Chương 153 : Lời Dụ Dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ể? Tiếng động gì vậy... ê!"


"Argh!", "Khụ!"

Việc ai đó dừng lại khi nghe thấy âm thanh yếu ớt của nút bấm lướt qua gió khiến công việc trở nên dễ dàng hơn nhiều. Không có gì đơn giản hơn việc bắn trúng một mục tiêu đứng yên.

Khi chiếc nút được gió cuốn đi, giải phóng lực tập trung của nó, nó chạy ngoằn ngoèo trên trán của bốn người đàn ông, mỗi người ngay lập tức ngã xuống. Yuder nắm lấy chiếc cúc đã bay trở lại tay cậu theo chiều gió và nhìn lại. Kiolle đang đứng đó, há hốc miệng ngạc nhiên.

“Còn nhớ điều khoản thứ ba của lời thề không?”

"Cái gì? Cái gì?"

"Kiolle, nhiệm vụ của anh là hỗ trợ tôi nhiều nhất có thể. Anh vẫn chưa quên điều đó phải không? Anh đã từ chối rời đi khi tôi bảo anh, vì vậy anh phải giúp tôi."

"Giúp? Ta phải làm gì để giúp?"

Kiolle cố gắng rút lui nhưng vô ích. Yuder không thương tiếc kéo anh ta theo để giúp dồn những người đã ngã xuống vào một góc. Mặc dù nhiệm vụ đơn giản nhưng Kiolle không thể giấu được vẻ mặt sợ hãi.

"Ngươi có biết những người này là ai không? Họ là thị giả của Thái tử. Đánh gục thị giả của Thái tử trong cung... Một khi bị bắt, chúng ta sẽ bị xử tử ngay lập tức!"

"Nếu tôi bị bắt thì anh cũng sẽ bị bắt. Vì vậy, điều đó không thành vấn đề."

Yuder không hề tỏ ra sợ hãi khi nhắc đến việc hành quyết. Dù sao cậu cũng đã bị chém một lần rồi, bây giờ còn sợ gì nữa?

"Không phải ta!"

Kiolle rên rỉ khe khẽ.

"Ta chỉ là bị ngươi ép buộc!"

"Anh đã là đồng phạm rồi, Kiolle, chỉ cần mang cái này cái kia cho tôi thôi."

"Ngươi..."

Kiolle, người vốn định đe dọa Yuder, thay vào đó lại nhận được đòn phản công mạnh gấp đôi. Hắn nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên quay đầu lại, tựa hồ muốn trút giận bằng cách thô bạo di chuyển đám hầu cận của hoàng tử. Yuder, dù muốn hay không, cũng nắm lấy cánh tay của người đàn ông cuối cùng cần di chuyển và kéo anh ta đi theo.

Đó là lúc chuyện đó xảy ra. Một cơn đau nhói đột ngột truyền từ bên trong bàn tay phải của cậu và xuyên qua toàn bộ lòng bàn tay cậu. Vô thức nhăn mặt, Yuder nhìn xuống tay mình. Tay cậu đeo một chiếc găng tay màu trắng nên không thể nhìn vào bên trong nhưng cậu đoán được nguyên nhân gây ra cơn đau.

‘Vị trí đang bắt đầu lan rộng chỉ vì chỉ dùng một chút sức lực đó sao…?’

"Ngươi đang làm gì vậy? Chính ngươi là người đã bảo di chuyển chúng nhanh chóng!"

Nếu không có Kiolle, lẽ ra cậu đã kiểm tra ngay nhưng không thể và cậu cảm thấy hơi bực bội. Dù sao thì Kiolle cũng không giúp ích được gì. Yuder trì hoãn việc kiểm tra, kéo theo người phục vụ cuối cùng, rồi bắt đầu đi về phía cầu thang ngầm mà ban đầu họ hướng tới.

------

Luôn có một nơi không thể tìm thấy dấu chân của con người, bất kể ở đâu. Ngay cả khi nơi đó là bên trong cung điện, nơi có hàng trăm người đang tham dự một bữa tiệc.

Yuder với kinh nghiệm kiếp trước gần như biết được kết cấu của cung điện. Kiolle, người đang ngập ngừng theo sau cậu bước lên cầu thang dẫn xuống tầng dưới, nhìn xung quanh và mở miệng.

"Có vẻ như ngươi chưa học được những điều cơ bản về xâm nhập. Nếu có người phát hiện ra ngươi sẽ làm gì? Việc im lặng bước chân khi lẻn vào là lẽ thường tình!"

Khái niệm cơ bản về xâm nhập? Từ góc nhìn của Yuder, người đã thâm nhập vào mọi nơi theo lệnh của Hoàng đế Katchian, đó là một nhận xét buồn cười. Rõ ràng là anh ta đang nói vì sự im lặng nên Yuder trả lời một cách thờ ơ như thể đang nhìn một đứa trẻ đang sợ hãi.

“Nếu anh chỉ nói để tránh sự im lặng thì có lẽ anh nên quay lại ngay bây giờ.”

"Cái, cái gì? Nghĩ gì vậy! Ta là một Hiệp sĩ Hoàng gia cấp cao! Ta không sợ hãi! Sao ngươi dám đối xử với ta như...ugh."

Bị đánh trúng chỗ, Kiolle đang tức giận phun ra tiếng, đột nhiên loạng choạng, đập đầu vào tường. Cùng lúc đó, sức nóng bốc lên từ con dấu lời thề khắc trên tay Yuder. Có vẻ như sức mạnh của lời thề đã được kích hoạt nhẹ do lời nói bộc phát của Kiolle. Yuder tặc lưỡi nhẹ nhìn Kiolle, trong nỗ lực đứng thẳng, liên tục đập đầu vào tường.

"Anh đã ngủ quên?"

"Như, đang ngủ, chân, của ta!"

Cậu đã định sẽ để anh ta yên nếu anh ngủ quên vì vi phạm hợp đồng, nhưng may mắn hay xui xẻo, chuyện đó dường như không nghiêm trọng đến thế.

'Có lẽ sẽ tốt hơn nếu hạ gục hắn cùng với những người hầu trước khi đi xuống.'

Kiolle gầm gừ như thể biết chính xác Yuder đang nghĩ gì, nắm chặt lấy viền đồng phục của mình.

"Nếu ta ngủ quên, ngươi sẽ bỏ rơi ta hoặc giết ta ngay lập tức. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Đồ quái vật. Ta sẽ theo dõi ngươi thật kỹ bằng chính mắt mình...!"

"Cho dù có xem cũng không thể nói cho ai biết, vậy thì sao phải bận tâm?"

Dù đã thề giúp đỡ và biết mình không thể làm trái, nhưng anh ta vẫn thắc mắc tại sao mình lại tức giận và nhất quyết làm theo.

Anh ta thậm chí còn chưa nghĩ đến việc thừa nhận sự ưu ái mà anh ta đã nhận được cho đến nay, nhưng việc bị đối xử như một con quái vật vì đã vượt quá giới hạn là một điều khá mới mẻ. Yuder thậm chí còn quên mất hơi nóng và cơn đau bốc lên từ bàn tay có dấu ấn hợp đồng và bật ra một tiếng cười ngắn.

"Ngươi vừa cười à?!"

"Yên lặng. Mặc dù bây giờ mọi người đều ở trong hội trường, nhưng chúng ta không bao giờ biết khi nào họ có thể quay lại."

Trước câu trả lời của Yuder, Kiolle sửng sốt và im lặng. Từ cách anh ta điên cuồng nhìn xung quanh, anh ta không thể hiện bất kỳ phẩm giá nào xứng đáng với một Hiệp sĩ Hoàng gia.

Sau đó một lúc, anh im lặng đi theo Yuder, nhưng cuối cùng, anh không chịu nổi sự im lặng và lại lên tiếng.

"Nè."

"..."

"Kỵ binh. Sẽ không phản ứng gì sao?"

"Quan tâm làm gì."

Đối mặt với Yuder, người rõ ràng đang khó chịu, Kiolle nuốt cơn giận và nói lại sau một lúc.

“Ngươi đến đây vì anh ta, Công tước Peletta, phải không?”

"..."

“Ta đã luôn theo anh ấy từ khi còn nhỏ, vì vậy ta biết rất rõ về anh ta. Anh ta là người khó hiểu, hay thay đổi và đam mê đủ mọi trò trụy lạc. Hiện tại anh ta đang đắm chìm trong việc trở thành một Chỉ huy, nhưng anh ta sẽ sớm chán việc đó. Anh ta đã luôn như vậy."

Vì vậy, đó là những gì anh ấy đang cố gắng nói.

Cảm thấy thật lãng phí khi lắng nghe những lời của Kiolle, Yuder tăng tốc. Ở phía sau, cậu có thể cảm thấy Kiolle đang cố gắng theo kịp.

"Mặc dù một thường dân có thể bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài của anh ta, nhưng anh ta không đáng để ngươi cống hiến cả cuộc đời. Ngươi hiểu không?"

"Ừ. Vậy à?"

"Không cần phải làm điều gì đó mạo hiểm đến mức có thể bị xử tử nếu bị bắt! Thay vào đó, tại sao ngươi không cống hiến sức mạnh của mình cho gia tộc Diarca của ta. Cha ts sẽ nhận ra khả năng của ngươi và sử dụng nó một cách hiệu quả. Ta đảm bảo điều đó."

Anh ta đã quá coi thường Yuder, vậy mà bây giờ anh ta đang thừa nhận sức mạnh của cậu nhưng điều trớ trêu đó không hề ăn thua đối với Yuder. Cậu không buồn nhìn lại khi di chuyển, thản nhiên bác bỏ đề xuất của Kiolle.

"Không cần."

"Thất vọng thất đấy. Gia tộc Diarca nổi tiếng vì sự hoàn hảo và vĩ đại. Họ gần gũi hơn với Thần Mặt trời và cân bằng hơn nhiều so với những kẻ như Apeto vô giá trị hay Công tước Peletta sắp tuyệt chủng. Lý do là Thái tử lên được vị trí đó chính là vì huyết thống của hắn đã được công nhận.”

Những lời nói đầy tự hào của Kiolle mang dấu hiệu của những lời dạy mà chắc hẳn anh đã phải tuân theo từ lâu.

'Nghĩ rằng họ có thể thản nhiên tuyên bố dòng dõi của mình vượt trội hơn hoàng gia; nó cho tôi biết họ đã trở nên quá tự tin như thế nào'

Anh ta đã có một ý tưởng sơ bộ về kế hoạch của họ. Với cái chết của Hoàng đế Keilusa và Kishiar, dòng dõi hoàng gia hiện tại sẽ chấm dứt. Để ngăn chặn điều này, họ đã nhận nuôi một đứa trẻ từ một trong bốn gia đình công tước tách ra khỏi hoàng đế đầu tiên, họ hàng gần nhất. Đứa trẻ đó là Katchian, có nghĩa là dòng dõi hoàng gia trong tương lai sẽ là gia tộc Diarca.

Trong một vài năm nữa, kỷ nguyên của Diarca sẽ bắt đầu và họ sẽ thay thế vị trí của hoàng gia. Có thể hiểu được tại sao Yuder, người đi theo Kishiar, lại có thể khiến họ buồn cười.

'Chắc chắn rồi, nếu như trước đây thì mọi chuyện đã diễn ra đúng như ý muốn của họ rồi.'

Nhưng lần này thì khác. Ngay cả khi Hoàng đế Keilusa chết yểu như kiếp trước, Yuder cũng không có ý định để Katchian La Orr lên ngôi một cách dễ dàng. Đó chính xác là lý do tại sao cậu ấy ở đây bây giờ.

"Này, ngươi có đang nghe không?"

"Tôi nghe nói. Anh muốn tôi gia nhập gia tộc Diarca."

"Đúng vậy. Chắc hẳn ngươi đã thay đổi ý định sau khi nghe ta nói phải không? Ngươi nói sao? Ngay khi chúng ta quay lại, ta sẽ nói chuyện với cha ta..."

"Tôi từ chối."

"Cái gì?"

Yuder dừng bước và nhìn lại. Kiolle chớp mắt liên tục, sửng sốt trước sự tập trung đột ngột của cậu.

"Anh có thực sự nghĩ rằng với khả năng của mình, tôi chưa bao giờ được trao những cơ hội khác sao? Trong tất cả những lời đề nghị tôi nhận được, lời đề nghị của anh là kém hấp dẫn nhất."

Vô số người đã liên hệ với Yuder trong kiếp trước của cậu ấy, dù nó có ngắn hay dài. Bất cứ nơi nào Yuder đi, luôn có những lời thì thầm dụ dỗ cậu tham gia cùng họ, hứa hẹn những điều kiện tốt hơn là bị ràng buộc vào vị trí Chỉ huy Kỵ binh mà không được thừa nhận xứng đáng.

Ngay cả khi cậu bị cầm tù và bị hành quyết, một sứ giả nước ngoài bí mật đến thăm nhà tù đã hứa sẽ giúp cậu trốn thoát ngay lập tức nếu cậu đồng ý tham gia cùng họ.

Nhưng Yuder đã từ chối mọi lời đề nghị của họ. Chưa có lời nói ngọt ngào nào có thể lay động được trái tim cậu.

"Lựa chọn là của tôi. Và người tôi chọn là Chỉ huy của tôi. Điều đó sẽ không thay đổi."

Chỉ để lại những lời đó, Yuder quay lại lần nữa. May mắn thay, Kiolle có vẻ không nói nên lời nên không làm phiền cậu thêm nữa.

'Đáng lẽ họ nên để nó ở đây... Đúng như mình nghĩ.'

Đúng như Yuder đã dự đoán, xác của Lenore được giấu trong một hầm rượu ngầm ít người ghé thăm. Yuder không chút do dự đến gần thi thể được bọc trong tấm vải trắng thô sơ trên một chiếc bàn lạnh lẽo. Cậu nắm lấy mép vải và kéo nó xuống. Một cái xác đẫm máu khủng khiếp, đôi mắt lồi ra màu xanh tái nhợt chết chóc, lộ ra. Đó là một cảnh tượng khủng khiếp, nhưng Yuder đã kiểm tra thi thể mà không hề chớp mắt.

'Nếu anh ta thực sự sử dụng chất độc đốt cháy cổ họng... Mình sẽ phải dùng lửa để tìm ra nó.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro