Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh chết Từ Chính Hi cũng không có thừa nhận, ngày hôm đó xem xong concert, về đến nhà bị ba đánh cho một trận nhớ đời, sau đó cũng bởi vì ngấm gió lạnh mà có chút sốt cao nằm ở nhà một ngày trời, sáng sớm hôm sau tinh thần lại hừng hực như không có chuyện gì đi học. Chỉ có Ngả Đồng nhìn ra manh mối mà hỏi thăm cậu, thế nhưng cũng bị cậu ngăn không cho đi chất vấn Đào Dã.

Tên không tim không phổi Đào Dã vẫn cứ thế gọi Từ Chính Hi đi chơi bóng rổ, nhưng mà bị Từ Chính Hi từ chối. Đào Dã muốn cùng Từ Chính Hi đi chơi bóng rổ, thậm chí dùng cả bí mật của mình để trao đổi. Nhưng mà ̣ bí mật này lại không thể làm cho Từ Chính Hi cười, bởi vì đây chỉ là tự Đào Dã coi đó là bí mật.

Vẻ mặt Đào Dã thần bí đem Từ Chính Hi ấn ngồi trên bàn, lấy điện thoại di động của cậu ta ra, cho Từ Chính Hi nhìn màn hình điện thoại của cậu ta. Một ảnh không rõ lắm, thế nhưng có thể nhìn ra đó là Cố Tuyết, đứng ở trên bục hội trường đọc báo cáo, vừa nhìn cũng biết là ảnh này chụp hôm mới vào trường.

Từ ngày mới vào cao trung, Đào Dã liền chú ý tới Cố Tuyết, khuôn mặt trắng trẻo nụ cười tự tin, mặt trái xoan, núm đồng tiền đáng yêu, nhìn vô cùng dễ thương, tóc đuôi ngựa bột lên cao, cả người lộ ra vẻ khí chất tỏa sáng. Đào Dã khi nhìn tấm hình này không kìm lòng nổi cầm điện thoại lên chụp một cái, đợi cho bản thân kìm chế lại được thì bức ảnh chụp hơi mờ đã nằm trog điện thoại. Cho nên ngày đầu tiên khai giảng, lúc Cố Tuyết đi vào phòng học, khỏi phải nói trong lòng Đào Dã cao hứng biết bao nhiêu.

Từ Chính Hi nghe xong bí mật của Đào Dã, quay sang cậu ta mỉm cười, mắt cười híp lại, sau đó nhanh chóng xoay người lại,"Hứ!"

Dù sao cũng mặc kệ Đào Dã nói như thế nào, Từ Chính Hi cũng không chịu cùng cậu ta chơi bóng rổ, rơi vào đường cùng, Đào Dã không thể làm gì khác hơn là buông tha, bản thân cùng mấy thằng bận cùng lớp đi chơi bóng.

Từ phòng làm việc của thầy giáo trở về Ngả Đồng trùng hợp thấy Đào Dã lôi kéo Hà Ngọc Dĩnh và Duẫn Đại Vượng đi ra sân bóng rổ, Từ Chính Hi lại ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cho rằng hai người cãi nhau, Ngả Đồng vội vàng nhanh chân chạy về chỗ ngồi vắt tay lên vai Từ Chính Hi," Làm sao vậy, làm sao vậy hả?"

Từ Chính Hi không rõ nội tình ngược lại còn bị hỏi đến ngu ngốc," Cái gì làm sao vậy?"

"Làm sao mà Đào Dã không gọi cậu đi chơi bóng hả? Tớ vừa nhìn thấy cậu ta và Ngọc Dĩnh, Đại Vượng ra ngoài." Ngả Đồng hỏi.

"À, à à, cậu nói chuyện này hả?, không có gì, chỉ là tớ không muốn đi thôi."

Từ Chính Hi hất cách tay của Ngả Đồng trên vai mình ra, khom lưng từ trong cặp sách lấy ra một album,"Này, cầm lấy!"

Ngả Đồng thấy rõ đồ trên tay cậu, phát ra tiếng thét kinh hoàng,"AAA" đến chói tai, Từ Chính Hi sợ đến mức vội vàng bịp lỗ tai lại, nhưng mà ̣ rất nhanh thì bị Ngả Đồng ôm chặt vào trong lòng," Chính Hi, tớ thực sự quá yêu cậu! Đây chính là vật báo mà!" Ngả Đồng cầm trong tay album giới hạn của Phan Vĩ Bá hạnh phúc xoay xoay hôn hít, trong lòng vui sướng không gì sánh được! Hưng phấn một hồi, Ngả Đồng cũng dần bình tĩnh lại, phục hồi tinh thần xong thì quay sang Từ Chính Hi hỏi,"Cậu còn chưa có nói với tớ rốt cuộc chuyện gì xảy ra đâu? Ngày hôm nay làm sao đột nhiên không muốn cùng cậu ta đi đánh bóng?"

"Không có gì mà." Từ Chính Hi có chút không muốn trả lời vấn đề này, cậu ta cảm thấy trong lòng có chút bối rối, thế nhưng lại không nói ra được tại sao lại có cảm giác như vậy.

"Nói cho tớ biết đi mà, có được hay không?" Ngả Đồng làm nũng nói.

Từ Chính Hi nhìn Ngả Đồng một chút, nghĩ đến cái vấn đề này, trong lòng lại có chút rối ren, đột nhiên bên tai có chút đỏ lên, đầu cũng có chút nóng lên, lập tức cùng Ngả Đồng nói thành thật,"Hôm qua tớ bị sốt, hôm nay không muốn hoạt động gì."

Ngả Đồng vừa nghe, khẩn trương lên, vội vàng ngồi về chỗ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, đưa tay lên trán của Từ Chính Hi, giống như súng liên thanh bắn không ngừng,"Này, tại sao lại như vậy? Bây giờ cảm thấy thế nào? Sao hôm qua cậu không nói hả? Ba mẹ của cậu có biết không? Đi bệnh viện khám chưa? Uống thuốc chưa? Mang theo thuốc không?......."

Nhìn dáng vẻ của Ngả Đồng hẳn là còn phải tiếp tục dài dài Từ Chính Hi không chịu nổi vội vàng dùng vội vàng dùng tay bịp miệng Ngả Đồng lại,"Ngừng! Van cậu! Ngừng lại! Mẹ tớ biết, không đi bệnh viện nhưng uống thuốc rồi, tớ đã ổn rồi, không sao cả, cậu đừng xả súng vào người tớ nữa, tớ sắp chết vì đạn 'mưa xuân' của cậu rồi."

Từ Chính Hi vừa ra vậy, Ngả Đồng đành phải ngừng miệng, đầu tiên là mím môi, sau đó bắt đầu hì hì cười cười, "Ha ha, này, xem ra cậu vẫn rất có tinh thần nha, vậy cậu nghỉ ngơi đi tớ đi sang lớp bên cạnh nhìn Nam Khang Bạch Khởi đây!" Nói xong Ngả Đồng đứng dậy làm ra vẻ muốn đi.

"Chờ một chút, Nam Khang Bạch Khởi là gì?" Từ Chính Hi không giải thích được, "Sáng nay nghe thấy Ngọc Dĩnh với mấy cô gái nói chuyện, là lớp bên cạnh có người vẽ tranh châm biếm hả?"

"Cậu nói Tần Tần hả, không phải, gần đây cô ấy cũng không hay vẽ nữa." Ngả Đồng lắc lắc tay," Nam Khang Bạch Khởi à hàng xóm lớp ta, Trương Nam Khang và Trương Bạch Khởi đó."

"À, hai người bọn họ hả, cũng không phải chưa thấy quá, có cái gì hay ho hả?"

Đau buồn nhìn Từ Chính Hi cái gì cũng không biết, Ngả Đồng ngay tức khắc móc điện thoại di động ra, ngồi xuống bên cạnh," Này, cậu không biết hả! Tớ cho cậu xem một chút, này xem đi!"

"'Em đợi anh đến năm 35 tuổi', đây là cái gì hả?" Từ Chính Hi hỏi. (Bài này hay lắm)

"Ai nha, cậu xem tiếp đi! Xem xong sẽ biết." Ngả Đồng rốt ruột nói với Từ Chính Hi.

Ngả Đồng đẩy Từ Chính Hi, hai người lẳng lặng xem, mỗi chữ mỗi câu, Từ Chính Hi vẫn không hiểu, đó là rung động không hiểu nổi, thương cảm không hiểu nổi, có một chút gì đó khôn xiết. Ngả Đồng lau nước mắt lưu lại khóe mắt, xì xì mũi, quay sang Từ Chính Hi nói,"Xem đi, tại cậu đó, cũng vì cùng xem cái này với cậu, mà tớ chưa kịp đi nhìn Nam Khang Bạch Khởi đâu!"

"Hai người này có quan hệ gì hả! Không phải Nam Khang và Bạch Khởi l một người hả?." Từ Chính Hi giễu cợt Ngả Đồng ngu ngốc.

"Cậu đúng là không hiểu cái gì! Kỳ thực Nam Khang và Bạch Khởi là một người, Nam Khang Bạch Khởi không đợi kịp đợi người anh ta yêu, cho nên ông trời mới lấy họ Trương chia hai tên kia ra thành Nam Khang và Bạch Khởi, rồi để cho hai người bọn họ yêu nhau! Có hiểu không hả!"

"À, thì ra là vậy, đây là các cô tự sướng với nhau hả!" Từ Chính Hi rốt cuộc hiểu rõ, Ngả Đồng kích động như vậy nguyên nhân là cái này, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng của cô nàng lúc khái giảng, nhớ đến lúc Ngả Đồng còn học trung học,"Tớ nghĩ cậu lên cao trung thì hứng thú với BL và đam mỹ không còn, không ngờ.!"

Từ Chính Hi vừa nói vừa lắc điện thoại di động trong tay, da vẻ dạy bảo Ngả Đồng.

"Không ngờ, không ngờ cái gì hả!" Một tay Ngả Đồng lấy điện thoại di động đoạt lại, quay sang Từ Chính Hi coi thường, nói,"Tớ thích như vậy thì sao! Tớ không cần thay đổi gì hết, chỉ là tớ không giống mọi người thôi!." (Hủ nữ đó các chế)

"Ngả tiểu thư này, cuộc sống của cậu cũng thật ly kỳ hấp dẫn! Xem ra thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời mà! Hủ nữ!"

"Hủ nữ thì làm sao! Tớ tự hào là hủ nữ, tớ ủng hộ cộng đồng LGBT!" Cứ nói đến sự nghiệp làm hủ nữ của mình là Ngả Đồng lại vô cùng tự hào.

Nhìn dáng vẻ của Ngả Đồng, Từ Chính Hi thở dài nói,"Không phải, không thể nói giang sơn dễ đổi đơn giản như vậy. Cậu đó, phải là chó không sửa được bản tính thích ăn phân!"

"Cậu!" Ngả Đồng làm ra vẻ sẽ đánh Từ Chính Hi, Đào Dã vừa vặn đi vào, vội vàng nắm được cổ tay Ngả Đồng nói,"Có chuyện gì thì ngồi xuống thương lượng một chút, hà tất phải đánh đấm thế này, đúng không? Tớ vừa hai cậu nói đến ăn, ăn cái gì cơ, muốn ăn cái gì? Tan học gọi tớ cùng đi ăn với nhé!" (Haaa ha ha... Ăn shit đấy Dã Dã ạ... cho cậu ăn hết đó)

Nghe được Đào Dã không đầu không đuôi nói, Ngả Đồng bật cười Từ Chính Hi đầu tiên là cố kìm chế, nhìn Ngả Đồng cười như phát dại, cuối cùng cùng với Ngả Đồng cười ha hả hả hả, Đào Dã nhìn bọn họ không hiểu vì sao, quay đầu nhìn thấy thầy giáo đi vào, vội vàng ngồi vào chỗ, nhưng hai người ngồi sau cậu ta vẫn còn không ngừng cười.

"Chuyện gì vui mà cười như vậy hả, Từ Chính Hi, Ngả Đồng, hai cô cậu đứng dậy giải thích cho tôi." Thầy giáo tiếng Anh đứng ở trên bục giảng, đập sách xuống bàn, giọng nói vô cùng bực tức. Từ Chính Hi cảm thấy bầu không khí bất thường, vội vàng ngậm miệng, cúi đầu, chỉ dám lén nhìn sắc mặt của thầy giáo tiếng Anh.

Nhưng mà ̣ Ngả Đồng bên cạnh, không nhìn được cười, đúng như lời của thầy giáo mà kể chuyện,"Đào Dã, ha ha ha, Đào Dã nói cậu ta muốn ăn phân! Ha ha ha ha!"

Đào Dã nghe xong cũng nóng nảy,"Tớ không có! Tớ chưa hề nói!" Nói xong ánh mắt còn len lén liếc nhìn Cố Tuyết.

Bạn học cả lớp vang lên một trận cười lớn, trên mặt của Đào Dã viết đầy chứ cuống cuồng, Từ Chính Hi kéo cánh tay của Ngả Đồng, cô nàng cũng mặc kệ không để ý, Ngả Đồng vẫn đang cười nghiêng cười ngả, nhưng mà ̣ thầy giáo tiếng Anh trên bục giảng sắc mặt u ám thay đổi liên tục, mím môi, không nói được một lời, đây là yên ổn trước bão táp, Từ Chính Hi cho là như vậy.

Quả nhiên, mười giây trầm mặc, thầy giáo tiếng Anh từ lúc khai giảng đến giờ đây là lần đâu tiên thấy thầy tức giận đến vậy,"Ngả Đồng! Đào Dã! Hai cô cậu cút ra ngoài cho tôi! Đứng ngoài hành lang, cả tiết học không được xuất hiện trước mặt tôi!"


Tiếng rống rung trời rốt cuộc làm cho Ngả Đồng ngậm miệng, lúc này cô nàng mới ý thức được bản thân đã gây họa. Áy náy nhìn Đào Dã, Đào Dã vô cùng vô tội nhìn thầy giáo tiếng Anh, mắt to chớp long lanh nước, nhìn như con cún con. Nhưng thầy giáo tiếng Anh cũng không để mình bị trúng kế. Trừng mắt nhìn hai người này, ánh mắt cương quyết.

Ngoài dự đoán của mọi người, Cố Tuyết đứng lên,"Thầy Hoàng, không phải thầy bảo cuối tiết học sẽ cùng cả lớp chơi trò chơi hay sao? Các bạn đang rất mong chờ đó!"

Nghe lớp trưởng nói như vậy, thầy giáo tiếng Anh rốt cục cũng bớt bực bội một chút, cũng cảm giác mình có chút thất thố, nếu lớp trưởng cho mình một cái thang, thì mình cũng không thể không đi nhảy xuống được, sao không đoàng hoàng mà trèo xuống,"Được rồi, được rồi, hai cô cậu ngồi xuống, các em mở sách ra,.. trang........."

Thực sự là một tiết học khủng khiếp, Đào Dã cũng không ồn ào như mọi khi, hết tiết vẫn giận dỗi, cũng không đi chơi bóng rổ, Từ Chính Hi gọi cậu ta, cậu ta cũng không trả lời, một mình nằm trên bàn, dùng đồng phục mùa đông che đầu mình. Thoạt nhìn như đang ngủ, nhưng Từ Chính Hi biết, khẳng định cậu ta không ngủ!

Ngả Đồng hưng phấn từ lớp bên cạnh trở về ôm cổ Từ Chính Hi, khuôn mặt hạnh phúc,"Ai nha, Nam Khang Bạch Khởi quá là đáng yêu! Cậu không nhìn thấy, hai người bọn gian tình mập mờ! ! ! ! Nhất định là ông trời ban ơn rồi! Đối với hủ nữ chúng tớ đây chính là ban ơn.! Đây là giấc mơ đẹp của Nam Khang tiếp diễn đó! Thật quá tốt, hay quá, quá tài tình!"

***************************************

[Nói qua về chuyện Nam Khang Bạch Khởi, Đây là 1 câu chuyện có thật do chính tác giả kể về những ngày tháng khi anh ở bên người yêu - 1 người đàn ông.

Nam Khang ( 26/5/1980-9/3/2008) là một nhà văn trẻ.

Năm 1999, anh và người yêu mình quen nhau.

Năm 2006, người yêu anh bỏ anh, đi cưới vợ.

Khi ấy anh viết tùy bút " Em sẽ đợi anh đến năm 35 tuổi" .

Ngoài ra còn có "Phù sinh lục ký" gồm 6 mục, nói về quãng thời gian 2 người bên nhau.

Nhưng đến năm 2008 thì anh không chịu nổi đau đớn, nên đã tự vẫn dưới sông Tương nên cộng đồng mạng đã sáng tác bài hát cùng tên với tùy bút "em đợi anh đến năm 35 tuổi " có nhắc đến việc anh gieo mình xuống sông, người kia thì hạnh phúc bên vợ.

Toàn bộ câu chuyện đều phủ 1 màu u ám nhưng vẫn có đâu đó khát vọng của anh về tình yêu về cuộc sống.

[Không nên tìm đọc nhé.. nó đại loại là không vui vẻ gì đâu.]

***************************************

Từ Chính Hi thấy Ngả Đồng như bị trúng tà, thật sự là không đành lòng nhìn,"Làm sao tớ nhớ rõ là lớp bên cạnh có hai người rất giống nhau, công nhận thì cũng trắng trẻo một chút, nhưng làm gì đến lỗi mà cậu lại thích đến vậy hả? Không phải cậu chỉ mê trai đẹp thôi hay sao? EM, GÁI, HỦ, NỮ.!" Bốn chữ cuối nhấn mạnh.

Vẻ mặt thành thật của Ngả Đồng nhìn Từ Chính Hi, không thể tin tưởng được," Chính Hi, cho tới bây giờ tớ không nghĩ cậu lại nghĩ tớ như vậy! Quá nông cạn!"

Câu này nói ra, Từ Chính Hi chưa thể nghĩ ra câu trả lời, nhưng nhìn khuôn mặt buồn bực của Ngả Đồng, lại có chút ngượng ngùng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Đào Dã nghe thấy được động tĩnh sau lưng, lặng lẽ vén góc áo lên, hé ra một khe nhỏ, lộ ra đôi mắt, len lén hai người nhìn phía sau.

" Chính Hi, tớ nói với cậu này. Hủ nữ đó, cũng không phải chỉ thích vẻ đẹp bên ngoài. Cậu không nên bị mấy lời trên mạng lừa gạt. Chúng tớ là tôn sùng cái đẹp chính là tình yêu đích thực, giới tính không quan trọng, có đẹp hay không cũng không có vấn đề gì, chỉ cần thật lòng yêu nhau, những điều còn lại không hề quan trọng. Cậu nói đúng không, Chính Hi."

Ngả Đồng ngày thường tinh nghịch, hôm nay trang nghiêm nói mấy câu này.

Không chỉ có Từ Chính Hi, ngay cả Đào Dã đều cảm thấy kinh ngạc, vén đồng phục học sinh nhìn Ngả Đồng vỗ tay 'bốp bốp bốp'," Ngả Đồng cậu quả nhiên là một cô gái hiếm thấy! Chẳng trách nhiều người thích cậu như vậy!"

Ngả Đồng hưởng thụ tiếng vỗ tay của Đào Dã, ra vẻ rất oách nhắm mắt lại ảo tưởng cảnh tượng tiếng vỗ tay như sấm, nhưng mà Từ Chính Hi không để cho cô nàng thỏa mãn quá mười giây, trực tiếp một lời nói toạc ra bí mật,"Nói thật dễ nghe, không phải mỗi ngày đều ham hố mê mẩn trai đẹp hay sao.!"

"Phụt!" Đào Dã nghe xong đều không nín được cười cười, Ngả Đồng dĩ nhiên là mở mắt, trợn trừng nhìn Từ Chính Hi, véo lỗ tai của cậu,"Cậu còn dám nói tớ hả! Nếu không vì cậu, tôi đến mức bị thầy giáo phê bình hay sao?"

"Đúng vậy! Nếu không có Cố Tuyết, tớ và Ngả Đồng đã có thể đã có thể gặp họa rồi!" Đào Dã phụ họa nói.

Từ Chính Hi nghe xong không vui," Cố Tuyết, Cố Tuyết cậu chỉ biết Cố Tuyết!" Nói không tự chủ được âm lượng. Đào Dã sợ đến mức thiếu chút nữa nhào qua người Từ Chính Hi, nhanh che cái miệng của cậu lại.

"Được rồi, được rồi, tớ sai rồi được không? Cậu nhỏ giọng một chút!" Thấy Từ Chính Hi bình tĩnh lại, Đào Dã mới buông lỏng tay.

" Suýt chút nữa làm ngạt chết tôi! Đào Dã, có phải cậu muốn giết người tài giỏi bịt đầu mối hay không hả?" Từ Chính Hi oán giận nói.

"Cậu có cái gì tài giỏi hả?"

Thấy hai người chuẩn bị cãi vã Ngả Đồng vội vàng tách hai người bọn họ ra," OK OK, chuyện này bỏ qua đi! Chúng ta thảo luận một chút một lát nữa tan học đi đâu chơi được không.!"

Nghe Ngả Đồng nói xong Từ Chính Hi mặt lộ vẻ khó xử,"Gần đây ba mẹ tớ quản nghiêm lắm, tan học phải về nhà ngay, không thể đi......" Từ Chính Hi không có nói ra, là bởi vì thứ bảy về nhà quá muộn bị ba cấm túc, nhưng vẫn không tự chủ được nhìn Đào Dã một cái.

Đào Dã 'thần kinh thô' cũng không hề phát hiện ra, trái lại trên mặt lộ ra có chút hả hê,"Vậy là số cậu không may rồi, ~ bây giờ tớ là đội phó đội bóng rổ nha! Không đến xem tớ tập bóng là tổn thất của cậu đó.!"

"Cậu làm đội phó đội bóng rỗ?" Từ Chính Hi tỏ vẻ rất kinh ngạc," Cậu mới lớp mười thôi mà!"

"Thì đội phó chính là chọn người học lớp mười mà! Đội trưởng là người lớp mười một, lớp mười hai làm gì có thời gian mà quản lý, đồ đần!" Nói xong gõ một cái lên đầu Từ Chính Hi.

Trên mặt của Từ Chính Hi lộ ra vẻ mất mát, nói với Đào Dã,"À,...... Cũng tốt..... Chúc mừng cậu!"

Mặt Đào Dã dương dương đắc ý,"Xì, cậu không biết tớ là ai hả!"

Ba người cười đùa một trận, khi đó cười cười ầm ĩ vui vẻ, vì chút chuyện nhỏ đùa bỡn của ba người, chẳng ai nghĩ tới, vừa mới mấy tháng trôi qua đã có quá nhiều chuyện thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro