Chương 34 : Ám Ảnh Từ Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baikal nuốt nước bọt khi khuôn mặt Renato tiến lại gần. Đôi mắt của Hoàng tử đã nói lên rằng sẽ đón nhận hắn, nó trong sáng và thuần khiết đến mức hắn gần như bị thôi miên.

Baikal tuyệt vọng nắm lấy chút lý trí còn lại ít ỏi của mình. Mặc dù Renato trông không khác gì thần tiên, cậu vẫn là một con người, thậm chí có thể dơ bẩn hơn cả quái vật. Hắn phải giữ cho tâm trí mình không bị lung lay. Vì căng thẳng, hắn đập đầu xuống sàn.

“……Tôi sẽ hiến dâng lòng trung thành của mình cho ngài, Hoàng tử điện hạ.”

Vì Renato đã tiết lộ danh tính của mình, Baikal có hai lựa chọn. Hoặc là hắn tuyên thệ trung thành ở đây hoặc chết để giữ im lặng.

Đương nhiên, Baikal đã chọn phương án trước. Vì em gái mình, hắn không thể chết được. Hắn không biết liệu đây có phải con đường mở ra một cánh cổng địa ngục khác hay là sợi dây thừng để hắn và em gái mình bám vào, nhưng ngay từ đầu hắn đã không có sự lựa chọn nào khác.

“Vậy thì ta sẽ cho ngươi một nơi để trốn. Luna sẽ ở lại nơi này, để ngươi có thể chuyển đến sống cùng em gái mình.”

"Cảm ơn."

“Ngày mai nợ của ngươi sẽ được ta trả hết. Và……”

Ngay khi Renato sắp giải thích kế hoạch tương lai của mình, đột nhiên, bên ngoài có tiếng động. Cảm nhận được sự náo loạn bên ngoài, Luna nhanh chóng đứng trước Renato để bảo vệ cậu. Ngay sau đó, cánh cửa mở toang ra với một tiếng động lớn.

“Này! Có chuyện gì đó xảy ra rồi! Có vẻ như không phải là lực lượng an ninh thủ đô, nhưng một số tên khốn kỳ lạ đã xuất hiện! Một cuộc tấn công đang diễn ra! Thủ lĩnh bảo ngươi lấy một ít thuốc và đi ra ngoài thông qua lối đi bí mật…… Cái gì?”

Người đàn ông mở cửa bước vào là một người đàn ông trông rất dữ tợn. Anh ta nhìn Baikal đang nằm trên sàn và Luna đang đứng đó để bảo vệ Renato. Sau đó, anh ta nhanh chóng rút kiếm ra.

“Các người là ai?!”

“Hoàng tử điện hạ, xin hãy lùi lại.”

Nói xong, Luna rút thanh kiếm từ thắt lưng ra và đá xuống sàn. Nhưng Renato không trả lời. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy thanh kiếm chĩa vào mình, cậu không thể làm gì vì đầu óc cậu trống rỗng. Một nỗi sợ hãi đột ngột rằng thanh kiếm sẽ xé toạc da cậu và đâm thủng ruột cậu bất cứ lúc nào tràn ngập tâm trí.

“Có một số kẻ khả nghi ở đây! Nhanh gọi hỗ trợ đi…… Agh!”

Trong khi Renato đang đơ người, Luna đã đánh vào thanh kiếm của người đàn ông khi anh ta định gọi thêm viện trợ, sau đó đánh vào yết hầu của anh ta bằng cán kiếm. Khi cô làm đối thủ choáng váng bằng những động tác gọn gàng, một chiếc rìu cầm tay bay về phía cô.

Chiếc rìu cắt qua không khí lướt qua hông Luna và đập vào tường. Sau đó, một bóng đen lao về phía Luna. Có lẽ đó là một thành viên trong băng đảng chạy đến đây sau khi nghe thấy lời yêu cầu hỗ trợ của người đàn ông.

“Chết đi!”

Luna giơ kiếm lên chặn đòn tấn công của tên thành viên băng đảng đang lao về phía cô với tiếng hét. Keng , hai vũ khí va chạm, tạo ra tiếng động lớn. Nói xong, Luna chém đứt thanh kiếm của tên đàn ông, xoay người lại và chém từ bên dưới.

“Ồ!”

Bùm , máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi. Trong chớp mắt, gã đàn ông to lớn bị thương ở ngực và hét lên. Không bỏ lỡ cơ hội, Luna dùng lòng bàn tay đánh mạnh vào cằm anh ta. Với một tiếng động trầm đục, tên thành viên băng đảng mất ý thức, loạng choạng và ngã xuống sàn.

“Hử…”

Sau khi giải quyết tình hình ngay lập tức, Luna lau sạch máu trên thanh kiếm của mình. Cô không muốn đổ nhiều máu nhất có thể vì Renato ở đây, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

“Bên ngoài hình như xảy ra chuyện gì đó, chúng ta phải ra ngoài trước khi náo loạn lớn hơn. Chúng ta hãy mang người đó theo cùng……Điện hạ?”

Luna, người tiến đến gần Renato với thanh kiếm của mình, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ và ngừng nói. Cậu trông rất nhợt nhạt.

“Hoàng tử điện hạ? Người không sao chứ?”

“Hửm? À. Ờ, ờ…… Ta ổn.”

Renato, người đang đứng ngơ ngác, gần như không còn tỉnh táo nhờ giọng nói của Luna. Cậu lắp bắp trả lời Luna.

Mình bị sao thế này?

Cảm thấy hụt hơi, Renato ấn tay vào ngực. Toàn bộ cơ thể cậu cứng như đá và không thể nhấc nổi một ngón tay nào, sau đó cậu run rẩy như một cây dương. Truyền sức mạnh cho đôi chân run rẩy của mình, cậu lắc đầu từ bên này sang bên kia, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Bây giờ không phải lúc để làm điều này. Mau tỉnh táo lại đi.

Tự trách mình, Renato nhắm chặt mắt lại rồi mở ra. Sau đó, cậu cứng đờ khi nhìn thấy máu chảy ra từ người đàn ông đã ngã xuống. Đôi mắt cậu nhìn vào chất lỏng màu đỏ thấm đẫm sàn nhà run rẩy dữ dội.

“Anh ta đã chết rồi sao?”

Trước khi cậu kịp suy nghĩ, những lời đó đã thoát ra khỏi miệng cậu trước. Một cảm giác thất bại thoáng qua hiện lên trên khuôn mặt Luna khi cô nhận ra ánh mắt của Renato đang hướng đến đâu.

“Không. Tôi chỉ đánh ngất anh ta thôi.”

Luna xoay người lại, che khuất tầm nhìn của Renato, không cho cậu nhìn thấy kẻ địch đã ngã xuống. Sau đó, cô nhìn Renato với ánh mắt lo lắng. Cậu nhất định rất kinh ngạc, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên cậu gặp phải kẻ địch có ý định giết người, lại còn phải nhìn thấy máu.

“Tôi xin lỗi vì đã khiến ngài nhìn thấy cảnh tượng không xấu xí này.”

“Không. Ta không quen với điều này, nên…… Ta chỉ hơi bất ngờ thôi.”

Renato vội vàng lắc đầu trước lời xin lỗi của Luna. Cô chỉ trung thành với nhiệm vụ của mình là hiệp sĩ bảo vệ cậu. Cô không làm gì sai cả. Tuy nhiên, cậu thấy khó kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt mình.

Khi Luna chạy ra để khuất phục kẻ thù, cậu nhớ lại lần cuối cùng, cậu nhìn thấy cô. Cô xuất hiện từ phía sau, chạy về phía các hiệp sĩ của Maximo, sẵn sàng đón nhận cái chết.

“Ta nên cảm ơn cô mới phải. Xin lỗi vì đã cư xử kỳ lạ…… Cảm ơn cô đã bảo vệ ta.”

Hồi đó, và bây giờ. Renato nắm lấy Luna bằng bàn tay run rẩy của mình. Một tiếng thở dài nhẹ nhõm vô thức trào ra khi cậu cảm thấy hơi ấm trên lòng bàn tay mình.

Đúng vậy, đây là hiện thực. Đó là hiện thực rằng cả cậu và Luna đều còn sống. Renato kìm nén những ký ức đen tối đang tràn ngập tâm trí cậu.

Trong khi đó, tiếng ồn bên ngoài ngày càng lớn. Tiếng của thứ gì đó va chạm và vỡ, tiếng la hét của ai đó vọng qua cánh cửa mở. Nhận ra tình hình bất thường, Luna nắm lấy cánh tay Renato.

“Chúng ta nên rời khỏi đây ngay bây giờ. Này, đừng có ngốc nghếch quỳ ở đó, đứng dậy đi.”

“Xin lỗi? Vâng!”

Baikal, người choáng váng vì cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt, nhanh chóng đứng dậy. Luna ném cho hắn một tấm khắc phù hiệu hoàng gia.

“Nếu bị lực lượng an ninh hoặc ai đó bắt gặp, cứ đưa cho họ xem.”

“Gì thế?”

“Đây là một tấm khắc tượng trưng cho sự bảo vệ của hoàng gia. Tôi không nghĩ mình có thể bảo vệ được anh, vì vậy hãy đảm bảo giữ gìn nó cẩn thận. Nó sẽ là phao cứu sinh của anh đấy.”

“Hừ.”

“Đường hầm bí mật mà anh chàng kia nói lúc nãy ở đâu?”

“Ờ…… Nó là một lối đi được tạo ra để thoát khỏi sự truy quét của lực lượng an ninh. Chính là lối này.”

Baikal, cầm tấm khắc Luna đưa cho hân trong tay, vội vã dẫn họ vào lối đi bí mật. Renato kìm nén cơn buồn nôn và di chuyển đôi chân. Khi cậu đi ra khỏi lối đi tối tăm và ẩm ướt, cậu nghe thấy tiếng động lớn từ mọi hướng.

“Aaah! Tha cho tôi đi!”

“Đừng để chúng chạy thoát!”

“Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây thế?! Có vẻ như bọn chúng không phải là lực lượng an ninh?”

“Nếu không muốn chết, hãy bỏ vũ khí xuống và đầu hàng đi!”

Đường phố hỗn loạn. Baikal cẩn thận xem xét sự hỗn loạn đang diễn ra trước mắt. Các thành viên của tổ chức, đối đầu với các hiệp sĩ mặc áo choàng đen, trông có vẻ bối rối. Sự khác biệt về kỹ năng của họ quá lớn ngay cả khi tổ chức đông hơn. Kết quả là, một số người đã từ bỏ cuộc chiến để chạy trốn.

“Tôi nghĩ tốt hơn là đi về phía sau thay vì đi theo hướng này. Xin hãy đi theo tôi.”

Sau khi đưa ra quyết định, Baikal quay lại và đi theo hướng khác. Tuy nhiên, trước khi ba người kịp ra khỏi con hẻm, họ đã chạm trán với khoảng mười lăm thành viên của tổ chức.

“Bọn khốn nạn này là ai? Chúng có cùng phe với những kẻ tấn công không?”

“Tên khốn đó là Baikal, đúng không? Hắn đã phản bội chúng ta!”

Các thành viên băng đảng đang chạy trốn khỏi các cuộc tấn công đã tìm thấy Baikal cùng Renato và trừng mắt nhìn họ. Họ lao vào trước khi Baikal kịp trả lời bất cứ điều gì.

“Giết chúng đi!”

“Đứng sau tôi.”

Khi một số thành viên băng đảng lao vào, Luna kéo Baikal lại và lao về phía trước. Với một tiếng cắt, máu từ người đàn ông phía trước phun ra như một đài phun nước.

“Mau chạy đi với Renato-nim!”

Luna chém chết những tên côn đồ đang tấn công cô từng tên một và ra lệnh cho Baikal. Thật dễ dàng để chặn kẻ thù từ phía trước vì đó là một con hẻm hẹp, nhưng thật khó để cô bảo vệ Renato nếu có kẻ thù mới xuất hiện từ phía sau.

“Xin hãy rời khỏi đây trước, tôi sẽ dọn dẹp nơi này rồi lập tức đi theo ngài.”

Luna quay đầu, nhìn vào mắt Renato, mỉm cười nhẹ. Cô định trấn an cậu, nhưng ngược lại, nó lại có tác dụng ngược lại với Renato.

KHÔNG.

Renato kêu lên trong im lặng. Trái tim cậu chùng xuống khi Luna cố gắng để cậu đi trước. Những ký ức mà cậu đã cố gắng kìm nén lại tràn ngập tâm trí lần nữa.

Tiếng kiếm va chạm, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, những giọt máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi…… Tâm trí Renato lập tức bị kéo về cuộc sống trước kia. Trong khoảnh khắc, bên trong vừa mới bình tĩnh lại của cậu rung chuyển dữ dội, và cậu cảm thấy có thứ gì đó trào lên cổ họng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro