Chương 25 : Nỗi Lo Của Louis

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngài có ổn không?"

"Tôi không sao. Tôi chỉ hơi chóng mặt thôi. Cảm ơn."

"Tại sao ngài lại cảm thấy chóng mặt...... Lãnh chúa Marquis lại ép ngài quá sức nữa phải không?"

Louis, người đang hỗ trợ Renato với vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức trở nên tức giận. Renato thường xuyên trở nên như vậy vào những ngày bị Hầu tước Medus rút máu.

Tên khốn kiếp.

Nghĩ tới Hầu tước Medus, Louis nghiến răng. Chắc hẳn hôm nay ông ta đã lấy máu nhiều hơn bình thường. Hầu tước mà anh biết là một con người sẽ buộc Renato làm bất cứ điều gì vì lợi ích của mình. Thực tế thì điều đó đã xảy ra vài lần rồi.

"Không. Hôm nay vẫn như thường lệ thôi."

"Vậy tại sao ngài lại cảm thấy chóng mặt? Lỡ như ngài bị bệnh thì sao?"

Vẻ mặt của Louis càng trở nên tồi tệ hơn. Anh chưa bao giờ quan tâm đến sức khỏe của Renato nhiều như vậy. Là một thành viên hoàng gia được sinh ra với dòng máu tiên, Renato khỏe mạnh hơn người bình thường.

Đã có lúc Hầu tước Medus hành hạ Renato bằng cách lấy quá nhiều máu hoặc cho cậu ăn những loại thuốc nội tiết tố lạ, nhưng cho đến nay cậu đã vượt qua được chúng.

Vì thế anh càng lo lắng hơn. Renato dường như nghĩ rằng mình đã che giấu điều đó một cách hoàn hảo, nhưng cậu không thể lừa được Louis, người đã ở bên cạnh từ khi mới sinh ra.

"Việc này không thể tiếp tục được. Ngày mai tôi sẽ nhờ ngài quản gia giúp đỡ."

Louis đỡ Renato lên xe với vẻ mặt nghiêm túc. Anh biết rằng Renato gần đây bị đau nhức không rõ nguyên nhân, rằng cậu đã kiệt sức và mệt mỏi sớm hơn trước, và rằng cậu thường thức dậy sau những cơn ác mộng mỗi đêm.

Ngoài ra, còn có điều gì đó đáng nghi hơn. Sau ngày tang lễ của Ludmilla, Renato từ chối mọi sự giúp đỡ khi tắm rửa và thay quần áo. Như thể cậu không muốn để lộ cơ thể trần trụi của mình.

Anh cảm thấy kỳ lạ về hành vi của Renato, nhưng anh không cho cậu biết điều đó vì anh không thể hỏi chủ nhân của mình muốn che giấu điều gì. Nhưng đây đã là giới hạn rồi.

"Nếu là do ngài không thể tin tưởng các bác sĩ trong cung điện, thì tôi sẽ cố gắng cử người ra ngoài Hoàng cung."

Louis suy đoán rằng lý do Renato không muốn gặp bác sĩ là vì Hầu tước Medus. Hiện nay, các bác sĩ trong cung hầu hết đều là người của Hầu tước.

Có những bác sĩ vẫn trung thành với Tristan như Hầu tước Pavel - bác sĩ riêng của Hoàng đế, một số người vẫn giữ thái độ trung lập vì lương tâm của một bác sĩ, nhưng còn rất nhiều người không như vậy. Vì thế, không có ai mà anh có thể thoải mái giao phó sức khỏe của Renato cả.

"Tôi thực sự ổn. Sao dạo này anh lại lo lắng thế?"

"Bởi vì ngài cứ làm tôi lo lắng, thưa Hoàng tử."

Louis bĩu môi dưới vì liên tục từ chối. Anh không thể hiểu tại sao Renato lại từ chối điều trị nhiều như vậy.

"Không cần tìm người khác."

Nhìn Louis hờn dỗi, Renato bối rối nhưng lại từ chối một lần nữa. Cho dù là Hầu tước Medus hay các bác sĩ khác, nếu họ nhìn thấy vết sẹo trên cơ thể cậu, họ sẽ lập tức náo động. Cả Louis và Luna cũng sẽ nghĩ điều đó thật kỳ lạ.

Tuy nhiên, cậu không thể nói rằng mình đã hồi quy. Không phải cậu không tin tưởng hai người họ, nhưng vì sự an toàn của họ, tốt hơn hết là nên giữ bí mật.

Renato quyết định giấu kín hết mức có thể về sự hồi quy trừ khi cậu có thể giải thích tất cả.

"Xin đừng làm thế, chỉ một lần thôi......"

"Nếu Luna tìm được người mà tôi đang nói tới thì mọi việc sẽ được giải quyết. Tôi sẽ gặp anh ấy."

"À, thật sao? Nhưng không phải ngài nói anh ấy là dược sĩ sao?

"Anh ấy cũng là bác sĩ."

Mặc dù anh ấy đã bị loại. Renato kìm lại nửa câu sau và nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở phía xa, một khu rừng xanh và hàng rào bao quanh khu rừng để bảo vệ nó đã lọt vào mắt cậu.

Mình sẽ phải quay trở lại lăng mộ hoàng gia.

Nhìn vào hàng rào sáng màu xanh lam, Renato rơi vào đau đớn. Thân là một thành viên hoàng thất, cậu vào hoàng lăng cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, việc viếng thăm lăng mộ của vị Hoàng đế đầu tiên và Tiên vương lại là một câu chuyện khác.

Ngay cả các thành viên hoàng gia cũng không được vào nơi đó nếu không có sự cho phép của Hoàng đế hoặc trong những dịp đặc biệt. Sẽ dễ dàng được cho phép nếu cậu hỏi Tristan, nhưng Hầu tước Medus và Blanche rất có thể sẽ nghi ngờ.

Hơn hết, cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi đến thăm mộ Tiên Vương. Renato gần như chắc chắn rằng sức mạnh của Tiên Vương có liên quan đến sự hồi quy của cậu.

Khi nhớ lại, thật kỳ lạ là ở kiếp trước, vừa vượt qua kết giới, cậu đã đi thẳng đến mộ Tiên Vương. Ban đầu điều này vốn là không thể.

Sau đó là câu hỏi 'Tại sao?' nảy sinh. Tại sao Tiên Vương lại quay ngược thời gian, tại sao ông lại chọn Renato, và tại sao ông lại lùi về thời điểm này...... Càng nghĩ về điều đó, tâm trí cậu càng trở nên phức tạp.

Nếu thời gian lại thay đổi thì sao?

Khi suy nghĩ của cậu đến mức đó, cậu cảm thấy hơi do dự. Không có gì đảm bảo rằng cậu phải trải qua điều đó chỉ một lần. Renato đã do dự khi đến thăm mộ Tiên Vương vì khả năng đó.

"Nhân tiện, chắc hẳn anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ mà tôi bảo anh chuẩn bị rồi phải không?"

Rời mắt khỏi cửa sổ, Renato thay đổi chủ đề. Sau khi vượt qua việc cung cấp máu một cách an toàn với lý do kiểm tra sức khỏe định kỳ, đã đến lúc cậu phải làm việc.

"Tất nhiên rồi. Tất cả đều ở đây. Nhưng ngài thực sự định rời đi mà không ghé qua Cung điện à?"

"Đó là lý do tại sao tôi bảo anh phải chuẩn bị trước. Đã được một thời gian  sau khi tôi đến Cung điện của Hoàng hậu. Chúng ta phải đi trước khi quá muộn."

"Điều đó đúng, nhưng...... Nó có ổn không?"

"Cái gì?"

"Không phải đại hoàng tử sẽ không hài lòng nếu ngài kể ra một câu chuyện mà ngài ấy đã bác bỏ sao? Ngài ấy có thể yêu cầu thay thế vị trí người tiếp đón, hoặc có thể phản đối ".

Louis nói với vẻ mặt lo lắng. Anh vô cùng ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe về kế hoạch kết hôn với đại hoàng tử của Renato. Ngay cả Luna, người thường vô cảm, cũng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Anh bình tĩnh lại sau khi nghe lời giải thích của Renato, nhưng trái tim anh vẫn rung lên khi nghĩ về khoảng thời gian đó. Louis cảm thấy khó hiểu Renato, người muốn bảo vệ Trudy ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc sử dụng bản thân như một công cụ để giao dịch.

Đối với Louis, Renato vẫn là một Hoàng tử còn quá trẻ để kết hôn và lập gia đình. Vì cậu giống như một đứa em trai mà Louis đã nuôi nấng từ khi còn nhỏ nên anh hy vọng rằng Renato ít nhất sẽ kết hôn với người cậu yêu. Còn hơn thế nữa vì anh hiểu rõ môi trường mà Renato lớn lên hơn bất kỳ ai.

Vì vậy, Louis rơi vào trạng thái mâu thuẫn, nơi anh vừa hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách Renato mong muốn, nhưng đồng thời lại không hy vọng như vậy.

"Nhưng tôi không thể bỏ cuộc như thế này được. Anh không biết câu nói rằng không có cái cây nào lại không đổ khi bị chặt mười lần sao?

Renato hỏi lại với thái độ tích cực. Không phải cậu không lo lắng về phản ứng của Khalid, nhưng cậu không thể ngồi yên sau khi bị từ chối một lần.

"Lần trước tôi đã quá vội vàng. Lẽ ra tôi không nên làm điều đó mà không có sự chuẩn bị......"

Biểu cảm của Renato u ám khi cậu nhớ lại khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông khi nghe lời cầu hôn của mình. Cậu thừa nhận rằng bản thân đã tự mãn.

Mặc dù cậu luôn nhớ rằng Khalid ở kiếp trước và Khalid bây giờ không nên được coi là giống nhau, nhưng cậu thầm mong rằng người đàn ông này sẽ chấp nhận lời đề nghị. Đó là vì những ký ức về kiếp trước của cậu.

Khalid trong quá khứ luôn lịch sự và tốt bụng với Renato. Và anh đã làm điều tốt nhất có thể cho cậu. Chính nhờ những ký ức đó mà Renato nảy ra ý tưởng cầu hôn Khalid theo hợp đồng. Ở kiếp trước, người đàn ông đó......

Renato siết chặt nắm tay rồi lại mở nắm tay ra để chặn những ký ức cũ đang dâng lên. Khi nghĩ về quá khứ đã mất, vùng xung quanh vết sẹo của cậu sẽ nhói lên giống như khi gặp Maximo.

"Hôm nay tôi sẽ không gặp Maximo, vì vậy tôi sẽ có thể trò chuyện bình tĩnh mà không hoảng sợ."

"Nghiêm túc đấy, tên chúa tể chết tiệt đó. Hắn là một người không giúp ích được gì cho cuộc sống của ngài, thưa Hoàng tử."

Louis càu nhàu với vẻ mặt mệt mỏi. Renato nhẹ nhàng mỉm cười với anh. Rồi cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước khi đến cơ quan ngoại giao, cậu phải nghĩ cách thuyết phục Khalid.

* * *

"Aigoo, tôi thực sự sắp chết rồi!"

Bị Khalid tấn công, Amavand ngã xuống sàn và phát ra âm thanh đau đớn. Anh đã cảm thấy lo lắng ngay từ lúc người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện trên sân tập và yêu cầu một trận đấu tay đôi, và hiện tại, anh vẫn đang trong tình trạng bao cát.

"Làm ơn dịu dàng chút đi! Ngài sẽ giết tôi đấy?"

Amavand nhìn chằm chằm vào Khalid, người đang có vẻ mặt thờ ơ, đầy oán giận. Không giống như anh ta đang bừa bộn, Khalid chỉ đổ mồ hôi một chút.

"Việc đấu tập cũng giống như những trận đấu thực sự. Anh không biết điều đó à?"

"Nếu chúng ta đấu hai lần như đánh nhau thực sự, tôi sẽ chết thật."

Nó an toàn vì họ sử dụng kiếm luyện tập không có lưỡi, nhưng những cú đánh của Khalid thực sự rất đau. Amavand vòng tay quanh chiếc cổ đã cảm thấy đau nhức từ lâu. Đó là nơi cuối cùng thanh kiếm của Khalid sượt qua.

"Ờ. Ngài mau nhìn cái này đi. Tôi đang chảy máu!"

Nhìn thấy máu trên lòng bàn tay, Amavand run rẩy và làm ầm lên. Khalid nhìn đường đỏ trên cổ mình, rồi sửa lại tư thế.

"Chỉ là một vết xước thôi. Đừng làm lớn chuyện và đứng dậy đi."

"Ý ngài nói một vết xước là sao?! Điều này thực sự là quá đủ rồi! Tôi bỏ cuộc! Tôi không thể làm được nữa!"

Khalid cau mày khi nhìn thấy Amavand nằm trên sàn sân tập và không chịu chiến đấu. Sau khi thở dài nhẹ nhàng, anh nhìn xung quanh và tìm kiếm đối thủ tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro