Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi đi trai tráng, khi về bủng beo" – đây đích thị là hình ảnh của các bạn nhỏ tổ bốn sau khi được chị tổ trưởng Goy "tẩm bổ" trong ba ngày. Ừ thì vì thức ăn ngon quá mà, kĩ thuật nấu nướng cao siêu quá mà. Không ngờ ngay cả ăn mà cũng có thể giảm béo đó nha !

Sợ tổ trưởng tủi thân, chẳng ai dám bảo, cậu đừng nấu nữa, để PP làm đi. Nhưng sức chịu đựng của con người cũng có hạn, không thể chịu thêm, PP quyết định đứng lên đạp Goy ra khỏi vị trí đầu bếp, mặc cho tổ trưởng có năn nỉ thế nào, trong bụng còn thầm nghĩ, "Về mà nấu cho nhà cậu ăn đi nha, đừng lấy bạn bè ra làm chuột bạch chứ !".

Lúc PP vào vườn hái rau, cả tổ phấn khởi ton tót theo sau. Đi một mình thì không sao, chứ cả tổ đi cùng, đương nhiên là có ối trò để bày ra rồi.

* *
*

Đứng nghía nghía con sâu róm trên thân cây táo, chẳng ai bảo ai, cả tổ đều đồng loạt hướng ánh nhìn nham nhở về phía Goy đang lúi húi hái rau rồi bụm miệng cười khùng khục.

PP moi đâu ra cái que dài, khều con sâu róm, giấu ra sau lưng, rón rén đi tới chỗ Goy . Đến lúc này thì Tay đã bật cười thành tiếng.

– Goy ơi, tớ cho cậu xem cái này hay cực. – PP thì thào.

Ngó thấy mặt cả bọn gian gian, Goy bất giác nuốt nước bọt khan rồi lùi ra sau. Tổ trưởng lùi một bước, năm bạn kia tiến một bước.

– Tớ không đùa đâu nha !

– Ai dám đùa cậu, tớ đập chết nó ! Lại đây, baby~

– "Baby" này hình như hơi "dừ" (già) rồi...

– Hè hè... – PP đột ngột vươn tới, dí thẳng con sâu róm vào người bạn tổ trưởng đáng thương.

.
.
.

– Gyaaaaa...

– Ối chết em rồi !

Hai tiếng hét lanh lảnh vang lên. Tại sao lại là hai mà không phải một ? Vì ngược đời ở chỗ, người hét không phải bạn Goy mà là hai bạn nhỏ – PP Krit và Gun Atthapan nhà ta.

Chẳng là, lúc PP dí sâu vào người mình, Goy sợ quá khua khoắng lung tung, khua thế nào lại trúng cái que PP cầm, con sâu róm được dịp bắn ra xa, ịn lên khuôn mặt đang hí ha hí hửng của bạn PP. PP chỉ kịp rú lên một tiếng "Gyaaa~" rồi lấy tay bốc sâu ném đi. Gun đứng kế ăn đủ, sâu róm thân thiết đậu lên mu bàn tay trắng nõn. Cũng phải thôi, Gun đâu phải vận động viên bóng né mà có thể né được con sâu bay với tốc độ kinh hoàng như vậy chứ ? Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.

Ngứa ngứa ngứa, đau đau đau... Cả PP và Gun đều đưa tay gãi sồn sột như muốn tróc cả da thịt. Chỗ gãi qua đỏ ửng, còn lấm tấm vài tơ máu.

– Này, đừng có gãi nữa ! – Billkin vội giằng tay hai bạn ra, vừa tức vừa buồn cười. Ngố không chịu được, càng gãi vết mẩn càng lan rộng chứ hay ho gì ?! – Đứa nào vào lấy cuộn băng dính ra đây.

Vừa nhận được lệnh từ Billkin , Goy vội vàng chạy vào nhà mang ra cuộn băng dính to oạch, dù chẳng biết sẽ dùng nó như thế nào. Lúc cầm cuộn băng dính trên tay, Billkin tỉ mẩn áp lên má PP, di chuyển từng chút một để lông sâu róm dính vào miếng băng. Các cụ đã dạy rồi, chỉ có cách này mới lấy được lông sâu róm ra triệt để nhất.

– A~ Rát quá đi mất... – PP bức bối định đưa tay lên gãi tiếp thì bị Billkin giữ lấy, nắm chặt.

PP xong xuôi, Billkin định tới giúp Gun thì bị Gun giằng lấy cuộn băng dính, chìa ra trước mặt Off :

– Tao cũng đau nữa... – Ý nhờ Off giúp đây mà.

Off vội tránh ra xa, xua xua tay :

– Tao không có kinh nghiệm, để Billkin làm được rồi.

Cái này thì cần đếch gì kinh nghiệm kinh nghẽo ? Sợ lông sâu róm dính vào người thì nói đại cho rồi ! Gun ức không để đâu cho hết. Chàng ta cuối cùng chẳng cần nhờ ai giúp, chỉ một tay xé băng dính dán lia lịa vào tay kia.

Nhìn Gun mắt ngấn nước, đỏ hoe, Tay lấm lét hỏi PP :

– Đau thế cơ hả mày ?

– Để tao bắt cho mày một con rồi chà lên khắp mặt mày xem mày có đau không nhé !

– Oh ! No, thanks. Mày cứ giữ lấy mà tự chà cho đã đi. – Tay cười hềnh hệch, Goy cũng phì cười theo.

* *
*

Quanh đi quẩn lại chẳng làm gì mà cũng hết ngày, đánh mấy ván phỏm mà đã mười hai giờ hơn. PP vừa cầm bài vừa ngáp lên ngáp xuống, vết ngứa thỉnh thoảng lại nhói lên khiến PP không chịu được, phải chạy ngay ra chỗ cái chum nước trước sân.

– Gun vào thế chân tao nè. Tao ra dấp ít nước cho mát, má cứ nóng bừng bừng à !

Billkin cũng bật dậy, đi theo PP :

– Goy chơi hộ tớ chút. Tớ đi rửa tay.

– Goy bốc đi. – Off vồn vã giục. Anh này thì có cần biết những ai chơi đâu, chỉ cần đủ bốn chân là được rồi.

– Tớ không biết chơi. Mà cũng muộn rồi, mình đi ngủ đi, mai chơi tiếp.

Goy vừa nói vừa lẳng lặng xếp bộ bài gọn lại. Cả bọn tiu nghỉu hóng ra sân, đợi mãi mà chẳng thấy Billkin và PP vào chơi tiếp, làm gì ngoài đó mà lâu thế không biết ? Đợi hơn mười lăm phút, mọi người đồng loạt rồng rắn vào buồng nằm, hai tên kia kệ đi, thân ai nấy lo.

* *
*

Ngoài sân, PP đang ngồi bệt cạnh chum nước, tay cầm cái khăn lạnh áp vào má, miệng không ngừng xuýt xoa.

– Ai bảo nghịch cho lắm vào ? Làm như con nít ba tuổi không bằng... – Billkin tay múc nước mà miệng cứ mắng liên hồi.

PP trợn mắt :

– Cả tổ chứ một mình tao nghịch hả ? Cả mày cũng tham gia cơ mà ? Sao không mắng cả mình luôn đi ?

– Nói nhiều quá. Quay mặt ra đây coi.

Vừa dứt lời, Billkin đã túm chặt bả vai PP, nâng cằm bạn lên, nhìn chòng chọc vào bên má sưng đỏ.

Bầu không khí bỗng trở nên khác thường. Đột nhiên PP thấy hai má còn nóng hơn cả khi bị sâu róm đốt nữa. Gỡ vội bàn tay đang nâng cằm mình ra, PP cuống quýt :

– Nhìn–nhìn cái gì ? Mai là hết mà... A–

Quá bất ngờ trước hành động hiện tại của Billkin, PP chỉ còn nước mở to mắt ngạc nhiên. Vừa nãy vẫn còn mày tao gắt gỏng đấy, thế mà bây giờ, môi của Billlkin đã yên vị trên khoé môi mình, ngón tay mát lạnh còn di di trên bên má nóng rực nữa.

Bản thân Billkin cũng không biết mình đang làm cái gì. Chỉ biết khi thấy PP xoa xoa bên má bị đau, mắt phủ một tầng sương mỏng thì lại thấy giống một con mèo lông mềm hai mắt long lanh làm nũng, nhìn thế nào cũng thấy dễ thương. Bản thân lại quá thiếu kiềm chế nên cơ thể tự động tiến tới, thế thôi. Mà không chỉ lúc đó, kể cả lúc PP khóc, PP cười, PP làm mặt quỷ, thậm chí lúc PP trợn mắt, gắt gỏng, quát tháo, ... Billkin cũng thấy đáng yêu tệ.

Chỉ đến khi móng tay PP cắm sâu vào cánh tay mình, Billkin mới giật mình buông PP ra. Nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của PP cùng với cảm giác mềm mại còn lưu lại trên môi, Billkin xấu hổ chỉ muốn nhảy ngay vào cái chum trước mặt, đậy nắp lại, trốn đi, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy PP nữa. Chàng ta ngồi thụp xuống đất ôm chặt lấy đầu :

– Thôi xong rồi...

Vừa nãy còn hùng hổ lắm cơ mà, sao giờ lại co ro cúm rúm thế kia ? PP có chút buồn cười, lại có chút sượng sùng :

– Này, sao hôn vậy ?

– ...

Billkin im lặng không dám nhìn lên, mắt dán chặt xuống đất, dùng xà beng nậy mười năm chưa chắc đã ra. Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, PP sa sầm mặt mày :

– Chẳng lẽ... ai cũng tự tiện hôn thế hả ?

– Không, không có mà... – Billkin giật mình ngước lên thanh minh. Ngược sáng, không thấy rõ biểu hiện trên gương mặt PP, Billkin lại cúi gằm mặt xuống.

– Không có... ?! Thế sao khi nãy...

Mãi một lúc lâu sau mới thấy Billkin cất tiếng, giọng thì lí nhí như mèo kêu :

– Chỉ những người rất rất đặc biệt, tao mới làm thế thôi.

* *
*

"Chỉ những người rất rất đặc biệt, tao mới làm thế thôi."

PP nghe tim mình nhảy Lam–ba–đa trong lồng ngực, mém chút nữa vọt ra ngoài. Hai tai bỗng trở nên lùng bùng. Lời này... có khi nào là nghe nhầm không ? Nếu đúng thì không sao, chứ "ăn dưa bở" thì buồn lắm. Đắn đo mãi, PP quyết định mở miệng, trước sau gì cũng phải xác nhận rõ.

– Mày vừa nói người rất rất đặc biệt hả ?

– Ừ.

A~ Là thật ! PP mừng đến độ miệng ngoác rộng đến mang tai, thiếu điều nhảy cẫng lên mà thôi. Chỉ tiếc Billkin không được thấy vẻ mặt của PP lúc này vì vẫn còn bận ngắm nhan sắc của bạn Đất một cách say mê.

– Đặc biệt cỡ nào ? – PP cố hỏi nốt, dù cũng gần đoán ra ý tứ của người kia rồi.

– Aish !!! Thì "đặc biệt" là thích, không phải như kiểu anh chị em trong gia đình mà như hai người yêu nhau đó !

Rõ là ép người quá đáng mà~ Billkin vùng dậy tuôn một tràng rồi chạy thục mạng về phòng. Chạy nhanh, hai chân xoắn quẩy, chàng ta làm một phát rầm trên nền đất. Nghe tiếng thôi cũng thấy đau. Sau cú ngã này có lẽ hộp sọ cũng tổn thương không ít.

Đứng dõi theo cái bóng cao lớn lồm cồm bò dậy rồi luống cuống chạy vào nhà, PP cười đến híp cả mắt lại. Thật tốt quá, cuối cùng cũng biết được tình cảm của Billkin với mình. Không rõ ràng như câu "Tao yêu mày", "Anh yêu em" gì đó nhưng đây có thể coi là một lời tỏ tình không nhỉ ?

PP ôm chum nước ngẫm nghĩ lúc lâu, đích thị là tỏ tình rồi. Cậu chàng phân vân mãi, không biết sáng mai có nên nói luôn với Billkin: "Tao cũng thích mày lắm. Mình yêu nhau đi~" ? Nhưng mà thế cứ kì kì làm sao, vồn vã quá không tốt. Đẹp trai dễ thương thế này phải làm giá chút chứ, mặc dù giá giờ nhiễm khuẩn E. Coli đầy ra, cho chưa chắc đã có người lấy.

Thôi kệ, chuyện đó mai tính sau, giờ phải tận hưởng cảm giác lâng lâng tuyệt vời này đã. PP nhảy tưng tưng xung quanh chum nước, thi thoảng lại nhấc chân đạp bùm bụp vào cái chum hay nhặt mấy cục đá ném tùm lum ra vườn.

* *
*

Trong lúc có người xấu hổ, có người vui vẻ vì vừa tỏ tình và vừa được tỏ tình thì có người vò đầu bứt tai nghĩ về những chuyện sáng nay.

– Off Jumpol là cái đồ ngố nhất quả đất.

Đánh tín hiệu bao nhiêu lần rồi mà nhận không ra.
Nhìn hai cái xác đang nằm mê mệt có khiêng lên núi ném xuống cũng không biết của Off và Tay, Gun tức càng thêm tức. Lại nhớ tới Billkin và PP sáng nay ngọt ngào bao nhiêu, Gun sôi máu. Cục tức nãy giờ nằm trong bụng giờ dồn lên hai bàn tay, đánh chan chát vào Off, thế mà Off vẫn nằm im như khúc gỗ.

– Đi chết đi. Chết đi chết đi chết đi !!!

– Bao giờ mới biết tao thích mày chứ ?

– Liệu mày có thích tao không nhỉ ? Lỡ mày không thích tao... Mà nhìn cũng biết mày chẳng để ý đến tao tí tẹo tèo teo nào.

Thoáng nghe tiếng bước chân, biết có người sắp tới, Gun ngừng đánh, nhanh chóng nằm xuống, giả vờ như ngủ say lắm rồi. Nằm được một lúc, Gun cũng thiu thiu, đem cả nỗi buồn của mình chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro