Chương 5 : Cuộc Chiến Vương Quyền Ở Đế Quốc Fleurette

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ta có nên giết chúng ngay bây giờ không?”

Đôi mắt đỏ như máu chìm xuống trong ánh sáng mờ ảo. Anh sợ hành động quá hấp tấp và trở thành chướng ngại vật cho Maryam, nhưng Khalid lại sẵn sàng vấy máu vào tay mình bất cứ lúc nào.

“Ngài lại nói thêm một điều đáng sợ…… Ngài sẽ làm gì nếu có ai đó nghe thấy?”

“Bên cạnh chúng ta còn ai nữa? Và nếu họ muốn nghe thì cứ để họ nghe.”

“Ehem, dù sao thì theo tin tức từ những người cung cấp thông tin, bầu không khí ở thủ đô hiện đang rất hỗn loạn.”

Nasir ho và chuyển chủ đề trở lại Đế chế Fleurette. Nếu là Khalid, người đàn ông đó thực sự sẽ làm điều như vậy. Trước khi điều đó có thể xảy ra, anh phải thu hút sự chú ý của anh ấy sang chủ đề khác.

“Khi đến Đế quốc, chúng ta sẽ phải cẩn thận về nhiều mặt. Nếu không, chúng ta có thể vướng vào cuộc chiến vương quyền.”

“Cuộc chiến vương quyền à? Vừa rồi không phải anh vừa mới nói, Nhị hoàng tử có khả năng sẽ trở làm Thái tử nhất sao? Hay Hoàng hậu đang muốn đưa con mình lên ngai vàng?”

"Không hẳn. Có một ứng cử viên khác mà Hoàng hậu và gia đình ông ấy đang tiến cử.”

"Điều đó có nghĩa là gì?"

Khalid cau mày khi nghe thông tin mới. Nasir bình tĩnh nói về những thông tin mình thu thập được.

“Hoàng hậu đang cố gắng nhận một thành viên gia đình hoàng gia khác, lãnh chúa Maximo của Công quốc Florence, làm con nuôi. Nghe nói anh ta là một Alpha có quan hệ mật thiết với gia tộc Medus.”

“Có vẻ như tình hình ở đó khá phức tạp.”

Khalid nghe Nasir giải thích và chống cằm. Anh không có ý định từ chối chức vụ đại sứ ngoại giao vì đây là mệnh lệnh của hoàng gia, nhưng có lẽ thời điểm chưa phù hợp.

“……Thật khó để trông ổn nếu chúng ta bị cuốn vào chính trị của một quốc gia khác. Đầu tiên, hãy nghiên cứu thêm về Maximo Florence. Và tìm xem ai chiếm thế thượng phong, anh ta hay Nhị hoàng tử.”

“Vâng, thưa ngài.”

Khalid cân nhắc một lúc và ra lệnh cho Nasir tiến hành một cuộc điều tra chi tiết. Vì Đế chế Fleurette là nguồn cung cấp tiền quan trọng cho vương quốc của họ nên cần phải theo dõi tình hình. Đặc biệt nếu đó là nơi anh sẽ ở trong vài năm tới.

“Thời gian không còn nhiều nên ta sẽ phải chuẩn bị ngay từ ngày mai. Ta cũng phải gặp Nữ hoàng……”

“Tôi có nên cử ai đó đến cung điện chính không?”

"Cứ làm đi. Nói với Nữ hoàng rằng ta sẽ gặp ngài ấy. Hôm nay hơi muộn nên hãy để ngày mai hoặc ngày mốt nhé.”

“Đã hiểu, thưa ngài.”

“À, gọi cả thợ đồng hồ nữa.”

“Thợ đồng hồ?”

Sắp xếp lại danh sách việc cần làm trong đầu, Nasir chớp mắt khi nghe thấy một mệnh lệnh bất ngờ.

“Sao đột nhiên ngài lại đi tìm thợ đồng hồ?”

"Còn lý do nào khác nữa? Bởi vì đồng hồ của ta bị hư rồi.”

"Hả? Tại sao nó bị hư được? Chẳng phải có một câu thần chú bảo vệ trên đó sao?”

“Ta cũng không biết. Nó đột nhiên bị vỡ vào lúc bình minh.”

Nhún vai, Khalid lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ bỏ túi màu trắng bạc và mở nắp. Sau đó, mảnh kính vỡ bên trong lộ ra.

“Đêm qua, ta đã có một giấc mơ khá đáng lo ngại, nhưng… ta thức dậy và cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong giấc ngủ, và đây là điều đã xảy ra.”

"Ôi Chúa ơi. Việc này…… hơi kỳ lạ.”

Nasir nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi bị vỡ với vẻ mặt ngạc nhiên. Anh biết Khalid trân trọng chiếc đồng hồ này đến mức nào.

Khalid không bao giờ để đồng hồ ra khỏi túi ngực ngay cả khi anh ta ra chiến trường, làm công việc chính phủ hay nghỉ ngơi ở nhà. Bởi vì đó là kỷ vật đặc biệt do mẹ anh ta, Jamila, để lại.

“Có lẽ ai đó đã nguyền rủa ngài? Nếu không thì mọi chuyện sẽ ổn ngay cả trong chiến tranh……”

Vẻ mặt của Nasir trở nên nghiêm túc. Jamila, một pháp sư tài năng, đã niệm phép bảo vệ rất mạnh mẽ lên chiếc đồng hồ đó. Sau đó, bà để lại di chúc cho Khalid rằng anh nên mang nó theo bên mình.

Có lẽ chính nhờ bùa bảo vệ mà đồng hồ của Khalid chưa bao giờ bị một vết xước chứ đừng nói là bị vỡ. Chiếc đồng hồ tưởng chừng như mới bỗng nhiên bị hỏng? Nó chắc chắn là rất lạ.

“Cũng có khả năng đó. Nếu có lời nguyền thì sẽ có dấu vết trên đồng hồ, vậy nên hãy cho Alia xem cái này xem.”

"Ý tưởng hay đấy."

Nasir đồng ý với Khalid. Alia là một pháp sư thuộc Hội Hiệp sĩ, tuy còn trẻ nhưng cô ấy là một người tài năng.

“Nếu thực sự có một lời nguyền, tôi có thể hiểu tại sao ngài lại gặp ác mộng.”

“Cơn ác mộng……”

Khalid lẩm bẩm những lời đó, rồi nghịch nghịch chiếc đồng hồ. Trong giấc mơ, anh thấy ai đó đang khóc. Người đó đang khóc buồn đến mức khó thở vì chỉ nhìn người đó mà lồng ngực đau nhói.

Nhưng anh không thể nhớ đó là ai. Khi tỉnh dậy, tất cả những gì anh nhớ là mình đã trao cho người trong mộng chiếc đồng hồ vốn là kỷ vật của mẹ anh.

“Đó là một giấc mơ buồn.”

“Một giấc mơ buồn?”

“Đúng vậy, nó gần như khiến ta rơi nước mắt.”

Nhớ lại cảm giác trong giấc mơ, Khalid vô tình nheo mắt lại. Đáp lại câu trả lời của Khalid, Nasir tỏ vẻ nói rằng anh vừa nghe thấy điều gì đó kỳ lạ. Anh không thể biết đó là trò đùa hay nghiêm túc.

“Đừng lo lắng quá nhiều. Đó chỉ là một giấc mơ thôi.”

"Được rồi. Dù sao thì hãy gọi cho Alia. Chúng ta cần sửa nó trước khi rời đi, vì vậy hãy để thợ đồng hồ kiểm tra nó càng sớm càng tốt.”

"Hiểu."

Nasir khắc ghi những lời chỉ dẫn của Khalid vào đầu, rồi thở dài và than thở.

“Haiz, tôi tưởng chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc, nhưng…… chúng ta đã bị đuổi khỏi đất nước rồi.”

"Suy nghĩ tích cực. Đế chế Fleurette có phải là một nơi tồi tệ không? Chúng ta sẽ có một mùa đông ấm áp trong 5 năm tới.”

“Hmm, nhưng chúng ta sẽ ở thủ đô trong bao lâu? Chắc chắn thỉnh thoảng họ sẽ yêu cầu hợp tác quân sự?

“Vậy thì càng tốt. Nhờ đó mà chúng ta có thể lấy được thứ gì đó từ họ.”

Khalid mỉm cười như một đứa trẻ tinh nghịch trong khi đặt ngón cái và ngón trỏ thành một vòng tròn. Nasir cảm thấy đau lòng khi nhìn vẻ ngoài vô tư của người đàn ông.

Nữ hoàng bệ hạ thực sự rất thờ ơ.

Nasir sửa lại nét mặt, nuốt xuống nỗi oán giận dâng lên cổ họng. Với tư cách là trợ lý của Khalid, anh ta có rất nhiều điều chống lại Maryam cho dù người đàn ông này có biết hay không. Có lẽ tất cả các thành viên của Hiệp sĩ Sói Đen cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng Khalid, người khó chịu nhất, không hề bực tức với Maryam nên không thể nói gì về chuyện đó. Vì vậy, hôm nay một lần nữa, Nasir lại nuốt xuống sự bất mãn không có nơi nào để trút bỏ.

* * *

“Chúng tôi sẽ về sớm thôi, thưa Hoàng tử”

Renato nhướng mi nặng trĩu khi nghe Louis thông báo rằng họ sẽ sớm đến Cung điện của Hoàng hậu. Mắt cậu cứng đờ, có lẽ vì hôm qua cậu ngủ không ngon.

"Ngài có ổn không? Ngài trông rất mệt mỏi."

“Hửm? À, ta ổn. Chỉ là ta ngủ không đủ giấc thôi.”

“……Ngài đang làm gì trong thư phòng thế?”

Sau khi do dự một lúc, Louis hỏi với giọng thận trọng. Hôm qua, sau khi tham dự tang lễ của Ludmilla, Renato ngay khi cậu trở về đã gửi Louis và Luna về, và giam mình trong thư phòng một mình. Và cậu đã không ra ngoài cho đến khi trời sáng.

Cậu có lẽ vẫn đang ở trong phòng làm việc của mình nếu Cung điện Hoàng hậu không cử người đến khi nghe tin cậu đã đến dự đám tang của Ludmilla.

“Ta chỉ đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.”

"Hửm? Ý ngài là gì……"

“Ừm, khi thời điểm đến ta sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện. Ta vẫn chưa quyết định được.”

Renato nhẹ nhàng cong khóe mắt ý bảo Louis đừng hỏi thêm nữa. Đúng là cậu chưa sắp xếp được hết suy nghĩ của mình.

Suốt đêm, cậu suy nghĩ làm cách nào để giữ Trudy tránh xa Hoàng hậu và Hầu tước Medus. Nhưng cậu không thể nghĩ ra một cách thích hợp.

Cậu chấp nhận rằng mình đã lùi về quá khứ, nhưng cậu không biết làm cách nào để thay đổi tương lai. Suy cho cùng, Renato trong quá khứ và cả bây giờ vẫn luôn là một Hoàng tử bất lực.

Một người phụ thậm chí không thể có được vai phụ trong một vở kịch hay tiểu thuyết.

Đó là cách mọi người nhìn Renato. Và cậu hiểu rõ hoàn cảnh của mình hơn ai hết. Cậu không thể không biết. Bởi vì kiếp trước cậu đã sống chết với sự lơ là như vậy.

Lý do Renato, Hoàng tử thứ nhất và là người con duy nhất của Hoàng hậu, bị mọi người phớt lờ và từ chối là vì cậu là một Beta không có quyền thừa kế.

'Chúng tôi là những người kế thừa dòng máu cao quý của Tiên Vương.'

Ngay sau khi thành lập Đế chế Fleurette, hoàng gia nhấn mạnh rằng họ là những tồn tại đặc biệt của dòng dõi Tiên vương để củng cố quyền lực đế quốc của mình.

Trên thực tế, các thành viên hoàng gia của Đế chế Fleurette khỏe mạnh hơn và sống lâu hơn người bình thường, có lẽ là do dòng máu thần tiên của họ. Ngoại hình của họ cũng đẹp như hoa, bất kể tuổi tác hay giới tính, và họ trông trẻ hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi dù họ bao nhiêu tuổi.

Họ không bị ảnh hưởng nhiều bởi chất độc và ngay cả khi bị thương, vết thương của họ cũng sẽ lành lại nhanh chóng. Đó là bởi vì dòng máu thần tiên chảy trong các thành viên hoàng gia là một phương thuốc và thuốc giải độc tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào khác trên thế giới.

Sợ già và bệnh tật là cảm giác mà hầu hết mọi người đều có. Vì vậy, trong mắt mọi người, hoàng thất của Đế quốc Fleurette chắc chắn trông rất đặc biệt. Vì vậy, nhiều người ngưỡng mộ và ghen tị với gia đình hoàng gia, đồng thời hy vọng được trở thành thành viên của nó.

Tuy nhiên, ngay cả hoàng gia cũng không thể tránh khỏi sự khác biệt dựa trên đặc điểm của họ. Do bản chất bẩm sinh, Alpha và Omega vượt trội hơn Beta cả về thể chất và tài năng.

Đó là một sự khác biệt rất nhỏ nhưng mọi người rất coi trọng nó. Sau đó, họ nghĩ rằng các thành viên hoàng gia Beta kém hơn các thành viên hoàng gia Alpha và Omega.

Vì vậy, bầu không khí từ chối các thành viên hoàng gia Beta đã được tạo ra để chiếm lấy ngai vàng duy nhất trong hoàng gia Fleurette. Đó là để giảm bớt một đối thủ cạnh tranh tiềm năng.

Như vậy, khoảng 300 năm trước, quyền kế vị ngai vàng của các thành viên hoàng tộc Beta đã chính thức bị tước đoạt. Từ đó trở đi, những đau khổ của các thành viên hoàng tộc Beta bắt đầu.

Hệ tư tưởng hẹp hòi tồn tại hàng trăm năm nay ngày càng được củng cố và trở thành phương tiện biện minh cho sự phân biệt đối xử.

Giữa bầu không khí như vậy, Renato, người sinh ra là Beta không thể trở thành Hoàng đế, không còn cách nào khác ngoài rơi vào tình thế chật chội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro