Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm đã nghe tiếng hét như phá đồi của Off :

– Trời ơi !!! Cái mặt của tôi, cái tay của tôi ! Sao toàn vết bầm thế này ?! Thằng nào đê tiện tranh thủ đánh lén lúc đại ca ngủ ? Có ngon bước ra ngoài chiến đấu như một người anh hùng coi !

Gun áp dụng chiến thuật "im lặng là vàng" trong khi mồ hôi đang túa ra ướt đầm lưng áo.

– Ai thèm đánh mày ? Chắc mày mơ đánh nhau với thằng nào nhưng đánh không lại nên tự mình đánh mình đây mà. – Lời giải thích này chỉ có thể phát ra từ bạn Tay.

– Mày nghĩ tao bị ngu hả ? – Off gầm ghè.

– Biết đâu đấy. – Gun gật gù, đột nhiên lại nhìn thấy khuôn mặt với gò má thâm tím của Billkin - Ủa, mày cũng giống Off, tự mình đánh mình à ? Cái này đang là mốt hay sao mà nhiều người có xu hướng tự hành hạ bản thân thế nhỉ ?

Billkin nhớ lại chuyện ngã dập mặt tối qua, liếc PP một cái, thấy bản mặt nhăn nhở kia lại quay đi :

– Không phải. Là Off rướn qua đánh tao đó.

Đỗ lỗi luôn mới sợ chứ ! Nói xong, Billkin lại quay qua nhìn PP. PP cũng giương mắt lên nhìn lại. Định đấu nhãn sao, Billkin thầm nghĩ. Bao nhiêu xấu hổ hôm qua bay biến hết, chỉ còn lại lòng tự tôn của một thằng con trai. Chính mình là người tỏ tình trước cơ mà, mình phải nắm thế chủ động chứ, PP chỉ là bị động thôi. Lần đấu nhãn này nhất định phải thắng, thắng để chứng minh... chứng minh cái gì Billkin cũng không biết, chỉ biết là không thể thua. Tuy nghĩ được xa đến thế nhưng chỉ sau ba phút, khi rơi mãi vào sâu trong ánh mắt trong veo của người đối diện, Billkin đành phải cụp mắt xuống. Nhìn thêm một chút nữa chắc sẽ xảy ra chuyện như tối qua trước mặt bàn dân thiên hạ quá.

.
.
.

– Nói có cơ sở tí đi, mày nghĩ tao là vượn người chắc ? Tay gì dài đến độ thò tới được chỗ mày. Hả, nói thử xem ! – Off vẫn không tin vào giả thuyết vừa rồi.

– Thôi, anh em ra ăn sáng đi, kệ Off nó tự kỉ. – Tay không thèm nghe, lùa cả bọn ra ngoài như lùa vịt.

– Ê, này, này...

Chỉ còn một mình Off bơ vơ, lăn lộn trong căn phòng trống huơ trống hoác.

* *
*

Hôm nay là ngày cuối ở đây, sáng mai phải bắt xe lên Bangkok về rồi, lòng Goy chợt gợn lên cảm giác nao nao. Nàng ta cũng muốn có một vài món đồ mang về làm kỉ niệm để thỉnh thoảng nhớ đến có thể lôi ra ngắm.

Tầm chiều, cả tổ ghé một cửa hàng lưu niệm nhỏ ở cuối làng. Trông hàng là một con bé gầy nhẳng, đen nhẻm nhưng được cái rất mau mồm mau miệng.

– Mấy thứ này có một không hai, toàn nhà em làm à. Các anh chị lên đó có tìm mỏi mắt cũng không thấy đâu.

Goy phấn khởi đề nghị mọi người mua vòng tổ. Vòng tay cầu may, cầu học giỏi, mẫu mã cũng đẹp nữa, đeo còn tăng thêm tình anh em thắm thiết keo sơn. Mọi người gật gù đồng ý. Lâu lâu vớ được khách, con bé bán hàng chém như chưa bao giờ được chém :

– Sáu cái bốn trăm ngàn chị ! Thấy toàn anh chị trông như bước ra từ xi–nê, em lấy rẻ, ba trăm thôi !

Chưa thấy con bé nào điêu như con bé này. Off cười khẩy :

– Ba trăm mời em mang về bảo cả nhà em tự làm tự đeo luôn đi nha. Đeo cả vào tay chân mắt mũi cho hết đống này ấy. Bán thế ai dám mua ?

PP cũng chen vào :

– Chắc em là cháu gái Bao đại nhân ? Bọn anh có tội gì đâu mà em chém ác thế ?

– Em bán rẻ quá, phải rẻ gấp năm lần giá bên ngoài ấy chứ~

– Sáu chục sáu cái, bán không ?

– Anh bên hài kịch ạ ? Đùa hay ghê !

– một trăm ngàn, không bán bọn anh đi luôn nè.

.
.
.

Cuối cùng con bé da đen cháu gái Bao đại nhân cũng phải bán cho tổ. Chém ai chứ chém các anh chị tổ này thì chém hụt rồi em ơi~

Cả tổ hí hửng đeo vào tay, Goy chọn thêm vài món nữa rồi tất cả quẩy mông dông thẳng. Đợi mọi người đi cách mình một đoạn xa, PP mới gọi giật Billkin lại, đeo vào tay Billkin một chiếc nhẫn bạc trơn, rồi cũng tự đeo cho mình một chiếc y chang mẫu mã.

– Cái gì đây ? – Billkin quơ tay, ngơ ngác hỏi.

– Nhẫn mua chỗ con bé kia đó. An tâm, không sợ bị chém đâu.

– Ai hỏi cái đấy. Ý là... đeo chi ?

PP cười mỉm, dồn tất cả nội lực trong người đấm Billkin một phát giữa bụng khiến Billkin ứ hự, suýt nữa lăn ra đường.

– Tối qua nói gì làm gì mà bây giờ giả vờ quên, tính chạy làng hả ? Muốn chết chưa ? Mình là một đôi rồi, phải đeo nhẫn đôi chứ ?

– Đôi hồi nào vậy ? – Billkin vẫn đực mặt ra.

– Kể từ lúc chúng ta hôn nhau say đắm xong thì đã chính thức là một đôi.

Billkin té ngửa. Trời ơi, thơm có một cái thôi mà tên đại hồ ly kia kêu là hôn nhau, lại còn "say đắm". Lỡ mai này hôn nhau thật thì... không biết sẽ bị biến thành cái gì nữa ?! Mới tưởng tượng thôi mà hai lỗ tai đã bốc ra vài đợt khói rồi.

Một đôi... Nghĩa là PP đã chấp nhận lời tỏ tình của mình, nghĩa là PP cũng thích mình. Nghĩ đến đây, Billkin không kiềm được, ôm ghì lấy PP, thoả sức hít hà mùi hương trên mái tóc mềm mà không cần phải len lén như trước nữa. PP nheo nheo mắt cười tươi, cũng vòng tay ôm lại.

PP đã nghĩ cả đêm qua, giờ thì thông rồi. Ban đầu cũng định làm giá một chút, chờ tên ngốc kia chính thức nói "Làm người yêu nhé !" mới đồng ý ; nhưng nghĩ cho cùng, chờ tên đó nói lại lần nữa chắc phải mười năm sau, nhát trai quá mà ! Cơ hội chỉ ghé qua có một lần trong đời, PP không thể vì chút sĩ diện mà đứng yên, đút tay túi quần chờ nó chạy tới, đâm sầm vào mình được. Lúc nó đi mất sẽ lại tiếc, sẽ thấy mình dại ơi là dại. Chi bằng cứ đuổi theo, túm lấy, trói chặt tên ngốc kia với mình. Trói một ngày, một tuần, một tháng, một năm, hay trói cả một đời luôn cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro