Chương 174 : "Tôi nhìn thấy....hoa"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuder cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải trả lời câu hỏi khó xử này. Một thanh niên mặc trang phục truyền thống của Vương quốc Nelarn dừng lại trước mặt Ejain, thở hổn hển.

"Trời ơi! Ngài có biết tôi đã tìm ngài bao lâu rồi không? Ngài đang đi đâu mà không nói một lời...! Đặc biệt là khi một sự kiện quan trọng như vậy vừa xảy ra, tại sao ngài lại luôn chọn những thời điểm như vậy Hoàng tử...!"

"Melbon, Melbon. Ngươi không thấy người bên cạnh ta sao?"

"Hở?"

Chàng trai trẻ đang định tuôn ra lời cuối cùng cũng nhận ra Yuder đang đứng cạnh Ejain và nhanh chóng ngậm miệng lại vì ngạc nhiên.

"Tôi, tôi xin lỗi."

"Ngươi không bao giờ học được cách chú ý đến xung quanh khi ngươi đang phấn khích, bất kể có được bảo bao nhiêu lần đi chăng nữa."

Ejain gãi đầu trong khi liếc nhìn Yuder với vẻ mặt nhăn nhó.

"Chà, ta không có ý định che giấu danh tính của mình, nhưng cuối cùng ta phải làm vậy. Mặc dù, vì ta là sứ giả nên ta không nói dối."

Ejain càu nhàu, giải thích rằng thật khó để có một cuộc trò chuyện bình thường khi thân phận hoàng tử của anh ta được biết đến, và nhìn Yuder, người không có phản ứng cụ thể nào, với vẻ ngạc nhiên.

"Nhưng... cậu không ngạc nhiên sau khi biết ta là ai sao?"

"Không, tôi rất ngạc nhiên."

“Trông nó không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.”

"Tôi xin lỗi, nhưng đây là khuôn mặt ngạc nhiên của tôi."

“Ngay từ đầu cậu đã biết ta là ai rồi phải không?”

"Thật sự là tôi không biết."

Đồng tử của Ejain nheo lại một cách tinh tế khi anh nhìn Yuder, người vẫn bình tĩnh khẳng định. Cái nhìn của anh ta hoặc là thích thú hoặc là đang quan sát một cách vô tư.

“Ừm, thưa Điện hạ… Chúng ta không có thời gian để trì hoãn…”

"Được rồi, ta hiểu rồi. Ta đi đây, đừng cằn nhằn nữa."

Một chàng trai trẻ lo lắng đứng bên cạnh Ejain trong sự im lặng căng thẳng, thận trọng nói. Ejain, người đã khiển trách nhẹ nhàng, quay về phía Yuder.

“Chúng ta đã có cuộc trò chuyện thú vị nhất kể từ khi ta đến đế quốc, và vì tất cả là nhờ có cậu nên ta có thể biết tên cậu được không?”

Yuder do dự một lúc rồi trả lời.

"Là Yuder Aile."

"Yuder Aile."

Ejain lặp lại tên của Yuder và tỏ ra hài lòng.

"Ta sẽ ghi nhớ điều đó. Ta hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau để có thể tiếp tục cuộc thảo luận còn dang dở về Người thức tỉnh."

Quả thực là cuộc trò chuyện còn dang dở. Liệu họ có gặp lại nhau trong kiếp này để tiếp tục cuộc nói chuyện như vậy không? Ngay cả khi Ejain trở thành Vua một lần nữa, như ở kiếp trước, việc gặp lại nhau sẽ vô cùng khó khăn miễn là Yuder vẫn là một thành viên Kỵ binh bình thường.

Yuder nhìn bóng dáng Hoàng tử Ejain và nhóm của anh đang rút lui, những người nhanh chóng biến mất vào khoảng không rồi quay đi.

Cậu định đi dạo một lát nhưng việc gặp Ejain đã gây ra sự chậm trễ đáng kể. Khi lùi lại các bước của mình để cố gắng tìm một lối tắt, Yuder bắt đầu băn khoăn về bản báo cáo mà cấp dưới của hoàng tử sắp gửi.

'Có chuyện gì đã xảy ra ở Nelarn à? Hay... anh ta sắp báo cáo về một sự cố trong Đế quốc?'

Có một điều cậu có thể đoán được về Đế quốc. Nó có thể liên quan đến việc Kishiar và Kỵ binh đã đến dự đám tang của Lenore ngày hôm nay. Ý nghĩ đó khiến cậu háo hức quay lại kiểm tra.

"Cậu đã ở đâu? Nếu cậu đến muộn hơn, chúng tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm cậu."

Người hầu chào đón Yuder vội vã trở về thở dài nhẹ nhõm và báo tin Kishiar đã đến.

“Tôi không thể tưởng tượng được Công tước đã lo lắng đến mức nào.”

"Đúng vậy, tôi khá lo lắng. Khi tôi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và quay trở lại thì không có ai đang đợi tôi cả."

"Công tước."

Người hầu giật mình vì giọng nói nhàn nhã từ phía sau, giật mình quay lại. Yuder lịch sự cúi đầu chào Kishiar, người đang lặng lẽ dựa vào tường.

"Tôi xin lỗi, tôi đã quên mất thời gian khi ra ngoài đi dạo một lát. Tôi xin lỗi vì đã gây lo lắng."

"Sức khỏe của cậu quan trọng hơn nỗi lo lắng cậu đã gây ra. Cậu ổn chứ?"

"Ừ, tôi ổn."

Chỉ khi đó Kishiar mới rời khỏi bức tường và sải bước tới. Một nguồn năng lượng to lớn mà Yuder không cảm nhận được trước khi mất tích vẫn bao bọc lấy cậu, nhưng không giống như vài ngày trước, nó không có cảm giác đe dọa. Kishiar dường như cũng đang đánh giá Yuder, cuối cùng cũng gật đầu.

"Tốt. Tôi có thể nói rằng cậu không nói dối."

“Vậy bây giờ tôi có thể trở về Kỵ binh được chưa?”

"Kỳ thật cho dù có về, cậu cũng phải nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa. Cậu nóng lòng muốn về lắm à?"

"Đúng vậy."

Trước câu trả lời chắc nịch của cậu, Kishiar khẽ cười.

"Được rồi. Cậu có thể quay lại ngay."

Sau khi cảm ơn người hầu đã chăm sóc Yuder mấy ngày qua, Kishiar tự tin sải bước về phía sau cung điện. Khi lên chiếc xe ngựa đang chờ, Yuder cảm thấy gánh nặng trút bỏ khỏi vai mình, nhận ra rằng cuối cùng cậu cũng có thể trở lại Kỵ binh.

Khi nhìn cỗ xe rời khỏi cung điện qua cửa sổ, Yuder nhanh chóng hỏi câu hỏi mà cậu tò mò nhất cả ngày.

"Anh có hoàn thành xuất sắc tất cả các nhiệm vụ giao hôm nay không?"

"Cậu sẽ sớm biết thôi. Cậu tò mò đến thế à?"

"Ừm."

"Tôi tò mò hơn về những gì cậu nhìn thấy trong chuyến đi dài. Điều đó không thú vị hơn sao?"

Lời nói của anh nghe có vẻ vô lý nhưng khuôn mặt tươi cười của Kishiar không hề dao động. Yuder chớp mắt một lúc rồi thận trọng trả lời.

"...Thật ra cũng không có gì nhiều lắm."

"Tương tự như tôi."

“Tôi có phải chia sẻ không?”

"Tất nhiên là không, nếu cậu không muốn. Tôi cũng vậy."

Nó có vẻ giống như một trò đùa, nhưng Kishiar dường như không lùi bước.

'Thật sự là không có chuyện gì xảy ra cả...'

Phải chăng anh ấy đang nghi ngờ Yuder đang che giấu điều gì đó? Đột nhiên suy nghĩ đó có vẻ hợp lý và Yuder bắt đầu cố gắng nhớ lại ngày hôm nay của mình.

Hôm nay cậu đã thấy gì khi ra ngoài? Không có gì ngoài hoa hiện lên trong tâm trí. Thậm chí điều đó càng ngày càng trở nên mơ hồ bởi so với anh chàng đẹp trai trước mặt, những bông hoa dường như chẳng là gì cả. Suy nghĩ một lúc, Yuder lúng túng mở miệng.

"Tôi nhìn thấy... hoa."

"Những bông hoa?"

"Đúng."

"À, đang là mùa hoa nở. Còn gì nữa không?"

"Tôi đã nhìn thấy một số con cá trong chốc lát."

“Cá…Ồ, gần đây có một cái ao.”

Kishiar, người đã gật đầu, hỏi lại, "Còn gì nữa không?"

“Trong khi nhìn vào một tác phẩm điêu khắc trông giống như một cây cột… tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn với một người bị lạc.”

“Có người bị lạc à?”

"Đó là một phái viên từ Nelarn. Hóa ra, anh ấy thực sự là Hoàng tử thứ hai. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện dài vì anh ấy rất tò mò về những Người thức tỉnh."

Câu trả lời này dường như khiến Kishiar ngạc nhiên, khiến anh bật cười.

"Bây giờ điều đó thực sự thú vị."

“Tôi không thấy như vậy.”

Sẽ có niềm vui gì khi trả lời điều anh đã biết? Ngay cả trong cuộc trò chuyện với Hoàng tử Ejain, điều duy nhất chiếm giữ tâm trí Yuder là sự tò mò về những gì có thể xảy ra tại đám tang của Lenore nơi Kishiar đã đi.

"Tôi đã kể cho anh tất cả những gì tôi thấy. Bây giờ đến lượt anh trả lời."

"Những gì tôi đã làm, đúng như những gì cậu mong đợi. Không có gì đáng ngạc nhiên cả."

Lúc này Kishiar mới nhàn nhã mở miệng nói. Yuder chăm chú lắng nghe những sự kiện trong ngày tuôn ra từ môi anh, thở dài thật sâu khi nghe tin Aishes Shand Apeto đã làm gián đoạn đám tang.

'Ấn tượng. Khoảng cách giữa gia tộc Apeto, gia tộc Diarca và Thái tử Katchian chắc chắn sẽ ngày càng lớn vì sự việc này. Phiên tòa tiếp theo sẽ diễn ra suôn sẻ hơn mà không có bất kỳ sự gián đoạn nào.'

Mặc dù anh ấy đã đạt được mục tiêu một cách đơn giản và chắc chắn và quay trở lại, nhưng thái độ cực kỳ bình tĩnh của anh ấy là do anh ấy đã cân nhắc các mục tiêu tiếp theo của mình mà không hài lòng. Ai có thể đoán được ý định thực sự của anh ta từ vẻ ngoài vui tươi, nơi ẩn giấu mọi tính toán?

Cảm nhận được tâm trí Yuder cũng trở nên bận rộn, Kishiar lặng lẽ nói.

"Yuder. Dù cậu có muốn làm việc bao nhiêu đi chăng nữa, cậu cũng không thể làm được trong ba ngày tới."

"...Tôi hiểu."

"Và khi trở về, đừng đi thẳng về phòng của mình. Trước tiên hãy dừng lại ở bộ phận y tế."

"Bộ phận y tế ... Anh nói gì?"

Trước những lời bất ngờ này, Yuder quay đầu lại, đôi mắt đỏ của Kishiar lấp lánh tinh nghịch.

"Cơ thể của Người thức tỉnh thực sự khác với người thường, vì vậy từ lâu tôi đã cảm thấy cần phải thành lập một bộ phận y tế chuyên trách để nghiên cứu ngay từ đầu. Ban đầu, tôi định thành lập nó sau, nhưng tôi quyết định sẽ làm như vậy.Tốt hơn hết là hãy bắt đầu, ngay cả khi không hoàn hảo, và dần dần cải thiện nó, vì vậy tôi đã đẩy nhanh kế hoạch."

Ở kiếp trước, không có bộ phận y tế nào cho đến khi Kishiar nghỉ hưu. Nó chỉ có thể được thành lập khi số lượng thành viên tăng lên gấp nhiều lần và có nhiều Người thức tỉnh có khả năng chữa bệnh, đồng thời phải mất khá nhiều thời gian để vận hành nó một cách hợp lý do sự can thiệp từ những người bất mãn với Kỵ binh.

"Chúng tôi đã chuẩn bị giường ở chỗ trống và đưa bác sĩ, dược sĩ, thậm chí cả linh mục vào. Đó là một khởi đầu tốt phải không?"

Anh đã lên kế hoạch và thành lập một bộ phận y tế từ khi nào trong lúc tất cả công việc bận rộn chứ đừng nói đến việc chọn bác sĩ và linh mục? Thật khó tin, nhưng không đời nào Kishiar lại nói dối về một điều như vậy, nên nó phải là sự thật.

"Cậu sẽ là thành viên đầu tiên sử dụng bộ phận y tế. Với tư cách là một mẫu thử nghiệm, tôi hy vọng cậu sẽ trải nghiệm nó một cách chân thành nhất và đưa ra phản hồi của mình."

"...Hiểu."

Câuh bối rối trước sự thật không thể tin được là tất cả những điều này đã được hoàn thành chỉ trong một ngày rưỡi cậu đã bất tỉnh kể từ khi phân hóa và ngày cậu nghỉ ngơi. Kishiar vuốt cằm và mỉm cười nhìn Yuder trả lời.

"Nhưng trước đó."

"Hửm?"

"Bây giờ cậu đã hoàn toàn bình phục rồi, không phải cậu nên chữa vết thương trên mu bàn tay sao? Việc đó tôi có thể lo được, hãy làm xong trước khi chúng ta quay về."

“Hãy đến, cởi găng tay của cậu ra.” Giọng nói của anh, giả vờ trang trọng nhưng lại mang theo một chút tiếng cười, khiến đầu ngón tay của Yuder run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro