Chương 1 : Hoàng Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhỏ giọt, nhỏ giọt nhỏ giọt.

Máu chảy ra từ ngón tay cậu nở thành những bông hoa đỏ trên nền tuyết trắng. Renato ấn bàn tay đầy máu của mình vào cái bụng đầy máu đỏ sẫm.

“……Ưư.”

Renato nghiến răng, nuốt dòng máu đang dâng lên trong cổ họng. Miệng cậu đầy mùi hăng.

“Tìm kiếm cho kỹ vào!”

Có người hét lên từ xa. Giật mình trước tiếng chó săn sủa, Renato rùng mình. Sau đó cậu có thể nghe thấy một số giọng nói. Họ là những người đang đuổi theo.

“Tôi nhìn thấy dấu chân ở đằng kia!”

"Đuổi theo hắn! Hắn không thể đi xa được!”

Những giọng nói đầy ác ý xuyên thủng màng nhĩ của cậu. Renato nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh hiện rõ qua cơn bão tuyết và cắn môi dưới.

"Một chút nữa……"

Mình chỉ cần đi xa hơn một chút. Renato giữ vững sợi dây lý trí cuối cùng của mình và ép cơ thể đang choáng váng của mình.

"Không sao đâu."

Cậu đã gửi con ngựa đi cùng cậu sang phía bên kia. Cậu cũng vứt giày và vòng cổ của mình đi để đề phòng. Vì thế cậu sẽ không bị bắt ngay lập tức. Renato bình tĩnh lại và di chuyển đôi chân của mình.

Gâu gâu……!

Đúng như Renato dự đoán, giọng nói của những kẻ truy đuổi lại trở nên xa xăm. May mắn thay, thủ thuật của cậu đã có tác dụng.

Nắm bắt được tình hình, Renato cố gắng bước tiếp. Trước khi những kẻ truy đuổi kịp nhận ra thủ đoạn của mình, cậu phải vào được lăng mộ hoàng gia. Tuy nhiên, chỉ được vài bước nữa, cậu đã ngã gục.

Khụ khụ.

Một cơn ho khan phát ra từ đôi môi nứt nẻ, rách nát, máu đỏ sậm bắn tung tóe trên nền tuyết trắng tinh.

Renato cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi và căng thẳng. Một ánh sáng xanh lóe lên trong tầm nhìn mơ hồ của cậu.

“Ha, khụ , ugh……!”

Renato lại ho ra máu và chạm đất bằng đôi bàn tay đã đông cứng trong tuyết dữ dội. Sức chịu đựng của cậu đã cạn kiệt từ lâu. Cơ thể bị thương của cậu giờ đã đến giới hạn.

Nhưng tâm trí cậu rất rõ ràng. Ý nghĩ rằng mình không thể khốn khổ hơn được nữa lúc này đã thúc đẩy Renato tiến về phía trước. Cậu bò về phía hàng rào sáng màu xanh lam.

Dù có bị bắt ở đây hay không thì mình cũng sẽ chết.

Renato có thể cảm nhận được cái chết của bản thân. Cho dù có đến được lăng mộ hoàng gia, cậu cũng không thể sống được. Niềm hy vọng đó đã bị bỏ rơi từ lâu.

Tuy nhiên, lý do cậu đến đó là để tìm một nơi để chết. Bởi vì cả đời đều làm theo người khác, cậu muốn ít nhất muốn quyết định mình sẽ chết nơi nào.

"Hoàng tử! Hoàng tử ở đằng kia!”

“Bắt hắn! Đừng để hắn vào lăng mộ hoàng gia!”

Khi Renato đến trước hàng rào, cậu lại có thể nghe thấy tiếng hét.

“Cậu đến muộn……”

Nghe thấy tiếng la hét của những kẻ truy đuổi đã phát hiện ra mình và tiếng sủa của đàn chó săn, Renato mỉm cười yếu ớt. Và không chậm trễ, cậu đưa tay ra.

Ngay khi bàn tay đẫm máu của cậu chạm vào hoa văn sáng bóng màu xanh lam, một cú sốc vô hình đập mạnh vào đầu cậu.

“Ư!”

Renato, không thể vượt qua sự thay đổi tầm nhìn và cơ thể vặn vẹo, nôn ói. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, thế giới xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

“Ha, ha ha……”

Mình đã thành công . Renato bật cười khi nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt mình. Khu mộ nơi các Hoàng đế và Hoàng hậu của mọi thời đại, cũng như nhiều thành viên hoàng gia được liệt kê trong phả hệ, đang an nghỉ, hoàn toàn khác với cơn bão tuyết dữ dội bên ngoài. Có lẽ từ 'vườn hoa' thích hợp để miêu tả nơi này hơn là 'mất mộ'.

“……!”

Khi bất lực nhìn xung quanh, Renato nhận ra bàn thờ trắng tinh ở phía xa. Cậu nhìn thoáng qua đã nhận ra danh tính của nơi thờ. Đó là lăng mộ của vị Hoàng đế đầu tiên và Tiên vương.

"Làm sao?"

Đối mặt với một tình huống bất ngờ, Renato lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối. Tuy mục đích của cậu là vào lăng mộ nhưng hắn không biết mình sẽ đến nơi mà Hoàng đế đầu tiên và Tiên vương đang ngủ.

“Hoàng tử đâu?!”

“Thưa ngài, thưa bệ hạ.”

Renato, đang ngây người nhìn vào bàn thờ, bị đánh thức bởi một giọng nói mà cậu nghe thấy từ phía sau. Có vẻ như người đàn ông đó, Maximo, đang đuổi theo cậu.

Tuy nhiên, cậu chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Maximo và không thể nhìn thấy người đàn ông đó. Đó là một điều tự nhiên. Bởi vì người đàn ông đó không phải là người thừa kế hợp pháp được Tiên Vương công nhận.

“Xin thứ lỗi, thưa bệ hạ. Hoàng tử đã trốn vào lăng mộ hoàng gia.”

“Đồ khốn nạn bất tài!”

Bị chặn bởi kết giới, Maximo nổi cơn thịnh nộ. Khi Renato nghe thấy giọng nói đầy tức giận, cậu bật cười và nghĩ rằng người đàn ông đó xứng đáng bị như vậy.

Maximo, người đã trở thành Hoàng đế nhưng không được Tiên vương công nhận, sẽ không thể vào lăng mộ hoàng gia ngay cả khi hắn chết và sống lại.

“Hãy tìm cách nào đó dù thế nào đi nữa! Chỉ cần tìm ra hắn! Không, hãy phá bỏ rào chắn ngay bây giờ!”

"Xin thứ lỗi?"

“Cho dù ngươi sử dụng phép thuật hay đốt cháy nó, chỉ cần phá vỡ kết giới chết tiệt này!”

“Thưa bệ hạ. Hãy bình tĩnh. Tôi sẽ gọi người bảo vệ rừng ngay bây giờ. Nếu, nếu có người bảo vệ rừng, kết giới sẽ……”

“Ai biết khi nào người bảo vệ rừng sẽ đến?! Hãy đốt nó đi!”

“Chúng ta không thể phá vỡ kết giới chỉ bằng một ngọn lửa…… Trên hết, đây là của Tiên Vương……”

"Câm miệng! Ai quan tâm đến Tiên Vương chết tiệt đó chứ?! Ta là Hoàng đế! Hoàng đế của đất nước này!

Maximo hét lên với giọng đầy điên cuồng. Ngay cả khi không nhìn anh ta, Renato cũng có thể đoán được biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông đó là gì.

Thằng điên.

Renato loạng choạng đứng dậy, bỏ lại giọng nói của Maximo. Đối diện với lăng mộ của Tiên Vương, cậu nhớ lại những gì mình muốn làm trước khi chết.

“Ơ..”

Renato vừa đến trước bàn thờ và ngồi xuống như một con búp bê bị cắt chỉ. Một cơn gió mạnh làm chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi ngực của Renato rơi xuống sàn.

“A...”

Cơ thể cậu cảm thấy nặng nề. Renato thở hổn hển, cảm thấy cái chết của mình đang đến gần. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề, tầm nhìn mờ đi như thể có sương mù bao quanh. Ánh mắt cậu chuyển sang chiếc đồng hồ bỏ túi bị hỏng.

“Tuy nhiên, mình phải trả lại thứ này……”

Đổ gục trước lăng mộ của Tiên Vương, Renato thì thầm với giọng yếu ớt. Đôi bàn tay run rẩy của cậu nâng niu chiếc đồng hồ bỏ túi bị hỏng. Một mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay cậu nhưng kỳ lạ thay, nó lại không hề đau đớn.

"Cảm ơn."

Nếu chiếc đồng hồ này không chặn được thanh kiếm của Maximo, cậu đã chết mà không thể tiến xa đến mức này. Renato ôm chiếc đồng hồ bỏ túi dính máu trong tay và thì thầm một lời cảm ơn không thể chạm tới. Và sau đó cậu đã xin lỗi.

"……Tôi xin lỗi."

Tôi không nghĩ tôi có thể trả lại nó. Renato thì thầm trong nước mắt. Cậu không hề hối tiếc trong cuộc sống, nhưng việc không thể giữ lời hứa với chủ nhân của chiếc đồng hồ khiến cậu cảm thấy phiền muộn.

“Hỡi thiên nhiên, Tiên vương……”

Renato tập trung toàn bộ sức lực còn lại và đưa tay về phía bàn thờ. Bàn tay nhuộm đỏ của cậu chạm vào bàn thờ trắng tinh.

“Tôi có, ho , ha…… có chuyện, tôi muốn hỏi người.”

Máu đỏ thẫm văng tung tóe trên bàn thờ sạch sẽ, không tì vết. Renato tiếp tục lời nói của mình với vẻ lắp bắp. Bây giờ, cậu thậm chí còn không thể cử động lưỡi của mình tốt.

“Những người, ugh, mà tôi yêu quý…… Họ đã an toàn, trở về với thiên nhiên chưa? Họ, haa, không còn cảm thấy, ugh, đau ở đó nữa phải không?”

Tiên Vương chính là bản chất của thiên nhiên. Khi người bạn đời của ông, vị Hoàng đế đầu tiên, qua đời, ông đã chọn ngủ cùng ông. Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Tiên Vương đã ban phước lành cho những đứa trẻ được thừa hưởng huyết thống từ ông và người bạn đời của mình. Những người thừa hưởng dòng máu đó là các thành viên hoàng gia của Đế quốc.

Vì vậy, đối với người dân của Đế quốc, vùng đất này là nơi ở của Tiên vương. Đặc biệt, lăng mộ hoàng gia là một nơi đặc biệt trong Đế quốc. Đó là bởi vì, dù đã vài trăm năm trôi qua, sự bảo vệ của Tiên Vương vẫn còn ở nơi này.

Vì vậy, khi một thành viên hoàng tộc qua đời, họ sẽ được chôn cất trong lăng mộ hoàng gia. Sau đó, họ sẽ trở về với thiên nhiên và nhận được sự yên nghỉ vĩnh viễn trong vòng tay của Tiên Vương.

Đó là lý do tại sao cậu muốn hỏi.

Cậu muốn biết liệu những người mà cậu yêu hơn cả mạng sống nhưng không thể bảo vệ, những người đã chịu đựng và đấu tranh cả đời, có thể quên đi mọi nỗi đau và bình yên trong vòng tay của Tiên Vương hay không. Chỉ bằng cách đó cậu mới có thể thoải mái nhắm mắt lại.

“Hư……”

Renato tựa trán vào nơi thờ im lặng và thở dài mệt mỏi. Đúng như dự đoán, không có câu trả lời.

Mình đã mong đợi điều gì cơ chứ?

Renato nhìn bơi thờ yên tĩnh với nụ cười cay đắng. Nếu Vua Tiên định trả lời câu hỏi của cậu, thì có điều gì đó đã thay đổi khi cậu vừa cầu xin, khi cậu kêu lên cầu mong Ludmilla sẽ sống sót, và khi cậu cầu nguyện tha thiết để bảo vệ Trudy.

Tuy nhiên, Tiên Vương không bao giờ đáp lại lời kêu gọi của Renato. Ngày xưa và cả bây giờ.

“Ờ! Ho ho ."

Nhìn chằm chằm vào bàn thờ vẫn im lặng cho đến cuối cùng một cách bực bội, Renato ho và co giật. Một cục máu đỏ sẫm chảy ra từ đôi môi há hốc của cậu.

“Tôi ước gì loại máu này, haa, đừng tiếp tục……”

Renato than thở như vừa khóc vừa cười. Những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ đôi mắt đã mất đi ánh sáng và trở nên mờ mịt của cậu. Cùng với cậu, mí mắt của cậu mất đi sức lực và rơi xuống.

Xù……

Khoảnh khắc thành viên hoàng gia trực tiếp cuối cùng của Đế quốc nhắm mắt lại, bàn thờ đẫm máu của cậu bắt đầu phát sáng một cách muộn màng. Một cơn gió thổi qua, ngôi mộ im lặng rung chuyển như người đang khóc.

Một chùm hoa quấn quanh bàn thờ như để bảo vệ nó, tung bay, rơi như nước mắt trên cơ thể lạnh ngắt của cậu.

"Tôi xin lỗi."

Ai kia? Khi chìm vào bóng tối vô tận, Renato mấp máy môi khi nghe thấy ai đó xin lỗi mình. Nhưng giọng nói của cậu không thể phát ra được.

「Ta thực sự xin lỗi.」

Một giọng nói buồn bã vang lên bên tai cậu. Giọng nói tiếp tục xin lỗi Renato. Hơi ấm tựa như mặt trời quấn quanh cơ thể cứng ngắc của cậu.

Nó ấm áp.

Ngay trước khi ngừng thở, Renato cảm thấy năng lượng mềm mại như làn gió xuân chạm vào mắt mình. Mí mắt đẫm nước của cậu khẽ run lên trước cảm giác khao khát và dịu dàng. Cậu muốn xác nhận chủ nhân của giọng nói đó, nhưng cậu không còn sức để mở mắt. Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều.

Sau đó, Renato chìm vào giấc ngủ mà cậu không bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa. Nhưng điều còn lại mà cậu hy vọng đã không đến. Renato tỉnh dậy lần nữa sáu năm trước, vào ngày thế giới của cậu sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro