Chương 6 - The End.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ theo lẽ thường đến giờ giải lao. "Tiểu thời đại" đang ở cuối lớp 'giảng đạo'. Mọi người hay trêu Ngả Đồng giống như vậy, nhưng mà mỗi lần bị gọi như vậy Ngả Đồng đều kịch liệt cự tuyệt 'Danh hiệu' đó. Sau đó tiếp tục lại tiếp tục cười cười ầm ĩ náo nhiệt, cùng các hủ nữ lớp khác tự sướng về Nam Khang và Bạch Khởi.

Từ Chính Hi đang đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, cứ thời gian rảnh là ôm truyện kiếm hiệp Kim Dung không ngừng.

Đào Dã thấy hai người này lâu không ra khỏi phòng học, ắt sẽ bị mốc meo, suy nghĩ một lúc nhất định phải lôi kéo bọn họ đi ra ngoài hít thở không khí. Nghĩ đến việc đó, ngay lập tức hành động.

Gió mùa xuân tạt vào mặt mang theo hương vị cây cấu xanh tươi, không khí sau cơn mưa nhẹ nhàng khoan khoái từng đợt từng đợt thôi. Đào Dã kéo Từ Chính Hi và Ngả Đồng đến trên hành lang, ép buộc hai người nhất định phải ra hít thở không khí, nói cái gì đó, là nhất định phải tẩy trừ không khí phòng học của bọn họ ra khỏi phổi.

Ngả Đồng và Từ Chính Hi bị bắt đến trên hành lang, cũng không cao hứng như Đào Dã. Chỉ thấy Đào Dã giang hai cánh tay ôm không khí, trong miệng lẩm bẩm,"A! Không khí thật trong lành!"

Từ Chính Hi và Ngả Đồng trao đổi ánh mắt, nhìn Đào Dã liền buồn cười.

Đào Dã cũng mặc kệ hai người kia, tiếp tục dùng mũi hít không khí thật sâu, sau đó từ trong miệng phun ra, giống như mỗi lần phun ra đều mang toàn bộ phổi tẩy trừ sạch sẽ vậy.

Nhìn dáng dấp Đào Dã, Ngả Đồng không nhịn được," Không khí Bắc Kinh chất lượng kém như vậy, còn không bằng ngồi bên trong kia đâu, cậu cứ hít đi, hít xong cũng đen phổi."

"Này, cậu nói cái gì thế hả!" Đào Dã nóng nảy.

"Hừ!" Ngả Đồng không để ý tới cậu ta, cúi xuống đọc manga.

"Không thèm chấp nhặt với cậu!" Nói đến đây, Đào Dã nghiêng đầu ra khỏi hành lang, vừa vặn thấy Cố Tuyết đang từ phía dưới đi qua. Cố Tuyết ngẩng đầu, nhìn lên phía Đào Dã, Đào Dã không cẩn thận liền ngây dại nhìn lại.

Cố Tuyết cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, trên mặt hơi nổi lên nụ cười mỉm.

Đào Dã thấy bộ dáng này của Cố Tuyết, lập tức hưng phấn xoay người lại gắng sức vỗ lưng Từ Chính Hi, vỗ đến Từ Chính Hi đến ho khan," Thấy không thấy không! Cố Tuyết vừa nhìn tớ!"

Từ Chính Hi không ngẩng đầu, cố ý làm bộ không thèm để ý, nhìn tiểu thuyết võ hiệp trả lời,"Không để ý."

Nhưng mà việc này không thể làm cho kích động của Đào Dã bớt đi," Thực mà thật mà! Nhất định Cố Tuyết vừa nhìn tớ!."

"Ảo giác!" Từ Chính Hi tiếp tục không nhìn cậu ta.

Nhưng mà Từ Chính Hi cố ý không nhìn cũng không thể ảnh hưởng đến Đào Dã, Đào Dã vẫn

Chìm đắm trong hạnh phúc,"Tớ mặc kệ, tớ cảm thấy nhất định là Cố Tuyết nhìn tớ. hì hì hì...."

Từ Chính Hi nghe giọng Đào Dã, có chút mất hứng, quay đầu đi nói với cậu ta,"Cậu thực sự thích Cố Tuyết vậy hả?"

Đào Dã không nhìn Từ Chính Hi, vừa ôm không khí ngẩng mặt lên trời hô lớn,"A! Cố Tuyết! Nữ thần của tôi..."

Động tác như vậy làm cho Từ Chính Hi cười nhạt, dùng giọng giễu cợt che dấu nội tâm khó chịu," Nữ thần! ? Tớ thấy mấy cô bạn gái thời trung học của cậu nhất định là bị tâm thần! Đúng không Đồng Đồng?"

Lúc đầu chẳng qua là Ngả Đồng ở một bên xem cuộc chiến, sau đó bị Từ Chính Hi kéo vào cuộc nội chiến, trong lòng dở khóc dở cười, nhưng khi nhìn một chút Từ Chính Hi bày ra gương mặt không mấy tự nhiên, Đào Dã thì như tên trong trại tâm thần, Ngả Đồng cười khúc khích, nói,"Hỏi tớ cái rắm! Trong mắt của tớ hai người các cậu tám lạng nửa cân, như nhau đó!"

Lời này Từ Chính Hi nghe xong mất hứng,"Tớ thì sao hả?"

"Cậu làm sao thì cậu tự biết!!" Ngả Đồng mím môi cười trộm, nhưng cô ấy biết, cô ấy nói câu kia, không chỉ là nói Đào Dã và Từ Chính Hi, mà cũng chính là nói bản thân mình.

Cả trai lẫn gái thì tình yêu thời trung học đều là bệnh tâm thần, cho nên cô nhìn người ta thích người khác, đi theo cậu ta bất luận cậu ta vui vẻ hay buồn, làm bộ chỉ là bạn bè của cậu ta.

Cô rõ ràng một điều, có vài người chỉ có thể làm bạn, không thể miễn cưỡng. Cô cũng hiểu rõ một điều, một ngày nào đó mở miệng, ngay cả làm bạn cũng không thể làm được.

Đúng lúc này, Cố Tuyết vừa vặn đi lên tầng hai, Ngả Đồng thấy, vội vàng ra hiệu cho Đào Dã,"Này, Cố Tuyết! Cố Tuyết qua đâykìa!"

Đào Dã nhìn hướng mấy người cùng Cố Tuyết đi tới, cười ngây ngô, Từ Chính Hi ở một bên cạnh nhìn, nhìn Đào Dã đưa mắt nhìn Cố Tuyết rời đi, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Đào Dã, mà Ngả Đồng cũng ở bên cạnh nhìn, nhìn trên mặt Từ Chính Hi đủ mọi biểu cảm, nhìn dáng vẻ Từ Chính Hi cắn môi bất đắc dĩ.

Đào Dã dường như ôm không khí chưa đủ cảm nhận, quay qua ôm Từ Chính Hi giống như là trong lòng ôm chính là Cố Tuyết, Đào Dã còn dùng đầu cọ đầu Từ Chính Hi, miệng lẩm bẩm,"Cố Tuyết, nữ thần của tôi."

"Buông ra, buông ! ! !" Trong lòng Từ Chính Hi được ôm có chút hài lòng, lại như vật thay thế khổ sở, cười đùa tránh Đào Dã ôm ấp, hướng phòng học chạy vào.

Ngả Đồng nhìn bóng lưng Từ Chính Hi chạy đi, trên mặt tuy rằng cười, trong lòng lại có điểm đau nhức. Mắt thấy tên ngu ngốc Đào Dã muốn nhìn qua mình, Ngả Đồng vội vàng nói,"Tớ đi tìm Chính Hi!" Liền mau mau chạy.

Để lại Đào Dã một mình ở trên hành lang tiếp tục ôm bản thân, lẩm bẩm Cố Tuyết, bạn học đi qua nhìn Đào Dã đều giống như nhìn bệnh nhân tâm thần.

"Chúng ta chơi trò chơi đi!" Đào Dã hưng phấn quay xuống bàn Ngả Đồng đang đọc Manga, Chính Hi đang đọc tiểu thuyết nói.

Lời này làm Từ Chính Hi hứng thú,"Gì hả?"

Thấy Từ Chính Hi hăng hái, Đào Dã đoạt lấy truyện manga trong tay Ngả Đồng, ý bảo cô ấy chú ý nghe,"Dừng lại, chúng ta chơi đoán số, người nào thua, liền quay mặt lại cửa đợi người nào khác giới đi vào phải tỏ tình, thế nào?"

Ngả Đồng nghe xong, nói."Quá nhàm chán! Người nào thua xoay lưng lại, hai người khác giúp người còn lại nhìn. Có người đi vào, người thua xoay lưng lại nói to,'Baby, tôi cũng không tệ lắm phải không ~' thế nào?"

"Được được, tớ đồng ý!" Đào Dã hưng phấn nói.

Từ Chính Hi có điểm không vui,"Các cậu cũng không sợ bản thân thua hả, như vậy coi như chỉnh chính mình hả?"

"Này, cậu thật không hiểu, như vậy mới hứng thú đó! Đúng không, Ngả Đồng!"

Đào Dã tìm đồng minh.

"Tớ không có vấn đề, tớ nghe theo Chính Hi." Ngả Đồng trả lời.

Nhìn hai mắt Đào Dã sáng lên, ngập nước, như một con cún con vô tội đáng yêu, trong lòng Từ Chính Hi có chút không đành lòng, do dự một hồi vẫn là đồng ý, sau khi nghe Đào Dã, hưng phấn cũng tăng lên một chút ít.

Từ Chính Hi có đôi khi cũng muốn biết, tại sao Đào Dã có thể giống như một tên nhóc, mê muội với những trò chơi nhàm chán này, Tuy rằng trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng vẫn đi theo cùng oẳn tù tì.

"Kéo, đá, bao.!"

Đào Dã ngơ ngác nhìn tay phải của mình, lần này ngu rồi, Từ Chính Hi và Ngả Đồng rất ăn ý dều ra bao, bản thân hết lần này tới lần khác ra đá. Muốn trêu đùa người khác, kết quả cuối cùng lại tự mình chịu hậu quả. Đào Dã ảo não dùng tay trái đánh tay phải, thì thầm trong miệng,"Bảo ngươi không được thua cơ mà!"

Từ Chính Hi và Ngả Đồng thấy, trong lòng một trận tức cười. Vốn là không có ý chơi, rồi lại hứng thú điên cuồng, quay sang Đào Dã nói,"Sao, không nhận thua hả?"

Vì giữ lại tôn nghiêm đàn ông, Đào Dã không thể làm gì khác hơn là bấp chấp, làm bộ hào khí, nói,"Mình không nói khoác, có phải chết, cũng phải hoàn thành!"

Từ Chính Hi vội vàng vỗ tay ủng hộ cho cậu,"Tốt!"


Đào Dã đưa lưng về phía cửa, nhìn Từ Chính Hi và Ngả Đồng, thấp thỏm nói,"Tới chưa? Tới chưa?"

Trùng hợp lúc này Cố Tuyết từ sau cửa đi vào, nhưng mà thân hình to lớn của Đào Dã chặn đường nhìn của Từ Chính Hi, chỉ có Ngả Đồng đứng bên cạnh nhìn thấy, kéo tay Từ Chính Hi, vốn là muốn cho Từ Chính Hi chờ Cố Tuyết đi qua, nhưng mà bởi vì Từ Chính Hi nhìn không thấy, cho rằng Ngả Đồng nói cho cậu biết có người đến, vội vàng nhỏ giọng nói với Đào Dã,"Chuẩn bị."

Lúc này Đào Dã cũng hưng phấn,"Đến hả? Cậu nhìn Đào ca có đẹp trai không?"

Ngả Đồng có điểm nóng nảy, mau mau kéo góc áo Từ Chính Hi, nhưng Từ Chính Hi lại hiểu lầm, quay sang Đào Dã ra lệnh,"Xoay người!"

Đào Dã nhắm mắt lại, quay người, say sưa nói với người vừa đi vào,"Baby, tôi cũng không tệ lắm phải không?" Kết quả mở mắt ra, người đến là Cố Tuyết, Đào Dã choáng váng, có chút oán giận liếc nhìn Từ Chính Hi và Ngả Đồng, nhưng mà Từ Chính Hi cảm thấy rất vô tội, nhìn Đào Dã có chút ân hận. Đào Dã dù sao cũng là Đào Dã, phong độ nhất định muốn bảo trì.

"Thần kinh." Cố Tuyết khinh bỉ nhìn Đào Dã, trực tiếp đi, nhưng mà trên mặt lại có ý cười nho nhỏ.

"Ngại quá, chúng tớ chơi trò chơi đó." Đào Dã vội vàng giải thích.

Nhưng mà Cố Tuyết cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước,"Có thời gian rảnh thì không bằng đọc chút sách đi."

Không đi quá hai bước, Cố Tuyết đã bị Đào Dã tiến lên đây ngăn cản. Có lẽ là phản ứng của Cố Tuyết kích thích lòng háo thắng của Đào Dã, hôm nay có chút khác biệt, thay đổi dáng vẻ mê gái hàng ngày, làm cho Từ Chính Hi và Ngả Đồng đều cảm thấy giật mình." Lời này tôi nghe xong không vui, lẽ nào tôi tệ lắm sao?"

Cố Tuyết nhìn Đào Dã, nhìn cậu ta một hồi, rốt cuộc nở nụ cười với Đào Dã,"Như vậy đi, Nếu như đợt thi sắp tới cậu có thể vượt qua tôi, tôi liền thừa nhận cậu không tệ."

"Thực sự! ? "Đào Dã hưng phấn nói.

"Từ trước đến nay tôi luôn nói được làm được."

"Nếu như tôi thi qua cậu, cậu không những thừa nhận tôi không tồi, còn phải mặc váy một ngày cho tôi!" Đào Dã nói.

"Có vẻ rất cố gắng nhỉ? Nếu như cậu thua thì sao?" Cố Tuyết hỏi ngược lại.

"Nếu như tôi thua......." Đào Dã rơi vào trầm tư.

"Không phải cậu hay viết nhạc sao? Như vậy đi, nếu cậu thua liền viết cho tôi một bài hát."

"Một lời đã định!"

Cố Tuyết tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng cười cười, để lại Đào Dã một mình ha hả cười khúc khích. Từ Chính Hi có chút kinh ngạc nhìn hai người, Ngả Đồng nhìn ba người bọn họ, lặng lẽ vỗ vỗ lưng Từ Chính Hi. Từ Chính Hi nghi vấn nhìn Ngả Đồng một chút, Ngả Đồng lắc đầu. Đào Dã còn đang tự mình nhìn bóng lưng Cố Tuyết đờ ra.

Đào Dã quay đầu lại nhìn Từ Chính Hi, vẻ mặt hài lòng. Từ Chính Hi học bộ dáng của cậu ta, cũng nhe răng giễu cợt Đào Dã. Đào Dã thấy thế, ngay tức khắc tiến lên kéo cổ Từ Chính Hi kẹp lại.

Ngả Đồng sử dụng 'Hóa cốt miên chưởng' Đem Đào Dã đánh bay, thề sống chết bảo vệ Từ Chính Hi.

Cuộc sống ôn tập giống như không cẩn thận sẽ qua, Đào Dã suy nghĩ không đủ, đi học bình thường nghe không hiểu, không thể làm gì khác hơn là tìm Từ Chính Hi giúp đỡ. Sau khi học xong, Đào Dã cũng không kéo Từ Chính Hi và Ngả Đồng đi ra ngoài hóng gió, mà là ở trong phòng học ôm sách mãnh liệt gặm, có đôi khi Ngả Đồng cũng sẽ ở trong phòng học cùng Từ Chính Hi. WebTru yenOn line . com

Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, ngày thường đi học sau khi giáo viên giảng xong, Đào Dã có làm bài luôn thì cũng vẫn rối tung rối mù lên, nhưng mà Từ Chính Hi giảng một chút những vấn đè quan trọng, một chút đề bài, trở nên giản đơn dễ hiểu vô cùng, thành tích Đào Dã từng chút tăng lên. Lúc ở trước mặt Cố Tuyết luôn muốn thể hiện tài năng, Đào Dã nghĩ như vậy, liền làm như vậy. Trong giờ học, Đào Dã muốn hỏi bài cũng không xoay người đi tìm Từ Chính Hi, mà là đi thẳng tới trước mặt Cố Tuyết mặt dày hỏi thoạt nhìn rất nghiêm trang, làm lớp trưởng, Cố Tuyết rất kiên trì giải đáp cho cậu.

Từ Chính Hi ở phía sau nhìn, trong lòng có chút khó chịu không biết làm sao, nhưng mà cậu ta cũng không có quá để ý. Vẫn như thường ngày, vạch ra vấn đề quan trọng cho Đào Dã ôn tập, sau đó khi tan học giúp Đào Dã học phụ đạo. Nhưng mà dần dần, Đào Dã bắt đầu cách ba bốn ngày lại Từ Chính Hi về nhà trước, không lay chuyển được Đào Dã da mặt dày, Từ Chính Hi không thể làm gì khác hơn là mang theo bài thi bản thân cùng Ngả Đồng ngoan ngoãn đi về nhà.

"Chính Hi, Đào Dã theo đuổi Cố Tuyết, cậu tích cực như vậy làm cái gì?" Ngả Đồng nửa nói đùa nửa thật lòng hỏi Từ Chính Hi.

Từ Chính Hi đeo tai nghe, không ngẩng đầu trả lời,"Anh em mà!" Sau đó tiếp tục đi về phía trước. Ngả Đồng không phục, nhìn bóng lưng Từ Chính Hi như vậy, có chút đau lòng, nhưng lại nghĩ, có một số việc, cậu ta nên biết.

"Chính Hi ~ có đúng hay không cậu thích Đào Dã hả?" Ngả Đồng hỏi tiếp.

Lần này Từ Chính Hi nóng nảy, trong lòng có chút bối rối, cậu ta không biết loại hoảng hốt này là bởi vì cái gì, không thể làm gì khác hơn là qua quýt che giấu đi,"Cậu đang nói gì đấy!"

Ngả Đồng cũng không buông tha cậu ta đơn giản như vậy,"A, không có gì...... Cậu nói cho tớ biết đi mà!" Nói xong rồi kéo kéo Từ Chính Hi, giống như là làm nũng.

"Thật sự không có!"

"Tớ không tin! Cậu chính là thích Đào Dã!"

"Tớ không có!"

"Cậu, chính là có."

Từ Chính Hi bị Ngả Đồng nói có chút đỏ mặt, nhận thấy được không ổn cậu ta mau mau tránh ra khỏi Ngả Đồng,m chạy về phía trước, Ngả Đồng vội vàng bước lên phía trước ngăn cản, đuổi theo không bỏ, hai người cứ như vậy qua lại,"Nhất định cậu có!" "Tớ không có!" đi về đến nhà.

Lại là thứ bảy, Từ Chính Hi rảnh rỗi, cũng không cần giúp Đào Dã ra bài thi, cũng không cần giúp cậu ta vạch ra vấn đề quan trọng, hơn nữa cách đợt thi giữa kỳ có hai tuần lễ, đương nhiên Từ Chính Hi ngồi ở trên ghế sô pha, chuẩn bị xem đại bản doanh vui vẻ. (happy camp)

Nhưng mà ông Từ từ trong phòng ngủ đi tới, ra lệnh cho cậu tắt TV, còn một trận châm biếm. Trong lòng Từ Chính Hi cảm thấy ủy khuất, cũng không dám nổi giận, chỉ cúi đầu ngồi trên sô pha đờ ra. Nhìn bộ dáng như vậy, bà Từ vội vàng bưng trái cây đi vào nói giúp Từ Chính Hi,"Con trai ngày mai không phải đi học, ông để nó xem một chút đi." Nói xong liền cầm điều khiển mở TV, quay sang nháy mắt với Từ Chính Hi, liền quay về phòng bếp.

"Suốt ngày xem mấy cái vô dụng này, mở tin tức." Ông Từ nghiêm nghị nói.

Từ Chính Hi bất đắc dĩ chuyển kênh sang kênh tin tức, lại vừa đúng lúc chuyên gia phỏng vấn, về vấn đề đồng tính luyến ái. Từ Chính Hi hăng hái nghe, nghĩ giống như tìm được đồng minh. Nhưng vào lúc này, ông Từ vốn chỉ là cúi đầu xem báo liền mắt liếc nhìn TV, nổi giận mắng,"Một đám rác rưởi! Cứ như thế thì sao xã hội có thể tốt được?"

Những lời này làm Từ Chính Hi kinh sợ.

Buổi tối, Từ Chính Hi ở trên giường trằn trọc, nhớ tới giọng nói và dáng điệu ngày thường của Đào Dã, nhớ tới Ngả Đồng liên hoàn tra hỏi, nhớ tới ba cậu lạnh giọng tức giận mắng, Từ Chính Hi làm thế nào cũng ngủ không được.

Cậu ta nhớ tới Đào Dã thích sờ đầu của cậu, cậu ta nhớ tới Đào Dã thích gác lên vai cậu, cậu ta nhớ tới Đào Dã cho cậu ta kẹo, cậu ta nhớ tới Đào Dã nói"Chính Hi cậu thật tốt".

Những lúc Đào Dã dạy cậu luyện bóng rổ, dạy cậu dánh đàn ghi-ta, còn có buổi tối mỗi ngày tự học, cùng với Đào Dã đi xem concert. Đào Dã nhếch miệng lên cong cong, khóe mắt Đào Dã mang nét cười, có có lúc Đào Dã nói chuyện giọng điệu côn đồ.

Trong đầu Từ Chính Hi, không thể xóa sạch bóng hình của Đào Dã.

Vào giờ khắc này, Từ Chính Hi mới rốt cuộc thừa nhận, bản thân mình yêu 'anh em' của mình.

Nhưng mà lại nhớ đến những lời mà ba cậu nói "Một đám rác rưởi.", Từ Chính Hi đột nhiên cảm thấy sợ, cậu ta sợ mình là một quái vật, sợ bản thân mang phiền phức cho Đào Dã. Tuy rằng cậu ta nghe qua rất nhiều chuyện đồng tính từ Ngả Đồng, nhưng mà trong thực tế cậu ta hoàn toàn chưa thấy qua. Đại khái chỉ có thể là câu chuyện thôi, Từ Chính Hi nghĩ. Nhưng mà cự tuyệt xác định thật sự thích Đào Dã.

"Ngày 29 tháng 4 năm 2008, tôi thích một cậu con trai."

Từ Chính Hi đem những lời này, viết lại trong nhật ký.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro