt đầu tăng nhanh, anh nhìn qua khe cửa thấy Tiêu Chiến vẫn đang nói chuyện với người kia, anh không quấy rầy cậu, chỉ đợi cậu ở bên ngoài.

Cậu chào tạm biệt tiểu minh tinh xong rồi đi ra cửa, nhưng mới đi được vài bước đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói gọi cậu: "Tiêu Chiến."

Cậu dừng chân, Lệnh Hạ gọi cậu làm gì?

Tiêu Chiến nghĩ đến Vương Nhất Bác vẫn còn đợi mình ở bên ngoài, nhất thời có chút lười dây dưa với Lệnh Hạ, vì vậy tiếp tục bước đi.

"Tiêu Chiến!" Hắn ta lại cất cao giọng gọi cậu lần nữa, sau đó cậu chợt nghe thấy âm thanh giày da vang lên ở phía sau không ngừng, lúc tay cậu còn chưa kéo cửa thì hắn đã cướp trước một bước ngăn trước mặt cậu.

Sắc mặt hắn ta có chút không tốt, bởi vì đã khóc nên viền mắt hơi hồng lên.

Tiêu Chiến bị Lệnh Hạ quấy rối có chút buồn bực, lúc mở miệng, giọng điệu không hề nể mặt gì: "Lệnh Hạ, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Chẳng lẽ vừa rồi anh cảm thấy mình vẫn chưa đủ mất mặt..."

"Tiêu Chiến, cậu đừng dùng điệu bộ đại nhân này nói chuyện với tôi!"

Lệnh Hạ lạnh lùng cắt ngang lời Tiêu Chiến, sau đó mang theo vài phần đùa cợt tiến đến bên tai cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nói rõ mục đích hắn ta gọi cậu lại: "Cậu yên tâm, tôi vốn không muốn cãi nhau, chỉ là muốn nói cho cậu biết, cái người vừa giúp cậu hả giận, cái người được gọi là người đàn ông của cậu, Vương Nhất Bác, cậu thật sự cho rằng anh ta toàn tâm toàn ý yêu cậu sao?"

Thần sắc trong mắt Tiêu Chiến hơi lạnh đi, cánh môi giật giật, muốn phản bác lại Lệnh Hạ đôi câu, nhưng hắn ta không hề cho cậu chút cơ hội mở miệng nói chuyện, giảm thấp âm thanh tiếp tục nói: "Nói thật cho cậu biết, tối qua lúc 12 giờ tôi đến khách sạn Y, nhìn thấy Vương Nhất Bác đi cùng một cô gái nước ngoài xinh đẹp vào khách sạn, hơn nữa anh ta và cô gái kia còn vào cùng một phòng, hai người đó ở trong phòng rất lâu cũng không thấy đi ra..."

"Tiêu Chiến, nam nữ đêm hôm khuya khoắt cùng chung một phòng, cậu cho rằng bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Quan trọng hơn là, cả buổi tối người đàn ông của cậu không ở bên cạnh cậu, mà lại ở bên cạnh người khác!"

Lệnh Hạ cười khẽ một tiếng: "Tiêu Chiến, nếu không có Vương Nhất Bác sủng ái, cậu cho rằng mình là cái thá gì? Cậu cảm thấy mình có thể giữ được một người như Vương Nhất Bác sao!"

Hắn ta nói xong, liền nhìn lướt qua hai bàn tay của Tiêu Chiến, lại nói: "Vừa rồi cậu nói với người khác, Vương Nhất Bác là chồng của cậu? Hai người kết hôn rồi? Kết hôn mà ngay cả nhẫn anh ta cũng không mua cho cậu?"

Tiêu Chiến nghe hắn ta nói như vậy, liền đút tay vào túi quần của mình, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt: "Nói xong chưa? Nếu nói xong rồi, thì mời anh nhường đường."

Dường như hắn không ngờ cậu lại có phản ứng này, đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó mới hỏi: "Cậu không tin lời tôi?"

"Lệnh Hạ, anh không thấy mình hỏi một câu rất ngớ ngẩn à?" Tiêu Chiến đột nhiên bật cười, sau đó quay đầu nhìn Lệnh Hạ từ trên xuống dưới: "Khắp người anh có chỗ nào khiến tôi tin tưởng chứ?"

Nói xong, cậu trực tiếp đi vòng qua hắn, kéo cánh cửa phòng hóa trang ra.

Lệnh Hạ bị câu nói kia của Tiêu Chiến làm cho sắc mặt tái nhợt, hắn ta xoay người lại, cố ý nói to và nhấn mạnh với Tiêu Chiến đang chuẩn bị rời đi: "À đúng rồi, vừa rồi tôi quên nói cho cậu biết, phòng bọn họ thuê trong khách sạn Y là 1001, phòng Tổng thống."

Tay Tiêu Chiến hơi run lên một cái, nhưng bóng lưng lại thoạt nhìn rất bình tĩnh, dường như lời của Lệnh Hạ vốn không phải nói với mình, ung dung rời đi.

Đi ra khỏi phim trường đã là giờ cơm tối, trên đường về Cẩm Tú Viên đúng lúc đi ngang qua một nhà hàng Quảng Đông, Vương Nhất Bác trực tiếp lái xe rẽ vào trong.

Đồ ăn anh gọi đều là món thanh đạm.

Tốc độ nhà hàng mang thức ăn lên rất nhanh, Vương Nhất Bác gần như không ăn gì, cả quá trình đều lo cho Tiêu Chiến.

Lúc Tiêu Chiến uống xong ly trà, anh sẽ lập tức rót đầy ly tiếp theo, hai mắt cậu ngó món gì đó, anh liền gắp đồ ăn đưa tới, còn mấy món như tôm cá, anh đều lóc hết xương và vỏ ra, chỉ chừa lại thịt đưa cho cậu.

Từ khi hai người nhận giấy hôn thú cho tới nay, trong nhiều ngày qua, một ngày ba bữa đều ăn cùng nhau, nhưng tối nay Vương Nhất Bác không những kéo ghế ra, mà còn đưa khăn giấy qua, rót trà nước, tất cả đều ân cần niềm nở hơn mấy bữa trước.

Tiêu Chiến vừa ăn tôm, vừa quan sát Vương Nhất Bác đang rót trà cho mình, anh vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng hàng mi nét mày giãn ra đã nói cho cậu biết, tối nay sau khi rời khỏi phim trường, dường như tâm trạng của anh vô cùng tốt.

Nhưng trong phim trường, rõ ràng cậu đã lợi dụng khoe khoang anh mà...

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Chiến liền nhớ đến những lời khoác lác kia của A Kiều, khuôn mặt lập tức nóng lên.

Đặc biệt là chuyện anh cho ngừng quay phim 8 tháng, người yêu của Lệnh Hạ chắc hẳn có địa vị không nhỏ, vậy mà Vương Nhất Bác ngay cả hỏi cũng không hỏi người đó là ai, chỉ dựa vào một câu của cậu, nói ngừng quay là ngừng quay... Sự tùy hứng đó của cậu có thể gây rắc rối cho anh không?

Tiêu Chiến có chút chột dạ trong lòng, cúi đầu xuống, kết quả nhìn thấy trong chén của mình lại xuất hiện thêm hai con tôm đã được lột sạch vỏ cùng một miếng cá đã được lấy xương ra.

Trong lòng cậu càng thêm tội lỗi, gắp một con tôm cho vào miệng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, lo lắng hỏi: "Chiều hôm nay, em có gây ra phiền phức gì cho anh không?"

So với sự bất an của cậu, anh lại lộ vẻ bình tĩnh thong dong, thậm chí còn mang theo chút thờ ơ: "Có thể gây ra phiền phức gì chứ?"

Anh vừa nói, vừa cho vào trong chén của cậu thêm một con tôm.

"Người yêu của Lệnh Hạ có thể đầu tư vào phim nhiều tiền như vậy, nên rất có thể là một người quyền thế..."

"Người yêu của hắn quyền thế thì sao, em quan tâm gã kia lắm à?" Vương Nhất Bác cắt đứt lời của Tiêu Chiến, khiến cho nửa câu sau của cậu bị nghẹn cứng ở cổ họng.

Cậu nhìn anh vài giây, mới hiểu được ý tứ trong lời nói vừa nãy, đột nhiên ánh mắt trở nên lóe sáng, khuôn mặt đẹp đẽ áp tới gần anh, nói nhỏ: "Vương Nhất Bác, không phải anh đang ghen đó chứ?"

Vương Nhất Bác trừng mắt với cậu: "Cái gã coi trọng loại người như Lệnh Hạ đó xứng cho anh ghen à?"

Ôi trời...rõ ràng là anh ấy đang trừng mắt với mình, thế mà tâm tình của mình lại tốt lên là thế nào đây?

Nét mặt Tiêu Chiến vui vẻ, bởi vì ăn ớt nên môi đặc biệt đỏ hồng, cười cười: "Rõ ràng là anh đang ghen mà, vì em nói người yêu hắn ta có quyền thế nên anh mới ăn..."

Chữ "giấm chua" của Tiêu Chiến còn chưa kịp nói, Vương Nhất Bác đã nhét miếng thịt bò vào miệng cậu, lại một lần nữa ngăn lại lời nói của cậu.

Cậu vừa nhai nhai miếng thịt bò, vừa thấy gương mặt trắng nõn của anh có hơi ửng đỏ, liền nhịn không được cười lớn, kết quả nhận lấy chính là ánh mắt hăm dọa của anh, cậu vội vàng cắn môi, ngưng cười, nhưng mắt híp lại cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Cậu như vậy, thoạt nhìn sống động mê người, khiến cho anh đành phải quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt càng đỏ lên một cách rõ ràng.

Một lúc sau, Tiêu Chiến lại hỏi: "Nhất Bác, lúc chiều có phải chúng ta đã hơi quá đáng rồi không?"

Vương Nhất Bác lột xong con tôm cuối cùng, đút cho cậu ăn, lấy khăn giấy từ từ lau tay, mở miệng nói, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn sự dung túng và sủng nịch: "Nếu quá đáng vì em, thì anh không ngại."

Anh yêu em, anh thích em, anh muốn cả đời ở với em...Đây là những lời yêu thương ngọt ngào nhất trong cuộc sống, tùy ý nói ra một câu, cũng có thể khiến người ta cảm động.

Nhưng Vương Nhất Bác lại nói: "Nếu quá đáng vì em, thì anh không ngại."

Tiêu Chiến nghĩ, đây tuyệt đối không phải là lời nói đường mật, nhưng lại là câu nói tốt đẹp nhất, ấm áp nhất mà cậu nghe được trên đời này.

Tuy rằng cậu không tin vào lời của Lệnh Hạ, thế nhưng vẫn bị câu nói "Kết hôn rồi, nhưng ngay cả nhẫn cưới anh ta cũng chưa mua cho cậu sao?" của hắn ta đâm vào trái tim.

Đáy lòng cậu vẫn luôn tự nói với mình rằng, Lệnh Hạ càng muốn nhìn thấy mình khổ sở, thì mình càng không được khổ sở suy nghĩ lung tung, nếu không thì sẽ rơi vào tính toán của hắn ta.

Huống chi, không phải chỉ là nhẫn cưới thôi sao?

Có gì mà ghê gớm, là ai quy định kết hôn rồi thì phải có nhẫn chứ!

Cậu và anh muốn được đặc biệt hơn người khác!

Nhưng, cho dù cậu có nghĩ ra vô số cách tự an ủi mình, thì rõ ràng trong lòng vẫn thấy rất buồn.

Vậy mà, lúc này cậu lại bị một câu nói của anh, khiến cho tâm tình vui sướng và hạnh phúc.

Ăn xong bữa tối, lúc Vương Nhất Bác kêu phục vụ tính tiền, thì đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, vươn tay ra trước mặt Tiêu Chiến: "Điện thoại."

Ban đầu Tiêu Chiến không hiểu ý của anh, sau đó mới từ từ hiểu được, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho anh.

Vương Nhất Bác nhận lấy, ngón tay bấm nhanh màn hình vài cái, sau đó trả lại điện thoại cho cậu: "Sau này có việc gì, thì hãy gọi cho anh bằng số điện thoại này."

Tiêu Chiến "À" một tiếng, nhận lại điện thoại, thấy là dãy số nước Mỹ, nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Anh đang ở trong nước, sao không đổi số nội địa?"

Anh cầm hóa đơn người phục vụ mang tới, vừa lấy bút ký tên, vừa trả lời: "Sau này anh sẽ đi đăng kí số mới, đến lúc đó sẽ nói cho em biết."

"Tại sao phải đăng kí số mới?"

Tiêu Chiến có chút khó hiểu: "Số điện thoại trước kia không tốt sao? Chỉ cần mua thẻ nạp lần nữa, liền có thể dùng mà?"

Số điện thoại trước kia...

Khi Vương Nhất Bác nghe đến mấy lời này, động tác kí tên hơi khựng lại, vẻ mặt trở nên lạnh đi, có điều chỉ trong chốc lát thì lấy lại tinh thần, tiếp tục kí tên, chỉ là nét bút không được lưu loát như lúc nãy.

Anh đem bút và hóa đơn đưa cho người phục vụ đứng một bên, sau đó cầm lấy áo khoác treo bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Đi thôi." Rồi xoay người đi trước, bước ra khỏi nhà hàng.

Sao đột nhiên anh ấy lại trở nên không vui vậy? Mình đâu có nói sai cái gì...

Tiêu Chiến vẫn một mình ngồi đó, ngẩn ngơ trong chốc lát, mới cầm túi đồ đi ra khỏi nhà hàng.

Vương Nhất Bác đã lái xe đến trước cửa chờ cậu, nét mặt thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí lúc cậu lên xe, anh còn tự mình thắt dây an toàn cho cậu, giống như vẻ không vui trong chớp mắt kia ở trong nhà hàng, chỉ là ảo giác của một mình cậu vậy.

Trở lại Cẩm Tú Viên, thời gian đã không còn sớm, vẫn như trước, đầu tiên Tiêu Chiến tắm rửa sạch sẽ, sau đó pha nước sẵn, rồi đi ra gọi Vương Nhất Bác.

Khi nằm ở trên giường, anh chỉ ôm cậu vào lòng, cũng không có hành động gì khác.

Tiêu Chiến cố ý cọ tới cọ lui trong lòng anh, nhưng cuối cùng anh chỉ hôn một cái lên môi cậu, rồi siết chặt cái ôm, khiến cậu không thể động đậy được nữa.

Không biết rốt cuộc qua bao lâu, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, khi Tiêu Chiến mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, thì cảm giác được vòng tay của Vương Nhất Bác đột nhiên nới lỏng, đem cậu từ trong lòng đặt xuống gối đầu bên cạnh.

Chỉ trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của cậu hoàn toàn tan biến, nhưng vẫn nhắm mắt như cũ, giả vờ đã ngủ say, không nhúc nhích.

Cậu cẩn thận lắng nghe động tác leo xuống giường rất nhẹ của anh, sau đó có âm thanh mặc quần áo truyền đến.

Anh Nhất Bác mặc quần áo làm gì?

Chân mày Tiêu Chiến nhăn lại, bên tai đã truyền đến tiếng cửa phòng ngủ bị kéo ra, rồi đóng lại.

Trong phòng ngủ trở lại không gian hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Chiến mở mắt, xuống giường, chạy đến chỗ ban công, chợt nhìn thấy Vương Nhất Bác lên xe của anh, đèn xe sáng lên, ngay sau đó liền chậm rãi chạy đi.

Anh ấy không ngủ, lại lén đi ra ngoài một mình? Hơn nữa còn là hơn nửa đêm...

Tiêu Chiến đứng trước ban công sửng sốt một hồi lâu, sau đó liền chạy đi lấy điện thoại của mình, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, thì lại không biết nói chuyện như thế nào, trong đầu liền nhớ đến lời Lệnh Hạ nói.

Khách sạn Y...Một cô gái ngoại quốc... Nam nữ ở chung một phòng... Phòng 1001.

Trong nháy mắt, những chữ này giống như những quả bom có sức sát thương cao đang nổ tung trong đầu của cậu.

Tay Tiêu Chiến hơi run rẩy, điện thoại rơi xuống đập vào ngón chân của cậu, nhưng cậu căn bản lại giống như không cảm giác được đau đớn, sững sờ mà đứng ở nơi đó như cũ.

Nhất Bác yêu mình như vậy... Sao anh ấy có thể đi tìm người khác?

Nhưng anh ấy không hề chạm tới mình, ngay cả mình đã chủ động rồi, anh ấy vẫn không làm gì cả. Lúc chiều anh ấy bảo vệ mình như vậy, lúc ăn tối còn ghen vì mình nhắc tới người khác, rõ ràng là anh ấy có để ý tới mình mà.

Không được, không được, mình phải tin tưởng Nhất Bác...Anh ấy đi ra ngoài như vậy, nhất định là vì anh ấy có việc quan trọng nào đó mà thôi... Mình không thể bị Lệnh Hạ làm ảnh hưởng được...

Tiêu Chiến dùng sức lắc đầu, cố gắng làm dịu tâm tình của mình, không ngừng tự nói với bản thân rằng không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng cậu càng tự nói với mình như vậy, thì trong đầu càng suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng, dường như cậu đã mất đi tất cả sức lực, cả người ngã ngồi ở trên giường, nhìn phòng ngủ trống rỗng, trong lòng trở nên hoảng sợ.

Trong đầu có một loại suy nghĩ, thúc ép cậu đi tìm hiểu rõ ràng, nhưng cũng có một loại suy nghĩ khác ngăn cản cậu đi.

Hai loại suy nghĩ đấu tranh trong lòng cậu rất lâu, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn đứng lên, chạy về phía phòng thay quần áo.

Căn bản cậu không biết rốt cuộc mình đã mặc quần áo như thế nào, cũng không biết mình ra khỏi cửa bằng cách nào, nói tóm lại đợi đến khi cậu hoàn hồn, thì đã đứng trước cửa Cẩm Tú Viên, đón một chiếc xe taxi.

Cậu lên xe, liền mở miệng nói: "Đến khách sạn Y."

Lúc này mới 1 giờ sáng, đường phố vắng vẻ, rất yên tĩnh, tiếng xe taxi chạy như bay không ngừng lọt vào trong tai Tiêu Chiến.

Không biết xe đã chạy bao lâu, lúc xe ngừng lại, Tiêu Chiến lại ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa xe không có phản ứng.

Tài xế quay đầu, lên tiếng: "Cậu gì ơi, đến rồi."

Lúc này Tiêu Chiến mới gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe.

"Cậu ơi, tiền xe còn chưa trả!"

Sau khi tài xế nhắc nhở, cậu mới vội vàng lấy ví tiền ra, trả tiền.

Tiêu Chiến đợi sau khi xe taxi rời đi, mới liếc mắt nhìn đến khách sạn đèn đuốc sáng sủa ở phía trước.

Vì một thứ gì đó không thể nói nên lời, trong lòng cậu dâng lên một chút gấp gáp, có phần muốn đi vào, nhưng lại có một chút không muốn đi.

Đứng khoảng năm phút sau, cậu mới bước từng bước đi về phía trước.

Tiêu Chiến càng đến gần, liền nhìn thấy xe của Vương Nhất Bác ở bãi đỗ xe.

Anh thật sự đến khách sạn này...

Tâm trí vốn đang hỗn loạn, trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ.

Chẳng lẽ lời Lệnh Hạ nói đều là thật?

Vương Nhất Bác tới khách sạn, là vì muốn hẹn hò với một cô gái ngoại quốc?

Nhưng, rõ ràng tối hôm qua anh đã lên giường ngủ với cậu... Buổi sáng cũng là cậu tỉnh dậy trước, anh vẫn nằm bên cạnh cậu, tư thế ôm cậu ngủ như trước.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm xe của Vương Nhất Bác hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng trên cùng.

Tầng cao nhất phía trên kia, chính là phòng cao cấp... Lệnh Hạ đã nói số phòng cho cậu biết, chẳng lẽ bọn họ thật sự đang ở phòng 1001 sao?

Cậu nuốt nước bọt, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi vào khách sạn.

Trong sảnh của khách sạn chỉ có hai người trực đêm, thấy Tiêu Chiến đi tới thì lập tức nở nụ cười thân thiện: "Xin hỏi cậu muốn thuê phòng sao?"

Cậu mang vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu một cái, sau đó lấy điện thoại ra, tìm số CMND của Vương Nhất Bác, nói với lễ tân: "Tôi có người bạn ở chỗ này, tôi tới tìm anh ấy, số CMND của anh ấy là...."

Theo từng con số mà Tiêu Chiến đọc ra, người lễ tân đó nhanh chóng gõ trên bàn phím.

Đợi đến khi nhập xong, trước tiên lễ phép nói một tiếng "Xin chờ một chút" với Tiêu Chiến, sau đó liền bắt đầu dò, không bao lâu sau liền đưa tay ra hiệu mời cậu về phía thang máy: "Ngài Vương đang ở phòng 1001, tôi đưa cậu lên."

Trong lúc này, Tiêu Chiến có chút không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào.

Cậu có cảm giác nơi nào đó trong trái tim mình đang có người liên tục đục khoét, máu tươi trào ra không ngừng, đau đến mức sắc mặt cậu tái nhợt, chân cũng lạnh toát.

"Thưa cậu? Cậu không phải muốn tìm ngài Vương sao?" Lễ tân thấy Tiêu Chiến đứng tại chỗ ngây ngốc một lúc lâu không phản ứng, vì thế liền lễ phép lên tiếng nhắc nhở một câu.

Cậu chậm chạp hướng về phía lễ tân gật gật đầu, có chút mất hồn mất vía đi theo anh ta về phía thang máy.

Tiêu Chiến đứng ở trong thang máy bốn bề lạnh như băng, nhìn con số màu đỏ không ngừng nhảy, nhịp tim bắt đầu từ từ thay đổi.

Từ tầng một đến tầng cao nhất, thời gian thang máy chạy không quá 3 phút, nhưng cậu lại cảm thấy như đã qua vài thế kỷ.

Trong hành lang thảm đỏ trải dài cực kỳ an tĩnh, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, quẹo trái, lại quẹo phải, đi đến cuối cùng, rốt cuộc cũng đi đến cửa phòng 1001.

Lễ tân thân thiện nói một câu "Đã đến nơi ạ", sau đó cúi người rời đi.

Tiêu Chiến nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, tay nâng lên nhiều lần, lại mãi không ấn chuông cửa.

Cậu thật sự không muốn mình suy đoán lung tung, nhưng giờ phút này, trong đầu vẫn không ngừng lại được những ý nghĩ đó, cậu cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, một mặt nói với mình phải tin tưởng anh, mặt khác lại nghĩ tới hình ảnh Vương Nhất Bác với người phụ nữ nước ngoài kia ngủ chung.

Trong bốn tháng anh rời xa cậu, anh đều ở Mĩ, rốt cuộc anh gặp những ai?

Anh để lại bức thư trong búp bê sứ cho cậu, rõ ràng tình cảm đã sâu đậm như thế, anh cũng đã kết hôn với cậu rồi...

Tiêu Chiến cảm thấy mình thật cố chấp, chuyện đã đến nước này, lại muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng bỏ qua.

Đúng vậy, chính là muốn tận mắt nhìn thấy, cậu trước sau vẫn không thể tin rằng anh sẽ phản bội chính mình.

Nhưng cho dù là anh phản bội cậu...Cậu cũng cần phải dẫn anh về nhà... Đây là chồng của cậu, người chồng có pháp luật bảo vệ!

Tiêu Chiến nghĩ tới đây, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó dưới đáy lòng lặng lẽ đếm đến ba, lại đột nhiên cắn răng một cái, hung hăng đập mạnh cửa.

Cậu không biết mình rốt cuộc đã đập cửa bao nhiêu cái, đập đến khi tay có chút đau, mới nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng nói quen thuộc, giọng của Vương Nhất Bác: "Ai?"

Cậu không lên tiếng, chỉ muốn đập cửa tiếp tục, đột nhiên cánh cửa trước mặt mở ra, tay cậu rơi vào không trung, thấy anh quần áo chỉnh tề đứng ở trước mặt mình, mi tâm của anh nhíu lại, đáy mắt rất kinh ngạc, như là rất khó hiểu vì sao cậu lại đến đây.

Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một lúc, sau đó tầm mắt nhìn về phía trong phòng, phát hiện hai chai rượu đỏ đặt trên bàn, còn có một hộp thuốc lá, áo khoác của anh tùy ý ném ở trên ghế sô pha.

Sau đó cậu lại tiếp tục nhìn anh.

Hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương như vậy.

Đằng sau Vương Nhất Bác chợt truyền đến âm thanh giày cao gót cùng với một giọng nói, là tiếng Anh, tiếng nói này làm Tiêu Chiến nghe qua có chút quen thuộc: "Wang, ai đến vậy?"

Tiêu Chiến thấy một cô gái tóc vàng mặc váy dài màu đỏ từ bên trong đi ra, sau đó cậu liền nhận ra người này rõ ràng là người cùng ăn cơm với anh ở Mĩ!

Chẳng lẽ cô ta sau khi biết cậu mang thai con của anh, mà vẫn không chịu hết hy vọng? Nghìn dặm xa xôi đuổi theo đến Trung Quốc?

Vương Nhất Bác trong tích tắc hồi phục lại tinh thần.

Em ấy không phải đã ngủ rồi sao? Làm sao có thể theo đến khách sạn này? Không đúng, đêm hôm khuya vắng, mình lại bị Chiến Chiến nhìn thấy đang ở cùng với người khác trong phòng khách sạn thì...

Nhất thời đáy mắt anh hiện lên sự hoảng sợ, khẩn trương mở miệng: "Chiến Chiến..."

Anh còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đứng ở trước mặt anh vốn giống như điêu khắc lại giống như bị cái gì kích động, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, một giây sau lại đột nhiên tóm lấy tay anh, như là sợ lời nói tiếp theo của anh làm cho mình khổ sở, liền tranh một bước mở miệng trước, nói: "Vương Nhất Bác, sao anh lại chạy đến đây hả? Một mình em không dám ngủ."

Nếu nhìn thấy loại chuyện này, thì chẳng phải người ta sẽ khóc lóc hoặc là đánh chửi ầm ĩ lên à?

Sao phản ứng của em ấy khác thường như vậy?

"Chiến Chiến, em hãy nghe anh nói, anh với Lucy..."

Lucy thấy cảnh tượng như vậy, có chút khó hiểu, liền mở miệng: "Wang..."

Lucy vừa lên tiếng thì giống như kích thích Tiêu Chiến, cậu đột nhiên chặn trước một câu: "Vương Nhất Bác, chúng ta về nhà đi!"

Dứt lời, cả người cậu liền nhào vào trong lòng anh, ôm chặt cổ của anh, nhỏ giọng đáng thương nói: "Về nhà, về nhà, Vương Nhất Bác, chúng ta về nhà, có được không?"

"Được, được."

Anh sợ cảm xúc của cậu không khống chế được, ngay cả áo khoác cũng không kịp vào phòng lấy, chỉ vội vàng để lại một câu "Xin lỗi" với Lucy ở đằng sau, rồi ôm lấy Tiêu Chiến, sải bước đi về phía thang máy.

Trong quá trình thang máy đi xuống, cậu giống như sợ hãi cái gì, cứ vùi đầu ở trong lòng anh, thân thể có chút run rẩy, sức lực ôm cổ anh không ngừng gia tăng, làm cho Vương Nhất Bác hít thở có chút không thông, nhưng anh lại không dám lên tiếng nhắc nhở cậu.

Khi đến đại sảnh khách sạn, Tiêu Chiến bất chợt lên tiếng: "Nhất Bác, anh khởi động xe trước đi, em muốn đi vệ sinh."

"Anh đi với em." Vương Nhất Bác nói xong, liền xoay người đi về phía nhà vệ sinh trong đại sảnh.

"Không cần, em muốn đi một mình." Tiêu Chiến khó chịu hờn dỗi nói một câu, sau đó cũng không chờ anh phản ứng, người đã chạy về phía nhà vệ sinh.

Anh cũng không có đi khởi động xe, mà là cũng đến nhà vệ sinh.

Anh đứng ở cửa nhà vệ sinh hơn 10 phút, vẫn không thấy cậu từ bên trong đi ra.

Anh chờ lâu nên có chút lo lắng, liền đi vào trong, lần lượt kéo cửa từng phòng ra, nhìn vào bên trong.

Đợi đến khi đóng chiếc cửa của phòng cuối cùng, trán anh nhíu chặt lại.

Tiêu Chiến không có ở trong nhà vệ sinh!

Vương Nhất Bác lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Tiêu Chiến, lại phát hiện có một con đường thoát hiểm trong nhà vệ sinh, giống như anh đoán được điều gì, xoay người đi tới thang máy, ra sức nhấn nút mở, sau đó bước vào thang máy, thẳng tới tầng trên cùng.

Anh đi dọc theo hành lang tới chỗ khúc quanh, còn chưa bước tới, đã nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến ở phía cuối hành lang, bình tĩnh điềm đạm truyền tới.

"Tôi tới gặp cô, là bởi vì tôi có vài lời muốn nói cho cô biết."

"Vương Nhất Bác là chồng của tôi, là người chồng được Trung Quốc bảo vệ hợp pháp, giấy hôn thú ở đây, tôi nghĩ cô nên nhìn để hiểu."

"Tôi mặc kệ rốt cuộc cô và Vương Nhất Bác xảy ra chuyện gì ở nước Mĩ, tôi chỉ muốn cô và anh ấy phải chấm dứt ngay bây giờ."

"Bởi vì người sẽ sống đến cuối đời cùng anh ấy, sinh cho anh ấy một đứa con đáng yêu, rồi cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé trưởng thành, tất cả mọi việc đều là tôi làm, không phải cô."

"Cho nên, tôi hi vọng về sau cô đừng dây dưa với anh ấy nữa, tôi không cho phép tương lai của anh ấy có sự hiện diện của cô."

"Những điều tôi muốn nói đều đã nói xong rồi, cảm ơn cô đã lắng nghe, không hẹn gặp lại."

Giọng nói của Tiêu Chiến cũng không lớn lắm, từng chữ rõ ràng có lực, xuyên qua hành lang an tĩnh, mạnh mẽ truyền vào trong tai Vương Nhất Bác không sót một chữ, anh cảm thấy tim mình như dừng lại một nhịp.

Cho đến khi anh nghe tiếng giày của cậu ngày càng gần anh, anh mới hoàn hồn, thừa dịp cậu chưa phát hiện, xoay người nhanh chóng trở lại thang máy.

Tiêu Chiến bước vào thang máy, lúc này hốc mắt mới nhịn không được ửng đỏ.

Nếu như bình thường, khi người ta phát hiện nửa kia của mình làm ra chuyện như vậy, thì sẽ la mắng ầm ĩ rồi đòi ly hôn, thậm chí sẽ còn khiến cho nửa kia của mình thân bại danh liệt.

Lúc cậu đập cửa phòng 1001, trong đầu đang suy nghĩ, nếu như khi mở cửa mình nhìn thấy anh, thì mình phải làm sao? Mạnh mẽ cho anh một cái tát, sau đó nghiến răng nghiến lợi đòi ly hôn?

Nhưng khi cậu thật sự nhìn thấy anh, cậu phát hiện mình không làm được, mặc dù trong lòng cậu hiểu, chuyện này sẽ là cái gai vĩnh viễn không nhổ được, cậu sẽ để ý nó đến cuối đời, nhưng cậu vẫn cam tâm tình nguyện làm như vậy, vì cậu không muốn ly hôn với anh.

Cho nên, cậu đã lựa chọn phương pháp yếu mềm nhất, không khóc không làm khó, giả vờ hồ đồ, giả vờ như giữa bọn họ chẳng có cái gì cả.

Tiêu Chiến đi bằng đường thoát hiểm trở về nhà vệ sinh, mở vòi nước rồi rửa mặt, để cho mình bình tĩnh một chút.

Cậu đi ra đại sảnh, liền thấy được Vương Nhất Bác đứng ở cửa đưa lưng về phía cậu, lúc này trời khuya lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, giống như không cảm giác được cái lạnh, tư thái vẫn luôn ung dung như vậy.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, mở miệng gọi: "Nhất Bác."

Anh nghe được giọng nói của cậu, nhanh chóng quay đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng anh lại không hề lo lắng hay hoảng hốt, ngược lại gương mặt có phần dễ chịu, đáy mắt còn lộ ra vẻ vui sướng, giọng điệu khi mở miệng rất dịu dàng: "Sao lại đi lâu như vậy?"

Anh đã bị cậu bắt gặp đang ở cùng phòng với người khác, tại sao anh lại có dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì như vậy? Hay là đối với anh mà nói, bị cậu nhìn thấy cũng chẳng sao cả? Anh không quan tâm?

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác tốt như vậy, khiến Tiêu Chiến càng thêm đau lòng.

Cho đến khi tay của cậu bị anh nắm lấy, cậu mới sững sờ hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhìn nét mặt có chút phấn khởi của anh.

Cậu càng đoán không ra trong lòng anh đang nghĩ gì, trái tim không thể bình tĩnh được.

Dọc đường trở về Cẩm Tú Viên, hai người không nói chuyện với nhau, Tiêu Chiến thỉnh thoảng sẽ len lén nhìn về phía Vương Nhất Bác đang lái xe, anh giả vờ như không biết gì, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Trong đầu anh nhớ đến những lời cậu nói với Lucy khi nãy, khóe môi không nhịn được cong lên, sau đó anh nhìn Tiêu Chiến thông qua gương chiếu hậu, ánh mắt cậu có chút ảm đạm, nắm chặt tay lại, một bộ dạng lo lắng thấp thỏm, khiến tâm tình Vương Nhất Bác càng vui hơn.

Không phải anh không muốn giải thích với cậu, mà là, anh chỉ muốn ngắm nhìn bộ dạng lo lắng ghen tuông này của cậu thêm một chút.

Nói thế nào nhỉ... Nó khiến lòng anh thật ấm áp, có một loại cảm giác rằng mình được yêu sâu đậm.

Xe dừng trong sân Cẩm Tú Viên, Vương Nhất Bác cởi dây an toàn, vừa chuẩn bị xuống xe giúp Tiêu Chiến mở cửa xe, thì cậu đã nhanh chóng bước xuống trước, vội vã chạy vào nhà.

Anh cười khẽ một tiếng, không nhanh không chậm đi vào theo, vừa lúc cậu cởi giày, đang chuẩn bị đi lên lầu, thì anh chợt gọi tên của cậu: "Chiến Chiến."

Toàn thân Tiêu Chiến khẽ run rẩy.

Anh ấy gọi mình làm gì? Chẳng lẽ anh ấy muốn nói rằng đã không còn yêu mình nữa, mà là đang yêu thích cô gái kia?

Tiêu Chiến càng nghĩ càng lo lắng, không đợi anh mở miệng nói chuyện, đột nhiên xoay người, cắt ngang lời anh nói: "Em muốn uống nước."

Anh gật đầu, lập tức đi vào phòng bếp rót một ly nước đưa cho cậu, lại nói: "Chiến Chiến."

"Đợi chút, em uống nước." Sau đó cậu liền ngẩng đầu lên, chậm chạp uống sạch ly nước.

Sau đó đưa ly rỗng lại cho anh, vội vàng nói một câu: "Em buồn ngủ quá, phải đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."

Cậu cũng không chờ Vương Nhất Bác lên tiếng, đã xoay người chạy lên lầu.

Anh đứng dưới cầu thang, nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất không dấu vết của cậu, khóe môi không nhịn được lại cong lên.

Anh cũng biết rằng cậu sợ anh mở miệng nói ra lời mà cậu không muốn nghe, nên mới nghĩ tất cả các biện pháp chống đỡ qua loa và trốn tránh như vậy.

Chiến Chiến à, trong lòng em rất để ý anh đúng không?

Vương Nhất Bác tựa vào tay vịn cầu thang, nhìn chằm chằm ánh đèn sáng rực trên vách tường, bỗng nhiên cảm thấy sương mù đã tồn tại thời gian rất lâu trong lồng ngực, đang bắt đầu tan đi từng chút từng chút.

Qua tầm vài phút sau, anh mới xoay người đi về phía phòng bếp, kết quả vừa đi được hai bước thì chân như giẫm trúng thứ gì đó, anh cúi đầu nhìn thấy một thứ màu đỏ, chính là giấy hôn thú.

Anh nhíu mày cúi người nhặt nó lên, anh nhớ rõ giấy hôn thú của mình đã cất vào trong ngăn tủ rồi khóa lại, cho nên cái này chắc là cậu làm rơi rồi.

Một giây trước còn cầm giấy hôn thú ra khoe với người khác, một giây sau đã đánh rơi nó, đúng là quá bất cẩn...

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu mang theo mấy phần cưng chiều, cất ly nước ở phòng bếp sau đó đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Tiêu Chiến đã thay đồ ngủ nằm trên giường nhắm mắt lại, bộ dạng thực sự rất mệt mỏi.

Vương Nhất Bác bước tới cạnh giường, nhìn thấy đôi lông mi của Tiêu Chiến run rẩy không yên, thì biết rằng cậu chỉ giả vờ ngủ, vì thế liền nghịch ngợm chọc chọc vào gò má trắng nõn của cậu: "Chiến Chiến, giấy hôn thú của em đâu?"

Anh ấy hỏi mình cái đó làm gì? Chẳng lẽ muốn ly hôn với mình?

Tiêu Chiến nắm chặt ga giường, càng nhắm mắt chặt hơn.

Cậu đang ngủ, cái gì cũng không nghe thấy.

Vì để tỏ ra giống như thật, cậu còn cố gắng phát ra mấy tiếng ngáy.

Anh ung dung đứng bên giường, vô cùng nhẫn nại nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó cầm giấy hôn thú kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt cậu.

Lông mày Tiêu Chiến giật giật, anh đang cầm cái gì vỗ lên mặt cậu vậy?

Mắt cậu lén lút mở ra khe hở nhỏ, sau đó nhìn thấy anh đang cầm một vật màu đỏ trong tay, vì muốn nhìn rõ hơn nên cậu càng mở mắt to hơn, chợt nhìn thấy ba chữ giấy hôn thú.

Tiêu Chiến hoảng hồn kéo chăn phủ lên đầu mình.

Cậu không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết, cũng không biết gì hết.

Cậu chính là đang ngủ, đang mơ thấy ác mộng...

Vương Nhất Bác thấy cậu như vậy liền bật cười, sau đó anh lập tức hơi sửng sốt, nghĩ kỹ thì đã bao lâu rồi anh không cười vui vẻ như vậy nhỉ?

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ra khỏi chăn, cầm giấy hôn thú màu đỏ quơ quơ trước mặt cậu: "Đây là của em...."

"Vương Nhất Bác, anh là một tên trộm!" Cả người Tiêu Chiến giống như đang xù lông, tức giận trừng mắt với Vương Nhất Bác, cắt ngang lời anh nói.

Thật quá đáng! Anh vậy mà lại tự tiện trộm giấy hôn thú của cậu, ủ mưu muốn ly hôn với cậu!

Tiêu Chiến nhanh như chớp giành lại giấy hôn thú trong tay Vương Nhất Bác.

Hai tay cậu cầm chặt giấy hôn thú, hết nhìn đông lại ngó tây, giống như đang tìm chỗ nào đó giấu nó đi.

Anh lại bị bộ dạng trẻ con này của cậu chọc cho bật cười lần nữa.

Nhưng tiếng cười của anh còn chưa dứt, đã nhìn thấy Tiêu Chiến chớp chớp mắt vài cái, giống như đang suy nghĩ gì đó, rồi bỗng nhiên xé giấy hôn thú trong tay thành nhiều mảnh.

Vừa định cầm mấy mảnh vụn ném vào trong thùng rác, thì lại sợ anh dán những mảnh này thành hình dạng cũ, vì thế cậu liền quyết định nhét những mảnh vụn này vào trong miệng mình.

"Chiến Chiến!"

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác vốn đang vui vẻ thì bỗng nhiên bị hành động này của Tiêu Chiến dọa sợ, lập tức cầm lấy cánh tay cậu, kéo cậu tới trước mặt mình: "Em nhổ ra!"

Cậu càng nhét mạnh mấy mảnh vụn vào trong miệng hơn, thậm chí yết hầu còn hung hăng chuyển động lên xuống, bộ dạng muốn nuốt vào.

Vương Nhất Bác gấp gáp đến mức chẳng quan tâm gì cả, nhanh chóng bóp chặt cằm cậu, nâng mặt cậu lên, thò tay vào trong miệng cậu, móc những mảnh vụn đó ra.

Anh móc ra hơn một nửa, lại thò tay vào, lần này còn chưa chạm tới giấy, đột nhiên ngón tay anh đã bị cậu cắn chặt.

Lực đạo rất lớn, sự đau đớn từ đầu ngón tay anh truyền khắp toàn cơ thể.

Bị đau nên Vương Nhất Bác khẽ nhăn mày, vừa định rút ngón tay ra, lại cảm giác được trên mu bàn tay mình rơi xuống một giọt nước ấm áp, sức lực của anh lập tức biến mất, cứ đứng yên lặng lẽ bên cạnh giường, không nhúc nhích để mặc cho cậu cắn.

Mãi đến lúc có mùi máu tươi đầy trong miệng Tiêu Chiến, cậu mới chịu thả ra, ngã ngồi trên giường cắn môi im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu, nước mắt rơi đầy mặt, đáng thương tội nghiệp nhìn anh, nói: "Vương Nhất Bác, anh đã nói kết hôn thì sẽ không ly hôn mà. Giấy hôn thú đã không còn nữa, vậy sẽ không ly hôn được, đúng không?"

Niềm vui sướng trong lòng anh lúc này đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự đau lòng vô tận, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của cậu một lúc, liền kéo cậu từ trên giường đứng lên, ôm cậu vào lòng mình: "Anh sẽ không ly hôn, cả đời cũng không ly hôn."

"Thật không?" Tiêu Chiến rưng rưng nước mắt, giọng nói run rẩy hỏi lại.

"Thật." Anh càng ôm chặt cậu hơn.

Một cái ôm và một câu nói đơn giản chắc chắn của anh, khiến tâm trạng nơm nớp lo sợ của cậu cuối cùng cũng ổn định.

Anh đặt cậu ngồi lên bàn gương ngang tầm mắt của anh, sau đó lau nước mắt cho cậu: "Chiến Chiến, Lucy là vợ của một người bạn đạo diễn anh quen ở Mĩ, giữa anh và cô ấy không có mối quan hệ như em tưởng tượng đâu, hơn nữa chồng của cô ấy cũng ở trong phòng khách sạn đó, chỉ là đã đi nghe điện thoại trong phòng ngủ mà thôi."

Tiêu Chiến chớp chớp lông mi ướt đẫm, hỏi: "Chồng của cô ấy cũng ở trong phòng sao?"

Anh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu của cậu: "Nếu em không tin, hiện tại anh có thể dẫn em qua đó."

Chật vật lâu như vậy thì ra chỉ là hiểu lầm, cô gái kia đã kết hôn, hơn nữa chồng của cô ấy còn ở trong phòng... Cậu còn chạy tới nói với cô ấy những lời đó...

Lúc này Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, còn lâu cậu mới qua đó cho nhục thêm!

Tiêu Chiến vội vã lắc đầu: "Vậy sao anh không nói cho em biết, hơn nửa đêm một mình chạy đến khách sạn Y?"

"Có chút chuyện riêng, đều đã qua rồi."

Vương Nhất Bác đáp cực kỳ khéo léo, tựa như không muốn nhắc tới chuyện này vậy, sau đó vòng vo chuyển chủ đề: "Chiến Chiến, giấy hôn thú ăn ngon không?"

Tiêu Chiến nhớ lại vừa rồi mình vì lo lắng nên đã làm ra những chuyện ngốc nghếch kia, cậu vỗ vỗ hai má, sau đó cảm nhận được trong miệng vẫn còn giấy, liền vẫy tay gọi Vương Nhất Bác: "Anh tới đây, em nói cho anh biết."

Vương Nhất Bác thò đầu qua.

Cậu bất ngờ hôn lên môi anh.

Toàn thân anh cứng đờ, ngay sau đó môi cậu liền rời đi, lúc này anh chợt phát hiện trong miệng của mình hình như có thêm thứ gì đó.

Nhìn thấy Tiêu Chiến mỉm cười, học theo giọng điệu vừa rồi của anh: "Ngài Vương, giấy hôn thú ăn ngon không?"

Trên mặt cậu vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô, nụ cười tinh ranh lanh lợi.

Vương Nhất Bác có chút thất thần, yết hầu động đậy hai cái, nhất thời không chú ý thật sự nuốt mảnh giấy vụn ở trong miệng xuống.

Anh vẫn không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, còn cậu thì lo lắng nhảy xuống bàn, vươn tay ra vỗ vỗ sau lưng anh: "Nhất Bác, nhổ ra mau..."

Tiêu Chiến còn chưa nói xong, tay của cậu đã bị anh nắm lấy, sau đó cả người lại bị anh bế lên bàn lần nữa, một giây sau môi cậu lập tức bị anh xâm chiếm...

Cậu bị hôn đến thân thể run nhẹ, sau đó cảm nhận được tay của anh thò vào trong áo ngủ của mình, hô hấp của cậu càng thêm dồn dập, còn nụ hôn của anh thì càng thêm nóng bỏng.

Lúc anh tiến vào trong cơ thể cậu, tay cậu đang nắm lấy vai anh không nhịn được tăng thêm sực lực, bấu vào trong da thịt anh, khiến anh càng thêm vui sướng.

Vận động trên bàn được một nửa, Tiêu Chiến liền bị Vương Nhất Bác bế lên giường...

-

Sáng ngày hôm sau, Vương Nhất Bác bị chuông điện thoại đánh thức, lúc anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng trong.

Anh có chút khó chịu nhíu mày lại, cầm điện thoại lên, nhìn xem đồng hồ vậy mà đã 10 giờ sáng rồi, kinh ngạc vài giây rồi nghe điện thoại.

Là cuộc gọi từ Mĩ, có một cuộc hội nghị khẩn cấp, yêu cầu anh qua một chuyến, đã giúp anh đặt vé máy bay luôn rồi.

Cúp điện thoại, anh thấy bây giờ cách thời gian máy bay cất cánh còn 3 tiếng nữa, cũng không sốt ruột ngồi dậy, ngược lại ôm lấy Tiêu Chiến tiếp tục nhắm mắt lại.

Mùi hương ngọt ngào trên người cậu cùng mùi hương kích tình tối hôm qua của hai người còn sót lại lấp đầy trong hơi thở của anh, khiến anh cảm thấy vô cùng an lòng.

Anh thật sự không dám tin, 5 tháng qua, vậy mà có một ngày anh có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp như vậy.

Những năm tháng khi anh ở Mĩ, cả đêm đều không ngừng hút thuốc, không thể chìm vào giấc ngủ, cũng không dám đi ngủ, chỉ sợ lại gặp ác mộng.

Không có ai biết mấy tháng ở Mĩ kia, mỗi giây mỗi phút anh đều sống trong khổ sở.

Anh rất yêu cậu, cho dù cậu đối xử với anh thế nào thì anh vẫn yêu cậu.

Thế nhưng, anh cũng rất hận cậu, hận cậu tàn nhẫn với anh như vậy.

Anh muốn quên cậu, rồi lại hằng đêm nhớ đến cậu.

Tâm trạng mâu thuẫn này quả thật hành hạ anh đến phát điên.

Nếu có thể, cả đời này anh vĩnh viễn không muốn nhắc tới quãng thời gian ám ảnh đó.

Nếu không phải nhờ có Lucy, có lẽ lúc ấy anh đã chết ở nơi đất khách quê người rồi.

Vương Nhất Bác nghĩ tới đây, chậm rãi mở mắt ra, ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cậu.

Cho dù là ngày đêm hay là tắm rửa bơi lội, anh đều không tháo đồng hồ trên tay xuống, cũng là có một nguyên nhân.

Không ngờ người anh yêu lại có sức mạnh cường đại như vậy, có thể đẩy anh xuống địa ngục, cũng có thể dẫn anh trở về nhân gian, có thể dùng một đao lấy mạng anh, cũng có thể làm anh chết đi sống lại.

Nhưng dù có thế nào, đến cuối cùng cậu cũng đã yêu anh, không phải sao?

Nếu đau đớn và tình yêu của 13 năm có thể đổi lấy cái nắm tay cùng nhau đi đến cuối đời, thì như vậy cũng rất đáng giá rồi.

Cuối cùng thì...trời cao vẫn không đối xử tệ với anh lắm.

Khóe môi Vương Nhất Bác khẽ cong lên, yêu thương vuốt ve mặt cậu, sau đó cúi đầu hôn lên trán của cậu một cái. Lặng lẽ đi tắm rửa thay đồ, rồi viết vài dòng trên tờ giấy note, dán lên trên gương trong phòng tắm, qua loa thu dọn hành lý, rời đi.

Trước khi Vương Nhất Bác khởi động xe, dường như nhớ ra cái gì đó, liền gọi một cuộc điện thoại: "Lucy, là tôi... Không sao, em ấy vẫn rất tốt... Chỉ là, tôi có thể làm phiền vợ chồng cô tới nhà tôi làm khách một chuyến không..."

"Ừm, đợi lát nữa tôi gửi địa chỉ sang cho cô, hiện tại tôi có chút việc cần phải đi Mĩ... Ừm, cảm ơn cô..."

Cúp điện thoại, anh mới chậm rãi lái xe chạy đi.

Mặc dù tối hôm qua cậu tin anh, nhưng anh vẫn muốn mời Lucy đến một chuyến, để cô ấy làm sáng tỏ mọi chuyện.

Mặc dù anh cực kỳ tham luyến sự ghen tuông bất an của cậu, nhưng anh lại không muốn cậu sống mà phải liên tục lo sợ như vậy.

-

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa, lúc rửa mặt thì nhìn thấy tờ giấy Vương Nhất Bác để lại.

Anh lại đi công tác rồi.

Cậu vệ sinh cá nhân xong thì đi ra ngoài, cầm điện thoại gọi cho anh.

Anh nhận điện thoại rất nhanh, cậu thoáng nghe thấy âm thanh nhắc nhở lên máy bay ở đầu dây bên kia điện thoại.

"Dậy rồi sao?"

"Dạ."

Ngữ điệu của Tiêu Chiến mềm mại: "Anh đi công tác mấy ngày vậy?"

"Xử lý xong chuyện sẽ về, có lẽ là thứ sáu."

"Ừm." Cậu lấy điện thoại ở bên tai xuống, thấy hôm nay chỉ mới là thứ hai.

Anh nghe thấy giọng điệu buồn bã của cậu thì cười khẽ một tiếng, mở miệng dặn dò Tiêu Chiến ăn cơm đúng giờ, buổi tối nhớ đắp kín chăn,...

Mãi cho đến khi nữ tiếp viên hàng không đi qua thúc giục Vương Nhất Bác khóa máy, hai người mới cúp điện thoại.

Tiêu Chiến thấy điện thoại của mình sắp hết pin thì mang đi sạc, sau đó xuống lầu mở tủ lạnh ra, lúc chuẩn bị nấu gì đó ăn thì đột nhiên chuông cửa vang lên.

Cậu tắt bếp ga, chạy ra cửa, nhìn người mới tới hiện lên trên màn hình máy giám thị trên tường, cô gái này Tiêu Chiến biết, là Lucy, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh chưa từng gặp qua.

Tiêu Chiến nhíu mày, có chút kinh ngạc mở cửa ra, chào hỏi hai người xong mới dùng tiếng Anh lễ phép hỏi thăm một câu: "Hai người tìm anh Nhất Bác sao? Anh ấy đi công tác rồi."

"Thật sao? Tiếc quá."

Mở miệng chính là Lucy, cô nở một nụ cười xinh đẹp về phía Tiêu Chiến, sau đó chỉ chỉ vào trong nhà, hỏi: "Chúng tôi có thể đi vào ngồi một lát không?"

"Đương nhiên có thể." Cậu vội vàng nhường đường, đưa dép cho hai người họ.

Cậu tiếp đãi hai người ngồi xuống, chạy vào phòng bếp pha hai ly cà phê bưng ra.

"Cảm ơn." Lucy rất thích cười, chưa nói gì đã cười trước rồi: "Cậu là vợ của Wang sao?"

Tiêu Chiến gật đầu.

Lucy chỉ chỉ người đàn ông ngồi bên cạnh mình, giới thiệu rõ ràng: "Anh ấy là chồng tôi, tối hôm qua anh ấy cũng ở trong phòng khách sạn."

Trong nháy mắt Tiêu Chiến liền nhớ đến tối qua mình đi tìm Lucy lòng đầy căm phẫn nói những lời kia, sắc mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu nói một tiếng xin lỗi với Lucy: "Tối hôm qua thật sự xin lỗi cô."

"Không sao."

Lucy thoải mái cười một cái, cầm cà phê Tiêu Chiến pha lên, uống một ngụm, khen ngợi vài câu, lại hỏi: "Đây là nhà của cậu và Wang sao?"

Tiêu Chiến gật đầu, chỉ chỉ trên lầu: "Có muốn lên tham quan không?"

Vẻ mặt Lucy kinh ngạc: "Có thể chứ?"

Cậu cười cười đứng lên, làm một tư thế tay mời vợ chồng Lucy.

Kiểu cách trang trí của Cẩm Tú Viên thiên về phong cách Châu Âu, đặc biệt mời nhà thiết kế nổi tiếng ở Châu Âu về thiết kế, rất hợp với thẩm mỹ của vợ chồng Lucy, hai người đi tham quan một vòng, trong miệng liên tục khen ngợi không dứt, lúc từ trên lầu đi xuống, Lucy khẽ cười với chồng mình nói một câu: "Em có chút chuyện muốn nói với cậu ấy một lát, chồng yêu, hay là anh về khách sạn trước nhé?"

Chồng của Lucy cực kỳ sảng khoái đồng ý, hôn môi với Lucy một cái, nhiệt tình vẫy tay nói gặp lại với Tiêu Chiến, sau đó mới rời đi.

Sau khi tiễn chồng Lucy về, Tiêu Chiến và Lucy ngồi ở trên ghế sô pha, cà phê khi nãy đã nguội, cậu lại đi pha thêm một ly nữa.

Lucy nói một câu "Cảm ơn", sau đó lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tiêu Chiến.

Cậu dùng hai tay nhận lấy, mặc dù trên chữ danh thiếp đều in bằng tiếng Anh nhưng cậu xem vẫn có thể hiểu.

Lucy, 31 tuổi, bác sĩ tâm lí.

Tiêu Chiến cất danh thiếp, cũng giới thiệu đơn giản một chút về mình với Lucy, cô chợt mỉm cười gật đầu nói: "Thông tin về cậu, tôi đều đã biết."

Ngừng chút, Lucy lại nói: "Wang nói cho tôi biết."

Lucy cầm ly cà phê lên uống một ngụm: "Về chuyện tôi gây ra hiểu lầm cho cậu, tôi thật sự xin lỗi, nhưng cậu yên tâm, Wang tới tìm tôi chỉ đơn thuần là về công việc thôi."

Lucy nghiêng đầu một chút, tiếp tục mở miệng: "Đơn giản mà nói, Wang là bệnh nhân của tôi."

Lucy là bác sĩ tâm lí, Vương Nhất Bác là bệnh nhân của cô ấy, nói vậy có nghĩa là tâm lí của anh bị...

Trong nháy mắt, biểu cảm của Tiêu Chiến trở nên có chút cứng đờ, tựa như không thể tin nội dung mình nghe được.

Lucy như biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cong môi cười một cái: "Thật ra tôi đã đồng ý với Wang sẽ giữ bí mật chuyện của cậu ấy, nhưng Trung Quốc của mấy người có câu, gọi gì mà chuông..."

Lucy nói một nửa, có chút không biết nên nói tiếp như thế nào, Tiêu Chiến dùng tiếng Anh tiếp lời của cô: "Cởi chuông phải do người buộc chuông đúng không?"

"Đúng đúng!" Lucy gật đầu mạnh một cái: "Tôi nghĩ, nếu cậu biết những chuyện này, thì nhất định sẽ giúp đỡ được cho Wang."

Lần này Tiêu Chiến không lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú vào Lucy.

"5 tháng trước, tôi và chồng lái xe về nhà thì nhìn thấy Wang, cậu ấy uống rất nhiều rượu, ý thức đều mơ hồ không rõ, cậu ấy là bạn thân của chồng tôi, quen biết rất nhiều năm rồi, sau đó chúng tôi mang cậu ấy về nhà."

"Sau khi Wang tỉnh rượu thì muốn bỏ đi, chồng của tôi liều mạng giữ lại, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý."

"Cậu ấy cực kỳ đẹp trai, cũng rất nho nhã, mặc dù ít nói nhưng vợ chồng tôi rất thích Wang, chú chó Nini nhà tôi cũng thích cậu ấy."

"Một tuần sau, tôi dần dần phát hiện cậu ấy không được bình thường, tôi đi tham gia một buổi dạ hội, lúc trở về nhà đã là 3 giờ sáng, vẫn thấy phòng của cậu ấy còn sáng đèn, cửa phòng cũng không khóa, tôi cực kỳ khó hiểu liền đẩy cửa ra, ngửi thấy trong phòng đều là mùi thuốc lá."

"Lúc đó, tôi chỉ cho rằng cậu ấy nghiện thuốc lá rất nặng, cũng khuyên nhủ cậu ấy, thế nhưng lại không khuyên được."

Lucy nhún vai, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Mặc dù ở chung một nhà, nhưng rất ít nói chuyện với cậu ấy, chồng nói cho tôi biết, tính cách con người của cậu ấy chính là như vậy, cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều."

"Mãi cho đến có một ngày, tôi tan ca về nhà, Nini nhìn thấy tôi thì lập tức nhào đến cắn ống quần của tôi kéo về phía phòng ngủ của cậu ấy, còn liên tục nhìn vào cánh cửa phòng của cậu ấy mà sủa. Tính tình Nini rất ngoan, rất ít khi xảy ra tình huống này, lúc ấy tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng, gõ cửa mãi nhưng không có ai đáp lại, bất chợt Nini bắt đầu gấp gáp đến mức cào cửa, tôi liền cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, vội vàng đi tìm chìa khóa, sau khi mở cửa thì thấy cậu ấy..."

Lucy nói đến đây thì dừng lại, liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, làm một động tác rạch cổ tay nói: "Tự sát."

Tiêu Chiến ngây người nhìn chằm chằm vào mắt Lucy, đôi mắt trong trẻo dần dần ảm đạm lại, giống như không xác định mình nghe được những gì, qua hồi lâu, mới hỏi ngược lại: "Tự sát?"

Lúc nói ra hai chữ này, đáy lòng cậu bất chợt trở nên hoảng loạn, thậm chí cậu không dám nghe câu trả lời từ Lucy.

Vương Nhất Bác tự sát? Tại sao anh ấy lại muốn tự sát chứ?

"Đúng vậy, là tự sát." Lucy khẽ cười, giọng nói cũng có chút trở nên thương cảm: "Cũng may phát hiện kịp thời, chỉ mới hôn mê một thời gian ngắn nên lúc đưa đến bệnh viện cấp cứu không có gì đáng ngại, cũng không để lại di chứng gì."

"Ngày đó chồng tôi đang ở đoàn phim không chạy về được, cho nên tôi là người ở lại bệnh viện chăm sóc cho cậu ấy, trong lúc mê man, cậu ấy chỉ luôn miệng gọi hai chữ..."

Lucy nói bằng tiếng Trung, bởi vì nghe hai chữ này quá nhiều lần nên mặc dù phát âm có chút không chuẩn, nhưng Tiêu Chiến có thể nhận biết được hai chữ đó chính là tên cậu: "Chiến Chiến."

"Sau khi cậu ấy tỉnh lại, tính tình càng thêm trầm mặc, qua một thời gian dài, ước chừng một tuần cậu ấy không hề mở miệng nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào một khoảng vô định rồi ngẩn người, khi đó cậu ấy không ăn gì, tất cả đều là nhờ truyền dịch dinh dưỡng, khi không có y tá, máu bị chảy ngược mà cậu ấy cũng không gọi người tới."

Tiêu Chiến nghe đến đó, không biết vì sao trong khoảnh khắc cậu không dám đối diện với Lucy, chỉ biết cúi đầu.

"Khi đó tôi mới biết cậu ấy bị trầm cảm nghiêm trọng, người bị trầm cảm vô cùng coi thường mạng sống của mình, cái lần cắt cổ tay tự sát đó, có lẽ trong lúc đang cạo râu thì bất chợt nghĩ ra ý tưởng điên rồ đó."

"Dĩ nhiên bệnh trầm cảm nghiêm trọng sẽ không chỉ vì một lần đả kích mà có thể mắc phải ngay được, chắc chắn có không ít liên quan đến hoàn cảnh từ trước đến nay của cậu ấy, nhưng đều là những tình huống dưới mức bình thường, cũng có thể là do niềm tin của cậu ấy bị mất đi, sau đó bản thân cậu ấy cũng gục ngã theo."

"Tôi đã thử rất nhiều cách để trao đổi cùng cậu ấy, nhưng đều vô dụng, đến cuối cùng nhớ tới cậu ấy luôn nhắc về cậu thì tôi cũng thử nhắc đến tên cậu, không ngờ cậu ấy liền nổi điên lên, dường như đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng."

"Sau đó tôi chỉ có thể dùng thuốc để cưỡng chế giúp cậu ấy bình tĩnh lại, rồi mỗi ngày tôi đều không ngừng khai thông cho cậu ấy, lúc đó chồng tôi cũng dừng công việc ở đoàn phim để trợ giúp tôi, chúng tôi đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiến cho bệnh tình của cậu ấy có chuyển biến tốt hơn."

"Những ngày đó, đối với tôi mà nói thì đó là một lần khiêu chiến, còn đối với Wang mà nói lại là một cơn ác mộng."

"Mặc dù bệnh tình của cậu ấy có chuyển biến tốt, nhưng nó cũng không có nghĩa là cậu ấy sẽ không xảy ra việc gì. Ban ngày thoạt nhìn cậu ấy có vẻ bình thường, nhưng đến buổi tối thì mất ngủ cả đêm, dù chúng tôi dẫn cậu ấy đi rất nhiều bệnh viện cùng những bậc thầy tâm lý, dùng rất nhiều phương pháp nhưng đều không có tác dụng, bởi vì không ngủ nên cậu ấy cũng chỉ dựa vào thuốc để duy trì."

"Cứ mất ngủ nhiều đêm như vậy, tôi cũng dần biết đến cậu từ Wang."

"Wang đã cố gắng hết sức để có thể quên đi cậu, nhưng càng như vậy cậu ấy lại càng yêu cậu sâu đậm hơn."

"Cậu khiến Wang trở thành một kẻ điên trong tuyệt vọng."

"Tôi bỏ hết công việc của mình để ở bên cạnh cậu ấy 2 tháng cả ngày lẫn đêm, chỉ muốn để cậu ấy có thể chấp nhận sự thật là cậu ấy đã mất đi cậu."

"Tôi khích lệ Wang đi làm lại, thông qua chồng tôi, cậu ấy hợp tác với phim Hollywood, thậm chí cậu ấy còn muốn tự mình đảm nhận vai nam chính của bộ phim này, từ đó cậu ấy không còn đau khổ vì cậu nữa."

"Nhưng cũng có lúc tôi phát hiện Wang vẫn nhìn chằm chằm vào hình của cậu mà thẫn thờ, hoặc là đứng một chỗ mờ mịt không biết nên đi như thế nào, tôi cũng hiểu muốn quên một người dù sao cũng không phải là chuyện một sớm một chiều."

"Mặc dù cậu ấy uống rượu hút thuốc, ít nói chuyện, tính tình càng thêm cô tịch, nhưng ít nhất cậu ấy đã sống như một người bình thường, thậm chí có khi hơn một tháng, cậu ấy không cần đến tìm tôi xem bệnh. Lúc ấy tôi thật sự rất vui mừng, cho rằng Wang cuối cùng cũng thoát khỏi ám ảnh cùng đả kích, thế nhưng cậu lại xuất hiện lần nữa..."

"Wang không có can đảm tiếp tục dây dưa với cậu... Nhưng cuối cùng, cậu ấy vẫn chiều ý cậu, để cho mình tiếp tục rơi vào hoàn cảnh thấp thỏm không yên, lo được lo mất..."

Nghe Lucy nói tới đây, có một giọt nước mắt của Tiêu Chiến lặng lẽ rơi xuống bàn.

"Thật ra, Xiao à, tôi không thể nào hiểu được cậu, lúc trước rõ ràng cậu đã nói rõ với Wang rằng cậu ấy không xứng với cậu, tuyệt tình từ chối cậu ấy như vậy, tại sao sau này cậu còn đến tìm cậu ấy..."

Tiêu Chiến vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lucy giật giật cánh môi: "Tôi không hề từ chối anh ấy."

"Cái gì? Wang không gạt tôi đâu, nếu không phải cậu từ chối cậu ấy, thì vì sao cậu ấy có thể trở nên chết tâm như vậy được?"

Vẻ mặt Lucy thoạt nhìn giống như Tiêu Chiến đang nói dối vậy: "Từ lời của Wang, tôi vẫn có thể hiểu ra, lúc trước cậu ấy chờ cậu đến chỗ hẹn rất lâu, thổ lộ với cậu nhưng lại bị cậu từ chối..."

"Tôi không có." Tiêu Chiến lắc đầu, một lúc sau đột nhiên đoán ra được điều gì, bất chợt đứng bật dậy khỏi ghế: "Hàn Nhu Ngọc, nhất định là bà ta."

Bởi vì Tiêu Chiến quá sốt ruột nên đã nói tiếng Trung, Lucy nghe không hiểu, mờ mịt chẳng hiểu gì ngước nhìn cậu: "Xiao, sao vậy?"

Tiêu Chiến vẫn đắm chìm đang trong suy nghĩ của mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, cuối cùng thì âm thầm nghiến răng: "Chắc chắn bà ta đã làm gì rồi... Mình sẽ không tha cho bà ta, chắc chắn không tha cho bà ta."

"Xiao? Xiao?" Lucy không nhịn được đứng dậy, đẩy cánh tay Tiêu Chiến một cái.

Lúc này cậu mới hoàn hồn trở lại.

"Xiao, cậu ổn chứ?"

Tiêu Chiến vội vàng thu liễm lại tâm tình của mình, miễn cưỡng nhìn Lucy cười một cái, sau đó dùng tiếng Anh nói: "Tôi không sao, cảm ơn cô, Lucy."

Sau đó Lucy tiếp tục kể cho Tiêu Chiến nghe rất nhiều chuyện của Vương Nhất Bác khi ở Mĩ, nhưng toàn bộ suy nghĩ trong đầu cậu đều là "Rốt cuộc lúc trước Hàn Nhu Ngọc đã làm gì?", cho nên thường xuyên thất thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro