Chương VI: Làm bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương VI: Làm bạn.

Hồng Minh khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Vũ Khánh, anh thở hắt ra, cố gắng xoa dịu trái tim của mình. Phải, anh yêu cậu nhiều đến thế đó yêu cậu đến mức không thể làm chủ bản thân, đến mức không bao giờ bỏ rơi cậu dù cho có xảy ra chuyện gì...

Vậy mà hôm nay cậu đã khiến anh một lần nữa bị thương, cứa vào trái tim anh thêm một lần nữa khiến nó vốn đã nhiều vết sẹo bây giờ còn thêm vào một dấu cắt sâu hơn nữa...

Nhưng anh vẫn yêu cậu, anh vẫn sẽ đứng ở nơi đó nơi cuối con đường, bên sau lưng cậu chờ cậu, yêu thương cậu, nâng đỡ cậu, dìu cậu đi dù rằng cậu đã yêu người khác mất rồi, trái tim cậu đã không còn chỗ cho anh nữa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vũ Khánh chậm rãi mở mắt, khẽ cục cựa người thì thấy bên cạnh đã trống người, cậu ngồi dậy nhìn ra hướng có ánh đèn, nheo mắt, nhìn lên đồng hồ: "Đã 6 giờ rồi sao... mình ngủ bao nhiêu lâu rồi?"

Khi Hồng Minh bước vào thì thấy cậu đang đứng trước gương, mái tóc có chút rối thoạt trông rất đáng yêu, anh khẽ gọi:

-Tiểu Khánh... em xong chưa, anh làm thức ăn cho em rồi này.

-À vâng, em ra ngay thôi, cám ơn anh – Tiểu Khánh mỉm cười.

Hồng Minh xoay gót ra ngoài, mặt anh lộ ra một chút bi thương nhìn thoáng qua Vũ Khánh rồi bước nhanh ra khỏi phòng, anh sợ nếu ở đây thêm chút nữa anh sẽ không thể nào kìm chế được những giọt nước mắt mặn đắng, yếu đuối của chính mình nữa.

Vũ Khánh vuốt lại mái tóc của mình, cậu nhìn mình trong tấm gương mà buồn cười. Cậu không thể tin được sẽ có ngày mình thành ra như thế này...

Yêu một người không yêu mình đau khổ như vậy sao, đau đến mức phải tìm người để an ủi bản thân, đau như xé nát tâm can, đau đến mức không thể diễn thành lời. Vậy mà vẫn yêu:

-Có phải mình quá ngốc rồi hay không – Vũ Khánh tự độc thoại với chính mình. Cậu yêu Hải Đăng nhưng anh không yêu cậu, còn Hồng Minh yêu cậu nhưng cậu chỉ coi anh như người anh trai của mình... Thật là cái nghiệt duyên.

Sao Hải Đăng lại yêu Chúc Thiên Hoàng cơ chứ! Anh ta chỉ làm vài trò quyến rũ mà Hải Đăng đã yêu tha thiết, còn mình thì sao... Ừ thì đúng là mình chỉ mới gặp Hải Đăng 2 lần nhưng anh ấy có cần cáu lên với mình khi mình giúp anh ta dọn lại phòng làm việc hay không?

Vũ Khánh bước vào nhà tắm, cậu lấy nước lạnh rửa mặt để bình tĩnh lại rồi xoay người ra khỏi phòng, bước xuống phòng ăn.

Chợt, điện thoại cậu reo lên.

Vũ Khánh bước vội đến nơi phát ra tiếng chuông, cậu cầm lên. Thoạt đầu cậu nghĩ là quản gia nhà mình gọi đến nhưng đến lúc cầm lên thì không phải, nó là một dãy số lạ, Vũ Khánh hơi bất ngờ nhưng vẫn nhấc máy nghe:

-Alo?

-Nhóc con, chiều nay rảnh không? Tôi muốn hẹn cậu ra ngoài.

Giọng nói phát ra từ điện thoại khiến Vũ Khánh giật thót, cậu trầm mặc một chút rồi nhẹ nhàng trả lời điện thoại:

-Có phải chủ tịch Hoàng không ạ? – Vũ Khánh hỏi thể hiện sự tôn trọng vì thực chất cậu đã biết đó là ai rồi.

-Phải, vậy chiều nay cậu rảnh không? – Hải Đăng lặp lại câu hỏi của mình.

-À, cũng không có việc gì, anh cần gì tài liệu gì cho buổi họp hay sao?

Ở đầu dây bên kia, Hải Đăng khẽ nhếch môi, anh nghĩ thầm rằng anh sẽ cho cậu nhóc này một bài học để tránh xa anh ra và đừng bao giờ đến gần anh nữa bằng cách khiến cậu phải tuyệt vọng và đau khổ vì anh.

-Không tôi muốn mời cậu một bữa, tiện nói một số chuyện với cậu, được không?

Vũ Khánh chợt cảm thấy nghi ngờ, Hải Đăng hẹn cậu ra ngoài làm gì chứ? Chẳng lẽ anh đã phát hiện tình cảm của cậu và muốn tuyệt giao, yêu cầu cậu đi ra khỏi tầm mắt anh? Yêu cầu cha cậu cử một người khác làm thư kí khi đến công ti anh sao?

Nghĩ đến đây, tim Vũ Khánh như đang có ai siết chặt lại nhưng cậu vẫn giữ giọng mình thật bình tĩnh để đáp lại Hải Đăng:

-Được, vậy anh muốn chúng ta hẹn ở đâu?

-7 giờ tối tại nhà hàng Đông Xuyên, tôi đợi cậu.

-Vậy gặp anh sau...

Vũ Khánh tắt điện thoại, cậu lững thững bước xuống phòng ăn. Vừa thấy Vũ Khánh bước xuống, Hồng Minh liền chạy lại đỡ cậu, anh thấy cậu không ổn bèn hỏi nhưng đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu trong im lặng mà thôi.

Sau bữa cơm im lặng như địa ngục, Vũ Khánh bước lên lầu, cậu nhờ Hồng Minh lấy cho mình bộ vest với cái lí do mà chính cậu cũng chẳng tin được: "Em đi gặp bạn một lát, khoảng 9 giờ đón em tại nhà hàng Đông Xuyên".

Ai mà lại đi gặp bạn với cái mặt như đưa đám như thế này và ở cái nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố này chứ, thật điên rồ! Thế nhưng Hồng Minh vẫn chấp nhận và nói rằng sẽ đón cậu đúng giờ, điều này làm Vũ Khánh cảm thấy có lỗi với anh quá!...

Vũ Khánh thay bộ đồ mà Hồng Minh chuẩn bị cho cậu, ngắm mình trong gương, cậu khẽ cười, quả nhiên gu thời trang của anh là đẹp nhất, một chiếc áo vest trắng thêu cùng chỉ bạc làm tôn lên vẻ đẹp trẻ trung, sợi ruy băng màu bạc làm cho không khí trở nên vừa nghiêm túc vừa thoải mái.

Ngoài anh ra chắc chẳng còn ai biết cách chọn đồ cho cậu đâu nhỉ, kể cả Uyển Nhi cũng không lựa đồ chính xác bằng anh. (tiết lộ chút, quần áo của Vũ Khánh toàn bộ là do Hồng Minh thiết kế và đặt may nha =)))

Nhắm mắt bình tâm, Vũ Khánh kiên định bước ra khỏi nhà. Tùy tiện kêu một chiếc taxi nhờ chở đến nhà hàng Đông Xuyên, suốt đường đi Vũ Khánh thực sợ hãi, cậu không muốn đến nơi đó chút nào!

Cậu sợ Hải Đăng ghét cậu, cậu sợ anh sẽ hất cậu ra khỏi thế giới riêng của mình...Chưa bao giờ Vũ Khánh cảm thấy sợ và bối rối như vậy ngay cả Uyển Nhi, Vũ Tường cũng chưa bao giờ khiến Vũ Khánh thành ra thế này đâu, Hải Đăng chính là người đầu tiên. 

Đến trước cửa nhà hàng, Vũ Khánh đã cầu nguyện hơn một ngàn lần để trấn an bản thân nhưng vô hiệu. Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Hải Đăng nơi góc phòng mà lễ tân chỉ tới thì tim cậu đã rớt mất rồi...

Hải Đăng nhìn người con trai trước mặt, ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống, anh khẽ nói:

-Này, thư kí Lương, cậu bị làm sao vậy? Tôi có ăn thịt cậu đâu mà lại hoảng hốt như thế?

Lúc này Vũ Khánh mới giật mình, cậu liếc nhanh qua Hải Đăng bảo mình ổn rồi ngồi xuống.

Hải Đăng đưa cho Vũ Khánh li nước cam, màu cam nhạt của nước khiến Vũ Khánh cảm thấy bình tâm hơn đôi chút, nhưng rất nhanh sau đó li nước đã hoàn toàn nằm trên sàn nhà nhờ một câu nói của Hải Đăng:

-Cậu nghĩ sao nếu chúng ta làm bạn?

------------------------------------------------

P/s: nhớ comt. và vote cho con bé để nó có động lực ra đều hơn nha =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro