Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Rất lâu rất lâu sau này khi nhắc lại mới nhận ra, dường như tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ lớp học thêm.

Nhưng thực ra, trước khi câu chuyện bắt đầu từ lớp học thêm, Billkin đã từng gặp PP. Dĩ nhiên, đó chỉ là một sự tình cờ.

Đó là một buổi chiều mùa thu ở Bangkok, khi hắn đến trường Assumption College chờ bạn mình là Joke, một người thường cho hắn leo cây. Billkin đứng dựa vào cổng trường, hắn lơ đãng nhìn xung quanh, hắn đã quá chán nản với việc vừa chờ đợi vừa chơi điện thoại. Đôi mắt hắn hướng lên bầu trời, đương theo những con chim bay qua cơn gió vàng của chiều thu.

Tự do và vang vọng.

Bầu trời rộng lớn từ màu cam chói chang chuyển dần sang màu hồng tím nhẹ nhàng, rồi đổ đầy sương mù quyến rũ vào mắt hắn.

Tốp học sinh trong bộ đồng phục trắng ở cổng trường đi qua đi lại, mà Billkin vẫn chưa thấy bóng dáng của Joke. Billkin thật sự muốn gọi điện mắng cái thằng bạn của mình, ngay khi hắn lấy điện thoại ra và chuẩn bị hành động, hắn thấy PP bước ra. PP cầm balo đen trong tay, vạt áo sơ mi không gọn gàng đóng trong quần mà buông lỏng bên ngoài, dáng đi vừa kiêu hãnh vừa duyên dáng, như một con mèo đi dạo dưới ánh chiều tà.

Gương mặt PP nổi bật giữa đám học sinh bụi bặm khác.

"Cái này." Billkin vô thức lấy điện thoại ra, mở ứng dụng camera, hắn chưa kịp chụp thì đột nhiên bị Joke vỗ vai làm hắn giật mình. Billkin đưa nắm đấm ra giả vờ đe dọa Joke.

Joke bình tĩnh nói: "Thấy đẹp không? Người muốn theo đuổi cậu ấy phải xếp hàng từ Bangkok đến Chiang Mai lận đấy."

Billkin mở miệng thốt lên, hắn thậm chí cũng không thấy điều đó là nói quá. Sau đó hắn nhét điện thoại vào túi quần, khoác vai Joke và rời khỏi cổng trường.

Buổi chiều bình thường đó trong mắt Billkin chỉ là một cuộc gặp gỡ với một bông hoa quý giá, hắn thả hồn tận hưởng cái đẹp nhưng không hề có tham vọng chiếm đoạt, mà chỉ đơn thuần là thưởng thức một đóa hoa xinh đẹp.

Không lâu sau đó, vào một ngày nọ, đó là một buổi tối sau cơn mưa ở Bangkok, cầu vồng vắt ngang bầu trời, mây kéo theo chiếc đuôi mềm mại quấn quýt cùng cầu vồng, mang đến vẻ đẹp tuyệt vời cho thế giới ồn ào.

Billkin như thường lệ dựa vào bục giảng và trò chuyện với các bạn trước giờ học thêm. Hắn là người dễ dàng gây thiện cảm, nhiệt tình và hòa đồng, có thể nói chuyện về mọi chủ đề. Ngày hôm đó, đang nói về game, nhóm các cậu trai tuổi teen thường bàn về các nhân vật nữ trong trò chơi. Billkin đập bàn và nói: "Mình thích Athena~"

*Athena: nhân vật game

Nhóm con trai cười đùa phá lên. PP bước vào từ cửa sau giữa tiếng cười ấy, cậu chọn một chỗ trống bên cửa sổ. Billkin lúc đầu không để ý đến cậu, cho đến khi cô giáo tiếng Trung vào lớp và đuổi lũ quỷ nghịch ngợm về chỗ ngồi của mình để chuẩn bị cho giờ học. Billkin mới quay lại và ngay lập tức chú ý đến bạn học mới trong lớp là PP.

Thật là trùng hợp. Bông hoa ấy đã tự bước vào lớp học.

Khi đó, hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, và ý nghĩ này đã thúc đẩy hắn muốn trở thành bạn với PP. Khi nghỉ giải lao đi vệ sinh, hắn gặp PP ở nhà vệ sinh, khi PP đang cúi xuống mở khóa quần để giải quyết. Billkin đứng bên cạnh đầy hứng thú hỏi: "Cậu tên là PP phải không?" PP lịch sự gật đầu, rồi cảm thấy không thoải mái dưới ánh nhìn nồng nhiệt của Billkin, sao người này lại nhìn người khác đi tiểu thế!

Sau khi rửa tay xong, Billkin hào hứng muốn trò chuyện với PP, đi theo sau PP và cố gắng tìm cách bắt chuyện, nhưng trên đường đi PP lại lờ đi. Khi vào lớp, PP đột ngột quay lại và nói: "Mình không thích Athena!" rồi nhắm mắt đi thẳng một cách kiêu ngạo, khiến Billkin cảm thấy sửng sốt.

"Gì vậy, sao lại không thích Athena?" Cô giáo tiếng Trung ném một miếng phấn về phía Billkin, bảo hắn ngồi vào chỗ của mình. Billkin kêu lên một tiếng. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng dần nhô lên sau tầng mây mờ ảo, sương mù và mây màu hồng tím quấn quýt nhau, khiến bầu trời Bangkok trở thành một cảnh huyền ảo. Billkin lén nhìn PP, nhận ra cậu bị ánh sáng mềm mại bao phủ, với đường nét màu hồng tím như hòa quyện với trời và trăng.

"Đồ ngốc đẹp trai." Hắn nói một câu.

Buổi học thêm hôm đó rất thoải mái, và khi còn 30 phút nữa là hết giờ, họ đã hoàn thành bài tập. Vì vậy, cô giáo tiếng Trung đã đặc biệt chọn một bài thơ của Lý Dục để phân tích. Ngay khi cô giáo đọc "Lý Dục", Billkin đã giả vờ làm trò và nói: "Cá~~" Trong tiếng cười của cả lớp, PP lại lăn mắt nhỏ và nói nhỏ:

"Ngốc."

"Lý Dục, vua của thơ từ, cuộc đời của ông ngắn ngủi và kỳ lạ, một nửa xa hoa và tiêu xài, một nửa bi thương và đau khổ, điều này tạo ra hai giai đoạn thơ khác biệt. Hôm nay, cô đã chọn bài "Lãng Tà Sa Lệnh·Lụa ngoài mưa rơi rơi" để phân tích."

Cô giáo tiếng Trung từ từ viết lên bảng. PP dựa tay vào cằm, cậu không hiểu cũng không nghe rõ, ánh mắt liền lười biếng nhìn xung quanh. Cậu thấy Billkin nghiêm túc chép bài trên bảng, hắn ta khá chăm chú.

Cô giáo bắt đầu đọc từng câu một, giải thích từng câu một. PP nhận thấy rằng chỉ cần tập trung, cậu sẽ thấy rất dễ hiểu và dễ dàng cảm nhận được sự sâu rộng của chữ Hán. Cậu cũng bắt đầu lấy vở và bút ra, chăm chú chép lại.

"... Dòng nước, hoa rơi, mùa xuân đã tàn, đất trời và nhân gian." Cô giáo vừa giải thích xong câu này, chuông báo hết giờ vang lên, và cô không giữ lớp lâu, chỉ vẫy tay từ ái để các học sinh rối rít ra ngoài. Nhưng PP vẫn đang chăm chú chép câu này, cảm thấy câu này rất thú vị.

Khi viết xong, hắn bắt đầu đọc chậm chạp bằng tiếng Trung khó khăn và vụng về:

"Nước chảy hoa rơi xuân đã tàn, đất trời và nhân gian."

"Đất trời và nhân gian."

*Giải nghĩa: Nước chảy hoa rơi cùng xuân trôi mất, (so quá khứ với hiện tại), một là thiên thượng, một là nhân gian

Bốn chữ cuối cùng có người đọc theo cậu, PP ngẩng lên liền phát hiện Billkin đã dọn xong ba lô, đứng ở giữa lớp với nụ cười tươi. PP thực sự cảm thấy người này thật kỳ lạ. Ở cửa lớp, Joke gọi Billkin đi cùng, Billkin đáp lại vẫy tay chào PP: "Hẹn gặp lại ngày mai." rồi đi ra ngoài cùng Joke.

Nhưng tay PP cũng vô thức giơ lên rồi lại hạ xuống, câu hẹn gặp lại ngày mai chưa kịp nói ra. Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm mùa thu ở Bangkok mang theo cảm giác ấm áp và khô ráo, lấp đầy mũi cậu. Trăng khuyết và bóng cây giao thoa, như cây kết giao cùng trăng. Cậu nhìn tay mình cầm bút, rồi lại mở bàn tay ra nhìn các đường vân tay. Điện thoại sáng lên, là cuộc gọi từ mẹ. Cậu đứng dậy dọn đồ, chuẩn bị về nhà.

Số phận thật kỳ diệu và khó lường, không ai biết khi nào, ở đâu, gặp ai, sẽ xảy ra câu chuyện gì. Lạ lẫm, quen thuộc, mở đầu, phát triển, kết thúc; nhưng bánh xe cuộc đời một khi đã quay, thì không thể dừng lại, không thể quay lại.

02.

Sau đó, Billkin còn chưa kịp xây dựng mối quan hệ bạn bè gì với PP thì đã chia tay với bạn gái cũ May sau nửa năm hẹn hò, chính xác hơn là bị May đá. Thực ra, trong lòng hắn không cảm thấy quá buồn, nhưng quy trình chia tay của tất cả những kẻ thất tình trên thế gian này đều giống nhau: uống rượu, thức đêm, sa sút. Nếu không trải qua những điều đó thì không được tính là chia tay. Billkin bắt đầu thức đêm chơi game, hẹn hò uống rượu với vài người bạn, tư thế sa sút của hắn như muốn đâm thủng cả bầu trời.

Còn PP trong thời gian này bắt đầu quen biết với các bạn học ở lớp học thêm, chẳng hạn như bạn ngồi phía trước là Bas, một người mê nhạc cổ Trung Quốc đến mức cuồng nhiệt.

Học chung trong một lớp nhỏ suốt một thời gian, tình cảm theo đó dần dần tăng lên. Một tối thứ sáu, họ hẹn nhau cùng đi ăn. Các chàng trai tụ tập thì luôn ồn ào náo nhiệt, ngay cả việc ăn gì cũng phải đánh cược vui vẻ. Billkin hoàn toàn không còn sự yêu đời như trước, ngồi ở mép ngoài cùng im lặng, chỉ lắng nghe họ quyết định "mì xào", "thịt nướng", "Tom Yum" rồi lại bị người khác bác bỏ.

"Gỏi đu đủ xanh." Ngay khi lời vừa dứt, cả Billkin và PP đồng thời giơ tay phản đối, động tác y hệt nhau. Nhóm phía trước lại đổi sang "thịt băm xào húng quế", Billkin và PP đồng thời gật đầu, cả nhóm quay sang nhìn góc này, Joke đùa rằng: "Hai người thật là ăn ý ha." Billkin và PP liếc nhau rồi nhanh chóng quay đi, không khí thật kỳ lạ.

Cuối cùng, họ quyết định đi ăn buffet nướng, đặc biệt nhờ chủ quán quen để lại phòng lớn, đủ rộng cho cả nhóm nhảy múa và hát karaoke. PP ngồi thu mình trong góc, giữa những tiếng la hét, cậu trò chuyện với Bas. Đôi khi Bas là người rất kỳ lạ, cậu ta có thể hát vài câu nhạc cổ Trung Quốc với giọng điệu quái gở. Lúc này, PP đưa mắt nhìn Billkin đang ngồi uống rượu một mình bắt đầu lắc lư hát:

"Không phải trên trời có tên các vì sao,

Cũng không phải dưới trần gian mà sinh ra.

Coi trọng mối duyên trên thiên đường,

Xem nhẹ tình yêu chốn nhân gian."

PP không hiểu hắn hát gì, chỉ nhắm mắt uống một ngụm rượu hoa quả trước mặt. Rượu hoa quả là đặc sản của quán, chất lỏng lạnh lẽo đựng trong cốc thủy tinh đẹp mắt. PP vốn thích những thứ tinh xảo, rượu có màu đỏ thẫm, không có mùi rượu, chỉ thấy vị ngọt ngào. Cậu nhấp từng ngụm, môi cũng đỏ lên phát sáng trong ánh đèn vàng khiến cậu càng thêm xinh đẹp. PP không biết rượu có nồng độ bao nhiêu, cũng không biết mình đã say độ nào, chỉ biết cơ thể bắt đầu trở nên phấn khích.

Cậu to gan ngồi xuống cạnh Billkin, Billkin liếc nhìn PP, thấy mắt và mặt cậu đỏ ửng, nốt ruồi ở đuôi mắt như hoa đào nở. PP chỉ vào cằm Billkin nói: "Cậu chưa cạo râu." PP đã để ý từ lâu rồi, râu ở cằm Billkin đã mọc thành chùm ngắn.

Billkin sờ cằm, rất nhám. Nhưng hắn vẫn cố tình hỏi lại PP: "Thật sao?"

PP cau mày, lông mi dày như cánh quạt, cậu chê: "Người cậu toàn mùi rượu." Billkin bị một kẻ say chỉ trích mùi rượu trên người mình thì bật cười, nở nụ cười đầu tiên sau những ngày qua, làm lộ lúm đồng tiền sâu: "Cậu cũng vậy mà?" Hắn trêu PP.

PP cúi đầu ngửi quần áo: "Không mà, không tin cậu ngửi thử." Cậu đột nhiên tiến lại gần, mùi hương ngọt ngào và mùi rượu của PP tràn vào mũi Billkin, chà, người này thật thơm vị ngọt.

Rồi ngay sau đó, người ngọt ngào này bắt đầu nôn khan, Billkin kêu lên rồi vội vàng bế cậu vào nhà vệ sinh. PP ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo, nước mắt làm ướt lông mi, trông thật đáng thương. Billkin làm ướt khăn giấy rồi cẩn thận lau mặt cho cậu. Bất chợt đại não nhảy ra chút ác ý, hắn véo má PP, thật mềm...

Hội chứng thất tình của Billkin kéo dài một tháng rồi cuối cùng kết thúc, hắn trở lại con người hùng hổ như trước và phát triển một tình bạn sâu sắc với PP. "Tao và PP là anh em vào sinh ra tử."

Billkin ngồi xuống khoe khoang, lúc này chỗ ngồi của hắn đã chuyển đến bên cạnh PP, lý do là để giúp PP học tốt hơn. Billkin luôn tỏ ra bất cần đời, nhưng hắn thật sự rất thông minh.

PP lườm một cái, nhai kẹo cao su vị dưa hấu rồi thổi bong bóng, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Cậu và Bas bắt đầu thảo luận về thần thoại phương Đông và phương Tây. Bas nói rồng sinh chín con là do rồng gieo giống khắp nơi, PP nói Zeus cũng không kém gì; cuối cùng nói đến Athena, đến phán quyết của Orestes.

"Athena nói mình được sinh ra từ cha, nên bảo vệ quyền lợi của cha phán Orestes vô tội, quá tôn sùng quyền lực của cha, thật khó để thích cô ấy." PP nói với vẻ bất mãn. Bas gật đầu đồng ý, tiếp tục nói: "Đúng vậy, nhưng làm sao mà nói được, Athena thực chất cũng là hình ảnh của cuộc đấu tranh quyền lực giữ cha và mẹ."

PP lấy giấy gói kẹo cao su rồi lấy từ trong túi ra một chai nước, vặn nắp hai lần không mở được, liền đưa chai cho Billkin. Billkin tự nhiên nhận lấy, vặn mở rồi đưa lại cho cậu. PP uống một ngụm, vị chanh, chua quá, cậu nhăn mặt. Billkin quay lại, chống cằm cười với PP, lúm đồng tiền trên mặt lộ rõ vẻ tuấn tú: "Hóa ra vì lý do này mà không thích Athena."

Ban đầu PP chưa hiểu, sau đó mới nhớ lại câu chuyện, à lên một tiếng. Billkin đưa tay xoa mái tóc đen mượt của cậu, làm tóc cậu rối tung. Gió từ khe cửa sổ ùa vào, lướt qua bóng hình thiếu niên in trên mặt đất.

"Hôm đó trông cậu kiêu ngạo lắm. Tôi không thích Athena~" Billkin giả giọng trêu chọc, PP đá một cú nhưng bị Billkin giữ lại mắt cá chân, kêu lên: "PP, cậu gầy quá."

Billkin đưa tay ôm lấy mắt cá chân cậu, vừa vặn bao trọn. Joke từ phía trước đi tới, PP duỗi chân dài trắng ngần chắn lối đi, Joke nhướng mày nói: "Ôi, nhìn đôi bạn trẻ này~" Billkin và PP đồng thời rùng mình rụt chân lại, Joke và các bạn cùng lớp ngồi bên liền cười phá lên.

Trên bầu trời Bangkok lúc này, những đám mây đen lơ lửng, buổi tối u ám nứt ra một khe nhỏ, ánh sáng vàng từ đó phát ra rực rỡ, xanh xám và trắng chia cắt bầu trời thành hai cực, đẹp mê hồn. Dường như mọi ký ức tuổi trẻ đều liên quan đến bầu trời biến đổi không ngừng, đẹp đẽ phía trước lớp học. Trời vô tình nhưng quan sát hết thảy những năm tháng thanh xuân. Một nhóm người chạy ra chụp ảnh đăng IG, PP và Billkin đi cuối cùng, khi ra đến cửa, một cơn gió thu muộn thổi tới, mang theo hơi lạnh mùi lá khô và cành gãy.

"Mùa đông sắp đến rồi." PP nhìn bầu trời phía trước nói, gió thổi tung tóc mái của cậu, nốt ruồi ở đuôi mắt lúc ẩn lúc hiện. Billkin gật đầu rồi chụp một bức ảnh cận mặt của cậu bằng điện thoại.

Trở thành bạn thân có lẽ chỉ cần một cơ duyên đơn giản. Chẳng hạn như về sự "giống nhau", Billkin và PP quá giống nhau, đến mức chỉ cần nói sau giờ học đi về phía nam hay phía bắc cũng đoán được đối phương muốn ăn gì. Nhưng đó không phải là sự giống nhau về thói quen hay tính cách, mà có lẽ là giống nhau về bản chất thì đúng hơn. Dù là thuyết hữu thần hay vô thần luôn có những cuộc tranh luận không ngừng, nhưng họ cũng không thể tranh luận ra được sức hút mơ hồ, vô hình nhưng lại thực sự tồn tại giữa hai người. Người Trung Quốc gọi đó là "duyên".

03.

Trong suốt nửa cuối năm lớp 12, PP bận rộn với việc chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nên lẽ ra thời gian dành cho Billkin sẽ ít đi. Nhưng ngược lại, họ bắt đầu dần dần thâm nhập vào tất cả các nhóm bạn của nhau. Đối với người trẻ, việc kết bạn không phải là chuyện khó, chỉ cần vui vẻ và hợp nhau là đủ. Tình bạn thân thiết bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, chẳng biết từ khi nào họ đã trở thành cái bóng của nhau, không rời nửa bước.

Vào ngày nhận được thư mời nhập học của đại học, PP cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy phấn khích đến nỗi quyết định nhuộm tóc màu tím để ăn mừng, nhất định phải là màu tím rực rỡ.

Ngày hôm sau, Billkin đến lớp học thêm với mái tóc tím rực rỡ, PP theo sau với mái tóc màu xám bạc, uể oải ngáp dài. Vừa bước vào lớp, Joke đã lớn tiếng hét lên: "Nhìn kìa! Đôi hiệp sĩ tóc màu đến rồi."

Cả lớp cười rộ lên, Billkin bước tới bịt miệng Joke rồi lớn tiếng trách móc: "PP thật kỳ lạ, cứ đòi nhuộm màu tím, chẳng phải màu xám bạc đẹp hơn sao, ngầu lắm mà."

"Không phải cậu cũng nhuộm màu tím sao?" Một bạn cười hỏi: "Thật không biết ai mới kỳ lạ."

"Tôi chịu không nổi Billkin cứ lải nhải mãi, nào là không được nhuộm, nào là chỉ được nhuộm tạm thời." PP chọc ống hút vào hộp sữa, hút một hơi rồi nói tiếp: "Miệng cậu ta, ai mà chịu nổi chứ! Thế là tôi để cậu ta nhuộm cho mình luôn, tính thẩm mỹ cực kỳ cao." Rồi cậu nhìn Billkin với ánh mắt lấp lánh cười. Thật khó để không chú ý đến mái tóc tím rực của cậu ấy!

"Trời ạ, đây là Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân sao?" Bas cười to, Billkin cầm cuốn sổ quất nhẹ vào cậu ta: "Cậu đáng bị đánh đấy!" Cả lớp kể cả PP đều cười lăn lộn trên bàn. Bas xoa đầu kêu đau, miệng lại không chịu nghỉ, bắt đầu cất giọng hát:

"Chẳng nỡ từ bỏ ngày hội hoa, tiếc thương mùa xuân đã phai tàn. Phấn hồng mờ nhạt, người lẻ bóng, chín mươi ngày xuân trôi qua như chớp, sợ rằng xuân lại sớm rời."

PP là người duy nhất trong lớp học thêm không cùng khóa, đến muộn hơn và cũng sẽ tốt nghiệp sớm hơn họ. Vào đêm trước ngày PP thi lên đại học, họ hẹn nhau tụ tập tại nhà PP. Mẹ PP đặc biệt dành cho họ một tầng trống để thoải mái vui chơi, nào là bánh ngọt, đồ uống, đồ ăn vặt, máy chơi điện tử, máy bắn bóng rổ. Đêm ồn ào náo nhiệt như báo hiệu rằng thời gian trôi qua không bao giờ trở lại.

Đêm đó, Billkin và PP ngủ chung một phòng, Billkin để trần nửa thân trên nằm trên giường, PP đặt một chân lên người hắn, thoải mái chơi điện thoại. Từ góc độ của Billkin, chân của PP trắng, thẳng và mảnh, hắn đưa tay sờ một cái, thật mịn màng.

Cả phòng đều ngập tràn hương thơm của PP.

Billkin hắng giọng gọi PP, PP ừ một tiếng rồi quay sang nhìn hắn: "Sao vậy?"

Vì im lặng một lúc nên giọng cậu mềm mại, ánh mắt lấp lánh sự tò mò, nốt ruồi ở khóe mắt khiến gương mặt cậu thêm phần quyến rũ.

"Cậu vào đại học rồi, chúng ta vẫn là bạn tốt nhất, phải không?" Billkin ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn nói ra. Hắn có chút mơ hồ, cảm giác như luôn phải chạy theo PP, không thể đứng ngang hàng với cậu.

PP nheo mắt cười, không vội trả lời. Cậu tắt màn hình điện thoại, hiển thị thời gian 23:57, còn ba phút nữa là sang ngày mới. PP tiến lại gần, đầu tựa vào vai Billkin, chỉ vào đồng hồ nói: "Billkin, còn ba phút nữa là tôi trở thành sinh viên đại học rồi."

Billkin gật đầu, mũi ngập tràn hương thơm từ PP, đêm Bangkok dịu dàng và ẩm ướt mang đến ba phút yên lặng, kim đồng hồ nhảy sang 24:00. PP ghé vào tai Billkin, hơi thở nóng hổi làm tai hắn đỏ bừng, cậu nói:

"Tôi đã là sinh viên đại học rồi, bạn thân nhất của tôi, học sinh trung học Billkin."

Độ ẩm trong không khí như bị chút tình cảm mới nảy sinh hút cạn, đêm tối nuốt chửng mọi ánh sáng cuối hè. Billkin im lặng, hơi thở dần dần gấp gáp, không nói nên lời.

PP tò mò nhìn qua: "Billkin, cậu sao lại khóc rồi!" Cậu luống cuống lấy giấy từ tủ đầu giường lau nước mắt cho Billkin, hắn hít mũi rồi lật người đè PP xuống, giấy rơi tản mạn trên gối. Billkin dí mũi vào cổ PP ngửi mùi hương, PP vuốt ve tóc hắn, nhẹ nhàng an ủi, nước mắt của Billkin làm ướt đẫm cổ PP.

"Cậu dùng nước hoa gì mà thơm thế?" Billkin nghẹn ngào hỏi rồi càng áp sát hơn, mũi cậu dí vào cổ PP, ngửi như một con thú nhỏ cần sự an ủi.

"Giống cậu mà, chúng ta dùng cùng loại sữa tắm." PP ngạc nhiên trả lời.

"Không, không giống." Thơm hơn và đặc biệt hơn, nhưng tại sao thì Billkin lúc này cũng khó giải thích được, chỉ biết bỏ qua câu hỏi đó, ôm PP ngủ ngon lành đến sáng.

Cuộc sống năm nhất của PP như bị chia thành hai nửa, một nửa dành cho câu lạc bộ, giao lưu, học tập; một nửa dành cho Billkin. Khi Billkin bám lấy cậu thì như một cơn điên, PP chỉ cần nhìn xem hôm nay hắn có phàn nàn về thời tiết, tắc đường hay màu sắc quần áo không là biết Billkin có khó chịu hay không.

Xin lỗi nhầm chút, không phải khó chịu, mà là có giận dỗi không. PP lấy bằng lái xe sớm hơn Billkin nửa năm, nên việc đón Billkin mỗi tối trở thành thói quen của cậu. Nhóm bạn trong lớp học thêm đã quen với việc Billkin và PP không rời nhau nửa bước, mỗi lần tan học Billkin đến chỗ đậu xe của PP đều nói lảm nhảm.

"Billkin tội nghiệp, trẻ tuổi đã bị bao nuôi."

"Nhìn xem, vợ đến đón đấy."

Cả nhóm rất thích trêu chọc Billkin và PP, Billkin cười nhảy lên đánh họ rồi bước vào xe của PP dưới ánh hoàng hôn và gió chiều Bangkok. Hôm nay tóc PP không được chải chuốt, rủ xuống trán, khóe miệng chùng xuống, trông không vui vẻ lắm. Billkin nhìn là biết ngay cậu có chuyện không vui, liền nắm tay PP không cho cậu khởi động xe, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy, PP."

Con người thật kỳ lạ, khi không ai hỏi thăm, dù có buồn cũng không cảm thấy buồn; nhưng khi người thân yêu hỏi thăm, nỗi buồn và uất ức như nhân lên gấp bội. "Không có gì." PP lắc đầu, nhưng mắt đỏ hoe, nước mắt như muốn trào ra, mũi cũng bắt đầu sụt sịt, trông thật đáng thương. "Ôi chao, đáng thương quá, phải chụp hình kỷ niệm mới được." Billkin giả vờ lấy điện thoại, PP đánh nhẹ vào tay hắn, lườm hắn một cái: "Biến đi." Rồi đột nhiên không thấy buồn nữa.

PP bắt đầu kể về những điều bực bội ở câu lạc bộ hôm nay, cuối cùng lắc đầu nói: "Mấy tên ngốc đó làm tôi không còn sức để giận nữa." Rồi cậu chắp tay lại và nói: "Xin lỗi, Phật Tổ, hôm nay con nói bậy." Billkin nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt cậu, rồi ôm lấy mặt cậu và hỏi: "Bây giờ vui hơn chưa?" Khi PP buồn bã, không nên ép cậu nói, cần kiên nhẫn chờ đợi để cậu tự nhiên tâm sự.

Họ bắt đầu hiểu nhau hơn, từ biểu cảm, hành động, giọng nói đến thói quen, sự tiếp xúc và ánh nhìn đều trở nên thân thiết.

"Ừm." PP gật đầu, rồi xoay cổ, cảm thấy tràn đầy năng lượng: "Hôm nay đi đâu?" Billkin cười nhìn cậu, chỉ đại một hướng. "Hiểu rồi, đi ăn thịt nướng, xuất phát!" Bánh xe bắt đầu lăn, chầm chậm đi vào dòng xe cộ tấp nập của Bangkok, đêm muôn màu rực rỡ nối tiếp nhau, trên cao là những đám mây hồng tím, gió và mây dịu dàng quấn quýt, nâng những câu chuyện lên cao. Trong xe, âm thanh từ hệ thống âm thanh phát ra:

"For days of auld lang syne."

"Dành cho những ngày xưa cũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro