Chương I:Gặp Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương I : Gặp Mặt

Vũ Khánh vốn là con trai của dòng họ Lương - gia tộc quyền thế nhất trong giới kinh doanh - mà lại là con trai độc nhất vì thế nên từ nhỏ cậu đã đươc mọi người trong dòng họ hết mực thương yêu, nhưng đồng thời cũng rất nghiêm khắc dạy dỗ. Mà bản thân Vũ Khánh là một thiên tài - vào năm 14 tuổi cậu đã hoàn thành chương trình Đại học về mặt kinh doanh, kinh tế và xã hội - nên hiện tại bây giờ Vũ Khánh, 16 tuổi, đang là thư kí riêng cho chủ tịch tập đoàn kinh tế Lương Chúc.

Hôm nay, Vũ Khánh đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp của các cổ đông và công ty đang hợp tác với Lương Chúc. Ôm xấp tài liệu trên tay, Vũ Khánh rảo bước đến trước phòng Hội Đồng, vừa mở cửa cậu đã bị một chàng trai với dáng người cao to nhắm chừng 25 tuổi cũng đang trong tư thế bước ra ngoài làm cho giật mình, người bật ngửa ra đằng sau, tài liệu rớt tứ tung! Chàng trai đó vừa nhìn thấy cậu chưa mở miệng xin lỗi cũng không giúp cậu nhặt mớ tài liệu lên đã thốt lên một câu:

-Nhóc con, nhóc làm gì ở đây vậy? Đây là nơi làm việc của người lớn, không phải chỗ của nhóc đi về đi!...

Chưa để người nọ nói hết câu, Vũ Khánh đã hét lên:

-Tên khốn nhà anh! Dọa ngưới ta, không xin lỗi chưa nói! Còn dám gọi tôi là nhóc à!!! TÔI LÀ THƯ KÍ CỦA CHỦ TỊCH LƯƠNG KHÔNG PHẢI NHÓC!!!

Chàng trai giật mình, nhưng gương mặt vẫn giữ nét băng lãnh vốn có, tự hỏi: "Chủ tịch Lương có thư kí là trẻ vị thành niên sao?". Rồi nhẹ nhàng đáp bằng giọng điệu lạnh tanh không biết hối lỗi là gì:

-Xin lỗi tôi tưởng cậu là con trai của chủ tịch nào đó vào đây chơi, cậu không sao chứ? Tôi là chủ tịch tập đoàn Hoàng Chấn, Hoàng Hải Đăng.

-Lương Vũ Khánh, thư kí riêng của chủ tịch tập đoàn Lương Chúc.

Vũ Khánh trả lời ngắn gọn, xoay người lượm tài liệu rồi phủi bụi bám trên người, bước vào phòng Hội Đồng. Hải Đăng thấy vậy rồi thôi, anh đi lấy lại một số tài liệu cần thiết cho buổi họp rồi đi về chỗ của mình, trong lòng thầm nghĩ: "Thiên tài sao? Giỏi lắm cũng chỉ là đứa con nít vắt mũi chưa sạch! Nếu cậu giỏi thì chứng minh cho tôi xem, tôi là một thương nhân dày dạn kinh nghiệm từ bàn tay trắng dựng nên sự nghiệp đừng có mà quát tôi như thể mình giỏi! Người duy nhất có thể quát tôi chính là người mà tôi yêu thương và trân trọng... giờ thì để tôi xem cậu có thể làm được gì?"

Về phần Vũ Khánh, cậu cố ý đáp lại Hải Đăng ngắn gọn như vậy là vì cậu sợ nếu đứng lâu thêm một chút nữa thì trái tim cậu sẽ rơi ra ngoài mất, cậu bị ngoại hình và cách nói chuyện băng lãnh của anh cuốn hút: mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng bao lấy gương mặt chín chắn của người đàn ông trưởng thành, cặp mắt kính đen thanh nhã che đi đôi mắt sắc bén chỉ có ở thương nhân và dáng người cao to tuyệt mỹ khiến bao nhiêu người phải ngưỡng mộ...

Nhưng, cậu không hiểu tại sao mình lại bị cuốn hút vì thế cậu cứ nghĩ thầm: "Hôm nay mình rốt cuộc là bị cái gì? Tại sao tim mình lại đập gia tốc đến như vậy? Đừng nói là mình đã thích cái tên đó rồi đấy! Thật điên rồ! Không được, mình phải tập trung vì tương lai của tập đoàn này! Không thể để những chuyện tầm phào này làm rối trí được!" Cậu còn đang suy nghĩ thì chủ tịch bước vào, khẽ hắng giọng , nhắc khéo cậu. Vũ Khánh nghe được giọng của chủ tịch kéo cậu trở về với hiện tại, cậu vội vàng mở màn chiếu, xếp tài liệu lên bàn họp. Vũ Khánh bắt đầu:

-Hôm nay chúng ta bắt đầu buổi họp về lượng cổ phiếu, số lượng hàng xuất khẩu của tất cả tập đoàn hiện đang hợp tác với tập đoàn Lương Chúc chúng tôi.

Gương mặt Vũ Khánh nghiêm lại, cậu nhìn thẳng xuống Hội Đồng, bắt đầu thống kê với vẻ mặt vô cùng tự tin khiến Hải Đăng khẽ giật mình vì đây là lần đầu tiên anh họp với cậu.

-Hiện tại trên thị trường lượng cổ phiếu được thu mua và có giá trị cao nhất thuộc về tập đoàn của chúng tôi, tập đoàn Lương chúc, chiếm 70%, thứ nhì là tập đoàn mới gia nhập vào giới kinh doanh nhưng phát triển rất nhanh chiếm 29,5% còn lại 0,5% là các tập đoàn khác. Về phần mặt hàng xuất khẩu, tập đoàn Lương Chúc cư nhiên chiếm vị trí đầu tiên với thành tích không có bất cứ mặt hàng nào tồn kho, ngang ngửa là tập đoàn Hoàng Chấn với số lượng hàng tồn kho chiếm 3% so với lượng hàng xuất khẩu! - dừng lại một chút, Vũ Khánh nói tiếp với giọng kiên quyết - Các tập đoàn khác nên cải thiện chất lượng hàng và đẩy mạnh kinh doanh, chủ tịch của chúng tôi không hài lòng với các làm việc của các vị, nếu muốn tiếp tục tồn tại trong giới kinh doanh thì nên đổi mới ngay từ bây giờ, càng để lâu thì vấn đề sẽ ngày càng khó giải quyết!

Hải Đăng ngồi ở dưới mắt chăm chú nhìn bảng số liệu thống kê, hàn khí tỏa ra khắp nơi, anh khó chịu một phần vì lần đầu tiên thấy người nhỏ hơn mình gần 10 tuổi mà có thể làm được bảng số liệu một cách rõ ràng như vậy, một phần vì thấy doanh thu về diện cổ phiếu của Hoàng Chấn còn quá thấp dù đứng thứ hai trên thị trường nhưng như vậy thì vẫn còn thấp chưa đạt tiêu chuẩn để tập đoàn có thể có vị trí nhất định, lớn mạnh trong giới kinh doanh và gần đây nếu về mặt hàng điện tử thì tập đoàn của anh có phần mạnh hơn...

Vũ Khánh sau khi trình bày xong, cậu đưa mắt xuống phòng họp, khẽ thở dài khi các chủ tịch của các tập đoàn kia không ra vẻ gì là lo lắng, không quan tâm đến lời cảnh báo thậm chí còn trông rất thoải mái : "Mình không biết họ có suy nghĩ hay không nữa... Sắp phá sản đến nơi rồi mà còn bình thản như vậy, thật hết biết...". Ánh mắt Vũ Khánh quét xuống tới Hải Đăng thì dừng lại, cậu nhìn anh chăm chú chẳng thèm để ý tới hàn khí chung quanh anh, tim cậu lại vô thức chạy nhanh hơn một nhịp. Bản thân cậu biết rõ mình đã không còn có thể thích bất cứ người con gái nào được nữa rồi và cũng chẳng thể yêu đàn ông, vậy mà khi vừa nhìn thấy anh, dù tức giận vì anh khiến cậu bị ngã, nhưng cậu vẫn hi vọng anh sẽ cúi xuống nâng cậu dậy rồi hỏi han...

Hải Đăng còn đang suy nghĩ thì anh cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình rất chăm chú, anh bèn ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của Vũ Khánh. Vũ Khánh chạm phải ánh mắt của anhl liền đỏ mặt quay đi vờ như đang nói với chủ tịch Lương điều gì đó. Hải Đăng cảm thấy kì lạ, anh đã làm gì cậu đâu?Tại sao lại tránh ánh mắt của anh? Hải Đăng nhếch miệng, anh nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lung túng của cậu mà buồn cười, anh nghĩ cậu vì lần đầu gặp anh là chủ tịch một tập đoàn mới gia nhập nên thế. Vũ Khánh lúng ta lúng túng, cậu cứ sợ rằng anh sẽ nhận ra vẻ bất thường nơi cậu... Chủ tịch Lương - cha của Vũ Khánh, Lương Minh Công - nhìn Vũ Khánh mà thắc mắc đây đâu phải lần đầu tiên cậu họp chung với các cổ đông đâu hà cớ gì mà lại lúng túng đến đỏ hết cả mặt lên như vậy, ông đưa mắt nhìn theo hướng cậu nhìn, mỉm cười đầy ý vị:

-Ra là vậy à...

P/s:Nếu mọi người thắc mắc thì chịu khó ngồi đợi chương sau nha, mà ông Lương Minh Công không phải hủ hay người thuộc thế giới thứ 3 đâu à ~ con bé sẽ cố gắng nếu có ai like và comt. cổ vũ cho con bé ^-^ ~ Thân Takara!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro