Chương 154 : Phân Hóa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông thường, chất độc được sử dụng ở dạng bột hoặc chất lỏng để nó cần được hấp thụ qua da. Ở nhiệt độ phòng hoặc nhiệt độ thấp hơn, chất độc bôi lên cơ thể vô hình, nhưng dưới ngọn lửa nóng, nó tan chảy và phát ra ánh sáng lấp lánh đặc biệt, nhất thời.

Yuder tạo ra một ngọn lửa nhỏ trong tay mình. Với một âm thanh vù vù, một ngọn lửa đỏ xuất hiện và tay phải của cậu lại bị chích.

'... Mình đã cố gắng tạo ra nó nhỏ nhất có thể.'

Hôm nay tình trạng của cậu ấy có tốt không? Yuder cau mày kiểm tra cơ thể mình. Cậu không cảm thấy có vấn đề gì cho đến sáng, và ngay cả bây giờ, cậu cũng không cảm thấy khó khăn khi sử dụng năng lực của mình, nhưng không hiểu sao cơ thể cậu lại cảm thấy hơi nặng nề.

'Hãy kiểm tra trước.'

Bỏ qua bàn tay phải hơi nhức nhối của mình, cậu đang định châm lửa vào cơ thể thì Kiolle, người đến muộn một chút, nhìn thấy đã nghẹn ngào và bịt miệng anh ta lại.

"Ngươi đang làm gì vậy? Đừng nói với ta là ngươi định đốt xác nhé..."

“Tôi chỉ đang kiểm tra xem có chất độc nào không.”

Sau khi làm rõ để tránh mọi hiểu lầm, Kiolle miễn cưỡng tiến lại gần hơn một chút.

"Độc? Tên khốn đó đã uống thuốc độc và nôn ra máu trước khi chết. Còn gì để kiểm tra nữa... ugh."

Cách tiếp cận táo bạo của Kiolle kết thúc trước đôi mắt lồi ra của người chết, trông càng kinh khủng hơn dưới ánh sáng của ngọn lửa. Anh lùi lại, che miệng như sắp nôn.

“Không phải ngươi đang nhờ ta giúp việc này đấy chứ?”

“Tôi chưa nghĩ tới điều đó, nhưng tôi đang thắc mắc làm thế nào mà anh lại trở thành một hiệp sĩ hoàng gia.”

Khi Yuder lẩm bẩm điều này trong khi chiếu lửa vào má và cơ thể Lenore, Kiolle nghiến răng phản bác.

“Các Hiệp sĩ Hoàng gia được thành lập để bảo vệ thủ đô và cung điện, không phải để đào bới xác chết!”

Lời nói của anh ta rất có lý. Nhưng nếu chỉ muốn giữ sự trong sạch của bản thân thì anh ta có thể bảo vệ được điều gì?

Yuder quyết định tập trung vào nhiệm vụ của mình thay vì trả lời và bắt đầu kiểm tra cơ thể kỹ hơn bằng ngọn lửa. Kiolle dường như bị phớt lờ, khi anh càu nhàu trong hơi thở, trút bỏ những lời phàn nàn của mình.

“Ngươi đúng là một gã táo bạo và kỳ quặc.”

"..."

"Ngươi cho rằng lời cầu hôn của công tước Peletta tốt hơn lời cầu hôn của nhà Diarca? Ha, Ngươi nhất định sẽ hối hận về điều này. Nếu không phải vì lời thề thì ta đã nói điều này ra ngoài rồi. Thật là bực bội khi không thể làm được gì."

"..."

"Chỉ nghĩ đến những khó khăn gần đây tôi đã phải trải qua vì lời thề đó thôi cũng khiến ta mất ngủ cả đêm. Ta không biết ngươi định làm gì ở đây...!"

"Tôi đã tìm thấy nó."

"Cái gì?"

Bất kể Kiolle có nói gì, Yuder đã tìm thấy bằng chứng mà cậu ấy đang tìm kiếm. Dưới ánh lửa, những vết trông giống như bột trắng lấp lánh trên má và ngực của cơ thể.

'Đó là ánh sáng phát ra từ chất độc gây khát. Xác nhận được rồi.'

Một cơn rùng mình nhẹ xuyên qua người cậu khi xác nhận sự nghi ngờ của mình. Cậu di chuyển ngọn lửa đến lòng bàn tay của cơ thể, và một ánh sáng yếu ớt cũng tỏa ra từ đó một lúc sau.

"Có một ánh sáng lạ... đó là gì vậy?"

"Tôi đã nói rồi, tôi đang kiểm tra chất độc."

"Chất độc? Nhưng tabchưa bao giờ nghe nói có chất độc nào phát sáng khi được thắp lên cả."

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Kiolle, Yuder thầm nghĩ rằng Kiolle rốt cuộc cũng không hoàn toàn ngu ngốc.

"Đúng vậy. Đó là một chất độc không được nhiều người biết đến."

'Tuy nhiên,' cậu nghĩ.

Kiếp trước, sau khi Thái tử Katchian lên ngôi, hắn cùng một số quý tộc bắt đầu thường xuyên sử dụng loại độc này, bắt đầu xu hướng trộn độc yếu và độc mạnh để ám sát. Việc có những thứ khác trong các phương pháp ám sát quả thực là buồn cười, nhưng sự thật là như vậy.

'Nghĩ lại thì, không phải Hoàng đế Katchian là một trong những người đầu tiên sử dụng chất độc này sao?'

Làm sao người bị nhốt trong hoàng cung lại có thể biết được sự tồn tại của chất độc này? Một câu hỏi mà trước đây cậu chưa từng nghĩ tới đột nhiên hiện lên.

'Nghe nói thành phần chính của chất độc này là nấm... Mình nên xem xét đến nó.'

Với suy nghĩ này, cậu kiểm tra cơ thể một cách kỹ lưỡng. Sau đó cậu đưa tay đến gần phần sáng nhất của cơ thể, ngực. Khi cậu nhấc mép chiếc áo choàng đẫm máu và lục lọi túi trong, hai món đồ rơi vào tay cậu.

Một chiếc là thẻ nhận dạng được làm từ đá quý và kim loại chạm khắc, chiếc còn lại là một lá thư dính máu.

'Lá thư?'

Như để nhìn rõ hơn dưới ánh lửa, Yuder khéo léo nhét lá thư vào trong quần áo trong khi giả vờ nhìn kỹ hơn vào túi bên trong. Trên thẻ nhận dạng được kiểm tra cẩn thận, có nhiều chất độc lấp lánh hơn đáng kể so với chất độc trên quần áo hoặc trên mặt.

'Đúng như dự đoán, có khả năng chất độc đã được sử dụng khi thẻ nhận dạng được kiểm tra. Cho đến nay, mọi thứ vẫn như mong đợi… Nhưng còn bức thư này thì sao?'

Tim cậu đập thình thịch một cách bất ngờ.

Cậu nhét thẻ nhận dạng đã được kiểm tra lại vào túi áo choàng trang trọng và đứng thẳng lên. Kiolle, người đang theo dõi hành động của Yuder, nhăn mặt.

“Chạm vào chỗ chất độc bị bôi một cách tùy tiện, ngay cả khi đeo găng tay… Đừng bao giờ đến gần ta.”

“Độc không mạnh đến thế. Dù có trúng độc cũng chỉ gây khát nước trầm trọng.”

"Đó có phải là triệu chứng duy nhất không? Vậy tại sao tên đó lại... Ah."

Kiolle chớp mắt và quay đầu về phía cơ thể của Lenore. Yuder nhanh chóng đi ra cửa trước khi Kiolle kịp nói thêm. Cậu còn một nơi nữa để đi và không muốn lãng phí thời gian.

“Bây giờ mọi việc đã xong chưa?”

"Không. Chưa."

"Cái gì? Ngươi còn định đi đâu nữa?"

Cậu ấy định nói đó không phải việc của anh, nhưng Yuder nhanh chóng ngậm miệng lại vì đột nhiên có cảm giác có ai đó ở gần, đẩy Kiolle vào trong hành lang.

Ngay sau đó, những người đàn ông với biểu cảm khác thường nhanh chóng bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng trệt.

"Có ai không?"

“Có thể chúng đang trốn bên trong. Chúng ta hãy đi tìm xem.”

Những người đàn ông vừa mới đến nơi đã nhìn nhau và trao đổi lời nói. Họ nhanh chóng đưa ra quyết định và mở cửa nhà kho nơi thi thể Lenore nằm.

Yuder đợi cho đến khi tất cả họ bước vào trước khi thận trọng di chuyển về phía cầu thang. Cậu ấy đã câu giờ được nên trong lúc này cậu dự định đi càng xa càng tốt.

'Đi nào!'

Kiolle, người đã trốn cùng Yuder, thì thầm với ánh mắt kiên quyết và bám sát phía sau.

'Mình không mong đợi ngài ấy sẽ theo dõi sớm như vậy. Mình phải làm gì bây giờ?'

'Thật sự phải làm gì đây.'

Trong số những người bước xuống, không có ai thuộc đoàn tùy tùng của Thái tử Katchian, người mà cậu đã đánh bất tỉnh trước đó. Nếu họ đợi cậu khi cậu thăng thiên, cậu có thể một lần nữa tung ra đòn cấm và cho họ nếm mùi thất bại.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu cậu thì cơn đau tiềm ẩn trên tay cậu bắt đầu tăng lên đến mức đáng chú ý. Yuder nghiến răng và cố gắng phớt lờ cơn đau ngày càng tăng.

Nhưng nỗi đau mà lẽ ra cậu có thể dễ dàng gạt bỏ vào bất kỳ ngày nào khác, thật kỳ lạ, lại không hề thuyên giảm mà ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cảm giác như thể một ngọn lửa được đốt lên trên củi khô, lan ra khắp cơ thể cậu với tốc độ kinh hoàng theo mỗi bước cậu đi. Yuder, cảm thấy cảm giác này đang lan rộng, vội vàng hít thở.

'Cái này là cái gì?'

Cậu ấy nghĩ đó là cơn đau xuất phát từ chỗ đó nhưng không chắc chắn. Cảm giác này tuy có phần quen thuộc nhưng lại khác lạ một cách kỳ lạ so với cảm giác đau đớn thường ngày mà cậu từng trải qua. Tuy nhiên, trước khi cậu có thể hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cảm giác này đã biến thành một ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ cơ thể cơ, từ đầu đến chân.

Nó khiến cơ thể cơ run rẩy, giống như con người đang chứng kiến ​​một làn sóng lớn ập đến trong chớp mắt. Sự nhận ra đánh vào cậu như một tia sét.

“Bụp.

Cậu nuốt nước bọt. Cú va chạm vào tim khiến tai, ngực và bên trong não của cậu rung chuyển.

Sau đó, một cú đập khác. Lại một cú đập nữa.

Trong khoảnh khắc đó, theo bản năng, Yuder cuối cùng cũng hiểu được danh tính của cảm giác rộng lớn và đáng sợ mà cậu đang trải qua.

Đó là một dấu hiệu của sự phân hóa.

Giống như một cơn bão, một vòng xoáy khổng lồ đang nhanh chóng mở rộng lãnh thổ trong cơ thể cậu. Giống như trước đây. Cũng giống như kiếp trước của cậu ấy!

'Tại sao, tại sao lại là vào lúc này?'

Nhưng cơn bão đã bắt đầu không cho phép Yuder dù chỉ một giây phút để suy nghĩ chín chắn.

Cú sốc lại ập vào đầu cậu và tầm nhìn của cậu trở nên tối đen trong giây lát. Khi tầm nhìn của cậu hầu như không trở lại, cậu thấy mình đột nhiên khuỵu gối khi đang leo lên cầu thang. Yuder thở hổn hển như người chết đuối và cố gắng dựa vào tường.

"Cái, cái gì thế này? Đây có phải là chất độc không? Ngươi có bị nhiễm độc không? Chạm vào mọi thứ ngay cả khi đeo găng tay là một hành động ngu ngốc...!"

"Đi, đi ngay đi. Kiolle."

Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Kiolle đang vây quanh mình là một điều khá đáng tiếc đối với đôi tai đang hồi phục của cậu ấy. Yuder, cố gắng kìm nén cảm giác đau thắt ruột, hầu như không thể nói được.

"Đi thẳng lên, giả vờ đi lạc rồi quay lại."

"Ngươi là gì."

"Cứ đi đi. Tôi sẽ lo. Đi đi."

"Vậy không phải có độc?"

'Tại sao anh ấy cứ nói mãi trong khi lẽ ra anh ấy nên đi?' Yuder, cố gắng hết sức để kìm nén cảm giác đang trỗi dậy từ sâu bên trong mình, lắc đầu.

"Không, không phải. Quay lại ngay đi!...Ugh."

Khi cậu cất giọng lên một chút, một cơn chấn động ập đến từ trong bụng cậu, lan ra khắp cơ thể. Yuder, với khuôn mặt nhăn nhó, cúi đầu xuống. Nhìn thấy Yuder run rẩy và cào cấu vào tường, Kiolle lùi lại vài bước. Sự sợ hãi và bối rối hiện rõ trong mắt anh.

"Cái, cái gì đột nhiên..."

Yuder tập trung sức lực và đột ngột đứng dậy. Nếu cơn sốt này thực sự là khởi đầu của sự phân hóa, dựa trên ký ức từ kiếp trước của cậu, cậu sẽ sớm bất tỉnh và có cảm giác như thể toàn bộ cơ thể mình đang bị tháo rời và lắp ráp lại. Cậu phải thoát khỏi nơi này trước khi đạt đến giai đoạn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro