Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, em đừng nói nữa." Người nọ đi tới bên người Từ Chính Hi, khoác lên vai cậu một chiếc áo choàng lớn,"Đừng để bị lạnh, lát nữa phải đến công ty."

"Không được, em phải nói!" Từ Chính Hi làm nũng nói.

"Nhưng anh đều biết, anh đều biết mà." Người nọ (MrX đó), đi sau Từ Chính Hi, vỗ nhẹ lưng cậu ta,"Đừng nói, đừng nói." Giọng càng ngày càng chậm, càng ngày càng nhẹ, mang theo một tia khổ sở, và một chút ưu sầu.

Từ Chính Hi cắn chặc môi, trong hốc mắt dường như đã rơi lệ. Ngoài cửa sổ tuyết còn đang thổi, trên mặt của Từ Chính Hi tràn ngập vẻ quật cường, giống như là đang đánh cuộc, nhất định phải nói ra, dáng vẻ bứt rứt, vừa giống như làm nũng, vừa giống như cố chấp.

"Em mặc kệ, em phải nói! A!" Từ Chính Hi đang nói, người nọ cúi đầu liền hôn lên xương quai xanh cậu ta, vừa khẽ hôn, vừa dùng đầu lưỡi trơn bóng trượt xuống liếm láp, nói với Từ Chính Hi," Mỗi lần nhìn vẻ mặt của em như thế này, anh chịu không được." Nói xong liền đem người Từ Chính Hi đã bắt đầu tê liệt bế lên, đi tới bên giường ném một cái lên đó, "Em không đến công ty, vậy lát nữa dậy cũng được!"

Người nọ đem Từ Chính Hi đè xuống giường, áo choàng phanh ra, lộ ra vai Từ Chính Hi, cái này so với không mặc gì cả càng làm cho huyết mạch người nọ trướng lên như muốn vỡ ra. Người nọ khom lưng kế tiếp hôn lên trên vai Từ Chính Hi, thuận theo đường cong cơ thể đi xuống từng chút từng chút một, đầu lưỡi dừng lại trên đầu vú cứng rắn đánh vòng một cái, nướt bọt ướt át từ đầu lưỡi truyền đến trên đầu vú, một hơi thở gầm gừ lành lạnh làm cho núm vú càng săn lại, người nọ lại tiếp tực hà hơi nóng, một giọt nước ấm nhỏ từ trên núm vú tỏa ra, quá đột ngột thân thể Từ Chính Hi không kịp đề phòng nhịn không được run rẩy, người nọ thuận tiện dùng răng cắn núm vú, nhẹ nhàng, mềm mỏng, nhưng đột nhiên xuất hiện vật cứng rắn chạm vào núm vú mềm mại, Từ Chính Hi răng cắn môi có gắng nhịn mà"A~" lên một tiếng.

Nhìn da thịt Từ Chính Hi nổi lên màu phấn hồng, thân thể so với vừa rồi càng thêm tê liệt, người nọ thừa thắng xông lên, liên tiếp hôn, đi tới địa phương yếu ớt, mở miệng ra ngậm lấy. Từ Chính Hi giật mình một cái, chật vật ngẩng đầu lên,"Đừng, bẩn lắm.!"

Trong thanh âm mang theo thèm muốn, lcó chút làm nũng, mà nói như cự tuyệt. Vừa nói còn đưa tay muốn đẩy người nọ ra, nhưng người nằm trên như đang ăn sống nuốt tươi cậu, đem toàn bộ nơi yếu ớt của Từ Chính Hi bao vây trong miệng, đầu lưỡi đánh vòng qua một lượt, hàm răng và đầu lưỡi đang bao vây nơi đó của Từ Chính Hi, cảm giác sảng khoái lại kích thích xâm nhập đại não Từ Chính Hi, làm cho cậu ta không tự chủ được vặn vẹo cơ thể cong lên.

Người nọ thấy thế, tiến lên trước hôn sâu Từ Chính Hi, phòng trong lại hiện lên cảnh xuân tình, cảnh tượng đẹp vô cùng. Tiếng rên rỉ cùng với âm thanh va chạm vào nhau, ở dưới ánh đèn mờ mờ vàng tràn đầy sắc dục. Ngoài cửa sổ tuyết còn đang rơi xuống, bên trong song cửa cũng có một trận mây mưa tình ái.

Một trận ân ái điên cuồng, Từ Chính Hi mệt mỏi, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, hô hấp đều đều mang theo lồng ngực phập phòng, nhưng lông mày hơi nheo lại gối lên tay người nọ.

Người nọ đưa tay xoa xao, vùng lông mày của Từ Chính Hi mới dần dần giãn ra.

Anh biết, có lẽ Từ Chính Hi lại nhớ lại chuyện gì, nhớ lại đoạn kỷ niệm đen tối không muốn nghĩ đến.

............

Năm 2007 trôi qua rất nhanh, Đào Dã làm đội phó đội bóng rỗ nên sau khi tan học cũng đều bận rộn, Từ Chính Hi chỉ có thể luôn luôn cùng với Ngả Đồng về nhà, không biết vì sao lại có cảm giác mất mát. Cuộc sống về sau Từ Chính Hi thường xuyên dùng một đoạn văn như thế này để hình dung lúc đó,"Thật giống như uống một ngụm Coca lạnh buốt, giống như sau một cơn mưa dào, cuối chân trời thường xuất hiện cầu vồng, sau đó mới hiểu được, loại cảm giác này chính là, rung động."

Không sai, đoạn thời gian đó, Từ Chính Hi vui vẻ cùng với Đào Dã một người bàn trước một người bàn sau, vui vẻ lúc Đào Dã dạy mình đàn ghi-ta. Bình thường cùng nhau chơi PSP...... Sau khi tan học Đào Dã liền đi luyện bóng rổ, Từ Chính Hi thỉnh thoảng sẽ cùng Ngả Đồng cùng đi nhìn cậu luyện tập, sau đó đưa khăn lau và nước lạnh cho cậu, thứ bảy là lúc ba người cùng nhau học lớp bổ túc, sau khi tan lớp Đào Dã sẽ hẹn Từ Chính Hi đến một nơi cách nhà cậu không xa cùng học ghi-ta.

Từ Chính Hi còn nhớ rõ lần đầu tiên Đào Dã cầm theo đàn ghi-ta tới nhà tìm cậu ta, đến cả mấy mẹ mìn lửa đảo ngoài đường cũng bị cậu ta làm cho lạnh run cầm cập. Đào Dã kéo tay của Từ Chính Hi chạy như điên, cũng không để ý Từ Chính Hi ở sau lưng cậu ta không ngừng trách mắng,"Lạnh quá, lạnh quá! Đào Dã, tớ phải về nhà!"

"Ai nha, cậu không phải bạn gái tớ, sao mà nhõng nhẽo thế nhỉ! Đi đi đi, đi theo tớ! Đào ca sẽ không chỉnh cậu đâu!" Đào Dã cũng không quay đầu lại chỉ cắm đầu đi về phía trước, ỷ vào sức lực bản thân khỏe hơn so với Từ Chính Hi, làm cho Từ Chính Hi không thể nào phản kháng.

Hay cũng có thể là, thực tế Từ Chính Hi cũng không thực sự muốn phản kháng, vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng Đào Dã, ánh mắt nhìn vào cánh tay đang bị đào dã nắm, lại hiện lên trong đầu một ý nghĩ,"Nếu không mang theo gang tay thì tốt biết bao." Từ Chính Hi vội vàng lắc đầu, nghĩ thầm: Đào Dã cũng không phải con gái, mình cũng không phải, sao mình lại có ý nghĩ kỳ quái thế nhỉ.

Cũng không phải lần đầu tiên Từ Chính Hi có ý nghĩ như vậy, thế nhưng gần đây ý nghĩ đó ngày càng nhiều, có lúc là mong muốn sát lại gần hơn, có lúc là khát khao khuôn mặt tươi cười của cậu ta. Mà tất cả cái này, nguyên nhân đều là từ mấy viên kẹo cậu ta cho.

Đào Dã cứ theo lẽ thường sau khi tan học chuẩn bị đi luyện bóng, bởi vì đầu xuân, phần lớn các học sinh sau khi tan học đều tự mình chơi đùa. Ngả Đồng vì muốn cùng các chị em hủ nữ lớp khác tự sướng một chút, cho nên mỗi ngày Từ Chính Hi đều ở phòng học chờ cô bé một lát.

Hôm nay một mình Từ Chính Hi đang ở trong phòng học thu dọn đồ đạc, Đào Dã ôm bóng rổ từ sau cửa đi vào phát Từ Chính Hi một cái bắt chuyện,"Này, Chính Hi!"

Từ Chính Hi ngẩng đầu,"Ừ?"

"Tớ đi chơi bóng trước nhé!" Đào Dã nói.

"Ừm." Từ Chính Hi trả lời.

Đi không quá hai bước Đào Dã sờ sờ túi quanh người, xoay người đi trở về trước mặt Từ Chính Hi, móc ra thứ gì đó trong túi,"Này, kẹo này cho cậu."

Từ Chính Hi nhìn kẹo Alpenliebe trên bàn, mỗi cái đều đóng gói riêng biệt, đủ loại màu sắc, vô cùng đẹp, nhớ tới mấy ngày hôm trước xem TV diễn viên biểu diễn tuyệt kỹ ăn kẹo, nghĩ đến Đào Dã thể hiện cho mình xem, lại nhìn Đào Dã đang chuẩn bị rời đi," Đào Dã! Cái này......Ăn như thế nào?"

Đào Dã quay đầu lại nhìn Từ Chính Hi, cười như có như không, đem quả bóng đưa cho Từ Chính Hi,"Cầm lấy." Sau đó lột ra giấy gói kẹo, nhìn Từ Chính Hi cười cười, mà Từ Chính Hi cũng nhìn Đào Dã cười khúc khích.

"Cái kẹo này, ăn như thế này." Đào Dã để viên kẹo vào miệng dùng răng giữ viên kẹo, cúi người xuống.

Từ Chính Hi thấy Đào Dã cách mình càng ngày càng gần, Từ Chính Hi cũng đổi sắc mặt, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, ngón tay cũng siết chặt quả bóng rổ trong tay, hồi hoppj căng thẳng.

Đào Dã thấy Từ Chính Hi đổi sắc mặt, trong lòng một trận tức cười, nhưng vẫn tiếp tục cúi xuống, cách càng ngày càng gần Từ Chính Hi, suýt chút nữa thì mũi chạm mũi. Từ Chính Hi cũng không tự chủ được rướn cổ lên phía trước, Đào Dã thấy thế càng tức cười hơn, nghĩ Từ Chính Hi vô cùng đáng yêu, rất dễ lừa gạt, vừa nhìn cũng biết là chưa từng yêu ai bao giờ.

Đào Dã không tiếp tục đùa bỡn Từ Chính Hi nữa, thẳng lưng lên, đem toàn bộ kẹo ngậm vào trong miệng, đưa tay với quả bóng rổ trên tay Từ Chính Hi vẫn còn ngây người ra, một tay cầm bóng, một tay xoa xoa đầu Từ Chính Hi,"Ya! Tớ đi nha!"

Nói xong câu đó, Đào Dã rời đi cũng không quay đầu lại. Ngả Đồng mới từ lớp bên cạnh trở về, ở phía sau cửa thấy hết tất cả. Trên mặt Đào Dã hiện lên vẻ bất cần đời, trên mặt Từ Chính Hi hiên lên vẻ hoảng loạn giống như nai con đi lạc, cô nàng nhanh chóng thu lại ánh mắt. Rõ ràng trong ngày thường là hủ nữ ship điên cuồng, bây giờ lại chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn một chút xíu.

Ngả Đồng biết, cô nàng vẫn giấu ở đáy lòng bí mật nhỏ, từ lúc hơn một tháng trước đây, cô nàng đã bắt đầu nghĩ Từ Chính Hi có cảm tình không bình thường với Đào Dã, mỗi ngày đều muốn mình cùng cậu ta đi xem Đào Dã luyện bóng rổ không nói, khi đi học còn nhìn bóng lưng của Đào Dã rồi đờ ra. Khả năng bản thân Từ Chính Hi không biết điều đó, thế nhưng Ngả Đồng đều có thể nhìn ra, nhưng cũng vì cam kết trước đây của hai người, cô nàng cũng không nhắc đến nữa. Cái cam kết ngu ngốc.

Ở phía sau cửa chỉnh sửa lại một chút tâm tình của mình, nhìn Đào Dã rời đi còn quay lại cười với Từ Chính Hi, Ngả Đồng thở dài thật sâu, than mình không được không chịu thua kém, can thán răng Từ Chính Hi mà ở trong lòng mình thì nhất định sẽ đi về đúng tính hướng, làm thế nào đây. Vẫn là quyết định im lặng cùng với cậu ta không nói gì.

Từ Chính Hi còn say sưa ăn kẹo ngọt, Ngả Đồng từ cửa sau đã đi tới, cố ý kêu lên,"Ôi trời ơi, ngọt người chết rồi."

Hiếm thấy Từ Chính Hi không phản bác, trên mặt lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào,"Hì hì, cậu muốn ăn không?"

Thấy thế, lòng của Ngả Đồng lại đau một chút, nhưng vẫn nỗ lực làm bộ đang nhạo báng bộ dạng của cậu ta, vững vàng nói,"Tớ không ăn, đi thôi, về nhà thôi."

Nói xong vỗ vỗ lưng Từ Chính Hi, sau đó đi tới bên cạnh chỗ ngồi của mình, cầm lấy cặp sách giống như của Từ Chính Hi rời phòng học.

Sau đó vài ngày, Từ Chính Hi cũng bình thường trở lại, có đôi khi đọc tiểu thuyết võ hiệp lại nghĩ đến cảnh tượng Đào Dã, còn có một lần cùng các bạn kể chuyện, lại còn nhịn không được tự sướng đủ các kiểu. (Tự sướng ở đây là kiểu ATSM ý.. không phải cái kia.. )

"Chàng ấy vụt đến, toàn bộ bản thân tớ cùng chàng ấy nhìn thoáng qua nhau. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, một tia sáng xuất hiện, chàng ấy giết sạch bọn họ.!" Từ Chính Hi nói sinh động như thật cho Ngọc Dĩnh nghe, còn không quên động tác chém giết trên tay, Đại Vượng nghe tiếng liền đi tới.

Đang ngồi bên cạnh Ngả Đồng vừa ăn đồ ăn vặt, vừa hết sức chăm chú nhìn truyện manga trên tay. Từ Chính Hi đẩy cô nàng một cái,"Tớ thấy cậu rất thích hợp làm nữ hiệp kia, cậu biết không?"

Ngả Đồng cũng không có nghe Từ Chính Hi gợi ý cái gì, nhưng vẫn làm bộ đặc biệt hứng thú hỏi một câu,"Thật không?"

"Nàng ta chỉ cần bắn 'chiu' một cái, rất cừ luôn!" Từ Chính Hi kích động giải thích.

Lời này làm cho Ngả Đồng hứng thú, liền vội vàng hỏi,"Có thật không?"

Nhưng mà Từ Chính Hi cũng không để ý tới cô nàng, xem bộ dáng là muốn nói tiếp, Đại Vượng lại cắt ngang lời,"Cậu thích tiểu thuyết võ hiệp như thế, vì sao không tự mình viết một quyển đi?"

Ngả Đồng vội vàng nói, nhân tiện còn đập ầm một cái quyển truyện xuống mặt bàn,"Đúng vậy! Cậu đem lớp chúng ta viết hết thành truyện của cậu, viết thật hay vào!"

Học Phách nghe thấy vậy chạy đến ngay thẳng mà đùa một câu,"Tớ nhất định là nam chính đẹp trai nhất!"

Ngả Đồng nghe xong không vui, giễu cợt nói,"Cậu thôi đi! Có tôi là nữ chính rồi, đến lượt cậu hay sao? Đúng không, Chính Hi?"

Nhưng mà Từ Chính Hi lại rơi vào trầm tư, vừa nghĩ, vừa nói,"Các cậu làm sao có thể làm nam chính trong lòng tớ được hả? Nam chính của tớ nhất định phải là..... Chàng ấy, mặc một áo lụa màu đen, bên trong là một bộ y phục trắng........."

[Đoạn sau là lời kể của Hi Hi, là thời cổ trang, nên mình sẽ để ngôn ngữ cổ trang nhé.]

Từ Chính Hi tưởng tượng trong lòng, Đào Dã mặc quần áo cổ trang, hai mai tóc dài bên thái dương rũ xuống, gió nhẹ tung bay, mái tóc dài của Đào Dã đang bay bay, trên mặt Đào Dã lộ ra nụ cười mỉm.

Chàng là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, là Thiếu trang chủ sơn trang đệ nhất thiên hạ, cùng cậu là hảo huynh đệ đang hành tẩu giang hồ. Hai người mỗi ngày cùng nhau luyện kiếm, uống rượu chơi cờ, trò chuyện về thiên hạ. Mỗi người một ngựa, kiếm dài đi đến tận trân trời góc bể. Ai cũng có thể tưởng tượng được, ngày thường cướp nghèo cứu giàu nên bị quân thần để mắt tới, sơn trang đệ nhất thiên hạ danh tiếng tài phú khiến cho quân thần tức giận, hoàng đế để đạt được thứ mình muốn, lại có thể phái trọng binh mai phục sơn trang đệ nhất thiên hạ. Vì muốn che chở gia quyến an toàn rời đi, Đào Dã một mình cầm kiếm đấu mấy người, đánh không ngừng nghỉ.

Hảo huynh đệ Từ Chính Hi nghe được người báo tin, mang theo các huynh đệ trên giang hồ cùng chung chí hướng, phá vòng vây, thề sống chết phải cứu Thiếu trang chủ sơn trang đệ nhất thiên hạ, bảo vệ tôn nghiêm giang hồ. Song phương tuy rằng đều tổn thất nghêm trọng, Thiếu trang chủ Đào Dã thấy Từ Chính Hi đến cứu mặc cho thân thể đang bị trọng thương, nhưng vẫn cố gắng chiến đấu cùng với Từ Chính Hi.

Vốn là dự định chỉ cần gia quyến bình an rút lui khỏi đó, Đào Dã cũng định tạm rút quân sau đó tính tiếp, nhưng nhìn lại các huynh đệ của mình đến giải cứu, khí phách của chàng lại tăng lên bội phần. Đánh qua đánh lại một hồi, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, rốt cuộc tạo thành tư thế lưng tựa lưng khí phách vô địch.

Nhưng mà thời gian dài chiến đấu làm cho Đào Dã mệt mỏi mất sức, Từ Chính Hi dựa vào sức lực còn lại không nhiều lắm đưa tay truyền nội lực và chân khí cho Đào Dã. Cứ như vậy, chiến cuộc lâm vào thế vô cùng căng thẳng. Nhưng ai có thể tưởng được, trong đám huynh đệ có kẻ phản phúc, thừa dịp Từ Chính Hi và Đào Dã kề vai chiến đấu không lo được cho bản thân mình, một bước tiến về phía trước bay qua đám người, đâm kiếm đến bên sườn của Đào Dã.

Từ Chính Hi phát hiện bất thường, quay đầu nhìn lại đầu kiếm cách Đào Dã không còn xa, dưới tình thế cấp bách Từ Chính Hi cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy Đào Dã ra, dùng ngực mình chặn kiếm. Người nọ vốn là sát thủ, trên đầu kiếm tẩm độc, nhưng lại không nghĩ rằng một kiếm này đâm chúng Từ Chính Hi, vội vàng cũng không thể thu kiếm về được, kết quả không ngoài dự liệu thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Từ Chính Hi.

Khi hắn hoảng loạn, Đào Dã quay đầu lại phát hiện một màn này, ngực Từ Chính Hi chảy máu tươi kích thích Đào Dã, rống to một tiếng, Đào Dã dùng nội lực đem tất cả người chung quanh đánh hôn mê, bao gồm cả tên sát thử đã đâm Từ Chính Hi đệ đệ.

Đào Dã cầm thanh kiếm, lê thân thể mệt mỏi đi đến bên cạnh người nọ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận vô cùng. Nhưng Đào Dã đi không quá hai bước đã bị Từ Chính Hi dùng nội lực ngăn lại, Đào Dã vội vàng đi tới bên cạnh hắn, đem Từ Chính Hi ôm vào trong lòng.

Từ Chính Hi dùng sức lực cuối cùng giải thích chân tướng cho Đào Dã. Cậu chính là con trai huynh đệ phụ thân của Đào Dã, chính phụ thân Đào Dã đã giết chết cha cậu, vốn hai huynh đệ nhà họ Từ muốn tiếp cận Đào Dã rồi sẽ cho lão trang chủ nếm trải cảnh mất đi người thân, kết quả chưa hoàn thành tâm nguyện thì lão trang chủ tẩu hỏa nhập ma qua đời. Hai huynh đệ thương lượng một phen, quyết định khiến cho Đào Dã thay cha chuộc tội, để cho hắn ta nếm trải bị huynh đệ bản thân tín nhiệm nhất hãm hại, loại đau khổ này sẽ làm cho Đào Dã xuống âm phủ rồi vẫn sẽ chịu dày vò.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Từ Chính Hi lại không nghĩ đến việc bản thân coi Đào Dã như anh em ruột, từ lâu đã quên mục đích ban đầu. Sau khi đệ đề của mình biết, liền thừa dịp lúc nhiễu loạn ra tay giết Đào Dã. Từ Chính Hi tương kế tựu kế, chỉ muốn mang theo nhiều người một chút để cứu viện cho Đào Dã, vậy là để cho đệ đệ mình theo, không ngờ.......

Nói đến đây, Từ Chính Hi chỉ thở dài một tiếng, cậu ta thỉnh cầu Đào Dã giúp hắn chăm sóc đệ đệ hắn, cụng dặn Đào Dã phải sống thật tốt thay cho phần cậu. Lúc đầu Đào Dã không đồng ý, nhưng mà Từ Chính Hi dùng chết không nhắm mắt uy hiếp, Đào Dã cũng chỉ biết nhận lời. Nghe được Đào Dã trả lời, trên mặt Từ Chính Hi mang theo nụ cười rời xa thế thái nhân tình. Ôm thi thể Từ Chính Hi, Đào Dã đau khổ, ngửa mặt lên trời gầm thét.

[Câu chuyện kết thúc và cốt truyện vô cùng củ chuối..]

Nghe thế, mấy đứa bạn ngồi bên cạnh có chút bất mãn, đồng thanh nói,"Vậy bọn tớ thì sao? Chúng tớ làm gì đây?"

Từ Chính Hi trộm cười,"Các cậu hả! Chính là người tị nạn được chúng ta tiếp tế, giúp đánh lại cường hào ác bá, ha ha!"

Mấy đứa bạn nghe xong rõ ràng rất mất hứng, gạt Từ Chính Hi qua một bên. Học Phách Sảng càng biểu lộ ra bất mãn rõ ràng,"Quá nhàm chán, còn không bằng tớ đọc Harry Potter!" Nói xong liền cầm quyển Harry Potter trên bàn đọc.

Từ Chính Hi mắt thấy không giữ được người khác, có chút nóng nảy, cậu ta còn muốn tiếp tục nói. Lúc này, Đào Dã đã chơi bóng rổ về rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Chính Hi,"Cái này rất có cốt truyện, tớ thích! Từ Chính Hi, cậu dựng thành phim đi!" Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!

"Phim?" Từ Chính Hi mặt lộ vẻ khó xử.

"Đúng vậy! Trước đây cậu nói với tớ sau này muốn làm phim, đây không phải kịch bản tốt hay sao?"

"Tớ chỉ nói vui thôi, không có suy nghĩ nghiêm túc đâu."

"Cậu không thử một chút làm sao biết được hả? Đúng không?" Nói xong Đào Dã còn cổ động vài người chung quanh cùng nhau cổ vũ Từ Chính Hi, mọi người cũng đều nói,"Đúng vậy" "Đúng vậy" mà phụ họa theo.

"Cậu xem tất cả mọi người đều muốn giúp đỡ cậu! Hơn nữa, cậu làm phim, tôi đàn ghi-ta giỏi như vậy, sau này có thể viết OST cho cậu! Sao, được không?"

Từ Chính Hi nghe xong lấy tay đẩy Đào Dã một cái, nhưng mà Đào Dã lại cố sức nắm ở vai Từ Chính Hi nói,"Mặc kệ thế nào đi nữa, anh em chúng tôi ủng hộ cậu!"

Tuy rằng trên mặt Từ Chính Hi lộ ra lúng túng, thế nhưng trong lòng lại lặng lẽ mơ hồ gieo mầm móng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro