Chương II: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương II: Hồi ức

-Tiểu Khánh... - Lương Minh Công nhìn Vũ Khánh.

-Dạ, chủ tịch?

-Con không thể gọi ta là cha à?

-Không phải, ở đây là công ti cha a2~! - Vũ Khánh nũng nịu với phụ thân, cậu bày ra vẻ mặt cún con nhìn ông.

Lương Minh Công thở dài, ôm lấy cậu quý tử của mình, hôn lên tóc cậu rồi bảo:

-Con thích thằng nhóc chủ tịch tập đoàn Hoàng Chấn rồi đúng không?

Vũ Khánh giật mình, làm thế nào mà phụ thân lại nhìn ra cái phần cảm xúc mà mình không muốn nghĩ tới cơ chứ! Mà đợi chút, tại sao khi ông nhắc đến điều đó lại có thể bình thản đến như vậy? Ông chấp nhận việc thằng con trai gần như là duy nhất này là đồng tính sao?... Như nhìn thấy nỗi băn khoăn trong đôi mắt cậu, Lương Minh Công nhìn vào mắt Vũ Khánh, dịu dàng nói:

-Con trai, ta không phản đối việc con yêu đàn ông hay phụ nữ, con yêu ai thì nên theo đuổi và ở cạnh người đó ta tuyệt đối không bắt con phải kết hôn với người mà mà con không yêu thương. Mà... nếu con đã có thể mở lòng mình ra để yêu một lần nữa thì cũng đã rất tốt rồi...

Nghe đến đây, măt Vũ Khánh thoáng chốc tối sầm lại, phải cậu đã từng yêu, nhưng mà... trong một lần đi chơi xa, Thần Chết đã nhẫn tâm đem người con gái cậu yêu thương nhất trên cõi đời này rời xa khỏi tầm tay cậu. Cô gái đó là Đỗ Uyển Nhi, đương kim tiểu thư của tập đoàn Đỗ Minh...

Vũ Khánh và Uyển Nhi đã từng có một tình yêu mà bất cứ ai cũng phải ghen tị bởi nó đẹp như truyện cổ tích khi mà họ yêu nhau không vì tiền bạc, lợi danh hay hoàn cảnh ép buộc...

Cậu gặp cô vào ngày tuyết rơi phủ trắng đường, cậu quên mặc áo khoác đang lạnh run lên chờ người trong nhà đến đón thì cô đã ở đó, tặng cậu đôi bao tay rồi lấy đi trái tim cậu... Sau ngày đó, cậu theo đuổi cô tầm một năm rồi nhận được kết quả như ý muốn: Cô đã nhận lời làm bạn gái cậu! Tình yêu của cậu và cô ngày càng lớn, rồi thì cậu muốn cùng cô đính hôn vì cả 2 đều chưa đủ tuổi, cô tất nhiên đồng ý...

Vũ Khánh cùng Uyển Nhi chọn Pháp làm nơi hẹn ước, tưởng rằng nơi đây là một nơi tuyệt đẹp để trao lời vậy mà chính nơi này đã mang Uyển Nhi đi mãi mãi... Ngày đó, hai người họ trao nhẫn đính hôn rồi cũng chính ngày đó một vụ tai nạn giao thông xảy ra Uyển Nhi vì cứu Vũ Khánh mà rời xa dương thế... Vũ Khánh trầm ngâm, nhớ lại khoảnh khắc nhìn Uyển Nhi mỉm cười với mình vào giây phút cuối cùng mà nước mắt cứ thế chảy dài trên gò má cậu, cậu khẽ nói:

-Tiểu Nhi, anh đã từng hứa với lòng rằng chỉ yêu một mình em cho đến cuối cuộc đời nhưng bây giờ anh sợ mình không làm được... Nếu anh lựa chọn quên em và bắt đầu một tình yêu mới với một người đàn ông liệu... em có tha thứ cho anh?

Hải Đăng vừa ra khỏi phòng Hội Đồng sau khi sắp xếp tài liệu xong thì thấy Vũ Khánh đang đứng dựa vào tường, mắt khép hờ, vài giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt thanh tú của cậu. Anh tiến lại, gõ nhẹ lên đầu cậu.

-Au!... Ai vậy?! - Vũ Khánh kêu lên.

-Tôi, cậu làm gì mà đứng đây khóc vậy? "Thiên tài nhỏ" - anh liếc nhẹ lên người cậu.

Vũ Khánh giật mình,cậu liền lấy ra chiếc khan tay - món quà cuối cùng Uyển Nhi tặng cậu, cậu luôn giữ bên mình - lau đi gương mặt tèm lem như mèo của mình. Hải Đăng nhìn cậu một lúc rồi rời đi. Vũ Khánh ngây ngốc nhìn theo dáng anh cho đến khi khuất hẳn, trong lòng chợt cảm thấy mất mát một chút, cậu chợt nghĩ: "Làm sao đây,... Tiểu Nhi à, anh có nên theo đuổi anh ấy không? Em sẽ tha thứ cho anh chứ? Anh thực sự rất rối rồi đây..."

Vũ Khánh lủi thủi đi về văn phòng, hồn cứ ở đâu đâu trên mây, thiếu chút nữa là cậu đâm sầm vào tường! Vũ Khánh đến bàn làm việc, quăng người xuống ghế, bắt đầu nghĩ mông lung: " Anh ấy thật đẹp... Khoan mình sao thế này... ahhh, mình điên rồi!". Cậu nhắm mắt lại, hồi tưởng về những kỉ niệm hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình để bình tĩnh lại, những mảnh vỡ bé nhỏ trong trái tim cậu...

-Tiểu Khánh - Lương Minh Công dịu dàng gọi.

-Nha ~ con nghe rồi - Vũ Khánh uể oải đáp - chúng ta về thôi cha...

Lương Minh Công vuốt vuốt mái tóc mềm mềm màu bạch kim của Vũ Khánh, mái tóc được thừa hưởng từ người mẹ quá cố, nhẹ nhàng nói:

-Đứa con ngốc nghếch của ta, con yêu ai thì hãy yêu một cách chân thành nhất... đừng để giống như ta, khi mất nó rồi mới biết trân trọng...

-Cám ơn cha.

Vũ Khánh về nhà chính cùng Lương Minh Công, bình thường thì cậu về nhà riêng ở ngoại ô nhưng hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu - Rosaline Mill - người đã rời trần thế ngay khi cậu vừa cất tiếng chào đời, nhà riêng của cậu chính là căn biệt thự do cha cậu mua tặng bà...

Ngoài ra, cậu về đây còn là để thăm đứa em trai song sinh của mình - Lương Vũ Tường - đứa em song sinh này đã cứu cậu trong cuộc tai nạn giao thong năm 5 tuổi rồi sống cuộc đời thực vật từ lúc đó cho đến nay, cả nhà họ Lương từ đó đã xem Vũ Khánh là đứa cháu trai độc nhất không đếm xỉa gì tới Vũ Tường nữa... Nhiều lúc cậu cảm thấy rất lạ, tại sao những người mà cậu hết lòng yêu thương lại rời xa cậu cùng với một lý do: "cứu cậu khỏi tai nạn" cơ chứ...

Vừa bước chân vào nhà Vũ Khánh đã bay lên phòng Vũ Tường, cậu chẳng thèm để ý chung quang trong đầu chỉ còn duy nhất hai chữ "Vũ Tường" mà thôi.

- Cạch - Vũ Khánh mở cánh cửa phòng Vũ Tường ra, cúi xuống hôn lên trán cậu rồi khẽ nói:

- Anh về rồi đây, Tiểu Tường à... Khi nào thì em sẽ tỉnh lại? Chúng ta là anh em cơ mà, tại sao em lại bỏ lại anh một mình? Nhiều lúc anh muốn nói chuyện với em lắm vậy mà tại sao... em lại im lặng như thế? Anh xin em đấy, hãy tỉnh lại đi - Mắt Vũ Khánh loang loáng nước - tại anh hết, vì anh mà cả em lẫn Uyển Nhi đều bỏ lại anh... Uyển Nhi đã đi thật rồi...

- Anh thật là rối, anh muốn yêu nhưng lại sợ người đó sẽ một lần nữa giống em và Uyển Nhi... anh sợ lắm... nên anh luôn cầu xin em tỉnh lại, anh cần em cho anh chỗ dựa Tiểu Tường a....

Vũ Khánh ôm lấy Vũ Tường, cậu thương yêu và tin tưởng đứa em này nhất dù rằng Vũ Tường chưa tỉnh lại nhưng cũng cho Vũ Khánh được sự bình yên khi ở gần và tâm sự với cậu... Vũ Khánh không bao giờ cho phép ai nói xấu và đưa Vũ Tường vào bệnh viện vì cậu biết rõ nếu đưa Vũ Tường vào bệnh viện thì các người trong gia tộc sẽ tìm cách giết chết Vũ Tường vì Vũ Tường chẳng làm được gì cả. Vũ Khánh quả quyết nói thẳng: "Nếu có bất cứ ai đụng đến Vũ Tường thì tôi ngàn lần không tha thứ cho người đó dù cho có là người thân đi chăng nữa!".

Và vẫn như mọi lần Vũ Khánh lại tâm sự với Vũ Tường về việc của Hải Đăng, cậu muốn theo đuổi anh nhưng lại sợ vì vậy cậu cần thêm dũng khí để tiến lên... Cậu đã thực sự thích anh mất rồi, giờ không thể quay đầu được nữa... Vũ Khánh bình ổn cảm xúc của mình, nhìn Vũ Tường một lần nữa rồi nhẹ nhàng nói với Vũ Tường:

- Anh cám ơn em vì đã luôn cho anh thêm dũng khí dù chưa lần nào em tỉnh lại để nói chuyện cùng anh, chưa lần nào cho anh một điểm tựa nhưng linh hồn của em có phải vẫn luôn theo dõi anh?

- Tiểu Nhi lần này anh thực sự xin lỗi em, anh đã yêu một người khác thật rồi và lần này anh muốn mình sẽ là người bảo vệ chứ không phải được bảo vệ nữa, em sẽ cầu nguyện cho anh chứ?

Vũ Khánh vòng vo một lúc về tất cả mọi người rồi cuối cùng cậu nhìn ra bên ngoài, thầm kết thúc cho câu chuyện của mình:

- Hải Đăng, tôi nhất định sẽ làm cho anh phải yêu tôi!



Lời tác giả: chiến dịch khiến Hải Đăng rơi vào lưới tình bắt đầu!

Vũ Khánh: cô ơi là cô nhỏ miệng cho con

Vũ Tường: cô ấy nói đúng mà anh

Vũ Khánh: em đứng về phía ai hử?

Vũ Tường: em chỉ nói sự thật thôi ^-^

Takara: Vũ Tường của cô ngoan~

Hải Đăng: mấy người nói cái quái gì thế?

Đồng thanh: KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ CẢ!


P/s: Mọi người ơi, đây là công sức của con bé vì thế ai đọc thấy hay thì like và comt. cổ vũ cho con bé có hứng tiếp tục nha~ Thân Takara!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro