Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có điều, Tiêu Chiến mà là người từ bỏ dễ dàng như vậy, thì hắn ở Ma giáo chưa chắc đã chống đỡ nổi qua một năm, nói chi đến việc ngồi được trên ghế Giáo chủ như bây giờ.

Cho dù không phải là người có tâm tư hiểm ác, thì trong lòng cũng có chút thủ đoạn.

Tiêu Chiến lúc đứng dậy "A" một tiếng, eo mềm nhũn, không kiềm chế được mà ngã về phía sau.

Vương Nhất Bác sợ hết hồn, tay so với đầu óc còn nhanh hơn, đưa tay ra đỡ hắn: "Không sao chứ?"

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, gục trong cánh tay của y, yếu ớt nói: "Ta cảm thấy có chút khó..."

Vương Nhất Bác lúc này giống như dính phải gì đó, nhanh chóng đem người buông ra.

Mà kỳ thực không phải như vậy, chính là trên người Tiêu Chiến có một cỗ mùi thơm thoang thoảng, không biết dùng gì để xông xiêm y, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nghe thấy, còn ngây ngẩn trong phút chốc.

"..." Tiêu Chiến khó khăn mở miệng, "... chịu."

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến da mặt mỏng nên thoáng chốc đã đỏ ửng, lúng túng đến nỗi không dám ngẩng đầu dậy.

Vương Nhất Bác ho khan hai tiếng, ngắt lời nói: "Yến hiền đệ nếu khó chịu, chúng ta nên sớm quay về nghỉ ngơi a."

"Ân..." Tiêu Chiến cúi đầu nhỏ giọng phụ họa.

Trên đường trở về, Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều tập trung suy nghĩ, phải làm cách nào để y với Tiêu Chiến đường ai nấy đi.

Y lần này đến Giang Nam, mặc dù nói là đi điều tra tham ô hủ lậu, nhưng những việc tham ô này, hết vụ này lại có tiếp vụ khác, không thể nào bảo Hoàng đế tự thân điều tra lấy.

Bởi vậy chỉ cần điều tra qua loa, tốt nhất là bắt được một hai vụ điển hình thì cũng được rồi. Còn lại cứ giao cho ám vệ làm, Vương Nhất Bác chỉ cần lấy danh nghĩa của y đứng ra là được.

Nhưng những chuyện thế này không thể nói cho Tiêu Chiến.

"Không biết Vương huynh định đi đâu?" Tiêu Chiến quả nhiên lên tiếng hỏi.

"Yến hiền đệ vì sao lại hỏi vậy?"

"Ta..." Tiêu Chiến dời ánh mắt đi chỗ khác, lúng túng nói: "Tiểu Yến trôi dạt một thân một mình đã lâu, may sao gặp được một người tri âm như Vương huynh, chỉ muốn... chỉ muốn nếu có thể đồng hành cùng nhau thì thật tốt."

Vương Nhất Bác thấy hai tai hắn đã đỏ ửng, trong lòng thật là không đành, nhưng cũng may bản thân đã nghĩ ra lý do xác đáng, liền tỏ ra vẻ mặt thành khẩn, khéo léo từ chối nói: "Thực không dám giấu giếm, ta nguyên là Khâm sai triều đình, vì có công vụ quan trọng cần giải quyết nên mới được phái tới đây. Vì vậy, có người đồng hành chỉ sợ có nhiều bất tiện."

Tiêu Chiến nghe vậy, giật mình quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, một lát mới có thể lên tiếng: "Như vậy thì không phải dọc đường đi sẽ gặp nhiều nguy hiểm sao?"

"... Không có vấn đề gì." Khả năng gặp nguy hiểm thì tất nhiên sẽ có, nhưng Vương Nhất Bác có ám vệ bảo vệ là đủ, nếu Tiêu Chiến bảo vệ y, y mới thật sự là gặp nguy hiểm.

Một đại mỹ nhân dịu dàng ôn nhu như vậy, lại ngại ngại ngùng ngùng chủ động bày tỏ, dù là trong lòng Vương Nhất Bác liều mạng chống cự, thế nhưng thật sự cũng đang có chút dao động.

Tiêu Chiến nắn nắn cằm rầu rĩ không lên tiếng.

Một hồi lâu sau, yếu ớt nói: "Nhưng ta vẫn lo lắng, Vương huynh nếu như gặp phải nguy hiểm gì, ta... Thực sự không yên tâm."

Vương Nhất Bác nhất thời nghẹn lời.

"Ta mặc dù ngu dốt, không hiểu những công vụ kia, nhưng cũng có biết chút ít võ công." Tiêu Chiến ánh mắt thật sự lo lắng mà nhìn Vương Nhất Bác, "Vương huynh, hay là cứ để ta đi cùng đi, có được không?"

"Được." Vương Nhất Bác bối rối, "Chỉ là Yến hiền đệ thế này... Xinh đẹp như vậy, ta sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác."

Tiêu Chiến nghe y nói suy nghĩ của mình, thì phốc cười một tiếng, khuôn mặt rạng rỡ vô cùng cảm động: "Việc này có gì khó khăn, ta sẽ lặng lẽ đi theo bảo vệ huynh, tuyệt không kinh động bất kỳ ai."

Một bên ám vệ nghe lén: "..."

Tại sao có cảm giác bát cơm kiếm ăn của bản thân khó giữ được trong tay rồi.

Vương Nhất Bác cũng âm thầm kêu khổ, nhưng chính là không biết phải kiếm thêm cớ gì, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng: "Vậy thì làm phiền Yến hiền đệ rồi."

[Hết chương 6]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro