✨Chương 16: Cùng tắm rửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí trước mắt coi như tốt, Lâm Thịnh cũng can tâm tình nguyện, nhưng bọn họ cuối cùng cũng không làm đến cùng.

Chướng ngại tâm lý của Lâm Thịnh không thể nào khắc phục trong thời gian ngắn, cậu sợ hãi đàn ông loã thể, thậm chí sợ cả việc tiến vào. Ngay tại lúc tay hắn tiếp xúc với tính khí Lâm Thịnh cậu đã run rẩy không ngừng, càng không cần phải nói đến nơi phía sau khi chỉ chạm nhẹ thôi mà cả người cũng không không chế được mà co giật.

Cuối cùng vẫn là Mạc Thông lên tiếng dừng lại trước, hắn ôm một Lâm Thịnh cả buổi tối không ngừng rơi lệ, ôn nhu động viên cậu.

Mặc dù cả một đêm không ngủ, nhưng sáng mai Mạc Thông vẫn phải lên lớp.

Lâm Thịnh rất trăn trở, nằm trên giường hoàn toàn không có ý cử động. Chỉ cậu biết mình đã dùng bao nhiêu dũng khí mới làm đến bước này, nhưng cuối cùng vẫn hỏng bét. Thậm chí cậu vì vậy mà chán ghét bản thân mình.

Meo Meo bị nhốt ngoài cửa phòng cả buổi tối, nên hiện tại đặc biệt dính người. Nó nhìn thấy Lâm Thịnh vẫn lười biếng nằm trên giường, dùng động tác nhẹ nhàng nhảy lên giường, co rúc bên cạnh cậu, không chút tiếng động mà bầu bạn cùng Lâm Thịnh. Mặc dù nó được Mạc Thông nhận nuôi mấy tháng, nhưng vẫn ngoan ngoãn như vậy, hoàn toàn không dám càn quấy.

Lâm Thịnh vẫn luôn cảm thấy hoàn cảnh của mình cùng Meo Meo rất giống nhau. Biết rõ là sẽ không bị tổn thương lần nữa, rõ ràng là được đối xử ôn nhu như vậy, nhưng đáy lòng vẫn có một cái hố không thể vượt qua.

Cậu giơ tay lên sờ đầu Meo Meo, nhẹ nhàng thở dài một hơi, ta nên làm cái gì bây giờ?

Buổi trưa nhìn thấy Mạc Thông, Lâm Thịnh vẫn cảm thấy có chút khó chịu, vừa nghĩ đến tối hôm qua mình nói lung ta lung tung, liền hận không có cái lỗ nào để chui xuống.

Thái độ Mạc Thông ngược lại vẫn bình thường, hoàn toàn không nói lời nào về chuyện tối qua.

Lâm Thịnh đồng thời thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được lại có chút để ý, Mạc Thông nói hắn sẽ hưng phấn khi mình khóc, đó nhất định là an ủi. Trải qua lần này, cậu đã triệt để mất lòng tin, tuy rằng vẫn chưa tới mức tuyệt vọng, nhưng trong thời gian ngắn cũng không dám làm chuyện như vậy nữa.

Mạc Thông biết Lâm Thịnh đang nghĩ gì, nhưng cái nhìn của hắn hoàn toàn trái ngược với đối phương.

Tối qua tuy rằng Lâm Thịnh phản ứng kịch liệt, nhưng đã không xuất hiện tình huống mất lí trí như lần cúp điện kia. Điều này biểu thị sự không ổn của cậu, mà vẫn thử tiếp nhận mình.

Sáng sớm Mạc Thông suy nghĩ lựa chọn thời gian thích hợp, gấp gáp điện một cú điện thoại cho bác sĩ của Lâm Thịnh.

Hắn không xác định được hành động tối hôm qua của mình có đúng hay không, nhưng hắn tin loại chuyện riêng tư như vậy Lâm Thịnh chắc chắn sẽ không muốn mở lời, cho nên mới tự mình thẳng thắn hỏi.

Bác sĩ nghe Mạc Thông nói xong, không khẳng định phương pháp này là đúng hay là không đúng, chỉ cho hắn một ít kiến nghị, cuối cùng còn nói: "Trị liệu tâm lý không giống như trị bệnh, không có phương pháp cố định để chữa, quá trình có thể sẽ ôn hoà, cũng có thể kịch liệt, có lúc đơn giản đến mức chỉ cần một câu nói hoặc bệnh nhân tự mình thông suốt là có thể khỏi hẳn, có lúc khó khăn đến mức có mời bác sĩ giỏi nhất trên thế giới cũng không có cách nào đúng bệnh hốt thuốc. Mà không ngoại lệ là người đó tự mình đi ra, vì họ cảm nhận được ấm áp ---- không nói đến tình thân, tình bạn hay tình yêu, bản chất chúng là giống nhau."

"Tôi chỉ có thể nói, nếu như cậu ấy vì cậu mà mở tâm nhĩ* ra, thì cậu chính là bài thuốc hay của cậu ấy."

*Tâm nhĩ: là ngăn trên của tim, là nơi máu đi vào tim (theo Wikipedia).

Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thông suy tư câu nói này rất lâu.

Mấy ngày nay, hắn vẫn bồi Lâm Thịnh như cũ, thậm chí hắn còn làm một vài hành động thân mật hơn. So với lúc trước Lâm Thịnh xác thực có thể tiếp nhận động chạm của hắn nhiều hơn, thậm chí bị bức ép đến mức khóc lóc vẫn phối hợp. Mà cho dù là quá phận, nhưng Mạc Thông vẫn không bước qua đường biên giới kia. Thứ hắn cần là tín nhiệm tuyệt đối của Lâm Thịnh.

Chạng vạng một tuần sau đó, Mạc Thông vẫn tan làm như thường ngày.

Không khí bắt đầu trở lạnh, bọn họ dự định tối nay sẽ ăn lẩu, nên cùng nhau đi siêu thị.

Hai người luẩn quẩn một vòng, thời điểm Lâm Thịnh thấy nguyên liệu nấu ăn đã mua không sai biệt lắm, thuận miệng hỏi Mạc Thông có cần gì nữa không. Mạc Thông suy nghĩ một hồi, đi tới khu vực đồ dùng hằng ngày, cầm lấy một bình gel bôi trơn cùng áo mưa trên giá.

Lâm Thịnh ở ngay sau hắn, lúc nhìn thấy đồ vật trong tay hắn, sửng sốt nửa ngày, một câu cũng không nói được.

Mạc Thông không có ý định trốn tránh Lâm Thịnh, muốn biết phản ứng của cậu. Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Lâm Thịnh, Mạc Thông mới lên tiếng, "Đừng lo lắng, tôi chỉ là không muốn giống lần trước cái gì cũng không chuẩn bị, nên bây giờ mua để phòng ngừa vạn nhất một ngày nào đó dùng đến."

Lâm Thịnh tuy rằng ừ một tiếng, nhưng rõ ràng đã có chút mất tập trung.

Sau khi tính tiền ở quầy, hai người mang theo đồ về nhà, Lâm Thịnh trầm mặc cả một đường, mãi đến khi về nhà mới lên tiếng, "...em không có căng thẳng, em chỉ là không muốn anh đợi quá lâu."

Mà kết quả của lần trước quá khốc liệt, đến bây giờ cậu vẫn không có dũng khí để thử lại lần nữa.

Bất quá bây giờ hồi tưởng lại, mấy buổi tối Mạc Thông không chỉ bồi* cậu, còn ở một bên mà cởi quần áo cậu, mãi đến khi lột sạch sẽ mới thôi. Có phải là hắn thật sự không nhịn nổi nữa không?

QT là "bính" mn ai biết nghĩa chính xách thì cmt cho mình nhé.

Mạc Thông biết Lâm Thịnh vẫn luôn rất để ý, nhưng lại không nghĩ cậu có thể lưu ý đến mức này.

Hắn đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, có phải thăm dò dạng này là đang gây áp lực cho cậu hay không. Mà những điều Lâm Thịnh trải qua so với người bình thường không giống nhau, cậu bước đi trên con đường chữa trị chắc chắn kịch liệt mà thống khổ. Nếu như nhất định phải như vậy, Mạc Thông chỉ có thể tận lực giảm bớt bất kỳ khó chịu nào mà Lâm Thịnh gặp phải, để tất cả quá trình này rút lại càng ngắn càng tốt.

Mặc dù nhẹ dạ, nhưng Mạc Thông vẫn nói: "Nếu như em thật sự muốn làm chút gì đó, buổi tối nay hãy theo tôi đi tắm rửa đi."

Lâm Thịnh nghe thấy câu nói này xong đột nhiên dừng bước.

Bọn họ về tới nhà, Lâm Thịnh vừa vặn đứng ngay nơi lần đầu hai người gặp lại nhau, ngay trước cánh cửa sắt.

Mạc Thông móc chìa khoá ra mở cửa, hướng về bên trong mà bước đi, không quay lại chút nào.

Này xem như lại là một lần lựa chọn.

Lần đầu, Mạc Thông dùng Meo Meo để dụ dỗ cậu đi vào. Mà lần này, nhất định phải là chính bản thân cậu bước đi nước đi này.

Lâm Thịnh đứng ở cửa vài giây, nhìn thấy bóng lưng Mạc Thông cách mình ngày càng xa. Lần này không đợi hắn thúc giục, chính cậu đã tự bước theo.

Thời điểm Mạc Thông nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lâm Thịnh lùi bước hoặc quay đi, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lúc ăn cơm, Mạc Thông không muốn Lâm Thịnh khẩn trương nên không nhắc gì tới chuyện này. Nhưng không ngờ làm vậy lại phản tác dụng, đại khái Lâm Thịnh quá bất an, luôn thất thần, cơm cũng ăn không được mấy miếng.

Mạc Thông không thể làm gì hơn, ngoài nói rõ: "Em sao lại sợ thành như vậy rồi? Tôi cũng sẽ không làm gì."

Lâm Thịnh có chút kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, do dự một lúc mới nói: "Anh vẫn nên làm chút gì đó mới tốt."

Mạc Thông bị sặc nước một cái, ho khan vài tiếng, may là lần này không có uống thuốc, bằng không sẽ nghẹn lần nữa.

Lâm Thịnh không giải thích gì thêm, chỉ là không dám nói "khóc cũng đừng dừng lại" lời mạnh miệng này, vì vậy trầm mặc cúi đầu bới cơm.

Sau bữa cơm tối, hai người nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị tắm rửa.

Trước tiên Mạc Thông đi đến gian bên trong buồng tắm, vặn vòi nước trong bồn tắm.

Lâm Thịnh nghe thấy âm thanh, đoán Mạc Thông dự định sẽ tắm rửa ở lầu một ( lầu một ở đây hay còn kêu là tằng trệt á), liền lên lầu lấy áo ngủ. Cậu không xác định được lần này Mạc Thông muốn tiến hành đến mức nào, đứng trước tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng cũng không lấy gì.

Thời điểm Mạc Thông thấy Lâm Thịnh tay không đi xuống, hắn chỉ cảm thấy một luồng dục hoả mãnh liệt ập tới, áp thế nào cũng không được.

Lâm Thịnh đứng trước cửa phòng tắm do dự hồi lâu, mới lên tiếng: "Có thể bắt đầu..."

________________

k: tâm sự xíu với mấy pà về vụ tui mún lập wp, tui đã design xong hết chỉ việc up lên nữa thui nhưng mà cuối cùng, với trình độ cùi bắp này tui cũng k biết update này nọ kia, nên bây chừ đành quay lại với wattpad. Xin hãy tha thứ cho sự ngốk nghếk này :<<
À điều cuối cùng là tui k bị lộn xưng hô đâu nha, tôi-em là tui cố ý thêm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro