Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bất ngờ nhìn thấy Yến Lâm, động tác ngưng trệ trong chốc lát, lại lập tức nở nụ cười: "Yến hiền đệ, hiền đệ sao... sao..."

Y nói được nửa chừng, trên mặt hiện nét ngại ngùng. Cũng không thể hỏi ngươi sao có thể xuống giường rồi a?

Không muốn làm mọi việc trở nên lúng túng, Vương Nhất Bác cũng không muốn nhắc đến chuyện đêm qua.

Trong lòng y đã quyết. Hoa tuy đẹp, nhưng không thể hái.

Võ công của Giáo chủ hắn cao như thế, đầu giường cãi nhau, cuối giường đã chết thì rất có khả năng a.

Tương lai nếu có nữ nhân nào đó được đưa vào làm phi tần vì chính trị, hắn không hợp mắt liền một kiếm chém chết người ta cũng có khả năng đi.

Ghét nơi thâm cung hiu quạnh, thừa dịp y thượng triều bỏ đi thì sao a?

Bản thân biết đi đâu mà tìm chứ?

Vương Nhất Bác thật sự suy nghĩ rất kỹ càng... Một điểm lâu dài cũng không có. Chính là có thể thấy được rằng, Tiêu Chiến thật sự không phải là đối tượng phù hợp để phát triển tình cảm.

Nhân lúc tình cảm còn chưa sâu đậm, nên cắt đứt đi là tốt nhất.

Tiêu Chiến nghe ba từ "Yến hiền đệ" như muốn rũ sạch quan hệ này, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng nghĩ tới người còn chưa rời đi, tóm lại không phải là vô tình, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ta ở trên lầu nhìn thấy, mới vừa có một nam tử áo đen cùng huynh nói chuyện."

Giọng điệu tủi thân của hắn khiến Vương Nhất Bác cảm thấy áy náy không ngừng, hận không thể đem người ôm vào lòng mà giày vò. Y chính là vẫn còn vướng bận, đúng là vẫn cần quyết tâm một cách tàn nhẫn, giải quyết nhanh chóng.

"Đó là... sư phụ ta." Vương Nhất Bác bịa chuyện nói.

Ám vệ lặng lẽ ở một bên nghe lén: "..." Tổn thọ rồi.

Tiêu Chiến mặc dù nhìn người kia không giống, nhưng Vương Nhất Bác vừa nói là sư phụ, hẳn không phải là nhân tình, liền không thèm để ý nữa, chỉ rụt rè nói: "Tối hôm qua hai người chúng ta đều say, ta cứ nghĩ là mình mơ, hy vọng Vương huynh sẽ không coi ta là người... lỗ mãng."

Vương Nhất Bác tâm run lên, một trang này đúng là không nên bỏ qua như vậy, trên mặt nở nụ cười gượng ép: "Rượu vào thì hỏng việc, Yến hiền đệ nếu không muốn nhắc đến, ta chắc chắn đem việc này quên sạch sành sanh."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tiêu Chiến một mặt thất vọng nhìn y.

Vương Nhất Bác sợ chọc hắn sẽ động thủ, liền cảm thấy bất an: "Sao, làm sao vậy?"

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn y một lúc, lặng lẽ lắc đầu.

Hắn vốn như hạt bụi bay trên đường, không biết mình sẽ hướng về ai, dù cho sớm tối trong lòng đã nguyện, chẳng qua vẫn rơi vào kết cục "quên sạch sành sanh".

"Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới gia phụ gia mẫu."

"Vậy thì sao không quay về thăm?"

"Bất quá hiện tại chỉ còn là hai mộ phần, hôm nay đúng lúc là tiết Thanh minh, nếu như Vương huynh không chê xúi quẩy, có thể cùng ta lên núi cúng bái không?" Trong mắt Tiêu Chiến nhất thời lộ vẻ ấp úng.

"..." Vương Nhất Bác không biết phải nói gì.

Tiêu Chiến vốn cũng không mong đợi gì, thấy y im lặng vậy thì cũng biết ý: "... Ta hiểu."

Nói xong liền buồn bã quay lưng định đi.

"Chờ một chút."

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng của hắn, đem người gọi lại. Mái tóc đen dài như mực xõa xuống, giống như một loại ngọc thạch mát mắt nhưng cũng không kém phần lộng lẫy trong ánh sáng, sợi tóc suông mềm. Da trắng như tuyết, những dấu hôn ngân xinh đẹp lấp ló đập vào mắt, như thể hồng mai trong tuyết.

Rốt cuộc vẫn là mềm lòng, lên tiếng giải thích: "Ta không phải là không đồng ý, chỉ là đang nghĩ, nếu như đường xá xa xôi, không bằng thuê hai con ngựa... Không, vẫn là thuê một chiếc xe ngựa thì tốt hơn."

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn xuống bụng có chút chột dạ, Tiêu Chiến không hề hay biết, trên mặt liền vui vẻ trở lại, mỉm cười gật đầu: "Ừm!"

Hoàng đế bệ hạ trong lòng không khỏi ai thán, làm sao có thể so sánh với hắn, chính y còn vô tình vô nghĩa với "Ma giáo Giáo chủ" rất nhiều a.

"Phụ mẫu bị bọn thổ phỉ giết hại lúc ta được ba tuổi, lúc ấy ta cũng chỉ mới hiểu chuyện, còn ngốc nghếch nghĩ rằng phụ mẫu của bất kỳ ai cũng chỉ là một khối bia đá lạnh băng." Tiêu Chiến đem hoa dại hái được ven đường cắm ở mộ phần, sau đó lau đi bụi bặm trên bia mộ, bất đắc dĩ cười: "Sau đó mới biết rằng cha mẹ của người khác chính là thúc giục con mình đi ngủ, sẽ mua kẹo đường cho ăn, mà ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, bởi vì bản thân không còn chỗ nương tựa."

Vương Nhất Bác cảm thấy không nỡ, thở dài.

Nhưng y biết rằng lúc này nếu ôm lấy đôi vai đang run rẩy của mỹ nhân, sẽ khó tránh khỏi làm cho đối phương sản sinh hiểu lầm không cần thiết.

Y buộc lòng phải buông ra một câu nhạt nhẽo: "... Nén bi thương."

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn y, hắn thực sự không hiểu vì sao trong một đêm y trở nên xa lạ rất nhiều.

Những câu nói y nói ra vẫn rất nho nhã lễ độ, nhưng ẩn chứa ý tứ xa cách, một người nhạy cảm như Tiêu Chiến tại sao lại không thể hiểu được.

Chẳng lẽ là bởi vì đêm đó... Đã biết mình có ý định chuốt say y.

Tiêu Chiến cũng không phải là loại người không có tự trọng, dù gì cũng sống trong sạch hai mươi năm. Nhưng nghĩ lại bản thân cũng không khỏi cảm thấy vô liêm sỉ, làm ra hành động dụ dỗ như vậy, thật không còn mặt mũi nào.

Nhưng Tiêu Chiến cảm giác được, Vương Nhất Bác lúc đó bảy tám phần đã tỉnh, nếu như đối với hắn hoàn toàn không phải cố ý, thì tại sao sau hai lần, y lại vẫn tiếp vài lần nữa.

Hắn thật sự không nghĩ ra, mà cũng chỉ biết im lặng mà nuốt nỗi khổ này vào lòng.

[Hết chương 5]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro