Chương 35 : Chấn Thương Tâm Lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ô..”

Cảm thấy buồn nôn, Renato lấy tay che miệng. Bên trong cổ cậu nóng rát, có lẽ là do dạ dày bị trào ngược nên gây đau đớn.

“A, cậu ổn chứ?”

Khi Renato đột nhiên nôn, Baikal giật mình và đưa tay ra. Tuy nhiên, không thể đỡ Renato, hắn chỉ có thể đứng bên cạnh.

“Ha...”

Renato thở mạnh thay vì trả lời. Cậu thấy khó thở như thể có ai đó đang bóp nghẹt cậu. Vết sẹo lúc trước cũng đang đau nhói. Cảm thấy toàn bộ cơ thể bị bóp chặt, cậu khụy xuống vì đau đớn. Tầm nhìn cũng dần mờ đi.

“Bình tĩnh nào, ngài hãy thở ra và hít sâu vào, chậm thôi.”

Cảm thấy tình trạng của Renato không bình thường, Baikal thúc giục cậu hít thở sâu. Huu , Renato dựa vào bức tường lạnh lẽo, hít vào và thở ra liên tục. Nhưng một kẻ thù đã xuất hiện trước khi cậu kịp bình tĩnh lại.

"Thằng khốn nạn!"

“T-thủ lĩnh?”

Baikal vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy người xuất hiện. Máu chảy ra từ đầu của người đó, ông ta chính là thủ lĩnh của tổ chức. Có lẽ ông ta đang chạy trốn, người đàn ông đang cầm trên tay thứ gì đó có vẻ là một cuốn sổ đã nhận ra Baikal và lao vào như một con bò tót giận dữ.

“Ồ!”

Baikal va chạm với thủ lĩnh và ngã xuống. Thủ lĩnh đánh ngã Baikal trong chớp mắt quay sang Renato. Đôi mắt hung dữ của ông ta lóe lên một cách khủng khiếp.

“Mày là thằng nào?”

“……Ngài Renato! Nguy hiểm lắm! Xin hãy cẩn thận!”

Nhận thấy điều bất thường, Luna vội vã tránh xa những thành viên băng đảng đang bám chặt lấy cô, nhưng đã quá muộn. Khoảng cách giữa thủ lĩnh và Renato quá gần để có thể chặn bằng cách ném vũ khí.

Bụp!

Ngay khi tên thủ lĩnh mất lý trí đưa tay về phía Renato, một tiếng động nặng nề vang lên. Một người đàn ông mặc áo choàng đen xông vào con hẻm và đánh vào gáy tên thủ lĩnh. Bị tấn công mà không có cơ hội tự vệ, tên thủ lĩnh ngã gục như một con rối đứt dây.

“Người này là ai? Nơi này nguy hiểm lắm… Điện hạ.”

Người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện, quay đầu nhìn Renato, người gần như bị thủ lĩnh tổ chức bắt được, rồi dừng lại. Cậu nhận ra khuôn mặt sau lớp áo choàng nửa rơi xuống ngay lập tức.

“Khalid?”

Renato nhận ra người kia. Cậu ngơ ngác nhìn Khalid trong khi người đàn ông kia cũng nhìn xuống cậu với vẻ bối rối.

Cậu bối rối không biết Khalid mà cậu nhìn thấy lúc này là thật hay chỉ là ảo giác. Quá nhiều thứ xảy ra cùng một lúc khiến cậu không thể giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Não cậu trở nên hỗn loạn.

“Sao ngài lại ở đây… Ồ.”

Khi cậu cố gắng nhấc cơ thể lên, Renato rên rỉ đau đớn và cúi xuống lần nữa. Khalid, người đã cứng đờ vì cuộc gặp gỡ bất ngờ, nhanh chóng đỡ cơ thể đang ngã xuống đất.

“Ngài ổn chứ? Ngài có bị thương không?”

Khalid kéo Renato vào lòng và hỏi bằng giọng khẩn thiết. Khi sự ngạc nhiên của anh tan biến một chút, khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi của Renato hiện ra trong tầm mắt anh.

“Renato!”

Trong khi đó, Luna chế ngự tất cả các thành viên của tổ chức và tiến về phía hai người. Nhìn Renato trong vòng tay của Khalid, khuôn mặt cô nhăn nhó. Cô cảm thấy tội lỗi vì đã không bảo vệ được cậu.

“Hử, ừm……”

Renato cố gắng nói chuyện với Luna. Cậu muốn nói rằng mình ổn, nhưng chỉ có tiếng rên rỉ phát ra. Mùi máu lan tỏa khắp nơi khiến cậu buồn nôn và chóng mặt.

'Ta giao phó Trudy cho ngài. Xin hãy bảo vệ đứa trẻ đó.'

'Điện hạ, xin đừng khóc… Tôi không sao đâu.'

'Hic, anh ơi, em cầu xin anh. Làm ơn đừng ghét em. Làm ơn?'

'Nếu ngài cần sự giúp đỡ của ta, ta sẽ giúp nhài hết sức có thể.'

'Khi nào thế? Từ khi nào mà ngươi có mối quan hệ như thế với tên khốn đó vậy? Ngươi không có à? Ngươi thực sự nghĩ là ta sẽ tin điều đó sao?'

'Tôi sẽ tranh thủ thời gian. Trong lúc đó, hãy đưa Snow đi và chạy trốn. Càng xa càng tốt. Ngài hiểu chứ?'

Vô số ký ức lẫn lộn trong đầu óc mơ hồ của cậu, giọng nói của rất nhiều người vang vọng bên tai cậu như tiếng ù tai, khiến cho vết sẹo của cậu càng đau đớn.

“Đau, đau quá, ôi, hừ.”

Bị cơn đau không thể chịu đựng nổi nhấn chìm, Renato khom người xuống và rên rỉ. Thấy khó có thể nhận được câu trả lời từ Renato, Khalid quay sang người kia.

“Cô là Luna, đúng không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“……Tôi sẽ giải thích chi tiết sau khi chúng ta ra khỏi đây. Không nên để cho mọi người biết rằng Hoàng tử điện hạ đang ở đây. Xin hãy giúp chúng tôi.”

Sau một hồi do dự, Luna đã nhờ Khalid giúp đỡ. Nếu tình trạng của Renato tốt thì có lẽ mọi chuyện đã khác, nhưng giờ đã xảy ra chuyện này, cô không thể tự mình giải quyết được. Họ cần sự giúp đỡ của Khalid để có thể lặng lẽ rời khỏi nơi này.

"Được rồi, ta sẽ giúp."

Khalid không chút do dự chấp nhận yêu cầu của Luna. Anh không đủ máu lạnh để ngoảnh mặt đi trước cảnh tượng này. Sau đó, anh cẩn thận nhấc cơ thể đang co giật vì đau đớn lên.

“Hử……”

Cảm thấy thân thể bị nhấc lên, Renato rùng mình, phát ra một tiếng đau đớn. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh, vô cùng tái nhợt.

“Ngài hãy thả lỏng và không cần phải sợ hãi nữa. Ta ở đây để giúp ngài.”

Khaled thay đổi tư thế để Renato có thể thoải mái dựa vào anh, rồi nhẹ nhàng thì thầm. Renato, chỉ tập trung vào từ 'giúp', hướng đôi mắt màu hoa oải hương mơ hồ của mình về phía Khalid.

“Khalid……”

“Ừm?”

Khalid định nhanh chóng di chuyển, nhưng dừng lại khi nghe thấy một giọng nói yếu ớt. Khi anh nghĩ lại, Renato đã gọi tên anh từ trước đó. Trước khi anh kịp cảm thấy lạ lẫm về điều đó, một bàn tay run rẩy đã nắm chặt áo choàng của Khalid.

"Xin hãy……"

Đôi mắt màu tím nhạt đầy nước mắt như sương trên cánh hoa. Một lời cầu xin giống như hơi thở rải rác trong không khí thoát ra từ đôi môi đã mất màu của Renato.

“Làm ơn giúp tôi.”

Lời cầu xin đáng thương vừa lọt vào tai, tim anh đập thình thịch. Khalid hít một hơi thật sâu mà không hề hay biết. Giọng nói nhẹ nhàng tưởng chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào khiến trái tim anh gợn lên một gợn sóng kỳ lạ.

Vừa dứt lời, Renato cúi đầu. Cơ thể cậu cũng trở nên mềm nhũn khi các ý thức dần biến mất. Không thể chịu đựng được cơn đau, cậu đã ngất lịm đi.

“Ngài Renato? Ngài Renato!”

Luna nhìn Renato với vẻ mặt lo lắng, mất bình tĩnh khi cậu ngất đi. Quên mất Khalid đang giữ Renato, cô liều lĩnh đưa tay ra. Đúng lúc đó, Baikal nhấc người lên và nhanh chóng hét lớn.

“Xin hãy đợi một chút, không được tùy tiện chạm vào người đang ngất xỉu!”

Baikal vội vàng ngăn Luna lại và tiến đến gần Khalid đang giữ Renato. Sau đó, hắn thận trọng xin phép.

“Có thể, có thể cho tôi xem thử một lát được không?”

“Anh là bác sĩ à?”

“Ừm, hiện tại thì tôi……”

Baikal trả lời bằng giọng nói gần như không nghe thấy. Sau khi trao đổi ánh mắt với Luna, Khalid quay về phía Baikal.

“Ừm.”

Sau khi kiểm tra sắc mặt của Renato, Baikal nắm lấy cổ tay đang buông thõng xuống một cách bất lực và tập trung. Sau khi kiểm tra mạch đập của Renato một lúc, hắn thở phào nhẹ nhõm.

“May mắn thay, không có chuyện gì lớn. Có vẻ như ngài ấy chỉ ngất đi vì không vượt qua được cú sốc tâm lý.”

“Lúc nãy ngài ấy ôm bụng đau lắm, có bị thương ở đâu không?”

“Không có thương tích nào rõ ràng. Kẻ địch cũng chưa từng chạm vào Hoàng tử điện hạ. Tôi phải xem xét kỹ hơn, nhưng…… Có lẽ là do ngài ấy chịu quá nhiều cú sốc.…”

“Ừm.”

Nghe được lời của Baikal, ánh mắt của Khalid hướng về phía con hẻm, cảnh tượng này tuyệt đối không phải là cảnh tượng mà một vị Hoàng tử lớn lên trong cung điện hoàng gia có thể chịu đựng được.

“Rất khó để tiến hành kiểm tra ở đây. Chúng ta phải mau chóng di chuyển đến nơi khác để chẩn đoán chính xác hơn.”

“Mau đến dinh thự của ta trước.”

Sau khi quyết định nơi sẽ đến, Khalid cởi áo choàng và quấn quanh người Renato. Lúc đó, Amavand, người đã chế ngự được tất cả thành viên băng đảng, tiến đến con hẻm.

“Ngài đang làm gì ở đó vậy? Còn thủ lĩnh thì sao? Hả?”

Amavand mở to mắt khi thấy Khalid, người đang đuổi theo tên thủ lĩnh đã bỏ trốn cùng cuốn sổ, đi ra và bế theo một ai đó.

“Chuyện gì đã xảy ra, người này là ai?”

“Hãy tống khứ những tên khốn nạn kia ở đây đi. Muốn nghe đầu đuôi câu chuyện thì nói với Luna.”

“Luna?”

Amavand nghiêng đầu trước cái tên xa lạ, rồi nhìn thấy Luna phía sau Khalid và thốt lên một tiếng. Anh ta biết cô là ai.

“Ta sẽ chăm sóc Hoàng tử điện hạ, ngươi đừng lo lắng, cứ bàn bạc với Amavand để dọn dẹp mọi chuyện. Sau đó, cứ đến gặp ta.”

"Cảm ơn ngài rất nhiều."

Luna cúi đầu chào Khalid. Cô muốn cùng anh đến dinh thự chính thức, nhưng cô phải đến gặp Louis đang đợi họ trong xưởng của người lùn.

“Còn bác sĩ nữa. Anh đi theo ta.”

“Xin lỗi? À, vâng!”

Nghe lời Khalid, Baikal đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc. Ôm Renato trong tay, Khalid sải bước về phía xe ngựa. Mặc dù Renato đã mất trí, nhưng cơ thể vẫn run rẩy yếu ớt, khiến Khalid cảm thấy lo lắng lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro