Chương VII: Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương VII: Chạm mặt

-Cậu nghĩ sao nếu chúng ta làm bạn?

Vũ Khánh cảm giác trời đất đang chao đảo xung quanh cậu, con người này là thứ gì thế? Làm sao mà từ cảm giác chán ghét lại quay sang muốn làm bạn thế này? Đây liệu có phải là một lời nói dối không? Vũ Khánh nhủ thầm.

-Anh...Anh nói thật không vậy? Hải Đăng – Cậu lắp bắp.

-Sao lại không? Đằng nào thì cậu cũng là thư kí của chủ tịch Lương, tập đoàn lớn nhất thành phố này còn gì, tiện cho việc trao đổi thôi.

"Ra vậy..." Vũ Khánh hơi thất vọng, trong thoáng chốc cậu đã nghĩ rằng Hải Đăng đã bỏ đi thành kiến và mở lòng ra với cậu... Nhưng thôi, miễn là anh còn muốn làm bạn với cậu là được dẫu rằng đây chỉ là tình bạn trên danh nghĩa hợp tác mà thôi.

Nở một nụ cười thật tươi nhưng trông thật giả dối, Vũ Khánh ngước nhìn Hải Đăng:

-Được, tôi hi vọng chúng ta sẽ có một tình bạn đẹp chủ tịch Hoàng.

Hải Đăng gật đầu, anh nhìn vào mắt Vũ Khánh thoáng thấy sự giả dối ẩn bên trong nụ cười ấy... Sao quen thế nhỉ? Hình như anh đã từng thấy nụ cười này ở đâu rồi.

-Tiểu Khánh!

Một giọng nói vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của cả hai, Vũ Khánh là người quay lại đầu tiên khi nghe giọng nói đó, cậu lập tức đông cứng, miệng lắp bắp:

-Th... Thiên... c... ca

Hải Đăng cũng quay lại, anh nghe được Vũ Khánh nói hai chữ Thiên ca đồng thời nhìn thấy con người vừa gọi cậu thì giật mình.

Chúc Thiên Hoàng!

Sao em ấy lại ở đây? Em ấy biết nhóc thư kí này ư? Rốt cuộc là sao thế này? Hàng ngàn câu hỏi như công kích Hải Đăng nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh quay lại chào theo phép lịch sự:

-Chào cậu Thiên Hoàng.

Nhưng hình như Thiên Hoàng chẳng thèm để ý tới anh, cậu ta chỉ quấn lấy Vũ Khánh mà thôi, điều này làm anh khó chịu. Từ trước tới giờ, không lần nào mà Thiên Hoàng quấn lấy anh như vậy, chưa lần nào thân thiết với anh như thế mà tại sao cái thằng nhóc thư kí này lại được như vậy?

Lòng Hải Đăng hóa băng, anh hắng giọng gọi Vũ Khánh:

-Thư kí Lương!

-Vâng? Tôi xin lỗi xin anh đợi một chút...

Vũ Khánh phát hoảng, cậu vội vàng kêu Thiên Hoàng buông cậu ra rồi từ từ nói chuyện. Cậu không muốn nghe cái ngữ điệu lạnh như băng ấy của Hải Đăng tí nào. Thật đáng sợ!

Thiên Hoàng buông Vũ Khánh ra, nhưng trước khi buông anh hôn nhẹ lên trán cậu cảm thán một câu khiến cho Vũ Khánh điếng người còn Hải Đăng thì muốn tức đến hộc máu.

-Phải chi Tiểu Khánh Khánh là con gái nhỉ, lúc đó thì anh đã có thể thực hiện hôn ước giữa 2 nhà rồi, anh yêu Tiểu Khánh còn nhiều hơn cả vợ mình nữa... Buồn thật. Chỉ tại cái hôn ước dự phòng chết tiệt đó, hừ!

Ngay sau khi Thiên Hoàng nói xong thì Vũ Khánh ngất xỉu, cậu thực sự chịu không nổi nữa rồi... Tim cậu vốn không được tốt cho lắm bây giờ lại gặp nhiều công kích thế này thì làm sao chịu nổi!

Vì lúc này Thiên Hoàng đang ngồi ngay đằng sau Vũ Khánh nên anh đỡ kịp khi cậu ngất xỉu, phát hoảng anh liền bế cậu ngay ra ngoài chạy ngang qua mặt Hải Đăng, buông nhẹ hai câu:

-Cho dù anh có yêu tôi đến mức nào đi nữa, tôi cũng sẽ không đáp lại anh! Vì người tôi yêu không phải anh cũng không phải con ả đó mà là cậu nhóc này, đừng tưởng rằng cậu bé yêu anh rồi anh làm càn!

-Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm tổn thương nó, nhớ kĩ!

Nói xong Thiên Hoàng lập tức chạy ra ngoài đưa Vũ Khánh vào bệnh viện bỏ lại Hải Đăng ngồi đó, lòng đầy ưu tư.

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong bệnh viện.

Vũ Khánh tỉnh lại, mở mắt nhìn quanh thì thấy Hồng Minh cùng Thiên Hoàng đang đứng trước cửa phòng nói gì đó với bác sĩ. Mà khoan, bác sĩ? Cậu đang ở trong bệnh viện à? Cố gắng lục lọi trí nhớ Vũ Khánh chợt nhớ ra.

"À, lúc đó Thiên ca bảo mình là anh ấy yêu mình"... Tại sao lại yêu? Vũ Khánh nhớ rất rõ ngày ấy Thiên Hoàng bảo cậu rằng anh cần phá Hải Đăng vì cô gái đó kia mà bây giờ tại sao lại bảo là hôn ước dự phòng?

Càng suy nghĩ càng rắc rối, Vũ Khánh không nghĩ nữa, cậu nhẹ nhàng gọi 2 con người đang đứng ngoài trò chuyện với nhau:

-Thiên ca, Hồng Minh em cần phải về.

Như cùng một lúc, Thiên Hoàng và Hồng Minh kêu lên:

-Không được!

-Tại sao? – Vũ Khánh khó hiểu hỏi, cậu còn cả tá việc chưa làm sao không cho cậu về. Chắc cha lại trừ lương của cậu mất thôi.

-Bệnh của em... nó đột nhiên bộc phát, bác sĩ kêu em nên ở lại đây vài ngày để theo dõi, xin lỗi anh không thể chiều em được, em mà có mệnh hệ gì thì tụi anh chết thật đấy Tiểu Khánh!

Thiên Hoàng giảng giải xong, tiến lại hôn lên mi mắt Vũ Khánh, xoa tóc cậu. Hồng Minh thì nhìn cậu bằng niềm trìu mến, dù rằng là tình địch nhưng Thiên Hoàng lại sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ Vũ Khánh điều này làm anh ngưỡng mộ rất nhiều.

Hồng Minh và Thiên Hoàng có rất nhiều bí mật mà hai người che giấu cho nhau để bảo vệ Vũ Khánh nhưng có một điều từ bản thân Vũ Khánh lại khiến hai người không có cách nào bảo vệ được...

Vũ Khánh mắc bệnh tim!

Từ lúc 5 tuổi sau tai nạn giao thông của Vũ Tường thì căn bệnh này xuất hiện, tuy không nặng và vẫn có thể sống bình thường được nhưng nó vẫn có thể bộc phát. Sự sống mỏng manh như thế thì làm sao mà hai người có thể bảo vệ đây.

Quay lại chỗ cũ, Hải Đăng đôi mắt tĩnh lặng thẫn thờ nhìn vào góc đối diện đã vốn không còn người, biểu hiện khi nãy của Vũ Khánh làm anh nhận ra rằng cậu bị bệnh tim, anh vốn học ngành y nhưng vì tập đoàn nên sau khi tốt nghiệp đại học đã trở về điều hành.

" Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn?"

Dòng suy nghĩ thoáng qua này khiến anh giật mình, sao anh lại suy nghĩ cho Vũ Khánh? Chính cậu là kẻ thù của anh cơ mà? Là người mà người anh hằng thương nhớ yêu cơ mà? Lẽ ra phải ghét cay ghét đắng cơ chứ! Sao lại quan tâm đến này?

Một mớ bùi nhùi trong đầu, Hải Đăng thở dài mệt mỏi, anh thầm nghĩ sáng mai sẽ đến thăm cậu rồi làm rõ việc này.



Tác giả đây: Sau 1 tháng chương mới đã ra lò! Xin lỗi vì đã chậm trễ!

Giải thích một chút: Mọi người chắc đang thắc mắc về Thiên Hoàng đúng không? Vậy để anh ta giải thích này.

Thiên Hoàng:Tôi đây, xin được giải thích: bản thân tôi yêu Tiểu Khánh nhưng vì hôn ước dự phòng với con Hồng Kim Trang nên bị gia đình bắt ép, tôi muốn từ chối nhưng họ lại muốn giết Tiểu Khánh, mặc kệ nhóc ấy thuộc tập đoàn Lương Chúc. Tôi đành phải đồng ý và họ còn bắt tôi phá tập đoàn Hoàng Chấn. Vì bảo vệ cho Tiểu Khánh tôi buộc phải làm thế Hồng Minh cũng rất thông cảm cho tôi nên anh ta cũng giấu cùng, tôi thục sự cảm thấy có lỗi, đứa con của tôi là do thuốc mà ra...*khóc*

Takara:Mọi người thấu hiểu, xin lượng thứ cho cậu ấy nhé!

P/s: em nhỏ rất xin lỗi vì đã quên từ giờ sẽ cố ra đều mong mọi người vẫn ủng hộ con bé, xin hãy vote và comt. con bé rất cần động lực ạ~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro